29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi bước xuống phòng khách, ba người trong nhà tôi đang nghiêm trang đứng ở phòng khách để...làm gì đó.

Tôi nhìn họ, nheo mắt, rồi im lặng.

-"...Mọi người..."

-"Orange, trật tự, không được nói!" Tôi vô thức bịt miệng mình. Mẹ Petunia nạt. "Con đang mặc cái bộ đồ gì thế?! Lên thay ngay! Không được!"

Tôi nhìn xuống người mình, rồi lại nhìn lên.

-"Con thấy hoodie cộc tay vào mùa hè là chuyện thường mà."

-"Không được! Trông nó thật thô bỉ!"

Tôi đảo mắt, "Vậy mẹ muốn con mất thời gian lên thay bộ đồ mới, sau đó thì sẽ xuống muộn và khiến cho ông bà Mason đánh giá về tính bất lịch sự của con gái nhà Dursley, hay là để con đứng đây, và giúp cho nhà Dursley có thêm một đánh giá tốt về cô con gái của họ? Từ ông bà Mason?"

Trước khi mẹ Petunia kịp đáp lại, chúng tôi đã nghe tiếng ấn chuông từ ngoài.

Tôi thở dài, chán nản đứng vào đội ngũ ở trước nhà. Cửa nhà mở ra, và mẹ Petunia cười khanh khách.

Tôi tròn mắt, định bụng nhắc về tiếng cười thiếu lịch sự và giả tạo quá mức của mẹ, cơ mà hơi muộn màng.

Ba tôi từng bảo rằng nếu bữa ăn hôm nay thành công, thì chắc chắn ngày mai bọn họ sẽ có được một căn nhà nghỉ mát ở Majorca. Tuy vậy, khoảng khắc thấy gương mặt của bà Mason nhăn lại, tôi biết rằng, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ có được một căn nhà nghỉ mát ở Majorca đâu.

Nhưng nếu nghĩ sâu xa hơn, nếu ngày mai họ đi nghỉ mát ở Majorca, thì không phải tôi sẽ tránh được việc phải lên London ở với cô Marge sao?

...Nếu thế thì có động lực để tôi giúp vụ này thành công hơn rồi đó. Khác với ba mẹ mình, tôi tin bản thân có tài ăn nói khá khéo léo.

...Cơ mà phải chờ thời cơ đã. Tôi đã nghĩ vậy khi thằng anh Dudley tiến lại gần bà Mason và lịch thiệp cúi xuống, và nếu anh ta không để ý, thì quần nhỏ màu cà tím của anh ta đang lộ ra kìa. À, có cả một góc màu trắng của chiếc bỉm nữa.

-"Thưa ông bà Mason, cho phép con cất áo khoác của ông bà ạ."

Tôi ho khan, chẳng biết nói gì trước ánh mắt tối đen của nhà Mason. Dudley, anh thất bại rồi.

***

Ông bà Mason là những người mập mạp, nhưng quý tộc. Chỉ bằng ba từ để có thể miêu tả hết con người họ: "Heo nhà giàu." Dĩ nhiên, tôi giữ những suy nghĩ đó trong lòng.

Khi mẹ Petunia đang rót rượu mời khách, chúng tôi đột nhiên nghe có tiếng động từ trên phòng. Tôi vừa cầm ly rượu vừa nhìn lên, rồi mỉm cười với ông Mason, ngọt ngào che giấu:

-"Xin đừng để ý, thưa ngài. Chỉ là cháu có nuôi một con mèo." Tôi nhấn mạnh. "Một con mèo nghịch ngợm, rất nghịch ngợm."

Ba tôi đánh ánh mắt về phía tôi, mang hàm ý rất hài lòng. Nhưng khi nhìn lên trần nhà, ánh mắt của ông rất ác. Ba tôi liếc tôi, rồi mỉm cười, hàm râu của ông cứ như đang dựng lên.

-"Orange, sao con không lên xem xét con mèo đó một chút? Nhốt nó vào trong lồng, và đừng để cho nó nghịch nữa nhé." Ông gằn giọng trong nụ cười. "Nhớ, khóa chặt cửa phòng! Khóa - chặt - cửa - phòng."

Tôi thở dài, đặt ly rượu xuống bàn.

-"Cháu xin phép."

Tôi đi lên tầng, trong phòng Harry có mấy tiếng đập đồ, có tiếng cậu ấy xen lẫn vào.

-"Dobby, đừng! Im lặng! Shhh! Giữ im lặng đi! Đừng có đập tủ nữa"

Tôi nhíu mày. Dobby?

-"Này Harry, giữ yên lặn---" Tôi đứng hình.

Sinh vật xám ngoét, gầy gò, quần áo rách rưới đứng trên bàn Harry. Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi, đứng dậy che đi cái sinh vật kì lạ đó.

-"Orange, bình tĩnh! Cái này...Cái này..."

Tôi ú ớ nhìn cậu, "Đó...Đó là...là cái gì? Đúng hơn, là sinh vật gì?"

Harry đập tay lên trán, "Thô lỗ quá. Cơ mà đừng hỏi, nhanh lên, đóng cửa lại."

Tôi đóng cửa lại, sau đó không thể chịu nổi, lập tức vớ lấy cái gối trên giường cậu hét toáng vào đấy. Âm thanh không lọt ra ngoài, ông bà Mason sẽ không nghe được gì hết, mà tôi cũng giải tỏa được căng thẳng đang tích tụ.

Harry đợi tôi hét xong, cậu đặt trước mặt tôi một cốc nước.

-"Ổn chưa?"

Tôi thở dốc, một hơi uống hết cốc nước.

-"Chưa thể tĩnh tâm được." Tôi nhìn sinh vật kia. "Mi là..."

-"Có phải...có phải là Orange Dursley?! Ngài là Orange Dursley đúng không?!"

Tôi ồ một tiếng, "Chúng ta đã gặp nhau sao? Ừ, tôi là Orange Dursley, mà cũng không hẳn là Dursley." Tôi giơ tay lên trước. "Rất vui được gặp. Cậu là?"

Sinh vật kia có vẻ rất xúc động. Harry vội ấn tay tôi xuống, rồi hất tay.

-"Đừng tỏ ra tôn trọng với---"

-"Orange Dursley, vui khi gặp tôi. Ôi, ôi, ôi..." Tôi sợ hãi nhìn sinh vật đó, liền vươn tay chạm vào vai cậu ta.

-"Có ổn không đấy?"

Sinh vật kia liền rú lên, mạnh bạo hất tay tôi khỏi người.

-"Orange Dursley, chạm vào tôi! Orange Dursley, hỏi thăm tôi! Dobby, Dobby..." Sinh vật tên Dobby đó vớ lấy cái đèn bàn của Harry rồi đập liên tiếp lên đầu. Tôi với Harry cùng tá hỏa, vội lao đến giật cây đèn ra, chỉ sợ dưới nhà nghe được thì chết toi.

-"Dobby, đưa cây đèn đây!" Harry giằng cây đèn, mà không thành công. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang rầm rập lao tới, chẳng biết phải làm gì, tôi cầm cả cây đèn lẫn Dobby tống vào tủ quần áo, rồi khép lại vừa lúc ba tôi lao tới.

Thấy tôi, ánh mắt ông dịu hẳn.

-"Con gái, con chưa xử lí xong con mèo của con sao? Ta bảo gì rồi? Dạy dỗ vật nuôi là phải mạnh tay, khóa chặt cửa cơ mà?" Ông nhìn Harry, ánh mắt hiểm ác. "Còn mày, mày làm cái gì ở đây? Mày vừa mới phá hỏng câu chuyện tiếu lâm về tay gôn Nhật Bản của tao."

Tôi khoanh tay, "Con biết cái chuyện đó." Tôi nhại giọng của ba. "Và khi họ tới cái lỗ thứ chín, thì thật bất ngờ, cái cột cờ cắm lại được tạo hình thành một cô gái khỏa thân. Và tay gôn chuyên nghiệp đó lập tức chạy biến, bởi thực chất anh ta là một tên gay." Thở hắt, tôi chỉ tiếc nuối nhìn lên. "Ba, ba phải cảm ơn Harry vì đã phá hỏng cái kết. Bởi đó là câu chuyện nhạt nhẽo nhất con từng nghe."

-"Được, vậy con sẽ xuống dưới đó, tiếp khách, và kể mấy câu chuyện hài hước của con. Nếu con có thể khiến ông bà Mason vui vẻ, chúng ta sẽ có một kì nghỉ mát ở Majorca ngày mai."

Tôi mỉm cười, "Và Harry, chúng ta phải chúc mừng sinh nhật cậu ấy chứ?"

-"Ừ, ừ, mọi thứ con muốn."

Tôi gật đầu, "Con xuống ngay đây." Tôi đập cánh cửa tủ quần áo lần cuối trước khi đi, nhìn cậu lần cuối. "Đừng có gây tiếng ồn nữa nhé, mèo - con ~"

Harry đỏ mặt tía tai. Tôi cười thầm, theo gót ba tôi đi xuống lầu.

Quả là tệ hại, thiếu ba tôi, hai người kia không biết phải làm gì để có thể tiếp đón ông bà Mason luôn. Ba tôi cười gượng, xin lỗi vì sự vắng mặt đột xuất, sau đó thì thả mình ngồi xuống ghế.

-"Thưa ông bà Mason, con gái tôi, Orange, xin phép có câu chuyện được kể."

Tôi nhìn ba tôi, cười mỉm. Sau đó nhìn ông bà Mason, tôi hít một hơi.

-"Ngày xửa ngày xưa, tại một căn nhà nọ, có một cậu bé luôn bị gia đình bạc đãi, bởi vì cậu thực chất chỉ là đứa con của em gái bà chủ nhà. Cậu sống một cuộc đời bị bạo hành, không có bạn bè vì bị con trai của chủ nhà bắt nạt, bị dượng mình quát tháo, bị dì mình sai bảo. Cậu sống như một đứa ở đợ cho chính gia đình họ hàng mình."

Ba người còn lại giật thót nhìn tôi. Tôi cầm cốc rượu nhấp một ngụm cho oai, sau đó ho sặc sụa. Bà Mason đưa chiếc khăn cho tôi.

-"Kể tiếp đi."

Tôi cười gượng, thành công thật sao?

-"Một ngày nọ, gia đình này phải tiếp đón những vị khách quý, vậy nên họ tập dượt sẵn mọi thứ, nhưng cậu bé lại bị bắt giả dạng như thể bản thân không có mặt ở đấy. Cậu bé rất buồn, bởi vì thực chất hôm nay là sinh nhật cậu. Cậu đã mất ba mẹ, bạn bè thì không ai đếm xỉa, lại bị dì dượng mình bạc đãi."

Tôi thở dài, "Cậu bé chợt nhìn lên, và phát hiện một con dao rọc giấy trước mặt. Tuyệt vọng, cô đơn, cậu cầm con dao lên, đặt kề cổ tay, gần động mạch đỏ chói dưới da..." Tôi làm động tác đặt tay ngang cổ tay bên kia, cứa một đường. "Roẹt. Máu tuôn ào ào, xối xả. Cậu ngã xuống giường, cậu chết trong cô đơn và tuyệt vọng, không ai để tâm. Một cậu bé đáng thương làm sao."

Nhìn về ông bà Mason, tôi mỉm cười nâng ly.

-"Và thưa bà, xin hãy cầm lại chiếc khăn này. Bởi nước mắt đã khiến bà mất đi vẻ diễm lệ rồi." Tôi nhái lời mẹ. "Chiếc váy bà mặc không phù hợp với nước mắt đâu, chúng thích hợp cho một nụ cười hơn."

-"Cả ông Mason nữa, thưa ông. Thưa ông bà, cháu xin phép được nói thật, câu chuyện này trên thực tế có thật. Cậu bé đó là bạn thân của cháu."

Bà Mason sụt sùi chấm nước mắt, "Đứa trẻ tội nghiệp! Ôi..."

Ông Mason nâng ly rượu lên, "Vì đứa trẻ đáng thương...Ôi, thưa Chúa, xin hãy vì tha thứ cho một sinh linh bé bỏng..."

Tôi mỉm cười, "Vâng thưa ông, nhưng cháu nói thật, câu chuyện lúc nãy có một điểm không thật."

Tôi hào hứng đứng lên, đi về phía nhà bếp, nắm tay lôi cậu ra. Cùng lúc đó, ánh mắt của những người kia không hiểu sao lại vô cùng hoảng hốt. Mẹ tôi nhảy lên, định kéo tôi. Mà tôi thì lại không nhận ra, đẩy Harry ra trước mặt mọi người.

-"Đây chính là cậu bé trong câu chuyện của cháu."

Cùng lúc đó, trên đầu tôi có tiếng "chẹp", và cảm giác nhơm nhớp của kem.

-"Hơ..."

Tôi bàng hoàng nhìn lên, chiếc bánh kem mà mẹ tôi làm cho khách, sao lại...

...Đằng sau tôi là bóng hình Dobby đang biến mất. Tôi nghiến răng, nó...nó...nó...Tôi cứu nó! Còn nó thì lấy oán báo ân?! Ăn cháo đá bát?!

Chính bởi vụ này, mà bao nhiêu công sức kể chuyện cho ông bà Mason của tôi toi công. Harry còn bị nghi là kẻ đang định ăn vụng bánh kem, bị tôi bất thần đẩy ra nên làm đổ bánh kem lên đầu tôi.

Tôi thì hai ngày sau phải xách vali lên London, còn cậu ấy thì vẫn mắc kẹt trong phòng. Tôi nghiến răng nghiến lợi, đập bàn phát điên lên.

Dobby là cái thể loại sinh vật nào?! Nó dám phá tôi!!! Tôi giết nó, nó xuất hiện trước mặt tôi một lần, tôi sẽ đâm nó 100 lần!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net