3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyến đi chơi từ sở thú, tôi trở thành một mục tiêu mới của Dudley.

Rõ ràng là tôi chỉ có ý định là đẩy ảnh một cái đập đầu vào kính, còn lí do tấm kính đó biến mất, lạy thánh Allah, tôi chịu.

Mà với lại, đâu phải chỉ mình ảnh bị ngã vào cái buồng đó đâu. Nhìn tôi xem, em gái anh cũng bị ngã cùng mà?

Theo một nghĩa nào đó, tôi cho đây là một sự thiên vị.

Ba mẹ tôi từ bé đã cưng Dudley hơn, tại sao thì tôi không biết, nhưng mẹ luôn gọi anh ta là "báu vật" hay "cục cưng" gì đó. Trên nhiều khía cạnh, tôi vẫn thấy "con heo" là hai từ phù hợp nhất.

Trên đường từ sở thú về nhà, Dudley 'cục cưng' được mẹ Petunia choàng cho một chiếc khăn giữ ấm. Đối với đứa con vừa ra viện đã ngấm nước như tôi, nhìn cái cách mẹ tôi chăm chút sốt sắng cho Dudley, tôi tự thấy hẳn bản thân không nên mở mồm ra thì hơn.

Gọi tôi là cam chịu hay nhát gan cũng được, kì thực, tôi luôn lựa chọn biện pháp an toàn hơn nhất.

Cậu ấy có lẽ thương tôi hơn cả máu mủ ruột thịt. Thử xem cái lúc tôi lững thững lê từng bước ướt nhẹp sau lưng nhà tôi đằng trước, và người ta dịu dàng choàng cái áo kẻ đã bạc màu qua người tôi, rồi lại nhẹ nhàng hỏi thăm. Được rồi, tôi thừa nhận mình đang khóc hạnh phúc.

Tôi hắng giọng, nói sẽ, "Harry dịu dàng quá, ai mà lấy được cậu hẳn là phúc tám đời."

Harry cười cười, không nói gì, chỉ đơn giản lắc đầu.

***

Sinh nhật Dudley là trong hè, sau ngày hôm đó, tôi tiếp túc công cuộc mài đít học phụ đạo. Rút kinh nghiệm lần trước bị chó cắn, tôi ăn vạ ba tôi, bắt ông chở tôi đi ô tô đến trường. Nhờ vậy mà con chó săn đen thùi lũi đó không còn cửa ngắm tôi nữa.

Đi qua nhà bà điên đầu phố hàng sáng, tôi vẫn thấy ánh mắt con chó đen ư ử nghía tôi từ trong nhà nghía ra. Tôi hếch mặt tự kiêu, trợn mắt lè lưỡi với nó. Hẳn là óc cẩu thì cũng có chút IQ, sau khi chứng kiến tôi làm nhục nó, nó sủa inh ỏi, bất chấp xích cổ mà tìm đủ mọi cách nhào đến tôi.

Xe đi lướt qua nó, tôi nghiêm túc ho khan, tự thấy bản thân hẳn không có duyên với động vật.

Tuy nhiên, hành động đó của tôi hẳn đã ghim trong cái bộ óc bé tí hon đó của chú chó, sáng nào đi qua, tôi cũng thấy nó nằm rình tôi ngay trước nhà.

Xe ba tôi đi lướt qua căn nhà cả một dãy phố rồi, tôi hiển nhiên vẫn nghe tiếng sủa đập thẳng vào màng nhĩ, không tự chủ mà run lẩy bẩy hơn cả.

Hờ, thật dã man.

Vào một ngày gần cuối tháng 7 trong hè, tôi dậy sớm. Trong giấc mộng đêm qua có báo trước cho tôi, hôm nay tôi được nếm vị trà mới của thầy hiệu trưởng. Trực giác của tôi khá chuẩn xác, tôi cảm thấy bản thân đã quên cái gì đó. Lục qua lục lại, tôi sực nhớ mình chưa làm bài tập.

Lúc tôi mở mắt dậy là vào đúng 6h. Vặn óc một hồi, tôi mới ngỡ ra, hôm qua đi học tôi được vinh hạnh tâm sự tuổi hồng với thầy Cotton hết một ngày. Nghe giảng không nghe, tôi căn bản không có đủ kiến thức để giải quyết hết chồng bài này.

Cực chẳng đã, tôi bất lực vác xác sang hỏi Harry.

Hành lang nhà tôi lát gỗ, nhưng có lẽ lúc sửa sang gặp trục trặc kĩ thuật, gỗ lát vào nhau không hề khít. Lúc tôi nhón chân, tấm gỗ kêu cọt kẹt inh ỏi, tôi cứ sợ làm ai đó thức giấc.

Cọt kẹt một hồi, tôi mới lò mò đến được phòng cậu.

Cái khoảng khắc tôi hí hửng đẩy cửa vào, và trân trối nhìn cái giường trống không. Nhìn quanh quất, đến hơi ấm trên giường cũng không còn, tôi thực sự muốn lật tung cả cái giường trút giận.

Lạy Chúa Harry! Cậu đâu rồi?!

***

-"Orange, cậu dậy sớm thế? Mà sao lại rũ rượi quá vậy? Lại đây ngồi đi."

Harry ngồi bó gối ở thềm cửa, thấy tôi huỳnh huỵch từ trên tầng nhào xuống, vui vẻ cười nói.

Tôi đầu tóc bết bát, miệng thở hồng hộc, xông đến xốc cổ áo cậu ấy. Harry ngỡ ngàng nhìn tôi, lại nhìn đến cái tay đang nắm dứ dứ của tôi, mím môi, nhắm mắt chịu trận.

Tôi thực ra cũng không dám, chỉ đánh nhẹ lên má cậu một cái tát khẽ. Harry ôm má, xoa xoa. Sau đó lại rón rén nhìn tôi, cậu ấy bĩu môi. Tôi trừng mắt sang.

-"Cậu giận tớ à?"

Tôi lắc đầu, "Không. Ai mà dám giận người đáng yêu hết chỗ nói như Harry Potter đây?"

Cậu ấy làu bàu, "Cậu đang giận, tớ cá luôn. Orange có cái tật là cáu lên sẽ gọi đầy đủ cả họ tên người khác!"

Tôi thả mình ngồi xuống thềm cửa..

-"Cậu sáng sớm đã mò đi đâu chứ?! Báo hại tớ chạy maraton suốt nửa tiếng!"

-"Thì...có ai biết cậu lại trở trời dậy sớm đâu?"

Tôi nghe cậu nói, cảm thấy cơn giận sôi ùng ục trên đầu, ho khan.

-"Ý cậu rằng đây là lỗi của tớ?"

Harry lắc đầu lia lịa, chối đủ cách, "Không! Lỗi của tớ!"

Tôi cười gằn, chống nạnh dậm chân đứng lên, toan bỏ lên lầu.

Cậu ấy hốt hoảng đuổi theo tôi, hai tay bấu lấy vạt áo ngủ của tôi, nhẹ giọng năn nỉ.

-"Orange, tớ xin lỗi mà! Tớ xin lỗi!"

Tôi mặt lạnh, vung tay vứt quyển sách bài tập vào mặt cậu.

-"Không thích!"

Harry xoa xoa cánh mũi bị tôi ném vở vào, sau đó trước mắt cậu ấy, tôi tức mình đóng sập cửa lại.

Sau này nghe cậu ấy kể lại, tôi đột nhiên thấy mình trẻ con quá mức. Ngại ngùng nên không dám thừa nhận, tôi đổ lỗi cho cậu, căn bản là do Harry dịu dàng quá trời, cái gì cũng nhường tôi, toàn để tôi đè đầu cưỡi cổ. Riết thành quen, tôi sợ mình đâm hư.

Hôm đó giận nhau, đến sát giờ đi học, tôi thấy trên bàn ăn để quyển vở Toán của tôi. Tôi sực nhớ còn chưa làm chữ nào, vội vàng mở ra, thấy bài tập hết thảy đều đầy đủ.

Nhìn về phía cậu đang đứng bếp nấu ăn với miếng urgo dán trên mũi, lúc tối sang xin lỗi người ta, tuy tôi biết là Harry sẽ khó xử, vẫn là lần nữa tôi bật khóc.

***

Hôm đó, tôi có hỏi cậu vì sao lại dậy sớm ngồi trước cửa như vậy. Cậu ấy gãi đầu, cười xòa.

-"Dạo này có ai đó hay gửi thư cho tớ, nhưng dượng lại không cho tớ đọc, tớ không biết vì sao. Nhưng mà tớ nghĩ nếu dậy sớm thì sẽ lấy được thư trước, chỉ là..."

Thấy Harry hơi liếc mắt về phía tôi, tôi tự hiểu bản thân chính là nguyên do cậu không lấy được thư vào sáng sớm hôm đó trước ba tôi.

Tôi hắng giọng, lẩm bẩm.

-"Thôi được, để sáng mai tớ ra lấy thư cho cậu."

Tôi đã quên mất rằng "sáng mai" theo lời tôi chính là "sáng chủ nhật".

Sáng hôm sau, đúng ngày 29/7 vào Chủ nhật, tôi phát hiện ra ba tôi từ lúc nào mà trông tạ hơn mọi khi. Tôi cho rằng những bức thư gửi cho cậu đã rất khủng bố ông.

Và tôi nghe thấy giọng ông ngân nga.

-"Một ngày Chủ nhật tuyệt vời, không thể nào tuyệt vời hơn!" Ông nhìn về phía Dudley "Có hiểu vì sao ta nói thế không, con trai?"

Dudley lắc đầu, còn tôi thì ho khan.

-"Chủ nhật không phát thư."

Ông hài lòng cười to, "Đúng thế Orange, đúng thế! Hôm nay sẽ không có một bức thư nào, không có đâu, dù chỉ là một cái! Đúng thế thưa ngài, không có đâu! Hahaa!"

Khi nghe thấy tiếng đập cánh vỗ uỳnh uỳnh bên ngoài, cộng thêm sự xuất hiện nhiều quá mức kì lạ của số lượng cú mèo quanh nhà tôi sáng nay, trực giác tôi cho rằng Chúa sẽ khiến ba tôi thất vọng về việc thư từ đó.

Và bằng một cách thần kì, khi tôi lật sang trang sách tiếp theo, tôi thấy phong bì màu trắng với con tem kì quặc nằm ngay ngắn trong đấy. Thậm chí nếu không phải tôi đã có chuẩn bị trước, tôi sẽ cho rằng đây là một món đồ được đính kèm với quyển sách tôi mua.

Tôi nghĩ đây là lá thư gửi cho cậu, lẳng lặng nhét vào túi, tôi sẽ đưa tận tay cho Harry sau vậy.

"Soạt."

-"...AAAAAAA!!!!"

Có lẽ bưu điện đã có cách phát thư mới, đó là nhái theo ông già Noel, gửi thư qua ống khói.

Những bức thư đề tên người nhận là Harry Potter tuôn ào ào từ ống khói tuôn ra. Ngoài cửa, chúng đổ như thác lũ, đánh bay cả tấm gỗ chặn khe gửi thư mà ba tôi đã đóng. Nhìn số lượng thư đang như mưa đổ xuống, tôi thầm nghĩ chắc lá thư trong túi áo tôi sẽ trở nên lãng quên rồi.

Harry nhảy trên bàn khách, bắt một lá thư, sau đó lập tức nhảy qua vai tôi mà chạy lên phòng. Chân cậu ấy tung tăng như Tarzan, sút thẳng vào mắt tôi một cái.

-"AU!!!"

Cậu ấy hẳn là không cố ý, tôi biết. Nhưng đau thì đương nhiên tôi phải kêu, cú này cậu đá thấm hơn tôi nghĩ đấy.

Còn Harry, thấy tôi đau, chẳng biết nghĩ gì mà vứt thư vứt hết, hốt hoảng hỏi thăm tôi. Tôi trợn mắt, cậu ấy bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng trời ban vì cái gì?!!

Tôi xốc cổ áo cậu, chửi rủa, cậu điên rồi.

Harry chẳng hề quan tâm tôi nói gì, chỉ đưa tay lên mắt tôi xuýt xoa, hỏi tôi có thực không sao không?

Đến lúc chúng tôi đủ bình tĩnh dừng hình, ba tôi đã phát điên, đủ để tôi tặng ông vé một chiều tiến vào trại tâm thần. Tôi thầm so sánh, và phát hiện việc bị con chó đầu phố cắn còn tốt hơn ba tôi bây giờ.

Tôi cho rằng chúng tôi đã chạm đến thứ gọi là giới hạn của ông.

-"QUÁ ĐỦ RỒI! CHÚNG TA SẼ CHUYỂN NHÀ!"

Một trong những lí do mà vào sáng ngày 30, tôi và Harry vinh hạnh được chiêm ngưỡng ngôi nhà đá lụp xụp ở ngoại ô London. Khi tôi nhìn xuống sàn nhà, và rùng mình, tôi không nghĩ mình có nhã hứng muốn ở nhà với gián.

Vả lại, tôi không muốn ăn mừng sinh nhật của Harry tại một ổ gián giống như vậy.

***

Tôi ho khan, tự động kéo chiếc áo kẻ bạc màu mà Harry choàng cho tôi từ sở thú lên người. Đêm nay gần như là có bão, hình như còn có tuyết, nếu như không phải đây là nhà đá mà là nhà của chúng tôi, tôi cam đoan bản thân sẽ tốt hơn lúc này.

Ba mẹ tôi nằm ngủ trên chiếc giường sắt ở tầng hai, trong khi Harry phải nằm trên sàn mà không chăn. Trong nhà còn một chiếc giường nữa, mà trên thực tế nó là một miếng đệm đã mối mọt, tôi nhanh chân dành trước thằng anh mập. Theo quy tắc loại trừ, chiếc sô-pha là lựa chọn cuối cùng của Dudley nếu không muốn nằm ngủ với gián.

Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, gần nửa đêm, tôi ngồi dậy bước ra ngoài phòng khách, nơi mà Dudley đang ngủ.

Lúc tôi bước ra, Harry đang tự vẽ chiếc bánh sinh nhật chúc mừng bản thân trên sàn cát.

-"...Harry."

Harry giật mình, quay lại nhìn tôi, "Orange? Cậu làm tớ sợ đấy..."

Tôi ậm ừ, "Xin lỗi là tớ hơi to tiếng. Tự chúc mừng sinh nhật chính mình à?"

Cậu ấy gãi đầu, "Ừ thì...như cậu thấy đó thôi..."

Tôi thở hắt, nhón từng bước đến gần cậu, từ từ đặt trước mặt người ta một hộp quà nhỏ xíu. Nếu như tôi dự trúng, thì chiếc hộp chắc to chỉ bằng cổ tay tôi.

Harry nhìn chiếc hộp, rồi nhìn tôi. Ánh mắt xanh xanh của cậu nao nao nét khó hiểu, tôi nhún vai, hơi ngại ngùng.

-"Tớ nghĩ là nó sẽ không được đắt tiền như những món quà mà Dudley hay có, nhưng mà với số tiền ăn sáng, tớ đoán nếu cậu muốn một món quà to hơn, hẳn là cậu có thể đợi đến khi tớ 16 tuổi."

-"...A, ừm..."

Tôi cắn môi, thoáng qua nét mặt của cậu ấy, tôi cho rằng người ta muốn thất vọng thì tốt nhất cũng nên thất vọng đi.

Còn cái biểu hiện bây giờ...Được rồi, tôi thấy buồn đấy.

-"Xin lỗi, có vẻ cậu không thích cho lắm. Nếu không cần thì có thể trả lại tớ, tớ không..."

Harry nhào lên ôm tôi, chúng tôi theo đà mà ngã vật ra sau. Lời nói chưa dứt mà đã bị cắt đột ngột, tôi vô tình cắn vào lưỡi, kêu "au" một cái.

Cậu ấy vùi mặt vào hõm cổ tôi, theo như tôi thấy, tình hình này rất dễ gây hiểu lầm.

-"...Cảm ơn cậu, Orange."

Tôi xuýt xoa lưỡi mình, khó khăn đánh vần, "Ừ, vui là tốt rồi. Nhưng tớ hơi nghẹt thở..."

...Thực sự mà nói, ừ, tôi thấy khó xử thật rồi đấy.

Người ta ôm tôi quá chặt lại không buông, tôi khó thở thực sự, ngọ nguậy một chút muốn tìm nguồn oxi để duy trì sự sống. Trong lúc lăn lộn như vậy, từ túi áo tôi lại rơi ra một lá thư, tôi mới sực nhớ là chưa đưa cho cậu.

Tôi vỗ vai Harry, tự nhủ cuối cùng cũng có cái để làm cớ thoát nạn.

-"Harry này, bỏ qua sự vui mừng hay biết ơn của cậu đi, tớ nhận rồi, được chưa? Tuy nhiên cậu có muốn mở thư không? Những bức thư gửi cho cậu trong mấy ngày qua đó."

Cậu ngạc nhiên buông tôi ra, nghiêng đầu hỏi, "Cậu có?"

Tôi gật đầu, chìa bức thư ra, "Ừ, nhưng chỉ có một cái thôi đấy. Liệu mà cẩn thận."

Tôi đã nghĩ với tính cách trẻ con của cậu ấy, khả năng cao là giật ngay bức thư mà xé ra xem. Trái lại, Harry cẩn trọng nhận bức thư từ tay tôi, dò xét cả hai mặt phong bì, rồi lắc đầu.

-"Orange, đừng đùa tớ. Đây là thư của cậu mà?"

Lúc này mới lượt tôi ngạc nhiên, "Thư của tớ?"

Cậu ấy gật đầu, "Ừ, của cậu."

Vô thức lấy lại phong bì tôi vừa đưa cho cậu. Ở một khía cạnh nào đó, tôi vẫn không nghĩ rằng đấy là thư cho tôi.

Mặt trước thư ghi rõ: Gửi cô Orange W.

Thôi được rồi, tôi không chối nổi nữa. Nhưng mà sao lại là W nhỉ?

Trước ánh mắt tò mò của Harry, tôi từ từ vuốt qua con tem đỏ in kí hiệu kì quặc dính liền trên phong bì, quả thực đây là một biểu tượng rất lạ, rất không quen, tôi hoàn toàn chưa thấy qua bao giờ.

Soi xét một hồi, tôi từ từ mở ra.

"RẦM!"

Cơn gió lạnh ùa đến, cả tôi lẫn cậu đều quay ra hướng cửa nhà đã đổ ập. Bão mạnh đến nỗi tôi trượt tay đánh rơi phong thư, liền vội vàng đứng lên nhặt lại.

Ba tôi cùng mẹ từ trên nhà lao xuống, tay ông cầm khẩu súng săn, một đường duy nhất là nhắm thẳng đến tên khổng lồ đang đứng chắn ở cửa nhà. Tôi vừa phủi bụi trên bao thư, vừa khó hiểu không biết đấy là ai.

Cơn gió đông mang cả hơi tuyết vẫn lạnh lẽo thổi bên ngoài, tuy vậy, kì lạ là tôi không cảm thấy lạnh lắm.

Tôi cho rằng đó là do thân thể khổng lồ của người đàn ông kia.

Bộ râu xồm xoàm lẫn dày cộm, nhìn qua như đã cả 10 năm chưa cạo đi một lần. Nhìn xuống trang phục mà ông ta đang mặc, tôi nhận định thấy bộ đồ này mang nét giống với một người làm vườn hay chí ít là gắn bó với thiên nhiên quanh năm. Dù là vậy, đối với tôi, lão này trông vẫn thật kì quặc.

Harry cầm chiếc hộp mà ông ta đưa cho, chứa một chiếc bánh sinh nhật ở trong đó. Nhìn hơi nát, nhưng dường như là đồ tự làm.

Nhìn lên ông ta, tôi vẫn tự hỏi, đây là ai?

Harry đặt hộp bánh xuống chiếc bàn bằng gỗ nhỏ xíu, trong khi lão ta nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế sô-pha mà Dudley vừa ngủ. Anh trai tôi đã hoảng sợ đến độ mà nhảy ra chỗ khác từ rất sớm, tôi thầm đánh giá bằng hai từ "thỏ đế".

Chiếc sô-pha thì bé, mà người lão thì to. Cảm giác như thể chiếc ghế sẵn sàng bẹp bất cứ lúc nào.

Tôi nhìn qua ngọn lửa không biết từ đâu mà xuất hiện trong lò sưởi, rồi lại nhìn lên lão, sau đó lướt qua ba mẹ tôi. Tôi ho khan, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Ngay bây giờ? Vào thời điểm này?

Tôi muốn bỏ chạy.

-"Cháu xin lỗi, nhưng mà bác là ai?" Harry hỏi, cậu ấy đứng cách lão già một khoảng hai bước chân.

Và cái giọng ồm ồm của lão vang lên trong căn nhà đá.

-"Rubeus Hagrid, người giữ khóa và gác sân ở Hogwarts." Lão cười cười, nhìn lướt qua bọn tôi, "Hiển nhiên là hai con phải biết Hogwarts rồi đúng không?"

Tôi tự hỏi, cụm từ "hai con" của lão có phải là ám chỉ cậu ấy và tôi không?

Hagrid tiếp lời, "Ta nói hai đứa đó, Harry và... Orange."

Tôi trợn mắt. Hốt hoảng đến mức mà la thét bài hãi.

Theo kí ức mà tôi nhớ, đó là lần đầu tiên tôi gặp Rubeus Hagrid.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net