34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc chúng tôi cùng lạch cạch kéo vali và mọi thứ vứt vào chỗ để đồ ở ngoài hành lang, tôi thề tôi đã đoán được số phận của cả ba.

Chỉ trong một ngày một đêm, tôi và Harry với Ron đã lái một cái xe bay, nghiêm trọng hơn là ở trước dân Muggle. Chúng tôi còn tông trúng vào một cái cây liễu roi hay gì đó, mà thực sự dù cho mắt tôi có kém thế nào, tôi vẫn hiểu được thâm niên của cái cây giết người đó phải ở Hogwarts trước cả khi tôi hiểu được tôi căm ghét Dudley, mà cái điều đầu tiên tôi hiểu khi xuất hiện trong nhà Dursley chính là căm ghét thằng anh mình.

Ở đại sảnh là giáo sư Mcgonagall đang đặt cái mũ Phân Loại lên trước lũ năm nhất. Harry và Ron còn đang ồ oa ở trước cửa, tôi đã nhanh chân tìm cách lẻn đến dãy nhà Gryffindor tìm chỗ ngồi. Mọi người đã ngồi đông đủ hết, vậy nên tôi ngồi xen vào một chỗ giữa các anh chị năm sáu.

Percy lập tức nhận ra.

-"Orange?"

Tôi suỵt suỵt, "Đừng đừng..."

Anh ấy nhỏ giọng lại, "Ba đứa, Harry với Ron nữa, đã làm cái gì mà không lên tàu?"

Tôi làm dấu X, "Một lời khó nói hết, em sẽ kể sau." Tôi nhìn lên chỗ bục giáo viên, phát hiện có một chỗ trống. "Giáo sư Snape đâu rồi?"

Percy nhún vai, "Lúc nãy giáo sư vừa ở đó, không biết vì sao đột nhiên lại đứng dậy đi đâu ấy."

Tôi rùng mình một cái, vội vàng kiếm cớ trốn.

-"Ui da, em hơi đau bụng! Em xin phé---"

-"Trò Dursley." Một chất giọng ám ảnh khàn khàn đằng sau tôi vang lên. Tôi khuỵu xuống, ối, đau bụng thật. "Ta có thể pha cho trò một liều đau bụng, nên không phiền đến văn phòng của ta một chút chứ?"

Tôi nuốt nước bọt. Đằng sau tôi là giáo sư Snape hai tay mỗi tay véo tai một người. Harry bên trái, Ron bên phải, còn lại ánh mắt cùng nụ cười hiền hậu đều nhìn tôi.

-"Chúng ta đi nào."

Tôi quả thực không thể...không đi.

***

"Bốp! Bốp!"

Đó là tiếng giáo sư Snape combo dùng báo đập lên mặt Harry và đầu Ron. Thầy quay sang tôi, hình như phát hiện còn một đứa chưa bị đập, vung lên vả tôi một cái rồi tiện thể ngứa tay sao đó, đập bốp lên đầu.

Tôi choáng váng mặt mày, "Đòn này hơi...nặng kí..."

-"Im!" Thầy đập thêm một cú lên đầu tôi, mà chắc sau đó lại thấy tôi ngứa mắt, đập liên tiếp mấy phát nữa, vừa đập vừa chửi. "Ngu si! Đần độn! Thể loại não Muggle..." Bốp bốp bốp!!!"

Harry nhào sang chỗ tôi, kéo tôi ra khỏi làn mưa đạn pháo đang nổ của giáo sư Snape.

-"Thưa giáo sư, bọn em---"

-"Trật tự!" Giáo sư Snape tiện đà dùng báo chỉ vào mặt Harry. "Tàu sắt có phải không đáng giá cho Harry Potter lừng lẫy và hai đứa bạn nối khố trung thành đến trường hay sao?"

Ron cố lên tiếng, "Thưa thầy, nhưng cái cổng---"

-"Câm! Tụi bây đã làm gì cái xe?!"

Tôi đang đau cũng phải cảm thán, "Giáo sư biết đọc suy nghĩ ạ?!"

Thầy quẳng tờ báo lên mặt tôi, "Bá láp!"

Tôi ôm mặt, lôi tờ báo xuống. Trang nhất của báo in tiêu đề phải đến size chữ 98, to bự chảng, mà ý nghĩa cũng rõ ràng: "XE FORD ANGLIA BAY LÀM HOẢNG VÍA DÂN MUGGLE."

Thầy rất nhanh giật lại tờ báo, đọc to, "Hai Muggle ở London đã khẳng định họ nhìn thấy rõ chiếc xe cũ bay qua tháp Bưu Điện. Vào buổi trưa ở Norfolk, bà Hetty Bayliss, trong khi phơi quần áo, ông Ang---"

Tôi vội cắt ngang, "Thưa thầy, em đoán khoảng chừng 7 Muggle đã thấy. Nhưng thế giới 7 tỉ người, đây cũng chỉ là 7 trên...7 tỉ thôi..." Khi ánh nhìn ghê rợn của giáo sư Snape quét qua tôi, tôi bay sạch dũng khí.

"Bốp!!"

Lần này thì thầy quẳng cả tờ báo lẫn muôi sắt vô người tôi. Harry lo lắng đỡ tôi đang ôm mặt đau điếng, nhìn lại giáo sư Snape.

-"Thưa giáo sư, đừng dùng bạo lực để...để....để..."

Giáo sư Snape gằn giọng, "Để cái gì? Hay là trò muốn ta phải dùng cái trò "Boom boom" của trò Dursley?"

Tôi khẳng định, "Em chưa bao giờ chơi cái trò đó."

Giáo sư Snape phản lại nhanh gọn, "Trò đã làm nổ vạc của ta hồi năm nhất."

Trời mé, đồ thù dai! Tôi phẫn uất!!!

-"Bên cạnh đó, khi xem xét trong sân trường, ta phát hiện cây liễu roi bị tổn hại nặng nề."

Ron lên tiếng, "Thực ra thì người bị thương nặng hơn là bọn em. Bọn em đã suýt chết, thưa giáo sư."

Tôi và Harry cùng gật đầu, tôi còn chỉ lên má để cho thầy thấy vết xước.

-"Cái này là từ cái cây đó đó! Cái cây cổ thụ liễu liễu gì gì đó của thầy! Nó đâm xuyên cửa kính thủy tinh dày đến 5 phân của cái ô tô, còn tiện "cành" làm xước da mặt của em đó." Tôi hít một hơi. "3 tháng hè dưỡng da vậy là đi tong...."

-"Im!" Thầy Snape quát. "Ta không cần nghe bao biện! Nếu như 3 trò mà thuộc quyền quản lí của nhà Slytherin, thì đối với ta, ngay trong đêm nay, ba trò...cả ba trò...." Thầy đập bàn cái rầm, chỉ ra ngoài. "Cuốn xéo hết về nhà nghe chưa?! Không có Hogwarts gì hết! Vậy nên ngay bây giờ ba trò sẽ đợi ở đây, không được làm gì, ta sẽ đi tìm giáo sư Mcgonagall đến đây để..." Giáo sư Snape chém tay trong không khí. "Rồi các trò sẽ thấy."

Tôi hiểu động tác đó nghĩa là bọn tôi sẽ đồng loạt bị chém đầu. Cơ mà thực ra tôi lại thấy khá bình tâm, có thể là do cơn đau đớn của cái muôi sắt chưa nguôi khiến tôi cảm thấy khá là....bình thường với cảm xúc. Tim tôi chả đập mạnh gì hết, cảm giác như những chuyện này đối với tôi đã rất thường, hình như...tôi quen bị dọa nạt như vậy đến chai lì rồi.

Harry với Ron trông có vẻ lo lắng lẫn căng thẳng thể hiện rõ trên mặt, tôi từ từ đứng dậy ngồi lên chiếc ghế cạnh lò sưởi, đầu óc mông lung, song trái tim tôi lại rất bình tĩnh. Tôi không cảm thấy có gì đó đáng được sợ.

Vài phút sau, giáo sư Snape trở lại, cùng giáo sư Mcgonagall và cụ Dumbledore. Tôi chào hai người họ một tiếng, sau đó từ từ đứng dậy.

Đến lúc này tim tôi mới đập mạnh lên.

-"...Giáo sư Mcgonagall, em---" Tôi định giải thích.

Cô ấy cắt ngang phè, "Dursley, ta đã nắm rõ mọi chuyện rồi. Tuy vậy, tôi vẫn cần một lời giải thích vì sao ba trò không đến trường bằng xe lửa mà lại lựa chọn một cái...Chà, ta cũng không biết dân Muggle gọi nó là gì nữa..." Giáo sư Mcgonagall nheo mắt. "Ô tô bay?"

Ron thót một cái, "Thưa cô, cái cổng ở ga không chịu mở ra cho bọn em đi vô."

Harry gật gật đầu đồng tình, cơ mà có vẻ lí lẽ của bọn tôi không đủ thuyết phục cô ấy.

-"Các trò có thể gửi cú cho ta? Các trò không nghĩ đến điều đó sao? Potter, ta nhớ là trò có một con cú cơ mà."

Tôi ngã ngửa, "Phải rồi, nhưng mà tình thế cấp bách lắm giáo sư." Tôi ngọt giọng thử năn nỉ. "Mới lần đầu, nên liệu giáo sư có thể bỏ qua cho em không ạ? Chỉ duy nhất một lần thôi, em hứa sẽ không có chuyện này lặp lại đâu." Tôi sẽ không dậy muộn trong cái ngày khai giảng này nữa.

Giáo sư liếc tôi, rồi từ từ lắc đầu.

-"Thôi được, trò Dursley, trò cũng không cần nói nữa..." Cô ấy quay đi. "Ta đã quá hiểu trò rồi. Trò đi ra đi. Ta sẽ không đuổi học cả ba trò, nhưng ta sẽ viết một bức thư cảnh báo gửi cho gia đình mấy trò. Đặc biệt là trò đấy, trò Dursley."

Tôi lẩm bẩm, "Chỉ sợ bố mẹ em còn không thèm để ý đến..." Thoáng thấy giáo sư Snape lườm nguýt mình một cái, tôi vội vàng cáo từ. "Em xin phép."

Harry và Ron bị giữ lại trong phòng, tôi không biết vì sao. Tôi bỏ ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó đảo chân đi về kí túc xá. Hành lí đã được chuyển sẵn về phòng, vậy nên tôi chỉ việc đi về phòng là xong.

Thảm thiết nhất phải nói, ở trước cửa kí túc xá, Hermione tóm cổ tôi ngay tức khắc.

Tôi mỉm cười, cảm giác cả người đơ cứng lại.

-"Hì hì..."

-"Hì hì..."

-"Hì---"

-"Chúng ta cần nói chuyện."

Ặc!

Đời mình bế mạc rồi.

Ở phòng sinh hoạt chung, ngoại trừ Hermione ra thì còn có Ginny đang chờ sẵn. Gương mặt non trẻ của cô bé khắc rõ sự lo lắng, thậm chí có cả giận dữ. Lúc tôi bước vào, Ginny giật mình quay ra nhìn tôi, sau đó bĩu môi quay đi.

Tôi nín thở, "Vấn đề này cần nói rõ, thực sự mình không có tội..."

Hermione đập thẳng, "Bồ là đứa đầu têu."

Tôi phủ nhận, "Không hề! Là Harry!"

-"Xạo! Bồ hoặc Ron, một trong hai! Mà mình cũng không cần biết là ai hết á!" Hermione vung tay loạn xạ. "Bồ có biết mình với Ginny đã lo đến cái mức nào không?! Lúc tàu đã chạy mà hai đứa mình thì cứ ngồi chờ mấy người ở cái khoang tàu trống đó! Mình còn tính thông báo cho người lái tàu, rồi gởi cú cho bà Weasley! Đến trường rồi lại nghe tin mấy bồ lái xe bay đến trường, lên cả trang nhất tờ báo?! Mấy bồ có thực sự biết sợ không?! Hả?!"

Tôi không thể nào phản bác lại được, cô ấy nói quá đúng.

-"Hermione, bồ nghe mình, thực sự là mình không có ý định gây nên mấy cái tội lỗi đó." Tôi tránh ánh mắt của cô ấy. "Mình cũng bất đắc dĩ thôi mà."

Ginny đột nhiên lên tiếng, "Bất đắc dĩ thế nào được chứ? Anh Harry và anh Ron lúc đầu còn đi sau lưng em, thế mà một thoáng đã biến mất luôn. Chị Orange thì tự dưng xuất hiện, mà lại còn là ở trong văn phòng giáo sư. Mọi người có thật sự là người lớn không? Không ai nghĩ đến quyền lợi của thế giới phù thủy sao? Của Hogwarts sao?"

-"Không! Ginny, chị vô cùng xin lỗi. Nhưng quả thực là tình huống vô cùng bất đắc dĩ." Tôi thanh minh, mà đầu óc lại rất rối rắm. "Cái cổng không mở ra, nên bọn chị bắt buộc phải dùng xe bay! Mà Ron thì lại lái dở, cái xe trục trặc nên xảy ra sự cố. Chị---"

-"Đừng nói nữa!" Ginny dùng áo chùng che mắt đi. Tôi hốt hoảng nhìn cô bé, giống Malfoy, tôi theo bản năng đưa tay áo lên lau vội vàng đi hai dòng nước mắt.

-"Đừng khóc, chị xin lỗi mà. Chị rất xin lỗi, chị không nghĩ sâu đến mức sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi ai đó này nọ." Tôi liếc sang Hermione. "Mình xin lỗi mà..."

Hermione thậm chí còn không buồn nhìn tôi, "Bồ mệt rồi đấy, đi ngủ đi." Sau đó, cô ấy nhanh chóng bỏ vào kí túc xá. Còn lại mình tôi với Ginny ở phòng sinh hoạt chung, tôi nhìn cô bé vẫn đang khóc, chẳng biết phải làm gì cho phải, đành nhỏ giọng khuyên.

-"Ginny, đi ngủ đi."

Cô bé gật gật đầu, rồi hất tay bỏ chạy.

Tôi đứng đơ ở một góc trong phòng, mệt mỏi thả mình xuống một chiếc ghế sopha gần lò sưởi.

Làm ơn đi, lạy Merlin. Tôi thực sự không nghĩ đến tình huống này trước đấy.

Tôi không có ý định làm cho ai lo lắng hết, cũng không có ý định chơi trội. Tôi thực sự chỉ là bất đắc dĩ thôi mà.

***

Sáng hôm sau, khi ở sảnh ăn, tôi nhận được thời khóa biểu từ giáo sư Mcgonagall. Tiết đầu là tiết Thảo dược học. Đặc biệt với môn này khiến tôi rất rùng mình, vì một lẽ nào đó, môn Thảo dược học giống như kình địch với tôi, tựa như tôi với giáo sư Snape vậy.

Hermione đã nhanh chóng lấy quyển sách giáo khoa ra để nghiên cứu trước. Với tôi, tôi đã nhìn cảnh tượng này đến phát ngấy từ năm ngoái rồi, vậy nên tôi chuyển sự chú ý sang đĩa khoai chiên cùng bát súp trước mặt.

Ron khều tôi, "Sáng nay mình thấy mắt Ginny sưng lên..."

Tôi giật thót, "...Do mình..."

Harry nghiêng đầu nhìn tôi, "Có chuyện gì vậy? Thực sự đó."

-"Không hẳn, chỉ là..." Tôi đẩy bát súp ra xa, cảm thấy không có tâm trạng để ăn nữa. "Chuyện con gái thôi."

Rõ ràng lời nói dối của tôi đầy sơ hở và ngượng nghịu khủng khiếp, nên ánh mắt của Ron và Harry dường như không thể hiện rõ sự tin tưởng chút nào. Tôi lùi lùi ra xa theo phản xạ, sau đó chuyển chủ đề nhanh chóng.

-"Đũa phép sao rồi, Ron?"

Ron buồn rầu cầm cây đũa đưa lên, "Mình tiêu rồi..." Cây đũa mỏng manh gãy đôi, được Ron quấn tạm bợ bằng một lớp băng dính.

Harry gật đầu, "Bồ tiêu rồi." Liền bị Ron lườm một cái.

Tôi ậm ừ, "Mua nổi cây khác không?"

Ron lắc đầu, "Ít hi vọng lắm..."

-"Thử viết thư cho mẹ bồ xem, biết đâu được."

Hermione đưa một ý kiến khác, "Trước khi viết thư, thì mình khuyên bồ hãy nghĩ cách giải thích về cái xe bay đi kìa."

-"Hermione, thôi nào." Ron nhìn cô ấy. "Suy nghĩ tích cực lê----"

"Soạt!!"

Một con cú lông trắng từ đâu bay đến đâm sầm vào đĩa khoai chiên trước mặt tôi. Tôi giật mình, nhìn nó, tôi còn tưởng nó là con Hedwig.

-"Hơ, con này..." Tôi nhìn Ron. "Của bồ hả?"

Harry chỉnh kính, "Phong thư màu đỏ."

Bên cạnh câu ấy là Seamus Finnigan. Cậu ta nhìn một lát, sau đó nói to tướng.

-"Mọi người, Ron nhận được một bức thư sấm nè!!"

Mặc dù tôi không hiểu cho lắm, nhưng cái ngữ danh "Thư sấm" cũng đủ để nói lên sự nguy hiểm.

Tôi cũng muốn tìm hiểu xem thư sấm là thể loại thư thế nào, nhưng trước khi Ron kịp mở bức thư ra, giáo sư Mcgonagall đột nhiên đi tới lôi tôi dậy.

-"Trò Dursley, ta có việc cần gặp trò. Đi theo ta." Rồi cô ấy bồi thêm sau khi đi được vài bước. "Ngay bây giờ!"

Tôi luyến tiếc nhìn Ron, sau đó đành nói với Harry, "Kể cho tớ nghe về bức thư Sấm sau nhé."

Tôi vội vàng chạy theo giáo sư Mcgonagall ngay sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net