35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo sư Mcgonagall nói rất bóng gió về việc tôi đã phá nát cái cây liễu roi trăm thế kỉ nay tồn tại ở trường. Nghĩ tới đây xong khiến tôi thấy rất bệnh, lạy Merlin, cái cây biết đánh người đó hay ho gì đến nỗi cô ấy coi trọng nó hơn cả học trò của mình chứ?

Theo như lời giáo sư Mcgongagall, bởi lẽ dù cho cả 3 đứa cùng phá. Tôi sẽ nhấn mạnh, CẢ 3 ĐỨA, nhưng cuối cùng lại là tôi chịu thiệt. Cô ấy đế thêm rằng đó là do trong cả nhóm, tôi là đứa hay đầu têu mấy chuyện phá hoại nhất.

Xin lỗi, tôi làm sao cơ?!

-"Vậy nên..." Tôi cười gượng. "Ý cô là gì ạ?"

Giáo sư Mcgonagall vung vẩy cây đũa, "Cây liễu roi của Hogwarts không thể nào nham nhở như thế được, vậy nên ta yêu cầu trò, Dursley." Cô ấy lườm một cái. "Giáo sư Snape đang bắt tay vào nghiên cứu một loại dược chữa lành lại cho tổn thất của cây liễu roi, vậy nên trò, trên danh nghĩa một người phá hoại nó, làm ơn hãy trợ giúp thầy ấy hồi phục lại cây liễu roi đi."

Tôi tá hỏa, "Cô đang nói giáo sư Snape, một bậc thầy Độc Dược cần sự trợ giúp của một con bé không nổi điểm O môn Độc Dược như em?!" Tôi lắc đầu. "Rõ ràng là chuyện bất khả thi rồi..."

-"Ta chưa nói hết. Trò chỉ LÀM CÙNG giáo sư Snape, chứ không phải là LÀM VỚI thầy ấy. Phân biệt cho rõ vào."

Tôi vô cùng rối rắm, "Em cảm thấy không có sự khác biệt lắm...."

-"Không nói nhiều nữa." Giáo sư Mcgonagall lập tức đổi chủ đề. "Tiết đầu tiên của năm Hai chính là Thảo dược học, và theo như ta được biết, trò đối với môn này đặc biệt đuối so với bộ môn khác. Nếu như, nếu như ấy..." Cô ấy nhấn mạnh hai lần. "Ta nghe được giáo sư Sprout hay thấy một điểm -10 vào điểm số nhà Gryffindor ngay đầu năm học, trò sẽ có một suất lao động công ích mỗi tối với thầy Lockhart, rõ chưa?"

Tôi vâng dạ một hồi, sau đó lập tức rút lui. Xớ rớ một hồi chắc cổ chém bay đầu tôi mất.

Giáo sư Mcgonagall rất là biết cách đánh vào tâm lí học sinh đấy.

***

Sau khi tạm biệt giáo sư Mcgonagall, tôi nhanh chóng di chuyển đến Nhà kính số 2 để học một Thảo dược. Năm Hai sẽ bắt đầu được học cách Chăm sóc một số các sinh vật khác nhau và đơn giản, khác với năm Nhất chỉ phải học lý thuyết.

Tôi nhân tiện kiểm tra lại bài luận về môn Thảo dược, sau khi chắc chắn tờ giấy da mà tôi thức đêm thức hôm để làm về cái bộ môn khó ưa này vẫn còn năm trong túi, tôi mới bước vào nhà kính.

Trong môn Thảo dược, Gryffindor lần này lại bắt cặp với Hufflepuff. Tôi đã đến muộn với giờ học một chút, nên khi tôi đến, mọi người đều đã bắt nhóm được với nhau. Một nhóm 4 người, và có vẻ như sĩ số hai nhà này cộng với nhau bị lẻ, tôi nghiễm nhiên là đứa bị dư ra.

Tôi ngao ngán thở dài trước ánh mắt rõ là...khó nói của giáo sư Sprout. Cô ấy nhận bài luận của tôi, sau đó bảo, "Thôi đành vậy. Dursley, trò làm cá nhân được không?"

Tôi hả một cái, "Thật à giáo sư?"

-"Một hình phạt cho việc đến trễ vậy. Hay trò muốn ta trừ đi 10 điểm của Gryffindor?"

Tôi nhớ đến lời đe dọa của chủ nhiệm nhà mình, "Không thưa giáo sư. Em làm một mình cũng được."

Rõ ràng Hermione vô cùng tiếc nuối khi không được xếp nhóm với tôi. Cô ấy hậm hực nhìn, sau đó ngắt tay tôi một cái.

-"Đến sớm là được rồi mà..."

Harry gật đầu đồng tình, "Cậu đã nói chuyện gì với giáo sư Mcgonagall vậy?"

Tôi mỉm cười, "Liên quan đến tớ, đến cậu, đến Ron, và cả cái xe." Tôi nhìn cậu ấy. "Và cô ấy bảo tớ cần gánh hậu quả cho cả hai cậu nữa..."

Ron chớp mắt, "Bồ lãnh hậu quả hả?"

Tôi trừng trừng nhìn lại, "Đừng có dùng cái giọng vui vẻ đó. Tin tôi đấm cậu không trượt phát nào không?"

-"Haha..." Ron cười giả lả, cậu ta nhanh chóng lôi một người khác lên. "Dù sao thì để mình giới thiệu đã. Đây là Justin Finch-Fletchley. Một Hufflepuff."

Tôi ậm ừ, "Orange Dursley. Tôi xuất thân từ một gia đình Muggle."

Finch-Fletchey bắt tay lại với tôi, "Mình cũng là từ một gia đình Muggle. Rất vui được gặp cậu."

-"Ừ ừ...À, Finch-Flet..." Tôi gượng mồm nhìn. "Xin lỗi, quả thật tôi không nhớ nổi họ của cậu. Tôi gọi bằng tên được không? Justin?"

Cậu ta mỉm cười, "Hẳn rồi."

-"Ừ, thế Justin. Làm một Hufflepuff thế nào?"

Harry nhìn tôi, "Cậu hỏi cứ như muốn chuyển sang nhà Hufflepuff lắm vậy."

Tôi nhướn mày, "Tớ không phủ nhận bản thân đang có suy nghĩ đó. Cậu biết chủ nhiệm nhà Hufflepuff là..." Tôi hất mắt. "Chính giáo sư Sprout luôn kìa. Trong tất cả, tớ đặc biệt đề cao tính hiền hậu của cô ấy. Lúc tớ vào trễ cũng không bị trừ điểm, nếu như là giáo sư Snape hay ai khác hẳn nhà Gryffindor đã có một con -10 trong bảng điểm, và giáo sư Mcgonagall sẽ vặn cổ tớ."

Nhìn ánh mắt của Harry xong, tôi nói thêm, "Cơ bản mà nói, tớ cần sống trong một môi trường yên bình một chút. Nhà Gryffindor đặc biệt có chính giáo sư Mcgonagall muốn bóp cổ tớ 24/7 rồi, Ravenclaw thì...hồi năm nhất có nhiều chuyện giữa tớ và giáo sư Flitwick lắm...Slytherin thì khỏi nói rồi ha, giáo sư Snape đến giờ chưa giết tớ, tớ thấy mình còn may chán."

Ron cười sặc sụa một hồi, cậu ta phán, "Bồ nói chuyện hài hước dễ sợ..."

Hermione lườm tôi, "Mấy cái chuyện giữa bồ và các giáo sư không hay ho đến thế để khoe đâu. Thật là..." Cô ấy lắc đầu. "Hết xe bay rồi lại xích mích trường học. Có bao giờ bồ đứng yên được không?"

Justin lại cho một ý kiến khác, "Thực ra giáo sư Sprout không hiền như thế. Sẽ có lúc cô ấy rất nghiêm."

-"Thực ra giáo viên hiền quá cũng không tốt. Giả dụ là..." Tôi nhìn Harry, gật gù. "Học sinh bị bắt nạt mà không để tâm đến thì chính là quá tồi."

Harry giật thót một cái, sau đó đẩy đẩy người tôi.

-"Giáo sư Sprout đang nhìn chúng ta kìa."

Thì là thế đó.

Phần lớn thời gian đằng sau là dành cho Hermione, cô ấy liên tục giật điểm về cho Gryffindor. Tôi chỉ mong ngóng đến phần thực hành thôi, Hermione nói rằng tiếng khóc của Nhân Sâm sẽ khiến cho người nghe phải chết. Song, giáo sư Sprout lại cho biết đây chỉ là Nhân Sâm sơ sinh, chỉ khiến cho người khác phải ngất thôi.

Tôi rùng mình, Nhân Sâm của Muggle vẫn an toàn gấp vạn lần lũ quỷ này.

Cô ấy chuẩn bị sẵn bịt tai cho chúng tôi, một cái bịt tai màu xám, hơi bẩn, hẳn đã phải qua tay rất nhiều người dùng rồi.

Tôi suy tính về vấn đề có nên đội cái thứ mất vệ sinh này lên không, cho đến khi thấy Neville Longbottom ngã cái rầm xuống, tôi lập tức gạt phăng đi vấn đề sạch sẽ. Ừ, tính mạng quan trọng hơn cả, tôi nhịn.

Cái cây Nhân sâm sơ sinh mà giáo sư Sprout nói còn ghê tởm hơn cả những gì tôi nghĩ. Nó xù xì đến bạc nhược, cái mỏ nó rống to đến độ chiếm hết nửa khuôn mặt của nó. Những người khác còn được làm nhóm với nhau, còn tôi chỉ có một mình đối diện với cái nỗi sợ hãi kinh hoàng này.

Tôi liếc sang Hermione, cô ấy nhìn tôi, sau đó lắc lắc cái cây Nhân Sâm sơ sinh của mình lên.

-"Nó đáng yêu lắm mà, đừng có sợ."

Tôi liếc cây Nhân Sâm vẫn đang im lìm nằm trong chậu của mình.

Không sợ... mới là lạ đó!

***

-"Ui ui ui ui...." Tôi suýt xoa ngón tay, đau đớn nhìn Harry. "Tớ bị nó cạp cho một cái thấu xương..."

Harry giơ cuộn băng trắng lên, "Sẽ nhanh hết đau mà. Dù gì nó cũng chỉ là mấy cái cây sơ sinh, tớ cho rằng đến lúc nó lớn sẽ còn là một phiền phức..." Cậu ấy nâng tay tôi lên, quấn mấy vòng băng. "Mà tớ cũng chưa dám tưởng tượng thêm nữa."

Tôi ậm ừ, rụt cái tay đã được băng trắng lại.

-"Tiết kế là..." Tôi sầm mặt. "Giáo sư Mcgonagall. Lạy Merlin, cổ sẽ bóp cổ tớ mất..."

-"Cậu luôn nghĩ giáo sư Mcgonagall là một cái gì đáng sợ lắm nên mới ám ảnh đến vậy." Harry vung tay. "Cứ thử suy nghĩ bình thường xem."

Tôi cười nhạt, "Cậu thử bị cổ dùng roi mây vụt mấy nhát xem còn bình thường được nữa không. Cứ mạnh mồm cho lắm vào, thiệt bực mình."

-"Nhưng cậu đã làm gì sai đâu mà sợ chứ? A, Hermione! Ron! Bên này!" Harry vẫy tay với hai người đằng kia. Hermione với Ron đang có một cuộc thảo luận về vấn đề sai đúng khi đi xe bay đến trường. Tôi đặc biệt rất đồng cảm với Ron, không phải do tôi cũng là đứa gây tội đâu, chỉ là Hermione rất biết cách tác động đến lương tâm người khác.

Cô ấy rất có tài hùng biện. Nếu được tư vấn, tôi cho rằng sau này Hermione sẽ trở thành luật sư.

Trở lại hiện tại, tôi nhìn sang Harry, "Cậu vừa hỏi tớ có làm gì sai không mà sợ á?"

Harry gật đầu, "Thì chính là do cậu quá bị ám ảnh với giáo sư Mcgonagall mà. Cứ thử nghĩ đến cô ấy kiểu..." Cậu ấy nheo mắt. "Một người dịu dàng thiệt là dịu dàng ấy!"

Tôi hừ một tiếng, "Không phải là tớ không nghĩ tới, mà chính là do hình ảnh của giáo sư Mcgonagall khiến tớ không thể nào tưởng tượng được..." Tôi nhấn mạnh. "Tớ nói cho mà nghe, dù cho tớ có làm gì sai hay không ấy, cô ấy cũng có thể moi ra từ một chỗ nào đó cả trăm tội của tớ. Liệt kê cho mà xem nhé: Phá đám giáo sư Snape, muộn giờ học giáo sư Snape, làm nổ vạc giáo sư Snape, và vân vân vân vân." Tôi khoát tay. "Túm lại ấy, cũng không chỉ mỗi cô ấy đâu, giáo sư Snape cũng là một người có thâm niên rắn rết muốn chết! Hai người họ thông đồng với nhau đấy, cậu hiểu không?!"

Harry gãi đầu, "Hiểu...chút chút..."

Tôi nghiến răng, "Sao mà vô dụng hết mức vậy..."

Tuy là trước đó thì tranh cãi đến long trời lở đất, nhưng thực chất tiết Biến hình trôi qua rất bình yên.

Không phải là khoe, nhưng đặc biệt trong môn Biến Hình tôi rất có thiên phú. Hermione hay gạ gẫm hỏi tôi bí kíp ra sao, nhưng quả thực tôi cũng chả biết đáp thế nào. Cái chính là tôi cầm đũa vung vẩy, đọc thần chú là đã thành công rồi. Giống như biểu diễn ảo thuật, nên có hỏi tôi bí kíp hay cái gì gì đó tôi cũng chịu.

Giáo sư Sprout hẳn không nói gì về việc tôi đến muộn giờ với giáo sư Mcgonagall, vậy nên cô ấy chỉ thi thoảng liếc tôi mấy cái rồi thôi. Khá yên ả so với thông thường, sự không quen này không hiểu sao khiến tôi rùng mình một cái trong vô thức.

Trải qua thử thách quá nhiều khiến tôi không thích ứng nổi cái hòa bình bây giờ, quả thực là éo le khủng khiếp.

***

Năm Hai này ngoại trừ cái vấn đề xe bay ra, các môn học lại khiến tôi đặc biệt thích thú hơn năm Nhất. Có thể là do tôi đã quen với cách học ở Hogwarts trong năm ngoái.

Giả dụ bây giờ có bảo tôi trở về học trường truyền thống của Muggle, không có mấy cái cây nến bay hay mấy món đồ vật biết cử động, hẳn là tôi chán chết mất.

Tuy vậy, một trong những vấn đề về môn học năm nay, đó chính là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi không ghét môn này, tôi ghét chính là ghét giáo sư sẽ dạy nó kìa.

Như tôi đã nói với Hermione, tôi không thể nào phòng chống phép thuật bằng cách biết Gilderoy Lockhart thích màu tím tử đinh hương. Ý tôi là, nó rất vô dụng. Tôi không cần biết Gilderoy Lockhart giỏi giang hay đẳng cấp ra sao hết, chỉ cần nghĩ đến việc phải làm cái này cái nọ cho ổng là cũng đủ kinh dị rồi.

Không phải là tôi ghét Gilderoy Lockhart có nghĩa là tôi sẽ thích thằng cha Quirrell năm ngoái. Nhưng nếu đánh giá về năng lực, tôi không thể không thừa nhận Quirrell hơn hẳn tên Lockhart kia một bậc, dĩ nhiên, chỉ là về năng lực dạy học và chuyên môn thôi.

Lại nói đến tiếp, lúc tôi đang ngồi ăn trưa ở sân sau Hogwarts, Hermione đã và đang chúi mũi vào cuốn "Lang thang với Ma Cà Rồng" của Gilderoy Lockhart, cô ấy đột nhiên buồn vệ sinh, thế nên Hermione đứng lên chạy thẳng.

Trước khi kịp nhận ra, trời mé, lạy Merlin, Hermione tống hết cho tôi cái chồng sách bự chà bá của cổ. Mà hên xui thế nào, toàn là sách của Gilderoy Lockhart nhé!

Không thể nào mà chứng kiến cái bản mặt lẳng lơ ở trên cái bìa sách của ổng nữa, tôi quẳng hết chồng sách sang một bên, cố gắng giả lơ, và thế là tôi bắt gặp thời khóa biểu của Hermione đang hớ hênh ngay phía trước. Và có ai tin nổi không?! Tất tần tật mấy cái tiết của Gilderoy Lockhart, cổ khoanh trái tim màu H-Ư-Ờ-N-G vào đó!

Tôi đến mù cả mắt mất....

Harry đột nhiên từ đâu vồ đến chỗ tôi, bài hãi gào lên.

-"CỨU! ORANGE, CỨU!"

Tôi chưa kịp hiểu cái gì đã có tiếng tách chói một cái. Tôi chớp hai mắt liên hồi, oái, đèn flash quá sáng.

-"Xin...Xin chào, chị hẳn là Orange Dursley!"

Tôi hấp háy nhìn lên, mắt cay xè, "Ừ ừ, Orange Dursley đây. Em là ai?"

-"Oh, thật xin lỗi." Thằng bé chùi chùi tay vào bên áo, rồi chìa ra. "Em là Colin Creevey! Một Gryffindor, như chị á!"

Tôi ậm ừ bắt tay lại, "Hâm mộ Harry Potter lừng lẫy hả?"

Thằng bé sáng mắt lên, "Vâng vâng! Nhưng em cũng biết cả chị, anh Harry đã kể cho em nghe rất nhiều..."

-"Ờ, cậu ấy kể gì?"

-"Anh ấy bảo chị là người y----"

Trước khi tôi kịp nghe hết câu, Harry đã nhảy chồm lên từ phía sau, "Colin, không! Đừng có nói với Orange!"

Tôi nhíu mày, "Này, chuyện này liên quan đến tớ, và tại sao tớ lại không được biết?"

Harry xua tay, "Orange, sắp...sắp tới tiết rồi đấy. Đi nhanh đi, đi! Chúng ta cùng đi!"

Tôi nhìn về đống sách, "Tớ còn đang trông đồ cho Hermione nữa..."

Harry gật đầu rất nhanh, "Vậy cậu đi trước đi! Để tớ trông cho! Tớ trông!"

-"....Cậu kì khôi dữ vậy? Tớ tưởng cậu không muốn dính dáng đến Gilderoy Lockhart?"

Harry mỉm cười, "Giờ thì tớ muốn nè." Cậu ấy nhìn sang Colin. "Phải không, Colin?"

Chẳng muốn nghe thêm nữa, tôi lủi đi ngay sau đó.

Tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám học chung với Slytherin, cùng với một tên giáo sư bảnh chọe. Niềm xui nhân đôi, đau thật đau. Năm ngoái tôi cũng có cảm giác này với môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, bởi cả giáo sư lẫn bạn học.

Lúc tôi lết xác được đến phòng học với cả chồng sách nặng tới 5 kí trên tay, trùng hợp thế nào, tôi bắt gặp nhóm tên Malfoy cũng đi tới.

Pansy Parkinson nhận ra tôi đầu tiên. Cô nàng vẫy tay, sau đó tóm cổ tôi ngay trước khi tôi kịp lủi đi.

-"Orange! Mấy tháng hè không gặp là định quên nhau luôn hả?!"

Tôi giật thót, "P...Parkinson tiểu thư...."

-"Tiểu thư cái gì chứ?! Cậu xưng hô sao nghe khách sáo thế?!" Cô nàng quay sang Malfoy, mặt mũi cậu ta đang sầm sì nhìn tôi. "Draco, mình ngồi cạnh Orange nhé?"

Cậu ta đột nhiên quát lên, "Slytherin mà đòi ngồi cạnh Gryffindor à?!"

Rõ ràng cả nhóm đều rất giật mình. Vốn dĩ năm ngoái quan hệ giữa tôi và Malfoy đang tốt, đột ngột tự dưng năm nay lại tụt dốc thê thảm, khó trách bọn họ cảm thấy khó hiểu. Tôi dĩ nhiên chẳng muốn dính dáng gì thêm nữa, vậy nên tôi xua tay.

-"Parkinson, cậu ta không muốn tôi ngồi với cậu đâu, nghe lời đi." Tôi quay người đẩy cửa, sau đó suy nghĩ một lát, tôi bồi thêm. "Mà Malfoy nói đúng, Slytherin với Gryffindor thì nên thế. Thân nhau quá cũng không tốt đâu. Tôi còn là bạn thân của Cứu thế chủ mà các người khinh ghét đấy."

Có một người tôi để ý không xuất hiện trong nhóm đó. Là Theodore Nott.

Nott khá thân với Malfoy, tôi cảm thấy kì lạ vì sao cậu ta lại không đi cùng bọn họ.

...Có vẻ mối quan hệ giữa hai gia tộc cũng không phải tốt lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net