40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuất viện, ngoại trừ cái kế hoạch giảm cân xong, tôi còn một núi bài tập đang trông chờ ở đó. Luận văn có những bài một tuần nữa mới nộp, có những bài thì mai đã nộp rồi, tôi còn choáng váng mém ngã ngửa ra sau.

Với khối lượng này, tôi không thể chỉ dùng sách giáo khoa là qua loa cho xong được. Cuối cùng, cực chẳng đã, tôi vừa tu một hộp nước ép cà chua vừa ngồi đọc sách ở thư viện viết luận. Một chồng bài tập nhiều đến nỗi tôi phải thức đêm để làm cho hết, chữ ngoáy liên hồi. Thậm chí bút lông còn dễ bị dây mực, tôi lúc này đặc biệt rất nhớ những chiếc bút bi ở nhà.

Một chồng bài tập đè nặng lên như thế, tôi lại còn chịu áp lực từ giáo sư Độc Dược Severus Snape. Có chính xác 2 lí do, thứ nhất là bài tập hè của tôi. Giáo sư bảo rằng việc dùng loại mực Muggle là điều không thể chấp nhận, còn tôi thì chẳng muốn thắc mắc nhiều, chỉ có cái tôi tự hỏi là tại sao giáo sư lại biết tôi dùng đồ Muggle để viết.

Nếu là chủ nhiệm Slytherin, tôi nghĩ ông ấy phải là một thuần huyết quý tộc chứ nhỉ?

Thứ hai là khi tôi than phiền bản thân không xác định được đâu mới là con đường cần đi để nghiên cứu Hồi sinh dược. Lại nói thêm, thành tích môn Độc Dược của tôi cũng không phải toàn O, đôi khi tôi có thể sẽ có một con A, mà với giáo sư thì đó là quá thấp.

Giáo sư Snape lại nói rằng, "Độc Dược là một bộ môn yêu cầu kiến thức thực tế và kinh nghiệm nhiều hơn lý thuyết."

Trong trường hợp đó là một lời khuyên hiếm hoi từ thầy ấy, thì tôi hiện tại vẫn chưa thể ngẫm ra được ý nghĩa của câu nói.

Bên cạnh đó, còn có một chuyện rất bất ngờ. Buổi sáng sau khi tôi xuất viện, ở đại sảnh, lúc tôi đang dùng bữa sáng giảm cân của Hermione thì có thư gửi tới. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đó là từ lão Hagrid hoặc một ai đó như giáo sư trong trường, tuyệt đối không có ai có thể gửi thư cho tôi được nữa.

Bất ngờ thay, người gửi đề tên rất rõ ràng. Vernon Dursley.

Tôi đã phải dụi mắt 10 lần mới xác định là bản thân không bị mù. Harry thậm chí còn muốn móc mắt ra đem rửa xem có thật là Vernon hay không. Toét cả mắt ra rồi, chúng tôi mới đều có thể cùng miễn cưỡng chấp nhận đây là sự thật.

Tôi đẩy Harry ra xa, run rẩy đọc thư.

"Orange thân ái,

Dì Marge của con cho bọn ta biết con đã để quên ở nhà dì một cuốn sổ màu đen. Dì nhờ ta gửi lên cho con, nhưng con cú chết tiệt đó nhất định đòi thêm tiền công thì mới chuyển cuốn sổ đó. Con có thể gửi cho ta một vài đồng tiền xu của cái nơi....đó được không?"

Kí tên: Vernon Dursley."

Tôi khá ngạc nhiên về việc này. Thú thật, tôi không nghĩ một người luôn căm ghét phù thủy như cha sẽ dùng cái cách chuyển thư của họ, dù cho đó là bất đắc dĩ đi chăng nữa. Họ có thể đợi đến dịp hè hay Giáng Sinh tôi về cũng được mà, dù sao cái quyển đó cũng không phải là quan trọng lắm.

Lại nói tới đây, tôi sực nhớ ra về quyển sổ màu đen đã lãng quên. Tôi ném nó vào trong gầm giường nhà cô Marge ngay từ cái lúc nhận được nó, và cũng đã sớm lãng quên nó nếu như không có lá thư này.

Cuốn sổ màu đen, hình như có tên ở trên đó. T...T gì đó, tôi không rõ lắm.

...Cơ mà nó của ai nhỉ? Đến giờ tôi vẫn không thể biết được chủ nhân đích thực của cuốn sổ đó.

...Mà thôi kệ, theo như một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết Trung Quốc nổi tiếng: "Bớt lo chuyện của người khác thì mới có thể sống lâu được". Tôi còn rất nhiều việc phải quan tâm trước mắt, không rảnh để ý mấy thứ vụn vặt như vậy.

***

Kế hoạch giảm cân của Hermione và Ginny đặc biệt ảnh hưởng nặng đến thời gian biểu sinh hoạt quen thuộc của cơ thể tôi hàng ngày. Sau khi thực hiện cái trò "5 giờ sáng dậy" và tập Quidditch, tôi cảm giác mọi sức lực trong ngày của tôi đều biến mất.

Đã thế, bữa sáng của tôi ngoài salad và một ổ bánh mì phết mứt thì chấm hết, họa hoằn lắm mới có thể năn nỉ thêm một cốc sữa nhỏ. Tôi căn bản là không có đủ năng lượng học tập cho đến hết ngày được.

Cảm giác kiệt quệ quá mức khiến tâm trạng tôi rất khó ở. Gần đây, bất cứ ai ở cạnh tôi một lúc đều sẽ có một cuộc cãi nhau to, điển hình ở đây là Harry.

Tôi thực sự rất áy náy, nhưng cái lúc đứng cãi nhau với cậu ấy tôi lại thấy cái bản mặt thực chất vốn đẹp trai của Harry trở nên rất khó ưa. Chỉ cho đến khi đã gào vào mặt nhau căng đến nỗi phải rút đũa phép ra và bị lão Filch hốt hết lên phòng giám thị, tôi mới bắt đầu hối hận.

Sau đó thì...không có gì nữa. Chúng tôi chiến tranh lạnh liền tù tì một khoảng thời gian dài sau đó. Hermione luôn khuyên tôi phải cố làm lành với Harry, và Ron thì cũng nói tương tự với Harry như thế, nhưng vừa một lúc phải ôm đồm cả bài tập đang chất đống, nghiên cứu Độc Dược lẫn giảm cân, lại suốt ngày nghe Hermione lải nhải bên tai, tôi chính thức bị stress nặng nề.

Sau này nhớ lại, tôi xin cam đoan năm Hai chính là năm địa ngục nhất. Đầu óc căng thẳng không thể được giải tỏa, lại còn cãi nhau với thằng bạn kết nghĩa mười mấy năm, điều này càng lúc càng dẫn đến việc học tập của tôi bị giảm sút.

Giáo sư Mcgonagall là người đầu tiên để ý.

-"Có việc gì với trò?"

Lúc đó tôi lên văn phòng để nộp bài luận cho cô ấy, nghe câu hỏi không đầu không đuôi như thế, tôi chưa kịp tư duy. Đơ một lúc, tôi nói, "Chẳng có gì ạ."

Cô ấy chỉnh gọng kính, "Thật không?"

Tôi gật đầu, "Vâng. Em đâu thể nói dối giáo sư."

Giáo sư liếc tôi một lúc, rồi đưa cho tôi một tờ giấy.

-"Đây là bảng điểm tháng này của trò, Dursley." Tôi nhìn một lượt, hơn quá nửa là điểm P và A, lác đác có mấy điểm E, còn lại thì không có điểm O nào.

Tôi nín thở, không ngờ việc học của bản thân đã tụt dốc thế này.

-"Em..."

-"Điểm của trò đang suy giảm rất nhanh." Giáo sư Mcgonagall mở lời. "Năm ngoái khi trò học ở đây, ta đã quan sát rất kĩ. Dù cho trò có hơi mất tập trung một chút trong các tiết, song điểm bài luận lẫn thực hành cũng thuộc vào tốp trên của trường, chứng tỏ đầu óc trò thực ra rất tốt trong việc tiếp thu. Ta cho rằng sự suy giảm này là do trò đang bị căng thẳng."

Tôi đặt bảng điểm xuống bàn, "Em không bị căng thẳng. Tính em rất thờ ơ, không phải cái gì cũng làm em căng thẳng được."

Giáo sư Mcgonagall nhướn mày, "Có vẻ trò đang tự ngộ nhận rồi." Cô ấy cúi xuống chấm bài tiếp. "Bài tập môn Biến hình trong lúc trò phải nằm bệnh xá tạm gác lại đi, ta không bắt nộp vội. Nhưng dành thời gian suy nghĩ kĩ đi, trò phải tự xác định được bản thân đang đứng ở đâu."

Cuối cùng, cô ấy nói, "Một người không hiểu về chính mình thì sẽ không bao giờ hiểu được người khác."

Tôi ấp úng một hồi, rồi nhanh chóng cáo từ.

Tôi thừa nhận cô ấy đã nói đúng.

Dù sao thì, tôi nghĩ bản thân cũng cần có một khoảng thời gian tĩnh tâm lại.

***

29/10.

Còn 2 ngày nữa là tới Halloween.

Tại Hogwarts, dĩ nhiên là đang xôn xao chuẩn bị cho bữa tiệc. Tôi đăng kí tham gia phụ giúp giáo sư Flitwick trang trí đại sảnh, một phần là để tạm quên đi một chồng áp lực đằng sau, một phần là để tránh mặt nhóm Harry.

Sau cuộc nói chuyện nhanh gọn lẹ đó với giáo sư Mcgonagall, tôi tìm đủ các cớ để không đối diện với Harry, Hermione và Ron. Nếu bây giờ gặp họ lần nữa, tôi sợ bản thân sẽ càng cảm thấy nặng nề hơn phần nào đó. Hermione tuy có để ý đến mấy hành động kì lạ của tôi gần đây, nhưng cô ấy còn vô số các môn học đang chờ. Khác với tôi, cô ấy đăng kí học hầu hết các môn.

Ron và Harry còn đang chuẩn bị luyện tập cho giải đấu Quidditch sắp tới sau Halloween, ngoại trừ mỗi sáng chúng tôi đụng mặt nhau vài lần, còn lại thì thôi.

Như thế sẽ tốt hơn.

Việc trang trí ở đại sảnh không cần nhiều nhân lực đến độ các giáo sư phải nhờ học sinh trợ giúp, nhưng tôi đột nhiên tự nguyện giúp một tay, thầy Flitwick cũng chỉ là bớt đi được một công việc và có thêm một tay sai đắc lực.

Tôi lăng xăng chạy từ nhà bếp lên đến đại sảnh để đặt trước thực đơn, rồi lại chạy từ trường xuống chòi của lão Hagrid để lấy mấy trái bí ngô, nhưng lão nói bí ngô nên hái từ lúc sớm thì mới hợp với Halloween, nên nói tôi sớm mai dậy xuống lấy.

Tôi thực sự chưa bao giờ nghe về một loại bí ngô cần hái lúc sớm, có thể đó là đặc sản của giới phù thủy mà Muggle không thể nào có được. Dù sao, về lời dặn của lão Hagrid, tiện thể sáng mai cũng dậy sớm tập Quidditch, tôi cũng không ngại.

Mà cũng đâu có ngờ, sáng 30/10, trời mưa...

Tôi đứng đơ luôn. Sáng sớm mở mắt dậy đã có mưa, điềm báo nặng...

Ron mở lời khi chúng tôi đang đứng cùng đội Quidditch, "Bồ không khỏe à?"

Tôi khò khè đáp lại, "Có bùa nào có thể tránh nước mưa không?"

-"Dĩ nhiên là có, nhưng mà dành cho các học sinh năm trên." Ron chớp mắt nhìn ra ngoài trời mưa. "Như chúng ta thì chưa đủ trình rồi."

-"Phải rồi, mình đáng lẽ không nên hy vọng một kẻ còn thấp điểm hơn mình trong môn Bùa chú có thể giúp." Tôi thở dài, sau đó xách chổi quay đi. "Báo với anh Wood là mình xin nghỉ nhé!"

Tôi đến cầu cạnh giáo sư Flitwick cho một cái bùa-tránh- nước, nhưng giáo sư đang điên đầu về việc chưa hái được bí ngô, nên thần trí có hơi rối loạn. Thầy ném cho tôi một cái ô đúng kiểu của Muggle.

Quả thật là một cách cổ điển, tôi cứng họng.

1 tiếng đồng hồ sau đó, tôi che ô chạy một quãng đường dài từ Hogwarts xuống chòi lão Hagrid gần cuối cái sân vườn rộng thênh thang nghìn thước, ôm từng quả bí ngô chín mọng về. Đến lúc tới nơi, cả người lẫn quả đều ướt sạch.

Hừm, đúng là châu chấu đá xe...

Khoảng thời gian này còn đang có dịch cúm, tôi cũng không lạ gì khi bản thân vừa về đến nơi liền hắt xì thật to, nước mũi ròng ròng. Trời ạ, lại thêm một đợt ốm đau. Merlin không thương tôi cho lắm thì phải...

Sau khi bàn giao xong mấy quả bí ngô, tôi lập tức chạy xuống bệnh xá để xin thuốc trị cúm. Cô Pomfrey có liều thuốc siro ớt gì đó khá hiệu nghiệm. Theo lời của Ginny, cảm giác đầu tiên uống vào sẽ là cả miệng bị bốc cháy, thân thể ngoặt nghẽo, và sau đó chính là muốn phun hết sạch ra. Mặc dù đảm bảo sẽ khỏe 100%, nhưng bước đầu tiên thì cũng thật gian nan quá đi...

Bất ngờ lúc gần đến bệnh xá, tôi bắt gặp một cái bóng trắng lơ lửng trên không trung. Là Nick-suýt-mất-đầu.

Ông ta vừa nhìn ra ngoài trời mưa vừa ảo não lẩm bẩm. Tôi định chào, nhưng thay vào đó mũi tôi lại ngứa ngứa.

-"H..." Tôi gắng nhịn. "Hắt xì!!!!!!!" Thất bại rồi...

-"Ối!!"

Và Nick-suýt-mất-đầu lộn ra khỏi cửa sổ. Tôi nhìn một cái, suy tính giữa việc đến hỏi thăm ông ấy hay bỏ đi.

...Cuối cùng, tôi chạy thẳng. Lòng tuyệt nhiên không một chút hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net