41.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trước ngày Halloween diễn ra, lúc đó chưa tới giới nghiêm, sau bữa tối, tôi nhanh chóng đến văn phòng của giáo sư Snape.

Dĩ nhiên không phải tự dưng tôi lại mò đến cái hầm băng giá đó làm gì. Cái đó là bởi một chút rắc rối nhỏ trong khi tôi đang dồn hết tâm sức nghiên cứu cái thuốc thầy ấy giao. Sau khi Halloween xong sẽ là lúc các tiền bối năm ba có tiết học bên ngoài, tôi nên nhanh chóng pha chế cho xong cái dược đó.

Thời gian cũng gấp rút lắm rồi, nên tôi cần lời khuyên CHÂN - THÀNH từ một chuyên gia chính hiệu.

Giáo sư Snape thì đương nhiên...chẳng vui vẻ đón chào tôi chút nào...

-"Ngọn gió nào đưa trò tới đây thế này..." Giáo sư không buồn nhìn lên. "Orange Dursley?"

Tôi đã quá quen với khí áp kiểu này, "Em có chút rắc rối trong lúc hoàn thành món thuốc thầy giao cho, nên là em cần lời khuyên."

Giáo sư nhướn mày, "Như ta đã nói, Độc Dược chú trọng kiến thức thực tế và kinh nghiệm hơn lý thuyết. Trò còn đòi hỏi cái gì nữa?"

-"Hồi sinh dược chỉ được dùng cho động vật, nhưng muốn đảo ngược nó lại, em nghĩ trước hết cứ nên tạo ra bản gốc đã. Nhưng bản gốc cũng tạo ra không xong, em muốn nhờ giáo sư tham mưu một chút." Tôi giơ lọ thuốc ra. "Đây ạ."

Giáo sư Snape đặt bút sang một bên, chìa bàn tay ra. Tôi đưa cho thầy lọ thuốc, còn giáo sư vươn tay kéo một cái chuồng đựng một hai con chuột vào gần.

Thầy cầm kính lúp soi bình thuốc một lúc, mở ra đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi cuối cùng nhỏ lên con chuột. Tôi nheo mắt, à, con chuột mù hôm nọ ở chỗ cô Pomfrey. Vậy ra là đồ cho giáo sư Snape dùng.

Con chuột rùng mình một lát, lắc lư cái thân múp míp của nó, rồi nằm bẹp xuống. Nó..nó chết rồi hả?!

Giáo sư đậy nắp bình thuốc lại, lắc đầu.

-"Mùi hương lẫn màu sắc đều sai. Trên thực tế, Hồi sinh dược phải có màu đỏ tươi, của trò lại hướng về nâu đỏ. Mùi hương phải có chút đắng đắng, của trò gần như là pha trộn giữa ngọt và mặn với nhau."

Tôi mơ hồ nheo mắt, "Vâng..."

-"Có nói trò cũng không hiểu thêm đâu." Giáo sư đưa lại bình thuốc cho tôi. "Xem lại về thứ tự cho dược liệu và nhiệt độ cần dùng (Tức là xem lại hết á hả?) Trong món thuốc này có một dược liệu tên Sopophorus, cùng một loại với loại được dùng trong Liều thuốc của Tử thần sống..."

Tôi nghiêm trang gật đầu, "Vâng."

Giáo sư Snape lại cúi xuống chấm bài.

-"Có hai điều. Nếu thiếu nguyên liệu, trò có thể hỏi ở phòng Độc dược của năm 6. Bọn họ rất thường xuyên phải sử dụng nguyên liệu này. Thứ hai..." Giáo sư chấm một ít mực. "Lời khuyên của ta cho công việc dễ hơn. Dùng dao găm nghiền ra, đừng có cắt. Kẻ nào mà cắt được cái hạt đó là một tên vô công vô sức."

Tôi nuốt nước bọt, "Em chính là kẻ luôn làm thế."

-"Ta không ngạc nhiên lắm."

Sau khi tạm biệt giáo sư, tôi ôm lọ thuốc trở về kí túc xá. Trước đó, tôi thử ghé qua phòng học Độc Dược năm 6. Còn có một số học sinh nhà Slytherin đang ở trong đó, nên tôi đứng chờ một lát xem sao. Cuối cùng đã gần giờ giới nghiêm mà bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, tôi đành tạm bỏ qua để dịp khác đến lại.

Băng qua hết một chặng hành lang dài, đi xuống 3 cái cầu thang, tôi mới tới được gần đại sảnh. Từ chỗ này mà đi lên tiếp sẽ về tới kí túc xá, lại sắp tới gần giờ giới nghiêm, tôi đành dồn lực chạy thật nhanh.

Và rất bất ngờ, tôi đụng mặt Nick-suýt-mất-đầu lần thứ hai. Như hồi chiều, ông ta cũng đang lẩm bẩm, nhưng hình như là đang lẩm bẩm với một ai đó nữa. Theo phản xạ, tôi nấp sang một bên nghe lén, nhòm trộm một lúc, tôi mới thấy cái bóng lưng của người đang nói chuyện với con ma Nick kia.

Tóc đen, lưng thẳng. Có mỗi thế.

Tôi lại lắng tai nghe.

-"Nhưng mà cậu nghĩ coi có đáng không? Bị chặt bốn mươi lăm nhát búa cùn vô cổ thì cũng đáng gia nhập đoàn Kỵ sĩ không đầu rồi chứ?"

-"Dạ, đáng chứ!"

Tôi giật mình. Cái giọng có chết tôi cũng không quên được.

Harry!!!

Phải rồi, oan gia ngõ hẹp. Tôi trốn cậu ấy 3 ngày trời không sao, tự dưng lại gặp ở tình cảnh oái oăm này. Cơ mà chắc đứng một lát nữa là hai người họ sẽ thôi nói chuyện thôi, đó là nếu không có chuyện bất cập gì xảy ra.

Xung quanh Harry thì lúc nào mà chẳng có rắc rối...(¬__¬)

-"Ta biết ngay mà!! Lũ nít ranh!!"

Tôi giật cả mình. Từ đằng sau, một bàn tay già nua nhăn nheo vươn lên véo tai tôi, nhéo thật mạnh. Tôi đau đớn buột miệng.

-"Ối ối!! Đau đau đau!!"

Lão Filch vừa véo tai tôi vừa hằm hè.

-"Mày chết rồi, con nhãi!! Xem cái thứ bùn sình mà mày tha rước vào trường đi!! Tao đã quá mệt rồi, sáng đến giờ phải đi dọn cái thứ bẩn thỉu mà chúng mày đem vào!!" Lão chỉ lên trước. "Cả mày nữa, Potter!! Đi theo tao!!"

Sau đó lão kéo tai tôi đi xềnh xệch, cùng với Harry đang sợ hãi đằng sau.

Văn phòng của lão Filch tôi chưa bao giờ đến cả, mà có cho tôi vàng tôi cũng không mó đến. Cái nơi nào mà tối tăm bẩn thỉu, mùi cá chiên thoang thoảng đến phát nôn (Mà thực ra với một đứa đang ăn kiêng thì nó khá thơm đấy....), tôi còn thấy được bộ sưu tập dây xích và cùm tay ở trên bàn thầy trước mặt. Nó trông hơi...rùng rợn?

...Thú thật, tôi không cảm thấy có chút gì gọi là sợ mấy thứ mang tính chất dọa người giống vậy. Dẫu sao thì lão Filch sẽ không bao giờ được dùng nó lên chúng tôi cho đến cái ngày cụ Dumbledore từ chức hoặc bị điên.

Lão Filch lục tung cả cái bàn, lẩm bẩm:

-"Không thể chịu nổi. Nào óc nhái, lòng chuột, rồi nước mũi rồng...Tao không thể chịu được nữa! Phải có một tấm gương cảnh cáo! Mẫu đơn đâu rồi... À đây!!" Lão đay nghiến nhìn về tôi và Harry, mà tôi thì nhiều hơn. Chắc tại lão phát hiện tôi đầu tiên và thêm vài chuyện nhỏ từ năm ngoái. "Mày chết chắc rồi, lũ ranh!"

Tôi nằn nỉ, "Có một tí tẹo bùn thôi mà."

-"Một tí của mày là cả giờ đồng hồ tao phải cọ rửa!"

Tôi tặc lưỡi, "Thì bảo bà Norris đi liếm là xong chứ gì?!"

Lão Filch đứng bật dậy khỏi ghế, "Mày!!"

Cùng lúc đó, có một tiếng "bùm" thật to vang lên. Lão Filch lập tức xông ra cửa, gào to:

-"Peeves! Tao phải tóm được mày!"

Và thế là...mọi chuyện kết thúc à?

Tôi nhìn theo hướng lão Filch vừa xông ra khỏi cửa, rồi đi đến gần bàn của lão. Mẫu đơn còn viết dở chưa xong, mới chỉ điền được xong cái tên. Tôi cầm hai mẫu đơn lên, nhét vào túi, rồi định thong thả đi ra. Và tôi sực nhớ rằng...

...Còn có Harry ở đây.

Lúc tôi ngước lên, cậu ấy đang chăm chú nhìn tôi từ hồi nào không rõ. Tôi bất chợt thấy căng thẳng, mấp máy môi. Tôi định nói là: "Đi về thôi" hay một cái gì đó đơn giản như kiểu "Chào", cơ mà tôi không thể nào phát ra tiếng được.

Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ sớm chứ!! Lão Filch tóm cả tôi và Harry đến đây, nếu lão đi rồi thì chỉ còn lại mỗi tôi với cậu ấy. Một nam một nữ, trong cùng một căn phòng. AAAAA, tôi đang nghĩ cái tầm bậy gì vậy?!!

Tại sao cái lúc tôi cần lão Filch hay bà Norris thôi thì lại không có ai?!!! Quả nhiên sáng nay mới dậy có mưa là điềm báo!! Điềm báo nặng mà!!

Để tránh ánh mặt của Harry, tôi lại chuyển hướng xuống bàn làm việc của lão Filch. Tầm mắt tôi chạm vào một phong thư màu tím được kẹp dưới một cuốn sách, tôi đưa tay lật lên, giở ra đọc để chuyển sự chú ý đi.

Trên bìa thư ghi một dòng chữ mạ bạc: KWIKSPELL. Khóa học hàm thụ về pháp thuật nhập môn.

...Hả?

Tôi nghĩ đã đụng vào thứ không nên rồi...

Nghĩ một lát, tôi mở phong thư ra, đọc nội dung bên trong. Trước khi tôi kịp đọc thêm một từ nào nữa, có tiếng bước chân bước từ từ đến tôi. Sợ rằng là lão Filch quay lại, tôi vội buông phong thư xuống, đặt lại chỗ cũ rồi nhanh chóng ngước lên.

Sau đó...sau đó...

...Sau đó là Harry.

Ơ ơ ơ ơ ơ!!!!

Tôi nín thở luôn.

Trán tôi hơi ngứa, là do phần tóc trước trán của cậu ấy cọ cọ vào nên mới thế. Sống mũi cao, mắt xanh lá, da dẻ nõn nà không thấy cả lỗ chân lông. Tôi lại chớp mắt, nhìn từ góc độ gần thế này mới có thể hoàn toàn thẩm thấu một điều: Harry rất rất là đẹp trai!!

Cơ mà hơi quá gần rồi...

-"À..." Tôi lùi một bước. "Cậu làm gì vậy?"

Harry không nói gì cả. Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, càng khiến tôi căng thẳng. Tôi nuốt nước bọt, quay mặt đi.

-"Lão Filch sắp về tới nơi rồi, đi nhanh đi." Tôi vội né sang một bên. "Lần sau đừng đến gần đột ngột như thế, hành động thân mật như thế dễ khiến một cô gái hiểu lầm lắm."

-"Hiểu lầm cái gì?"

Tôi đứng người, quay lại nhìn cậu ấy. Harry nhíu mày tỏ vẻ không vừa lòng, sau đó lặp lại.

-"Cậu hiểu lầm cái gì?"

Cái đó là tôi thuận miệng nói ra, dĩ nhiên là không có câu trả lời rồi!! Cái cậu hỏi là câu hỏi tu từ đấy!! Câu hỏi tu từ!!!

-"À thì, đó là...là..." Tôi méo mồm bịa chuyện. "Thì là nếu cậu đột nhiên đến gần một người khác giới, họ sẽ...sẽ...sẽ..." Tôi chẳng biết nói thêm gì nữa, cạn ý rồi.

Harry lặp lại, "Sẽ?"

AAAAAA, ý thơ văn chương đâu hết rồi?!! Tuôn trào đi!!!! Cái kiểu không khí gì thế này, thực sự là muốn bức chết tôi rồi!!!!

-"Sẽ...sẽ...Không có sẽ gì hết!! Đi về!" Tôi chính thức cạn lời.

Sau đó tôi xông ra đi thẳng, một đi không trở lại luôn.

***

Một đêm thức trắng, tôi hết sức luôn.

Ở đại sảnh dùng bữa sáng hôm sau, tôi chính thức gạt bỏ kế hoạch ăn kiêng gì đó đi, nhồi cả tấn thịt vào mồm. Cái chính là không ăn đạm 2 ngày rồi khiến tôi rất thèm muốn năng lượng do thịt mỡ mang lại, vả lại tôi cũng cần phải có sức mới có thể trải qua hôm nay được.

Hermione đã nổi điên lên khi thấy tôi nốc hết một đĩa khoai chiên và một bát súp thịt. Trước khi cô ấy kịp nói ra gì đó, tôi ôm sách vở chạy cong đuôi ra khỏi sảnh, tránh được một hiểm họa.

Trong không khí Halloween bao phủ, các tiết học dĩ nhiên không được tập trung lắm. Một trong những thứ khiến tôi để tâm chính là giờ Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Haha, nhìn bản mặt của Gilderoy Lockhart lúc cố gắng thu hút học trò nhưng bất thành thì đúng là hả hê quá trời.

Ngày học hôm nay rất nhanh kết thúc.

Mọi người hầu hết đều háo hức chuẩn bị đến đại sảnh luôn để dùng bữa, đại tiệc nên món ăn dĩ nhiên sẽ phong phú hơn thường ngày. Tôi chỉ đến ngồi đó ăn một ít gọi là cho có, sau đó thì rời khỏi phòng ăn rất nhanh.

Mấy ngày xả hơi coi như xong, bây giờ dĩ nhiên phải làm việc bù lại chứ.

Tôi rời khỏi phòng ăn không có nghĩa là tôi sẽ đi về kí túc xá. Trước hết là tôi tranh thủ ghé qua phòng Độc Dược của các học sinh năm 6 lấy một ít nguyên liệu. Tôi tính ra khỏi phòng thật nhanh, nhưng ở tủ kính có để sách giáo khoa Độc Dược của năm 6, nhiều như vậy, tôi lấy một quyển chắc không sao đâu.

Tôi tìm trong đó quyển nào cũ nhất, rách nhất, thế là cứ vậy ôm về. Cả một chồng sách mới nhưng có duy nhất một quyển trong cũ đến đáng thương, tôi lấy chắc chẳng ai để ý đâu. Vả lại, tiền chính là thứ mà Hogwarts không thiếu.

Tiếp đó, tôi đã ngẫm thật kĩ về lời nói của giáo sư Snape về việc: "Độc Dược chú trọng kinh nghiệm và kiến thức thực tế hơn lý thuyết." Tôi đoán ý giáo sư muốn nói về việc tôi phải tận tay tận mắt cảm nhận và trải nghiệm.

Ở rìa cánh rừng gần Hogwarts có rất nhiều các sinh vật khác nhau. Một trong số đó có thể kể đến là rắn, chuột và nhền nhện. Chuột có thể tạm bỏ qua, còn hai loài còn lại sẽ khá hữu dụng.

Trước khi tôi kịp rời khỏi cửa Hogwarts đó, lại có tiếng nói kéo tôi lại:

-"Dursley!"

Bạn biết ai rồi đó...

Tôi lơ hắn, guồng chân đi tiếp.

-"Này, bơ à? Chỉ muốn đến hỏi thăm chút thôi. Tại có người mạnh mồm bảo khỏe mạnh một cái là sẽ có sản phẩm nên tao muốn xem sao. Đúng là mở rộng tầm mắt."

Tôi bỏ mặc hắn luôn.

-"Này, bên ngoài trường giờ này nguy hiểm đấy. Tính đi đâu?"

-"..."

-"Này Dursley?" Cuối cùng thì hắn cũng không thể chịu bơ nữa, giữ vai tôi lại. "Đừng nói là còn giận nha. Tao chỉ chê mày b---"

-"Trật tự!" Tôi cũng không thể làm ngơ nữa. "Cậu đi ra chỗ khác đi Malfoy! Tôi không rảnh để tiếp cậu!!"

Hắn nghiêng đầu, "Trừ phi mày nói cho tao nghe mày tính đi đâu."

Tôi gằn giọng, "Đi kiếm đồ thí nghiệm. Mà tại sao tôi phải nói cho cậu?! Buông ra!"

Malfoy mỉm cười, "Kiếm rắn và nhện à?"

-"Không phải chuyện của cậu luôn!"

Malfoy nhún vai, "Nhà Slytherin có một chồng rắn để không, có cần không?"

Tôi không tin Malfoy lại tự nhiên từ bi ban phước cho người khác như thế.

-"....Điều kiện là?"

Hắn ta chớp chớp mắt, "Là pha chế xong có thể cho tao một liều không?"

Tôi nhướn mày, "Cậu muốn hồi sinh con chó nhà cậu à?"

-"Không phải việc của mày nhé." Malfoy dùng đũa phép phẩy mấy cái. "Serpensortia!"

Nếu không phải tôi là một kẻ ưa rắn, hẳn là tôi đã sợ chết khiếp rồi. Tôi cúi người cầm con rắn lên, vẫy tay với Malfoy.

-"Rồi nhé, xin đa tạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net