49.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đấy, sau cùng thì mọi chuyện cũng chỉ xoay đến cái vấn đề hẹn gặp giữa tôi và cụ Dumbledore mà thôi.

Kì thực, tôi, chẳng có cảm giác gì lo sợ hết!

Lúc đầu tôi còn nghĩ là mình sẽ run thế này thế nọ, rồi tìm đủ mọi cách để níu kéo ở lại, rồi lại co giò chạy thoát, nhưng cho đến khi não tôi tư duy logic cho bằng hết tất cả các sự kiện đang diễn ra xung quanh và rút ra kết quả cuối cùng gồm một câu dài 6 từ. Sau chót, tôi lại nhận ra, là tôi! Đáng lí không thể nào sợ được nữa! Bởi vì sao?! Bởi vì cái câu đó là vậy nè!!

Uống - trà - với - thầy - hiệu - trưởng.

....Chẳng có lẽ 5 năm tiểu học của tôi lại đổ sông đổ bể hết?

Hermione thực sự lo lắng nếu tôi sẽ bị phạt cấm túc hay sao đó, nhưng tôi đến cả việc bị đình chỉ học (hồi tiểu học) cũng đã từng bị rồi, tôi cảm thấy bản thân cóc sợ bố con thằng nào nữa. Cái chính là khi dồn đến chân đường cùng rồi, thì dẫu có vùng vẫy cũng không thể thoát ra, cuối cùng não bộ lại cho ra một kết quả sáng chói nhất y như là phao cứu sinh. Thử nói xem, tôi đối với việc đi uống trà với thầy hiệu trưởng ấy! Cái này không phải chỉ giống như đi tán chuyện nhảm với bạn bè thôi hả?!

Dĩ nhiên tôi không kể cho Hermione nghe toẹt hết mất cái sự tích đáng yêu hồi còn ngây thơ đó, nhưng Harry thì biết. Sau một hồi năn nỉ tôi không xong, Hermione xoay qua năn nỉ Harry kể cho cô ấy nghe về tôi.

Nhưng thứ duy nhất Harry có thể phun ra, chính là một câu, "Cậu ấy là trùm." Sau đó bỏ đi tập Quidditch.

Tôi cũng chẳng biết nói thêm gì nữa.

Đợi hai người kia rời khỏi lớp học xong, tôi thu dọn sách vở vào cặp rồi đi đến phòng Hiệu Trưởng như đã bàn.

Nhưng thực sự mà nói, tôi không biết phòng Hiệu Trưởng ở đâu. Đã trải qua một năm học ở đây, tôi tìm toét cả mắt mà vẫn chưa thể biết được văn phòng của cụ Dumbledore nằm ở nơi trông như thế nào.

Đã từng có một lần tôi thấy lão Filch lao đi tìm thầy Hiệu trưởng trong tức tối vì một học sinh làm vỡ cửa kính, nhưng sau khi tò mò đi theo đến một chỗ rẽ ngoặt, lão đã biến mất. Tôi cũng muốn có cơ hội để tìm ra vị trí tọa độ chính xác, nhưng nhiều chuyện xảy ra quá, tôi quên đi, sau chót thì đến giờ lúc cần lại trở thành...con mù đường.

Ờ thì, nó cũng là một sự bất đắc dĩ. Tôi không dám chắc có ai khác Năm Hai ngoài tôi đã từng được mời lên uống-trà-với-hiệu-trưởng theo cả hai nghĩa bóng và đen hay chưa, nhưng dẫu có rồi thì cũng không tới lượt tôi phải biết.

Hồi sáng lúc giáo sư Mcgonagall đuổi tôi đi, cô ấy có nói đứng đợi ở ngay cái chỗ mà tôi bị bắt tại trận, ý là cái chỗ có dòng chữ ấy. Tôi cũng chỉ nhớ mang máng cái nội dung của dòng chữ đó thôi, cũng không dám chắc là tự tin nhớ từng từ từng chữ, dù cho vụ này vẫn cứ xôn xao hết cả lên, tất cả những gì tôi khắc sâu vô đầu được cũng chỉ có hai thứ: "Phòng chứa bí mật" và "Người kế vị Slytherin". Chấm hết.

Dòng chữ từ hôm Halloween đến giờ vẫn chưa xóa, một điều khác là bà Norris đã không còn được treo lại ở đó để giữ nguyên hiện trường. Tôi đã từng mong cái hiện trường sẽ được giữ nguyên vẹn, đương nhiên là cả bà Norris.

Ron có hỏi tôi là, "Không thấy tội nghiệp bà Norris à?" Làm như cậu ta thấy tội ấy.

Tôi nói, "Nếu xét về mặt lý trí, đúng là treo một con động vật lên thì hơi tội. Nhưng nếu xét về cảm xúc phụ nữ, mình thấy...rất hả hê:)"

Nhưng tôi dĩ nhiên không thể hy vọng lão Filch sẽ tiếp tục treo con vật cưng của mình cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng rồi.

Ở bên cạnh gần cái dòng chữ đó thì có một cái ghế gỗ 4 chân khá là cũ, Ron bảo đó là dành cho lão Filch ngồi rình xem đứa nào là thủ phạm tấn công. Cậu ấy có giải thích cho lũ gà mờ như bọn tôi về cái nghĩa Squib, gì nhỉ? "Một kẻ không có phép thuật trong tất cả những người có phép thuật". Rồi đấy, sao cũng được, nhưng nếu thế nghĩa là lão cũng không khác Muggle là mấy đúng không?

...Tại sao lão chưa bị hóa đá nhỉ?

-"Trò Dursley."

Tôi nhìn lại, " À, xin chào hiệu trưởng. Ngài đến đón con trễ đấy."

Cụ Dumbledore vuốt râu cười hiền, "Xin lỗi, ta phải giải quyết chút việc. Trò cũng biết đó..." Cụ nháy mắt. "Có một con chuột đã ăn mất chùm nho của ta."

Tôi: Nghe cũng hợp lí ra phết nhở!! (⊙‿⊙ )╬

***

Văn phòng Hiệu trưởng vậy ra là một bức tượng con ưng hay con cú, mà cũng có thể là con thú đi dưới đất, ờm, túm lại là một con gì đó thuộc loài chim chăng? Tôi chỉ thấy được rõ nhất là hai cái cánh thôi.

Cụ Dumbledore đứng ở gần rìa, nói rõ, "Kẹo chanh." Rồi bức tượng từ từ chuyển động. Con chim to bự chảng xoay vòng vòng một lúc, rồi từ từ nâng lên cao, kéo theo đó là một bậc cầu thang dài tít tắp, tựa như không thấy điểm dừng.

Cụ Dumbledore bước lên trước, rồi quay lại nhìn tôi, "Bước lên đi."

Tôi cũng chỉ nhấc chân rồi bước lên. Bậc thang rất nhanh xoáy lên tận trên cùng, hiện ra một cánh cửa to đùng ở nóc. Cụ Dumbledore bước lên trước, mở cửa cho tôi, và cụ cũng bước vào cùng.

Tôi...khá bất ngờ...

Tôi chưa từng nhìn thấy văn phòng thầy cô giáo nào trong Hogwarts rộng rãi như ở đây, quả nhiên là Hiệu Trưởng có khác biệt.

Một căn phòng hình tròn, trên trần treo một chùm đèn to sáng lấp lánh. Cụ Dumbledore có sở thích ăn kẹo và uống trà thì phải? Tôi có thể tìm thấy một rổ những loại bánh kẹo kì lạ ở trên những chiếc bàn trong phòng. Bộ ấm trà đã được pha sẵn sàng, hương thơm dù đã được đậy nắp thì vẫn tỏa ra từ những khe hở dù rất nhỏ. Tôi hít một hơi...

-"...Trà chanh ạ?"

-"Chà, cũng gần như vậy." Cụ Dumbledore đặt rổ bánh kẹo lên một chiếc bàn gỗ có chân cẳng khẳng khiu và mỏng manh, rồi ra hiệu mời tôi ngồi. "Có thể ở giới Muggle của trò là trà chanh, nhưng chúng ta gọi là trà Cam thảo."

Tôi thả mình xuống chiếc ghế đối diện cụ, "Bọn em cũng có trà Cam thảo, nhưng mà nó lại là hương vị khác."

Cụ đặt cốc trà xuống trước mặt tôi, "Xin mời. Nghe nói trò thích uống trà?"

-"Em..." Tôi cầm cốc trà lên, rồi lắc đầu, "....không hẳn là thích, nhưng gọi là uống được." Tôi thử nhấp một ngụm nhỏ. Vị hơi chua. "Có nhiều loại trà ở giới Muggle có vị đắng...nên gọi là chát thì đúng hơn. Như kiểu Earl Grey, cái này là trà top1 của Anh Quốc, nhưng em lại không thích cái vị chát đó cho lắm. Nó hơi...khô."

Cụ Dumbledore đưa tay đẩy rổ bánh lên trước, "Trò có vẻ rất am hiểu về trà đó chứ? Mời dùng bánh, uống trà phải có bánh chứ nhỉ?" Cụ tự nhiên đưa tay bốc một ít bỏ vào miệng. Tiếng nhai rôm rốp vang rất to, tôi chỉ có thể từ tốn nhấp thêm một ngụm trà nữa.

Tôi nhìn rổ bánh, "Bánh gì đây ạ? Trông chúng như là...." Tôi hơi rùng mình khi cái lũ bánh cứ ngọ nguậy rồi cạp cạp. "Con ốc ấy."

Cụ Dumbledore mỉm cười, "Bánh cam thảo, ăn rất ngon. Nhưng coi chừng bị cắn đấy."

-"Phải rồi..." Tôi đang hy vọng ở giới phù thủy sẽ có một loại bánh có thể NẰM IM và KHÔNG DỌA NGƯỜI hay sao?

-"Nói chuyện chính luôn nhé?" Cụ Dumbledore cắn một ít bánh, rồi nhấp ngụm trà. "Tại sao trò lại có mặt ở mọi nơi gây sự tình nghi thế?"

Tôi mỉm cười luôn, "Hỏi như thế khác gì hỏi tại sao em không phải con trai không? Dĩ nhiên là em không biết rồi." Tôi nhớ lại. "Lần nào cũng chỉ là trùng hợp hết. Cả hai lần đều là đang trên đường về kí túc xá, giáo sư nói như vậy thì đúng là vu oan quá. Em mà biết thì đã tránh thật xa thật thật xa ra rồi."

Cụ Dumbledore nhướn mày, "Có thật là trùng hợp không?"

Tôi quả thực chỉ có thể bất lực, "Giáo sư Snape và thầy đã bao giờ từng ngồi soạn sẵn kịch bản tra khảo học trò với nhau chưa? Tại vì trước cả khi chúng ta ngồi uống trà với nhau thế này, em đã nghe đến chán chết mấy lời này từ giáo sư Snape rồi."

Cụ Dumbledore cười haha, "Vậy sao? Vậy ta sẽ đổi câu hỏi khác." Cụ cầm bình trà lên. "Một chén nữa chứ?"

Tôi đẩy cốc trà lên, "Không cần giáo sư hỏi đâu, em khai hết cho. Thú thật, em chẳng làm cái gì hết." Tôi nhớ mang máng lại. "Vụ bà Norris bị hóa đá, em chỉ muốn về phòng sớm để nghiên cứu nốt thí nghiệm giáo sư Snape giao cho, nhưng vô tình bị lão...ý em là thầy Filch bắt lại." Gọi lão Filch bằng thầy tôi thấy hơi ngượng mồm. "Còn ở trong bệnh xá, em cũng chỉ là đang từ phòng Độc Dược về cùng Hermione thôi, giáo sư có thể hỏi giáo sư Snape. Trốn vào bệnh xá là vì...vì..." Vì tôi đã phát hiện ra Colin trước đó.

Đột nhiên lại thấy hơi khó nói, nên tôi im đi. Cụ Dumbledore chắc cũng đọc được nét mặt tôi không muốn nói thêm nữa, cụ đẩy rổ bánh lên, nói:

-"Ăn chút bánh đi. Khi tâm trạng của ta cảm thấy bối rối hay tức giận, một chút đồ ngọt luôn khiến cho cơ thể tốt hơn." Cụ nhìn tôi. "Trò không giấu ta điều gì đó chứ, Dursley?"

Tôi cảm thấy người mình hơi run lên.

-"Em...không giấu gì hết...Sao có thể chứ?" Tôi nhìn rổ bánh. "Có thể cho em một ít mang về không?"

Cụ Dumbledore mỉm cười, "Dĩ nhiên. Trò muốn về rồi sao?"

Tôi gật đầu, "Không ai muốn tiếp chuyện khi họ đã xong chuyện, đúng không ạ? Em chỉ cảm thấy chúng ta vốn dĩ không cần tới hẳn một buổi nói chuyện như thế này, giáo sư có thể bảo em đến chỗ một người nào đó như giáo sư Mcgonagall cũng được, chỉ cần hỏi là em sẵn sàng nói hết mọi chuyện ra." Tôi đá đá tấm thảm bên dưới. "Em chẳng làm gì sai cả, tất cả chỉ là trùng hợp."

-"Ta hiểu, cảm giác khi mình chẳng làm gì nhưng lại bị tình nghi. Nhưng không thể nói là trò không làm gì sai được..." Cụ Dumbledore uống nốt chén trà nguội của mình. "Không ai trong chúng ta biết mình đã làm sai lúc nào và làm đúng lúc nào. Đó là tùy vào xã hội phán xét." Cụ nhìn tôi, mỉm cười hiền từ. Hai mắt nheo lại như hai vầng trăng non, qua cặp kính tròn trông vô cùng lão luyện.

Cụ đứng khỏi ghế, "Cứ ngồi suy nghĩ đến khi nào trò thấy ổn hơn. Bây giờ, ta có nghĩa vụ đi nói cho toàn bộ giáo sư về sự trong sạch của trò, mặc dù ta không chắc họ sẽ nhanh chóng thỏa mãn với câu trả lời này." Cụ mỉm cười. "Đừng quên mang theo ít bánh Cam Thảo nhé. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội để ngồi uống trà thêm nữa."

Cụ Dumbledore bước ra ngoài, đóng cửa vào. Cánh cửa to nghe "rầm" một cái khẽ khẽ, nhưng sau đó lại rất nhanh yên ắng.

Tôi nhìn rổ bánh một lúc, rồi quyết định bốc một nắm nhỏ bỏ vào túi, sau đó đứng lên đi xung quanh phòng.

Căn phòng khá rộng, nhiều món đồ kì lạ trông hay ho. Hầu hết toàn là đồ bằng bạc, tôi thử cầm một cái thìa lên, gõ nhẹ. Đồ kim loại mà tốt thì tiếng sẽ rất vang.

Tôi có thể tìm thấy rất nhiều thứ đồ Muggle ở trong ngăn kéo bàn làm việc của cụ Dumbledore. Dù cho giới phù thủy có nhiều người hay khinh thường Muggle, nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận rằng đồ của Muggle rất tốt đó chứ? Nếu như mọi thứ đều là phù thủy, thì khi uống trà sẽ phải đợi cái cốc trà đừng nói gì mới có thể uống sao? Hay khi ăn súp thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cái bát ăn hết súp của mình? Cơ bản mà nói, các đồ gia dụng của Muggle vẫn được phù thủy dùng trong vô thức, dẫu họ không nhận ra.

Mặc dù tôi biết cụ Dumbledore cũng là người quý mến dân Muggle, nhưng tôi đang nói khái quát mà.

Trên trần nhà có khá nhiều tranh ảnh, tôi thấy ảnh cụ Dumbledore trước tiên, đang đi vòng vòng. Còn xung quanh thì có các chân dung khác, hẳn là các vị hiệu trưởng tiền nhiệm, bọn họ đều đang gật gù ngủ thiếp đi. Tiếng gõ thìa lúc nãy của tôi đã đánh thức số ít trong bọn họ.

Ở gần cuối trong tất cả các bức tranh là 4 khung tranh được treo một cách trang trọng nhất, dành cho 4 Nhà Sáng Lập. Tôi không nhớ hết tên bọn họ, tôi chỉ nhớ mang máng là tên của 4 Nhà bây giờ lấy từ họ của mấy vị thánh thần đó.

Tôi lùi lùi về sau để xem rõ hơn một chút, đột nhiên tay tôi va vào cạnh bàn nghe cái cốp. Hơi đau đau, tôi xoa xoa khuỷu tay phải.

"Phịch." Có tiếng vật bị rơi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.

Ở bên kia bàn giấy của cụ Dumbledore, tôi thấy một vật quen thuộc khác. Là cái nón Phân Loại từ hồi năm Nhất. Nó đang nằm trỏng treo ở dưới sàn, mà đáng ra nó phải nằm trên kệ treo mũ ở ngay trên.

Tôi cúi xuống nhặt nó lên, săm soi một hồi, tôi quẳng nó lại lên bàn.

-"Này."

...Có ai ở đây nữa à? Tôi nhìn quanh một hồi, rồi thôi.

-"Này! Này nhóc con!!! Ở đây!!! Dưới đây này!!!"

Tôi nhìn xuống, xem xét cái mũ một lúc.

-"...Ông đang nói hả?"

Cái mũ bực mình thét lên, "Chứ gì nữa!! Là ta đây!! Tại sao lại có con nhóc vô lễ như nhà mi chứ?! Hừ hừ!!"

Tôi gãi đầu, "Từ thuở cha sinh mẹ để đến giờ chưa có ai nói tôi lịch sự hết, nên tôi đúng là đứa vô lễ thôi. Cơ mà dù không được đội lên đầu thì ông vẫn nói được ha?"

-"Đồ bất lịch sự!" Thì đã bảo người ta cũng có phải hạng người hay ho gì đâu, tôi nhún vai. Cái nón thét lên. "Mi quay mặt đi đâu?! Nhìn ta này!! Việc ta nói được là chuyện thường, từ hồi năm Nhất nhà mi đáng lẽ phải được nghe ta hát rồi chứ?!"

-"1 năm trời rồi ai mà nhớ được." Tôi cười gượng. "Ông còn nhớ tôi là ai không?"

Cái nón nhướn nhướn mày, "Đội ta lên đầu đi."

Tôi từ chối, "Không! Ông bẩn lắm." Rồi quay người đi. "Không nhớ thì thôi, tôi cũng chẳng cần biết nữa."

-"Ê Ê! Khoan khoan, ta nhớ ra mi rồi!!"

Tôi nhìn nó, "Là?"

-"Mi là cái con nhóc không muốn đi học ở Hogwarts, ta nhớ rồi! Cách ăn nói vẫn cứ xấc xược như thế."

-"Tôi chưa bao giờ ăn nói xấc xược với ông cả." Tôi khoanh tay. Cái nón cắt ngang:

-"Sao? Giờ lại thấy hối hận vì vào Gryffindor à?"

Tôi ngẫm một chút, rồi lại chẳng hiểu gì, "Không, hối hận cái gì? Hối hận là đã đi học Hogwarts thì chuẩn hơn."

Cái nón nói, "Ta vẫn muốn xếp mi vào Slytherin. Mi có sự kiêu ngạo của Slytherin, cách ăn nói hỗn láo bậc nhất cũng giống, cơ bản đáng lẽ phải là Slytherin thì hợp hơn. Ngươi mà vào đó thì tha hồ phát huy tài năng, đi đâu cũng có sự ủng hộ, với bản tính kiêu căng như thế thì chính là phù thủy của Slytherin rồi."

-"Ý ông là..." Tôi tròn mắt. "Tôi hợp với Slytherin hơn?"

Cái nón quả quyết, "Đúng!"

Tôi há mồm nhìn nó một lúc. Tôi? Với Slytherin? Hợp á?

Slytherin thì như thế nào nhỉ? Kiêu căng ngạo mạn, tôn trọng thuần huyết, ăn nói mỉa mai, tôn sùng sắc đẹp, khinh bỉ Muggle, rồi còn vô số nữa. Bọn họ là những kẻ đặt thực lực lên đầu, luôn lấy cái danh hiệu "Phù thủy hắc ám" làm giải thưởng. Ok thôi, nghĩ đi nghĩ lại họ cũng có cái tốt riêng và cái xấu riêng, tôi không phán xét.

Cái nón chảnh chọe nhìn tôi (Dù nó không có mắt), "Làm sao? Muốn đổi nhà à? Hối hận rồi chứ gì?"

Tôi nhún vai, "Không, vẫn bình thường. Tôi nghe quen rồi. Cả chục người ai cũng bảo tôi hợp với người này người kia, nhà này nhà nọ, tôi nghe chán rồi. Giờ có thay đổi cũng chẳng được gì hết, nên sao cũng được, cứ thuận theo tự nhiên thôi." Tôi nhìn cái nón, xong đưa tay hất nó xuống sàn. Nó rú lên:

-"Này!!!"

Tôi mím môi, "Dù tôi có hợp với Slytherin hay không, tôi bây giờ vẫn cảm thấy Gryffindor tốt hơn. Vì sao nhỉ? Ờ, vì có bạn bè của tôi nè, vì tôi đã ở đó 1 năm nè, vì nếu ở Slytherin thì tôi sẽ không được cãi nhau với Slytherin nè. Đại khái là nhiều lắm."

-"Nhóc ghét Slytherin hả?"

Tôi gật đầu, "Ừ, rất ghét. Tôi là một Gryffindor cơ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net