5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kí ức của tôi, London là một nơi náo nhiệt nhưng vẫn có chút trầm lắng lẫn lạnh lẽo.

Người dân nước Anh rất lạnh lùng, đặc biệt là những người sống ở thủ đô thì càng có khí chất hơn các vùng ngoại ô.

Trong cuộc đời mới hơn 10 năm chút xíu của bản thân, gia đình Dursley có lên London 2, 3 lần. Lần cuối cùng lên London là vào năm ngoái, khi tôi tròn 10 tuổi, lúc đó có cả Harry nữa. Chúng tôi lên để thăm cô Marge, dì tôi, hay còn được biết là em gái ruột của ba tôi.

Những chuyến thăm như vậy rất chóng vánh, do quãng đường từ nhà tôi lên London cũng chẳng thể gọi là gần. Vả lại, cô Marge có tính bạt mạng khỏi nói. Có thể một tháng trước cô vẫn còn ở Anh, tôi cho rằng một tuần sau đấy tôi sẽ nhận được thư của cô gửi từ Abu Dhabi về cũng nên.

Tóm lại, London trong tôi tuy là có ấn tượng, nhưng vẫn mờ nhạt.

-"Orange, đừng nhìn láo liên như thế. Trông con cứ như một đứa nhà quê."

Tôi lừ mắt với lão Hagrid, không chối cãi, "Dĩ nhiên, con là một đứa nhà quê chính hiệu."

-"Không không, đấy không phải là trọng điểm cần nói."

-"Đừng để ý đến con, để ý đến Harry đã kìa."

Khi lão Hagrid nhìn sang cậu ấy và phát hiện Harry cũng không khác gì tôi, tức là nhìn xung quanh với con mắt xoay tròn 360 độ hệt tắc kè, tôi cho rằng lão vô cùng bất lực.

-"Thôi được, không tranh cãi với bọn con nữa, chúng ta đã đến nơi cần đến rồi."

Harry nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi, "Chúng ta sẽ đi mua sách ạ?"

Tôi nhìn về hướng tay cậu ấy, quả thật có một tiệm sách rất to. Nếu có cơ hội và thời gian được đến đây lần nữa, tôi sẽ dành cho cửa hàng này một ngày quý giá của tôi.

Nói gì thì nói, sách là tri thức của nhân loại mà.

Mặt khác, tuy vô cùng tiếc nuối, nhưng tôi vẫn cầm tay Harry chuyển sang phía đối diện với cửa hàng cậu ấy chỉ.

-"Không đâu Harry. Tớ cho rằng chúng ta sẽ vào chỗ này."

-"Chỗ nào? Ý cậu là cái cột điện?"

-"Hả? Không! Ý tớ là cái cửa hàng bé tẹo nằm ở góc khuất giữa cột điện và cửa hàng bên phải nó ấy!"

-"Hả? Nó có..."

Khi tôi xóc cổ Harry tới nỗi lệch cả mắt kính xong, cậu ấy mới dụi dụi mắt và nhìn thấy cái cửa hàng tôi nói.

-"Xin lỗi, nhưng vì một lí do nào đó mà tớ hoàn toàn không nhận ra nó."

Tôi gật gù, "Không trách cậu, cửa hàng này nằm ở vị trí chẳng kinh tế chút nào."

Lão Hagrid lại cho ra một nhận định khác, "Hai con đang nghĩ cái gì vậy? Đây là quán Cái Vạc Lủng, là quán rượu dành cho phù thủy. Dân Muggle làm sao nhận ra được?"

Tôi nghĩ nên chỉnh lại cách dùng não của bản thân, tôi đã lớn, suy nghĩ ít ra cũng nên phức tạp hơn chút.

Theo chân lão Hagrid vào quán, tôi khó khăn nhìn Harry, hi vọng rằng cậu ấy cũng phải nhận ra rằng đây quả thật là 'quán rượu phù thủy'.

Thực lòng, tôi chưa thấy 'quán rượu Muggle' nào lại ít khách và bẩn thỉu như nơi này.

Đặc biệt là khi nhìn xuống chân và phát hiện đế giày mình có dính cái gì đó hồng hồng và dẻo dẻo, tôi rất muốn vứt bỏ mọi thứ mà bỏ chạy khỏi.

Harry nhìn tôi, chỉ xuống chân, "Orange, hình như đó là bã kẹ--"

Tôi cắt ngang, "Harry này, đôi khi im lặng là một cách chứng tỏ sự khôn ngoan đấy nhé."

Nhìn biểu tình của Harry cùng nắm đấm dứ dứ của tôi, tôi cho rằng cậu ấy đã hiểu ngụ ý mà tôi muốn truyền đạt rồi.

Lão Hagrid đang bận một cuộc nói chuyện ngắn với ông chủ quầy rượu, theo như dân Muggle hay gọi thì hẳn là bartender.

-"Hagrid, một ly như mọi khi chứ?"

Lão Hagrid thoạt nhìn sắp bị quyến rũ tới nơi. Tôi dẫm đế giày bị dính bã kẹo lên chân lão, lão mới sực tỉnh.

-"Au! Này, làm cái---Ồ, ta hiểu rồi nên bỏ chân ra đi Orange. Và xin lỗi nhé Tom, hôm nay không được được, tôi bận rồi. Ông biết đó..." Lão hắng giọng, đè thấp tiếng xuống. "Công cán cho trường Hogwarts."

Như một cách để đánh lạc hướng câu chuyện, lão đẩy tôi lên, "Bên cạnh đó, tôi có nghĩa vụ dẫn hai lính phù thủy tí hon này đi sắm đồ cho năm học."

Lão bartender, mà như được biết thì là Tom, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh nhìn rực lửa đến độ tôi bất giác quay đi trong phút chốc.

-"Lạy Merlin, ta có nhìn nhầm không? Cháu là Orange đúng không?"

Tôi nhìn Tom, "Vâng, đó là...tên của cháu. Mà sao bác---"

-"Không, không đâu..."

Tom ngay lập tức nắm hai tay của tôi, ông ta như dí sát mặt vào tôi. Thay vì cảm thấy sự bất ngờ, tôi thấy sợ hãi hơn là gì hết.

Lão này đang làm cái gì vậy?!

Tôi lập tức vùng vẫy.

-"Ê, tránh ra! Tránh xa cậu ấy ra!"

Tôi vội vàng nấp sau người Harry. Vào lúc này, tấm lưng của cậu ấy đối với tôi như Vạn lí trường thành của Trung Quốc, to lại dài, vững chắc lẫn kiên cố.

-"Thảm họa, rất là thảm họa. Quả là một câu chuyện thảm họa."

Tôi cho rằng đây là một ông già thần kinh!

-"Cái gì thế ạ?"

Tom nhìn tôi, thở hắt, "Cháu thừa hưởng cái miệng độc địa từ người mẹ của cháu đấy, nhóc con. Thật đáng tiếc..."

Giờ thì 'thảm họa' được thay bằng 'đáng tiếc'?

Tôi cáu rồi đấy!

-"Harry! Hagrid! Cháu về nhà!"

Lão Hagrid ngay lập tức giữ cổ áo tôi, "Kìa Orange! Đừng dễ bị kích động thế chứ!"

Tôi gào thét, "Bỏ cháu ra!"

Harry vội vàng nhẹ giọng dỗ khéo tôi, cậu ấy cười cười, "Thôi nào Orange, cậu biết là mục tiêu của cậu đâu phải là phù thủy? Chúng ta đi tìm ba mẹ cậu cơ mà."

Được rồi, tôi thừa nhận tên này có cái miệng dẻo đấy. Hít một hơi, tôi bình định lại tâm trạng và một mực bỏ đi trước vào sâu trong quán rượu. Tha nhau đi, tôi muốn có một giây yên tĩnh.

Harry vui vẻ chạy theo tôi, hai đứa chúng tôi bất kể ra sao vẫn luôn ở bên nhau, dù có bất hòa chăng nữa. Mặc dù hầu như toàn là tôi dỗi cậu rồi để mặc cậu dỗ, tôi tự hỏi Harry có thấy phiền không đây?

Nếu tôi là Harry, chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền.

-"...Harry, nhất định sau này tớ sẽ kiểm soát lại cảm xúc. Sẽ không phiền cậu phải đau đầu vì tớ đâu."

-"Tớ không để tâm đâu mà."

-"Nhưng tớ để tâm đấy."

Và tôi đụng ngay một người đàn ông vừa lúc tôi dứt lời.

Xoa mũi một chút, tôi ngước lên, thì thầm nói xin lỗi. Ông ta cũng có vẻ không để ý lắm, chỉ nhoẻn miệng cười nói không sao.

Tôi nheo mắt, vô giác đánh giá gu thời trang của ông chú này. Đầu quấn khăn, mặc áo chùng màu hồng tím. Tôi cực kì ấn tượng, đây là phong cách ăn mặc của Ấn Độ, đặc biệt là những người làm nghề dụ rắn.

-"Chú là một phù thủy dụ rắn à?"

Ông ta giật mình, tôi tự hỏi là vì sao. Đột nhiên tôi ngớ ra, chắc là do mới quen mà hỏi thẳng thế thì quá là khiếm nhã, vội vàng hắng giọng.

-"Ý cháu là...chú biết đấy, cách ăn mặc của chú rất giống mấy người làm nghề dụ rắn. Phù thủy mà có thể thuần hóa động vật chắc là không hiếm đúng không?"

Tôi thấy ông chú cứ ấp úng mãi, thực sự là càng làm tôi thấy quýnh hơn. Tôi có hành xử sai sót cái gì thì nên nói ra đi, cứ lúc có lúc không, thật khó chịu.

Đột nhiên, tôi từ thế 'chủ động' lại chuyển xuống 'bị động'.

-"Ơ, ừm...Hơ..."

Harry lắc vai tôi, kéo tôi ngược lại, "Thôi nào Orange, chúng ta đi trước thôi. Chỉ là đụng khẽ thôi, cậu cũng đã xin lỗi rồi mà."

Tôi khó xử nhìn cậu rồi đến ông chú kia, cuối cùng vẫn ấp úng, "Cháu thật lòng xin lỗi vì đã hỏi những câu nói riêng tư như vậy."

Ông chú lắp bắp, "K...Khô...Không...s...sa...sao. Không sao."

Bắt lấy tay ông thay cho lời xin lỗi, tôi nhủ thầm, cứ như là học đánh vần ấy. Có thật là người trung niên không đấy?

Cảm giác điện giật truyền từ thần kinh tay lên đến não, tựa như có cả một con rắn điện chạy lung tung quanh mạch máu của tôi. Cảm giác sắp nổ tung tới nơi, tôi vội vàng rút tay lại mà nhảy ngược ra sau. Đụng phải lão Hagrid, tôi ngã sấp mặt ra đất.

Harry sốt sắng đỡ tôi dậy, "Orange?! Cậu có sao không?!"

-"...Có, tớ có sao."

Khi trả lời cậu, tôi đang ôm mặt với cái mũi chảy máu. Thiện cảm vốn chưa hề có của tôi với ông chú dụ rắn lập tức tụt dốc không phanh.

Lão Hagrid có vẻ không để tâm đến bọn tôi, giơ tay giới thiệu.

-"À, hai đứa! Đây là giáo sư Quirrell, người sẽ dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của bọn con!"

Harry "ồ" một tiếng, "Rất vui được gặp thầy, thưa giáo sư! Con là Harry, Harry Potter."

Cậu ấy gằn giọng mà nói, có hơi to, cả quán đột nhiên ngậm như tờ. Cả chục con mắt hướng về pía người ta mà nhìn. Tôi vội vã đứng dậy, mong muốn núp lẹ.

Giáo sư Quirrell nắm tay Harry rất chặt, vô cùng kinh hỉ mà nói. Ông ta nói lắp bắp, không ra được từ nào hoàn chỉnh. Nếu là tôi, tôi rất sẵn lòng giới thiệu cho ông ta một lớp dạy phát âm của bọn trẻ hàng xóm tôi ở Privet Drive đấy. Thật trùng hợp là miễn phí tiền học, ông ta có thể đi học mà không lo phải đổi tiền phù thủy sang tiền Muggle đâu.

Tôi thề là tôi không nói láo, đấy là sự thật.

Bỏ qua giáo sư mà nhìn xung quanh, tôi nhận ra hình như Harry trong giới phù thủy rất nổi tiếng.

Tôi quay mặt lại, rốt cục thân thế của Harry ra sao, cậu ấy nổi khủng khiếp hẳn cũng không phải là không có lí do.

***
"Hẻm Xéo"

Tôi theo chân lão Hagrid vào ngân hàng Gringotts.

Trở ngại khá khó khăn khi mà tôi không đem theo một xu nào. Khi lão Hagrid bảo chí ít tôi cũng nên kiểm tra trong các túi áo túi quần đi, tôi đã moi ra được một đồng xu Anh.

...Tôi cho rằng số tiền này đủ để mua một cây kẹo mút đấy.

-"Bác Hagrid, cháu có một đồng xu ở đây."

-"Lạy Merlin! Cháu nghĩ cái số tiền này thì đổi được bao nhiêu?!"

Tôi vỗ ngực, "Cứ để cháu lo."

Harry rất kiên nhẫn chờ cho đến khi tôi đổi tiền xong mới lấy tiền của cậu ấy. Về khoản này, tôi âm thầm biết ơn cậu ấy. Nhỡ chẳng may cái mánh kiếm lời này của tôi thất bại thì có thể vay của Harry sau.

Tôi đập đồng 1 xu lên trước bàn đổi tiền, rất hùng dũng nói to.

-"Tôi muốn đổi 40 galleons!"

Con yêu tinh nhìn tôi giống một sinh vật lạ.

Ê, cái này ảnh hưởng đến tâm lí lắm đấy.

-"Xin lỗi, miễn tiếp khách."

Tôi sà tới, "Khoan khoan đã, xin hãy nghe tôi nói, thưa ngài!"

Lão Hagrid nhìn tôi, "Ngài?! Cháu hạ thấp mình hơi quá đấy..."

-"Bác làm ơn trật tự dùm cháu, cảm ơn trước."

Tôi quay lại với vấn đề tiền bạc.

-"Thưa ngài yêu tinh, hãy nhìn vào đồng 1 xu này đi. Đây là đồng tiền kim loại do chính Xưởng đúc tiền Hoàng gia phát hành. Mặt trước của đồng tiền có hình một cổng thành, tượng trưng  cho cổng ra vào của cung điện Buckingham. Sự giàu có, phồn vinh của Hoàng gia Anh đã thể hiện rõ từ ngay trên kí hiệu của đồng tiền. Hơn hết, ngài có thể cắn thử, đây là đồng tiền được làm từ kim loại thứ thiệt. Để lấy được nguồn nguyên liệu này, ngài phải trèo đèo lội xuống, lên rừng xuống biển, gian nan khó nhọc mới có thể tìm ra! Bên cạnh đó, đồng tiền này..."

(P/s: Những thông tin này hoàn toàn fake.)

Yêu tinh: "..."

Harry: "..."

Hagrid: "..."

...Thôi được rồi, tôi thú nhận mình chém hơi quá tay. Kí hiệu cổng thành của đồng 1 xu tôi hoàn toàn không biết nó là cái gì. Còn cái nguyên liệu làm ra nó, tôi không thể nói đó là kim loại pha tạp chất để giảm giá thành trên thị trường được.

Dù sao thì, tôi cũng khá ngưỡng mộ tài văn chương của mình đấy chứ. Điểm Văn học và tiếng Anh của tôi hầu hết là nằm dưới mức B, và tôi tự hào với bài văn khoảng 180 từ về nguồn gốc lẫn ý nghĩa của đồng 1 xu Anh mà tôi đã nói trên.

Harry cũng chưa chắc đã bằng đâu nhé.

Tôi nói xong cũng tự thấy ngại, gượng gạo hỏi, "Vậy, 40 galleons....?"

Gã yêu tinh nhìn tôi, búng tay. Chớp mắt một cái, tôi ngã quỵ ở bên ngoài 'cổng thành' Gringotts.

Khi ngồi trên cái xe cút kít để lấy tiền cho Harry, tôi ngẫm rằng hành động trên là biểu tượng của điềm xui.

Harry vỗ vai tôi, "Này, tớ không biết là đồng 1 xu có ý nghĩa vậy đấy."

Tôi cười cười, "À ừ, tớ cũng mới biết đấy..."

Tôi không nghĩ là có kẻ tin thật. Harry nên xem xét lại cái bằng khen học sinh xuất sắc thời tiểu học trước đã rồi hẵn nói chuyện với tôi.

Nếu cần thiết, tôi sẵn sàng giới thiệu cậu khóa học đánh vần của bọn trẻ hàng xóm, và cậu ấy có thể đi học cùng với giáo sư Quirrell.

Lão Hagrid có vẻ bị say xe. Suốt một quãng đường từ đầu cho đến cuối, tôi không thấy lão nói cái gì, trong khi bản chất lão là một người nói nhiều.

...Thôi được, tôi nghĩ là tôi sẽ im vậy.

***

-"Hầm 687."

Tôi nhường cho lão Hagrid bước xuống xe trước. Tôi thực sự không muốn phải chứng kiến một bãi nôn nằm chèm bẹp trên cái xe mà lát nữa chúng tôi sẽ dùng để đi về, nhất là khi quãng đường từ sảnh chính cho đến cái hầm này cũng chẳng gọi là gần.

Con yêu tinh đi cùng chúng tôi là cái con đổi tiền cho tôi. Tôi nghĩ nó đã ghim tôi sau một bài diễn thuyết giả mạo đến cực độ như vậy, tôi hắng giọng, quẳng cái đèn cho nó để đuổi nó đi càng nhanh càng tốt.

-"Xin cái chìa khóa."

Uwoa, chẳng thân thiện chút nào.

Lão Hagrid đưa chìa khóa cho nó. Tôi để ý hẳn giới phù thủy sẽ giàu lắm, đến cái chìa khóa gửi tiền cũng bằng vàng.

Tuy thế, an ninh như vậy cũng không tốt tí nào.

Tôi thầm đánh giá, so với giới Muggle thì an ninh giữ tiền ở đây cũng chưa bằng. Bù lại, hẳn là bọn họ có thêm hàng rào ma thuật hay gì đó phòng ngự thêm có khi, tôi nghĩ là câu chuyện đến đây sẽ dừng lại, vì nó thuộc vào thẩm quyền của bộ an ninh.

Tôi nghe Harry nói, đây là căn hầm của ba mẹ cậu ấy.

Tôi cũng nghe Hagrid nói, gia tộc Potter là một gia tộc ở lâu đời trong giới phù thủy, mặc dù chưa bao giờ thực sự nổi bật. Tuy vậy, chỉ cần nghe cụm từ "gia tộc" cũng đủ để tôi hiểu sự giàu có của họ rồi.

Vậy mà 10 năm nay, tôi hoàn toàn không biết mình đã kết bạn với một đại gia trẻ tuổi.

-"...Wow..."

Wink wink...

Tiền vàng lấp lánh lấp lánh, chói mù mắt.

Tôi đập vai cậu ấy, "Harry, cậu biết đó, ngoại trừ sách vở và đồ dùng ra thì tớ đang gặp chút khó khăn về tài chính..."

Harry nhìn tôi, nhìn mặt tôi, sau đó ho khan, "Orange, mắt cậu nổi định dạng 3D đồng tiền kìa."

Harry, đó là tưởng tượng! Đây là thế giới thực, không phải là hoạt hình!

Lão Hagrid vỗ bụng, " Này Orange, tiện thể lau nước miếng đi, quanh miệng cháu kìa."

Harry nheo mắt nhìn tôi, " Tớ không nghĩ cậu vụ lợi thế đấy."

Tôi hốt hoảng chùi mép, "Ê, đừng có hiểu lầm đấy!"

-"...Ừ, tớ sẽ cố."

Khi đã bước lên xe để di chuyển lần nữa, mặt tôi vẫn còn đỏ phừng phừng.

***

-"Hầm 713."

Lần này, không cần tôi nhường, lão Hagrid tự thân vận động xuống xe trước. Căn hầm 713 khác hoàn toàn so với các căn hầm còn lại, tôi cho là thế. Cửa hầm được làm to hơn, có vẻ kiên cố hơn, và tôi không tìm thấy chỗ để nhét chìa khóa.

Tôi nghĩ mình nên lò mò thêm một chút nữa.

Trong lúc tôi đang khám xét cơ quan hoạt động của cái cửa, tôi nghe thấy Harry hỏi Hagrid.

-"Trong hầm có cái gì vậy bác?"

Lão đằng hắng, "Không nói được, hai con. Chuyện tối mật hoàn toàn."

Tôi cho rằng đây là một cách kích thích sự tò mò. Ngay sau khi căn hầm vừa được mở ra, tôi lập tức ngó vào xem trước khi bị lão Hagrid lôi ra. Cái gói nhỏ xíu, lại bẩn thỉu, tôi cảm thấy thất vọng cùng cực.

-"Cái này là chuyện tối mật ạ?"

-"Orange! Tránh ra nào con gái, đừng có nghịch chứ!"

-"Nhưng..."

Lão Hagrid vớ lấy cái gói và nhét vào trong áo, quay ra chặn họng tôi, "Không mất thời gian nữa, chúng ta còn phải đi mua đồ nào."

Với tôi, tôi cho rằng tìm hiểu cái gói đó là gì quan trọng hơn Hogwarts.

Lão Hagrid có vẻ đề phòng tôi hơn. Sau khi lão lấy được cái gói bé tẹo đó, tôi đã thực hiện mọi cách để lấy trộm cái gói đó trong túi áo lão trên đường trở về. Mặc dù lão bị say xe, nhưng có vẻ vẫn đủ minh mẫn để canh chừng tôi.

Thậm chí tôi chỉ mới nhổm dậy cho đỡ ê mông một chút, tôi cũng bị lườm xéo. 

Thật đáng buồn cho Hagrid rằng không chỉ có tôi có mưu đồ bất chính, Harry có vẻ cũng rất tò mò. Trên nửa quãng đường còn lại, thay vì chỉ trông mỗi mình tôi, lão nên học cách sử dụng não bộ từ hai phía để trông chừng Harry nữa.

Sau khi chuyến hành trình kết thúc, lão đã ói ra sảnh. Bỏ lơ mấy tiếng hét chói tai của bọn yêu tinh, cả tôi và Harry ngay lập tức cong đuôi trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net