51.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thế này nhé, tôi chẳng cảm thấy có cái gì gọi là "mất bình tĩnh" như Theodore Nott phỏng đoán cả, tôi thấy rất bình thường.

Điều thứ nhất, tôi thấy có lỗi với Harry là vì việc chính miệng tôi TRÊU Malfoy là "Tôi...<3 hắn." Đó là lí do tôi thấy như thể mình đã phản bội Gryffindor để cong đít chạy theo một tên Slytherin mất dạy. Cái đó là tiền đề để tôi bày ra cái trò nói thật này.

Điều thứ hai, tôi sẵn sàng thú thực, tôi rất thích khi được Theodore Nott hôn má.

Đừng xét đến vấn đề hắn ta là Slytherin, cái quan trọng là, hắn ta là một tên đẹp mã! Hầu hết những thành viên nhà Slytherin đều rất đẹp trai xinh gái, mọi người dù ghét họ thì đều phải công nhận. Tôi không biết Nott có như Malfoy là suốt một đời hắn chỉ dành để chăm sóc sắc đẹp hay không, nhưng dù có hay không, hắn vẫn đẹp trai, đó là điều không thể chối cãi. Tuy vậy, chúng ta cũng không thể quên rằng, Theodore Nott là...Slytherin. Tôi đã cay đắng chốt lại như thế.

Nhưng sau rốt, đừng hiểu lầm!

-"Harry, là cậu ta hôn tớ, không phải tớ hôn cậu ta!" Tôi nhấn mạnh. "Là - cậu - ta - chủ - động - ok - ? Thế nên có gì muốn thì hãy tra khảo Nott, not me:)"

Đó là nôm na những gì tôi đã nói với Harry.

Cậu ấy vẫn nhăn mặt, "Tớ không nhớ cậu từ khi nào lại mê trai đến thế?"

Tôi có giải thích qua, "Vấn đề là ở tuổi này, con gái như tớ sẽ dễ bị thu hút bởi những người khác giới có nhan sắc hút hồn, đó là chuyện bình thường về sinh lí. Thực tế mà nói, nếu tớ mà không có hứng thú với con trai thì mới là nghiêm trọng." Nghĩ một chút, tôi bồi thêm. "Vả lại, cậu cũng đâu mong muốn bạn thân của cậu là tớ đi thích con gái đúng không nào?"

Harry nhìn tôi, "Đó không phải trọng tâm mà tớ muốn nói đến." Cậu ấy khoanh tay. "Cái chính ở đây là việc tên tóc trắng đó hôn cậu, hắn thích cậu à?"

-"Nói như đùa ấy, nhảm nhí." Tôi hả một tiếng. "Tớ với Nott có chết cũng không thể nào đi đến được cái gọi là "đầu bạc răng long" đâu. Tớ cũng không thể tưởng tượng được có một ngày tớ với cậu ta âu yếm nhìn nhau rồi "anh anh em em", hơn nữa, nghiêm túc nhé, tớ ghét cậu ta. Vì cậu ta là Slytherin."

Harry nheo mắt, "Ghét thật không?"

Tôi nghiêm túc thề thốt, "Thật, chỉ là đối với cậu ta tớ có chút xíu thiện cảm hơn. Từng...Từng..." Tôi chụm ngón trỏ với ngón cái với nhau, mím môi nói. "Từng này này."

Harry hử một tiếng, "Tức là vẫn có đúng không?"

Tôi nhún vai, "Thì...trong cùng một cái trường có mỗi hai đứa căm ghét một thằng già bảnh chọe khốn nạn, cậu nói tớ không thiện cảm với cậu ta thì thiện cảm với ai giờ?"

Harry giơ tay, "Được rồi, ngoài lề xíu, "thằng già bảnh chọe khốn nạn" mà cậu nói là giáo sư..." Cậu ấy nheo mắt. "Snape hả?"

-"Là Gilderoy Lockhart, đồ đần! Nott là Slytherin, cậu ta cực kì sùng kính giáo sư Snape đấy!"

Coi như là tôi với Harry có một cuộc nói chuyện rất nhạt nhẽo đi, tôi cũng chỉ mong có thế thôi.

***

Harry có lịch tập Quidditch ngay sau đó, nên chúng tôi tạm biệt nhau. Lần sau chót trong ngày mà tôi gặp cậu ấy là vào bữa tối, lúc đó trông Harry bơ phờ lẫn mệt mỏi, nên chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều. Hermione có yêu cầu tôi trở lại lịch ăn kiêng, nhưng chống chế một lúc, tôi căn bản cũng có thể coi là tạm thoát nạn.

Tuy vậy, cô ấy vẫn có thể dúi vào tay tôi một hộp nước cà chua.

-"Uống đi."

Tôi mỉm cười, "Cảm ơn bồ." Và tôi nhét nó vào túi. Một thời gian sau đó, hộp sữa còn bị lãng quên rất dài.

Sau bữa tối, tôi trở về kí túc xá. Hermione đi tới thư viện để tìm hiểu về bài tập môn Phòng chống phép thuật hắc ám, thứ mà tôi chỉ có thể nói là cấp thiết nhất trong lúc kì thi đang đến gần từng ngày, chỉ sau kì nghỉ đông của chúng tôi. Tôi cáo từ cô ấy, sau đó trở về kí túc xá.

Ở phòng sinh hoạt chung lúc đó, tôi gặp Ginny đang mệt mỏi ngồi ở trước lò sưởi. Đôi mắt cô bé u ám nhìn vào ngọn lửa, rồi chậm rãi thở dài.

Tôi gọi, "Ginny!"

Ginny giật mình nhẹ, cô bé quay lại.

-"Chị...Orange... Chị làm em giật mình."

-"Xin lỗi." Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ginny. " Sắc mặt em trông nhợt nhạt quá, có chuyện gì sao?"

Ginny lắc đầu, "Không ạ, em...." Cô bé bấu chặt phần mép áo. "Em cảm thấy kiệt sức."

Tôi nghiêng đầu, "Chị không nhớ năm nhất có lịch học hay phạm trù kiến thức nặng đến thế. Mà cũng có khi là do năm ngoái chị toàn trốn tiết khá nhiều." Tôi mỉm cười. "Nếu có gì khó khăn có thể nói, nếu thuộc về việc học, chị có thể giúp em trong khả năng của chị. Còn nếu không, sẽ có Hermione. Nhưng mà..."

Ginny lặng lẽ quay đi, tôi chớp mắt, "Có vẻ vấn đề của em không phải là việc học...."

Ginny thở dài, "Em không sao."

-"Thật sự là không sao đấy chứ?" Tôi nhíu mày. "Mặc dù nếu em không thể nói với chị, em có thể chia sẻ với các anh trai của em. Bọn họ đều đang học trường này, và dẫu bọn họ có thế nào, chắc chắn vẫn sẽ quan tâm đến cô em gái duy nhất của mình. Và em còn là em út nữa..." Tôi hửm một tiếng. "Có chuyện gì mà thậm chí em cũng không thể nói với gia đình của mình sao?"

Ginny vẫn ngoan cố phủ nhận, cô bé xoa xoa phần tay trái, nói gằn, "Em không sao mà. Cứ kệ em đi."

Tôi cũng đành thôi.

-"Được, kệ em."

Tôi nheo mắt nhìn Ginny, sau đó đứng lên, tạm biệt cô bé rồi bỏ về phòng. Ginny ấp úng nhìn theo tôi một lúc, tôi còn nghĩ cô bé còn muốn nói gì đó, nhưng sau cùng, Ginny lại cụp mắt xuống.

-"Chúc chị ngủ ngon."

Tôi thở dài, "Ngủ ngon."

Khoảng gần 4 rưỡi sáng hôm sau, tôi đang trong mộng đẹp thì bị thức giấc bởi tiếng đập cửa, vọng ra cả tiếng gào:

-"Orange! Orange!! Dậy đi, mở cửa ra!!! Mình đây, Hermione đây!!! Dậy đi!!!"

Tôi ngáp ngủ, rồi lếch thếch đi xuống giường.

Tôi từ từ vặn chốt, "Sao thế Hermione?" Tôi kéo cửa ra một cái, Hermione đã nhảy bổ vào. Cô ấy lắc vai tôi liên hồi, trừng trừng nói:

-"Bồ làm cái gì mà ngủ say thế hả?! Có biết mình tốn nửa tiếng rồi hay không?!!"

Tôi liếc sang đồng hồ, "Mới có 4 rưỡi sáng thôi mà, giờ này bữa sáng còn chưa lên nữa. Bồ gọi mình sớm như vậy để làm gì?"

Hermione lúng túng nhìn xung quanh, "Nghe mình này, mà khoan, bồ đóng cửa đi đã... À mà thôi, chuyện đang gấp lắm, mình nói luôn." Cô ấy quýnh cả lên. "Có chuyện này nghiêm trọng quá trời, mình không biết nói sao nữa..."

Tôi hả một tiếng, "Chuyện gì là chuyện gì?"

Hermione vò tóc, "Xin lỗi, nhưng mà mình...ư, mình không định hình được nữa. Mình lo quá! Tại vì kiểu, cái chuyện này, nó là về...về..." Cô ấy liếc mắt xung quanh đề phòng, dù cho trong phòng vốn chẳng có ai đi nữa. "Cái này là về Ginny."

Tôi khó ở gật đầu, sáng sớm mặt trời chưa lên đã bị gọi dậy, tâm tình tôi dĩ nhiên đang không hề vui vẻ chút nào.

-"Bồ có nghe mình nói gì không đấy?! Chuyện này rất rất nghiêm trọng!!"

Tôi ngáp một cái, "Thì bồ cứ nói đi. Mình còn chả hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây..."

Hermione gằn giọng, "Orange!!"

Tôi nuốt nước bọt, "Ờ ờ, mình nghe rồi."

Bất đắc dĩ lắm, tôi mới có thể trưng ra bản mặt không thấu sự như vậy.

Hermione vò đầu vò tóc đi lại, lắp bắp nói không hết nổi được một câu. Trông cô ấy giống như gấp rút đến nơi rồi, nhưng mặc dù Hermione có tỏ ra khó khăn thế nào, tôi hiển nhiên vẫn không thể hiểu ẩn ý của việc gần 4 rưỡi sáng cổ xông vô phòng tôi và không giải thích gì cả. Ginny bị làm sao? Cô ấy không nói thì làm sao tôi hiểu?!

-"....Mình nghĩ là bồ uống ít nước đi đã. Này." Tôi đưa cốc nước cho Hermione. Cô ấy uống vội cốc nước từ tay tôi, sau đó nhanh chóng đặt xuống, lắc đầu mạnh Tôi vỗ vai cổ an ủi.

-"Bình tĩnh Hermione, bồ không nói thì sao mà mình hiểu?"

Hermione nhìn tôi, rồi hít một ngụm khí thật dài.

Cô ấy nói nhanh.

-"Ginny bị ngã cầu thang rồi!"

....

....

....Hả?

....(ʘ‿ʘ╬)Chuyện này có gì phải gấp rút đến mức 4 rưỡi sáng đánh thức mình hay sao?!!

***

Sau khi chúng tôi cùng cãi vã một hồi về việc của Ginny, vào bữa sáng, Hermione tiếp tục làm quá lên với Ron và Harry. Harry dường như không có biểu tình gì mấy, nhưng Ron thì nhăn mặt rất nhanh.

-"Chỉ là ngã cầu thang, con bé bị trật chân thôi mà. Cô Pomfrey dĩ nhiên có khả năng chữa lại."

Tôi đồng tình, "Mình cũng cảm thấy chuyện không nghiêm trọng đến thế. Chắc Ginny bất cẩn sao đó nên bị ngã thôi, chuyện cũng có gì đâu."

Hermione buông chiếc thìa đang ăn súp xuống, "Không phải thế! Nếu như Ginny quả thực chỉ bị ngã cầu thang thì không sao, nhưng cái mình để ý là thời gian kìa!" Cô ấy nhỏ giọng. "Con bé bị ngã lúc gần sáng, mà Ginny rời khỏi giường lúc gần sáng để làm gì?"

Ron nheo mắt, "Bồ làm như có mình bồ dậy lúc gần sáng không bằng."

Tôi nhớ mang máng lại, "Nhân tiện, giáo sư Snape mới giao cho học sinh năm nhất bài tập pha chế món thuốc lú thì phải. Bồ biết là món thuốc này cần 4 quả Tầm Gửi đúng không? Ginny chắc dậy sớm để đi lấy nguyên liệu thôi."

Hermione hả một tiếng, "Sao bồ biết bài tập của năm nhất? Ginny nói à?"

Tôi lắc đầu, "Mình là trợ lí của giáo sư Snape mà, dĩ nhiên sẽ biết rồi. Và mình còn biết thêm một điều nữa mà bồ không biết đấy."

Hermione nhíu mày, "Cái gì?"

Tôi thở dài, "Đó là bồ nhạy cảm quá rồi."

Harry thở dài.

-"Đừng cãi nhau nữa, tại sao mấy bồ không tự mình đi hỏi Ginny xem? Cô bé đang nằm ở bệnh xá đấy."

Chính vì lời nói của Harry như thế, sau khi tiết Độc Dược kết thúc thì năm Hai có một tiết trống, tôi cùng Ron tới bệnh xá để hỏi thăm Ginny. Hermione cũng muốn đi, nhưng cô ấy cùng Harry đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, và hai người họ chạy biến trước khi tôi kịp hỏi.

Ginny nằm ở chiếc giường khá xa so với cửa bệnh xá, lúc tôi với Ron đi đến, chiếc giường trong góc đang bị vây kín bởi một nhóm nữ sinh. Trông có vẻ không chỉ có mỗi Gryffindor ở đó, có cả Hufflepuff và Ravenclaw, và hiển nhiên không có Slytherin. Dáng vẻ của bọn họ trông bé nhỏ như thế, tôi cho rằng đó chỉ là nhóm học sinh năm nhất.

Đợi một lúc cho nhóm học sinh đó tản hết, tôi với Ron mới tiến vào.

Ginny vẫn mặc đồng phục như bình thường, trên tay đang cầm một quyển sách. Trên chiếc tủ ở đầu giường là một bình thuốc hồi sức cỡ nhỏ, trông cô bé ổn thỏa hơn tôi nghĩ.

-"Ginny!" Ron gọi. "Chân em làm sao rồi?"

Ginny ngước lên, "Anh Ron, em đã nói là ổn rồi mà. Sao anh lại đến đây..." Cô bé nhìn ra sau. "Chị Orange!"

Tôi mỉm cười, "Đến thăm bệnh một chút." Tôi kéo chiếc ghế ở gần nhất rồi ngồi xuống, nắm tay cô bé. "Sao tự dưng lại bị ngã?"

Ginny hả một tiếng, rồi ấp úng quay đi.

-"Em...Em không cẩn thận...bị ngã..." Cô bé vội nín lại. "Nhưng không sao đâu, cô Pomfrey đã chữa cho em rồi! Hết giờ nghỉ trưa liền có thể rời bệnh xá!"

Tôi liếc sang bình thuốc bên cạnh, "Cảm giác uống cái thuốc này thế nào? Dù cho chỉ là thuốc hồi sức đi chăng nữa..."

Ginny gãi đầu, "Nó thật ghê..."

Ron nhìn tôi, nhưng cậu ta lại hỏi Ginny, "Sao em phải uống thuốc nhỉ? Trật chân chỉ cần dùng bùa phép để chỉnh lại xương thôi chứ?"

Ginny lắc đầu, "Em có hơi kiệt sức, nên là cô Pomfrey cho em một lọ thuốc để uống. Chỉ là em không ngờ vị của nó..."

-"Người có kinh nghiệm từng uống cả chục bình đây này!" Ron chỉ tôi. "Em nên học Orange."

Tôi huých vai cậu ta, "Đừng có nói bậy. Mình chưa đạt đến mốc 10 bình nữa là chục." Tôi nhìn lại Ginny. "Trông em có vẻ khỏe rồi, nhưng chị nghĩ em vẫn cần nghỉ ngơi. Ron, đi nào, chúng ta còn tiết Biến Hình sau nữa đấy."

Ron đứng lên, "Hết giờ nghỉ trưa Percy muốn nói chuyện với em đấy! Cố lên Ginny, em biết anh Percy sẽ càm ràm cái gì mà..." Cậu ta tái mặt đi trông thấy. Ginny bật cười.

-"Tạm biệt hai người."

Chúng tôi rời khỏi bệnh xá sau mấy phút thăm hỏi ngắn ngủi như thế. Vừa bước đến gần cầu thang, Ron níu tôi lại.

-"Này, bồ làm cái gì đấy?"

Tôi chớp mắt, "Làm cái gì là làm cái gì?"

Ron thì thầm, "Chính bồ là người đòi đến thăm Ginny, đến thăm xong lại lạnh nhạt rời đi sớm như vậy. Bồ bị làm sao thế?"

-"À, thì mình cũng hiểu nôm na vì sao Ginny bị ngã cầu thang rồi. Mà phải nói là..." Tôi nghĩ một chút. "...Cũng không biết nói thế nào nữa, nhưng Hermione khá nhạy bén đấy. Quả thực Ginny không đột nhiên bị ngã thế đâu."

Ron nhướn mày, "Này, chính bồ bảo là bởi vì con bé cần tìm nguyên liệu làm bài của giáo sư Snape nên mới dậy sớm rồi bị ngã cầu thanh mà!"

Tôi lắc đầu, "Thì quả thật là mình nói thế, nhưng mà..." Tôi chớp mắt. "Hôm nay năm nhất không có tiết Độc Dược đâu."

Ron nheo mắt, "Bồ?!!"

-"Ờ, xin lỗi. Nhưng thực sự mình không nói dối đâu, cũng có thể Ginny muốn làm xong bài sớm nên dậy sớm là chuyện thường. Nhưng riêng chuyện này thì..." Tôi nhún vai. "Ờm, nói thẳng nhé, con bé bị ngã cầu thang là có người đẩy đó."

-"Bồ lấy bằng chứng đâu?"

-"Bằng chứng là Ginny hiện đang bị bắt nạt." Tôi gãi đầu. "Nhưng mình cũng không dám chắc chắn 100% đâu, nên bồ đừng có nói gì vớ vẩn với Percy hay Hermione hay thậm chí bất kì đó khác đấy!"

***

Chiều hôm đó, sau khi toàn bộ các tiết học kết thúc, chúng tôi được triệu tập ra sảnh chính. 4 dãy bàn dài mà thường để ăn tối đã được dọn đi, nhường lại là một cái võ đài giống như một sàn đi catwalk ở ngay chính giữa được trải thảm màu vàng.

Toàn bộ học sinh của các nhà, không cần biết là năm mấy đều tụ tập ở đây. Tôi có thể thấy Draco Malfoy đứng ở gần đầu võ đài chỗ cửa ra vào, đang nói chuyện với Parkinson. Ở đối diện là hai nhà Hufflepuff và Ravenclaw, còn Gryffindor thì dồn hết ở gần giữa võ đài.

Trước khi tôi kịp hỏi Harry hay một ai đó chuyện gì đang xảy ra, thì từ một đầu của võ đài, Gilderoy Lockhart bước ra với cái áo chùng màu đỏ chóe đến gai mắt. Tôi lập tức chóng mặt.

Harry thì thầm, "Mình đã mong là không phải ông ấy..."

Tôi khóc, và Hermione nghiến răng, "Này, đừng có trưng ra cái bản mặt khó ưa vậy nha! Thầy Lockhart cũng không thua thầy Flitwick đâu!"

Ron cũng ảo não, "Lão ta chỉ vô dụng thôi chớ gì..."

Hiển nhiên là bọn họ nói đúng, nhưng không ai trong bọn tôi dám nói thẳng điều đó với chính chủ hiện đang ba hoa ở trên võ đài.

Giáo sư Lockhart trước hết là nở một nụ cười mê (khốn) đắm (nạn) bao (đ**) trái (chịu) tim (được).

-"Học sinh Hogwarts, chào mừng tới Câu lạc bộ đấu tay đôi! Cụ Dumbledore đã cho phép tôi thành lập câu lạc bộ này để huấn luyện các trò cách tự vệ khi dạo gần có khá nhiều...chà, các trò biết đó...." Ông ta vung vẩy cây đũa. "Dù sao thì, tôi đã được cử làm cố vấn của câu lạc bộ. Và tôi khuyên các trò hãy chú ý quan sát và lắng nghe để có thể tự bảo vệ bản thân trước mọi nguy hiểm giống như tôi, mà tất cả mọi thứ đã được viết ở trong sách của tôi. Hãy đọc nhé!" Và hôn gió.

Gilderoy Lockhart chỉ tay về một hướng, "Tiếp theo, xin giới thiệu một vị phụ tá đến đây để trợ giúp tôi hôm nay! Giáo sư Severus Snape!!"

Từ một phía, trong bộ đồ đen như thường khi, chúng ta có thể thấy giáo sư Snape mặt mũi đen sì và nét mặt cáu kỉnh bước lên võ đài. Môi ông ấy cong lên mỉa mai, ánh mắt híp híp đầy sát khí. Quả thực đúng chất Slytherin, tôi chỉ có thể cảm thán như vậy.

Giáo sư Lockhart tiếp lời, "Yên tâm đi, là sau khi ta đấu với giáo sư Snape xong, các trò vẫn có vị giáo sư Độc Dược bậc nhất của mình nhé."

...Xạo chó...:)

Phong cách chiến đấu hay giao chiến của phù thủy cũng giống như hiệp sĩ thi đấu ở giới Muggle, mặc dù thay vì cầm kiếm, bọn họ lại cầm đũa phép thay vào đó.

Gilderoy Lockhart cúi chào một cách kì lạ, ông ta cởi áo choàng ra, và ném về phía đám đông ở hai bên. Một cô nàng nào đó ở Hufflepuff tóm được, và...ờm, Hermione cay đắng nhìn cô ấy.

-"Mình muốn có nó làm kỉ niệm quá..."

Ron nói, "Ông ta có một rổ áo choàng kiểu đó dành cho mấy đứa fan não tàn như bồ đấy."

Mặc dù tôi đồng tình, nhưng mà nó lại là một vấn đề khác khi muốn nói ra.

Gilderoy Lockhart chỉ đũa phép hướng về giáo sư Snape đối diện và mỉm cười chói (như) sáng (điên).

Giáo sư Snape cũng chỉ có duy một dáng vẻ, cúi chào và thẳng thừng quay lại. Thay vì cười như điên giống như Lockhart, ông ấy chính là cười nhếch mép đúng điệu.

Hai người họ cùng quay người lại, đi 5 bước, và đồng loạt quay lại trong cùng một khắc. Lockhart nói:

-"Bây giờ, cả hai thầy sẽ cùng đếm đến 3. Và sau đó sẽ tung ra một bùa phép, hãy nhớ, chỉ tước vũ khí mà thôi!"

Hẳn rồi, hy vọng giáo sư Snape sẽ chỉ tước vũ khí thôi.

Họ cùng đếm, "Một...Hai....Ba!"

Và giáo sư Snape đáng sợ hô, "Expelliarmus!!!"

"Bùm!"

Sau một tiếng động to lớn và ánh sáng chói một cái, chúng tôi cùng thấy thân thể Gilderoy Lockhart bay vèo ra khỏi võ đài, nằm sấp ngửa lên đất. Một cái bóng thuôn dài như cái gậy bay một đường parabol tuyệt đẹp và đáp thẳng lên đầu tôi. Sau khi định hình được, tôi nhận ra đó là cây đũa phép của lão già bảnh chọe kia.

Đúng là chỉ tước vũ khí thôi, tôi âm thầm ủng hộ giáo sư Snape.

Hermione lo lắng nhìn, "Thầy Lockhart có sao không nhỉ?"

Ron với Harry đồng thanh, "Kệ ổng chứ."

Tôi chỉ xoay cây đũa phép của lão trên tay, rồi đưa cho Hermione.

-"Mình nghĩ bồ sẽ muốn tận tay đưa cho giáo sư đấy."

Giáo sư Snape chính là đỉnh của đỉnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net