52.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu lạc bộ đấu tay đôi kéo dài từ 8 giờ tối cho đến tận hơn 9 giờ. Sau khi hai người, giáo sư Snape và Gilderoy Lockhart trổ tài đấu với nhau, học sinh được chia thành các cặp để thực hành.

Harry vốn định bắt cặp với Ron, lại bị giáo sư Snape kéo lại. Cậu ấy lại quay sang tôi, giáo sư Snape cũng bất đồng. Hermione dường như cũng không làm vừa ý giáo sư. Sau cùng, Harry vinh dự được bắt cặp với Malfoy.

Tôi cũng suýt chút nữa bị giáo sư Snape thộp cổ lại, nhưng rất nhanh tôi lấy cớ bỏ trốn:

-"Em sực nhớ là mình chưa nộp phiếu đăng kí về nhà trong kì nghỉ đông cho giáo sư Mcgonagall, em xin phép!"

Rồi tôi chạy.

Tuy nói là lấy cớ, nhưng quả thực là tôi chưa nộp đơn cho giáo sư Mcgonagall thật.

Kì nghỉ đông này ba đã gọi tôi về nhà, bởi vì ông bà ngoại sẽ lên thăm nhà chúng tôi. Dì Marge có kế hoạch đến thăm nhà chúng tôi cũng phải hoãn, bởi lẽ ông bà ngoại không ưa gì họ hàng bên nhà con rể cả. Ba tôi thường phải tốn khá nhiều nước bọt để xu nịnh ông bà ngoại, trong khi mẹ Petunia thì luôn trưng ra hình ảnh một cô con dâu ngoan hiền đảm đang nhất có thể với ông bà nội, nên thực tế mà nói, bọn họ cũng chẳng thiệt hơn nhau là bao.

Giáo sư Mcgonagall thường chỉ dành buổi tối để chấm bài và khảo sát bài của học sinh, hoặc là dành cho thời gian để đi quanh trường kiểm tra các hoạt động của học sinh trong kí túc.

Lúc tôi đến, giáo sư đang ngồi trước bàn viết một cái gì đó, tôi chỉ nghĩ là cô ấy đang chấm bài học sinh.

-"Thưa giáo sư, em đến nộp đơn xin về nhà vào kì nghỉ đông."

Giáo sư dừng bút, chỉnh kính nhìn lên, "Trò Dursley, ta thấy bất ngờ vì trò quyết định về thăm gia đình đấy." Cô ấy đánh mắt sang một bên. "Đặt bên đó."

Tôi đặt tờ giấy lên chồng đơn xin phép mà giáo sư Mcgonagall để đó.

-"Vậy...em xin phép ạ."

Giáo sư Mcgonagall đứng khỏi bàn, "Không cần vội vàng thế, chúng ta nói chuyện một chút đi. Trò muốn uống trà không?"

Tôi khựng lại, "À, em không ngại, nhưng mà..." Tôi nhìn chồng giấy da trên bàn. "Không phải giáo sư còn việc sao?"

Giáo sư Mcgonagall mỉm cười, "Sắp đến kì nghỉ đông, ta cũng nên thưởng cho mình một kì nghỉ ngắn trước đó chứ nhỉ? Ngồi đi."

Tôi khó xử không biết phải từ chối thế nào, cuối cùng lại đành ngồi xuống.

Giáo sư Mcgonagall bày bánh quy lên bàn, đặt trước mặt tôi 1 chén trà bằng sứ trắng tinh. Cô hơi nghiêng tay rót trà từ ấm vào chén, chừng được phân nửa liền dừng lại. Giáo sư Mcgonagall cầm chén trà của mình lên, mỉm cười.

-"Lần đầu tiên chúng ta ngồi uống trà với nhau nhỉ?"

Tôi gật đầu, "Vốn dĩ cũng chẳng có lí do để làm điều này mà. À, xin mời giáo sư." Tôi nhấp một ngụm trà, rồi cầm một miếng bánh quy ăn.

Giáo sư Mcgonagall nghiêng đầu.

-"Dạo này thành tích học tập của trò đã tốt lên, mặc dù chưa gọi là xuất sắc phong độ như năm ngoái, nhưng chí ít trò cũng đã lấy lại được tinh thần. Có chuyện gì tốt à?"

Tôi vò tóc, "Không hẳn, mọi chuyện vẫn chưa tốt lên, chỉ là em thử suy nghĩ khác đi một chút..."

Cô ấy gật đầu, "Vậy sao...Có điều gì thay đổi trò đến vậy à?"

Tôi lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy dẫu mình có tiếp tục bi quan như thế thì cũng không tích sự gì, dù cho em có tiếp tục buồn bã hay gào khóc, em biết là cũng chẳng có gì thay đổi được. Nên là..." Tách trà trước mặt hơi sóng sánh một chút. "....Tự mình thay đổi thôi..."

-"Ta mừng vì trò đã nghĩ được đến thế. Hôm trước, cụ Dumbledore đã nói cho các giáo sư khác về cuộc nói chuyện của hai người, mặc dù không phải việc gì quan trọng, nhưng ta vẫn muốn có một cuộc nói chuyện với trò." Giáo sư Mcgonagall nhấp một ngụm. "Từ hồi năm nhất, ta đã cảm thấy trò đặc biệt hơn những phù thủy sinh khác, không phải là về mặt năng lực hay tiềm năng, nhưng trò có sự tự tin và,... thứ lỗi cho ta khi phải dùng từ này, nhưng trò rất lập dị."

Tôi sặc nước trà, "Em? Lập dị? Thật ấy ạ?"

Giáo sư Mcgonagall đứng khỏi ghế, tiến đến gần cửa sổ, cô chỉ ra ngoài.

-"Trò có thấy cái cây cổ thụ kia không?"

Tôi ngập ngừng, "Nếu là cái cây hồi đầu năm em phá tanh bành ra, thì vâng, em biết ạ."

-"Trò có muốn xem thành quả của mình không?"

-"...Thành quả..." Tôi a một tiếng. "Giáo sư Snape đã trực tiếp nhỏ dược của em lên cái cây rồi sao ạ?"

Giáo sư Mcgonagall không gật hay lắc, cô chỉ nói, "Nhìn đi."

Tôi tiến đến gần cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Cây cổ thụ nhìn từ dưới lên thì thật sự rất to, nhưng khi tôi đứng ở trên cao hơn nhìn xuống, trông tán cây giống như một cái chấm đen ở giữa sân vườn vậy. Tuy không thể rõ ràng nhìn từng chi tiết một, nhưng tôi có thể mờ mịt nhận ra, thân cây cổ thụ đã vươn thẳng hơn trước, cành lá đã xum xuê như lúc đầu. Những phần đất xung quanh cây thụ bị xới tung lên đã được lấp lại, tránh tạo những lỗ hổng lớn ở xung quanh cái cây.

Hiệu quả đến bất ngờ!

Tôi không kìm được tự hào về chính bản thân mình.

Giáo sư Mcgonagall nói, "Mặc dù công dụng không được tốt như dược của giáo sư Snape chế ra, nhưng bởi vì đây là thành phẩm đầu tay của trò, nó cũng rất đáng tự hào rồi." Cô nhấp một ngụm trà. "Trò có thấy tự hào không?"

Tôi thấy hơi ngượng ngùng một chút, "Em thấy...hơi xấu hổ..." Tôi nhìn sang cô. "Nhưng em vẫn chưa hiểu cái nghĩa lập dị mà giáo sư nói, cái này không phải chứng minh em có chút tài năng sao? Dù cho chỉ là môn Độc Dược."

Giáo sư Mcgonagall gật đầu, "Đó chính là lập dị đấy thôi. Trò phải hiểu rằng, tài năng và sự khác biệt chính là bắt nguồn từ "sự lập dị" của một cá thể riêng." Giáo sư nghiêng đầu. "Ví dụ nếu trò mặc một chiếc áo trắng và cả thế giới cũng đều mặc màu trắng, thì sẽ chẳng có gì nổi bật đúng không? Nhưng chỉ cần trò mặc một chiếc áo màu hồng hay bất kì màu nào khác với cả thế giới...Trò lại là một sự khác biệt."

Cô ấy nheo mắt, nhìn ra ngoài, "Mỗi người đều có một sự khác biệt riêng. Không ai gò ép ai phải mặc áo màu trắng suốt một đời, đó là lựa chọn của chúng ta, và nhiệm vụ của người đời là tôn trọng sự khác biệt của người khác. Và chúng ta, những "người khác" đó..." Giáo sư nheo mắt. "Chúng ta phải sống cho xứng với sự tôn trọng đó, trò hiểu mà, đúng không?"

-"...Dạ..."

Tôi bất ngờ nhìn cô ấy. Từ một góc nào đó, trong lòng tôi lại có sự kính trọng dâng lên.

Không phải là tôi chưa bao giờ kính trọng giáo sư, chỉ là phần lớn trong lòng tôi lại là sự sợ hãi hay rụt rè khi đối diện với cô Mcgonagall.

....Những điều mà cô ấy nói, không phải là ai cũng có thể rút ra được. Đó là đúc kết kinh nghiệm của một quãng đời dài, của một người đã trải qua thăng trầm và khó khăn của đường đời. Dĩ nhiên, tôi chưa đủ tuổi để có thể hiểu được cái gì gọi là thử thách hay sóng gió khi phải tự mình bước đi, nhưng tôi có thể cảm nhận một phần nào đó.

...Giống như giáo sư đang gián tiếp nói với tôi: "Hãy tự hào về chính mình."

***

Tối hôm đó, tôi trở về phòng trong niềm hân hoan khó cưỡng được. Mặc dù tôi không biểu hiện ra mặt, nhưng thực ra tôi vô cùng hào hứng, cảm giác dẫu trước mặt có khó khăn bao nhiêu, tôi đều có thể dễ dàng vượt qua.

Và y như thể Merlin trêu ngươi tôi, sáng hôm sau, trường ngay lập tức xảy ra biến động.

Tin đồn "Harry Potter là Người kế vị Slytherin" lan ra toàn trường.

Tôi hoàn toàn choáng ngợp.

-"...Sao..." Tôi ấp úng, nhìn Hermione. "Sao mới chỉ sau có một đêm đã thế này? Mình đã bỏ lỡ chuyện gì?"

Hermione khó xử đến méo cả mồm, mất cả ngày trời cô ấy mới nói được.

-"Hôm qua trong Câu lạc bộ đấu tay đôi, Harry đấu với Malfoy. Rồi Malfoy biến ra một con rắn, ờm thì..." Tôi biết cái trò biến ra con rắn của cậu ta! Hermione gãi má, "Thì là...con rắn tấn công Justin của nhà Hufflepuff... Cậu còn nhớ cậu ta không đấy?" Cô ấy nghi hoặc nhìn, tôi giục vội:

-"Nhớ! Mình nhớ được chưa?! Nói tiếp đi! Rồi sao nữa?!"

-"Harry muốn cứu Justin, nên cậu ấy đã dùng tiếng Xà Khẩu..." Hermione liếc mắt đi. "Và thì, mình biết là bồ chưa biết chuyện này, nên là mình nói luôn. Salazar Slytherin là một Xà Khẩu, nên biểu tượng của nhà Slytherin là một con rắn, cậu biết đó. Vậy nên là..."

Tôi nói nốt, "Nên là cả trường suy ra Harry là con cháu chút chít của Salazar chứ gì!!" Tôi không thể kìm được cơn tức giận. "Thật á hả?!! Bọn họ có thể khôn ra một chút không?!!"

Hermione cười gượng, "Merlin, bồ cứ y như Ron vậy...Và cả Harry nữa..." Hermione nắn cằm. "Nhưng mình cũng cảm thấy hơi kì quặc, tại vì sao Harry lại có thể là một Xà Khẩu nhỉ?"

Tôi nheo mắt, "Chuyện đó có gì lạ sao? Không phải mấy thứ như thế ai cũng có thể làm được hả?"

Hermione trừng tôi, "Mình biết là bồ sẽ nói vậy! Quả đúng là sẽ có những năng khiếu bẩm sinh, nhưng Xà Khẩu hiếm lắm. Xà Khẩu là bồ có thể nói chuyện với rắn, và đó là một năng khiếu hiếm! Ý mình là, cực - kì - hiếm - !"

Tôi trợn tròn mắt, "H...hiếm á..."

Hermione quả quyết gật đầu, "Rất hiếm! Mà đừng có đứng đây nữa, đi tìm Harry thôi!" Dứt lời, Hermione chạy đi ngay tức thì, để mặc tôi đứng trơ như hòn đá ở đó.

Tôi cũng chỉ dám nín lại những gì mình muốn nói, rằng...

...Tôi cũng có thể nói chuyện với rắn...

...Ôi Merlin, cái này đích thực là phúc hay họa đây...?

Sáng hôm nay trời mưa to, thậm chí còn có bão tuyết nặng nề. Tôi không thể tìm thấy Harry ở đâu, ngay cả ở trong những tiết học, vậy nên tôi cũng chẳng thể xác định được là mình nên làm gì.

Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, tôi muốn nhanh chóng đi đến chòi của lão Hagrid để tìm hiểu xem Harry có ở đấy không. Nhưng trước khi tôi kịp chạy đi, Ron và Hermione giữ tôi lại.

Hermione nói, "Bồ định đi đâu?"

-"Hả?" Tôi ngớ người một lúc. "Đi đâu là đi... À, mình đi tìm Harry ở chòi lão Hagrid xem."

Ron xua tay, "Không cần mất công đâu, trời bão tuyết như vậy, dĩ nhiên Harry sẽ không đến chòi lão Hagrid được rồi." Cậu ta chỉ tay. "Đi theo bọn này."

Và tôi bị gô cổ đến một quãng đường dài.

Hermione và Ron lê tôi đi hết dãy cầu thang này đến cầu thang khác, đi đến qua đại sảnh, rồi cứ thế đi thẳng tiếp. Cuối cùng, bọn họ rẽ vào chỗ có bức tường ghi dòng chữ "Người kế vị" đó. Thoạt đầu, tôi còn nghĩ là bọn họ sẽ có một chỗ ấp bí hiểm nào đó dưới bức tường, nhưng sau đó, Hermione kéo tôi đi ngoặt sang một hướng và rẽ vào...

...Nhà vệ sinh nữ...

Tôi: ....:v

Tôi nhìn sang Ron, thấy cậu ta cũng thản nhiên bước vào.

-"Này! Đây là nhà vệ sinh nữ mà!"

Ron nói thêm, "Nhà vệ sinh nữ bị bỏ hoang mà, nên không sao đâu." Cậu ta đẩy lưng tôi. "Yên tâm, cứ vào đi, không ai biết đâu."

Tôi chỉ muốn nói: Điêu toa!, cơ mà lúc thấy Harry ngồi sẵn ở trong đó ngay trước mặt tôi, tôi cũng không thể nói thêm gì.

Harry vò tóc, "Chuyện ngoài kia sao rồi?"

Ron đáp lại, "Cả trường vẫn đang xôn xao chuyện bồ là Người kế vị Slytherin, càng lúc càng rầm rộ lên. Bồ tạm thời đừng ra mặt là tốt nhất."

Tôi hả một tiếng, "Cái gì? Cậu trốn trong nhà vệ sinh nữ chỉ vì không dám đối mặt với tin đồn thôi á?"

Harry lắc đầu, "Không, tớ trốn là để thực hiện kế hoạch lật tẩy Người kế vị Slytherin thật sự!" Cậu ấy nhìn Hermione. "Để bọn này giải thích cho."

Sau đó là chuyên đề giải thích "Kế hoạch lật tẩy Người kế vị Slytherin thật sự".

Hermione nói:

-"Bọn này sẽ dùng thuốc Đa Dịch để hóa thân thành một nhân vật nào đó trong Slytherin, nhất là một ai đó thân cận với Malfoy. Rồi từ từ hỏi chuyện hắn, để hắn khai ra rằng "Hắn chính là người kế vị Slytherin"!"

Tôi giật giật mắt, nhìn cái vạc đặc quánh màu xám đục trước mặt, cảm giác hơi nôn nao ộc lên cổ họng.

-"Thuốc Đa Dịch này...hình như chúng ta chưa được học?"

Hermione gật đầu, "Cái này là công thức của một quyển nằm trong khu vực Cấm túc ở thư viện đấy." Tôi định hỏi làm thế nào để bọn họ lấy được quyển sách, nhưng Hermione dường như đọc được suy nghĩ đó, cô ấy nói luôn với vẻ mặt hớn hở. "Còn về chữ kí của giáo sư, bọn mình---"

Tôi lập tức hiểu ra, "Gilderoy Lockhart, phải rồi, sao mình có thể quên nhỉ..." Tôi lại nhìn sang một đám các dược liệu kế bên. "Còn cái này là cái gì?" Tôi nhìn bảng tên. "Ruồi cánh mỏng, có chút chít, toàn là mấy món đồ kì lạ..." Tôi còn nhìn thấy một thứ nữa. "Sừng của song kỳ mã và da vụn của rắn ráo?"

...Tôi bất đắc dĩ nhìn Hermione, "Giáo sư Snape vừa mới đưa yêu cầu cho mình đi tìm hai món bị mất này trong kho riêng của thầy...Tuyệt thật, mình thậm chí còn không nghi ngờ khi hôm qua hai bồ chính là người trốn đi lúc mình bảo cả bọn đi thăm Ginny..."

Hermione mỉm cười gượng gạo, "Mình sẽ chỉ dùng một chút thôi, đủ để cho 4 phần thuốc và sẽ đưa cho bồ trả lại vị trí cũ ngay mà!"

Harry nghiêng đầu:

-"Ủa? 4 phần? Sao lại là 4?"

Tôi cũng khó hiểu, "Ừ, sao lại là 4?"

Ron càng khó hiểu hơn, "Thì cho 4 người chúng ta chứ sao? Orange này, Hermione này, Harry và mình, không phải 4 người sao?"

Tôi nhíu mày, "Mình á?"

Harry cũng chỉ tôi, "Orange á?"

...Cả 4 chúng tôi đều khó khăn nhìn nhau, cho đến khi tôi và Harry cùng nói ra.

-"Kì nghỉ đông này Orange/mình về nhà mà."

Hermione đánh rơi cái muỗng nghe xoảng một cái, Ron vội nhắc:

-"Ê, cẩn thận chứ! Bồ muốn Percy phát hiện mình và Harry ở trong một cái nhà vệ sinh nữ nữa sao?!"

Nhưng Hermione không để tâm lắm, cô ấy nhanh chóng chồm lên người tôi.

-"Cái gì?! Bồ về nhà?! Sao bồ không nói sớm?!"

-"À, mình cũng chỉ mới quyết định hôm qua..." Tôi gượng gạo nói. "Mà mấy bồ cũng đâu có nói gì cho mình về vụ thuốc Đa Dịch, mình không thể sắp xếp lịch được đâu. Mình đã hứa với ba rồi."

Cô ấy lại chuyển sang Harry, "Còn bồ! Tại sao bồ biết Orange về nhà mà lại không nói?!"

Harry rùn vai, "Mới biết hồi sáng mà... Sáng nay mình thấy ở trong xấp đơn xin về nhà ở văn phòng giáo sư Mcgonagall có tên Orange..." Cậu ấy xua tay. "Nhưng thế cũng đâu có sao! Orange không tham gia thì bớt đi một liều thuốc cần dùng, và giáo sư Snape sẽ không còn trưng ra vẻ mặt khó ở như dẫm phải c*t ở trên lớp nữa!"

Tôi cũng rất đồng tình, "Vậy nên là...Mình mong chờ tin tốt từ các cậu đó! Fighting!"

Hermione rời rạc giơ tay, "Fight...Fighting..."

Ron nhíu mày, "Chẳng lẽ bồ không muốn tham gia vào một kế hoạch thú vị như vậy?"

Tôi nhún vai:

-"Ờm, sáng nay mình cũng thấy cái tên Draco Malfoy trong văn phòng giáo sư Snape ở mục "Không về nhà trong kì nghỉ đông". Thú thực, nhìn thấy cái bản mặt khó ở của hắn bây giờ chính là điều không hạnh phúc nhất mà mình có thể tượng tượng được."

Ron chép miệng, "Dĩ nhiên, hắn là Người kế vị Slytherin mà. Ai có thể thoải mái ở cạnh một tên nguy hiểm như thế chứ?"

-"Cũng đâu chắc được. Mình không nghĩ Malfoy là Người kế vị đâu. Nếu đơn giản thế thì ai mà chả nghĩ được."

Hermione đều đều nguấy vạc, rồi nhanh chóng múc đám đỉa ở dưới đấy nồi lên.

-"Bồ tin Malfoy đến thế à?"

Harry khó chịu nhìn tôi, "...Tớ vẫn tin rằng Malfoy là Người kế vị Slytherin." Cậu ấy quả quyết nói. "Tớ nhất định sẽ chứng minh cho bằng được!"

-"Cũng không phải quan trọng hay to tát đến vậy đâu..."Tôi gãi má. "Mình cơ bản cảm thấy hắn ta chỉ là người dễ khiến người khác nghi ngờ thôi, nhưng thực chất, hắn còn chả biết cái gì đang diễn ra đằng sau cả."

***

Dẫu cho lúc chúng tôi bàn bạc kế hoạch, Harry trông oai phong hùng dũng ra sao, thì rõ ràng trước những nguồn dư luận đang dâng cao, cậu ấy vẫn vô cùng bé nhỏ.

Trước kì nghỉ đông 2 ngày, vì tinh thần xả hơi của các học sinh quá cao, các tiết học đều diễn ra rất hời hợt, bởi quả thực kì nghỉ đông cũng là kì nghỉ dành cho các giáo sư, nên bọn họ mong muốn được thư giãn sớm cũng không phải là chuyện lạ.

Tuy vậy, đặc biệt trong tiết của giáo sư Snape, tiết học vẫn căng thẳng đối với các Gryffindor như thường ngày (Mà cũng không phải mỗi Gryffindor thôi). Chính bởi sự kết hợp giữa thư giãn và gò ép trong các môn học này, các học viên Slytherin lại là người thoải mái nhất.

Trong những tiết khác ngoài Độc Dược, không chỉ Slytherin, tin đồn "Harry Potter Cứu thế chủ là Người kế vị Slytherin" được thổi phồng lên y như thể đó là điều chắc chắn 100%. Harry còn từng mong trong tiết Độc Dược, mọi thứ có thể êm xuôi xuống, nhưng giáo sư Snape quả nhiên vẫn là một chủ nhiệm thiên vị nhà của mình nhất quả đất.

...Nên là, dẫu học viên Slytherin có bàn tán to đến đâu, chỉ cần Gryffindor phản kháng lại, lập tức người bị trừ điểm là Gryffindor chứ không còn ai khác...

Tôi quả nhiên không thể đặt hy vọng giáo sư Snape có thể tốt đến mức bao bọc một Gryffindor rồi...

Harry giống như bị khủng hoảng nặng bởi thứ tin đồn này.

Tôi đối với chuyện này cũng hết sức đau lòng. Tôi không muốn Harry phải trở nên quá nặng nề vào định kiến của xã hội như thế. Chí ít tôi đã từng căng thẳng như vậy, tôi muốn rằng cậu ấy cũng đừng sa vào vết xe đổ của tôi.

Bởi thế, vào buổi tối trước kì nghỉ đông, tôi quyết định phải nói chuyện với Harry thật nghiêm túc. Chúng tôi ngồi trước lò sưởi ở phòng sinh hoạt chung, phải mất một lúc nhìn nhau, tôi mới có thể mở lời.

-"Cậu đừng có giấu, tớ biết là cậu đang rất đấu tranh nội tâm."

Harry khó hiểu hả một tiếng, "Đấu tranh nội tâm?"

Tôi giải thích, "Cậu đấu tranh giữa việc "Cậu thuộc về Gryffindor, cậu không phải Slytherin" và việc "Cậu có thể nói Xà Khẩu, cậu có thể là hậu duệ Slytherin". Thực sự thì...Tớ cũng chỉ hiểu được đến thế thôi..."

Harry nhìn vào ngọn lửa trong lò.

-"...Tớ nên làm gì đây? Cậu không thể tưởng tượng được khuôn mặt của Justin lúc tớ dùng Xà Khẩu để cứu cậu ta đâu, trông như cậu ta đang thấy một cái gì đó hết sức ghê tởm vậy..."

Tôi nắn cằm, "Tớ không quan tâm lắm về việc Justin nghĩ gì, nhưng sao cậu không nghĩ tích cực hơn?" Tôi nắm tay Harry. "Cậu thử nghĩ thế này xem, Xà Khẩu là một tài năng hiếm, và Salazar Slytherin chính là một Xà Khẩu. Cậu có thể là Người kế vị của ông ấy, chứng tỏ cậu vừa có tài năng có một không hai, vừa là một thiên tài đã được một thiên tài công nhận. Cậu có thể tự hào về bản thân vì điều đó, dẫu nó là thật hay không."

-"Đó cũng chỉ là sự tích cực thôi, nhưng chẳng ai rảnh để nghĩ đến mặt tích cực đó cả..." Harry rút tay khỏi bàn tay tôi, trầm giọng nói. "Người kế vị Slytherin đã hóa 2 Muggle thành đá rồi đấy, cậu thử nói xem thiên hạ sẽ nghĩ kẻ đó theo hướng tích cực hay tiêu cực đây?"

Tôi nói lại, "Cái chính là cậu phải đẩy tâm trạng của mình lên đã, đừng để tâm người khác nói gì." Tôi chỉ vào chính mình. "Cậu thử nói xem, trước khi cậu bị coi là Người kế vị Slytherin, ai là người đã gánh cái danh đó? Là tớ! Và tớ vẫn còn tung tăng nhảy nhót trước mặt cậu đấy thôi!"

Harry cười mỉa, "Ý cậu là gì?"

Tôi xuề xòa nói, "Ý là cậu phải hiểu, cái danh hiệu Người kế vị cũng chỉ là cái danh. Cậu không thể xác định được thật hay giả, chí ít cậu cũng phải tự tin là mình không phải là Người kế vị đã."

Harry đau khổ cười:

-"Tớ...chính là đang nghi ngờ cả bản thân đây..." Cậu ấy xúc động nắm tay tôi, siết thật chặt. "Tớ luôn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu với hàm ý muốn giết một ai đó. Hồi tớ năm nhất, chiếc nón phân loại còn nói rằng tớ hợp với Slytherin hơn Gryffindor. Tớ còn biết cả Xà Khẩu, dù cho tớ có cố phủ nhận, ai cũng nghĩ rằng tớ là hậu duệ của Salazar Slytherin." Cậu ấy nghiến răng. "Tớ biết là tớ ghét Slytherin, tớ cũng biết là tớ có thể nói Xà Khẩu cũng chỉ là một sự may mắn, nhưng tớ không dám tin, cũng không dám khẳng định là...là..." Harry gục mặt xuống tay tôi. "Tớ không phải Người kế vị Slytherin..."

Tôi suýt nữa nín thở.

...Cậu ấy...giống hệt tôi lúc trước...

Tôi đã từng ở trong tình cảnh này, đến tận giờ tôi cũng chưa thể hoàn toàn quên đi nó. Lời nói của giáo sư Snape và Harry, dù cho đó có là những lời nói chỉ bộc phát vô thức của họ, nó vẫn ám ảnh tôi đến giờ. Tôi đã cố nói với mọi người rằng: "Tôi đã quên đi những lời nói đó rồi!", nhưng chạy một vòng tròn, tôi lại thấy bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net