53.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, chúng tôi đều được nghỉ trước một ngày. Mặc dù hết hôm nay học sinh mới bắt đầu trở về nhà nghỉ ngơi, nhưng các giáo sư vẫn quyết định cho các lớp học được nghỉ trước, gọi là "có tinh thần".

Mặc dù là do Hogwarts luôn trong phạm vi đe dọa của "Người kế vị Slytherin" thì cũng chẳng mấy ai thoải mái nổi, thì một kì nghỉ ngắn để buông bỏ mọi nỗi lo về bài tập và vân vân các thứ khác vẫn là một liều thuốc tốt.

Trong cả một cái trường đều đang rất nghỉ ngơi an dưỡng đó, duy chỉ có một người không muốn nghỉ, và cũng không - có - tinh - thần - nghỉ chút nào!!!

Giáo sư Snape!!!!!!!!!

Cái này là tinh thần làm việc của ông ấy quá cao hay thực ra tôi chỉ đang cảm giác như vậy thôi?!

Tôi đến kiệt sức mất...

Tiết học Độc Dược của giáo sư Snape là tiết học duy nhất trong ngày hôm nay mà chúng tôi phải nghiêm túc học như bình thường, dẫu ngay cả giáo sư khó tính Mcgonagall cũng bỏ hết trách nhiệm dạy học ra, thì giáo sư Snape lại càng cố chứng minh rằng "Ông ấy là một kẻ tâm huyết với nghề" !!!!

Tôi chẳng cần ông ấy tâm huyết với nghề làm cái gì, bởi nếu giáo sư Snape tiếp tục tâm huyết với nghề thêm nữa, người khổ cũng chỉ là tôi.

Trung bình một ngày giáo sư kiểm tra kho Độc Dược của mình 2 lần, và không phải đó chỉ là nói mồm đâu, ông ấy kiểm tra sát sao đến nỗi mới hôm nọ, tôi lấy thừa ra ít dược liệu cần thiết cho khối năm nhất, giáo sư Snape cũng hằn học nhìn tôi hết cả một buổi chiều hôm đó.

Điển hình nhất là sáng nay, sau khi tiết Độc Dược kết thúc, tôi vừa ló mặt đến Hầm Độc Dược đã bị chém đòn phủ đầu.

Tôi: "Giáo sư Snape, chúc mừng Giáng Si---"

Giáo sư: "Dursley, sừng của song kì mã và da vụn của rắn ráo đâu?"

Thật sự là cụt cả hứng, tôi khó ở nhìn thầy, "Giáo sư không thể tạm quên hai món đồ đó đi và tận hưởng kì nghỉ thật trọn vẹn được ạ?"

Severus Snape điềm tĩnh thanh cao gật đầu, "Được chứ, nếu như trò đưa cho ta 1000 Galleons để ta mua lại hai dược liệu bị thiếu đó." Và như mọi người đã biết, tôi thực sự nghèo rớt mồng tơi luôn...

Chẳng muốn nói thêm gì nữa, tôi ném phịch tập tài liệu mà giáo sư Snape cần thu thập lên mặt bàn, sau đó bỏ đi ngay lập tức. Nhưng nói thật, cái lời đe dọa của giáo sư Độc Dược đúng là một loại độc thứ thiệt luôn, nó ám ảnh lẫn xoay vòng trong đầu tôi y như một chương trình quảng cáo trên TV vậy. Nhại đi nhại lại, tôi hoàn toàn không thể đá nó ra khỏi đầu được.

Muốn một kì nghỉ yên lành mà cũng không để yên nữa...

-"À, cái đó mình dùng xong rồi." Hermione vừa xếp sách lên giá vừa nhìn tôi. "Bồ có thể lấy nó ở nhà vệ sinh nữ. Nhưng dược liệu có một chút ít đi, không biết là---"

Tôi chán nản quay mặt đi, "Mình nghĩ giáo sư Snape không có tâm trạng để tìm ra ai là thủ phạm đích thực đâu. Kì thực, giáo sư sẽ chém ngay đứa nào đang đứng trước mặt ông ấy lúc phát hiện ra dược liệu của mình bị vơi đi..."

Bởi vì Hermione nói rằng đồ dùng để pha chế Thuốc Đa Dịch đều để hết ở phòng vệ sinh nữ, tôi lười biếng chết được, nhưng cuối cùng thì vẫn phải đi đến lấy đồ.

Hiển nhiên là lúc tôi đến, phòng vệ sinh nữ không có ai.

Theo như lời Hermione, nhà vệ sinh nữ này có cái gì đó khiến mọi người không dám đến gần...

Tôi đối với cái này chỉ có một kết luận: "Bởi vì cái mùi thuốc Đa Dịch nó buồn nôn quá thì có!!" Sau cùng, mặc dù tôi đã hết hơi miêu tả về cái thứ mùi kinh khủng đó, Hermione vẫn làm lơ và quyết định khảng khái.

-"Kệ đi, đã mùi thì cho mùi luôn." Cô ấy lại trầm tư một lát. "Nhưng cái khiến cho không ai dám đến nhà vệ sinh, bồ tự trải nghiệm thì sẽ dễ thấu hơn."

Mà có khi là bởi chỗ này là nơi mà dòng chữ "Người kế vị" kia được viết, nên chắc mọi người tránh qua lại đi vệ sinh ở đây. Dù sao cả Hogwarts rộng lớn như vậy, cũng đâu phải chỉ có một nhà vệ sinh đâu.

Thường sau khi pha chế thuốc xong, Hermione không có thói quen cất vạc đi, tính cảnh giác của cô ấy cũng thấp quá rồi, ngay cả dược liệu cũng không buồn giấu. Mặc dù thực sự không có ai vào nhà vệ sinh này đi nữa, cũng phải có sự đề phòng chứ. Tôi buồn rầu nghĩ như thế, rồi cúi xuống tìm hai cái lọ của giáo sư Snape.

Có khá nhiều loại lọ khác nhau. Món thuốc này cần đến hơn 20 mấy dược liệu khác nhau, công thức pha chế cũng khá rắc rối. Ron là người phụ trách sắp xếp các hộp đựng dược liệu vào vị trí sao cho thuận tiện, tôi cũng không thể hiểu vì sao hay là vì ai đã giao cho cậu ta nhiệm vụ này. Sừng song kỳ mã được nghiền ra thành bột sẽ có màu trắng, và cái cách cậu ta xếp tất cả các lọ bột trắng ở cạnh nhau thực sự y như muốn bóp nát thị giác của tôi vậy!!! Tôi đích thực chẳng thể nào nhận ra cái nào mới là lọ của giáo sư Snape nữa!!!

Gào khóc huhuhu!!!

-"Hẳn là cái..." Tôi ngần ngừ nhìn hai lọ trắng đứng cạnh nhau. "...này chăng?" Trên bảng tên mặc dù đã bị nhòe, nhưng tôi cũng chỉ có thể mang máng nhìn quen quen nét chữ. Đây hẳn là chữ của giáo sư Snape...

Cuối cùng còn da vụn của con rắn ráo nữa, lọ này thì hình như chỉ còn một ít sót lại, chỉ sợ Hermione đã dùng hết cho 3 liều thuốc rồi.

Tôi chăm chú nhìn vào dãy dược liệu...

-"Hừm...." Tôi đưa tay cầm một cái bình có thứ vụn vụn ở trong lên. "Cái này chăng?"

-"Không, da vụn của rắn là cái này."

Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy lọ nhỏ đó có bảng tên viết tay của giáo sư Snape.

-"Cảm ơn." Tôi đưa tay cầm lên, rồi nhìn xung quanh. "Mà ai vừa nói vậy?"

-"Hí hí hí."

....Ơ?

Tôi choáng váng nhìn lên. Con ma trong bộ đồng phục nữ Hogwarts cười hí hí, bay lơ lửng trên cao, và nó bắt đầu nói bằng cái giọng nhễu nhớt.

-"Ồ, tôi đã giúp cho cậu đó ~ Cậu có thể giúp được gì lại không?"

Con  ma ngúng nguẩy nhìn đi chỗ khác. Nếu không phải là toàn bộ người nó đều xanh lè, tôi chắc chắn có thể hiểu là nó đang đỏ mặt, "Có vẻ cậu là bạn của Harry, có thể gọi cậu ấy đến gặp tôi được không? Tối nay, một mình nhé?"

Tôi không thể kiềm được lắp bắp, "Ơ...ơ..." Tôi nhìn xuống cả người con ma. "Chị...với Harry là...Hơ hơ..."

Con ma đột nhiên khựng lại nhanh, nó trừng trừng nhìn tôi, thái độ thay đổi 360 độ.

-"Ý cậu là gì?! Cậu cũng muốn cười nhạo chế giễu Myrtle này chứ gì?! Myrtle xấu xí, béo ục, ngu dốt! Phải vậy không?!! Đồ vô duyên!!!!!!!" Con ma bay một vòng lượn lên cao. "AAAAAAAAAA!!!!"

Cha mẹ ơi, con ma xấu xí này hét to quá!!!!!!

Tôi quay người bỏ chạy thục mạng. Giờ thì đã thực sự thấm nhuần cái "tự thấu hiểu" của Hermione rồi, AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sau đó, rất nhanh khi tôi kể lại lí do vì sao bản thân trông tàn tạ tới vậy với giáo sư Snape, thầy đã phán.

-"Trò còn hét to hơn cả con ma đó."

Thật sự...khó để phủ nhận TAT!!!

Giáo sư Snape xếp lại mấy lọ dược liệu lên kệ, rồi đột nhiên hỏi tôi.

-"Trò đã tìm thấy những thứ đồ bị mất ở đâu?"

Tôi nói dối không chớp mắt (Có sự chuẩn bị).

-"Ở trong văn phòng của giáo sư Lockhart ạ."

Giáo sư Snape liền không mảy may nghi ngờ, "Ta đáng ra phải nghĩ đến tên đó...Hừ!"

"Cộc cộc."

Tôi nhìn ra sau, "Có người ạ?"

Giáo sư Snape cất tiếng, "Vào đi."

Cánh cửa hầm Độc Dược vốn đã cũ, đẩy ra từng bước rất nặng nề. Tôi nghe tiếng kẽo kẹt một hồi rất dài, sau đó mới thấy có bóng người bước vào.

Theodore Nott cầm tờ đơn xin về nhà, nói:

-"Em đến nộp đơn, thưa giáo sư Snape."

Giáo sư Snape nói với Nott, nhưng lại ẩn ý nhìn tôi, "Trò nộp muộn hơn ta nghĩ đấy. Đặt ở trên bàn đi."

Tôi nhanh chóng cáo lui trước ánh mắt của ông ấy.

-"Vậy...em xin phép."

Nott vẫy tay, "Bye bye." Tôi chán nản gật đầu.

***

Buổi tối hôm đó sắp đồ đạc, tôi cũng không mang nhiều. Lúc suy tính có nên mang sách vở về hay không, tôi ít nhiều cũng đau đầu một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ thấy sách vở đem về chỉ là để chật cặp chật chỗ, thà rằng tôi cứ để lại còn hơn.

Sau đó, tôi vô tình để mắt đến quyển sổ đen vốn đã bị lãng quên.

Thực sự đã phân vân rất nhiều, tôi cuối cùng quyết định để nó lại trường. Dù gì cũng không phải đồ quan trọng, để lại cũng không sao.

Sáng hôm sau cuối cùng cũng được trở về nhà. Tôi dậy từ sớm để thu dọn lại đồ đạc một lần cuối.

Tàu Hogwarts khởi hành lúc gần 8 giờ sáng, tôi thoải mái lê la ăn sáng thật đàng hoàng, sau đó còn dư dả thời gian nghỉ ngơi một chút mới đứng lên ra tàu. Hermione đang gấp rút hoàn thành thuốc Đa Dịch, cô ấy chỉ chào tôi một cái sau khi bữa sáng kết thúc rồi chạy ngay, không có dư thời gian để tiễn đưa.

Ron với Harry thì lại có, hai người họ theo tôi ra tận cửa tàu. Chúng tôi còn đứng nói chuyện một lúc lâu.

Harry chán đời nói, "Mặc dù không muốn...nhưng tớ gửi lời chúc mừng Giáng Sinh đến dượng và dì Petunia."

Tôi mắc cười, "Giáng Sinh là dịp để mọi người thật tâm thành ý chúc phúc nhau, tớ sẽ không chuyển lời."

-"Tốt thôi" Harry nhún vai. "Dượng mà biết thì sẽ vặn cổ tớ."

-"Ba không ác đến thế, ông ấy nếu mà vặt đầu cậu, đáng ra giờ đây cậu không nên đứng ở đây mới phải." Tôi quay sang Ron. "Còn bà Weasley không gọi anh em nhà cậu về à?"

Ron gãi má, "À thì...bồ biết mà, mình cũng xin ở lại rồi, má cũng đồng ý thôi. Nhưng cuối cùng thì George và Fred cũng ở lại, dĩ nhiên , cả Percy. Mình thật sự chán nản..."

-"Mình chỉ thấy mọi người sẽ có một Giáng Sinh khá tuyệt vời nếu có cặp song sinh Weasley ở lại trường, chí ít là sẽ náo nhiệt hơn mình..." Tôi thở dài, dễ dàng thấy một làn khói lạnh bay ra. "Harry hiểu đó, năm nay ông bà ngoại sẽ lên thăm nhà..."

Ron mù mờ không hiểu, Harry thì gật đầu.

-"Bà ngoại khá khó tính, mặc dù bà chưa gặp tớ bao giờ."

Tôi khó hiểu nhìn Harry, "Bà chưa gặp cậu? Thật sao?" Tôi gãi tóc. "Thật sự là chưa gặp nhỉ..."

-"Tớ không lạ nếu như cậu không nhớ..." Harry nhìn sang Ron, đánh mắt ra hiệu. Ron mới a một cái, cậu ta lôi trong túi áo ra một cái bọc.

-"Đây là quà của má mình cho bồ. Merry Christmas!" Ron nháy mắt. "Mặc dù năm nào cũng chỉ cùng một món thôi, nhưng mình sẽ giữ bí mật để cho bồ bất ngờ."

Tôi nhận cái gói, "Cảm ơn, nó khá mềm nhỉ..." Tàu đột nhiên tu một cái thật dài, tôi vội chào bọn họ. "Vậy thôi, Giáng Sinh vui vẻ! Chúc thành công!" Tôi nghĩ một lát. "À, để mình lót cho một điều, rất may cho mấy cậu là năm nay Theodore Nott của Slytherin về nhà. Nếu cậu ta ở lại, thì tin mình đi, cậu ta rất khó ưa đấy."

Harry nheo mắt, "Nott...Lại là Nott à? Lải nhải suốt ngày, làm như cậu ta đặc biệt lắm vậy."

Tôi tặc lưỡi:

-"Tớ chỉ quý cậu ta hơn một chút so với các thành viên Slytherin thôi..."

Rất nhanh sau đó, tàu dần chuyển bánh.

Tôi đi dọc theo hành lang tìm một khoang trống để ngồi, hầu hết đã có các nhóm học sinh tụ tập lại với nhau, tôi lại không quen với nhiều người, mà tôi cũng chỉ muốn thoải mái mà ngồi một mình thôi. Ngồi nhiều người thì sẽ phải bắt chuyện, không bắt chuyện thì lại tự kỉ quá, mặc dù tôi tự tin mình có đủ kĩ năng giao tiếp, nhưng kì thực, tôi muốn được nghỉ ngơi hơn.

Pansy Parkinson trở về năm nay, tôi bắt gặp cô ấy đang nói chuyện với Theodore Nott.

-"Dursley!! Vào đây ngồi cùng không?!" Pansy vẫy tay. "Tôi bất ngờ là năm nay cậu về nhà..."

Tôi thoải mái nhún vai, "Cậu là người thứ bao nhiêu tôi không nhớ đã nói câu đấy với tôi. Tại sao nhỉ? Trông tôi giống một kẻ không yêu gia đình mình vậy sao?"

Nott nhìn sang Parkinson, hai người họ trưng ra một ánh nhìn khó hiểu.

-"Không phải thế, chỉ là cậu kiểu...Nói sao nhỉ..." Parkinson nghiêng đầu. "Khá là vô tâm. Dường như chẳng có gì khiến cậu phải bận lòng vậy..."

Tôi ngạc nhiên nhìn bọn họ, "Thật sự là vậy à... Tôi tự thấy bản thân là kiểu người có nhiều mối lo, nhưng khác với các cậu, tôi có lo lắng, nhưng tôi không có hơi sức để gỡ rối nó đâu."

Theodore Nott quay người, mở cửa khoang tàu.

-"Đứng đây nói chuyện thì chật hành lang lắm. Vào ngồi đi. Cậu cũng chưa có chỗ đúng không?"

Tôi hiển nhiên không từ chối. Mặc dù tôi ngại việc giao tiếp, nhưng đối với những người đã quen, căn bản tôi cũng không gọi là ngại ngần được. Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, đôi khi tôi với bọn họ nói chuyện xong, lúc sau hỏi tôi làm thế nào để cuộc nói chuyện kéo dài được, tôi thực sự cũng chả nhớ nổi.

Để hết đồ đạc lên giá đỡ xong, tôi thả mình ngồi xuống ghế, nói chuyện dăm ba câu với Parkinson. Nott mở sách đọc bên cạnh, không để tâm mấy đến cuộc trò chuyện của những cô gái.

Cứ như vậy, thế nào mà tôi mơ màng nằm ngủ ngay sau đấy. Về cơ bản, từ lúc tàu chạy cho đến khi dừng, tôi hoàn toàn không biết hay nhớ được điều gì.

Tôi chỉ cảm nhận được một thứ, hình như lúc ngủ, tôi được ai đó cho gối lên đùi thì phải. Cảm giác rất êm...

...Có khi là do tôi tưởng tượng...

***

Lời tác giả: Bắt đầu từ chương sau sẽ chạy gấp, mong được viết đến phần 3 lắm rồi!! Phần 2 dài quá đáng, sang phần 3 nhất định thú vị hơn phần 2!!

Chap này có hint của nam chính đấy, đoán được không? ~ Ai đoán được thì gửi tặng bạn một ngoại truyện, tùy cp, thậm chí không phải là nam chính với Orange cx đc! Okla, hy vọng mọi người vẫn thích truyện!

Vào năm học rồi, quỹ thời gian eo hẹp, nhưng chap mới nhất định vẫn đều đều nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net