69. Kết thúc năm Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi kẹp chiếc tất của Harry vào quyển sổ, đưa cho cậu ấy.

-"Chạy theo trả lại cái này cho Lucius đi." Tôi thì thầm. "Quyển sổ này có lẽ là ông ta bỏ vào vạc của Ginny hồi đầu năm lúc ở Hẻm Xéo, nhưng mà chẳng may là tớ lại cầm được. Dù sao thì, đồ của người ta thì cứ trả đi, huống hồ tớ cũng chẳng cần cái quyển sổ rách này."

Harry gật đầu, rồi chạy theo họ.

Tôi chào cụ Dumbledore, rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Lúc đầu tôi định đi xem xem phản ứng của Lucius thế nào khi phát hiện chiếc tất trong quyển sổ, nhưng mà giữa đường, tôi lại gặp John Williams đang đứng nói chuyện với ai đó.

Giọng điệu anh ta vẫn trầm trầm như thường.

-"Anh đã nói cho giáo sư Snape, và thầy đã cấm túc con bé rồi. Em cũng đừng có tức giận như thế."

Lúc nghe tới đó, tôi đã nghĩ: Không lẽ là Daisy?

Nhưng sau đó, lại là một giọng nam khác, "Em không tức giận, John. Nhưng mà dù là Daisy có sai, em cũng không chấp nhận việc cậu ấy mạnh tay đến mức khiến con bé phải vào bệnh xá. Nếu như không hiểu chuyện thì đừng có xen vào chứ? Từ khi nào mà Dursley lại trở nên thiếu tinh tế như vậy?"

Tôi hửm một tiếng, giọng nam, nghe có vẻ như là quen tôi. Rốt cục là ai nhỉ?

John thở dài, "Nhưng quả thực là Daisy sai, và con bé chỉ bảo vệ em gái của bạn mình mà thôi. Em không thể trách Dursley đã không nhìn nhận người đúng người sai, con bé không hiểu Daisy là thứ nhất, thứ hai, bảo vệ người mình quen là tâm lí phản xạ bình thường."

Người kia định nói thêm gì đó, nhưng nhanh chóng bị cắt ngang.

-"Không kì kèo nữa, con bé đã bị cấm túc, thế là đủ. Và có cả bằng chứng nữa, ít nhất Dursley cũng sẽ bị phạt nặng vào điểm nhà. Em cũng đừng có bướng bỉnh tiếp nữa, hiểu chưa..." Và anh ta thốt ra một cái tên. "Theodore?"

Tôi suýt nữa hét lên, nhưng mà kịp kìm lại, tôi bịt mồm, len lén nhìn ra ngoài.

Tóc bạc, da trắng, mặt đẹp trai, cha mẹ ơi, đúng là chỉ có Theodore Nott.

Cậu ta nhìn John, cau có một chút, nhưng rồi chán nản quay mặt đi.

-"...Vâng, em biết rồi..."

Cả hai người bọn họ cùng rời đi, còn có tôi, tôi chỉ có thể đứng im nhìn một lúc.

Merlin, Nott với Williams rốt cục có quan hệ gì đây? Xưng hô thân thiết như vậy, hẳn là quen biết đã lâu rồi. Nott từng bảo cậu ta rất hệ trọng việc gọi tên cúng cơm ra mà...

Cơ mà...ừ, tôi sốc thật đấy.

Theodore Nott à...

...Thật may là mình đã không để cậu ta biết mình đã tính kế với Daisy từ mấy đời rồi.

***

Sáng hôm sau, tôi nghe tin Harry Potter đã giải phóng con gia tinh lâu đời của nhà Malfoy. Nhìn vẻ mặt của Draco Malfoy lúc nghe tin, tôi thực sự mắc cười đến đau cả bụng.

Về sau đó, tôi nói chuyện với cậu ta, Malfoy mới quạu cọ nói:

-"Dĩ nhiên là tiếc rồi, con gia tinh Dobby ở với phủ Malfoy lâu đời như thế, nó nắm giữ cả chục bí mật gia tộc. Tôi tiếc chính là tiếc bản thân mất một tay sai hữu dụng."

Tôi cười haha, "Nói vậy thì tôi rất mừng cho Dobby rồi."

Malfoy tặc lưỡi, "Đừng có nói thế khi người ta đang buồn..." Cậu ta liếc tôi, rồi ngập ngừng hỏi. "Cơ mà, về việc của Daisy Williams, là cậu đúng không?"

Tôi nhướn mày:

-"Daisy Williams?"

Malfoy thở hắt, "Tôi nghĩ là cậu nên biết, là gia tộc Nott và Williams có mối quan hệ rất tốt, hai bên coi nhau như bằng hữu anh em, thân thiết đến mức như gia đình. Nếu cậu thực sự là người khiến Daisy vô bệnh xá, cậu hẳn phải hiểu Theodore tức thế nào rồi."

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện hôm nọ, nuốt nước bọt:

-"Bọn họ có quan hệ anh em ruột thịt à?"

-"Không hẳn, chỉ là hai bên chủ gia tộc là bạn tốt của nhau. Con cái họ mặc nhiên cũng sẽ là bạn thôi." Malfoy khoanh tay lại, thờ ơ nói. "Mà Theodore quý Daisy như em gái cậu ấy vậy, cậu tốt nhất là đừng có hành xử đáng nghi đi."

Tôi cười gượng, phải nói làm sao khi thực sự Nott đã biết tôi là hung thủ đánh đập Daisy rồi?

Buổi tối hôm đó, trong bữa tiệc cuối năm, tôi vui vẻ đón Hermione rốt cục cũng trở lại bình thường. Chúng tôi ôm nhau thật chặt, tôi chính là lần đầu tiên thấy vui tới phát khóc như vậy, bạn bè thân thiết như chị em, tôi thực sự rất quý Hermione.

-"Mừng bồ trở lại, Hermione." Tôi hạnh phúc ôm chặt hai bên vai cô ấy. "Đừng có nằm bất động thế nữa, mình quen thấy bồ cứ lải nhải về Gilderoy Lockhart hay mấy cái kiến thức phép thuật hơn."

Hermione cười ừ một cái, trông rất mãn nguyện.

-"Mình mừng là mấy bồ đã phá án được. Giỏi lắm." Cô ấy nhìn Harry. "Công lớn của bồ rồi, Harry."

Harry ngượng nghịu cười, "Không có đâu..."

Ron ấp úng chọc hai ngón tay vào nhau, hối lỗi nói:

-"Chỉ là, về giáo sư Lockhart..." Cậu ấy cười gượng. "Là ông ta định cho bọn này một cái bùa Lú, mà bị phản phệ lại, giờ thì tàn phế rồi. Nhưng mà bồ đừng có trách mình nha!! Mình không có làm gì đâu! Là tự ổng muốn ếm bùa mình rồi tự ăn lại đòn của chính mình đó!"

Hermione xù lông nhìn Ron, "Cái gì cơ?!"

Ron sợ hãi cúi đầu, "Xin lỗi!"

Cô ấy dậm chân, "Giáo sư Lockhart lại dám có ý định ếm bùa bồ à?! Mình chính là không quen loại người đó! Chết tiệt, dù là ai cũng không được phép có ý nghĩ hại bạn của mình!"

Chúng tôi đều sửng sốt, "Có phải Hermione không vậy?!!"

Cô ấy tức giận, "Mấy bồ nói gì chứ?! Không phải mình thì còn có thể là ai nào?!!"

Cả 4 đều cùng im lặng.

...Phì!

-"AHAHAHAHAHA!!!!!"

Nếu không phải là bạn, tôi nghĩ sẽ không thể có cái giây phút chúng tôi cùng đứng đây để cười với nhau như thế. Cười thật to, thật sảng khoái, đúng với cái lứa tuổi 12 mới đang chập chững lớn.

Sống với chính mình, ra là vậy.

Tôi không kìm được bật cười thêm một lúc nữa.

Trong bữa tiệc, lúc cụ Dumbledore đang phát biểu bài diễn văn điên rồ như mọi năm, tôi cuối cùng cũng tìm thấy Ginny đang ngồi ở dãy năm nhất, vui vẻ hớn hở trò chuyện với các bạn cùng khóa.

Có vẻ cô bé đã tốt hơn rồi.

Tôi nhẹ nhõm thở một tiếng.

Harry đến gần chỗ Ginny, kéo cả Ron theo, bọn họ cùng ngồi nói chuyện phiếm, thi thoảng bật cười khanh khách lên.

Tôi nhìn xung quanh bàn, mọi người vây lại Hermione để hỏi thăm sức khỏe của cô ấy. Có một lúc tôi thấy Justin Finch-Fletchey của Hufflepuff đi sang, nói riêng với tôi và Harry để xin lỗi về sự nghi ngờ không đâu của cậu ấy.

Harry vui vẻ bỏ qua, tôi cũng chẳng nhỏ nhen để giữ lại làm gì.

Có thể nói, bữa tiệc kết thúc vui vẻ, giống như một bầu trời nắng sau cơn mưa giông bão.

Lúc cụ Dumbledore công bố trao cúp nhà, dù cho Gryffindor mất đi 50 điểm vì vụ việc tôi đánh Daisy (mặc dù không ai biết), nhưng vì Harry Potter đã giải cứu cho trường khỏi bí ẩn Phòng chứa bí mật và Người kế vị Slytherin, nhà chúng tôi được hơn 400 điểm. Con số 50 của tôi chính là không đáng kể.

-"Vậy, cúp nhà năm nay, một lần nữa lại thuộc về Gryffindor! Xin chúc mừng!!"

Trong không khí vui vẻ đó, tôi nhìn sang Slytherin, chỉ có bọn họ là trầm lắng.

Và sau cùng, bắt gặp ánh mắt của Theodore Nott mỉa mai nhìn tôi, tôi giật mình quay lại. Coi bộ lần này cậu ta là giận thật, tôi tự hỏi có nên xin lỗi không? Cho đến sau cùng, tôi lắc đầu.

Một bên Slytherin, một bên Gryffindor, từ đầu đã không liên quan tới nhau, vậy vĩnh viễn đừng có mối quan hệ gì với nhau.

***

Ngày hôm sau, chúng tôi cùng lên tàu trở về. Bởi vì sau khoảng thời gian căng thẳng khiến ai cũng mệt mỏi, những thành phần ngổ ngáo như Fred hay George đều tung hết 120% công lực ra quậy nát Hogwarts. Và hiển nhiên, Harry và Ron cũng xen vào.

Có một đoạn, trước khi chúng tôi lên tàu, Harry hỏi Ginny:

-"Ginny, em đã thấy anh Percy làm điều gì đó bí mật mà không thể nói ra à?"

-"Ồ, chuyện đó..." Ginny cười khúc khích. "Là em phát hiện ảnh có bạn gái đó. Đó là Huynh trưởng của nhà Ravenclaw, chị Penelope. Là chị gái bị hóa đá cùng với chị Hermione đó. Em vô tình phát hiện họ đang hôn nhau trong một lớp học trống, nên là..." Cô bé vội dừng lại. "Cơ mà mấy anh đừng có trêu anh Percy nha."

Đó quả là một tin động trời đủ để giúp cho Fred và George trưng ra bản mặt láu cá sau những ngày u ám kia.

Cứ thế này, quả nhiên là tốt nhất.

Tôi hít một hơi thật sâu, thưởng thức không khí đầu hè. Mới đầu mùa nên không khí không nóng, gió mát mẻ, thậm chí còn thổi qua cả chân tóc tôi rất mượt. Tôi thoải mái ngả ra sau, tự nhiên bật cười.

-"Này."

Đột nhiên có ai đó véo má tôi, "Ối!" Tôi nhìn sang. "Harry?"

Harry bật cười, "Cậu cười cái gì đó?"

Tôi gãi má, "Không có, chỉ là thấy vui thôi."

Harry đứng cạnh tôi, thả tay ra, cùng tôi nhìn lên bầu trời.

-"Không khí thật dễ chịu, cảm giác như vừa mưa xong, nhưng mà thực ra chẳng có cơn mưa nào, đúng không?"

Tôi gật đầu, "Ừ, rất dễ chịu." Tôi nhìn Harry, cảm thấy mình nên nói điều gì đó. Tôi nắm tay cậu ấy, hít thật sâu.

Harry nghiêng đầu, "Orange?"

Tôi mở mắt, cố gắng nhìn thẳng vào cậu ấy.

-"Tớ muốn nói, mấy câu thôi, là...là..." Tôi hơi ngượng. "Cảm ơn cậu."

Harry tròn mắt.

-"...Sao lại cảm ơn?"

Tôi hít một hơi.

-"Vì đã luôn bên tớ, vì đã giúp tớ nói lên khuyết điểm của mình, vì đã tin tớ dù là thế nào. Cậu lúc nào cũng là người ủng hộ tớ nhất, Harry. 12 năm đó, cậu chính là người bạn thân nhất của tớ, dù ra sao, cảm ơn cậu rất nhiều."

Harry lẳng lặng rút tay ra khỏi tay tôi. Tôi còn tưởng cậu ấy thấy khó chịu, cho đến khi cậu ấy nhào đến, ôm chặt tôi.

-"Không cần cảm ơn, nếu cậu thực sự coi tớ là bạn, thì đó là điều mà bạn bè nên làm cho nhau." Cậu ấy rúc mặt vào vai tôi, thì thầm. "Chỉ cần cậu nhớ một điều, tớ luôn bên cậu, dù thế nào. Thậm chí kể cả khi cậu là kẻ giết người, tớ cũng sẽ nắm tay cậu để đối diện với thế giới. Đôi khi ích kỉ một chút, cũng không sao mà."

Tôi xúc động ôm lại cậu ấy.

-"Ừ, cảm ơn nhiều."

Harry ôm tôi chặt hơn nữa, đầu cậu ấy rúc vào vai tôi, dụi dụi. Mái tóc đen của Harry vốn bù xù, tạo cảm giác như một con mèo làm nũng. Tôi buồn cười đưa tay xoa xoa, thích thú trước biểu cảm này của cậu ấy.

-"Này, Orange."

Tôi mỉm cười, "Ừ?"

Cậu ấy đột ngột nói:

-"Tớ thích cậu."

...Hả?

Đầu tôi đột nhiên hơi nóng lên. Não không có thông suốt lắm, tôi nghĩ vẩn vơ. Ý cậu ấy "thích" là sao, là cái kiểu của anh Percy và chị Penelope á? Hay là chỉ đơn thuần bạn bè với nhau thôi?

-"...Này, Orange, cậu nghe tớ nói không đây?" Từ lúc đang dựa đầu vào vai tôi, Harry ngẩng lên, đột nhiên khiến khoảng cách giữa chúng tôi quá mức gần nhau. Tôi nín thở, gần thế này, quả thực chính là không làm gì cũng được hưởng thụ sắc đẹp của tiểu mĩ nam mà.

-"Có, có nghe." Tôi ngập ngừng đáp lại. "...Tớ...với cậu...mà ý cậu là thích kiểu...kiểu...ơ..."

Đầu tôi đột nhiên trống rỗng.

Harry cúi đầu, đưa trán cậu ấy tựa vào trán tôi, gần đến mức hai sống mũi chạm nhau, tôi còn nghe được cả nhịp tim của cậu ấy, và cả của tôi, cả hai đều đang đập nhanh lên.

Hơi thở của Harry phả lên sống mũi tôi, ấm ấm, và thơm nhẹ mùi bạc hà, giống như một loại mùi đặc trưng của con trai tuổi mới lớn. Tôi cảm giác hai má hơi nóng lên, liền đưa tay áo lên che mặt.

-"Đừng có nhìn mặt tớ bây giờ! Chết tiệt, khi không lại nói cái gì vậy?! Ngượng chết đi được!!"

Harry đưa tay xoa đầu tôi, tôi có thể cảm nhận được rất rõ, ngón tay cậu ấy luồn qua từng sợi tóc, khiến nó xù lên, rồi lại đưa vuốt thẳng lại mớ tóc rối trên đầu tôi. Tôi hé mắt nhìn Harry, chính là để thấy được màu xanh lá trong mắt cậu sáng lên.

-"Tớ nói thích cậu, chỉ có nghĩa là thích cậu mà thôi." Harry cười khì. "Nghĩa nào thì, tớ thích cậu, vừa là bạn thân, cũng có thể vừa là người yêu, bạn gái, cũng có thể là bất cứ thứ gì. Chỉ cần là cậu, tớ đều thích cả."

Tôi chớp mắt.

-"...Ừ." Tôi thở phào, mỉm cười nhìn Harry. "Tớ cũng thế, chỉ cần là cậu, tớ đều thích. Nhưng mà, chỉ là bạn thân thôi. Bạn thân mãi mãi. Gọi là gì nhỉ?" Tôi nghiêng đầu. "Best friend forever!"

Harry cũng cười, nhưng thay vì đáp lời tôi, cậu ấy nhìn lên bầu trời xanh, khe khẽ nói:

-"Trải qua bao thử thách rồi mới nhận ra, cuộc đời đôi khi thật bình yên."

Tôi gật đầu, cùng nhìn theo cậu ấy.

-"Ừ, đời bình yên mà." Tôi nhìn lên bầu trời xanh thật cao đó, vô thức nói, "Harry, chúng ta còn 5 năm ở Hogwarts. Chí ít là 5 năm nữa, hãy luôn bên tớ nhé?"

-"Không chỉ là 5 năm đâu." Cậu ấy giơ ngón út lên. "Hứa nhé, bên nhau cả đời."

Tôi móc lại, "Ừ, cả đời."

Cơn gió mùa hè thổi qua làn cỏ xanh dưới chân chúng tôi, tung bay lên trời. Bay xa, bay mãi, và bay thật cao. Cao đến mức chúng tôi không thể với tới được.

.Kết thúc quyển 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net