7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà ga Ngã tư Vua ở London, theo như lời lão Hagrid, thì chúng tôi sẽ đến Hogwarts bằng con tàu hỏa ở ga 9 3/4. Mặc dầu vậy, trước đó, tôi nằng nặc đòi về nhà để thu xếp hành lí.

Căn nhà cũ ở đường Privet Drive hiện nay đang bỏ trống. Hẳn là bố tôi vẫn chưa kịp di chuyển hành lí về chỉ trong 1 ngày, tôi không ngạc nhiên mấy, khi mà căn chòi bằng đá kia ở cách nhà chúng tôi phải hơn 10 cây số.

Harry giúp tôi thu dọn đồ đạc. Đến lúc phải thu dọn các đồ vệ sinh cá nhân, tôi buộc phải đuổi cậu ra ngoài. Tôi là con gái đã lớn, còn cậu là thanh niên con trai, đụng vào đồ riêng tư của tôi là một điều rất khó chấp nhận.

Người ta vùng vằng đi ra ngoài, trước đó còn bĩu môi với tôi.

Tôi tặc lưỡi, đóng mạnh chiếc vali vứt ra ngoài.

Sách vở gì đó tôi vứt hết ở lại, dù gì thì năm học cấp 2 này cũng sẽ học theo sách của bộ Phù thủy đưa cho. Dù vậy, khi nhìn sơ qua căn phòng soát lại đồ lần cuối, tôi vẫn tiếc hùi hụi những quyển sách còn bọc mới tinh tươm, chưa rọc giấy.

Vali đã chật, tôi nhét vào cặp của Harry.

Harry hoảng hồn toan vứt mấy cuốn sách ra ngoài, miệng càm ràm, "Không có tích sự gì cả! Ở trường cũng có thư viện cho cậu tha hồ đọc!"

Tôi phất tay, "Thư viện phép thuật khác, sách của Muggle khác."

-"Không! Ở đây có bao nhiêu sách thì ở đó cũng có!"

Cảm thấy cũng có lí thì sao giờ?

***

Tôi đẩy chiếc xe kéo từ ga số 1 đến ga số 10 vẫn không thấy cái sân ga 9 3/4 của lão Hagrid đâu. Hai cặp giò thì muốn gãy đến nơi, mồ hôi đổ ròng ròng, tôi bực mình thả người ngồi dựa vào một bức tường.

Cậu ấy thấy tôi đã bỏ cuộc, ngồi xổm cạnh tôi, nói khe khẽ.

-"Này, Orange mệt thì tớ kéo đồ hộ cậu cho. Chắc là sắp có sân ga 9 3/4 rồi đấy."

Tôi nhíu mày, "Làm gì có sân ga nào như thế tồn tại? Ở đây không đánh số theo kiểu là có hỗn số, chỉ có số tự nhiên thôi."

-"Ý cậu là lão Hagrid lừa bọn mình?"

Tôi lắc đầu, "Còn khuya, lão không dám đâu. Tớ dám chắc cái trường đó có thật."

Harry ngạc nhiên, "Sao cậu chắc chắn được?"

Tôi nhún vai, "Trực giác."

Harry: "..."

Tôi nheo mắt nhìn biểu tình bất lực của Harry, cúi đầu nghĩ ngợi một chút. Bản thân tôi cũng muốn tìm cái ra cái nhà ga nhanh nhanh chút, nhất là khi ở nơi công cộng xuất hiện hai đứa trẻ với hai cái xe kéo bự chảng, rất dễ thành tâm điểm chú ý.

Hơn hết, hôm ở Hẻm Xéo, lão Hagrid đã tặng cho Harry một con cú lông trắng. Và giờ thì cái con đó đang thu hút mọi ánh nhìn của bọn nhóc tì trong sân ga. Chúng chỉ trỏ vào con cú đang ngủ gục, chán chê xong, thì quay sang chủ nhân của nó.

Bên cạnh đó, chủ nhân của nó thì đang giấu mặt đi, bọn nó liền nghĩ rằng chủ nhân của con cú là tôi. Bàn tán bàn tán, xin xỏ được chạm vào con cú, đương lúc cáu, tôi hậm hực đứng dậy bỏ đi nơi khác.

Harry thấy tôi bỏ đi, bỏ luôn cả hành lí ở lại, cậu ấy gọi với. Tôi giả điếc, chăm chú nhìn vào khoảng tường ở giữa sân ga 9 và 10.

-"...Hay là ở đây có một cái cổng?"

Harry nhìn tôi, "Hả? Đây là bức tường mà..."

Tôi chạm tay vào bức tường, "Ừ, nhưng phù thủy thì ai mà đoán được. Nhỡ đâu ở đây có một cánh cổng ngầm thì sao?"

Tôi áp tai vào tường, mím môi dò xét. Từ bên kia truyền về tiếng cười nói, tiếng người, tiếng chạy, tiếng tàu hỏa hú, tôi nghĩ hình như mình tìm đúng sân ga rồi.

Tôi kéo áo người ta, "Ê Harry, xông thẳng vào đây thử xem."

Cậu ấy há mồm, "Không! Tớ không muốn vỡ đầu!"

Tôi bật ngón cái, "Tin tớ đi, tớ nghĩ cứ xông thẳng vào là đến sân ga đấy."

-"...Thật hão huyền."

-"Đó là thực tế."

Trừ bỏ việc đống đồ hành lí của hai đứa, việc tôi với Harry đứng cãi nhau ở trước sân ga thế này dễ còn gây chú ý hơn. Tôi lẳng lặng ngồi xuống, tựa người vào tường, bên kia lại truyền về tiếng nói chuyện và tiếng tàu hỏa, tôi rõ ràng càng thêm chắc chắn với giả thuyết của mình.

-"Hai cháu, lần đầu tiên đến Hogwarts à?"

Tôi giật mình mà trượt thẳng xuống đất. Harry đáp lời thay tôi.

-"Vâng...A, xin phép cho cháu hỏi, làm cách nào để đến sân ga 9 3/4 ạ?"

Tôi nhỏm người ngồi dậy, lướt mắt qua gia đình trước mặt. Thực sự là một nhà đông con mắn đẻ, mặc dù người phụ nữ đứng tuổi đó có thân người bé nhỏ, tôi vẫn công nhận thời niên thiếu hẳn sức khỏe của cổ tốt lắm.

Hai con trai.

Một song sinh.

Một con gái.

Hơn 2 lần nhà tôi ấy chứ!

Người phụ nữ vỗ vai Harry, nhẹ nhàng chỉ cậu ấy cách vào sân ga. Tôi đoán trúng phóc, rõ rành rành là cứ xông vào bức tường giữa sân 9 và 10 mà người ta không nghe. Thấy tôi hếch mắt, Harry nhắm mắt làm ngơ, một chút cũng không để tâm nữa.

Tôi cúi đầu cảm ơn.

-"Cảm ơn bác ạ."

-"Không sao đâu, không phải khách sáo." Bác ấy nháy mắt với tôi. "Thằng Ron nhà bác cũng mới toanh, có gì về sau mấy đứa giúp đỡ nhau cái nhé."

Tôi công nhận là bác gái này rất dễ bắt chuyện. Tuy là khuôn mặt đã mang nét ngoài 30, nhưng tính cách thì vô cùng trẻ trung, hòa hợp với trẻ con, mạnh mẽ, rất mang khí chất của một người phụ nữ chăm sóc cho cả đại gia đình.

Những người như vậy thường rất kiên cường lại dũng cảm. Tôi mà có một người mẹ như vậy, chắc chắn sẽ rất tự hào mà lên mặt với Dudley.

Chỉ tiếc là tôi còn chẳng biết ba mẹ tôi thế nào.

Tôi cười trừ, gãi đầu.

-"Vâng. Tuy là không giúp được nhiều nhưng con sẽ cố."

-"Một cô bé ngoan. Thôi nào, nói chuyện phiếm mất nhiều thời gian quá, cứ thế này không khéo tàu chạy mất! Percy, con đi trước!"

Từ đằng sau tôi là người lớn nhất trong cả nhà bước lên. Tôi nhìn anh ấy, mím môi cảm nhận được khí chất trang nghiêm tuân thủ của ảnh, loại người này trong trường học chắc chắn sẽ có vị thế rất cao trong lòng các giáo sư.

Percy đẩy xe kéo chạy một mạch, đến sát bức tường, tôi thấy cả người anh lẫn chiếc xe đều đi xuyên qua tường quá thần kì.

Tôi dụi mắt, ho khan, liếc xung quanh. Cảm giác như mọi người chẳng để ý gì hết.

...Thật kì quặc...

-"Thế nào? Tớ đã nói gì rồi Harry?"

Cậu ấy nhìn tôi, thở dài.

-"Được, cậu đúng tớ sai. Hài lòng chưa?"

Tôi cười cười, "Chưa, trừ phi cậu phải đãi tớ một bữa." Tôi mắt sáng một chút, nhảy xổ lên ôm tay cậu. "Harry à, tớ nhớ không nhầm thì cậu còn cả tá tài sản ở Gringotts. Một bữa ăn nhỏ chắc không đáng đâu ha?"

Harry không đáp, nhưng khuôn mặt cậu ấy vặn vẹo một hồi, mang ý nghĩa nói tôi là "kẻ thực dụng".

Tôi nhún vai, tôi nghĩ bản thân xứng với từ "người thực tế" hơn.

Bác gái lúc này vỗ vai tôi, cười tươi cổ vũ.

-"Thấy chưa con gái? Không khó lắm đâu, tốt nhất là cứ chạy ào qua nếu con thấy sợ nhé."

-"Chúc may mắn."

Cô bé tóc đỏ đứng bên cạnh bác nhoẻn miệng cười với tôi, lộ ra cả má lúm đồng tiền, duyên hết sảy, đúng là trẻ con thì dễ thương không hết.

Tôi mỉm cười với cả hai người, sau đó lấy đà chạy thẳng lên.

Thú thật, tôi không cảm thấy sợ hãi như mọi người đang nghĩ. Nếu như anh Percy và cặp song sinh chạy qua, tôi tin là tôi cũng chạy qua được. Vả lại, cảm giác đi xuyên tường tôi vẫn hay thử nghiệm ở nhà, khi mà lần đầu tiên đọc truyện "Người vô hình" và thấy về việc đi xuyên tường, tôi đã trải nghiệm cảm giác ngắm sao trong nhà năm 4 tuổi.

Nếu như người ta không phát hiện, hẳn tôi đã cứ thế mà hồn rơi miễn về.

Bức tường to sừng sững như chân đình không khiến tôi thấy sợ. Tôi chỉ nghĩ là sẽ qua, cứ nghĩ nhiều mới đâm sợ thì có.

Nghĩ xong rồi, mở mắt ra, tôi đã đứng trước sân ga 9 3/4 từ đời nào.

Ngoảnh lại nhìn, tôi đập tay thử vào bức tường mình vừa đi. Mặc dù ngoại trừ cảm giác đau tay ra, tôi nhận thấy, muốn xuyên tường thì phải chạy thật nhanh, giống như kiểu nếu muốn chạy trên mặt nước như cá heo thì cũng phải có đà mới đi được.

***

Chuyến tàu khởi hành xuất phát lúc 11h, tôi ngóng cổ chờ Harry đến tận 11h kém 10 mới thấy ló mặt đến. Tôi nhăn mặt hỏi tội, cậu ấy gãi đầu, kêu bị lạc.

Tôi toan xả thêm một trận nữa, nhưng nhìn xung quanh thấy người đông hơn kiến, tôi cho rằng cậu ấy cũng có lí đấy chứ.

Mà chính vì người đông, tôi mới phải vội vàng kéo Harry lên tàu. Một phần là sợ muộn giờ, phần lớn là tôi sợ hết chỗ.

Khi mà tìm được toa và chất hết hành lí lên giá, mông đặt xuống ghế chưa ấm, tàu đã chạy. Suýt soát thì bọn tôi đã muộn.

Thở một hơi, tôi than khẽ.

-"Mệt quá..."

Harry cười cười, "Cậu muốn ngủ một chút không?"

Tôi nhìn cậu, "Được, nhưng cậu phải ra ngoài. Tớ không muốn ngủ với con trai."

Cậu ấy la to, "Này, quá đáng nhé! Tớ với cậu quen nhau cả 10 năm, số lần ngủ chung cũng đâu đếm dưới hai chữ số!"

Tôi nhún vai, chấp nhận thoả hiệp, "Được, không đá cậu khỏi toa, nhưng từ nay đừng có đến gần tớ, cũng đừng có xoa đầu ôm ấp gì nữa hết. Tớ đi ngủ, ngủ ngon."

Tôi nói là làm, lập tức nằm xuống ghế mà trùm áo khoác quá đầu. Harry cũng làm ngơ tôi. Tôi nghe tiếng mở cửa mạnh, sau đó thì là không gian yên tĩnh của khoang tàu.

Tôi nhún vai, càng tốt, vừa hay tôi lại đang buồn ngủ.

Khoảng độ chưa đầy 10 phút sau, mặc dù là thần trí mơ màng, nhưng vẫn đủ để tôi nghe tiếng cửa mở ra.

"Cộc cộc."

-"Bồ có phiền không? Các toa khác đều hết chỗ rồi.

...Là thằng bé lúc nãy ở cùng với bác gái đảm đang, đi cùng với Harry.

Tôi nhìn lướt qua người nó. Tóc đỏ, rất nổi bật, so với Harry thì béo mập hơn hẳn. Cũng phải thôi, được nuôi dưỡng trong một gia đình tuyệt vời thế cơ mà. Tuy vậy, bản thân thằng nhóc nên chú ý vấn đề vệ sinh hơn, trên mũi nó có dính lọ nghẹ kìa.

Harry rất vui vẻ mời thằng bé vào ngồi cùng. Tôi cũng không phải dạng người không biết chia sẻ, từ từ ngồi dậy nhường chỗ cho người mới vào. Hơi phí công, khi mà chỗ tên kia ngồi là cạnh Harry chứ không phải cạnh tôi, tôi thấy hình như mình hơi ảo tưởng quá.

-"Nhân tiện, mình là Ron. Ron Weasley. Còn hai bồ là gì?"

Harry vui vẻ bắt tay lại, "Ồ, mình là Harry. Harry Potter."

Tôi hờ hững nhìn ra ngoài, tự nhủ giờ có nói hẳn cũng sẽ trôi tọt vào hư vô mà thôi.

Hôm ở Hẻm Xéo, lão Hagrid đã kể cho bọn tôi nghe về sự tích "Cậu bé vàng" Harry Potter. Đối với tôi, tôi chẳng thấy có gì đáng thú vị hay là hay ho. Không tận mắt chứng kiến sự việc thì chẳng nói được gì, tôi nghĩ tôi sẽ phán đoán sự việc tốt hơn sau khi được nhìn thấy nó.

Ron mải mê chán chê với cái vết sẹo trên trán Harry, cái sẹo mà tôi đã trầm trồ đến mỏi cả mồm trong suốt thời thơ ấu của tôi. Đến giờ, cái vết sẹo của Harry với tôi giống hệt một cái gì đó liên quan đến thuyền trưởng Hook, ông ta bị cụt tay, một loại chiến tích huy hoàng trong biên niên sử đời ổng.

Một trong những lí do mà câu chuyện của lão Hagrid không khiến tôi hứng thú.

Ron hình như lúc này mới để ý đến tôi. Cậu ta quay sang xin lỗi, tôi phẩy tay đảo mắt, lẳng lặng buông từng từ.

-"Quá muộn rồi."

Ron gãi đầu, "A, cảm ơn cậu đã b...Hở?! Xin lỗi, tớ hoàn toàn không cố ý quên cậu! Tớ vô cùng xin lỗi."

Tôi lặp lại, "Quá muộn rồi."

-"Làm ơn đừng nói 'quá muộn' nữa!!"

Tôi đảo mắt, "Quá trễ rồi."

-"...Tớ xin lỗi."

Harry vỗ vai Ron, cười cười động viên cậu ta. Cậu ấy bảo tôi thuộc dạng thích đùa người, quý thì mới trêu thế, không quý thì thậm chí tôi còn không mở miệng.

Tôi cau mày. Cậu ấy nói có phần đúng phần sai. Tôi không phải quý ai mới trêu, tôi là tức thật.

Tôi thở hắt, tựa đầu vào cửa sổ nằm ngủ. Trước khi hoàn toàn chìm sâu, tôi thấy có bàn tay choàng cái áo qua người tôi, vỗ đầu, chúc tôi ngủ ngon. Chẳng cần nghĩ cũng biết được là ai, Harry lúc nào cũng chăm tôi như chim mẹ chăm con vậy.

***

-"Có muốn dùng gì không các cháu yêu?"

Khoảng hơn nửa tiếng sau khi tàu khởi hành, tôi hấp háy tỉnh ngủ. Mùi ngọt của socola thoang thoảng trong không khí, có cả chút mằn mặn của thịt bò khô, tôi bừng tỉnh hoàn toàn.

-"Cho bọn cháu một mớ ạ!! Mỗi thứ một ít!!"

Tôi ngẫm lại, bồi thêm, "Cậu ấy trả hết."

Harry nhìn tôi, "Tớ?!"

Tôi hất mặt, "Cậu đã hứa sẽ đãi tớ đúng không? Trả tiền đi nào, tỉ phú trẻ tuổi."

Mùi ngọt của socola mà tôi ngửi được là một loại socola trong giới phù thủy. Tôi vừa xoay chiếc hộp vừa nghe Ron thuyết trình.

Loại socola ếch nhái có chút khiến tôi khựng lại bởi cái tên. Nhưng ngẫm một hồi, cũng đều là đồ ăn, tôi cho rằng chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tôi hơi ghét động vật, đặc biệt là chó với ếch. Thằn lằn, tắc kè, sâu róm. Cả đời tôi lúc nào cũng căm hận mấy thứ như thế. Có hình của nó thôi cũng ghê rồi. Tuy nhiên, nỗi sợ chó của tôi lớn hơn hẳn ếch một bậc. Lẽ thường tình, nếu như tôi bị một con ếch cạp đến độ đi tiêm dại, tôi nghĩ tôi sẽ xem xét vài bùa chú tiêu hủy toàn bộ giống ếch đi cho nhanh.

Tôi chỉ ưa mỗi rắn á.

-"Cái này chắc không phải ếch nhái thật đấy chứ?"

Ron vẫy tay, "Bùa chú thôi. Với cả trong đó có thẻ đấy."

Tôi lắc đầu, "Không không, biết là bùa chú, nhưng bùa chú như thế nào?"

Ron ngẫm một hồi, chắc cậu ấy không biết miêu tả thế nào. Tôi rộng lượng gợi ý.

-"Ý tớ là bùa chú có tác dụng ra sao lên con ếch trong này?"

Ron búng tay, "Dễ hiểu hơn rồi đấy. Nó có tác dụng..."

Harry mở hộp của cậu ấy, con ếch bằng socola nhìn xung quanh, sau đó nhảy lên mặt tôi.

Tôi đơ.

Ron nói nốt, "...Làm con ếch di chuyển được. Giống ếch nhái thật ấy."

Tôi nhớ tôi đã gào thét trong cơn hoảng loạn.

Không ai nói với tôi đến đồ ăn ở đây cũng quái thai dị tật! AAAAAAAA!!!!!!

Ron lẫn Harry đều phát hoảng khi tôi một mực co chân lên ghế, vung tay ném toàn bộ những gì gần nhất vào con ếch socola. Tôi ném cốc thủy tinh, ném sách vở, ném giày, ném cả một vài hộp socola ếch nhái khác.

Tàu đột nhiên xóc một cái, toàn bộ nắp hộp socola mở ra. Mùi kẹo ngọt ngọt của socola không đủ giúp tôi bình tĩnh một chút nào, tôi đập cửa khoang, gào thét gào thét.

Harry ăn trọn một hộp Bertie Bott vào mồm. Theo như lời Ron giới thiệu về cái kẹo đủ vị đó, tôi cho rằng cậu ấy đã được thưởng thức cái "đủ vị" Ron nói theo nghĩa đen lẫn bóng.

Ron có lẽ đáng thương hơn Harry. Tôi không biết cậu ta đã nuốt phải cái gì, chỉ thấy Ron Weasley ôm miệng đẩy cửa ù chạy ra khỏi khoang.

Harry đã thất bại trong việc thu lại những chú ếch nhái socola, tôi đã hoảng lại càng hoảng hơn. Cửa khoang bị hở do Ron vừa mở chưa đóng lại, tàu lại xóc, tôi theo đà mà bay người ra ngoài.

Tôi thấy có một bàn chân đi giày đứng ở phía trước tôi. Người đó cũng mặc áo chùng, tuy đó là ai, tôi lại không biết.

Đầu đập xuống đất, cốp một cái, mắt tôi ong ong rồi tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net