78.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tháng sau khi cư trú ở Hẻm Xéo, tôi trước nhất cũng thu đủ can đảm để viết thư xin lỗi ba mẹ. Thực ra nhìn tôi trông có vẻ không sợ trời sợ đất, nhưng phận làm con, sợ ba mẹ là ăn trong máu rồi. Tôi chính là không dám đối mặt với họ trực tiếp xin lỗi nên mới phải qua thư từ thế này, chứ không chắc 11 Sickles bắt xe bus Phù Thuỷ từ đây về Privet Drive cũng chẳng phải tốn kém lắm.

Dù sao mà nói, cuối cùng sau rất lâu, bọn họ cũng chịu gửi thư hồi đáp cho tôi. Một bữa lúc tôi đang ngồi cùng Harry ở quán kem Florean Fortescue, một con cú màu trắng thuộc sở hữu của Cái Vạc Lủng bay đến, đưa thư cho tôi.

"Orange thân yêu,

Chúng ta đã nhận được bức thư của con giải thích về sự việc ngày hôm đó, ta cũng hiểu và thông cảm cho. Nhưng về cô Marge, hiện tại ta không thể liên lạc được cho cô ấy bởi những kẻ tự gọi là người xử lí đã đem cô Marge con đến điều trị ở một bệnh viện nào đó không thuộc chỗ con người. Ta rất hy vọng con có thể ghé thăm cô Marge nếu có dịp.

Tái bút: Vào ngày lễ Giáng Sinh năm nay con có thể về nhà không? Ông bà ngoại muốn đại gia đình cùng có một bữa cơm.

Kí tên: Vernon Durlsey."

Tôi đặt lá thư sang một bên, cầm bút hồi đáp lại mấy dòng, sau đó liền suy nghĩ về việc nên gửi bưu điện hay là cho cú? Chỉ sợ con Hedwig về đến nơi là sẽ bị bắt làm thịt cho lễ Giáng Sinh mất, tôi chán nản nằm dài ra bàn.

-"Orange, thư của ai đây?" Hary không biết đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, thản nhiên cầm bức thư lên, hơi nhăn mặt. "Không lẽ là của cái tên An---"

Tôi xua tay, "Của ba tớ, không phải Andrew. Cậu đừng suy diễn ra nữa, tớ nói rất nhiều là Andrew với tớ cũng chẳng phải quan hệ tốt đến mức ngày nào cũng gửi thư cho nhau nói chuyện phiếm." Tôi nghịch phần tóc mái. "Mà, cũng được một thời gian rồi tớ không có nhận thư hay viết thư cho anh ta..."

Harry đặt bức thư xuống bàn, nét mặt không hề hài lòng.

-"...Còn cậu đang viết cái gì?"

-"Hồi âm." Tôi gấp bức thư lại, đứng dậy khỏi bàn. "Đi thôi, chúng ta đi dạo phố chút, tớ tiện thể gửi bức thư luôn.

-"Không phải gửi cú là được sao?" Harry nghiêng đầu. "Con Hedwig---"

Tôi cắt ngang, "Nếu cậu muốn gặp lại nó trên bàn tiệc một lần nữa thì ok, cứ gửi đi. Ba tớ sẽ không ngần ngại tóm cổ Hedwig đâu."

-"Phải rồi..." Harry thở dài, vừa đứng lên đi song song cùng tôi vừa nói. "Dượng đâu có tốt đến mức buông tha cho một con vật nhỏ bé vô tội đâu."

-"Nếu cậu tính những lần Hedwig làm vỡ bát ở nhà tớ thì sẽ thấy nó không vô tội đâu. Và một con vật quậy phá không nghe lời chính là thử thách lòng kiên nhẫn của người nuôi." Tôi bật cười. "Đôi khi tớ cũng cảm thấy tính cách mình thật tệ...."

Harry dứt khoát nói, "Là rất tệ!"

-"...Những lúc này là lúc cậu nên phủ nhận..." Tôi bất đắc dĩ thở dài. "Chẳng lẽ lại tệ đến thế sao?"

Harry nghiêng đầu, chớp mắt.

-"Bất quá dù tính tình cậu rất tệ, tớ cảm thấy bản thân vẫn có thể chịu được. Ít nhất là vẫn đang trong giới hạn mà."

Cánh tay phải Harry từ sau lớp áo chùng đưa lên chống nạnh, tạo thành giống một hình tam giác, hướng về tôi. Tôi cũng thoải mái nhìn Harry, cảm động quên luôn cả khoảng cách giới tính, đưa tay khoác lấy tay cậu ấy.

-"Bạn tốt Harry, chỉ có cậu là hiểu tớ nhất..."

-"Còn ai hiểu cậu hơn tớ à?" Harry cười ha hả, đột nhiên khựng lại. "Này, tớ nhìn nhầm hay không? Kia là...."

Tôi nhìn theo tay Harry chỉ, chút nữa giật mình ngã ra sau. Ở gần trước mặt, Malfoy với 2 tùy tùng quen thuộc, Crabbe và Goyle đang đứng xầm xì với nhau. Sau lưng cậu ta, cũng thuộc cái đám đó, Pansy Parkinson.

Malfoy to giọng nói, "Bọn mày có thấy cái tấm ảnh của tên sát nhân Black được treo kia chưa?! Tin tao đi, đó chính là Potter tương lai đó! Xấu xí và bẩn thỉu!"

Crabbe và Goyle hùa theo, "Đúng đúng! Đại ca nói chí phải!"

Harry xắn tay áo, "Tớ phải đến tẩn Malfoy một trận mới được!"

Tôi níu lại, "Đừng đừng, kiềm chế nào. Chúng ta mau đi thôi. Làm như khô---"

-"A! Malfoy, là Dursley đúng không?! Mình thấy cậu ấy kìa!!!" Giọng Parkinson tiểu thư choe chóe vang lên, tôi run rẩy đứng khựng lại một cái.

Malfoy nhìn theo, "Hử? Đâu đâu?"

Đột nhiên, cậu ta nói, "Nè Theodore, Dursley của cậu kìa.! Không phải là cậu với cậu ta thân lắm sao?!"

Cũng ngay sau đó, một cái giọng trầm hơn đáp lại.

-"Thân sao? Phải rồi, "thân nhau" đến mức muốn "bên nhau mãi mãi" cơ mà." (P/s: Ý của ẻm là đang mỉa Orange với Harry suốt ngày thề thốt "bên nhau mãi mãi" đó.)

...CMN hàm ý gì vậy?! Hàm ý gì?! Tôi chính là không hiểu nên mới run chết đây này!!!!

Kì thực, nếu như chỉ có mỗi Malfoy với Parkinson ở đó thì đối phó rất dễ, thế quái nào lại đụng ngay Theodore Nott ở đây?! Ôi Merlin nếu như không phải sự cố ở tiệm sách, tôi đã rất thoải mái quay lại đấm vỡ mồm cậu ta rồi...

Hơ hơ, vì một lí do nào đó, mặc dù tôi từng nói dù cậu ta có ghét tôi hay không tôi cũng chẳng để tâm, nhưng kì thực tôi không muốn Nott ghét tôi. Chắc là do cảm giác bị trai đẹp ruồng bỏ là quá sức đau đớn, mà đối với một đứa nhìn người khác yêu hay ghét là dựa vào nhan sắc như tôi thì đúng là một tiễn xuyên tim.

Tôi kéo tay Harry, "Đừng để tâm, đi! Đi lẹ thôi!"

Parkinson vẫn reo réo đằng sau, "Dursley! Dursley! Nè!!!"

Nott chặn lại, "Kệ bọn họ đi, chúng ta đi mua tiếp. Tớ còn có hẹn với John nữa."

Tôi guồng mạnh chân đi tiếp, tim đánh liên hồi, mất kiểm soát đập thùm thụp. Đi được một đoạn khá xa, Harry vốn chẳng nói gì đột nhiên đứng khựng lại, nhăn mày nhăn mặt nhìn tôi.

-"Cậu...sao phải chạy trốn?" Cậu ấy nheo mắt, "Cậu sợ bọn chúng?"

Tôi phản bác, "Không! Hoàn toàn không hề! Bọn họ chẳng phải cái gì đáng sợ đến mức có thể uy hiếp tớ!!!"

Harry giật tay khỏi tay tôi, khoanh lại trước ngực, "Vậy sao phải quay lại? Nếu không gây sự thì chúng ta cứ đường ta ta đi, chẳng lẽ cậu để mặc bọn chúng nói gì mình cũng được sao?"

Tôi lắc đầu, "Hiển nhiên là không! Tớ chỉ muốn tránh những rắc rối không cần thiết thôi! Cậu xem! Bây giờ cậu với Malfoy đụng nhau, cậu còn dám nói là không thể không xích mích sao?!" Tôi kiên quyết khẳng định. "Này rõ là chuyện tầm phào đúng không?! Trừ phi tớ với Dudley yêu thương nhau được thì cậu với Malfoy mới hết thù hằn nhau! Tức là không bao giờ! Không bao giờ đó!"

Harry càng gay gắt nhìn tôi:

-"Đó căn bản chỉ là chuyện của tớ với Malfoy. Cậu nghĩ Malfoy là một quý tộc thuần huyết sẽ không có tác phong đến nỗi gây nhau với tớ ở nơi công cộng sao? Hắn ta sẽ không làm thế!"

Tôi vung tay, "Đừng quên vụ lùm xùm năm ngoái lúc Lucius Malfoy cùng ông Weasley đánh nhau ở tiệm sách. Tin tớ đi, cha truyền con nối, không sai đâu."

-"Nhưng rõ ràng là cậu...cậu...cậu..." Harry hết hơi, xụi lơ gục xuống, rất bi thương nhìn tôi. "Phải rồi, tớ biết là không thể đấu võ miệng với cậu. Cậu đúng là cái gì cũng có thể thoái thác..."

Tôi bực mình, "Đó không phải thoái thác! Là lập luận có logic, Harry!"

-"Rồi rồi, lập luận có logic thì lập luận có logic. Nhưng điều đó không đồng nghĩa tớ đồng ý việc cậu nói dối tớ." Harry nghiêm túc nắm vai tôi, gằn giọng. "Thái độ của cậu từ sau khi nghe giọng của Nott liền khác hẳn. Nói thật đi, cậu với cậu ta là sao?"

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, "Vậy là cậu biết rồi...."

Harry không hề thoái thác, nói thẳng, "Cả tiệm sách yên ắng cũng chỉ có hai người cãi nhau, tớ không nghe thấy thì tớ phải điếc rồi."

-"...Haha..."

Sau cái điệu cười gượng gạo đó, tôi vội vã cúi xuống, xua tay, tỏ vẻ như mình không quan tâm lắm.

-"Cũng chả phải chuyện gì to tát đâu, là bắt nguồn từ việc tớ đánh Daisy Williams, sau đó liền phát hiện Daisy với Nott là anh em kết nghĩa. Mà tớ đánh em kết nghĩa của cậu ta, lại còn là đối thủ khác nhà, cậu ta không ghét tớ thì đúng là quá bao dung rồi..."

Harry nhíu mày, "Chỉ có thế thôi?"

Tôi kiên quyết gật đầu, "Thế thôi. Nhưng mà thú thật, bị một người đẹp trai như Nott ghét khiến tớ rất tổn thương. Cậu biết đó, tớ là người "trọng sắc"."

-"...Nhưng mà dù cho cả như thế, cậu để ý đến việc mình bị Nott ghét như vậy..." Harry nhíu mày. "Đừng nói là cậu..." Gương mặt Harry như thể ngộ ra một chân lí gì mới. Cậu ấy hoảng hốt lùi về sau, chăm chú nhìn tôi, run rẩy nói. "Cậu thích cậu ta?!"

-"Hả?"

Rất mong muốn tôi thực sự bị điếc.

-"...Xin lỗi, tớ nghe không rõ. Hình như cậu vừa mới nói là tớ...tớ...." Tôi chỉ vào mình, phần còn lại thì không dám nói nốt.

Harry thẳng thắn nói lại, "Cậu thích Theodore Nott. Đúng không?"

Nhìn coi, nhìn cái gương mặt nghiêm túc của cậu ấy kìa. Cái này là quan điểm tình yêu gì vậy?! Tôi?! Với Nott?! Nằm mơ sao?!

Harry nghiêm túc nắm vai tôi, thở dài, "Orange, cậu đừng có lụy tình như thế. Thực sự thì...ừ, Nott cậu ta đúng là có nhan sắc đúng chuẩn hình mẫu bạn trai của mấy cô gái. Nhưng nhìn mặt thì cũng phải nhìn người. Nott không phải hạng tốt lành đâu, tin tớ đi. Còn rất nhiều người khác tốt hơn cậu ta và cũng thích cậu, như tớ nè."

Tôi bóp cổ Harry, "Cậu nói tiếp xem, cậu nghĩ tớ nhịn cậu nãy giờ là tớ hiền à? Hình như cậu cũng chẳng hiểu tớ lắm thì phải..."

Tôi buông cổ Harry ra, dứt khoát đạp bay cái tư tưởng phản động đó của cậu ấy.

-"Một Slytherin với một Gryffindor?! Chiêm bao sao?! Tớ! Ngàn vạn lần cũng không thể thích Nott! Không bao giờ!!"

***

Sau một loạt sự cố giữa tôi với Harry cùng Nott như một chất xúc tác đó, cuộc đời cuối cùng vẫn bình yên trôi thẳng đến ngày nghỉ cuối cùng.

Harry vẫn đang ngóng đợi Ron và Hermione đến, song đã là ngày cuối cùng mà chúng tôi vẫn chẳng thấy ai. Cậu ấy cũng chẳng tỏ vẻ thất vọng, dù sao không gặp ở đây thì lên tàu rồi đến trường cũng sẽ được gặp thôi. Chẳng có gì đáng lo.

Trong lúc Harry đi dạo lòng vòng ở Hẻm Xéo, vào ngày cuối cùng đó, tôi quyết định tự thưởng cho mình một ngày nghỉ trong nhà, không dính dáng đến vận động tay chân hay gì đó liên quan đến cơ bắp. Hoàn toàn chỉ là thư giãn mà thôi.

Lúc tôi đang ngồi ở quầy nói chuyện với Tom, ông chủ của quán Cái Vạc Lủng, thư của Andrew gửi đến. Trong thư, anh ta đề cập đến việc hẹn gặp nhau ở quán kem Florean Fortescue ở Hẻm Xéo, nhưng tôi hiển nhiên sẽ không đi. Nhỡ đâu Harry đang ở đấy và bắt gặp tôi ngồi với Andrew, cựu học sinh Slytherin, cậu ấy sẽ dỗi tôi một tháng mất.

Sau đó, như thể dự đoán được tôi sẽ không đời nào đồng ý hẹn gặp ở quán kem trong giới phù thủy, anh ta đề xuất.

"Vậy quán cafe ở gần với Cái Vạc Lủng được không? Ngay bên cạnh tiệm sách ở mặt đường đối diện đó! Nhớ đến nha! Nếu không thì anh sẽ thông báo cho Hannah địa điểm của em đó! Orange đáng yêu soái tỷ nữ thần, nhớ đến nha, đừng để kẻ bầy tôi hèn mọn chờ lâu."

Tôi cảm thấy gân trán nổi lên thành từng đường, không kiên nhẫn siết chặt tờ giấy lại.

Cái tính cợt nhả của anh ta vẫn chẳng hề thay đổi! Khốn khiếp!!

Tôi thanh toán tiền ly cafe với Tom, sửa soạn quần áo đầu tóc một chút rồi mới đi sang quán cafe gần đó.

Tôi bước vào quán, đánh giá không gian vô cùng ấm áp, trang trí rất ổn, tông màu vàng nhạt là chủ đạo tạo cảm giác hết sức bình yên. Andrew quả nhiên là thuần huyết lại là Slytherin, mắt thưởng thức vô cùng tốt.

Nhân viên quán sắp xếp tôi một bàn ở gần cuối, sát với cửa kính nhìn ra ngoài. Tôi gọi trước một cốc cafe sữa, rồi tranh thủ thời gian rảnh ngắm nhìn đường xá. Bên kia đường là quán Cái Vạc Lủng mà chỉ tôi mới có thể thấy, xe cộ nườm nượp chạy qua không hề để ý có một góc khuất nhỏ khó thấy đến vậy.

Một chiếc ô tô màu lam tấp vào lề đường bên kia, người đàn ông mặc com-lê trang trọng bước ra. Trên tay ông ta cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, liên tục đưa tay vuốt tóc, xem giờ trên đồng hồ đeo tay, rồi lại thử hà hơi để kiểm tra hơi thở có mùi không.

Tôi cười thầm, dân đi hẹn bạn gái rồi.

Quả nhiên, một lúc không lâu sau, một cô gái mặc chiếc váy màu xanh da trời sải bước đến. Nét mặt thanh tú, trên đầu đội một chiếc mũ chụp cùng màu với váy, trông hết sức xinh đẹp. Tôi mỉm cười, bọn họ với nhau cũng thật xứng đôi.

Đột nhiên, người phụ nữ dắt từ sau lưng ra một đứa trẻ, gương mặt tuy có nét non nớt, song 10 phần thì tới 7 phần là giống người đàn ông nọ. Vậy ra họ là một gia đình.

Người đàn ông nọ bật cười sảng khoái, dù là tôi đang ngồi trong quán cũng dường như nghe được tiếng cười của ông ta. Ông cúi xuống, nhấc người đứa trẻ lên, xoay nó trên không trung một vòng rồi ôm nó vào lòng. Cả hai bố con cùng bật cười với nhau, nụ cười đáng yêu và tự nhiên, chất chứa trong đó là một bầu hạnh phúc.

Tôi chợt nghĩ: Mình đã bao giờ được ba bế lên như thế chưa?

Tôi cúi đầu, miên man suy nghĩ. Hình như là...

....Chưa bao giờ?

...

...

...

-"Này! Orange! Oi oi oi!!"

Tôi giật mình, "Hả? Ủa Andrew!" Tôi cau mày. "Anh đến muộn."

Andrew hối lỗi cười xòa, "Xin lỗi xin lỗi, đường tắc quá. Cơ mà em nhìn cái gì đó?" Anh ta hướng mặt sang bên kia đường, mỉm cười. "Có gì đáng chú ý sao?"

Tôi lắc đầu, đẩy ly cafe sữa về phía Andrew, vội vàng đánh lạc hướng.

-"Không, em nhìn vu vơ thôi. Uống đi, hôm nay để em trả."

-"Sao được, anh trả cho." Andrew cầm cốc cafe lên, môi áp vào miệng cốc, nhấp một ngụm nhỏ. Hành động trông vô cùng cao sang, tay để hình như đúng chuẩn 45 độ yêu cầu, quả nhiên anh ta là quý tộc được đào tạo bài bản khắt khe. Vậy thì không khó hiểu vì sao Andrew lại thông minh như vậy, hiển nhiên là do đã được dạy dỗ cẩn thận rồi.

Tôi chớp mắt, "Nhà Williams có vẻ rất chú trọng tác phong bàn ăn?"

Andrew đặt cốc cafe xuống, nghiêng đầu nhìn tôi. "Không phải mỗi nhà Williams, tất cả các phù thủy thuần huyết đều phải được giáo huấn về lễ nghi phép tắc từ nhỏ, trong mọi mặt từ xã giao đến ăn uống. Anh vẫn nhớ thời đó anh mới có 4 tuổi đã bị bắt tự cầm dao dĩa cắt bít tết ăn rồi."

Tôi gật gù, "Vậy ra mỗi tầng lớp đều có cái khổ riêng. Em vẫn nghĩ mình đứng ở địa vị trung bình thế này, khổ nhất chính là tương lai không biết làm gì và đi đâu. Nhưng mà tầng lớp các anh thì...a xin lỗi, em không biết dùng từ nào nữa..."

Andrew bật cười:

-"Khổ của bọn anh chính là đã phải tự mưu sinh thì thôi, nhưng công việc cũng phải thật thành công và danh tiếng, có vậy mới sống yên với gia đình được."

-"...Anh---"

Anh ta cắt ngang, "Được rồi, em nói hơi nhiều rồi. Orange, hôm nay em có chuyện phiền não à? Sao lại để tâm đến mấy cái phong cách lễ nghi này?"

Tôi ừ hử gật đầu, "Em chỉ đang nghĩ thôi..."

-"Nghĩ? Thôi được, nhưng mà để lát nữa đi." Andrew nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài. "Anh trốn ca trực ở viện chạy ra đây, nên chúng ta nên hoàn thành nhanh đi. Anh muốn nói đến mấy việc."

Tôi gật đầu, "À, cần thiết phải nói hẳn với em sao?"

Andrew gật đầu. Anh ta mở balo lục lọi một hồi, lôi ra một tờ báo phù thủy đưa cho tôi.

"Tin tức nóng trong ngày: Sát nhân Sirius Black vượt ngục, các giám ngục Azkaban sẽ được thả để truy lùng hắn."

Tôi chớp mắt, "Giám ngục?"

Andrew nghiêm túc gật đầu, "Ừ, thế nên anh mới đến đây. Chuyện liên quan đến thằng em của anh, và thằng em kết nghĩa nữa." Anh ta vò tóc. "Đúng là lũ nít ranh, không phải do mẫu thân nhà anh trực tiếp ra lệnh thì anh đã không để tâm đến chuyện này rồi. Nhưng mà anh còn việc rất gấp ở viện, hiện tại thì không thể giúp chúng nó được. Phiền đến em đây..."

Andrew chống cằm, nhìn tôi.

-"John đó, thằng bé có chút ám ảnh với Giám Ngục. Cảm phiền em giúp anh trông coi nó, được không? À, với cả thằng em kết nghĩa nữa...Nó tên là Theodore Nott, có gì hỗ trợ nó nha. Một mình Theo thì không đủ để giúp John thoát khỏi lũ Giám Ngục đâu."

Tôi chớp mắt, "Anh ra lệnh cho em à?"

Andrew mỉm cười, "Không, là đang nhờ vả. Bù lại, anh sẽ cung cấp thông tin cho em."

Tôi nhướn mày, "Về?"

Anh ta cợt nhả nhìn tôi, "Về Sirius Black, tên tội đồ giết bạn mình và 12 Muggle. Và em biết hai người bạn ông ta giết là ai không? Là James Potter và Lily Evans đó, mẹ của Chúa Cứu Thế." Andrew bất chợt làm ra vẻ ngây thơ, cười hì hì với tôi. "À quên, hình như em là bạn thân của Harry Potter mà nhỉ?"

Tôi rối não nhìn Andrew, không biết nên nói gì cho phải. Đồng ý hay không, cái này cũng là một phương pháp lập luận logic đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net