79.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra việc tôi có đồng ý hay không chỉ là ý kiến của tôi, còn ý kiến của Andrew chính là một khi anh ta đã nhờ, hiển nhiên tôi buộc phải nhận lời.

-"Em hiểu đúng chứ? Hiểu không?" Andrew hấp háy mắt cười cười. "Orange sẽ không từ chối anh đúng không?"

Thực ra là có đó..., "Em nói này nhé, có rất nhiều người tốt hơn anh có thể nhờ ngoài em. Chẳng lẽ xã giao của anh kém đến mức hiện giờ không còn quen ai ở Hogwarts?"

Andrew chớp mắt, "Anh hiển nhiên là có rất nhiều người quen rồi, nhưng mà dẫu là người quen thì cũng không thể tin được..."

Anh ta cúi đầu nhìn vào cốc cafe, lạnh nhạt nói, "Thực ra, quan hệ xã hội là một cái gì đó rất phức tạp. Anh từng đơn thuần nghĩ quan hệ nghĩa là xã giao, nhưng mà xã giao cũng là một trường phái phức tạp khác. Đọc khẩu hình lẫn thấu hiểu tâm lí, dựa vào những phản ứng nhỏ nhất để tìm ra điểm yếu của đối phương. Đúng là cũng chẳng khác nhau lắm nhỉ? Phù thuỷ với Muggle ấy."

Tôi rất khó xử.

-"Phù thuỷ có thể đọc được suy nghĩ..."

-"Muggle có thể nói dối để che đi sự thật."

-"Phù thuỷ cũng có thể nói dối mà." Tôi lẩm bẩm. "Có phải anh đang nghĩ quá không? Em đơn giản cảm thấy xã giao hay quan hệ xã hội đều là những gì đó bình thường."

Andrew nghiêng đầu, "Có những khung cảnh mà chỉ khi trưởng thành và trải đời rất nhiều mới có thể ngẫm ra. Giống như bây giờ, John có ám ảnh về Giám Ngục, đối với anh và em thì là chuyện bình thường, nhưng đối với những phù thuỷ thuần huyết khác của Slytherin lại không. Một điểm yếu nhỏ là đủ để tạo ra một tin đồn lớn về John, và nó sẽ ảnh hưởng đến gia tộc Williams."

Tôi búng tay, "Em vẫn cho rằng anh đang nghĩ quá! Một người lí trí như Huynh Trưởng Williams sẽ không bất cẩn như thế."

Andrew bật cười nhẹ một tiếng, "Anh đã nói rồi, anh chưa từng linh cảm sai đâu. Vả lại..." Anh ta vươn tay xoa đầu tôi, ngón tay luồn vào sâu lớp tóc, vuốt nhẹ từng lọn rối trên đó.

-"So với việc tin vào khả năng kiềm chế của John, anh tin em hơn, nhóc con."

Tôi bất chợt cảm thấy bối rối. Cảm giác được tin tưởng giống như đeo một cục đá trên lưng nhưng được người khác giúp đỡ. Tâm tình thoải mái vì biết, chí ít thế giới vẫn có người tin tưởng mình đủ khả năng đến giúp họ, nhưng vẫn là trách nhiệm...

Kì thực, tôi chưa từng nghĩ bản thân tốt đến mức để người khác có thể dựa vào. Tôi không thông minh, không tài năng, tôi thật ra rất bình thường. Vậy nên khi người khác nhờ vả, biểu hiện đầu tiên của tôi chính là "từ chối". Bởi tôi tự ti, tôi không tự tin vào chính mình.

Andrew nghiêng đầu, chán nản nói, "Nè, anh biết em đang nghĩ gì đó. Em lại nghĩ mình không đủ khả năng giúp anh đúng không?"

Tôi không phủ nhận, "Ờ, hiển nhiên rồi. Em không phải người trưởng thành, Andrew, em chỉ là một con nhóc 13 tuổi đầu thôi. Khác với anh, có những thứ em chưa bao giờ trải nghiệm qua." Tôi cúi đầu. "So về kĩ năng xã hội, em chắc chắn rất tệ rồi."

Andrew chán nản nhìn tôi, thản nhiên nói:

-"Anh cũng không hiểu nổi con người em. Tại sao cứ có lúc em rất kiêu ngạo, rồi bây giờ lại tự ti oán trách mình yếu kém?" Anh ta hỏi thẳng. "Em bị DID à?"

Tôi đen mặt, "Ờm...Thực ra cho dù em có bị DID thật hay không thì sao em biết được...Hiển nhiên chẳng ai bị DID lại biết mình bị mắc bệnh đúng không?"

Andrew gõ tay lên bàn, chăm chú nhìn tôi. Anh ta chớp mắt.

-"Bây giờ thì không được, nhưng anh muốn em đến tư dinh Williams một chuyến. Anh chợt nhớ ra một người có tính cách rất giống em."

-"...Đừng nói là Dai---"

-"Không phải Daisy." Anh ta cắt ngang. "Là cô của anh. Chỉ là..." Andrew mỉm cười. "Anh không biết cô còn sống hay không, nhưng sau trận chiến của Voldermort với các phù thuỷ lần cuối thì cô đã mất tích rồi."

-"...Không phải là chết mà là mất tích à?" Tôi nhướn mày.

Andrew vò tóc, "Ừ, hơn 10 năm rồi."

Tôi tự ngẫm lại câu nói của Andrew.

-"Ý anh là em giống cô của anh?"

-"Ừ, hai người khá tương đồng. Chí ít là về mặt tính cách." Andrew đảo mắt một lúc. "Anh cảm thấy em nên có cái nhìn khác về bản thân thì hơn. Đến nhà Williams thì sẽ tốt hơn, có thể là do bây giờ em chưa đủ trưởng thành để tự nhìn nhận chính bản thân mình. Anh sẽ giúp em."

Tôi nghi hoặc nhìn, "Anh mà cũng tốt được thế á, Andrew? Tưởng anh không thích lo chuyện bao đồng?"

-"Không, là trao đổi." Andrew chìa bàn tay ra trước. "Em giúp anh coi chừng John, anh sẽ giúp em nhận ra tài năng của chính mình, được không?"

Tôi nhìn gương mặt Andrew ở đối diện, lại nhìn xuống bàn tay đang ở trước mặt mình.

À thì, cũng chẳng thiệt là mấy....

-"Đồng ý..." Tôi cúi đầu nhìn cốc cafe, đưa tay nhấp một ngụm. "Làm phiền anh rồi, em cũng sẽ cố gắng giúp Huynh Trưởng Williams. Anh cũng đừng có thất hứa đấy."

Andrew cười cười thu tay lại, "Không bắt tay lúc giao kèo là bất lịch sự lắm nhé."

Tôi chớp mắt, "Anh tự thấy em có phải người lịch sự không?"

-"A...Haha, thế giới vô vàn màu sắc mà ~"

***

Câu chuyện cũng đại khái là thế. Tôi kể qua loa về Andrew cho Harry với Hermione lúc chúng tôi đã đi đến nhà ga 9 3/4, sau đó lười biếng tổng kết:

-"Nói chung là tớ thật tài năng. Được hẳn một thuần huyết phù thủy tin tưởng."

Ron chen vào, "Có ai nhận ra Orange rất có duyên với người Slytherin không? Cậu ấy so với các Gryffindor khác thì được Slytherin tin tưởng hơn hẳn."

-"...Nghe mình nói này, Ron. Quan hệ tốt hay không là do các cậu tự xây dựng..." Tôi chán nản vò tóc. "Ban đầu mình không hề biết Andrew là phù thủy, lại còn là người Slytherin, cái này là từ cả hai bên đều không có tư tưởng phân biệt hay kì thị nhau. Bọn mình rất tôn trọng nhau, hiểu không? Andrew có giới hạn và vùng riêng tư của bản thân, và mình cũng thế, vậy nên cả hai đều tự biết ranh giới điểm dừng trong mối quan hệ này."

Hermione lắc đầu, "Không, mình nghĩ Ron nói đúng. Không ngoại trừ anh chàng Andrew đó, bồ khá thân với Malfoy và đám tùy tùng của cậu ta mà?"

Harry nhăn mặt, "Chẳng hay ho cho lắm..."

Tôi muốn khóc, "Cậu đáng lẽ phải là người hiểu nhất quan hệ giữa tớ và Malfoy từ đầu rất tệ chứ...Nè Harry, tớ không quan tâm ai khác nói đâu, nhưng cậu là người hiểu tớ nhất mà còn nói thế là tớ ngất đấy. Không đùa đâu."

Harry vùng vằng đi thẳng lên tàu, "Chẳng ai nói là đùa cả."

Ron bình luận, "Lại dằn dỗi rồi..."

Hermione vỗ vai tôi, "Bồ tự nhìn lại bản thân đã nhé. Nếu bồ đã biết suy nghĩ của Harry mà còn nói thế thì mình sẽ đấm bồ hai cái thật đau đấy. Thay mặt cho cả sự ức chế của mình và Harry."

Tôi chết đây, làm sao tôi có thể biết Harry nghĩ gì chứ?! Được rồi, EQ của mọi người đều có giới hạn, có những người EQ còn chẳng lên nổi con số 10. Bởi vì bọn họ không có đủ tinh tế và giác quan để nhận ra người khác nghĩ gì. Cũng có những người giống như tôi, phán đoán hay cảm nhận biểu cảm của đối phương đều dựa trên IQ và kinh nghiệm sống. Bây giờ lại bảo tôi đi thấu hiểu một người mà tôi quá hiểu?!

Ron khoanh tay, nghiêng đầu nhìn tôi.

-"Bồ thực sự không biết Harry nghĩ gì á? Mình nghĩ tâm tư của cậu ấy rõ đến nỗi mình cũng nhận ra."

Tôi đạp cậu ta một cái, "Bộ mình là Merlin hay sao mà suốt ngày phải đi phỏng đoán các người nghĩ cái gì?! Mình là phù thủy, mình đâu phải là Sherlock Holmes đâu?! Làm thế quái nào để biết được cậu ấy nghĩ gì?!"

Tôi cứ thế bước thẳng lên tàu, hằn học lôi vali đi dọc theo hành lang. Chắc chắn là sẽ không ngồi cùng với nhóm Harry đâu, tôi thấy rất khó chịu.

Được rồi, tôi không phải nữ chính ngôn tình, dĩ nhiên khi các bạn xung quanh tôi và Harry nói thế, tôi cũng có thể hiểu là Harry thích tôi hoặc một cái gì đó tương tự thế. Nhưng mà tôi cũng không muốn làm nữ phụ ngôn tình, tôi sẽ không tự ảo tưởng hay huyễn hoặc mình rằng "Bởi vì Harry thích mình nên mình phải tán cậu ấy cho bằng được".

Tôi không cần cái thứ tình cảm nửa vời đó. Nếu như Harry thật sự thích tôi, cậu ấy có thể đến và tự nói thẳng với tôi hơn là thông qua cách nói trung gian thế này. Cứ cho là bình thường cậu ấy cũng bày tỏ tình cảm rồi đi, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói thẳng thắn với tôi: "Tớ thích cậu" hay "Chúng ta làm người yêu đi" gì đó. Làm sao cậu ấy có thể đòi hỏi tôi nhận ra và đáp lại được?

Có những kiểu người thật vô lí mà. Giá như trong tình yêu bọn họ lí trí một chút, dù sao thì chi phối một con người cần cả cảm xúc lẫn lí trí, và bọn họ luôn thuận theo cảm xúc để hành động hơn, đặc biệt là trong một cuộc tình dẫu là đơn phương hay song phương.

Xét về bản thân, có lẽ tôi là tuýp người hành động theo cảm xúc hơn?

-"Dursley? Ủa, là Dursley đúng không?"

Tôi bất ngờ đứng khựng lại, nhìn lên, "...Parkinson?"

Pansy Parkinson mỉm cười, "Đúng là cậu rồi. Mới hôm nọ tôi thấy cậu ở Hẻm Xéo, cậu lơ tôi à?"

-"...À, lúc đó tôi đang đi với Harry." Tôi cúi đầu. "Tôi chỉ nghĩ hai người tốt nhất không nên gặp nhau, cậu còn đi cùng Malfoy nữa chứ. Để Harry với Malfoy gặp nhau đúng là phá hủy cả bầu không khí vui vẻ mà..."

-"Bất ngờ là cậu nghĩ được đến thế. Nếu như bình thường thì cậu đã thuận theo tự nhiên rồi." Parkinson nhìn xuống tay tôi, hỏi. "Chưa tìm được chỗ ngồi à?"

Tôi gật đầu, "Cãi nhau với nhóm Harry một chút...À thì, tóm lại là tôi chưa có chỗ nên phải đi kiếm đây. Gặp sau."

Tôi toan kéo vali đi thì bị Parkinson gọi giật lại, "Khoan, cậu chưa có chỗ đúng không? Trùng hợp là hôm nay Blaise không đi tàu tốc hành đến trường. Cậu ta sẽ tự đến sau vì nhà có việc." Cô ấy ngọt ngào mỉm cười. "Muốn ngồi cùng không?"

Trước khi tôi kịp từ chối, Pansy Parkinson giật vali của tôi, phăm phăm đi thẳng.

-"Đi nào, tôi thực sự muốn nói chuyện thêm với cậu một chút. Lúc nào nói chuyện với Dursley cũng thú vị."

Tôi...chẳng biết nên vui hay buồn nữa...

***

Khoang của Parkinson quả nhiên toàn những gương mặt quen thuộc. Có Goyle và Crabbe đang ngồi dành nhau cái bánh muffin bé xíu, Draco Malfoy thì ngồi ở gần cửa sổ, lúc tôi bước vào thì cậu ta đang trầm tư nhìn ra ngoài, nhận ra có người đến thì quay ra.

-"Pansy, cậu đi---" Ánh mắt Malfoy chạm vào người tôi, nhanh chóng đổi câu nói. "Dursley? Cậu lại lôi cậu ta về đây?"

Parkinson đặt vali của tôi sang một bên, "Ổn mà đúng không? Dù gì thì Blaise cũng không đi tàu đến, chúng ta cũng dư một chỗ mà."

Malfoy nhìn tôi, "Cậu thấy ổn à? Còn Cứu Thế Chủ đại nhân đâu? Cậu ta mà đồng ý cho cậu ngồi với bọn tôi á?"

Tôi chớp mắt, "À không, tôi với cậu ấy---"

Parkinson cắt ngang, "Tại sao Dursley đi đâu làm gì cũng cần phải báo cáo với Potter? Dẫu bọn họ là bạn bè thì điều đó cũng quá phận rồi đấy." Cô ấy nheo mắt. "Draco, cậu đừng có hỏi mấy câu nhạt nhẽo đó nữa. Dursley với tớ là bạn, và bởi vì Potter là bạn của Dursley nên tớ với cậu ta chỉ có cái quan hệ là bạn của bạn mình thôi. Cái quan hệ xa vời như thế chẳng làm tớ bận tâm cậu ta nghĩ gì về bọn mình cả, vốn dĩ ban đầu đã chẳng tốt đẹp rồi."

Malfoy chăm chú nhìn Parkinson, mấp máy định nói thêm gì đó. Sau cùng, cậu ta lại thở dài, xụi lơ nhích mông sang một bên.

-"Ngồi đi."

Tôi chỉ vào mặt mình, "Cậu bảo tôi à?"

Malfoy gật đầu, "Cậu với Pansy ai ngồi chả được. Tôi không để ý đến việc đó."

Parkinson nén cười đến mức vai run lên, "Cậu lại lên cơn ngạo kiều rồi Draco."

Malfoy vùng vằng, "Không hề! Tại sao hành động lịch thiệp lại bị cho là ngạo kiều?! A, cấm cậu nói cho ai khác đấy!" Hắn ta quay phắt sang nhìn tôi, 100% đính chính. "Tôi không bị ngạo kiều, cái đó là Pansy tự chế ra."

-"À ừ, hẳn rồi..." Tôi thả người ngồi xuống cạnh Goyle. "Thực ra cậu không nói thì tốt hơn, vốn dĩ tôi đã chẳng để tâm rồi..."

Pansy cúi đầu, "Buồn ghê nha Draco. Dursley thà ngồi cạnh Goyle hơn cả cậu đó." Cô ấy thả người ngồi cạnh Malfoy, đung đưa chân. "Thoải mái chán. Dursley, cậu muốn ăn gì không? Lát nữa tôi sẽ đãi cậu mấy món."

-"Ý cậu là mấy món ăn vặt lát nữa sẽ đi qua đây à?" Tôi xua tay. "Cảm ơn, nhưng mà tôi ghét mấy cái món đó. Tôi chỉ thích khoai chiên của Muggle thôi, ít ra nó còn nằm im và không cắn lưỡi tôi lúc tôi ăn."

Malfoy nhảy dựng lên, "Đúng thế!! Merlin phù hộ, tôi căm thù cái món socola Ếch!! Tại sao bọn họ lại làm ra socola chạy chứ?! Nếu thế nhỡ tôi không bắt được thì 2 Sickles của tôi liền đi tong!!"

Parkinson cười haha, "Thực ra là do Draco không giỏi chạy bằng chân, cậu ấy chỉ giỏi bay chổi thôi."

Tôi rất muốn cười khinh, "Hô, vậy nếu so bóng đá ở giới Muggle với tôi thì cậu thua chắc rồi. Yếu kém!"

Malfoy khoanh tay, hếch mặt tự kiêu, "Thực ra tôi không cần thiết phải chạy nhanh cũng có thể được điểm O trong kì thi ở trường. Còn cậu thì chưa chắc."

Tôi bảo, "Học hành mà không chơi là lãng phí tuổi trẻ! Tôi chẳng bao giờ quan tâm thành tích của mình thế nào hết!"

-"Nói láo!" Malfoy khẳng định. "Tôi đợi xem đến lúc thấy thành tích của mình chỉ là một con A thì cậu đối mặt ra sao với giáo sư Snape! Ông ấy nhất định vặt chết cậu!"

-"Trước khi giáo sư nghe được lời này, tôi sẽ vặn cổ cậu trước!" Tôi đứng bật dậy. "Cậu tốt nhất đừng có để thầy biết, bằng không tôi liền---"

Parkinson ôm bụng cười, "Hai người thực sự rất biết cách cãi nhau đó! Đau bụng quá!! Haha!!"

Tôi với Malfoy đồng thanh, "Không hề!!"

Rồi chúng tôi lại đối mắt nhìn nhau, hằn học nói, "Đừng có bắt chước!"

Tôi khoanh tay, "Nói chung là thành tích với điểm số chỉ là phù du. Người quân tử là sống hết mình cho cuộc đời, tôi muốn dẫu mình có quyết định sai thì cũng sẽ không bao giờ hối hận."

Malfoy nhướn mày, "Cậu đừng dùng cái lí lẽ Muggle đó để phản biện tôi. Ai cũng bảo "Tôi muốn sống mà không hối hận điều gì", nhưng một quãng đời dài cả 100 năm như thế, chắc chắn phải có hơn 10 lần họ nghĩ "Lẽ ra mình nên làm thế này...bla bla bla...". Tôi nghe đến nhàm tai rồi, vậy nên tôi chẳng bao giờ dặn mình phải sống mà không hối hận cả."

Tôi chớp mắt, "Khá chắc đó không phải lời cậu tự nói ra..."

Malfoy nhún vai, "Tùy cậu nghĩ, nhưng cậu không thể phủ nhận là tôi nói đúng." Cậu ta nhướn mày nhìn tôi, mỉm cười. "Thay vì cái kiểu nghĩ "sống mà không hối hận" đó, tại sao không nghĩ là "Tôi muốn dẫu có hối hận thì vẫn được bình yên mà sống"? Cũng là câu nói đó, nhưng thêm vài từ vào là trở nên khác hẳn. Ít ra nó sẽ giảm bớt một phần trách nhiệm hơn."

Tôi đột nhiên chẳng biết nói gì thêm.

-"À...."

Parkinson cắt ngang, "Được rồi được rồi, Draco à, mình kêu Dursley ngồi cùng để bọn mình có thể nói chuyện với nhau, cậu lại độc chiếm cậu ấy luôn rồi."

Draco quay mặt đi, "Không có."

-"Đừng có xấu hổ nha." Parkinson mỉm cười. "Nhưng cậu làm Dursley vui hơn rồi đó, tốt lắm. Cậu không còn trưng ra cái bản mặt u sầu như nãy nữa."

Tôi tự đưa tay véo má mình, "Thật hả?"

Parkinson gật đầu, "Cậu có khuôn mặt rất đẹp, nhưng mà vì thế nên càng phải cười lên. Hiểu chưa?"

Tôi mím môi.

-"...À...Cảm ơn..."

Dễ chịu ghê...

Tôi không nghĩ tôi với Slytherin lại hòa hợp đến thế. Chúng tôi có thể nói chuyện cùng nhau mà không kiêng ngại điều gì, có lẽ Ron nói khá đúng, tôi với người Slytherin không hề có giới hạn gì với nhau. Chúng tôi không phải loại quan hệ tiến đến yêu đương, nhưng về tình bạn thì lại rất tốt. Tôi cực kì hợp khi tâm sự với họ, cái kiểu tâm sự mà cãi nhau long trời lở đất thế này thì rất hiếm, song tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn.

Kì thực, tôi với Harry rất hiếm khi cãi nhau, cãi nhau to lắm cũng chỉ có 1, 2 lần rồi lại làm lành. Chúng tôi quá hợp nhau nên đôi khi không thể cãi nhau được, cũng bởi vì đối với Harry, từ khi ý thức được cả hai đã lớn, tôi lại cảm thấy có gì đó không tự nhiên khi đối mặt với cậu ấy, gần như là sự khó xử khi ở cạnh nhau.

Nhưng mà con người tôi chính là thích những cuộc tranh luận như vậy, khi đôi bên cùng nói lên chính kiến và quan điểm, có thể nhiều người không thích nó, nhưng mà tôi rất thích. Bởi vì tôi hành động theo cảm xúc nhiều hơn, nên khi khó chịu với ai đó điều đầu tiên tôi muốn làm chính là hét cho cả thế giới biết, rằng tôi đang cực kì, cực kì khó chịu.

...Xét về một phương diện nào đó, Malfoy với tôi khá hợp nhau...Và khi ở bên bọn họ, tôi cảm thấy dễ chịu một phần nào...

...Nếu như ban đầu tôi chấp thuận vào Slytherin thì sao?

À, lại hối hận rồi. Đúng như Malfoy nói, không hối hận thì sao gọi là cuộc sống được...

"Xoẹt."

-"Draco, Daisy đòi sang chơi với mấy cậu này. Mình...."

Tôi hóa đá, nhìn ra hướng cửa ra vào. Người kia cũng cực kì hóa đá nhìn tôi, chúng tôi tròn mắt nhìn nhau. Má nó, đến đây thì ai cũng biết người kia là ai rồi đúng không?!

-"Tại sao Dursley lại ở đây?!" Nott nhìn sang Malfoy, rồi lại đổi tầm mắt sang Parkinson. "Các cậu kéo cậu ta về đúng không?! Ý gì hả?! Rõ ràng đã báo trước là mình với Daisy sẽ sang chơi sau, cậu---"

Parkinson chặn họng Nott lại, "Chính bởi vì cậu báo cho mình thế nên mới có Dursley ở đây đó ~ Hai người ghét nhau thế cơ mà, mình chỉ muốn xem kịch hay thôi ~"

Nott gằn giọng, "...Mình về đây." Cậu ta toan đóng cửa lại.

-"Theo, sao anh lại đóng cửa lại? Bảo sang chơi với Draco mà?"

Tôi suýt nữa ngã ngửa. CMN một tiễn xuyên tim!

Daisy Williams chống nạnh đứng ở cửa, liếc tôi, "Nghiệt duyên à...?"

Tôi khóc, "Đừng nhìn tôi, tôi là không khí...Hòa tan đây..."

Nott đẩy Daisy vào, "Em vào ngồi với họ đi, lẹ. Còn cậu, cậu ra đây với tôi!" Cậu ta quay phắt sang tôi, nghiến răng. "Tôi với cậu tự nói chuyện, để Daisy ngồi với họ! Nhanh!"

Oa oa, đại vương!! Tiểu nhân không muốn!!!!! Không muốn trò chuyện x1000000!!!!!

Hối hận vì đã chấp nhận ngồi cùng Parkinson...

Merlin, cứ gặp Nott là tôi không ngăn được bản thân chửi thề...CMN đúng là cuộc sống đa sắc màu mà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net