8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên ghế trong tình trạng đau nửa đầu sau.

Harry vỗ trán tôi, gọi khẽ.

-"Orange?"

Tôi chống tay xuống ghế, "Đỡ tớ dậy cái. Chóng mặt quá."

-"Đương nhiên. Nếu như không phải là đầu cậu còn cứng hơn đá, tôi còn nghĩ cậu đáng ra phải vỡ đầu rồi cơ."

Tôi hằm hè nhìn Ron, "Cậu vừa nói à?"

Ron lắc đầu, còn Harry thì nhìn sang phải tôi, "Im mõm vào, Malfoy."

Đầu tôi đột nhiên lại ong ong lần nữa.

Tôi ngước mặt nhìn sang, tên kia cũng khinh khỉnh nhìn tôi. Tôi nhíu nhíu mày, rất không tình nguyện ngồi nhích ra vài centimet.

TÔI-KHÔNG-MUỐN-ĐỤNG-CHẠM-ĐẾN-BIẾN-THÁI-!!!!

Tên tóc trắng đứng dậy lách qua tôi với Harry, hắn ta nhìn tôi, có vẻ rất tự hào mà nhắc nhở.

-"Tàu sắp đến nơi, cậu mau đi thay đồng phục đi."

Tôi trề miệng, phun thẳng, "Cút."

Hắn nhún vai, "Làm ơn gọi đúng tên tôi. Tôi tên Draco Malfoy, không phải biến thái gì gì đó, nhớ hộ tôi cái."

Tôi cười tươi, "Được, tên Ma chó."

Cửa khoang bị đóng mạnh một cái, tôi còn tưởng nó sẽ theo số phận của chiếc cửa ở chỗ phu nhân Malkin.

Khi bánh tàu lạch cạch vài tiếng, tôi vội vàng lấy chiếc áo chùng từ trong vali để thay. Đồng phục Hogwarts tương đối dễ mặc, tôi chỉ cần chui đầu qua áo chùng là xong, cũng không khiến tôi phải mất công ôm đồ đến tận cái nhà vệ sinh ở toa cuối mà thay.

Ron Weasley vừa thay đồ vừa phàn nàn về một cô nàng nào đó. Tôi nghĩ trong lúc tôi đớ đờ trên mây hẳn đã có nhiều chuyện xảy ra lắm. Harry ghé tai tôi, thì thầm.

-"Lúc cậu ngất ở ngoài hành lang, người đỡ cậu vào không chỉ có Malfoy. Có một cô nàng tóc vàng xoăn tít lên nữa, cổ vào đây tìm một con cóc cho cậu bạn tên Neville."

Tôi ậm ừ, "Đã gây nghiệp gì với Ron à?"

Harry xoa đầu, "Đại khái thế. Ron muốn thử phép biến con Scabbers thành màu vàng, nhưng thất bại trước mặt cô bạn đó. Tớ nghĩ cậu ấy thấy hơi...ờm, quê?"

Tôi gật gù, "Cũng không trách..."

Ron ngay lập tức cắt ngang lời tôi. Cậu ta nắm hai vai tôi, lắc như điên. Tiếng thanh minh của Ron về cái việc ác cảm với cô bạn kia lọt tai trái tôi rồi lại bay bên phải, tại tôi nghĩ là không cần thiết phải quan tâm cho lắm.

Những tình huống trai gái ghét nhau lần đầu gặp, về sau quay ra yêu nhau, không biết giới phù thủy ra sao nhưng ở Muggle có đầy. Hơn nữa, truyện ngôn tình thời nay hầu hết là theo mô-típ quen thuộc như thế. Tôi nghĩ Ron với cô bạn kia chắc thuộc kiểu "tình sét đánh" rồi cũng nên.

...Ngẫm lại, tôi muốn bổ sung, đừng liệt cái trường hợp của tôi với tên biến thái kia vào hạng truyện ngôn tình.

***

Đón bọn tôi ở sân ga là lão Hagrid. Đoàn năm nhất rất đông, giữa cả một đám học sinh bé loắt choắt con con, tôi thấy Hagrid y hệt con khủng long bự chảng. Không cẩn thận, tôi sợ sẽ bị lão dẫm bẹp.

-"Nào, lại đây lũ năm nhất! Đừng xấu hổ, lại đây!"

Harry giơ tay rất cao để chào lão Hagrid, lão cũng vẫy lại. Công sức ẩn thân của tôi thế là hết, lão gào tên tôi rất to, tôi cười cười, cảm thấy xấu hổ khủng khiếp.

Để đến được Hogwarts, chúng tôi phải đi thuyền. Một thuyền khoảng 5 người.

Cái thuyền xiêu vẹo cheo leo, tôi nhìn đã thấy không có thiện cảm. Khi tôi nhón chân một cái, cả một bên thuyền đổ ập về bên phải mà chìm nghỉm. Tôi mím môi.

-"Ồ, chắc cái đó bị mục. Bỏ qua nó đi Orange, đi với Harry đây này."

Tôi liếc sang Hagrid, nghi ngờ về chất lượng của cái đám thuyền đánh cá này.

-"Không sao đâu. Lên ngồi với tớ đi Orange."

Tôi trề môi, "Cậu cũng hưởng ứng theo Hagrid à Harry? Tớ thật sự không tin tưởng cái trò du thuyền này của Hogwarts."

Ron hất tay, "Có sao đâu. Bồ nhát thế, sợ ếch rồi lại sợ cả đi thuyền. Lên đại đi, nào."

Tôi chắc chắn sẽ không bước lên, nếu như không phải là do tên tóc đỏ Ron đó kéo tôi vào. Khoảng khắc tôi đặt chân xuống thuyền, cái thuyền lại chao đảo thật mạnh, tôi còn sợ nó chìm vì cân nặng của mình.

Harry búng tay, rất thoải mái nhận định.

-"Là do cậu nặng quá đấy."

Tôi vươn tay cấu vào tay Harry.

Ngồi cùng thuyền với tôi là Ron với Harry, bên cạnh đó còn có cô bạn tóc vàng xù. Theo như lời Harry nói, đó là cô bạn ở trên tàu mà Ron có ác cảm. Tôi ồ lên, nhiệt liệt hoan nghênh.

-"Cảm ơn đã giúp tớ ở trên tàu. Mình là Orange Dursley, cứ gọi Orange là được. Còn bồ là..."

Cô bạn nghiêng đầu, bắt tay tôi, "Hermione Granger. Gọi tên thôi, Hermione là được."

Tôi cười mỉm, "Ừ, chào bồ, Hermione."

Sương mù lúc bọn tôi đứng ở ngoài cửa hơi dày, khi sương tan đi, tôi mới toàn vẹn ngắm nhìn được cả khuôn viên trường. Có nét cổ kính, cũng có nét hiện đại, so về mặt này, tôi lại ưu tiên học ở Cambridge hơn là Hogwarts.

Tôi không thích một ngôi trường quá rộng như thế.

-"Orange, cậu thấy sao?"

Tôi thở khẽ, "Rất đẹp, rất tuyệt vời. Với thẩm mĩ của tớ, ừ, Hogwarts rất đáng để thử học."

Đối diện với ánh mắt lấp lánh của cậu, tôi híp mắt mỉm cười, không thể nói đó chỉ là nói dối.

Về sau, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ biết, tôi đối với Hogwarts từ lần đầu đã không hề ưa thích.

Lão Hagrid dẫn bọn tôi đến cầu thang lên sảnh chính, đó là điều về sau tôi mới biết. Giống như khi người ta đi giao hàng hay chăn thả gia súc, lão bàn giao bọn tôi lại cho một vị giáo sư già tuổi, tôi liên tưởng đến mụ phù thủy trong câu chuyện "Công chúa ngủ trong rừng."

Tóm gọn lại, cổ là một bà lão. Một bà lão đích thực.

Tuy vậy, đối với phong thái của cô, tôi biết dù cô có nghiêm khắc ra sao, nhưng tôi sẽ không bao giờ phủ nhận rằng cô rất có thực lực.

Tôi biết các giáo sư ở Hogwarts không ai là nghiệp dư. Về mặt giáo viên, tôi tặng cho trường một điểm cộng.

-"Đến đây thôi, Hagrid. Cảm ơn anh."

-"Không có gì. Vậy tôi giao lại bọn nhóc cho cô, giáo sư Mcgonagall."

Đúng kiểu bàn giao gia súc chăn nuôi của giới Muggles.

Tôi cười mỉa.

-"Được rồi, học sinh năm nhất. Chút nữa thôi các em sẽ được vào trong dự tiệc với đám bạn, tuy nhiên, trước khi ngồi vào chỗ của mình, các em phải làm lễ phân loại nhà."

-"Có bốn nhà, Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, và Slytherin."

-"Khi ở đây, các nhà của các em cũng giống như gia đình của các em. Mỗi em phải cố gắng vì lợi ích của nhà mình. Từng hành động của mỗi cá nhân đều sẽ được cộng trừ vào điểm của các nhà, cuối năm học sẽ được cộng lại, nhà nào nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà."

Tôi nghe có tiếng cười xôn xao. Khi tôi liếc sang, tên Ma chó đang rất đểu cán hất mặt với tôi. Dù có trực giác hay không, tôi rất mong bản thân không cùng nhà với hắn.

Chỉ cần tưởng tượng phải coi một tên như hắn là gia đình của mình, tôi thà làm chó 99 kiếp còn hơn.

Tôi đảo mắt, thầm nghĩ hoặc là ếch cũng được.

Đó là cho đến khi có cái gì đó nhớp nháp dưới chân tôi.

...Tôi còn tưởng đó là một hòn đá.

-"Và bây giờ, trong lúc tôi vào kia chuẩn bị, đề nghị các em chấn chỉnh lại đồng phục, tác phong và đương nhiên là cả..."

-"CHA MẸ ƠI CÓC!!!"

Khi tôi nhảy dựng ra sau và cắt ngang bài diễn thuyết của giáo sư, bà ấy hẳn sẽ ghim mặt tôi mất. Tuy nhiên, tôi thấy bản thân không có lỗi. Xét cho cùng, thói quen sợ hãi một vật hay một ai đó không phải thứ có thể chữa lành trong một sớm một chiều.

Với ý nghĩ như vậy, tôi bất giác tự tránh ánh mắt của giáo sư Mcgonagall nhìn tôi.

Thằng nhóc từ đằng sau tôi nhào lên, tay không ôm con cóc ghẻ đen thui như than đó vào. Con cóc tên Trevor đó, tôi cũng mong là không cùng nhà với nó lẫn chủ nhân của nó.

Harry đỡ tôi dậy, tôi không biết ơn, cậu ấy đã giúp tôi nhìn thẳng vào tia lườm của giáo sư nữa.

Tôi thấy cổ gằn giọng nói nốt.

-"Hai trò, chấn chỉnh lại cả phép tắc và suy nghĩ cho tôi."

Tôi ho khan, "Vâng, thưa giáo sư."

Cô hừ lạnh nhìn tôi, sau đó quay người đi thẳng vào trong.

Trước khi tôi kịp thở phào, từ đằng sau có kẻ vỗ lên vai tôi. Tôi còn nghĩ là Harry hoặc Ron, nhắc nhở nam nữ thụ thụ bất tương thân. Không thấy có tiếng đáp mà chỉ có mấy sợi tóc bạc bay chơi vơi trong không gian, tôi rất không khách khí lấy đà mà tung một cước về phía sau.

-"Ma chó, đừng có động vào tôi!"

-"Con gái mà không dịu dàng gì hết. Tôi là có lòng tốt thấy lúc nãy cậu ngả ngửa nằm ra đất nên mới đến hỏi thăm đấy."

Tôi cười gằn, "Thật quý hóa cho kẻ thường dân tôi. Quý ngài giả tạo, mời phắn lẹ. Tâm ý của ngài tôi xin nhận."

Malfoy ha một tiếng, vò đầu tôi, "Bỏ cái nụ cười khó ưa đó đi. Con gái lúc cười chỉ nhếch 45 độ lên thì mới đẹp, hiểu không?"

Tôi nhếch khóe môi tạo thành góc bẹt, khinh khỉnh đảo mắt, "Bỏ tay ra."

-"Malfoy, có nghe thấy cậu ấy nói cái gì không? Cậu ấy nói mày bỏ tay ra!"

***

Việc Harry trực tiếp ra mặt bảo vệ tôi không khiến tôi bất ngờ. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên về âm giọng của cậu ấy đối với Malfoy. Hai người bọn họ mới gặp nhau vài lần, tôi còn tự hỏi liệu trong lúc tôi ngất ở trên tàu đó đã có gì xảy ra không. Nhưng thái độ của Harry đối với tên biến thái đó rất bình thường, tôi vốn dĩ còn cho rằng hiềm khích chỉ xuất hiện giữa tôi với Malfoy mà thôi.

...Đối với tôi, đó là một cú sốc.

Tôi tạm thời hóa đá.

-"Harry Potter? Tao hiểu, mày là muốn bảo vệ con nhóc này đúng không?"

Harry gằn giọng, "Tao nói bỏ tay khỏi cậu ấy, mày có điếc hay không hả Malfoy?!"

Tôi thấy Malfoy ồ một tiếng, sau đó choàng tay qua cổ tôi làm như thân thiết lắm. Cho tôi xin, tôi chưa nôn thẳng vào mặt cậu ta là phúc tám đời nhà cậu ta rồi.

-"Này nhóc con, muốn làm bạn với tao hay thằng mặt thẹo này?"

Tôi ho khan, "Ờ, ai cũng được. Nhưng không phải là cậu thì tốt."

Ron cười mỉa, tôi đánh giá rất cao hành động này. Cơ bản là nó đã khiêu khích Malfoy.

-"Mày cười cái gì?"

Ron chỉ tôi, "Cậu ấy đá mày rồi."

Tôi búng ngón cái, "Được lắm Ron, cậu ngầu đấy."

Malfoy trừng mắt nhìn tôi. Mặc dù ánh nhìn của cậu ta không có dữ tợn như tôi nghĩ, nhưng đủ để khiến tôi yên là tốt rồi. Thôi được, tôi sẵn sàng im, nhưng việc đứng đây hồi lâu mang lại cho tôi kết quả rất không tốt, nhất là khi thanh thiện cảm của tôi với Hogwarts đang tụt từng chút một.

-"Cái đó, Ma chó này, tôi..."

-"Im. Còn mày, tóc đỏ và áo choàng mặc lại, hẳn là lũ Weasley đúng không? Mày nghĩ có quyền lên tiếng ở đây à? Tên mày tao còn chẳng thèm hỏi."

Tôi cười cười, tên tôi cậu cũng có thèm hỏi đâu.

-"Harry Potter, rồi mày sẽ kiếm được những gia đình phù thủy sang hơn tụi này. Đừng vội kết bạn với đám tầm thường."

Tôi hắng giọng, "Thiếu gia, kẻ trong tay cậu cũng là một trong số những đám tầm thường đó."

Tôi thấy Malfoy cười nhếch một cái, "Đúng thế, vậy nên tao có thể giúp hai đứa bọn mày. Chơi với thuần huyết cao quý là một vinh dự đó."

-"Nhưng chơi với một thuần huyết biến thái thì là rác rưởi đó."

Khi phát ngôn ra nhận định vừa trên, tôi chỉ mong có thể chấm dứt mọi quan hệ giữa tôi với tên này. Đừng có vào cùng nhà, tôi không muốn có một tên biến thái là gia đình.

Cảm thấy bàn tay của Malfoy siết cổ tôi đang buông lỏng. Tôi hớp hơi, nghiêm trang chỉnh lại y phục, chống nạnh nhìn cậu ta.

-"Draco Malfoy, cậu nghe này, không cần cậu có tư cách chọn bạn cho tôi, tôi có mắt và vẫn chưa bị mù, thế nên tôi tự biết chơi với ai là tốt. Cậu cứ thoải mái sĩ diện hão về cái thứ 'thuần huyết' mà cậu nói đi, với tôi, tôi chả hiểu đó là cái gì, thế nên cũng không cảm thấy nó cao quý lắm đâu."

Harry ha một cái, kéo áo tôi, "Mày nghe Orange nói chưa? Xin lỗi, nhưng bọn này tự biết đứa nào tầm thường đứa nào không, nên cảm ơn."

Tôi gục gặc, "Đương nhiên, tôi không ngại nếu như cậu muốn làm bạn với tôi. Nhưng nói bình thường là được. Cái cách ăn nói của cậu gợi đòn lắm đấy."

Harry đế thêm, "Ừ, làm bạn...HẢ?! Khoan khoan khoan, không thể!"

Lần này đến lượt Malfoy nhếch môi. Mặc kệ việc Harry đang phản đối kịch liệt, tôi đặt tay lên vai Malfoy, thở hắt.

-"Về chuồng đi, đồ sư tử. Nếu chúng ta ở cùng nhà, tôi nhất định sẽ dành thời gian chỉnh lại cậu."

-"Tôi không cần!"

Tôi nhún vai, "Tùy cậu..."

...Dù sao chúng ta cũng sẽ không cùng nhà.

Trước khi kịp nói nốt, tôi đã ăn một chưởng của giáo sư Mcgonagall. Au, cú đó tuy bằng giấy nhưng thực sự rất đau đấy.

***

Học sinh tiến vào sảnh theo hàng đôi. Tôi đi cạnh Hermione, nhàn nhạt gật đầu hưởng ứng cô bạn đang tự hào về kiến thức của mình.

Hermione khoe với tôi đã đọc hết cuốn sách về lịch sử Hogwarts, tôi cười cười, nói rằng đó chính là một cuốn sách hay.

Cậu ấy có ý định muốn tặng tôi cuốn sách để nghiên cứu qua một chút. Coi như để Hermione vui, tôi chấp nhận mong ước của cô bạn. Tuy nhiên, Hermione không để cuốn sách ở đây, cậu ấy bảo sẽ đưa cho tôi sau.

Tôi mong cậu ấy quên luôn cuốn sách đi.

Thực tế, tôi đã nhìn thấy cuốn "Hogwarts, một lịch sử" ở tiệm sách Phú quý và Cơ hàn lúc đến Hẻm Xéo. Cái cuốn đó phải dày đến hơn 5 cm, mà một trang giấy cũng chỉ có độ dày là khoảng 0,1 cm. Cơ bản thì đó mới là phần tóm tắt, tôi còn không đoán nổi với cái lịch sử hơn bao nhiêu thế kỉ của cái trường này là phải mất bao nhiêu bút mực của các nhà văn nữa.

Hermione thương tôi thì nên quên cuốn sách đi.

Đại sảnh của Hogwarts rất rộng. Đối với tôi, tôi hứng thú với mấy cây nến bay lơ lửng trên không trung hơn cả. Thử tưởng tượng có ngày tôi học cách làm bọn nó khỏi bay nữa mà đột ngột rơi xuống, sau đó đứng nhìn Hogwarts chìm trong biển lửa, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thú.

Giáo sư Mcgonagall lườm tôi, tôi lập tức làm theo lời cô, chấn chỉnh lại suy nghĩ.

Việc phân loại nhà diễn ra bằng một cái mũ rách rưới bẩn thỉu. Tôi đột ngột thấy thanh thiện cảm của mình với Hogwarts suy giảm đến mức âm.

-"Được rồi các con, trước khi bắt đầu, cụ Dumbledore có lời muốn nhắn nhủ với các con."

Tôi cho rằng đó là bài diễn thuyết truyền thống của hiệu trưởng.

Cụ Dumbledore nhắc chúng tôi rằng không được bén mảng đến khu rừng Cấm và hàng lang tầng 3 bên tay phải. Đặc biệt nhắc nhở muốn chết đau đớn thì cứ mò đến đó. Tôi ngậm họng, tôi không muốn chết, sẽ không trái lời đâu.

...Tôi mong kết thúc lễ phân loại nhanh nhanh.

-"Được rồi, bắt đầu làm lễ nào. Ai được đọc tên hãy bước lên đây nhé. Susan Bones!"

Bằng một cách nào đó, tôi lại càng thấy kinh tởm. Cảm giác cái mũ bẩn thỉu đó được đội lên đầu mình và che sụp cả mắt đi, nó lầm bầm lầm bầm, quá ghê tởm. Tôi nghĩ tôi cần gội đầu ngay sau đó thì hơn.

Tên tôi đằng sau Harry. Trước khi cậu ấy lên, cả Ron lẫn Hermione đều được phân vào Gryffindor. Tôi đột nhiên muốn cách xa cả hai người này, nhà Slytherin đã có Malfoy, tôi muốn được vào một nhà như Ravenclaw hay Hufflepuff.

Khi Harry được gọi tên, cả sảnh đều im lặng. Cái tin tức "Cậu bé vàng" quả thực rất nổi tiếng.

Phân loại Harry Potter rất lâu, tôi dậm chân 5 lần, nuốt nước bọt tròn 6 lần mà cậu ấy vẫn chưa xong. Hơn 1 phút rưỡi, tôi rất mong sau việc này nếu đến gần tôi, Harry hãy đảm bảo là đã gội đầu rồi đi.

Tôi rùng mình.

Harry được vào Gryffindor. Tôi không ngạc nhiên, dựa vào biểu tượng của nhà đó là hình con sư tử, tôi đoán được đó là biểu tượng của sự dũng cảm và hiếu thắng. Tuy nhiên, đó là thể loại "cơ nhiều hơn não" mà tôi ghét.

...Tôi ghét lửng, ghét ưng, ghét cả sư tử, tôi thích mỗi rắn. Slytherin là rắn, được xếp vào Slytherin sẽ rất vui. Nhưng mà tuyệt đối không có chuyện một Muggle như tôi được xếp với thuần huyết.

Tôi cũng chẳng muốn coi Malfoy là gia đình.

Tôi cũng chẳng có nhã hứng tôn sùng dòng máu thuần chủng của phù thủy.

-"Orange Dursley."

Tôi bước từng bước rất khẽ.

Khi giáo sư Mcgonagall đặt chiếc mũ lên đầu tôi, cảm nhận được mùi hương như rác của nó, tôi lại càng nhăn mặt.

Cách khoảng 5 cm thôi cũng đủ để tôi muốn nôn rồi.

Tôi đã rất bối rối.

Tôi bài trừ, tôi bài trừ đội cái mũ đó,phản đối tôi ngồi ở đây và cật lực hối hận, tôi không muốn vào Hogwarts.

-"Lại là một Williams à? Được thôi."

Williams?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net