81.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngại gần chết...

Tôi vô cùng ái ngại nhìn vết nước mũi ướt tèm lem trên áo chùng của Nott, hối lỗi cúi đầu.

-"Cảm ơn...và...xin...lỗi..."

Nott nhún vai, "Không sao, ngoại lệ lần này thôi đấy. Cậu khá hơn là tốt rồi." Cậu ta nhanh chóng đứng dậy, mở cửa nhìn ra ngoài. "Các Giám Ngục đều đi rồi, chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn. Tôi không muốn mọi người biết tôi là một Slytherin ở cùng với một Gryffindor, lại còn là người đánh em gái mình nữa chứ."

Tôi gãi má, "Hồi năm Hai cậu còn từng bày trò hôn má, đút socola cho tôi ở ngay hành lang đó."

Nott thản nhiên gật đầu, "Ừ, bởi vì lúc đó cậu chưa đụng đến Daisy."

-"...Tôi nên thấy vui hay thấy buồn?"

-"Cậu nên đi chết đi."

Theodore Nott mở cửa bước ra ngoài, hành lang đã sáng đèn lên, tôi ngập ngừng dò xét rất kĩ mới dám bước ra. Dù sao thì cũng là một lần ám ảnh với Giám Ngục, tim vẫn đập hơi mạnh. Tôi nhìn bóng phản chiếu của mình trên cửa sổ, mắt còn sưng đỏ lên, tôi hiện tại còn không thể mở hết cả hai bên con ngươi ra, chỉ có thể ti hí nhìn một chút. Tóc rối, mũi còn chảy nước, hai bên khóe miệng còn dính cả nước bọt.

Tôi nhăn mặt.

-"Tôi bảo này, cậu đừng có săm soi nữa. Cậu đã đủ xấu để người khác muốn vả chết rồi." Nott đưa tay chắn ngang tầm mắt tôi với cửa sổ. "Cậu để hành lí ở chỗ Draco đúng không? Đi nhanh lên."

Tôi bực mình muốn đưa tay đẩy cậu ta ra, Nott rất mau lẹ né một cái, nhíu mày nhìn tôi, "Tôi đã bảo không thích người khác chạm vào, Dursley."

-"Tại sao cậu không thể tốt 1 giờ liền trở thành người tốt cả đời?" Tôi rụt tay lại, dụi dụi mắt. "Tôi bảo này, đột nhiên nhớ mấy nữ chính ngôn tình lúc khóc bao giờ cũng đẹp mê hồn, nam chính càng nhìn càng si mê thêm. Tại sao tôi khóc xong trông lại xấu thế nhỉ?"

Nott tặc lưỡi, "Thế nên cậu vĩnh viễn không thể là nữ chính được."

Tôi méo mồm, "Dù tôi có là nữ chính thì cậu vĩnh viễn không bao giờ là nam chính của tôi đâu."

-"Tôi không thèm cái loại như cậu. Cơ mà này..." Nott cười mỉa mai. "Cậu lần đầu gặp Giám Ngục còn sợ đến khóc lóc thảm thiết, hay tôi bảo Andrew miễn nhờ cậu giúp đỡ John nhỉ?"

Tôi cực kì muốn gật đầu, vậy mà cậu ta khích bác quá ghê, giọng điệu quá gợi đòn, tôi ngăn cảm xúc muốn đấm chết cậu ta, gằn giọng nói.

-"Cậu đừng có nói đểu! Tôi làm được!!"

-"Tốt, rửa mắt chờ lần tới cậu đấu với Giám Ngục thì thế nào." Cậu ta cười cười. "Đi nhanh lên."

Chúng tôi cùng trở về khoang của Malfoy rất nhanh. Bầu trời bên ngoài trông đã bớt u tối hơn so với ban nãy, còn đang có chút mưa nhẹ. Mặc dù sắc trời tối nhưng không phải tại vì mây đen, mà là do bây giờ đã quá 6 giờ rồi, căn bản là hoàng hôn đã qua. Tôi nhón chân nhìn qua cửa sổ, đằng xa có thể thấy Hogwarts đang tỏa sáng giữa cả một bầu trời tăm tối, lòng tôi chợt nhẹ đi. Sau một khắc địa ngục, cái hay nhất chính là thấy được một nơi hoặc một thứ nào đó quen thuộc với mình, nó khiến tâm trí được thả lỏng hơn một chút.

...A CMN, tôi lại muốn khóc rồi...

Muốn gặp Harry quá...

-"Dursley, đi nhanh lên." Nott nhìn tôi, chợt cậu ta nghiêng đầu. "Cậu muốn gặp Potter à?"

Tôi giật mình, "Hả?"

Nott chớp mắt, "Tôi đoán sai à? Xin lỗi nhé. Cậu có thể gặp cậu ta sau mà, đi nhanh lên."

Tôi lắc đầu, "Không, chỉ là...." Tôi nhíu mày. "À thì, đúng là tôi muốn gặp Harry. Mà sao cậu biết?"

-"Hử? À, không biết vì sao nữa..." Nott gãi tóc. "Nhìn cậu rồi đột nhiên nghĩ thế, không hiểu vì sao. Chắc là tại nhìn cậu thì cũng là nhìn Potter?...Mà nói chung thì tôi không biết, nó cứ thế hiện ra trong đầu tôi thôi."

Tôi mím môi.

Nott xua tay, "Mà quan trọng gì chứ, đi nhanh lên."

Không phải không quan trọng, mà là không quen. Tôi chưa từng gặp ai có thể hiểu tôi đến mức nhìn nét mặt tôi cũng có thể đoán được tôi đang nghĩ gì. Harry đã bên tôi rất nhiều năm, nếu người lúc nãy nói câu đó là cậu ấy thì tôi có thể hiểu, nhưng đó lại là Nott...

Chúng tôi chẳng thân thiết gì với nhau, cũng chẳng bên nhau quá lâu lắm, song chúng tôi lại rất hợp tính. CMN thật sự chẳng hiểu vì sao, cậu ta, một Slytherin lại có thể hiểu được tôi, một Gryffindor?

Đùa!!

***

-"Theodore!! Cậu đi đâu từ nãy đến giờ vậy?!"

Vừa mới đặt chân về khoang tàu thì Pansy Parkinson liền lao ra, nắm chặt hai vai Nott lắc dữ dội.

-"Cậu với Dursley, hai người vừa đi đâu chứ?! Giám Ngục của Azkaban vừa mới vào đây, hai người có biết nguy hiểm không vậy?!"

Nott hoàn toàn không để tâm đến mấy chi tiết dư thừa khác, cậu ta chỉ khựng lại một xíu, chăm chú nhìn Parkinson, "Giám Ngục vào khoang các cậu?"

Parkinson gật đầu, "...Ừ...Nhưng mà cậu đừng có---"

-"Daisy đâu?" Theodore Nott gằn giọng. "Con bé có làm sao không?"

-"À, Daisy...Con bé bị...bị..."

-"Bị làm sao?! Chết tiệt, tránh ra!!" Nott đẩy Parkinson sang một bên, xông vào khoang. Daisy Williams nằm trên một băng ghế, nước mặt giàn dụa, hiện đang được Draco Malfoy đỡ. Cậu ta liên tục vuốt lưng cô bé, an ủi:

-"Bình tĩnh Daisy, Giám Ngục đi rồi mà."

Daisy lắc đầu, rấm rứt nói, "Theo, gọi Theo cho em..."

Nott nghiến răng, "Daisy! Ngoan, bình tĩnh nào! Anh đây!" Cậu ta đẩy Malfoy sang một bên, nhẹ nhàng đỡ Daisy Williams dậy, từ tốn xoa đầu cô bé. "Có chuyện gì?"

Daisy lập tức òa lên khóc, "Theo, Giám Ngục tóm lấy em!! Em có cảm giác muốn chết luôn vậy!! Em lại thấy hình ảnh ba mẹ bị bọn chúng bóp cổ, cứ thế tống xuống Azkaban. Em không biết đâu! Tại sao cứ muốn quên rồi thì lại có người gợi nhớ những kí ức đau thương đó?! Đáng ghét đáng ghét! Đáng ghét mà!! Oa oa...."

Nott vòng tay ôm chặt cô bé, không nói không rằng bế thốc Daisy lên, đi thẳng ra ngoài. Cậu ta vội vàng đến mức va vào tôi, song ánh mắt tuyệt nhiên không để ý đến người đứng cạnh đó. Tôi thoáng sững sờ một lát.

Theodore Nott mà cũng có được gương mặt giống vậy à? Lo lắng đến mức để mất đi sự điềm đạm bình thường, cậu ta mà cũng có thể dịu dàng ôm Daisy như thế, tôi chợt cảm thấy, có phải giữa bọn họ không chỉ là tình anh em?

...Có thể, Nott đối với Daisy Williams lại là tình cảm khác? Một cái gì đó sâu lắng hơn chẳng hạn...

Tôi chợt thấy khó chịu, nhanh chóng quay mặt đi.

Malfoy thở dài, đưa tay ép mái tóc rối bù xuống, nhìn tôi.

-"Hai người đã ở đâu vậy Dursley?"

Tôi dụi mắt, "À, nấp tạm vào một cái khoang trống. Cảm thấy rất khó xử."

Parkinson nheo mắt, "Cậu khóc à? Sao mắt lại sưng lên vậy?"

-"Lần đầu đối diện với Giám Ngục nên có hơi căng thẳng, xém nữa là tự tử rồi. Lúc thoải mái nên thần kinh giãn ra, đột nhiên khóc thôi." Tôi xua tay, cố gắng làm điệu bộ nhẹ nhàng mà nói. "Đừng lo, bây giờ tôi ổn rồi. Đôi khi dồn nén quá nên phải khóc một chút, không thì tôi nổ não mất."

-"Có cần thuốc làm bớt sưng không? Để tôi lấy cho?"

-"Không cần không cần. Tôi về xem các cậu có ổn không thôi..." Tôi nhìn ra ngoài. "Sắp đến Hogwarts rồi đấy, tôi phải về với nhóm Harry đây. Hẹn gặp ở trường sau."

-"Tạm biệt." Parkinson vẫy tay. "Nhớ nhé, hẹn gặp ở trường rồi đấy."

Tôi phì cười, "Biết rồi."

Lúc nói chuyện với họ cảm thấy nhẹ nhàng như thế, lúc quay mặt bước đi tôi chợt cảm thấy rất nặng nề. Cảm thấy khóc như thế là chưa đủ, tôi muốn khóc thêm chút nữa, muốn trào ra luôn. Thật sự không biết vì sao lại để tâm đến việc Nott chăm sóc Daisy như nâng ngọc, bởi vì tôi chợt nhớ cũng luôn có người ở bên chăm sóc tôi như vậy? Tại sao lúc tôi khó khăn đến mức muốn chết, bật khóc đau cả họng thì người bên tôi lại không phải cậu ấy chứ? Tôi cảm thấy rất không cam tâm.

Giá như bây giờ cậu ấy xuất hiện đi được không? Bình thường tôi với cậu hiểu nhau lắm cơ mà, đáng lẽ lúc này cậu phải đọc được suy nghĩ của tôi mà xuất hiện đi chứ?

-"Orange! Cậu đây rồi!!"

Tôi ngước lên.

-"...Harry..."

-"Gọi cái gì mà gọi, cậu đã ở đâu hả?!" Harry sốt sắng xoay dọc xoay ngang cả người tôi, khám kĩ mấy lần mới mắng tiếp. "Tớ lo chết đi được, cậu có biết là vừa có Giám Ngục không?! Còn nữa, cậu không ngồi cùng khoang bọn này lại còn chạy đi đâu?! Giận dỗi cũng phải vừa vừa thôi chứ?! Cậu---"

Tôi bật khóc, "Harry..."

Harry giật mình, "Ê ê, sao thế?! Cậu đau ở đâu à?! Orange, có chuyện gì xảy ra, nhìn tớ nào, bình tĩnh...A..."

Tôi lắc đầu, mệt mỏi lẫn căng thẳng ập đến trong phút chốc, cảm thấy cả người muốn ngã quỵ xuống.

-"Ôm tớ đi."

Harry nhẹ nhàng vòng tay qua lưng tôi, vuốt dọc sống lưng an ủi, "Bình tĩnh, đừng khóc nữa. Có tớ ở đây."

Cảm giác rất khác khi ở bên cạnh Nott...

Nott không cho tôi được cảm giác ấm áp, cậu ta an toàn, nhưng bởi vì thâm tâm tôi biết cả hai đều không hề ưa nhau, vậy nên dù cho dựa dẫm vào Nott trong một khoảng khắc, tôi vẫn không thích cái cảm giác lúc cậu ta ôm tôi. Còn có là tôi biết, cậu ta đối với tôi khác với cậu ta với Daisy, cảm giác thật lòng và không thật lòng rất rõ ràng, điều đó khiến tôi mơ hồ thấy khó chịu.

Còn có Harry, thật vui vì biết còn có cậu ở đây. Ấm áp, an toàn, dịu dàng, tôi thích Harry, chắc chắn là rất thích cậu ấy. Harry đối với tôi luôn thật lòng, biết rằng luôn có cậu ở bên, tôi chỉ muốn đôi khi được ôm cậu ấy mãi thế này. Không có căng thăng và xô bồ, chỉ có tôi và cậu, có được không?

-"Cậu gặp Giám Ngục à?" Harry xoa đầu tôi. "Nó có làm gì cậu không?"

Tôi lắc đầu, "Không có, được rồi, cảm ơn cậu. Thực ra tớ cũng khóc một trận trước khi đến đây rồi..." Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy. "Trông có thảm lắm không?"

Harry bật cười, "Trông rất đáng yêu."

-"Thôi nịnh bợ đi." Tôi dụi mắt. "Mọi người có ổn không?"

-"Đều ổn cả. Bọn mình được giáo sư Lupin giúp." Harry nghiêng đầu. "Cậu cũng chẳng biết giáo sư Lupin là ai đúng không?"

Tôi nghĩ một lúc, "...Chắc là giáo sư dạy bộ môn Phòng chống Ma Thuật Hắc Ám năm nay. Gilderoy Lockhart tốt nhất là đừng nên trở lại nữa."

-"Là vậy đó. Giáo sư quả nhiên rất tốt, còn chống lại được cả Giám Ngục, đúng là một giáo sư tài giỏi mà." Harry trưng ra ánh mắt hâm mộ. "Và tớ có rất nhiều chuyện muốn kể đây, nhưng mà tàu sắp đến ga rồi. Chúng ta sẽ nói sau trong bữa tiệc nhé?"

Tôi vui vẻ cười lại, "Được thôi, tớ cũng có nhiều chuyện muốn kể. Cậu phải nghe hết đấy."

-"Biết rồi mà biết rồi mà ~" Harry chìa tay ra. "Đi nào."

Tôi nắm tay cậu ấy, đan cả 10 ngón tay vào nhau, cảm nhận hơi ấm truyền từ hai lòng bàn tay. Aaaa, Harry đúng là tuyệt nhất mà!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net