85.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết đầu là Tiên Tri, lớp học ở tận tầng trên cùng của tòa tháp Bắc. Tôi vừa mới ăn sáng xong đã hục mặt leo lên một dàn cầu thang, hết tầng này đến tầng nọ. Tháp Bắc thì tôi biết, mọi ngõ ngách ở Hogwarts nơi nào tôi cũng biết hết. Cái này đều là nhờ năm nhất lang thang khắp chốn, tôi cũng rất biết ơn bản thân có trí nhớ tốt như vậy.

Hermione trái ngược không hề mệt mỏi, 100% hào hứng, luôn mồm nói:

-"Mình bảo này Orange, bồ nghĩ giáo sư Trelawney là người thế nào? Hẳn là một người tri thức và hết sức thông minh, mình tin chắc những bài giảng của giáo sư sẽ là đỉnh cao của đỉnh cao."

Tôi mệt mỏi thở hồng hộc, không có cả sức để đáp lại. Ron nói vọng lên từ một đoạn xoắn của cầu thang, kèm đó là tiếng thở dốc:

-"Mình cho rằng giáo sư nhất định là người kì dị nhất cái trường này! Mà đấy là trường này chả có giáo sư nào là bình thường cả! Tại sao lại đặt lớp học ở một nơi cao vút và lập dị thế này?! Giáo sư Snape còn đặt lớp học ở tầng hầm thôi đó!"

Mặc dù tôi không có sức đáp lại, nhưng tôi rất đồng tình.

Harry là người thứ hai đặt chân lên bậc thang cuối cùng sau tôi, mệt mỏi đứng thở xong mới có thể nói.

-"Lớp học đâu?"

Chúng tôi đang đứng ở khoảng trống.

Tôi bám vào lan can cầu thang, nhướn người ra ngoài, "Mình đi chết đây..."

Harry kéo tôi lại, "Oi oi, thôi ngay đi! Cậu làm cái trò gì vậy?!" Cậu ấy nhìn quanh quất. "Đây đúng là tháp Bắc mà, tại sao lại không thấy phòng học nào vậy?!"

Ron huých tay Harry, chỉ lên trên. Ở trên đầu bọn tôi là một cái cửa sập hình tròn, trên đó đính một cái thẻ bài bằng đồng. Tôi đã quá mệt để có thể đọc được cái gì viết trên đó, nhưng Harry thì có thể. Cậu ấy nheo mắt.

-"Sybill Trelawney, giáo sư bộ môn Tiên Tri...Vậy lớp học ở đó à?"

Tôi nhấc chân trái đang định nhảy ra khỏi lan can xuống, tâm trạng có chút tốt hơn xíu.

Hermione có vẻ đã mất đi cái gọi là sự tin tưởng vào bài giảng của giáo sư Trelawney, hỏi một câu, "Vậy làm sao để lên được đó?"

Cùng lúc cô ấy vừa hỏi xong, một cái thang bằng bạc được thả xuống."

Ron cười hì hì, "Nhường bồ đó Harry."

Harry nhìn sang tôi, tôi méo miệng.

-"Đừng nói là cậu định để tớ trèo trước đấy."

Harry lắc đầu, "Không, tớ đang nhớ hồi hè cậu bị gãy chân. Nếu như tiên đoán đúng thì khéo lát nữa leo cái thang này cậu sẽ bị ngã lần nữa, và sẽ bị g---"

Tôi trầm mặc nắm vai Harry, "Cậu sẽ hỗ trợ tớ. Đi." Tôi oai phong leo lên trước, giữa chừng phải 3 lần tôi nhìn xuống để chắc chắn Harry vẫn đứng đó không bỏ đi. Tôi đau đớn nghĩ, mong là sau lần này không tạo cho tôi tính sợ độ cao.

Lớp học trông có vẻ khác so với những gì tôi nghĩ. Tôi từng tưởng tượng lớp Tiên Tri sẽ là phải một cái lều tím to, trong đó là vị giáo sư dạy bộ môn mặc mấy bộ áo chùng tím mà tôi hay xem trên tivi, trước mặt là quả cầu thủy tinh, xung quanh phát ra những làn khói tím mờ ảo. Nhưng CMN cái lớp này không phải vậy...

Nó...giống một cái quán trà...

Tôi leo đến nơi thì được Seamus Finnigan kéo nốt lên, trông mặt cậu ta thì cũng đang vui mừng hết mức vì tự dưng lại có thêm phù thủy sinh Gryffindor học bộ môn Tiên Tri. Còn có, tôi để ý thấy hiện tại con trai chỉ có mỗi Longbottom, còn lại thì hầu hết con gái. Parvati Patil nhìn tôi, mỉm cười vẫy tay, ngồi cạnh cô ấy là Lavender Brown.

Tôi đảo mắt xung quanh, không thấy có Slytherin nào là tim bớt đập nhanh gấp chục lần. Còn tưởng cả tiết này phải chịu sự tra tấn của Nott nữa chứ.

Rất nhanh sau đó cả 3 người còn lại cũng lên được, chúng tôi ngồi quây quay một cái bàn tròn, ban đầu định 4 người một bàn, nhưng tôi quá mệt mỏi để có thể ngồi hàng đầu, tôi ôm sách vở xuống hàng cuối, một mình một bàn.

Đợi một lúc, giáo sư Trelawney cũng xuất hiện. Bằng một cách ma thuật và huyền bí, giáo sư tiến ra, đứng trước cả lớp. Và bạn có biết tôi có ấn tượng đầu tiên là gì không? Là CMN tôi buồn ngủ...

Sáng thì 3 giờ sáng bị vực dậy, bữa sáng chưa ăn, hùng hục leo lên cái tháp mười mấy thước trên cao. Tôi chưa ngất là may đấy.

Giáo sư có nói gì đó, đại khái là.

-"Tiên Tri, bộ môn khó nhất trong ngành nghệ thuật huyền bí. Để có thẩm thấu nó hoàn toàn, các trò cần phải dùng đến Nội Nhãn. Đây là bộ môn cần phải có cái Nhìn thông suốt để xuyên qua lớp sương mù đang che giấu những tương lai sắp diễn ra và sẽ diễn ra, sách vở cũng không giúp ích được gì nhiều đâu."

Tôi âm thầm hưởng ứng. Được, lát về đốt sách.

Giáo sư nhìn tôi, chỉ đạo ngay, "Trò kia, trò tên gì?"

Tôi giật mình khỏi cơn ngủ đang lim dim, "À à, em là...Dursley...Orange Dursley."

Giáo sư nhào đến, bóp hai bên má tôi, săm soi bằng Nội Nhãn.

-"Ta thấy được...sự u buồn, sự tuyệt vọng, sự chết chóc..." Giáo sư run lên. "Xung quanh trò là một luồng khí hắc ám đen tối, nó đang bao bọc lấy trò, Dursley. Trò sẽ không có một tương lai sáng, trò sẽ chết, sẽ bị phản bội, sẽ sống trong hắc ám. Con người trò là không thể hướng tới ánh sáng được...." (P/s: Đây là lời giải thích của BE đó mọi người =.=)

Tôi im lặng. Cả lớp cũng im lặng. Hermione từ bàn đầu nhìn ra sau, nhăn mày được bật dậy, phản bác thay tôi.

-"Em thấy Orange sẽ có một tương lai rất tốt! Bạn ấy rất thông minh, đối với nhiều việc có cái nhìn rất tinh tế, dù có tương lai đen tối thì em cũng sẽ giúp bạn ấy!"

Ron hồn nhiên nhận xét, "Giáo sư Trelawney, không phải ý giáo sư luồng khí hắc ám là cơn buồn ngủ của Orange đó chứ?"

Tôi đang muốn díp hai con mắt lại đến nơi rồi. Ok ok, nhắm mắt lại thì đương nhiên sẽ tối rồi, ánh sáng đâu ra được. Ôi Merlin, tại sao mình lại đăng kí học Tiên Tri...

Longbottom là nạn nhân thứ hai sau tôi, giáo sư Trelawney kì lạ tiên đoán là bà cậu ấy đang không khỏe, trong khi cậu ấy khá chắc bảo là bà cậu ấy vẫn tốt. Parvati Patil đáng thương ngồi không cũng dính đạn, bị chỉ tên rồi xuyên qua tương lai, nghe nhận xét.

-"Trò, hãy cẩn thận với một tên tóc đỏ."

Ron bị Patil nhìn đến cháy mặt, cô ấy kéo ghế dịch ra xa cậu ấy phải mấy mét so với ban đầu.

Tôi...buồn ngủ...

Tiết đầu học cách bói tương lai qua lá trà. Theo lời giáo sư, chúng tôi cố uống hết ly trà của mình ngay khi nó còn nóng. Trước đó Sybill Trelawney còn tiên đoán rằng Longbottom sẽ làm vỡ cái tách đầu tiên, cậu ta quả nhiên làm vỡ thật, ngoan ngoãn nghe lời giáo sư chọn cái khác màu xanh lam.

Tôi nhìn tách của mình, tách màu xám, tôi lập tức đổi tách khác màu tím. Tôi CMN siêu ghét màu xám, nó gợi nhớ cho tôi về màu vắc-xin chống dại chó.

Bởi vì cái trò bói lá trà này là thực hiện theo cặp, người khác sẽ tiên đoán cho mình chứ bản thân không thể tự bói được, Hermione vui vẻ chuyển sách vở xuống ngồi cùng tôi. Còn tôi? Tôi triệt để muốn ngủ.

Uống xong tách trà, tôi theo lời giáo sư xóc bã trà của mình ba lần, rồi úp lên đĩa cho ráo nước, lật lên.

Chúng tôi nghe giáo sư tiên đoán cho nhóm của Harry trước. Có biết kết quả là gì không? Sybill Trelawney tiên đoán Harry đang bị Hung tinh chiếu, là sao quả tạ ấy, bảo là cậu ấy sẽ chết! Bởi một con chó đen!

Harry tái mặt đi trông thấy, có vẻ cậu ấy gặp con chó đen rồi. Tôi nghĩ một lát, nếu Harry gặp rồi thì tôi cũng phải gặp chứ? Ờm...

-"Này Harry, hồi hè khu nhà mình có tin một con chó đen chuyên đi ăn trộm thịt đấy!" Tôi vu vơ nói. "Biết đâu ý là vì nó ăn hết thịt nên phần thịt tớ mua là thịt chuột tiêm hóa chất, cậu ăn vào dễ bị đau bụng, sau đó dẫn đến việc mang thai không rõ nguyên do, bị chèn ép đến phát điên mà chết?"

Harry và Ron gục mặt xuống bàn ngay tức khắc, cả hai vai bọn họ đều run lên, rõ là đang nín cười. Tôi chẳng cảm thấy gì buồn cười cả, tôi đang nghiêm túc nói mà.

-"Đủ rồi, đến lượt chúng ta." Hermione nghiêm trang giở sách giáo khoa, hỏi tôi, "Bồ thấy gì trong tách trà của mình?"

Tôi đáp, "Một cái giường ngủ."

Hermione trừng trừng nhìn tôi, "Nghiêm túc vào!"

Tôi lại nói, "Một cái gối ôm."

-"Orange!"

Tôi nghiêm túc nhìn thật kĩ, sau đó hạ quyết tâm.

-"Một cái bịt mắt."

Hermione gấp sách lại, nói thẳng, "Mình tiên đoán số phận của bồ đó là, sau khi hết tiết này, bồ sẽ đi ngủ. Ngủ và vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại!"

Giáo sư Trelawney đi xuống, bảo bọn tôi.

-"Trò Granger, con không có rồi. Con không có cái Nhìn xác đáng để có thể nhìn xa trong tương lai. Còn Dursley, con phải nghiêm túc hơn với số phận của mình. Mau, để ta xem bã trà của con." Tôi còn chưa kịp quay cái cốc ra, giáo sư đã tự mình làm lấy. Sau đúng 2 phút tròn ngó vào tách của tôi, giáo sư bảo. "Ta nhìn thấy ở đây là một nửa trái tim. Con đang gặp rắc rối về vấn đề tình cảm sao?"

Harry lập tức quay phắt lại, "Cái gì?!" Cậu ấy chạy xuống chỗ tôi, ngó vào tách chỉ để xệ mặt xuống. "Một thứ bùi nhùi màu đen sì như c*t. Để tớ tiên đoán cho, điều này chứng tỏ đời cậu sẽ như c---"

Tôi gào, "Thích ăn đấm à?"

Harry biết điều bịt mồm lại, trong khi giáo sư Trelawney tiếp tục nhìn tách của tôi. Giáo sư xoay dọc cái tách 3 lần, xoay ngang 5 lần, tôi ngáp đến lần thứ 10 mới bắt đầu tiên đoán.

-"Có vẻ như là, trong năm nay, con sẽ trở thành người phá vỡ một mối tình nào đó. Không phải của con, mà là của một người khác. Nhưng thật kì lạ, đó không phải điềm xấu, là điềm lành. Con sẽ giúp người đó nhận ra sự thật và chông gai của cuộc đời, sẽ---"

Hermione cắt ngang, "Giáo sư có thể nói tên của người đó không?"

Giáo sư Trelawney ồ một tiếng, "Phải rồi, phải rồi, theo như ta thấy, người này tên là...là...Th... Theo..." Giáo sư nhìn tôi, vô cùng chắc chắn khẳng định. "Theodore Nott."

Tôi: (⊙_◎) CMN tỉnh cả ngủ!

Harry: (ノಠ_ಠノ) Nott?! Tại sao lại là Nott?!

Hermione: φ(。。*) Oidoioi cái này ngoài dự liệu...Tui hông định lái đến người này...

Ron:(; ̄︶ ̄) Kì lạ là sao mình không thấy bất ngờ nhỉ?

Cả lớp: (ゞ◎Д◎ヾ) Má nó có ai ngửi thấy mùi thuốc súng không?! Cháy!!

Sau đó, chuyện Harry bị tiên đoán là sẽ chết chìm vào lãng quên, nguyên ngày hôm đó chính là tin đồn Orange Dursley, tôi, một thành viên Gryffindor đi giải cứu Theodore Nott, phù thủy sinh siêu nổi tiếng năm Ba của Slytherin khỏi hồ ly tinh. Trải qua quá nhiều miệng lưỡi của người đời, tin đồn trở thành:

"Orange Dursley của Gryffindor tuyên bố sẽ tán đổ nam thần hoàn hảo, đàn em lễ phép, tiền bối thiên tài Theodore Nott của Slytherin."

Tôi á? Lúc đó tôi vừa bước ra khỏi phòng học, đang chuẩn bị sẵn dây thừng để treo cổ, cổ sắp vào tròng rồi thì bị Harry kéo lại, tình hình lúc đó rất căng thẳng. Đỉnh điểm chính là việc tôi bị John Williams viếng thăm vào một tháng sau đấy và cuộc hội đồng siêu đông đảo của các nữ phù thủy sinh Slytherin trước cửa tháp Gryffindor.

Tại sao tôi không thấy bất ngờ nhỉ? À, còn có, hai vụ việc trên là tôi dùng Nội Nhãn đấy, tin tôi đi, độ chính xác sẽ lên đến hơn 200%.

Tình thế cấp bách này chính là muốn dồn tôi đến chân tường, thời gian này tôi sáng tác ra một bài thơ 3 câu, vì tính tuyệt vọng của bài thơ này mà lũ bạn cùng Gryffindor đem đi rao khắp nơi, lưu truyền lại, y như thể muốn nhắc tôi nhớ mãi về cái tình hình căng như dây đàn này. Về sau, mãi tận khi tôi tốt nghiệp về thăm trường mới biết, tất cả những ai học Tiên Tri vào giáo sư Trelawney đều học thuộc bài thơ này.

Đề nghị nhìn lại đời trước khi biết đến Tiên Tri.

Đứng trước lớp học, quay người lại, nhìn sang phải.

Dây thừng đó. Treo cổ mà chết đi.

Bất ngờ là cái dây thừng tôi treo đó vẫn chẳng có ai gỡ xuống. Thật sự là nên vui hay nên buồn?

***

Lúc giờ nghỉ trưa , tôi cùng Hermione đến văn phòng của giáo sư Snape. Mang theo trách nhiệm là trợ lí, tôi chưa đến gặp giáo sư ngay ngày đầu tiên đã là quá thất lễ rồi.

Hermione đi cùng tôi cốt chỉ để hỏi bài giáo sư. Chiều nay chúng tôi ngồi nghiền ngẫm sách Độc Dược năm Ba liền nhận ra, kiến thức các năm lại càng khó hơn.

Tôi thì không sao, xét về học hành thì hiện tại tôi vẫn có thể nuốt được phần nào, nhưng mà Hermione rất khó chịu khi không thể hiểu bài, cô ấy nhất quyết đòi đi cùng tôi.

Tôi khó xử đứng trước cửa, nhìn cô ấy.

-"Này, bồ phải biết là nhờ giáo sư Trelawney mà hiện tại giáo sư Snape nhất định đang rất muốn bứt đầu mình. Nếu ông ấy mà còn biết mình dẫn bồ đến nữa thì...."

Hermione bực bội dậm chân, "Tại sao phải sợ? Mình chỉ là muốn đến hỏi bài thôi mà, hoàn toàn chẳng có ý gì khác!" Cô ấy tiến đến gõ cửa, bảo. "Bồ không dám thì mình tự làm!"

Tôi muốn chết...

Từ sau cánh cửa vọng ra tiếng nói, "Vào đi."

Tôi và Hermione cùng bước vào.

Giáo sư Snape đang ngồi ở bàn làm việc, hai bên là hai chồng giấy tờ cao đến 5 thước lần. Trước bàn làm việc còn có học sinh đang đứng, hai người họ đang bàn chuyện với nhau lúc tôi và Hermione tiến đến.

Giáo sư Snape đặt tờ giấy sang một bên, nhìn tôi.

-"Hôm qua có vẻ trò Dursley đây quá hưng phấn mà quên mất phải đến nhận công việc? Sáng nay trò có biết là năm nhất có tiết học không?"

Tôi chỉ có thể hối lỗi cúi đầu, "Em xin lỗi, thật sự là sơ suất quá..."

-"Bỏ đi, ta cũng không để tâm lắm. Năm nhất sáng nay học bài đầu chưa cần thực hành, trò hôm qua gặp Giám Ngục đúng không? Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tôi chợt thấy hai tai lùng bùng, như kiểu muốn ngã đến nơi. Cái gì đây giáo sư Snape quan tâm tôi?! Là tôi nghe nhầm hay thật sự là thế?!

Giáo sư Snape không để ý sắc mặt tôi thế nào, thản nhiên nhìn ra sau.

-"Còn Granger? Sao trò ấy lại đến đây?"

Hermione lật quyển sách giáo khoa, nói nhanh, "Em có chút vấn đề muốn hỏi. Giáo sư có phiền không ạ?"

Giáo sư Snape thản nhiên gật đầu, "Có, rất phiền. Ta hiện đang có rất nhiều việc. Phải rồi." Giáo sư chỉ sang người còn lại trong phòng, từ tốn nói. "Đây là trò Nott ở Slytherin, là một phù thuỷ rất có thiên phú Độc Dược. Hai trò có thể ngồi nói chuyện với nhau trong khi ta làm nốt việc. Còn Dursley..."

Tôi nhìn sang người kia, "Nott?"

Theodore Nott không buồn phản ứng lại, ánh mắt chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt. Lúc nghe giáo sư Snape nói đến mình, cậu ta mới ngẩng mặt lên.

-"Em cũng là học sinh năm Ba mà giáo sư."

-"Ta tin tưởng trò có thể tự học được phần đầu của kiến thức Độc Dược năm nay." Giáo sư Snape nhìn sang tôi. "Dursley, từ bây giờ Nott cũng sẽ là trợ lí của ta, hai trò tốt nhất là cố làm thân với nhau đi."

Tôi suýt ngã. Nott thì chợt khựng lại, "Em làm trợ lí cho thầy từ lúc nào vậy ạ?"

Giáo sư Snape khoanh tay, "Vì tin đồn mà trò tạo ra cho Nott."

Theodore Nott lập tức quay phắt sang tôi, nhỏ giọng nói:

-"Tôi nhớ rồi, nhờ ơn cậu mà giờ đi đến đâu cũng có người hỏi tôi có hẹn hò với cậu không. Slytherin thì hết Draco đến Daisy rồi John nói vớ vẩn bóng gió này nọ, thật bực hết cả mình. Cậu một ngày không gây rắc rối liền không chịu được à?"

Tôi còn chưa kịp đối lại, Hermione đã nhảy dựng lên.

-"Cậu nói đúng, Orange là người rất vô phép tắc! Tôi nhiều khi còn tự hỏi tại sao mình có thể chịu được cậu ấy!"

Nott gật đầu, "Đúng vậy! Dursley hành động không bao giờ nghĩ trước nghĩ sau, nóng vội bộp chộp, toàn đem đến phiền phức cho người khác! Cậu có thấy bản thân rất tệ không?!"

-"Không chỉ vậy đâu, cậu ấy còn siêu lười biếng nữa!" Hermione ôm đầu cảm thán. "Tại sao người nào càng thông minh thì càng có bệnh lười? Phòng ốc không dọn, bài tập không làm, bài trên lớp cũng không ôn! Quá tệ!"

-"Nói không sai, thật sự không biết là thông minh ở đâu. Con gái đâu mà bạo lực vô duyên, cậu có thấy mọi người đều chê trách cậu không?" Nott nhìn Hermione. "Tôi hiểu cảm giác của cậu, còn không hiểu chính là tại sao Potter nhà các cậu lúc nào cũng nâng niu con nhỏ này như công chúa. Cậu có cảm thấy nên đàng hoàng nói chuyện với cậu ta không?"

Hermione quên luôn cả mục đích đến đây, quên luôn cả việc người đang nói chuyện với mình là Slytherin, hào hứng bắt tay với Nott.

-"Cậu nói quá đúng, tôi nhất định sẽ làm!"

Hai người bọn họ ăn ý nhìn nhau, còn trừng mắt, "Orange / Dursley, lo mà xem lại mình đi!"

Giáo sư Snape vô tâm nói với tôi, "Chà, trò được yêu quý quá nhỉ?"

Tôi lập tức ngã ra bàn. Đúng là một lũ quy củ chết tiệt!

***

Hôm nọ có bạn gửi cho mình một bức vẽ, bảo đây là hình tượng chị Orange trong lòng bạn ấy. Xin phép giấu tên, ảnh ở trên nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net