89.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, vụ việc không yên xuôi được cho lắm. Trong nhà Gryffindor, trái với dự tính của tôi, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất hay ho. Nhiều bạn gái còn đến hỏi tôi làm sao để tán đổ một anh chàng điển trai như Theodore Nott thế. Cảm thấy rất khó xử, tôi đáp qua qua, đại khái là:

-"Dựa vào cái duyên. Lần đầu gặp Nott, mình cảm thấy bọn mình rất có duyên, vậy nên lập tức yêu nhau thôi!"

Bởi vì câu nói đó của tôi mà nhiều người lan truyền một tin đồn, rằng tôi với Nott là tình yêu sét đánh, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Tôi rất không vui, dù sao tôi cũng không mong đợi phản ứng này! Cái tôi muốn là sự phản đối! Phản đối cơ mà?!

Tin đồn lan quá nhanh, một bữa nọ đang đi với Hermione, một cô bạn từ Ravenclaw chạy đến hỏi tôi:

-"Có thật cậu với Nott là tình yêu sét đánh không?"

Hermione nhăn mặt, "Này, hỏi gì vô duyên thế? Chuyện của người ta liên quan đến cậu à?"

Cô bạn liền ấp úng, "Xin lỗi xin lỗi, tại vì mình tò mò thôi..."

-"Thôi Hermione." Tôi cười gượng. "Cậu tò mò điều gì?"

-"A, là..." Cô bạn cúi đầu, đỏ mặt ấp úng. "Cậu làm sao lại biết được người đó với mình là định mệnh? Nhỡ chỉ là hai người cảm nắng nhất thời thì sao? Điều gì chắc chắn được người đó sẽ là người cùng mình có mối quan hệ lãng mạn đó? Mà hai người lại còn là...một Slytherin một Gryffindor nữa..."

Tôi khó hiểu, "À...Mình không hiểu ý cậu lắm..."

-"Là...ý mình là..." Cô ấy dứt khoát nắm tay. "Nhỡ đâu cậu ấy không phải người thực sự hợp với cậu, vậy không phải cậu đã phí một khoảng thời gian để yêu cậu ấy sao? Không phải trong chuyện tình cảm thì nên suy nghĩ thấu đáo hơn sao?" Cô ấy nói khẽ. "Mọi người thường bảo, chàng trai bạn yêu năm bạn 18 không thể nào đi cùng bạn đến cuối đời. Nếu không có kết quả, vậy tại sao lại bắt đầu làm gì?"

Tôi không hiểu lắm...

Nhìn mặt cô bạn kia, rất nghiêm túc, tôi mờ mịt đoán chắc bản thân cô ấy cũng đang rơi vào tình trạng kiểu mà cô ấy đang nói kia. Tức là...

Kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên là kiểu yêu rất cảm xúc. Hẳn cô bạn này là người lí trí, yêu ai hay làm việc gì cũng cần có sự chắc chắn nhất định. Cô ấy đang để ý một người, mà từ lúc thấy cậu ấy đã rất thích rồi, nhưng mà không dám khẳng định, vì nếu người này không thật sự dành cho mình, thì đúng là rất phí phạm thời gian.

-"À thì..."Tôi chớp mắt. "Mình chỉ cảm thấy, nếu thực sự từ khoảng khắc đầu tiên gặp nhau đã cảm thấy bản thân có thể cùng người kia đi đến cuối cuộc đời, thì hãy lập tức yêu cậu ấy đi. Duyên trời không phải ai cũng có thể bắt được đâu. Thế giới 7 tỷ người, có những kẻ dành cả cuộc đời cũng chưa chắc gặp được cái duyên của mình. Vậy nên, dù đúng hay sai, thì ngay lúc đó vẫn cứ nên giữ người đó lại đi đã. Dù sao thì..." Tôi gãi má. "Cậu cũng đã từng thích cậu ấy, cũng đã dành thời gian và tâm tư nghĩ về cậu ấy, vậy thì tội gì mà không tiến thêm một bước. Yêu một người không sai, sai chính là cậu không dám nói yêu với người đó kìa."

Nói xong, tôi cảm thấy mình rất ngầu!

Đúng là chém bay trời, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ cô bạn kia dành cho tôi, tôi tội lỗi cúi đầu, dằn vặt việc thực ra tôi với Nott chỉ là điêu toa phét lác. Ôi mẹ ơi, con đau lòng quá, nhưng vẫn thấy mình thật ngầu!

Hermione đứng cạnh lườm tôi, môi bĩu ra, tỏ vẻ rất khinh thường.

Cô bạn kia thì mỉm cười vu vơ, cúi đầu nói.

-"Cảm ơn cậu! Mình hiểu rồi! Từ giờ sẽ không bị động nữa, nhất định sẽ cố gắng tiến đến với cậu ấy!"

Tôi ậm ừ, "Cố lên..."

-"Mình là Cho Chang, thuộc Ravenclaw! Nếu có dịp thì chúng ta uống trà với nhau nhé?" Cô ấy đưa tay ra trước mặt, hào phóng cười với tôi. "Mình mong chúng ta có dịp tìm hiểu nhau hơn, được không?"

Tôi ngập ngừng gật đầu, nắm tay cô ấy, "Được. Nếu có dịp thì chúng ta sẽ cùng ngồi nói chuyện tiếp."

Cho Chang mỉm cười, "Cảm ơn cậu."

Tôi nghĩ một lúc, lát sau nói lại với Hermione.

-"Nè, cậu ấy xinh thật đó."

Mẹ nó, Cho Chang xinh y như thiên thần! Tôi chết đây!

Sau đó, chẳng biết tại sao các bé năm nhất lại biết tôi tư vấn tình yêu cho Cho Chang, liên tiếp mấy ngày sau, hôm nào cũng có thư để trước phòng tôi, nhờ tôi tư vấn nên làm gì này nọ. Hầu hết toàn là của các bé năm nhất, tôi rất ngại, dù sao tôi cũng chưa từng yêu đương thật sự, tư vấn vớ vẩn thì chết cả tôi lẫn người được tư vấn nữa.

Hermione không tỏ ra phản đối quá mức về quan hệ của tôi và Nott, cô ấy nói:

-"Thực ra Nott không phải là người xấu. So ra mà nói, mình còn tự hỏi vì sao bồ có thể vớ được một quả trứng vàng như cậu ấy kìa."

Tôi bảo, "Thế sao? Vậy thì không tốt, mình mong nhất chính là thấy mấy cậu phản đối quan hệ của bọn này mà."

Cô ấy nhướn mày, "Cái gì?"

Tôi nhún vai, "Không có gì không có gì, mình đùa thôi."

Hermione vừa đeo cái Xoay thời gian cho tôi vừa làu bàu, "Vẫn không thể hiểu tại sao hai người đến được với nhau...Khổ thân Harry..." Cô ấy nhìn tôi. "Mà đừng nói bồ biết cảm xúc của Harry nhưng vẫn thích đùa cợt đấy nhé?"

Tôi bĩu môi, "Vì Harry không nói rõ với mình." Chúng tôi cùng đi đến lớp Số học vừa nói. "Mình biết cậu ấy thích mình, nhưng mà quan trọng là sự thẳng thắn. Mình không có gu bạn trai nào quá cao, nhưng chí ít người đó phải quyết đoán một chút. Ít nhất là cậu ấy phải dám đối mặt với mình rồi nói rõ tình cảm, còn bây giờ? Harry đang trốn tránh mà."

Hermione không hài lòng đáp, "Nhưng cậu ấy cũng rất quan tâm đến bồ."

-"Nott cũng quan tâm đến mình, nhưng bằng một cách khác so với Harry." Tôi nghĩ một lát. "So với một Harry Potter luôn chiều chuộng và nâng niu mình, mình sẽ chọn một Theodore Nott nghiêm khắc và giáo huấn mình hơn. Chí ít thì, cậu ta đã đối mặt với mình và nói rõ tình cảm, còn Harry thì chưa."

-"...Mình sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng mà cũng phải nói, mình không thực sự cảm thấy bồ với Nott có tình cảm gì đặc biệt với nhau." Hermione thở hắt. "Linh cảm thôi, nhưng bồ có thực sự cảm thấy cậu ta là người phù hợp với mình không?"

Tôi lắc đầu, "Không, mình và Nott không bao giờ hợp nhau."

-"Vậy tại sao có thể---"

-"Chính vì không hợp nhau ấy, Hermione, nên là mình mới thích cậu ta hơn." Tôi mỉm cười. "Yêu một người hợp tính đôi khi lại không thú vị bằng việc yêu khắc tinh của mình đâu. Mình thích mạo hiểm, nên mình sẽ chọn Nott. Thế thôi."

Nói chung, với Hermione thì mọi thứ rất nhẹ nhàng. Thi thoảng tôi còn nhờ cô ấy giúp trả lời thư tư vấn, chúng tôi vẫn là bạn tốt. Nói rồi mà, tư tưởng của Hermione rất thoáng, tôi đặc biệt rất thích điểm này của cô ấy.

Đó là đối với Hermione, còn với Ron...

-"Phản đối phản đối phản đối!! Bồ hẹn hò với một Slytherin?! Bồ điên sao?!"

...Phản ứng mãnh liệt...

Tôi nhún vai, "Mình chưa bao giờ nghĩ mình là người bình thường."

Ron cự lại, "Bá láp! Nói chung là mình không chấp nhận! Slytherin là đối thủ của chúng ta đó! Bồ là một Gryffindor, Orange! Bồ không thể yêu một Slytherin được!!"

Tôi chưa kịp nói lại đã bị cướp lời. Nott từ đằng sau tiến đến, tự nhiên choàng vai tôi, lạnh lùng nhìn Ron.

-"Ai quy định?"

Ron chỉ cậu ta, "Cậu dám tới đây?!"

Nott gật đầu, "Ừ, tôi dám."

-"Tôi liền đánh chết cậu! Cậu có chỗ nào hay để Orange thích cơ chứ?!"

Nott nhún vai, "Chỗ nào hay thì là tự cô ấy nhìn thấy, không cần đến lượt cậu biết. Dù sao người tôi thích là Orange. Còn cậu, tôi ghét."

Má nó, lời này vốn dĩ nghe rất giống một lời đùa cợt, mà nói ra từ miệng tên này sao nghe đau quá vậy?

Tôi lập tức cản lại, "Được rồi được rồi, không bàn cãi nữa. Cậu đừng có khó ưa như thế Nott, Ron vẫn là bạn tôi đấy. Cậu tạo ấn tượng xấu như thế với bạn tôi cũng là tạo ấn tượng xấu với tôi."

Ron lè lưỡi, lên mặt nhìn Nott, "Thấy chưa?! Cậu đừng cậy có Orange làm khiên đỡ! Tôi không sợ thể loại công tử bột như cậu đâu!!"

Nott thản nhiên nhìn tôi, đốp một câu.

-"Tránh xa xa ra."

-"Tránh cái gì?"

-"Tránh Weasley xa xa ra."

Ron há hốc, "Dựa vào đâu?!"

Nott nhướn mày, "Dựa vào tôi là bạn trai cậu ấy."

-"Tầm phào!" Ron kéo áo tôi. "Dù cậu có là người yêu hay bạn trai gì đó của Orange thì cũng không có quyền kéo cậu ấy ra xa khỏi bạn bè! Tôi biết Orange 2 năm, còn cậu mới biết cậu ấy chưa đến 1 tháng thôi!"

-"Nếu cậu cảm thấy thời gian trong một mối quan hệ mới là quan trọng, thì chẳng trách cậu vì sao không có được người yêu." Nott nghiêng đầu. "Tôi cho rằng, mức độ thấu hiểu mới quan trọng."

Ron đáp, "Tôi hiểu cậu ấy hơn."

Nott lắc đầu, "Cậu không biết gì về cô ấy thì đúng hơn." Cậu ta nghĩ một lát. "Cậu có biết Orange thích ăn gì nhất không?"

Ron: ??

-"Có biết cô ấy bình thường học môn gì tốt nhất không?"

Ron: ???

-"Có biết trên mặt cô ấy có bao nhiêu cái mụn không?"

Ron: ??!!

Tôi ngượng đỏ cả mặt, "Đủ rồi! Ngừng cho tôi, ngừng! Cậu thôi đi!!" Tôi kéo Nott, vừa quay nhìn Ron. "Xin lỗi, đừng để ý! Tên này bị điên rồi!!"

Sau đó, tôi cãi nhau với Nott một trận.

-"Đồ điên! Cậu nói cái quái gì vậy?! Tại sao có thể đặt ra mấy câu hỏi vớ vẩn như thế?!!"

Nott cười cười, "Xin lỗi, tại không biết đặt thêm câu nào nữa."

-"Cậu có thể dừng nói mà?!"

-"Nhưng tôi không thích." Nott bĩu môi. "Tôi ghét thua, đặc biệt là thua một Gryffindor."

-"Ngậm! Câm ngay! Lập tức im miệng cho tôi!" Tôi trừng mắt. "Cậu cũng có biết bà đây thích món nào đâu?! Mà mặt tôi cũng không có mụn, cậu nói cũng phải nghĩ đi chứ!! Chém gió vừa thôi, lần sau bớt nói một câu cậu cũng không bớt đẹp trai đâu! Ngậm miệng vào!"

Nott hối lỗi cúi đầu, "Xin lỗi xin lỗi, lần sau sẽ không như thế, được chưa?"

Tôi nghiến răng, "Còn có lần sau chắc?!!"

Nott bĩu môi, "Thì tôi sẽ cẩn thận hơn mà..."

Tên mất dạy!!

***

Một hôm nọ tôi đi học Độc Dược muộn mấy phút đầu, lúc đến thì thấy Harry với Ron đang phải còng lưng hầu hạ cho quý công tử Malfoy. Draco Malfoy thì hả hê cười cười, khinh bỉ ngồi trên ghế nhìn hai người họ như một lũ hạ đẳng.

Tôi bỏ qua toàn bộ ánh nhìn, tiến thẳng đến chỗ giáo sư Snape nộp tài liệu.

-"Chỉ có từng này thôi?"

Tôi trề môi, "Còn thêm nữa thì em sẽ ngất đấy giáo sư."

Giáo sư Snape vẫy tay, "Tạm thời vậy đi, trò về chỗ đi."

Tôi gật đầu, toan quay về chỗ thì bị gọi lại. Giáo sư Snape nhìn tôi, nhỏ giọng nói.

-"Chuyện của trò và Nott có tốt không?"

Tôi đen mặt, "Giáo sư cũng biết việc này à? Em tưởng thầy không để ý đến mấy thứ tầm phào như tin đồn yêu đương chứ?"

Giáo sư Snape nhún vai, "Không muốn biết cũng không được. Một người là học sinh của ta hẹn hò với một Gryffindor, rõ ràng là một tin sốc đúng không? Nó lan truyền rất nhiều rồi, nhiều đến mức đi đến đâu cũng nghe lũ học sinh thì thào về hai trò kìa."

Tôi cao giọng, "Chuyện của bọn em vẫn tốt, cảm ơn thầy."

-"Vậy sao? Thế thì tốt." Giáo sư Snape đứng dậy, bắt đầu đi xuống lớp học để kiểm tra sản phẩm. "Dù sao thì, đừng có giống như mẹ trò."

Tôi liền cảm thấy như vừa có một nhát búa đập vào não.

Mẹ tôi? Mẹ của tôi á?

Giáo sư Snape biết mẹ tôi?!

Tôi nín thở, vội vã chạy đến chỗ giáo sư Snape. Thầy đang khiển trách Longbottom vì màu món thuốc bị sai, tôi toan muốn kéo thầy ra nhưng chợt dừng lại. Chết rồi, tò mò thì có nhưng mà tôi vẫn không muốn bị mắng, nhất là bị giáo sư Snape mắng thì thảm lắm. Không muốn không muốn, tuyệt đối không!

Hermione đập đập vai tôi, "Ê, bồ nói giúp Neville đi. Khổ cậu ấy quá."

Tôi méo miệng, "À à...Thế này thì..."

Giáo sư Snape vẫn đang quát:

-"Ông Longbottom, còn gì có thể nhét được vào cái sọ đầy mo của ông nữa không?! Món thuốc phải màu cam! Màu cam! Còn đây là màu gì?! Tôi còn phải làm gì để giúp ông hiểu nữa hả ông Longbottom?! Chỉ cần một chút xíu nhớt đỉa thôi, và xem này?! Ông cho một đĩa nhớt đỉa vào?! Ôi Merlin, thật là một sự sỉ nhục mà!"

Tôi nuốt nước bọt, "Đừng ép mình, Hermione. Mình cũng sợ."

Hermione thì thầm, "Nhưng tội Neville quá..."

Tôi âm thầm tự cổ vũ chính mình. Aa, cái này là tự đào hố chôn mình đấy! Tự đào hố!!

Tôi hít một hơi thật sâu...

-"...Thưa giáo sư..."

Giáo sư Snape trừng một cái, "Hả?"

Tôi khóc!

-"Xin, xin hãy cho cậu ấy một cơ hội nữa...Dù gì mỗi người đều có sở đoản riêng, cũng không thể trách Longbottom không hoàn thành món thuốc chỉ trong một lần được. Tùy vào thiên phú của cậu ấy, chứ cứ áp đặt Longbottom thì..." Tôi cắn răng. "Cũng không phải là...đúng đâu..."

Giáo sư Snape hạ giọng, "Ồ? Vậy ý trò đó là lỗi của ta? Vì ta đã áp đặt Longbottom nên cậu ta không thể tiến bộ được?"

Tôi đau đớn lắc đầu, "Không không! Em không có ý đó! Ý em là---"

-"Là ta sai?" Giáo sư Snape híp mắt. "Vậy là ta đã quá vô cảm, không chú ý đến các sở đoản và sở thích của học sinh mình?"

Tôi CMN rất muốn gật đầu.

-"Không, giáo sư. Ý em chỉ là muốn giáo sư cho Longbottom thêm một cơ hội nữa. Em tin với sự chăm chỉ của cậu ấy thì có thể làm được." Tôi vung tay. "Thiên tài chỉ có 1% là thông minh, còn 99% là chăm chỉ và cần cù mà!"

Giáo sư Snape lừ mắt một cái. Tôi nín thở.

-"Longbottom?"

Neville giật mình, "Dạ?!"

- "Biết ơn đi vì ta sẽ cho trò một cơ hội thứ 2. Cuối giờ học, đem đến cho ta một dung dịch Co Rút hoàn hảo nhất."

Tôi âm thầm thở phào.

Malfoy cười rúc rích đằng sau, sau đó nói nhỏ với tôi, "Dursley, cậu có thấy bản thân rất may mắn không? Vừa là bạn gái Theo vừa là học sinh cưng của giáo sư Snape, ở Hogwarts thì cậu đúng là có hai cái khiên chắn rất tốt đấy."

Tôi thở dài, "Thật sự không biết là may hay rủi nữa đây..."

Harry bực bội liếc Malfoy một cái, đi đến tách hai đứa bọn tôi ra.

-"Malfoy, tránh xa Orange ra."

Malfoy cười khẩy, "Mày là gì của cậu ấy nào?"

Harry nhíu mày, "Chẳng mắc mớ gì tới mày hết."

Draco Malfoy đảo mắt nhìn quanh, õng ẹo nói:

-"Không mắc mớ đến tao, nhưng mắc mớ đến bạn tao đó."

-"Mày?!"

-"Giáo sư Snape, Potter muốn đánh em!!"

Giáo sư Snape lập tức lên giọng, "Gryffindor, trừ 5 điểm!"

Tôi lập tức can Harry lại:

-"Đủ rồi đủ rồi! Đừng để ý nữa! Cậu biết tính Malfoy mà!"

-"Cậu đừng có bênh nó!" Harry vùng vằng nói với tôi. "Cái thái độ xấc láo đó thật sự không thể chấp nhận được! Mặc dù tớ không thích Nott lắm, nhưng mà cậu với cậu ta còn đỡ tệ hơn là cậu với tên Malfoy này. Làm ơn, tránh xa hắn ra."

Tôi cười cười, "Harry, cậu nghĩ được vậy tớ rất mừng, nhưng chúng ta nên nói tiếp sau."

Đến đây tôi nghĩ: Mình CMN muốn chia tay với Nott quá...

Thế đấy. Một cơn bão dư luận lướt qua như thể muốn nhấn bẹp sự kiên nhẫn của tôi vậy. Cả Hogwarts không những không ai thất vọng mà còn rất mừng rỡ, như thể việc tôi và Nott đến với nhau là chuyện bình thường. Tôi rất không thích, tôi muốn chia tay, muốn nói thẳng là bọn này chẳng có gì với nhau hết!

Nhưng mà, còn có Nott thì...

Tôi: "Chia tay đi..."

Nott: "Hửm? Không thích."

-"Cái gì?! Cậu nói cái gì?! Cậu bảo không thích?!"

-"Ừ, tôi không thích." Nott nhếch mép cười đểu. "Tôi cảm thấy, nhờ cái danh nghĩa bạn trai này mà có thể sai khiến cậu làm rất nhiều việc." Cậu ta ném cho tôi một xấp tài liệu. "Xử lí nốt đống này hộ anh nhé, bạn gái đáng yêu ~"

Tôi gân cổ cãi, "Này, không lợi dụng!"

Nott cúi đầu hôn tôi, "Sẽ có thưởng mà."

Tôi đơ mất một lúc.

-"Tôi...Tôi không phải nữ phụ ngôn tình! Cậu nghĩ tôi mắc cái bẫy mèo này à?!"

-"Xét theo biểu cảm của cậu thì, tôi nghĩ là đúng rồi đấy. Cậu mắc bẫy rồi."

-"Cậu cút đi!"

-"Không cút, chỉ cần cậu vẫn còn ghét tôi thì tôi sẽ không bao giờ cút đi đâu hết." Nott đè lên đầu tôi, thản nhiên nói tiếp. "Mà này, cậu có cảm thấy phản ứng của mọi người rất khác so với những gì chúng ta dự đoán không? Tôi còn mong sẽ có một trận đánh to lớn nào đó bùng nổ, vậy mà..." Cậu ta thở dài. "Yên bình ngoài sức tưởng tượng."

Tôi liếc cậu ta, "Daisy Williams không phản ứng gì á?"

-"Hửm? Daisy á? À thì..." Nott mỉm cười. "Tôi cũng không biết nữa."

Tôi nhìn một hồi, chẳng hiểu sao lại hỏi.

-"Có buồn không?"

-"...Haha..."

-"Đừng có cười, tôi đang hỏi cậu mà."

Nott choàng tay qua vai tôi, ngó lơ lời tôi nói, cứ thế kéo đi.

-"Đi làm việc thôi, không lười biếng nữa nhé."

Vậy ra một tên xấu tính như Nott cũng có những khổ tâm riêng. Cậu ta cũng không phải người hoàn hảo, ở nhiều chuyện, Nott cũng chỉ là một đứa nhỏ 13 tuổi, suy nghĩ không hề thấu đáo như người ngoài thường nghĩ.

Mừng là vì người duy nhất biết cậu ta có mặt này lại là tôi.

-"Ừ, không lười biếng đấy nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net