97.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trốn được khỏi giáo sư Trelawney thành công, tôi trở về kí túc đánh một giấc ngon lành. Đến khoảng gần 8 giờ tối có tiếng người gõ cửa, kêu réo ầm ĩ, tôi mới tỉnh mộng đi ra mở cửa. Và, quả nhiên, y như dự đoán, Hermione tức tối đứng chống nạnh nhìn tôi.

Tôi nhướn mày.

-"Chào mừng bồ đã trở lại từ làng Hogsmeade. Sao? Chuyến đi vui chứ?" Tôi ngáp một cái. "Mình đã có một ngày tồi tệ với giáo sư Tre---"

-"Bồ có nhớ bây giờ chúng ta phải làm gì không đã?" Hermione nhanh chóng cắt ngang, gắt gỏng mắng tôi. "Nhìn bộ dáng của bồ thì xem như mình biết câu trả lời rồi! Cầm lấy rồi thay đi!" Cô ấy ấn vào người tôi một bộ trang phục, tôi giở ra xem. Ờm?? Vest và quần dài???

???

-"Đây là cái gì và cái gì?" Tôi mù mờ nhìn Hermione.

Cô ấy gằn giọng, "Halloween, Orange. Bồ quên thật rồi!"

Tôi ậm ừ gật đầu, đúng là tôi quên thật, nhưng mà chẳng dại gì nói ra miệng cả. Tôi đại khái nghĩ kế hoạch, quét mắt khắp người Hermione, nhanh nhẹn đánh giá.

-"Bồ mặc bộ hóa trang phù thủy trông rất đẹp, Hermione." Tôi mỉm cười. "Bất quá bồ chính là phù thủy rồi."

Cô ấy đỏ mặt, đưa tay véo tai tôi một cái, "Đừng có tưởng nịnh bợ là xong. Đi thay đồ mau lên!"

Tôi nhìn bộ đồ trong tay, "Cái này là bồ chuẩn bị cho mình à?"

-"Thực ra không phải là mình. Malfoy đưa cho mình lúc ở làng Hogsmeade, cậu ta nói chắc chắn bồ sẽ cần nó. " Hermione hừ một tiếng bực dọc. "Điều khiến mình giận chính là việc đến một tên lạ mặt còn hiểu bạn thân mình hơn là mình nữa."

Tôi nhanh chóng hất tay, "Được rồi được rồi, mình thay đồ đây!"

Chỉ là sau đó tôi rất không biết phải phối đồ sao cho phải. Tôi đứng tần ngần trong nhà tắm phải đến 15 phút, rất khó khăn nhìn bộ đồ trước mặt. Dĩ nhiên không phải bộ đồ đẹp hay không, xét về mặt thẩm mỹ thì tôi rất tin tưởng mắt nhìn của Malfoy. Chỉ phải cái là...

...Sao cậu ta lại mua quần dài và vest cho tôi???

???????

Được rồi, trấn tĩnh nào. Tôi hít một hơi, suy luận chạy nhanh qua đầu. Nếu Malfoy mà mua đồ cho tôi mà lại còn mua đồ con trai, khả năng rất cao đây không phải chủ ý của cậu ta. Tôi nghĩ một lúc, kết luận nhanh hết mức có thể.

Theodore Nott!!!!!

Tôi nghiến răng, cảm thấy thần kinh căng đến mức muốn nổ ra. Được, cậu ta đã thích chơi xỏ nhau thì tôi sẽ chiều. Tôi tròng bộ đồ vào người, đứng trước gương xem xét, cảm thấy có hơi thiếu. Theo phản xạ đưa tay lục túi áo vest, phát hiện có một bộ răng nanh.

...Ok, hóa trang ma cà rồng...

Tôi nhún vai đeo răng nanh vào miệng, vừa xong thì bị giục.

-"Orange, bồ lâu thế?!"

Tôi ngán ngẩm đáp lại, "Ra đây." Tôi đẩy cửa bước ra ngoài, đứng đối diện Hermione. Ánh mắt cô ấy quét hết cả người tôi, vẻ mặt hài lòng gật gù, không tiếc lời khen một câu.

-"Mắt nhìn của Malfoy thật tốt, trông cậu mặc rất hợp. Chỉ buồn cái là..." Cô ấy lắc đầu. "Cậu là nữ nhi."

Tôi hừ một tiếng, "Không phải cậu ta mua đồ cho mình sao? Tại sao lại còn mua đồ cho nam? Cái này rõ ràng là cố tình!"

Hermione nhún vai, "Dù là cố tình thì cậu cũng đã mặc, mà dù không mặc thì cậu cũng chẳng có đồ nào khác để mặc hết." Cô ấy lấy từ túi xách ra một cái lược, hí hửng cười. "Để mình giúp bồ."

Tôi vô lực để mặc Hermione ấn mình ngồi xuống ghế. Cô ấy dùng lược chải qua tóc tôi, sau đó dùng keo vuốt hết lên đầu. Tôi nhìn vào gương, tóc tôi nhìn giống như bị cắt ngắn vậy. Sau đó còn rút đũa phép, đọc lẩm bẩm mấy câu thần chú. Chắc là mấy bùa phép làm đẹp trang điểm, dù sao thì ở đây là thế giới phù thủy, ở Muggle mấy công đoạn như đánh phấn với tô son cũng cần đến hơn 1 tiếng mới có thể hoàn chỉnh được.

Xong xuôi đâu đó, Hermione hào hứng cất đũa phép đi, vui vẻ đặt tay lên vai tôi.

-"Bồ sẽ cưa đổ hết toàn bộ mấy cô nàng trong trường cho xem."

Tôi nhăn nhó nói, "Mình không biết nên vui hay buồn với câu này của bồ nữa Hermione. Mình là con gái đó."

Hermione hoàn toàn không để tâm, kéo tay tôi đứng dậy bảo, "Mình rất mong chờ xem lúc hai người kia thấy bồ thì sẽ có phản ứng ra sao đấy."

Tôi nheo mắt, "Hai người nào?"

Hermione không đáp lại, mặt khác, cô ấy cười cười một cách đầy ẩn ý, đặt một ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng nói.

-"Bí mật."

***

Lúc chúng tôi đến Đại Sảnh thì các học sinh khác đều đã có mặt. Đêm Hội quả nhiên rất náo nhiệt, tôi tò mò đưa mắt nhìn xung quanh. Có người hóa trang thành người Sói, cũng có người chỉ mặc váy bình thường, thậm chí có người trùm một tấm vải trắng đục hai lỗ ở mắt lên giả làm ma. Tôi nhịn cười, không biết những con ma khác sẽ nghĩ sao? Ý tôi là những con ma thực thụ đó.

Bất ngờ cái là, bên cạnh những người hóa trang, còn có những người mặc đồng phục và thường phục.

Tôi tròn mắt nhìn Hermione.

-"Cũng có thể không cần hóa trang sao?!"

Hermione khó xử nhìn lảng đi, "À thì..."

Tôi gằn giọng, "Bồ cố tình đúng không? Cố tình không nói với mình?"

Hermione huých vai tôi, cười cười ngây thơ, "Thôi nào Orange, bồ như vậy cũng không tệ đến mức đấy đâu. Mặt khác, bồ trông rất đẹp trai nữa đó ~" Cô ấy đưa tay chỉnh cổ áo vest của tôi, mỉm cười nhẹ. "Trông bọn mình giống một cặp không?"

Tôi lạnh lùng bảo, "Không."

-"Bồ chẳng đáng yêu gì cả..."

Tôi bĩu môi, "Nếu bồ thích có thể khoác tay mình. Dù sao thâm tâm mình mãi mãi là một cô gái, tuyệt đối sẽ không bao giờ rung động với một cô gái như bồ."

-"Mặc dù câu nói của bồ nghe rất đáng ghét..." Hermione tỏ vẻ ghét bỏ một lúc, sau đó vẫn vui vẻ khoác tay tôi. "Nhưng vì câu trước đó rất đáng yêu, nên mình sẽ khoan hồng bỏ qua cho lần này."

Tôi tặc lưỡi.

Chúng tôi tiến vào Đại Sảnh đến chỗ Gryffindor. Rất nhiều ánh mắt nhìn bọn tôi, chắc bọn họ ngạc nhiên phát hiện có một cặp đôi mới đã được tạo nên. Tôi không bất ngờ nếu không có ai nhận ra tôi, căn bản là do tay nghề trang điểm của Hermione rất tốt (dù là nhờ bùa chú), tôi so với phong cách bình thường hoàn toàn có sự khác biệt.

Sau đó, hiển nhiên không hề bất ngờ, Ron trố mắt nhìn tôi, run run hỏi.

-"Orange?"

Harry đưa cho tôi một đĩa bánh, gật gù tán dương, "Cậu hợp với đồ nam một cách kì lạ. Tớ không biết là cậu có sở thích giả trai đó."

Tôi rất muốn nói thẳng đây là sự ép buộc, nhưng tâm tình tôi đang rất vui. Tự dưng được Harry khen nên tôi thấy rất vui, vậy nên cũng vui miệng đùa lại.

-"Cậu có thể ghen tị, tớ hóa thành con trai còn đẹp hơn cậu."

Harry phì cười, Ron mặt khác lại quay sang nhìn Hermione, bày ra vẻ mặt miễn cưỡng nói, "Bồ cũng rất xinh, Hermione. Rất xinh."

Hermione bực bội mắng lại, "Nếu bồ thấy không được thì không cần miễn cưỡng! Mình căn bản là không cần lời khen đấy của bồ!" Cô ấy quay sang giật áo tôi, khẳng định chắc chắn. "Orange, bồ nhảy với mình."

Harry nhíu mày bảo, "Hermione, Orange hứa với mình lúc sáng là sẽ nhảy cùng mình rồi."

Hermione ranh mãnh cười một cái, tỏ vẻ không quan tâm xua tay, "Dào ôi Harry, bồ có cả chục cô gái muốn mời cơ mà. Bồ có nhớ bạn gái bên Ravenclaw mà Neville bảo không? Cô ấy thực ra có ý định muốn mời bồ nhảy đó, đi tìm bạn gái đấy đi. Với cả, bồ thấy Orange mặc thế này mà đòi nhảy với cậu ấy à? Hai người con trai nhảy với nhau..." Cô ấy tặc lưỡi cảm thán. "Một cảnh tượng đẹp..."

Tôi lập tức phản đối, "Không bao giờ có chuyện đó! Tớ sẽ không nhảy với cậu trong bộ đồ này đâu Harry! Nếu đã giả trai thì giả đến chót, tớ sẽ nhảy với Hermione!"

Ron tá hỏa lên bảo, "Từ từ đã! Thế thì bọn mình biết nhảy với ai?!"

Hermione ngúng nguẩy kéo tôi đi, "Không liên quan đến mình. Không phải bồ đẹp trai và giỏi giang lắm sao? Tự đi mà tìm một bạn nhảy của mình đi."

***

Hermione rất đáng yêu, tôi không hề đùa.

Chúng tôi nắm tay nhau cùng nhảy hết một điều ballade, sau đó lại xoay người chuyển sang một người khác. Cô nàng hiện tại tôi đang nhảy cùng là người thứ 5, tôi thực sự sắp gãy chân đến nơi rồi.

Các nàng cho rằng đêm nay đúng là dịp để kiếm người yêu, và tôi là một trong những tầm ngắm. Tôi cầu nguyện, đừng nhìn tôi như thế. Tôi là con gái đó, thật sự là con gái!! Tôi không có vấn đề giới tính, tôi cũng đang có người yêu rồi (dù là giả), và cái bộ dạng này chỉ là hiểu nhầm! Thề với Merlin, đây là sức mạnh của trang điểm!!

-"Ui da! Bạn gì ơi..." Bạn nhảy hiện tại chớp mắt nhìn tôi, nhỏ giọng nhắc. "Cậu dẫm lên chân mình..."

Tôi rút kinh nghiệm không mở miệng.

Lúc nãy ở lượt 2 tôi nhảy với một cô nàng bên Hufflepuff, nàng tìm đủ mọi cách để tôi nói. Tôi chẳng hiểu có cái gì lại quan trọng đến mức không được nói chuyện, nên tôi thề! Tôi nói đúng một câu.

-"Chào bạn."

Cô nàng thật có sở trường tự hỏi tự trả lời, cứ thế thao thao bất tuyệt suốt một bản nhạc. Tôi âm thầm nghĩ tuyệt đối không bao giờ nói chuyện nữa. Aa, cơ mà tại sao bọn họ cứ phải quan niệm rằng con trai không mở miệng nói chuyện là quyến rũ lạnh lùng? Cái đấy từ đâu mà ra vậy? Lấy luôn ví dụ nhé!

Nott....Tên khốn nạn!

Harry? Tuyệt, bạn tôi, cậu ấy không nói ít, cậu ấy nói rất nhiều là đằng khác!

Malfoy? Vâng, đây là một người có phương diện rất tuyệt trong việc moi lỗi của Harry. Cậu ta sẽ không ngừng hoạt động cơ miệng cho đến khi nào Cứu thế chủ biến khỏi tầm mắt của cậu ta vĩnh viễn!

Nói chung, cái này là cảm nhận rất chân thực, nam thần không có ai là ít nói cả! Trái lại, bọn họ đều là những tên không ra gì và nói rất nhiều! Nói chung, rất phiền phức!

Quá mệt mỏi, tôi đứng một bên, cố đưa tay nới lỏng cà vạt ra. Mệt chết đi được, biết trước đêm Halloween mà thế này thì thà chẳng đi cho xong.

-"A, Dursley!"

Tôi quay người lại.

-"Parkinson?"

Cô nàng Parkinson trong bộ đầm đỏ quyến rũ đưa mắt dò xét tôi một vòng, hài lòng gật đầu, "Rất tốt, Draco chọn cho cậu bộ đồ này là đúng điệu mà. Cơ mà tại sao lại là đồ nam?"

Tôi cười gằn, "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"

-"À, bọn này có món quà tặng cậu!" Parkinson mỉm cười khoác tay tôi, chỉ về một hướng. Theodore Nott và Draco Malfoy cùng chăm chú chụm đầu vào một cái gì đó, bên cạnh là Goyle và Crabbe đang cố nhét bánh muffin socola càng nhiều càng tốt vào ống tay áo.

Blaise Zabini nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay.

Nott ngẩng lên, "Cậu nhìn ai thế Blaise? À!" Cậu ta vẫy vẫy tay, đểu cán cười. "Lại đây lại đây!"

Tôi lắc đầu, "Tôi không lại đó đâu Parkinson. Tôi tuyệt đối không tin Nott có lòng thành tặng quà cho tôi."

-"Không có đâu, hôm nay cậu ấy mua một đống đồ ăn về, bảo đảm là cho cậu!" Parkinson kéo tay tôi. "Đi nhanh nào!"

Tôi miễn cưỡng lê chân đến gần họ. Nott vẫn cúi đầu, tay đưa đưa ra, ngẩng đầu lên nói với Malfoy.

-"Cậu có nghĩ giáo sư Snape đồng ý cho nuôi nó không?"

-"Giáo sư sẽ không làm quá đâu, cũng chỉ là một con vật bình thường thôi mà." Cậu ta quay lại, vẫy vẫy tay với tôi. "Dursley, quá đúng lúc! A, cậu mặc bộ đồ tôi mua này! Ủa mà sao lại là đồ nam?" Malfoy tròn mắt. "Tôi nhớ mình đưa cho con nhỏ Granger một cái váy mà?"

Đằng sau cậu ta, Nott che miệng nín cười.

Tôi:..."Tôi sẽ giả như mình chưa từng nghe thấy chuyện gì cả. Thế cái món quà tuyệt - vời đâu nào?" Tôi nhăn nhó nói. "Rất mong chờ xem đó."

Zabini gãi đầu, "À, nhưng thực ra cái này là bọn tôi lụm được ở làng Hogsmeade. Trông nó sắp chết---"

-"Không nói nữa! Quà thì phải bất ngờ chứ!" Nott chặn họng Zabini lại, quay ra sau vẫy vẫy. "Darling ~, lên đây nào! Mày đừng có bướng! Oái!"

Cậu ta bị đẩy ngã sang một bên không vì gì, còn có, trước khi tôi nhận ra, một vật thể màu đen bay đến chỗ tôi, đẩy tôi ngã ra sau.

Tôi mất một lúc để nhận ra đây là cái gì.

Lớp lông mềm mượt, đen đen, cả cái thứ nước đang chảy trên mặt tôi. Tôi cố trấn tĩnh, từ từ, bình tĩnh, có khi chỉ nhầm thôi. Cơ mà xúc cảm này, ôi không, không thể nào quên được, không thể sai được....

Cái gì thế này cái gì thế này cái gì thế này? Tôi đang cố nghĩ lại những khoảng khắc đẹp nhất đời mình. Mình đang ở bên Harry, đang được lên mặt dạy đời Daisy, có thể là đang được đập Dudley một trận. Mọi thứ, nào, mọi thứ tươi đẹp xin hãy về đây và an ủi đời tôi.

Tôi lẩm bẩm cầu nguyện, lết mông dịch ra xa một chút.

Vật thể lạ: Gâu!

Tôi cắn răng.

-"........NOTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Con chó! Mẹ nó, là chó!!! Ôi chúa ơi là chó đó!!!!!!

Mọi người không thể hiểu đâu, tôi chính thức muốn giết người. Tôi muốn giết Nott, cậu ta đi chết đi!! Cậu ta là tên khốn! Cậu là một con CHÓ!!!

Con chó đen âu yếm đến gần chân tôi, chớp chớp mắt

-".........."

Je veux mourir, s'il te plaitjnkx jlup09wr09u. Et aussi les coium p 3w8n0e9mhiens, ceux qui ont produit une race de chien devraient aller en prisoni cJKEHIenhXC*Uoiu*(V& BPWYLH ADH870BCBIUY *^KJKCHZLKJhjkhdue()IJKNKJDCHNU9UP82992808308&^(&^@(* )-7 ư-8!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

(Đoạn này Orange đang bấn loạn nên ẻm nói loạn luôn.)

Sau đó? Sau đó chính là giáo sư Snape bước xuống can thiệp mọi chuyện. Tôi thì sắp ngất đến nơi, vì mẹ nó, tôi bị dị ứng với chó! Mọi người đều nhìn tôi như thể tôi bị bệnh thần kinh vậy, nhưng có ai trong các người từng bị tiêm mấy mũi phòng dại hồi bé chưa? Thử đi rồi biết, đúng là ám ảnh cả đời mà!

Giáo sư Snape nheo mắt nhìn con chó, nhưng con chó không hề tỏ ra quý mến thầy, mặt khác, nó gằm ghè muốn đớp giáo sư đến nơi.

Giáo sư Snape cười lạnh một cái, nhẫn tâm nhìn tôi.

-"Gryffindor, trừ 10 điểm vì tội gây mất trật tự và những lời lẽ không văn minh."

Tôi CMN muốn chết...

Con chó lại càng tức giận, nó há miệng, sủa mấy tiếng, "Gâu! Gâu!"

Giáo sư Snape chửi nó, "Đồ súc vật!" Thế là nó nhào lên cắn ống chân thầy. Nott với Malfoy hoảng hốt nhìn con chó, chắc là hai người đó không lường được đến hoàn cảnh này, mỗi người một bên chân con chó kéo ra.

-"Darling! Bỏ ra! Bỏ ra coi!" Nott nhìn tôi, tức giận mắng. "Cậu còn cười được nữa?!"

Tôi cười, tôi cứ cười đấy!

Con chó lại đi đến chỗ tôi.

Lần này, lần này thì sao? Tôi cảm thấy ruột gan đảo lộn, đầu óc choáng váng, thiếu điều ói mửa ra. Cuối cùng, tôi ói thật. Tôi bám vào người giáo sư Snape, không chút danh dự phun hết.

-"Ọe."

Toàn bộ mọi người đều trợn mắt.

Tuyệt đối đừng tưởng tượng sắc mặt giáo sư Snape trông ra sao, khẳng định chắc chắn nhất chính là nếu ở đây có một cái que than hun nóng, ông ấy sẽ không ngần ngại dí vào người tôi.

...Cảm thấy rất ngại ngùng lẫn sợ hãi, cuối cùng, tôi thành công ngất ở giữa đại sảnh Hogwarts.

Được rồi, cái này là bất đắc dĩ thôi được không? Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ không chọn cách mất mặt như thế này.

...Những người nào sản sinh ra giống chó, họ nên vào tù đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net