98.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lại mơ thấy căn nhà và Violet một lần nữa. Dạo gần đây giấc mơ này xuất hiện rất nhiều, gần như là thường xuyên, cảm giác mỗi lần tôi nằm ngủ thì lại tiếp tục gặp lại bà mẹ hờ này.

Nhưng giấc mơ lần này rất khác, có thể là do ảnh hưởng từ vụ Ông Kẹ, tôi thường xuyên nằm mơ thấy Violet trong bộ đồng phục Hogwarts, đại khái là khoảng thời gian khi bà vẫn còn là học sinh. Giấc mơ không bao giờ liền liền, chúng luôn ngắt quãng và mù mờ, nhạt nhòa đến nỗi khi tỉnh dậy tôi hoàn toàn không nhớ mình đã mơ thấy gì.

Lần này, tôi thấy một nam sinh tóc đen cùng mẹ. Hai người họ nằm gần Hồ Đen, Violet thả người dài trên bãi cỏ gần bờ, quyển sách Độc Dược úp lên mặt, trong khi nam sinh đó ngồi cạnh, chăm chú nhìn ra vùng sông nước trước mặt.

Cuối cùng, cậu ta lẩm bẩm. "Mình thích cậu."

Violet đáp lại. "Cảm ơn."

"Cậu phải nói cậu có thích mình hay không chứ? Sao lại cảm ơn?"

"...Mình có thích cậu."

"Cảm ơn vì lời nói xạo tuyệt vời nhất."

"Sao cậu biết mình nói xạo?"

"...Linh cảm."

"Nếu biết là nói xạo thì đừng mơ tưởng đến mình nữa, mình không tốt như cậu nghĩ đâu. Mình thực ra rất ích kỉ, rất tự kiêu, vốn dĩ chẳng ai ưa mình được."

"Nhưng mình vẫn thích cậu."

"Cảm ơn...Mình cũng thích cậu, nhưng mình không thích yêu đương. Mấy cái thứ gọi là tình yêu đó, từ khi còn nhỏ mình đã luôn nghĩ sẽ không dây dưa vào rồi."

"Vậy...Có thể yêu mình không? Từ nhỏ mình đã thích cậu rồi, từ lần đầu tiên gặp đã thích rồi. Thật sự rất thích, nên là cho mình một cơ hội đi."

"Mình đã bảo là---"

"Violet, nếu cậu thực sự không muốn thì có thể từ chối thẳng thừng không? Ít ra để mình biết là mình không còn cơ hội nữa. Làm ơn đừng cũng nói "Mình cũng thích cậu", mình sẽ ảo tưởng mất."

"Được, như cậu muốn." Violet không ngần ngại ngồi dậy, nghiêm túc nói. "Tôi ghét cậu, lần sau đừng có làm phiền tôi nữa. Lí tưởng của chúng ta khác nhau, vậy nên tôi lại càng không bao giờ có tình cảm với cậu được. Đừng phí thời gian cho loại người như tôi, tìm ai khác tuyệt hơn đi. Cậu là một người tốt, cậu sẽ tìm được."

Nam sinh kia im lặng một lúc, bất ngờ bật cười.

"Cảm ơn, vì lần này đã thật lòng."

Đúng khúc gay cấn nhất thì...

Tôi bật dậy, tỉnh mộng.

Tỉnh dậy từ bệnh xá, tôi dễ dàng nhận ra một điều trước tiên, trong này có khá nhiều người. Hiệu Trưởng Dumbledore, giáo sư Mcgonagall và giáo sư Lupin. Tôi hy vọng không có giáo sư Snape, và không có thật. Kì thực không biết thầy sẽ làm gì tôi nếu có mặt ở đây.

Harry đứng ở bên phải tôi, không thấy Hermione và Ron, có lẽ bọn họ không được cho vào. Lúc tôi tỉnh dậy thì Harry cũng quay người lại, cậu ấy xúc động ôm tôi, hơi thở nặng nề.

-"Cậu cảm thấy ổn hơn chưa? Cậu bị dị ứng với chó mà, lúc nãy đã ngất ở đại sảnh rồi đấy."

Tôi choáng váng nghĩ. Chó? Chó ấy hả? Tôi rùng mình.

Sau đó, không thể tin được, tôi thấy Malfoy, nhưng đó không phải trọng tâm.

Đầu tôi chỉ có duy một loại suy nghĩ mãnh liệt: Giết chết Nott.

-"Ê ê, bình tĩnh bình tĩnh! Đừng kích động!" Nott đứng đằng sau Malfoy giơ hai tay trước đầu đũa phép tôi đang giơ ra, cười hề hề. "Tôi không nghĩ cậu phản ứng quá như vậy..."

Tôi xốc cổ áo cậu ta, "Cậu nghĩ tôi sẽ phản ứng thế nào?"

-"Chí ít...là..." Nott cười gượng. "Không nôn lên quần áo của giáo sư Snape."

Tôi không kiềm được giơ nắm đấm thì bị chặn lại. Giáo sư Mcgonagall đanh thép nói, "Đánh bạn học sẽ bị trừ điểm nhà, Dursley. Có mặt bọn ta ở đây mà trò dám làm càn?"

Tôi cắn răng nhẫn nhịn, cố nở một nụ cười, "Em sẽ bình tĩnh, bình tĩnh..." Tôi vẫn muốn giết Nott được không?

Cụ Dumbledore mơ màng bảo, "Chà chà, tình yêu tuổi trẻ..."

Giáo sư Lupin đưa cho tôi một thanh socola, nhẹ nhàng bảo, "Ăn cái này sẽ cảm thấy tốt hơn, dù sao dị ứng với động vật là một bệnh thường xuyên gặp ở Muggle. Tôi từng học qua chút về loại bệnh này, trò trước đây từng có tiền sử với động vật à?"

Tôi bóc kẹo cắn một miếng, vị ngọt hơi đắng át đi vị chua lờ lợ trong khoang miệng. Harry thay tôi đáp, cậu ấy bảo, "Hồi trước cậu ấy từng bị chó cắn."

-"À, tôi hiểu..." Giáo sư Lupin đột nhiên dùng ánh mắt đồng cảm nhìn tôi. "Thật may là trò vẫn còn khỏe mạnh."

Tôi khó hiểu gật đầu. Cụ Dumbledore nhu hòa gật đầu, quay sang hỏi Nott, "Con chó đó ở đâu rồi trò Nott?"

Nott nghĩ một lát, "Con nhờ Blaise với Pansy kéo nó về kí túc rồi. Con đảm bảo sẽ không có loại chuyện này xảy ra lần hai đâu thưa hiệu trưởng."

Harry cúi xuống thì thầm với tôi, "Cậu ta cư xử rất đúng mực đấy chứ? Tớ cứ nghĩ Slytherin đều có lòng căm thù ghét bỏ với cụ Dumbledore..."

Tôi chặc lưỡi, thứ bảnh chọe khốn nạn lại tỏ vẻ ngoan ngoãn. Căn bản là giả hết, cậu cũng bị lừa rồi Harry.

Bà Pomfrey đúng lúc đó lao vào cắt ngang cuộc nói chuyện. Sau khi nữ vương phòng bệnh kiểm tra cả người tôi, bảo rằng tôi chỉ cần uống xong cốc thuốc bổ bà đang pha đã thì có thể rời khỏi bệnh xá. Ngay sau đó thì để ý ở đây có hơi nhiều người, bà Pomfrey lớn giọng đuổi toàn bộ đi hết. Cụ Dumbledore và giáo sư Lupin sau khi dặn dò vài ba câu thì liền rời khỏi bệnh xá, còn giáo sư Mcgonagall đanh giọng mắng tôi một trận, sau đó mới vội vàng nhắc:

-"Dursley, trò với Potter phải về kí túc trước giờ giới nghiêm, hiểu chưa?" Cô ấy quay sang Harry. "Nhờ trò chăm sóc cho Dursley nhé Potter." Rồi rời đi.

Tôi với Harry lặng lẽ gật đầu.

Nott huých vai tôi, cười cười bảo, "Lát nữa tôi đưa cậu về kí túc nhé? Xem như tạ lỗi đi."

Tôi nhăn nhó kêu, "Tôi đi với Harry."

Nott bĩu môi, "Để Draco đưa Potter về đi. Cậu ta đâu phải là tiểu thư đâu, cậu xa cậu ấy 5 phút cũng đâu có chết được."

Malfoy trừng mắt, "Không đời nào mình đưa hắn về!" Cậu ta vùng vằng bỏ đi trước, tức giận còn dậm chân bình bịch.

Harry cười haha, "Tao cũng không cần mày đưa về, Malfoy." Cậu ấy khó chịu đảo mắt nhìn qua tôi, nhanh chóng xua tay. "Bỏ đi, tớ đi về trước. Về sớm đấy nhé."

Tôi hối lỗi gật đầu, nhưng nhìn qua Nott thì cảm thấy sự hối hận hoàn toàn dập tắt, lửa giận bốc ngùn ngụt. Nott vội vàng xua tay, cười nham nhở nói, "Lỗi của tôi, hết sức xin lỗi. Tôi nhất định sẽ bù lại, đợi năm sau cậu được đến làng Hogsmeade nhất định sẽ bao cậu một bữa."

Tôi nhăn mặt, "Lỗi năm nay để đến năm sau? Cậu cũng hào phóng quá nhỉ?"

Nott gãi má, "Vậy hè này đến Hẻm Xéo được không?"

-"Cũng không, để cho tôi một kì nghỉ bình an không có cái mặt thối của cậu đi." Tôi đay nghiến nói. "Sao cậu dám đem con chó chết tiệt đó về đây?"

Nott khó khăn bảo, "Tôi gặp Granger ở Lều Hét, bọn tôi nói chuyện một lúc về cậu, sau đó cô ấy bảo tôi phải tìm cách dạy cậu sống có nền nếp hơn. Tôi bảo tôi rất đồng tình, có phương pháp rèn luyện tốt nhất chính là lấy độc trị độc, nếu dùng cái cậu sợ nhất để dọa thì nhất định cậu sẽ nghe, sau đó tôi hỏi cô ấy cậu sợ nhất cái gì..."

Tôi gật đầu, "Tôi đại khái cũng đoán được chuyện kế tiếp rồi, cảm ơn. Cậu đừng nói nữa thì tốt hơn."

Nott lần nữa vỗ vai tôi, "Nói chung là tôi rất xin lỗi, rất thật lòng đấy. Tôi không nghĩ tinh thần cậu bị ám ảnh với chó đến vậy."

Tôi mỉm cười, "Cậu nên đăng kí lớp trải nghiệm thực tế Muggle về tiêm phòng dại chó đi, sẽ rất có ích để tận hưởng cảm giác sợ hãi của tôi bây giờ. Cậu cũng không thể hiểu lúc bị chó cắn cảm giác đau đớn truyền lên tận óc thế nào, đó nhất định sẽ là một kinh nghiệm không thể quên được."

-"Ồ..." Nott gật gù cố tỏ ra hiểu mấy câu tôi vừa nói, song vẫn nhún vai, lập tức hứng thú đảo sang chuyện khác. "Mà sao cậu lại bị chó cắn vậy? Cậu trêu chó à? Hay dẫm lên đuôi nó?"

-"Tôi...Mà sao cậu biết mấy cái trò nghịch này của Muggle?"

Nott gãi đầu, "À..."

Tôi kết luận, "Khẳng định lúc nhỏ cậu đã từng làm mấy trò này rồi."

-"Như cậu nói thôi, trải nghiệm ~" Nott cười cười. "Hồi tôi còn nhỏ rất hay bám theo Andrew đến thế giới Muggle, anh ấy bảo là phải đi nhiều thì mới thông minh được. Cứ cái lí do đó mà 5 năm đầu đời tôi trải nghiệm hết mấy trò vặt vãnh của Muggle, thực ra nó khá hay, tôi không nghĩ trẻ con Muggle lại có mấy thú vui thú vị như vậy."

Tôi tự hào gật đầu, "Đúng, rất thú vị. Tuổi thơ của tôi đảm bảo phong phú hơn của cậu."

Nott cười cười, chưa kịp nói thêm thì cô Pomfrey bước vào với một lọ thuốc bổ. Cậu ta rất biết điều đứng lên nhận khay thuốc cho tôi, cô Pomfrey hài lòng gật đầu, trước khi rời đi còn nói thêm, "Dursley, có người tìm em này."

Tôi nhận khay thuốc từ tay Nott, khó hiểu nghĩ. Ai lại tìm mình nhỉ? Giáo sư Snape? Hermione? Hay là ai đó của Slytherin?

Một cậu nhóc tóc đen, mặc đồng phục Slytherin đứng ngó nghiêng nhìn bệnh xá. Tôi âm thầm đánh giá nó, mắt đen, mặt hơi tròn, nhưng mà rất có góc cạnh. Thằng bé này lớn lên nhất định rất ra dáng nam nhi, tiếc là...

Tôi cụp mắt, bây giờ nó mới là một thằng oắt thôi.

Nott chán ghét xì một tiếng. Tôi bất ngờ nhìn lên, ủa? Người quen à?

Thằng bé kia cuối cùng cũng nhìn thấy tôi, lập tức chạy lại.

-"Tiền bối Dursley? Chị là Orange Dursley đúng không ạ?" Nó thở dốc. "Em, à, em là năm nhất Slytherin..."

Tôi gật đầu, "Ừ, nhìn đồng phục là biết. Em tìm chị à?"

-"Dạ, em nghe tin chị phải vào bệnh xá nên đến thăm...À, em là---"

Nott cắt ngang, "Walter Fudge, biết sắp quá giờ giới nghiêm không? Về phòng đi, thêm lần nữa anh không cứu được cậu đâu."

Thằng bé cúi đầu, "Em biết mà anh Theo, nhưng mà em có chuyện cần tìm chị Dursley!"

Tôi tròn mắt, "Em là Walter Fudge à?"

-"À, vâng. Chị biết em ạ?" Fudge mỉm cười. "Em mới nhập học năm nay, chúng ta cũng không có giao tiếp gì nhiều. Thật bất ngờ là chị biết em."

-"Không phải khiêm tốn đâu." Tôi xua tay, nhăn nhó uống một ngụm thuốc. "Cháu của Bộ Trưởng bộ Pháp Thuật, chị sao có thể không biết? Vậy hoàng tử bé có gì cần đến kẻ hèn này?"

Nott bật cười một tiếng, len lén liếc tôi. Tôi không biết phản ứng thế nào lại, đành rời sự chú ý sang đánh giá Fudge. Thằng nhóc không có phong thái của một Slytherin, so với Malfoy và Nott thì kém rất nhiều. Nhưng mà nó là một đứa trẻ ngoan, xét theo cách nói chuyện từ nãy đến giờ thì có thể thấy đã được giáo dục rất tốt.

Tôi âm thầm tán dương, ngài Cornelius rất biết dạy dỗ họ hàng mình đấy.

-"Không phải thế, em biết chị rất tuyệt mà chị Dursley!" Fudge hoàn toàn không để ý đến lời mỉa mai của tôi, vẫn vui vẻ nói. "Có thể chị không biết em, nhưng em vẫn để ý thấy chị giúp việc cho giáo sư Snape trong các tiết học của nhà Slytherin. Em còn nghe nói chị mới năm Ba thôi, các anh chị khóa trên bảo mới năm Ba mà được làm trợ lí của giáo sư Snape là một vinh hạnh to lớn, phải giỏi lắm mới làm được."

Nott hắng giọng, "Anh cũng là trợ lí của giáo sư."

Fudge lập tức reo lên, "Tất nhiên rồi! Anh Theo mà không được làm nữa thì không ai được!"

Nott nhẫn nhịn tính hạch hoẹ thêm mà không được, cuối cùng chỉ ảo não nói, "Gọi là Nott..."

Tôi cười không ra hơi, mức độ thiện cảm với Fudge tăng vọt lên 100 điểm. Giờ thì đã hiểu vì sao bình thường Nott muốn gây thù chuốc oán với Walter Fudge thì không được, chính là bởi thằng nhỏ quá hiểu chuyện, đối nhân xử thế quá tốt, cậu ta căn bản không thể làm căng được.

-"Được rồi được rồi, em chọc Nott thế là đủ rồi đấy." Tôi xua tay. "Tìm chị có việc gì?"

Fudge đỏ mặt, "À, em...em muốn nhờ chị giới thiệu cho em với một người..."

Tôi nhướn mày, "Một người? Quan hệ của chị không rộng lắm đâu." Tôi nghĩ một lúc. "Là người trong Gryffindor à?"

Fudge không nói gì, thằng nhỏ lặng lẽ gật đầu, mặt đỏ lên. Tôi lại nhớ có lần Nott bảo Walter Fudge đang trồng cây si một cô nàng nào đó, được rồi, hoàn toàn không nghĩ tới đó là người quen của tôi.

Nott phán xét.

-"Em thích một học sinh nhà Gryffindor?"

Fudge vội vàng bảo, "Anh đừng nói cho Daisy! Cái này, là bởi vì chị Daisy không thích nhà Gryffindor, em liền không dám nhờ chị ấy giúp."

Tôi đồng tình, "Em rất thông minh, em trai ạ." Nott lập tức lườm tôi. Cậu ta gằn giọng, tông điệu y như mấy Chánh án trong phiên tòa xét xử, nói thẳng.

-"Cậu mà làm Daisy buồn là anh giết đấy." Xét giọng điệu và ánh mắt, được, cậu ta không đùa đâu.

Thằng nhỏ đáng thương rụt cổ, "Em không có! Bọn em chỉ là quan hệ hôn nhân hợp đồng thôi, trước khi đến tuổi kết hôn thì em thích ai cũng được mà!"

Tôi gật gù, 11 tuổi mà nghĩ được vậy là rất giỏi em trai ạ, rất giỏi.

Cơ mà, một Slytherin lại có thể đi thích Gryffindor à? Nếu như tôi với Nott thì lại khác, chúng tôi trước khi hẹn hò cũng đã có cái gọi là tiếp xúc nói chuyện rồi, nhưng Fudge mới năm nhất, vào trường chưa được đầy 1 năm học, tôi không nghĩ thằng bé có giao tiếp với ai bên Gryffindor rồi. Chẳng lẽ lũ trẻ bây giờ lại nhanh chóng đến mức "yêu từ cái nhìn đầu tiên", tôi còn nghĩ kiểu yêu này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình sến súa thôi chứ?

Tôi nhanh chóng uống hết cốc thuốc.

-"Vậy người em muốn làm quen là ai?"

Fudge vân vê tà áo, ngập ngừng một lúc mới nói ra được một cái tên.

-"Ginny Weasley ạ..."

Tôi lập tức nghĩ: Quyết định đúng đắn nhất đời em chính là không nói cho Daisy Williams đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net