Ngoại truyện: Trích nhật kí u mê trai đẹp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Đây là một chap đặc biệt nói rất tào lào, mọi người có thể coi như đây là một bản profile về Orange!

Truyện lấy bối cảnh từ cả trước khi vào Hogwarts, năm Orange chập chừng giữa tuổi 10 và 11. Tức là con nhỏ chưa học hết lớp 5.

À, thường nhật kí sẽ có một đoạn profile giới thiệu về bản thân trước khi viết đúng không? Cái này sẽ làm đúng form này nhé.

-----------OoO--------------
Profile

Tên: Orange Dursley.

Tuổi: 8 (P/s: Tuổi thật lúc con nhỏ có quyển nhật kí.)

Sơ qua về bản thân:

Tôi là một người có tính cách rất tệ.

Hồi tôi học lớp Một, tính tình tôi rất lành, không hề có xô xát hay cãi cọ vớ vẩn với bạn bè trong lớp, lúc nào cũng rất điềm tĩnh mà sống. Bởi vì tôi cho rằng nếu như mình bình lặng mà sống, tuyệt đối không gây ra hành động nào bất thường, nhất định sẽ không cần phải gồng lưng gánh vác hẳn một đồi núi drama nặng nề. Tôi tự cho đấy là suy nghĩ bình thường.

Sau đó, có một lần tôi đánh nhau với một bạn nam cùng lớp, bị cô giáo nói là bản thân rất không bình thường, suy nghĩ lẫn hành động đều bất tương quan liên hệ với nhau.

Harry nghe chuyện xong, cậu ấy bảo, "Thực ra cô giáo có phần đúng. Cậu có chút không bình thường..." Cậu ấy búng tay kể lể. "Chẳng hạn như, trẻ con bình thường bị bố mẹ không yêu thương mình như anh trai sẽ thấy cô đơn khóc lóc, cậu lại thấy hạnh phúc vì điều đó giúp cậu có thời gian tự do. Hay trẻ con thì phải có suy nghĩ đơn giản, ham chơi quậy phá là bình thường, cậu lại điềm tĩnh đến kì lạ. Như thế giống như cậu bị rối loạn ham muốn tình dục vậy."

-"Tớ lại thấy cậu mới là người không bình thường." Tôi bình tĩnh khoanh tay. "Cô giáo viết sẵn kịch bản để cậu nói với tớ à?"

Harry tảng lờ câu nói của tôi, đốp tiếp, "Đó, lại không bình thường! Trẻ con bình thường mà bị nói thế sẽ hết sức sợ hãi mà cố gắng thay đổi, còn cậu lại bình tĩnh phản bác lại người ta. Cái này là một triệu chứng của..." Cậu ấy chớp mắt. "Bệnh trầm cảm đó."

Sau đó? Sau đó chính là không có sau đó nữa.

Tôi rất sợ bị trầm cảm! Có lần chứng kiến người bị trầm cảm cứ suốt ngày ngồi trong góc lẩm bẩm, tôi đã tâm niệm thật sâu mình tuyệt đối không được trở thành như thế! Thế nên mà nói, Harry cảnh báo đỏ như thế ảnh hưởng cực kì sâu tới tôi.

Kì thực không phải trò đùa, tôi rất sợ nhỡ đâu mình mắc chứng trầm cảm, thế là từ sau năm lớp Một yên bình, liên tiếp các năm học sau đó tôi gây ra một đống vụ lùm xùm. Điển hình nhất chính là vụ tôi đôi co với thầy Hiệu Trưởng, từ đó bị ghim, liền tù tì đi lên phòng thầy để chịu phạt.

Hồi tôi học là từ lớp Một đến lớp Năm đều cùng một giáo viên chủ nhiệm, mà vì học sinh như thế nên chủ nhiệm lớp bị nói rất nhiều. Tôi nhớ sau mỗi kì học chúng tôi đều có trao bằng tốt nghiệp, đến đúng năm tôi vừa tốt nghiệp lớp Năm, cô giáo vừa trao bằng vừa khóc, bảo tôi:

-"Thật ra, em nên bị trầm cảm thì thế giới sẽ tốt hơn."

Tôi cực kì hoang mang...

Bởi thế mới nói, kì thực tính cách tôi đến giờ tệ như vậy không phải do mỗi bản thân tôi mà ra...

***

-Trích nhật kí, 24/12/1990 - tác giả Orange Dursley.-

"Cập nhật tâm trạng: Sáng nay trời phất phơ tuyết, tâm trạng u ám. Có thể nào đem ánh sáng soi rọi cho tôi không?"

Hôm 24/12 là một ngày Giáng Sinh đen tối, mọi người trong nhà đều thống nhất sẽ đến Quảng Trường trung tâm để xem pháo hoa và tiết mục trao quà của ông già Noel. Tôi chính thức cảm thấy mệt mỏi. Thời tiết lạnh lẽo đến mức không muốn bò khỏi chăn, đất cóng đến mức đóng băng ở chân xuyên qua dép, khiến tôi cảm thấy từng mạch máu sắp đông cứng một cục.

Bắt đầu khoảng gần 9 giờ sáng tôi mới bò khỏi giường, mắt nhắm mắt mở lết vào nhà vệ sinh đánh răng, sau đó lại lết ra mở cửa phòng.

-"Oa, lạnh quá à..." Harry đứng trước cửa phòng tôi thở ra một hơi khói trắng, tủm tỉm cười. "Merry Christmas, Orange! Cậu dậy muộn đó."

Tôi vừa ngái ngủ xoa đầu, "Bởi vì là Giáng Sinh nên mới dậy muộn...Mọi người đâu hết rồi?"

Harry cởi áo khoác từ người cậu ấy trùm lên cho tôi, nhẹ nhàng nhắc:

-"Cậu nhớ được đến người khác thì cũng nhớ mặc áo ấm khi ra ngoài đi. Thật sự muốn bị cảm à?"

Tôi lúc lắc phần tóc mái vướng víu, hất sang một bên xong mới đáp lại:

-"Chỉ cần không phải quay trở lại tiêm phòng, chuyện gì tớ cũng có thể làm."

Harry bật cười, "Đi ăn sáng thôi."

Tôi lần mò đôi dép dưới gầm giường trong phòng. Thực sự tính tôi rất bừa bộn, trong phòng tôi mỗi nơi một thứ, sách vở thì tôi kết thúc ngày học không bao giờ ôn tập, hầu hết là nằm ở trong cặp hoặc trên giường, giày dép tôi cố gắng xếp đúng chỗ hết mức, nhưng lần nào cũng thất bại, cuối cùng đều là một chiếc dưới gầm giường, một chiếc trên đầu tủ. Phần lớn sự gọn gàng ngăn nắp còn sót lại thế này đều là Harry dọn dẹp phòng cho tôi, mọi đồ đạc của tôi đều một tay cậu ấy nhớ hết, tôi rất hay có thói quen gào tên Harry để tìm đồ gì đó.

Harry chăm chú nhìn tôi lục lọi, chớp mắt, "Lại mất dép?"

Tôi rất thành thực, "Hôm qua đã không thấy rồi."

-"Chứ rốt cục hôm qua cậu đi bằng cái gì?!" Harry tá hỏa nhìn tôi. "Đừng nói là..."

Tôi gật đầu, "Tớ đi chân đất! Thế nên hôm qua mới hạn chế ra ngoài, chí ít thì hôm qua tớ rất biết điều chỉ ở trong phòng, đi xa lắm cũng chỉ là đến nhà vệ sinh!"

Harry nghiêng đầu, "Cậu tìm trong ngăn bàn chưa?"

Tôi khinh bỉ kéo ngăn bàn ra, "Sao tớ lại có thể bừa bộn đến mức để dép trong---A!"

Harry đảo mắt:

-"Tớ sẽ không bất ngờ. Gần 10 năm rồi, lần nào cũng chỉ ở một chỗ thôi."

Tôi cầm đôi dép từ hộc bàn lên, nghiến răng nhìn cậu ấy:

-"Rất cảm ơn Harry Potter đã chịu đựng cái tính bừa bộn này của tôi!"

Cậu ấy xua tay, "Thiết nghĩ cậu nên có một cái đồng hồ báo thức cặp kè bên cạnh, mỗi khi cậu quên cái gì đó nó sẽ nhắc cậu nhớ cậu đã để món đồ đó ở đâu tối hôm qua!" Harry thở dài. "Tớ còn lo là chiếc đồng hồ sẽ phải làm sao nhắc cậu nhớ mang nó theo bên người đã kìa."

Tôi cọ mũi chân xuống đất, xuýt xoa, "Tớ triệt để cho rằng bởi vì mùa đông quá mức lạnh khiến não tớ đóng băng. Bởi nếu không sẽ không có chuyện tớ vứt dép linh tinh như vậy."

Harry gãi tóc, "Thật sao...Phải rồi, hồi trước có lần cậu vứt dép ở trên ghế ăn trong phòng bếp, sau đó cậu bảo là tại Dudley quá đói nên cần ăn dép cậu. Nhưng không phải là do---"

-"Á đủ rồi!" Tôi cắt ngang. "Chúng ta đi ăn sáng, tớ đói rồi! Đói rồi!!"

Mọi người trong nhà đã đến Quảng Trường trung tâm để dự lễ Giáng Sinh, vì tôi dậy muộn nên hẳn là không ai thèm chờ, chính thức bỏ mặc tôi tự lết xác đến. Harry thì hiển nhiên không được đi, nhưng vì còn có tôi ở nhà nên cậu ấy may mắn không bị gửi sang nhà hàng xóm.

Tôi ngốn thịt xông khói vào miệng, cố gắng nuốt trôi miếng thịt nguội ngắt cứng như đá, nhai trệu trạo.

Harry đặt cốc sữa xuống bên cạnh tay tôi, thử chạm vào đĩa đồ ăn.

-"Biết ngay mà! Đồ ăn nguội thì đừng có cố ăn nữa, để tớ làm nóng lại."

Tôi hất tay, "Phiền lắm, khỏi mất công đi. Tớ chỉ cần thế này là đủ rồi." Tôi cầm cốc sữa tu một hơi. "Đi thôi."

-"Rồi xem, lát nữa đau bụng thì đừng trách." Harry ngoắc tay. "Tìm thấy giày chưa?"

-"Thực sự mà nói, cậu là cứu tinh của tớ đó. Lần cuối tớ đi giày là khi nào vậy?" Tôi cúi xuống nhìn vào tủ giày, suy tư nghĩ. "Ủa ủa? Cảm giác rất lâu rồi tớ chưa gặp lại đôi giày đó! Kì thực hình như đi ra ngoài tớ cũng đi luôn dép thì phải?!"

Harry búng tay, "Ôi trời ạ, Orange! Hôm qua chúng ta đi ra ngoài mua đồ Giáng Sinh cậu vẫn còn đi giày!" Cậu ấy cúi đầu, rất cam chịu nói thêm. "Dưới kệ bếp, đi lấy đi nhanh lên."

Tôi làm động tác tuân lệnh, "Chúa thượng đã ra chỉ thị, kẻ bề tôi xin tuân thủ! Ngài đã nhọc công rồi!"

-"Đi nhanh lên, cậu đừng có diễn trò nữa." Harry phủi phần tay áo khoác len của tôi xuống cho phẳng. "Lát nữa nhớ mặc ấm mới được ra ngoài đó."

-"Biết rồi mà. Mẹ nhắc nhiều quá." Tôi bĩu môi, xách đôi giày từ bếp ra. "Mẹ cứ cáu là thêm nếp nhăn đó, xấu chết đi được."

-"Tớ đi trước đó."

-"Oái oái, xin lỗi mà! Cậu đừng---Aa Harry! Cậu bỏ đi thật à?! Này!!"

Đáp lại tôi là tiếng cánh cửa ra vào đóng cái "rầm".

***

Chúng tôi rời nhà lúc gần 10 giờ sáng. Mặt đường phủ đầy tuyết, trời trắng xóa, tuyết rơi không có dấu hiệu dừng. Sau khi tôi hết sức kiềm chế tiếng run cầm cập lần thứ 10, Harry cởi khăn choàng choàng cho tôi, vỗ vai tôi nhắc nhở.

-"Đã bảo mặc ấm rồi..."

Tôi cúi người, "Á chuột rút!" Sau đó tôi ngã lăn ra đất, rên rỉ đau đớn. "Tớ ghét mùa đông! Tại sao mùa đông lại có mặt trên đời!!"

Harry cầm bắp chân tôi, vừa xoa bóp cho tôi bớt chuột rút vừa nói:

-"Hồi hè trời nóng, cậu cũng than tại sao lại có mùa hè. Nếu cứ bảo hè đông đều ghét, không phải thành ra cậu là người vô định à? Đông hè đều không thể tồn tại thì còn đâu để tồn tại?"

Tôi lúc lắc đầu, "Chắc là...là tồn tại ở một nơi không có mùa gì. Vĩnh viễn gió mát thổi qua, không khí dễ chịu mát mẻ, tớ nhất định sẽ sống được!"

-"Thực tế chứng minh cậu vẫn đang sống thôi." Harry đứng dậy, chìa tay về phía tôi. "Chúng ta đi tiếp."

Tôi nhìn lên, Harry cúi người, to mắt nhìn tôi. Tôi cảm thấy sống mũi nong nóng, xúc động nhìn cậu ấy.

Aaaa, nhìn từ góc độ này cậu ấy đẹp trai quá!!!! Sống mũi thẳng, môi đỏ mọng, da dẻ trắng hồng mịn màng, tóc mềm mại bù xù. Đáng yêu chết đi được!!! Tại sao mùa đông mà môi với da Harry lại không bị nứt nẻ gì chứ?! Tôi ghen tị, thực sự ghen tị, á á cơ mà tôi vẫn thích Harry!!

-"Harry ơi!! Huhu..." Tôi bật nhào lên ôm Harry, hai chân quàng qua eo cậu ấy, bám dính như một con gấu Koala, giả vờ sụt sùi đến đáng thương. "Cậu là tốt nhất, tớ yêu cậu..."

...Sau này nhớ lại, hình như ý thức của tôi lúc này về vấn đề giới tính vẫn chưa hề rõ ràng, ngại chết đi được...

Harry bất ngờ ôm lại tôi, dồn sức giữ tôi không rơi xuống, ậm ừ gật gù.

-"Biết rồi mà, tớ biết. Cậu không cần phải quá khích thế này..."

Tôi khóc ròng, "Là bởi ngoài cậu tớ hoàn toàn không thấy ai đẹp trai hơn được nữa. Trường chúng ta toàn mấy tên công tử bột, da dẻ không phải trắng nõn mà là cục bột tròn, nhìn chỉ muốn đấm phòi mỡ chứ thực chả có cảm giác yêu đương gì."

Harry toan thả tôi xuống, "Không đùa nữa, cậu cứ cợt nhả là pháo hoa sẽ hết đấy. Đi nhanh lên."

Tôi lập tức bám chặt hơn, vừa lắc đầu tỏ ý không muốn xuống, vừa bao biện thêm:

-"Tối pháo hoa mới bắn mà!! Bây giờ là sáng, Harry! Trời sáng nên pháo hoa sẽ không bắn!!"

Cậu ấy nhìn tôi, "...Thế tức là..."

Tôi xụ mặt, "Cậu không muốn bế tớ à?"

-"...Tốt nhất là đừng có làm bản mặt đó, đồ ngốc Orange." Harry búng trán tôi, bất đắc dĩ cứ thế giữ tôi bằng hai tay, vừa đi tiếp. "Giữ chắc đó, tớ không có nhiều sức khỏe thế đâu."

Aha, có ai ngờ câu này đã từng được Harry nói không? Thế mà về sau cậu ấy có thể một tay dễ dàng nhấc tôi như Hercules á! Ôi không nam thần! Đẹp trai cute ga-lăng!!! Harry tuyệt vời!!!

***

Lúc chúng tôi đến được Quảng Trường, mọi người đã tụ tập rất đông. Quảng Trường Trung Tâm được thiết kế hình tròn, tâm giữa là một đài phun nước, hiện tại thì quanh đó là rất nhiều những linh vật như người tuyết đi lại, còn có cả một ông già Noel đóng giả đi lòng vòng phát bóng cho trẻ nhỏ. Dọc quanh vỉa hè của Quảng Trường là rất nhiều hàng quán bày bán, đồ đạc được trưng ra thực sự rất ok.

Cảm thấy hưng phấn!!

Tôi nhảy xuống khỏi người Harry, đảo mắt nhìn quanh.

-"Có lẽ chúng ta cứ tự chơi thôi?" Tôi thắc mắc nhìn cậu ấy. "Tớ không muốn phí sức tìm nhà mình, mà dù có tìm thì đi với họ cũng chán chết đi được."

Harry nhìn quanh, "Nhưng mà chúng ta không có tiền. Cậu định làm gì chơi?"

Tôi cười khẩy, "Cậu bảo ai không có tiền?"

Harry giật mình, "Cậu á? Cậu có tiền thật sự?"

Tôi mỉm cười nhảy nhót, bấu víu Harry cười cười:

-"Dĩ nhiên là không có tiền rồi! Chúng ta đi chơi chay! Đi đi!!"

Harry loạng choạng một chút, "Ê ê! Orange, tớ ngã đó! Mau xuống đi!!!"

Tôi chỉ huy đánh trận, hô to:

-"Quân mã Harry! Xông pha, đánh chết quân địch cho ta!!!"

-"Xuống xuống! Ngượng chết đi được! Xuống đi!!!"

Chúng tôi cứ thế kéo nhau đi hết gian này đến gian khác, đa phần đều chỉ là ngắm nghía người khác chơi. Harry rất hứng thú xem bắn súng ăn thưởng, chúng tôi dừng chân xem các xạ thủ so đo với nhau, bắn "pằng pằng", một con gấu bông rơi xuống. Thêm mấy tiếng "pằng pằng" nữa là một bó hoa hồng.

Harry hưng phấn nhìn tôi, "Tuyệt quá!!! Bọn họ thật sự rất giỏi!!"

Tôi chán nản xuống tinh thần, gật gù cho qua, "Ừ ừ, tuyệt tuyệt..." Đảo mắt một hồi, cảm giác hưng phấn ban đầu bay đi như chớp mắt, khiến tôi chính thức thấy mệt mỏi. Lười biếng ập đến, tôi lại ước được nằm trong chăn ấm, đầu đặt trên gối êm, nằm ngủ say giấc nồng, không quan tâm đến đời sống xô bồ bên ngoài.

Canh lúc Harry đang đứng say mê xem người ta chơi, tôi chạy thẳng.

Dĩ nhiên là tôi không về nhà, tôi cứ đi lòng vòng trong đám đông người đi chơi. Đồng hồ trên đỉnh thờ kêu hồi chuông báo gần 12 giờ trưa, tôi rất mệt mỏi quỳ gục xuống một băng ghế dài công cộng. Ôi ôi, vậy tức là tôi còn nửa ngày nữa cho đến khi pháo hoa, chán chết mất...

-"Chị gái, chị mệt sao?" Một thanh âm non nớt vang lên bên tai khiến tôi giật mình, quay phắt sang. Một đống đồ nào là bánh rán, bánh churo, rồi fish and chips, khoai tây bọc cá chiên rồi vân vân các món khác đổ lên tay tôi, tôi bất ngờ đỡ đống đồ, nhìn người kia.

Cô bé mỉm cười, "Em tặng chị, Giáng Sinh không được buồn, phải vui lên!! Theo bảo là không vui thì không phải Giáng Sinh!"

Tôi chớp mắt lướt một vòng trên người cô bé. Tóc vàng mượt được buộc một cách cầu kì, trên người diện chiếc váy đỏ đáng yêu cho Giáng Sinh. Chân đi bốt cao, đeo khăn quàng màu xanh lá, trông như thể một thiên sứ nhỏ vậy.

-"Cảm ơn em..." Tôi ấp úng cúi đầu. "Em tên gì?"

Cô bé nhảy về sau, "Không được! Theo dặn là không được nói tên cho người lạ!!"

Tôi mím môi, "À à...Theo là ai?"

-" Theo á? Theo là Theo của em!!" Cô bé nhảy tưng tưng lên phấn khích. "Theo đẹp trai lắm nhé! Lại rất ân cần, dịu dàng, em thích cái gì ảnh cũng mua cho em hết!! Theo cũng rất thông minh, chỉ cần là em hỏi thì anh ấy đều trả lời được hết!!! Theo còn bla bla bla..."

Tôi cười gượng, ra là anh trai của cô bé.

-"Vậy, Theo đó của em đâu rồi?" Tôi lục trong đống bánh kẹo một cái churo, ngồi nhai. "Em đi một mình à? À, hay là..." Tôi vui mồm đùa một câu. "Theo gì gì đó bỏ rơi em rồi?"

-"A, không có. Em...em..." Cô bé bối rối nhìn tôi, đột nhiên méo miệng đi. "Hức hức...Hức...Em không có...Theo không bao giờ bỏ em. Anh ấy sẽ không bao giờ bỏ Daisy đâu...Hức..."

Tôi giật mình, bật dậy khỏi ghế, "Oái đừng đừng! Đừng khóc! Chị đùa thôi mà!! Ê ê, đùa thôi! Theo không bỏ em đâu, sẽ không bao giờ mà..."

Cô bé mím môi, "Nhưng mà dạo này Theo không có yêu em nữa...Anh ấy rất lạnh lùng, không lẽ là bỏ em thật? Hức...hức hức...Oa oa oa!!!"

Tôi triệt để muốn khóc cùng cô bé. Mọi người đều chỉ trỏ vào chúng tôi, nói là tôi bắt nạt trẻ nhỏ thế này thế nọ, nhưng mà tôi không có! Tuyệt đối không có! Tôi đến tự bắt nạt mình còn khó á!!!

-"A...aaaaaa, em là..là Daisy đúng không?" Tôi hoảng loạn đảo mắt, tay đưa vào túi áo, luýnh quýnh lục lọi. "Nghe chị, Daisy là hoa Cúc! Mà hoa Cúc lúc nào cũng rất đẹp! Cúc cũng có rất nhiều ý nghĩa a! Em xem, cúc Trắng là sự cao thượng, là sự chân thực. Cúc Vàng là niềm vui nè, cúc Ba Tư là sự trong trắng ngây thơ nè!"

Daisy dụi mặt, nức nở nhìn tôi, "Thì...thì sao chứ?"

Tôi dụi mũi chân, "Là...ý chị là sẽ không ai ghét một người như thế đâu. Em xem, em là Daisy, em rất đáng yêu, rất chân thực, rất ngây thơ như thế. Tuyệt đối sẽ không ai ghét em được." Tôi đảo tay trong túi áo, vô tình đụng phải cái gì đó rơi ra khỏi túi. Tôi nhặt lên, cài vào tóc cô bé, mỉm cười. "Cái này là bạn chị tặng, nhưng chị tặng cho em. Daisy với hoa cúc thì hợp hơn, chị thì không. Vậy nên đừng khóc nữa, nha!"

Daisy chạm tay lên tóc, "Kẹp tóc ạ?"

Tôi gật đầu, "Trên đó có hoa cúc trắng đấy, Daisy." Tôi mỉm cười. "Nó rất đẹp mà, đúng không?"

-"...Vâng."

Tôi tiếc hùi hụi. Aa, cái kẹp Harry tặng tôi! Khônggg!!

-"Daisy!! Daisy!! Chạy đi đâu vậy?! A!"

Daisy đột nhiên kéo tay tôi, "Chị ơi! Anh Theo kìa!"

Tôi theo đà quay ra.

Cậu nhóc kia chạy đến kéo Daisy ôm vào lòng, thở hồng hộc.

-"Thật là...Anh đã dặn không được chạy lung tung cơ mà..." Cậu ta hít một hơi. "Em có biết anh lo lắm không?! Quay đi quay lại có mấy giây em đã biến mất! Nhỡ em gặp người lạ thì sao?! Có bị thương không?! Thật là..."

Daisy ôm chân Theo, cười non nớt, "Theo đừng giận, em xin lỗi mà. Em không có bị làm sao, cũng không có gặp ai nguy hiểm hết! Chị gái rất tốt với em!!"

Theo ngước nhìn tôi, có phần hơi cảnh giác gật nhẹ, "Cảm ơn cậu. Daisy đã làm phiền cậu rồi..."

Tôi xua tay, "Không sao không sao, làm một việc tốt thôi. Cậu là Theo à?"

Tôi đánh giá qua một vòng thật nhanh, khách quan lẫn chủ quan mà nói, Theo rất đẹp trai! Đẹp trai không thua gì Harry!!!

Tóc bạc xám khói, mắt xanh lá trong veo, chăm chú nhìn tôi. Cậu ta giống như đã chạy rất lâu, mồ hôi hơi lấm tấm ở hai bên thái dương, tóc bết vào má, cơ mà trông cực cực cực quyến rũ!! Không phải tên này trông cũng trạc tuổi tôi à?! Tại sao còn bé đã có sắc đẹp yêu nghiệt đến vậy chứ?!!

Tôi ôm mũi, aa nóng nóng!!

Cậu ta im lặng, một hồi mới nói, "Cậu đi một mình à? Có muốn đi cùng với bọn tôi luôn không? Tôi cũng muốn cảm ơn cậu đã giúp Daisy."

-"Đi...một mình à..." Tôi giật mình nhìn Theo, gãi má. "Thực ra tôi đi với bạn nữa, nên là..."

-"Không phải khó xử đâu, tôi không có ý định gì." Theo đốp thẳng. "Tôi không mang theo gì quý giá ở đây..." Cậu ta nghiêng đầu. "Cậu có thích ăn gì không?"

Tôi đảo mắt, "À thì..."

Daisy kéo áo Theo, "Theo Theo, em muốn ăn cam! Lúc nãy em thấy có một bạn gái bán một rổ cam rất ngon! Chúng ta đi mua đi!!"

-"Được rồi mà..." Theo xoa đầu Daisy, dịu dàng cười. "Chúng ta đi mua cam. Cậu có thích ăn cam không?"

Tôi miễn nói gì, cứ thế theo quán tính gật đầu, "Ừ."

***

Theo cúi người nhìn sạp bán hoa quả trước mặt, chăm chú lựa. Tôi đứng bên cạnh nhìn, tay cầm quả cam, bất ngờ khi biết cậu ta có khả năng lựa hoa quả. Nhìn Theo rất giống một công tử nhà giàu, không nghĩ cậu ta biết cách đi mua đồ luôn đó.

-"...Lấy quả này đi." Tôi lưỡng lự nhìn cậu ta, chỉ vào một quả. "Quả này trông màu rất đậm, nhất định là sẽ ngọt."

Theo nhìn tôi, "Cậu có biết lựa hoa quả không vậy? Cậu thử bóp quả cam xem?"

Tôi bóp thử, thấy hơi cứng. Theo khoanh tay nhìn tôi, "Quả còn cứng tức là chưa đủ chín, tôi không thể để Daisy ăn quả chua được. Cậu...không lẽ thích ăn chua à?"

Tôi kiên quyết phủ nhận, "Tôi ghét chua!"

-"Tốt." Theo cầm hai quả khác lên, đưa cho người bán hàng. "Cháu lấy 2 quả này, bao nhiêu ạ?"

Người bán hàng nhận lấy hai quả cam, bỏ túi xách, "2 Bảng nhé. Cháu có muốn gọt luôn không?"

Theo lắc đầu, "Không ạ, bác cho cháu mượn con dao, cháu tự gọt được không?"

-"Thật là một đứa nhỏ tài giỏi nha, biết gọt hoa quả nữa. Được được."

Cậu ta nhận con dao nhỏ từ tay người bán hàng, bắt đầu cúi đầu gọt cam, "Cháu sẽ gửi lại bác con dao nhanh thôi ạ."

-"Được nha, đứa nhỏ đáng yêu. Giá con trai bác được nửa của cháu thì tốt."

Theo cười cười, "Không có đâu, tại cháu có một đứa em gái cần chăm sóc. Không tốt thì sao có thể làm gương được."

Tôi chăm chú nhìn Theo gọt cam dọc theo đó, vỏ cam chạy một đường thẳng tắp, không hề bị đứt lần nào. Cảm giác hết sức ngưỡng mộ, tôi gọt cam toàn bị đứt giữa chừng hoặc là cắt vào tay thôi.

Cậu ta nhăn mặt, "Cậu nhìn như thể cậu không biết gọt cam vậy?"

Tôi gật đầu, "Ừ, là thật mà."

Trông biểu cảm đó của Theo kìa, cậu ta như muốn đánh rơi quả cam luôn vậy.

Tôi nắm tay cậu ta, giữ một lúc, "Đừng có bất ngờ thế. Cậu trông có vẻ trạc tuổi tôi, một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net