Quyển 1: 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết cậu ấy, đó là sự thật.

Tôi vốn dĩ chỉ biết cậu thông qua thằng anh Dudley, còn không với tôi, hẳn cậu ấy đã là một vật thể đáng ra không tồn tại.

Năm tôi tròn 2 tuổi, mới biết trong nhà ngoài những người mang họ Dursley ra, thì còn một thành viên có họ khác chúng tôi. Mẹ cậu ấy là em gái mẹ tôi,  so ra, cậu ấy đối với tôi, đáng ra phải kêu một tiếng "chị", mặc dầu hai đứa cùng tuổi đi chăng nữa.

Tôi lần đầu gặp cậu ấy, không quen biết, chỉ đơn thuần là giơ tay vẫy vẫy với người ta.

Người ta mở to mắt nhìn tôi, ngó dọc ngó nghiêng, rồi tự lấy tay chỉ vào mặt mình.

Tôi nhướn mày, nghĩ thầm chắc cậu ấy tưởng tôi vẫy với ai khác, miễn cưỡng mấp máy môi lẩm bẩm.

-"...Chào."

-"Cậu chào tớ à? Có nhầm không? Chúng ta có quen nhau đâu?"

Tôi bất ngờ, hơi mở to mắt mà làu bàu khó chịu, "Quen cậu thì tôi chào làm gì?"

Cậu ấy ngạc nhiên, sau đó nhe răng, rốt cục cũng gật đầu với tôi, "Chào cậu, vậy chúng ta là bạn rồi đúng không?"

Tôi kéo khăn choàng, thở một hơi.

-"Ừ, là bạn rồi."

Cậu ấy mắt sáng long lanh, rồi nhảy bổ lên ôm tôi. Kèm một cái:

-"À, tớ tên là Harry? Ổn không?"

Tôi mỉm cười, "Orange, họ thì chắc cậu biết rồi."

Có lẽ cùng tuổi thì thường dễ tâm đầu hợp ý. Tôi không hay tỏ biểu cảm gì mấy, mặt mũi lúc nào cũng có vẻ thờ ơ. Harry không hay để tâm vào chuyện đó, từ năm cả hai biết nhau gặp nhau cho đến khi vào tiểu học, ngày nào cậu ấy cũng nói chuyện với tôi.

Thấy tôi không hay biểu hiện, cậu ấy thở dài. Tôi cho là Harry thấy phiền hà, có buột miệng nói lần sau không cần phải tâm sự với tôi.

Harry hốt hoảng, lắc lia lịa, "Không! Cậu là bạn tớ, không nói với cậu thì với ai!"

Tôi nheo mắt, "Vậy sao cậu trông ảo não thế?"

Cậu ấy gãi đầu, "Thì...tớ đói..."

Tôi nhướn mày, đẩy rổ bánh kẹo trước mặt cậu, ý nói là ăn đi.

Cậu nhìn tôi, ngạc nhiên, sau đó nhe răng cười khoe cả hàm trắng bóng.

Tôi che mắt, tự hỏi vì sao một người không được đánh răng thường xuyên mà vẫn chói thế này?

***

Năm tôi 6 tuổi, mẹ đăng kí cho tôi nhập học cùng trường với anh trai. Tôi thở hắt, nhìn sang Harry, rồi hỏi mẹ có thể cho cậu ấy đi học cùng không.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, rồi xoa đầu tôi, nói đừng để ý. Tôi vùng vằng, lừ mắt đe dọa.

-"Không cho Harry đi học cùng, con sẽ bỏ nhà đấy!"

Mẹ thì vốn chiều tôi, nghe tôi dọa, sợ mất mật mà đồng ý tắp lự.

Sáng hôm nhập học, mang danh là người cần phải đi, tôi ôm gối nướng đến gần 7 giờ. Cậu ấy sắm sửa quần áo sách vở xong rồi, tôi vẫn còn vật lộn với cái áo sơ-mi. Harry cài giúp tôi, miệng nói trêu.

-"Cậu lớn rồi mà cứ như con nít."

Tôi bĩu môi, "Chứ cái tóc của cậu thì giống lông rắn à?"

Cậu ấy bật cười, "Bạn tôi ơi, từ khi nào mà rắn có lông chứ?"

Tôi biết mình hớ, vội vàng im, chỉ có vành tai là ửng đỏ dữ dội.

***

Suốt 5 năm trời cày cuốc trên ghế tiểu học, thành tích của Harry lúc nào cũng đứng top. Không phải top 1, nhưng tôi để ý, cậu ấy chưa bao giờ tụt xuống dưới hạng 10.

Còn tôi, lẹt đẹt kiên trì ở hạng 50.

Harry hẳn ít khi được rời khỏi nhà, lúc nào cũng cố thủ trong phòng, ôn bài đầy đủ, cứ như học sinh cưng của thầy cô. Tôi trái lại, đúng hôm đầu đi học đã phạt đứng hành lang. Năm năm tiểu học của tôi, ngoài cậu ra, tôi làm thân được với cả thầy hiệu trưởng và giám thị.

Thú thật, không phải là tôi không thông minh. Mọi người đều nói so với tuổi, tôi đáng được đánh giá là có đầu óc, nhưng gọi tắt bằng 4 chữ cho nhanh, đó là "thông minh nhưng lười."

Mà thực ra cũng không phải là lười, tôi tự thấy, so với Harry thì không nói là gì, nhưng so với các bạn đồng lứa và anh trai, tôi nên được xếp vào dạng chăm chỉ top đầu thì mới đáng. Tôi bài tập lúc nào cũng làm đủ, cũng có ôn bài, chỉ là không biết đúng hay sai thôi.

Tôi chỉ thấy, bản thân hơi mất tập trung chút.

-"Hơi? Để không xúc phạm nghĩa của từ, hãy thay nó bằng từ "rất"."

-"Làm gì có? Tớ nghe giảng đầy đủ mà?"

-"Thế hôm nay học về bài gì nào?"

-"...Thôi được rồi, thừa nhận, tớ dễ bị mất tập trung."

Năm tôi học lớp 3 là năm tồi tệ nhất.

Thầy giám thị trường tôi có đôi giày êm như lót bông, đi không phát ra tiếng động, bọn học trò gọi thầy là Cotton.

Đầu năm học, trong giờ Văn của cô chủ nhiệm, tôi gà gật muốn gục tới nơi. Liếc ra ngoài sân, thấy lá vàng rơi lả tả trông đến là rung động, tôi thả hồn ngắm nhìn cảnh tượng thơ mộng của mùa thu tháng 9.

Chớp mắt lần một, mở ra, tôi thấy thầy Cotton đứng bên ngoài nhìn tôi cười trìu mến.

Chớp mắt lần hai, mở ra, tôi trơ mắt thấy thầy đang trang nghiêm đứng ở cửa lớp tôi.

Chớp mắt lần ba, mở ra, tôi cảm nhận được một bàn tay thô cứng đang đặt trên vai tôi.

Và chớp mắt lần cuối, mở ra, tôi hai tay cầm xô nước đứng ở ngoài hành lang, tội danh ghi rõ "Mất tập trung trong tiết học".

Một khoảng sau đó, tôi gặp sự cố.

Thầy hiệu trưởng trường tôi có cái lạ là thích đi suốt khuôn viên trường hàng ngày, bất kể nắng mưa hay bão giông gì đó. Hôm bữa tôi bị phạt ra hành lang, đứng chán, tôi bỏ chỗ đi lòng vòng khắp nơi, vô ý đụng phải thầy hiệu trưởng ở giữa sân.

Thầy trừng mắt nhìn tôi, hỏi.

-"Học sinh lớp nào? Trong tiết sao lại trốn ra ngoài?"

Tôi khó xử, không biết đáp thế nào, lập tức vênh mặt vặn ngược thầy.

-"Chứ thầy là thầy giáo lớp nào?! Trong tiết dạy sao lại trốn ra ngoài?!"

-"?!!"

Thấy thầy trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi biết mình hớ, đánh bài chuồn.

Sau đó, thầy hiệu trưởng ghim tôi. Đến giữa năm học, cái chỗ đứng hành lang một mình tôi độc chiếm được thay thế bằng văn phòng thầy hiệu trưởng, nhưng khoảng thời gian tôi đi từ lớp tôi lên đến phòng thầy cũng chỉ bằng một cái chớp mắt.

Vài lần như thế, tôi nhận ra, trò chuyện tuổi hồng với người trung niên cũng vui thú chẳng khác gì khi tôi tâm sự với Harry.

Cậu ấy chắc tội nghiệp tôi cứ bị phạt tối ngày, bài tập cô giao về nhà thì chẳng cần tôi nhờ, tự động thay tôi làm hết. Tôi dĩ nhiên có ngại, lòng tự trọng không cho phép, giằng co với Harry.

-"Bài tập của tớ thì cứ kệ tớ!! Tớ đứng phạt thì kệ tớ!! Không liên quan đến cậu!!"

-"Không được, tớ sẽ không để cậu đứng ngoài hành lang nữa!! Để tớ làm!!"

-"Không!! Tớ không cho!!"

-"Thì kệ cậu!!"

Hai bên lực kéo quá cân bằng, lại áp thêm cả lực hút Trái Đất cộng vào, tôi chẳng biết ra sao, chớp mắt một cái, mở ra...

"Xoẹt!"

...Quyển vở của tôi chia thành hai.

...Tôi ho khan, cầm quyển vở nhìn một lúc:

-"À....Tai nạn thôi mà, đừng để ý..."

Cậu ấy chớp chớp mắt, nhìn tôi. Cả hai chúng tôi cùng im lặng đến khó xử.

Harry bảo, "Tớ sẽ nhận tội với thầy cho...."

Hôm sau, ngoại trừ tôi, thầy hiệu trưởng vui vẻ pha thêm cốc trà đá mời cậu ấy uống. Đúng là phạt thì phải phạt cả đôi mới bõ.

Liếc sang Harry đang run lẩy bẩy, lần đầu tiên bị phạt mà, tôi thở hắt, coi như là người trung niên cũng cần có bạn, tôi thấy bản thân vừa trợ giúp được thầy hiệu trưởng.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi đương nhiên không thể để cậu ấy vì điểm số của tôi mà buồn lòng. Tôi thở hắt, thỏa thuận với Harry là tôi sẽ đạt top 1 trong kì thi kế tiếp, thì cậu sẽ không được quản tôi nữa.

Cậu ấy lúc đầu không đồng ý, tôi dọa dỗi, đành gật luôn.

Đợi đến hôm trả điểm, Harry tha hồ há mồm, nhìn lên cái vị trí top 1 lúc nào cũng giữ nguyên một tên mà giờ đổi thành một người có mang họ Dursley cùng lớp cậu. Cậu ấy hâm mộ nhìn tôi, hỏi bí quyết. Tôi hất tóc đáp lời.

-"Cách đơn giản nhất là đợi 15p' trước khi thi hãy ôn."

Tôi nghe thấy tiếng ho khan của cậu, khó hiểu gãi đầu.

Sau đó, tôi tiếp tục giữ thang điểm ở mức 50, coi như một lần vinh quang còn hơn nhiều lần mà hóa thường.

***

Cuộc sống ở trường ngoại trừ việc bị thầy cô ghim sổ, học hành bết bát, thì tôi nhận thấy bản thân cũng bình thường.

Trong lớp tôi chỉ thân với mỗi Harry, nhưng rồi căn bản là cũng nói chuyện được với vài bạn khác. Xã giao thôi, phần lớn là tôi thấy chơi với Harry vẫn hơn.

Nhưng mà cậu ấy ngoài tôi ra thì không có ai chịu chơi cùng.

Tôi chẳng biết vì sao, mãi cho đến tận năm lớp 4 mới tận mắt chứng kiến Harry bị bắt nạt. Mà băng nhóm bắt nạt chính là băng của anh trai tôi. Cái này tôi đáng lẽ phải biết lâu rồi chứ?! Thật không hiểu vì sao lại không nghĩ tới được!

Tôi lần đầu tiên nổi cáu, lửa giận ngút trời, bổ đến vả vào má thằng đầu đàn một cái. Thằng đầu đàn quay lại, chính xác thì là anh Dudley của tôi, cũng không nể mặt anh em cùng cha cùng mẹ mà tặng tôi một cú đấm.

Hẳn là ảnh hơi quá tay, vì phần thời gian còn lại ở trường học, tôi làm quen thêm với cô y tá của trường.

Harry lúc tan học đến thăm tôi, có vẻ tức lắm. Tôi soi kĩ, phát hiện cậu có vết bầm ở trên mắt. Tôi hỏi mãi, cậu ấy mới chịu kể.

-" Lúc cậu ngất ấy, không hiểu sao Dudley lại tự mình đập đầu vào tường, chảy máu đầm đìa. Quay đi quay lại không thấy ai, cái lũ đó nghĩ là tớ làm, thế là lao lên định đấm tớ gì đó. Cuối cùng thì...cả băng đồng loạt đập mặt vào tường không kiểm soát, cô giáo phải gọi ba mẹ lên đón về."

Harry kết thúc câu chuyện bằng một giọng nhạt phèo.

-"Cơ bản thì cũng không có gì mà..."

Tôi nhíu mày, chỉ vào mắt cậu ấy.

-"Tóm lại là ai gây ra?"

Harry gãi má, "Dượng nghĩ là tớ chủ mưu vụ khiến Dudley bị chảy máu, nên tát tớ một cái. Tớ bị trượt chân, nên đập mắt xuống đất thôi."

Tôi nghe xong, phát điên lần hai, về nhà liền trực tiếp thu dọn đồ đạc trên phòng chuyển xuống căn gác-xép ở với cậu, hùng dũng tuyên bố.

-"Từ nay con không mang họ Dursley, con sẽ mang họ...họ...họ của Harry, xong!!"

Sau đó đóng sầm cửa lại.

Cậu ấy giật mình nhìn tôi, sau đó dỗ nhẹ, nói tôi không nên làm đến thế.

Tôi trừng mắt, hỏi cậu có muốn tôi giận cả cậu không?

Harry vội vàng lắc đầu, vui vẻ ôm tôi.

Đương nhiên, chẳng đến một tuần sau, thằng anh tôi miễn cưỡng vác cái giò heo và cái trán quấn băng đến xin lỗi tôi.

Tôi nghĩ thầm, tự thấy việc Dudley bị đập đầu đến chảy máu cũng báo giá hơi quá, liền chấp thuận giảng hòa. Điều kiện đính kèm, Harry được chuyển lên căn phòng để đồ chơi của anh tôi.

Tôi hờ hững chuyển lại lên phòng mình, tự nhủ có là tốt rồi, không nên đòi hỏi thêm.

Cơ mà lúc đấy ngẫm lại, tôi vẫn thấy khó hiểu, tại sao anh tôi lại vô cớ đập đầu vào tường?

Cuối cùng mệt óc, tôi chẳng buồn nghĩ nữa, lăn ra ngủ.

***

Lúc sắp kết thúc học kì năm lớp 5, tôi nhận học bạ với một con số 0 tròn trĩnh. Tổng kết cả năm của tôi nhận được một điểm: C, coi như vừa đủ qua.

Nhìn sang Harry, oài, cậu ấy được con A đẹp rõ đẹp, tôi ngậm ngùi không dám than một tiếng.

Lại cúi xuống nhìn bảng tên của Harry, ậm ừ hai tiếng, sực nhớ làm bạn với nhau cả mấy năm mà vẫn chưa biết được họ cậu ấy. Tôi tự nhủ, lát nữa hết giờ thì hỏi sau.

Chẳng ngờ, hết giờ một cái, tôi bị một đám con gái chẳng biết có cùng lớp hay không gọi ra gặp mặt. Không quen biết, tôi mập mờ không hiểu bọn họ định làm gì, tính kế chuồn.

Quay đầu định bỏ trốn, tôi lại đụng ngay thầy Cotton đi đến. Bước chân theo phản xạ mà quay hướng ngược lại.

Thêm một điều mới, tôi giờ mới thấy, thì ra cậu cũng nổi tiếng với bọn con gái ghê.

Cái hội gọi tôi ra là hội mấy đứa con gái yêu thích Harry, mở màn "chào" tôi với câu nói điển hình.

-"Ê, tránh xa Potter ra."

Tôi thường chỉ gọi Harry là Harry, nên lúc đó cũng không biết đó là họ cậu ấy, ngu ngơ hỏi lại, "Potter là ai?"

Cô ả phát điên, "Mày chơi với cậu ấy mà đến tên cũng không biết?!"

Tôi gãi đầu, khép hờ mắt khó xử, "Ừ thì, có ai bảo cứ chơi với nhau là phải biết tên đâu? Mà tôi cũng đâu có thân với nhiều người..."

Và rồi tôi ăn một cái tát lật mặt, cộng thêm câu nói.

-"Tại sao?! Potter thậm chí còn từ chối cả tao chỉ vì mày, chỉ vì một kẻ đến tên cậu ấy còn không biết?! Tao không hiểu!"

Tôi ôm má tựa lưng vào tường, sững sờ nhìn cô ả khóc ỉ ôi, tội lỗi vươn tay ra định an ủi. Mà rồi chẳng hiểu sao lại dừng lại, từ từ quay người bỏ đi.

Thôi thì chuyện người ta thế nào, tôi chịu. Chẳng liên quan tới mình, cút nhanh cho đỡ chịu đòn oan.

Harry đang đứng ở gần đầu cầu thang, ngay lúc tôi bước xuống, cậu ấy cười một cái.

-"Đi đâu đấy? Tớ tìm cậu nãy giờ."

Tôi gật đầu, "Tớ bị coi là tiểu tam, chen chân vô tình cảm của người khác. Sao cũng được."

Harry chớp mắt, "Cậu mà cũng thích ai cơ á?"

Tôi chán ngán lắc đầu, "Lớp 5 thì yêu đương cái gì, vớ vẩn." Tôi đột nhiên sực nhớ ra một điều. "À mà cô nàng đánh ghen kia bảo là tớ cướp ai đó tên Potter. Biết ai không?"

Harry hửm một tiếng, rồi chỉ vào chính mặt mình.

-"Họ tớ mà. Tên tớ là Harry Potter."

Tôi choáng luôn.

Eo ơi, 5 năm tiểu học, 10 năm làm bạn...

Cái này là do tôi vô tâm hay cậu ấy không nói đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net