CHƯƠNG 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Băng Hà chụp lấy cánh tay Thẩm Thanh Thu, mỉm cười hỏi, "Sư tôn định làm gì thế?"

Thẩm Thanh Thu gằn ra từng tiếng, "Đánh chết cái thứ nghiệt chủng không nên xuất hiện này!"

Lạc Băng Hà cười cười, sờ tay lên bụng hắn. Đứa bé được non nửa tháng, phần bụng vẫn chưa nhô ra bao nhiêu, chỉ có người trong cuộc tự biết bên trong này thật sự có một sự sống đang thành hình.

"Thứ nghiệt chủng này có khi ra đời lại mang hình dáng của sư tôn đó, sư tôn nỡ lòng bỏ được sao?"

Thẩm Thanh Thu tức đỏ mắt, hai tay muốn giật lại nhưng lại không có sức lực giật về được. Vài ngày trước Lạc Băng Hà đập Thẩm Thanh Thu ngất xỉu, khi hắn tỉnh lại đã thấy đầy đủ tứ chi, thậm chí đến cả vết nối cũng chẳng có, không biết y đã giở trò quỷ gì lên thân thể hắn. Nhưng phần tứ chi mới mọc này hiện yếu như trẻ sơ sinh, Thẩm Thanh Thu cầm đôi đũa cũng run lẩy bẩy, giần giật như giật kinh phong.

Thế mà dám cầm dao đâm vào bụng, đúng là chán sống.

Đôi mắt Lạc Băng Hà trầm lại, nói khẽ, "Sư tôn mãi không chịu nghe lời, ta thật sự rất phiền lòng."

Thẩm Thanh Thu tinh mẫn nhận ra nguy hiểm, nhưng hắn từ lâu đã là bình mẻ không sợ nứt, cong miệng mỉa mai, "Thế ngươi định làm gì? Ngươi có thể canh giữ ta được bao lâu?"

"Có thể làm được gì? Sư tôn hiện tại đang mang cốt nhục của ta, ta đương nhiên không thể tổn thương sư tôn. Nhưng nếu sư tôn cứ quyết liệt như vậy, ta đành phải hạn chế sư tôn một chút rồi."

Thấy thứ y rút từ không khí ra, hai mắt Thẩm Thanh Thu mở lớn, "Ngươi dám!!!"

Lạc Băng Hà một thân thoải mái nhàn nhã trở về, lập tức nhìn thấy Mạc Bắc Quân giống như hồn ma u ám xuất hiện từ bóng đêm.

"Quân thượng."

Lạc Băng Hà nhẹ nâng mi, "Chuyện gì?"

Mạc Bắc Quân mặt lạnh như tiền, "Ta bắt được người của Thương Khung Sơn phái, Quân thượng muốn xử lý thế nào?"

Lạc Băng Hà hứng thú, "Đưa vào đây."

Với bản tính của Mạc Bắc Quân, nếu kẻ đó là nhãi nhép gã đã sớm giết xừ, không cần đưa vào trình diện y, nên có lẽ...

Mạc Bắc Quân sột soạt một hồi, ném một người gói ghém kín mít vào giữa đại điện, áo trùm rộng trên người người đó rũ xuống, lộ ra một gương mặt đầy căm giận.

Lạc Băng Hà nhẹ vân vê cằm, đột nhiên cười nói, "Đưa qua chỗ Thẩm Thanh Thu đi, tiện cho sư huynh đệ hắn đoàn tụ."

Thẩm Thanh Thu giật nhẹ mấy ngón tay tê cứng, đầu hắn hơi rũ xuống, có mấy sợi tóc rơi vào mắt rất khó chịu, nhưng hắn không thể tự gỡ ra.

Tên nghiệt súc Lạc Băng Hà đó, dám trói hắn thành như vậy!!!

Tay chân đều bị cố định, chỉ có thể cử động mấy phần nho nhỏ, cảm giác đau đớn vô dụng khiến hắn bất chợt nhớ tới những ngày trước kia.

Lúc ấy thân thể hắn không còn tứ chi, cái tuyệt vọng khi não bộ cố gắng điều khiển phần thân thể đã không còn tồn tại cứ dai dẳng kéo dài, nói thật, dù Lạc Băng Hà làm tứ chi hắn mọc lại chỉ để tiếp tục hành hạ, trong thâm tâm Thẩm Thanh Thu vẫn có chút vui mừng nhỏ nhoi.

Nhờ vào tên nghiệt đồ ấy, Thẩm Thanh Thu tự giễu, bản thân thật sự càng lúc càng mục rữa.

Đương lúc hắn đang suy nghĩ, bên ngoài truyền vào một thanh âm kinh ngạc, giọng nói quen thuộc như thể đã từng nghe thấy rất nhiều năm về trước, khiến Thẩm Thanh Thu không thể tin nổi ngẩng lên.

"Thẩm sư huynh?"

"... Mộc Thanh Phương?"

"Ngươi còn sống?", Giọng điệu của Mộc Thanh Phương đúng là kinh ngạc vạn phần.

"... Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta bị Mạc Bắc Quân bắt được."

Thẩm Thanh Thu suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được vì sao Lạc Băng Hà lại đưa Mộc Thanh Phương đến đây.

Không phải là để cười nhạo hắn sao, giờ hắn đã trở thành dạng này, đương nhiên nên gọi người quen cũ đến thưởng thức rồi.

Hai người sau khi thăm hỏi xong, bầu không khí lập tức yên lặng chìm xuống.

Thẩm Thanh Thu nghĩ, Lạc Băng Hà thật sự thiếu hiểu biết, năm xưa hắn bị buộc tội giết Liễu Thanh Ca, sau này tội lỗi chồng chất rồi chớ, còn kéo chân Nhạc Thanh Nguyên vào bẫy, hại Thương Khung Sơn phái ngả nghiêng đổ vỡ, y không sợ Mộc Thanh Phương rút kiếm đâm chết hắn sao mà dám đưa người vào đây?

Hay đây là cái Lạc Băng Hà muốn thấy, huynh đệ tương tàn?

Vẫn thật thiển cận, Mộc Thanh Phương và hắn vẫn chưa đến mức độ huynh đệ thân thiết bá vai bá cổ, làm sao có cái gọi là "huynh đệ tương tàn"?

"Thẩm sư huynh, linh lực của ta bị phong tỏa rồi, xem ra không thể giúp huynh cởi trói."

Mộc Thanh Phương xem xét dây trói, nhìn nhìn xung quanh, có vẻ như muốn tìm đao kiếm.

Thẩm Thanh Thu nói, "Đừng phí hơi, nơi này không có thứ gì sắc nhọn."

Vừa nãy Lạc Băng Hà ở trước mắt hắn đi qua đi lại lục lục lọi lọi, tìm được thứ gì, đều mang đi hết rồi.

"Thế làm sao giờ?"

"... Thì kệ đi."

Mộc Thanh Phương nhìn Thẩm Thanh Thu chằm chằm, ánh mắt nhẹ đảo, nhưng không nói gì. Thần sắc Thẩm Thanh Thu rất kém, gầy yếu mục ruỗng, giống như ngoại trừ cái vỏ bên ngoài còn sống, thứ bên trong đã sớm chết rục.

Mộc Thanh Phương ngồi nơi cuối giường, nói mà không nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thu, "Mọi người đều rất lo cho huynh. Nhưng chúng ta, không thể đánh lại Lạc Băng Hà."

Khóe môi Thẩm Thanh Thu khẽ giật giật.

Liễu chiến thần Liễu Thanh Ca đã chết, Nhạc chưởng môn Nhạc Thanh Nguyên coi quản một cõi đó cũng đã chết, Thương Khung Sơn phái thương vong hơn nửa, còn kẻ nào có thể ra mặt?

Nhân lực không có, nhuệ khí rã rời, nói thẳng ra thì không hay, nhưng Thương Khung Sơn phái... thật sự đã gục rồi.

"Các ngươi... không cần. Tránh xa được, thì tránh đi."

Khi ấy Thẩm Thanh Thu cũng từng bảo Nhạc Thanh Nguyên cút đi, nhưng vì một bức huyết thư, hay cả vì những thứ trong quá khứ, kẻ nọ vẫn cứ đâm đầu quay trở lại, bước thẳng vào bẫy.

Thẩm Thanh Thu không muốn từng người một đều dặm vào bước chân ngu xuẩn cố chấp ấy mà đi mất.

Bây giờ, Mộc Thanh Phương, Thương Khung Sơn phái... những người còn lại, tránh được bao xa, thì tránh xa Thẩm Thanh Thu ra đi.

Hắn, không đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net