CHƯƠNG 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộc Thanh Phương ở cùng Thẩm Thanh Thu mấy ngày, lờ mờ nhận ra tình trạng của hắn.

Lúc đầu Mộc Thanh Phương còn không dám tin, nhưng ngẫm lại, chỉ cảm thấy tràn trề tức giận cùng bất lực.

Tên nghiệt đồ Lạc Băng Hà, Thẩm sư huynh dù ít dù nhiều...

Cũng là sư tôn của ngươi.

Mộc Thanh Phương đưa tay vỗ nhẹ lưng Thẩm Thanh Thu, rút khăn lau khóe miệng dính dấp cho hắn.

Thẩm Thanh Thu nôn sạch những thứ có trong bụng ra xong chỉ còn có thể vô lực thở dốc, mi mắt rũ xuống, ảm đạm tiêu điều.

Mộc Thanh Phương nhớ tới bộ dạng cao lãnh băng sương ngàn dặm của Thẩm Thanh Thu khi xưa, cho dù là đồng môn huynh đệ hắn cũng luôn cách xa ngàn thước, đổ bệnh cũng chỉ mặt nặng mày nhẹ cho Nhạc Thanh Nguyên lại gần, bản thân là thầy thuốc mà còn bị đánh đuổi.

Lúc này đây, đến mở miệng đuổi Mộc Thanh Phương Thẩm Thanh Thu cũng không làm nữa.

Mộc Thanh Phương siết nhẹ nắm tay, "Thẩm sư huynh, ta... để ta xem bệnh cho huynh nhé?"

Thẩm Thanh Thu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt tan rã tụ lại, giống như hồ nước sâu thẳm, không soi rọi tia sáng nào nữa, "... Được."

Mộc Thanh Phương đặt tay lên cổ tay vẫn đang bị dây trói treo lên của Thẩm Thanh Thu, trong đầu nhất thời ầm ầm nổ tung, hỗn loạn mịt mùng, tưởng như đã có một đứa bé mang dáng dấp Thẩm Thanh Thu đứng trước mặt hắn gọi hắn sư bá, cả người đều không ổn.

"Thế nào?"

Mộc Thanh Phương chần chừ nói, "Thẩm sư huynh... rốt cuộc... tại sao có thể..."

"Rốt cuộc cái gì? Có thể cái gì?"

Mộc Thanh Phương không trả lời thẳng, "Nếu Thẩm sư huynh muốn... để ta nghiên cứu một chút, sắc thuốc cho sư huynh."

Thẩm Thanh Thu yên lặng không đáp.

Mộc Thanh Phương thở dài, không nhắc tới chuyện này nữa.

Hai người ở cùng một chỗ chẳng có gì làm, không khí lại không ngột ngạt lắm, coi như hoà hợp.

Mộc Thanh Phương lôi được từ trúc xá ra một đống sách, bởi Thẩm Thanh Thu không động đậy được, bèn ngồi đọc sách cho hắn nghe, để hắn khuây khỏa một chút.

Thẩm Thanh Thu nghe Mộc Thanh Phương đọc những quyển sách rõ ràng đã cháy trụi khi Lạc Băng Hà thiêu rụi Thanh Tĩnh Phong, ánh mắt thoáng loé qua tia phức tạp.

Những thứ nơi đó đã chẳng còn gì lưu lại, vật mất người cũng mất, Lạc Băng Hà dựng lại làm cái gì?

Y đang muốn làm cái gì?

Câu hỏi này, có lẽ đến chính Lạc Băng Hà cũng không thể trả lời.

Lạc Băng Hà nhìn thấy Mộc Thanh Phương và Thẩm Thanh Thu hoà thuận vui vẻ, đột nhiên lại thấy khó chịu, bảo Mạc Bắc Quân đem Mộc Thanh Phương đi.

"Đem đi đâu?"

"Tuỳ ngươi."

Lạc Băng Hà không để ý phất phất tay.

Mạc Bắc Quân im lặng một hồi, hỏi, "Có thể không giết không?"

Lạc Băng Hà cười có chút thâm sâu, ánh mắt nhẹ nhàng rũ xuống, "Tiếc thì đừng giết."

Mạc Bắc Quân nhìn hắn, không đáp.

Nếu trong lòng còn tiếc nuối, thì đừng bỏ đi.

Mộc Thanh Phương đang cúi người phân loại mấy cái thảo dược là lạ tóm được trong sân, một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Mạc Bắc Quân nói với đỉnh đầu Mộc Thanh Phương, "Đi thôi."

Mộc Thanh Phương giũ tay buông rơi thứ trong lòng, đứng dậy nói với Mạc Bắc Quân, "Chuyển lời với Quân thượng nhà ngươi, muốn giữ người, thì cởi trói cho hắn đi."

Mạc Bắc Quân chớp mắt, đi vào trong phòng, tay quét một cái, thu hết dây trói lại.

"Đi thôi."

Hắn nói với Mộc Thanh Phương.

Mộc Thanh Phương giật nhẹ khoé môi, tiến lên nâng Thẩm Thanh Thu dậy, nói, "Thẩm sư huynh, sau này lại gặp."

Thẩm Thanh Thu không gật cũng không lắc, đầu tựa vào gối cao, vẻ như buồn ngủ không chịu được.

Mộc Thanh Phương siết nhẹ nắm tay, lại thả ra, quay đầu đi thẳng.

Mạc Bắc Quân theo Mộc Thanh Phương đi một hồi, đến một lúc, đột nhiên tiến lên túm chặt tay hắn.

Mộc Thanh Phương liếc qua một cái.

Mạc Bắc Quân thả tay ra, "Đừng đi loạn, phía trước không còn đường."

Mộc Thanh Phương nhìn con đường vẫn còn dài dằng dặc, hai bên trồng đầy trúc xanh, không biết nói gì, trong lòng đột nhiên hốt hoảng.

Mạc Bắc Quân nói nhẹ bẫng, "Nơi này là một không gian khác. Ngoại trừ Quân thượng và ta, ai cũng không thể vào. Trừ khi Quân thượng cho phép, Thẩm Thanh Thu nơi nào cũng không thể đi."

Kẻ khác không thể vào, người bên trong, cũng không thể ra.

Mộc Thanh Phương đi không được bao lâu, không gian đột nhiên vặn vẹo, Lạc Băng Hà từ một hố đen bước ra.

Y đi vào phòng trong, tay chân yên lặng như mèo, hoàn toàn không đánh thức Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu không ra vẻ với Mộc Thanh Phương, hắn thật sự buồn ngủ, còn ngủ rất say.

Lạc Băng Hà đứng bên giường, nhìn Thẩm Thanh Thu ngủ mà vùng mày còn nhíu chặt, đột nhiên trong lòng lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ, đứa bé này chào đời, thật sự cũng không tệ lắm.

Có thể bởi dáng vẻ kẻ nọ ngủ rất không an ổn, làm Lạc Băng Hà vừa lòng, hay vì không gian trong trúc xá vừa quen thuộc vừa xa lạ
làm y bất giác nảy sinh loại suy nghĩ kì dị như vậy.

Lạc Băng Hà trước nay không thiếu nữ nhân, nhưng con cái vẫn chưa xuất hiện mống nào, bởi đơn giản là không cho phép có, cũng không thể có.

Trẻ con, phiền phức, yếu ớt, rắc rối, vô dụng.

Lạc Băng Hà chưa từng muốn, cũng chưa từng nghĩ xem một kẻ có cùng dòng máu với mình xuất hiện là khung cảnh như thế nào.

Còn hiện tại...

Dù có phần của một kẻ y không ưa, Lạc Băng Hà nghĩ, thì chỉ cần ngoan ngoãn, ta cũng sẽ không đem thả trôi sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net