CHƯƠNG CUỐI:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Băng Hà một mình uống rượu.

Thông thường mỗi khi y uống rượu đều có nữ nhân vây quanh, vừa uống vừa ôm ấp chòng ghẹo, ong bướm nhắng nhít, rất có hơi người.

Nhưng có những lúc Lạc Băng Hà muốn độc ẩm hơn.

Những lúc y có những suy nghĩ không muốn ai biết.

Ví dụ như, từ khi trở về từ thế giới kì lạ kia, y đột nhiên nảy sinh chờ mong "sư tôn" có thể đối xử tốt với y hơn không.

Lúc y tỉnh, vừa nhoáng xuất hiện suy nghĩ này, y đã phụt một cái dập tắt.

Nhưng lúc say lại cứ không kiềm được.

Giữa những lúc say nồng trong men rượu, y nằm dài trên bàn nghịch nghịch vài cái ly rỗng, nhớ tới dáng vẻ dịu ngoan chăm sóc của mình ở thế giới kia, bất chợt cười lên.

Sư tôn muốn con ngoan, con sẽ ngoan mà, sư tôn đối xử tốt với con được không?

Con đã từng rất ngoan rồi, tại sao sư tôn lại không thương con như hắn?

Phần chờ mong này vừa chớm nở đã bị y dập tắt không lưu tình, nhưng đã từng có là đã từng có, dù xoá bỏ không cho người khác biết, nhưng chính mình vẫn biết nó từng ở đó.

Đã từng mong rằng sư tôn của y, tốt với y, ân cần với y.

Nếu được như vậy, phải chăng y sẽ không biến thành một... như thế này?

Đáng tiếc...

Lạc Băng Hà tuỳ tay búng một cái, ly trên bàn lăn lộc cộc, lăn khỏi mép bàn, rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Trên đời này không có nếu như.

Từ ngày Mộc Thanh Phương bị mang đi, cơm canh của Thẩm Thanh Thu là Lạc Băng Hà tự tay lo liệu.

Hôm nay đã ăn uống no đủ xong xuôi, Lạc Băng Hà lại mang ra một cái chén khác, đặt lên bàn.

Y nhìn vào chén canh đặc sệt, đôi mắt đen thẫm không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Thanh Thu cũng nhìn theo y, mày hơi nhíu lại, "Thứ quỷ gì vậy?"

Lạc Băng Hà nhấc mắt, "Dưỡng thai."

Thẩm Thanh Thu nhếch mép, "Nếu nó là phá, ta còn có thể cân nhắc uống."

Lạc Băng Hà tâm thần không yên ừ một tiếng.

Thẩm Thanh Thu nhìn y, đột nhiên nói, "Đưa đây, ta uống."

"Ngươi uống ư?"

Lạc Băng Hà hơi bồn chồn.

Thẩm Thanh Thu trực tiếp đưa tay giật.

Lạc Băng Hà không suy nghĩ nhiều, theo bản năng nghiêng tay hất chén xuống đất.

Ánh mắt hai người nhìn theo mảnh sứ vỡ và chất thuốc đen đặc một hồi lâu, không ai nói gì.

Lạc Băng Hà phát ra vài tiếng cười, đôi mắt âm u, "Sư tôn, ngươi thật sự..."

Đến tận khi Lạc Băng Hà đã đi khuất, Thẩm Thanh Thu mới nhìn xuống hai bàn tay đang siết chặt, nắm tay ướt đẫm hãy còn đang run rẩy.

Từ lúc ấy, Thẩm Thanh Thu an nhàn cho đến tận khi sinh.

Hôm hắn trở dạ, bên giường chỉ có Mộc Thanh Phương và Lạc Băng Hà, một người ngồi xem xét một người đứng bên cạnh nhìn, không khí vừa khẩn trương vừa đông cứng lạnh lẽo.

Thẩm Thanh Thu siết tay đến đổ máu, mắt nhắm tịt, môi mím lại, cả người như bị dìm trong nước, vừa ướt vừa khó thở.

Mộc Thanh Phương cau mày, "Phải rạch ra lấy, thứ dược kia không cải tạo hoàn toàn, cơ thể nam vẫn không có sản đạo, không thể sinh thường được."

Lạc Băng Hà không đáp lại.

Khuôn mặt lúc này của Thẩm Thanh Thu, trong đau đớn lại lẫn ủy khuất, giống như một đứa trẻ con ấm ức, hoàn toàn trái ngược với tình trạng bi thảm của hắn.

Lạc Băng Hà vô thức túm lấy bàn tay hắn, mạnh mẽ mở ra, không để hắn tự cào mình nữa.

Thẩm Thanh Thu mở bừng mắt, khoé mắt hơi ửng đỏ, ánh nhìn lại vô cùng dữ dội.

Lạc Băng Hà chạm mắt với hắn chừng một phần tư giây, liền rũ mi xuống, nói với Mộc Thanh Phương, "Làm đi."

Đôi mắt đứa trẻ là của Lạc Băng Hà, đường nét sống mũi thanh tú và bờ môi mỏng hơi nhạt lại là của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nhìn đến đờ cả người, sắc mặt tăm tối, vẻ như muốn vươn tay bóp chết nó.

Lạc Băng Hà bế đứa trẻ lên, cong người cười, "Sư tôn, đúng là cốt nhục, thật sự giống sư tôn như đúc. Ta vô cùng chờ mong đến lúc nó gọi được sư tôn một tiếng mẹ đấy."

Lạc Băng Hà bình thường ít nói lời thừa, lời móc mỉa với Thẩm Thanh Thu thì lại đặc biệt không tiếc, Thẩm Thanh Thu không nhiều lời, vung tay đem nước nóng bên cạnh hất tới, bị Lạc Băng Hà cản lại, sau đó hắn trơ mắt nhìn y ôm đứa trẻ đi ra ngoài mất.

Lạc Băng Hà dành phần nhiều thời gian chơi đùa với đứa trẻ, Thẩm Thanh Thu ngược lại rảnh rang muôn phần, đến nhìn cũng không muốn lại nhìn thằng nhóc kia chút nào.

Nhưng dù hắn không muốn nhìn, chuyện thằng nhóc con kia sinh bệnh nguy kịch đến suýt mất mạng vẫn được Mộc Thanh Phương oang oang kể lại.

Mộc Thanh Phương dong dài kể lể một hồi, cuối cùng ngậm ngùi, "Không phải Thẩm sư huynh lúc trước cứ muốn giết nó sao, nghe bảo lần này gặp hạn lớn, nhỏ như vậy, không chừng..."

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn chằm chằm.

Mộc Thanh Phương tự hiểu, nói, "Trên đời này không phải chỉ có mình ta là đại phu, hơn nữa, chữa cho trẻ con, đúng ngành thì tốt hơn."

Thẩm Thanh Thu không nói gì.

"Nếu sư huynh muốn biết, ta đi qua nhìn nó một cái nhé?"

"... Đừng lắm chuyện, ta không quan tâm."

Mộc Thanh Phương ừ hử, "Ờm, biết mà, sư huynh không quan tâm. Nhưng ta lo lắng lắm, phải qua thăm nó đã."

Thẩm Thanh Thu đờ người một hồi trong căn phòng trống, đột nhiên tự lẩm bẩm với mình.

"... Ta không quan tâm nó, nhưng ta không muốn nó chết."

"Đúng vậy... ta, không muốn nó chết."

Giống như ngày ấy Nhạc Thanh Nguyên chết đi, dường như, cũng đã đem phần nào của hắn chết đi rồi.

Giờ đứa bé này xuất hiện, sinh ra trên đời, một sinh linh mới mẻ vô tội, một sinh linh hoàn toàn khác, khác với Nhạc Thất, khác với Thẩm Cửu, cũng khác với đứa trẻ Lạc Băng Hà ngày ấy bị thả trôi giữa lòng sông lạnh lẽo.

Thâm tâm Thẩm Thanh Thu đột nhiên thấy mệt mỏi, hắn cảm thấy mất hết hứng thú, chán nản vô lực, nhưng hắn lại thấy hắn đang sống hơn.

Đại khái là vì, bọn họ tuy đã già rồi, nhưng còn có mấy đứa nhóc con khác vẫn đang lớn lên.

Vẫn đang chờ sống.

Lạc Băng Hà sau vài tháng mang đứa trẻ về tẩm cung, lại đột nhiên giở chứng mang nó qua chỗ Thẩm Thanh Thu.

Mới chục ngày không gặp, đứa bé đã lớn lên thấy rõ, ngũ quan cũng khắc sâu hơn, dù chỉ là một cái bánh bao nhỏ, cũng là một cái bánh bao nhỏ đẹp nhất.

Mộc Thanh Phương xuýt xoa, "Giống sư huynh ghê. Cái dược đó thật thần kì, ta muốn có xíu xem thử quá."

Thẩm Thanh Thu âm u liếc mắt.

Đúng là chuyên chọc vào chỗ đau người khác, bao nhiêu năm vẫn không chịu sửa, là thiếu đánh đúng không?

Mộc Thanh Phương nhìn vào mũi vào miệng thì thấy giống Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu ngược lại cứ nhìn chăm chăm vào mắt nó, nghĩ tới Lạc Băng Hà lại thấy ngứa mắt.

Mộc Thanh Phương đột nhiên đập hai tay vào nhau, nói, "Hay ta đi xem thử nhỉ, làm sao mà một lần dùng hết được! Dù sao hiểu dược tính của nó, cũng tiện điều chế thuốc cho sư huynh hơn. Vậy ha, tạm biệt sư huynh."

Thẩm Thanh Thu nhìn bóng lưng hắn chạy đi, bất lực day trán.

Mộc Thanh Phương kì thực chỉ chạy tới nửa đường, vừa bước vài bước ra khỏi Thanh Tĩnh Phong, Mạc Bắc Quân đã không tiếng động xuất hiện trước mặt hắn.

Mộc Thanh Phương thả chậm bước chân, cười như không cười, "Hoan nghênh giá đáo, đến xem tiểu quân thượng sao?"

Mạc Bắc Quân ngẩn ra, lắc lắc đầu.

Nói thẳng ra, thái độ của Mộc Thanh Phương với Mạc Bắc Quân hệt như Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà, không vừa mắt, không ưa nổi.

Dù sao năm xưa Thương Khung Sơn phái bị tàn phá cũng có hơn phân nửa công lao là của Mạc Bắc Quân.

Còn Mạc Bắc Quân với Mộc Thanh Phương, chung quy cũng chỉ tới mức tiếc chưa muốn giết mà thôi.

Lạc Băng Hà với Thẩm Thanh Thu, chung quy cũng chỉ tiếc chưa muốn giết mà thôi.

Còn tiếc thứ gì, chắc chỉ mình y biết.

Mộc Thanh Phương ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn hai sinh vật sống, một sinh vật lớn hơn đứng ngồi không yên, sinh vật nhỏ vẫn đang say ngủ, dường như ngoại trừ ngủ thì chẳng biết làm gì.

Sinh vật lớn đứng ngồi không yên một hồi, đột nhiên đứng dậy đi về phía cái nôi của đứa trẻ.

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng đặt tay lên cạnh giường, chậm rãi cúi xuống, cúi xuống một chút, dường như muốn nhìn cho rõ hơn dáng vẻ đang say ngủ của sinh linh nhỏ bé đang mang nửa dòng máu của hắn.

Ngủ rất ngon.

Thẩm Thanh Thu cố nén cảm xúc, đưa tay sờ lên mặt nó, mi mắt rũ thật thấp, ngón tay đều run rẩy.

Bên ngoài hiên, Lạc Băng Hà khoanh tay đứng, không một tiếng động mỉm cười, có chút nhạo báng, có chút mỉa mai, có chút khinh khi, có chút tự giễu.

Giữa bức vách mỏng ngăn cách, trong nôi trúc ấm mềm, đứa trẻ khẽ cựa mình, tiếp tục trong cơn mộng đẹp đẽ ấm áp.

Ngoài trời lá trúc rào rạt, tưởng như có bóng cố nhân đang trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net