VĂN ÁN:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Thanh Thu mấy ngày nay không ngừng nôn mửa.

Lạc Băng Hà đứng cách hắn khá xa, lẳng lặng nhìn hắn cuộn người đem mật xanh mật vàng lõng bõng đều nôn ra hết, mấy ngón tay thon dài đùa nghịch vài nhành lá xanh.

Giữ người lại chầm chậm bào chế, chơi chục năm hẵng giết, phương pháp hành hạ này của Lạc Băng Hà rất đơn giản dễ hiểu, người người đều có thể áp dụng. "Bào chế", nói thẳng ra là đem độc dược linh tinh này nọ nhét vào miệng hắn, nhìn hắn lăn lộn đau đớn trên mảnh thân thể đã cụt mất nhiều khối thịt mà không thể làm được gì.

Vài hôm trước, Lạc Băng Hà tìm được loại độc dược mới bên phía Nam, tiện tay nhét cho vị sư tôn đã tàn đến không thể nát hơn, nhìn da thịt hắn trồi lên lại với một màu đỏ thẫm tím tái, sau đó lại chậm rãi rữa đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Bởi vì nhìn rất thú vị, hứng thú dâng cao, Lạc Băng Hà tiện thể kéo hắn lại, ngoạn một chút.

Sau đó Thẩm Thanh Thu mới bắt đầu phát ra mấy triệu chứng mới lạ hơn.

Kẻ dâng độc dược thưa với Lạc Băng Hà, loại độc này tái tạo hoàn toàn thân thể kẻ trúng độc, biến hắn thành một quái nhân, hành hạ cả tinh thẫn lẫn thể xác hắn.

Lạc Băng Hà nhịp nhẹ ngón tay, hỏi, "Là loại quái nhân nào?"

Kẻ kia phát ra tiếng cười khùng khục, "Với 'hắn', có thể sinh con."

Lạc Băng Hà nghiền ngẫm nhìn kẻ thiếu mất tứ chi nằm rạp trên đất thở dốc, nghĩ, vị sư tôn luôn thích làm ra dáng vẻ thanh cao của y giờ lại mang thai sinh con, thật sự khiến người ta cả tinh thần lẫn thể xác đều vui vẻ khoan khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net