Chương 11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Tiệc mừng lễ Giáng Sinh vẫn rất ngon, Harry rất thích món thịt nướng với khoai tây luộc, mùi vị xúc xích cũng không tệ, còn có đậu phụ mỡ bò.

Chỉ có kẻ chuyên xoi mói như Draco mới ghét bỏ tay nghề của đám gia tinh trong Hogwarts, Harry nghĩ thầm.

Cậu ngồi đối diện với bọn Ron, cặp song sinh luôn luôn đùa cợt Percy(1), còn đoạt mất huy chương Huynh trưởngcủa anh.

Kiếp trước, vào lễ Giáng Sinh năm nhất, cậu trải qua cùng bọn Ron, nhưng hiển nhiên năm nay rất khó mà được như vậy. Harry thở dài trong lòng, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cách xa cậu một chút, có lẽ nhà Weasley sẽ được bình an.

Nói đến đây, Harry lại không khỏi nghĩ đến Draco, bình thường hắn hay đi gần với cậu như vậy, đến khi Voldemort trở về, nhất định sẽ tính toán chuyện này với nhà Malfoy. Thậm chí...có thể sẽ lợi dụng Draco dẫn cậu ra khỏi Hogwarts.

Nhất thời Harry cảm thấy ăn mất ngon, cho dù là bánh pudding Noel, cậu cũng ăn ít đi.

+++++++

Buổi tối, cửa phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin lặng lẽ mở ra.

Harry nắm thật chặt áo choàng tàng hình ở trên người, đi về hướng thư viện.

Cậu tới hành lang bên cạnh thư viện, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bên trái ra, đi vào.

Tấm gương Ảo ảnh(2) vẫn lẳng lặng đứng ở đó như trong trí nhớ của cậu, nó có khung kính hoa lệ, độ cao chạm thẳng tới trần nhà.

Cậu từ từ đi tới, nhìn chiếc gương nổi lên từng đợt sóng nước, có bóng người lờ mờ bắt đầu hiện lên.

Mặc dù đây không phải là lần đầu gặp được, nhưng viền mắt của Harry vẫn rất không có tiền đồ ươn ướt. Trên tấm gương là người nhà đang ở thế giới khác của cậu, bọn họ chưa bao giờ từng gặp lại nhau. Ít nhất là không có ở trong trí nhớ mà cậu còn lưu trữ.

Cậu nhìn người phụ nữ có mái tóc màu đỏ với đôi mắt màu xanh lục kia, bà vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn mỉm cười ôn hòa như thế. James Potter đứng cạnh bà, mái tóc màu đen vẫn rối xù.

Harry đưa tay ra, từ từ đặt lên trên tấm gương. Lily nhìn cậu, tay cũng từ từ dính sát vào. Bây giờ cậu còn quá nhỏ, vì thế tay của Lily lớn hơn tay cậu những một vòng.

"Mẹ...." Harry có thể cảm giác mặt mình đã ướt nhẹp. Cậu chưa từng giống như bây giờ có thể lý giải lý do vì sao Dumbledore lại lưu giữ hòn đá phù thủy(3) ở trong này.

Không người nào có thể từ chối sự mê hoặc như vậy, người mà bạn mong nhớ nhất còn có thể sống cùng bạn, đó là niềm hạnh phúc cực kỳ lớn lao. Đối với bản thân Harry mà nói, nếu cha mẹ cậu vẫn có thể cẩn thận mà bồi bên cạnh cậu thì, cậu nguyện ý trao đổi tất cả mọi thứ của mình.

Nhưng đây là điều không thể nào, Harry nhìn người nhà ở trong gương, thế giới này xưa nay vẫn luôn công bằng, bạn không thể đòi hỏi quá nhiều. Mà cậu thì đã chấp nhận hiện thực này rồi.

Ngay khi Harry chuẩn bị rời đi thì, tấm gương Ảo ảnh lại xảy ra biến hóa.

Hình bóng của Lily và James đang từ từ nhạt đi, một bóng người cao to khác đang dần hiện lên.

Tấm gương Ảo ảnh phản chiếu khát vọng của lòng người. Mà hình ảnh xuất hiện trên tấm gương, lại là Draco đã trưởng thành.

Đáng sợ nhất không phải là chuyện này, Harry còn nhìn thấy cả bản thân nữa. Trong gương, cậu đứng cạnh Draco, không biết đang cười tủm tỉm nói cái gì. Mà Draco xoay người lại, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cậu.

Cả người Harry đều hóa đá.

Ôi Merlin, nhất định là do hôm nay tôi vẫn chưa tỉnh ngủ. Harry thấy thế giới của mình mơ hồ có nguy cơ bị đổ vỡ. Vì sao cậu sẽ cùng Draco....

Nhất định tấm gương này đã bị hỏng rồi!

(Editor: có ai giống tôi, khi đọc hết cả đoạn xem gương này, lúc đầu còn cảm thấy xúc động thương tiếc cho Harry, lúc sau thì lại thấy dở khóc dở cười hay không? Harry, chấp nhận sự thật đi. Điều cậu muốn nhất vẫn là Draco a....)

Harry ôm ý niệm như vậy trở về phòng ngủ Slytherin, lừa mình dối người lựa chọn lãng quên, mãi đến khi hết lễ Giáng Sinh, cậu vẫn không đi xem tấm gương rách kia thêm lần nào nữa. (Gương xịn của người ta mà lại đi nói thành gương rách)

Nhưng mà tốt xấu gì cậu cũng đã trộm Peter ra ngoài. Trong lễ Giáng Sinh, bên Gryffindor chỉ còn mỗi nhà Weasley là ở lại. Vì thế, trong phòng ngủ của Ron cũng chỉ có mình cậu. Lúc Harry đi tới, cậu cũng tốt bụng dùng thần chú trôi nổi đem chăn đắp kín cho Ron lần nữa.

Còn Peter Pettigrew thì đang ngủ lúc đó, đợi đến khi tỉnh lại, rất xin lỗi, ông đã bị hóa đá rồi.

Vì để phòng ngừa, Harry đã sửa đổi lại ký ức của Peter. Ví như hắn chạy ra khỏi phòng ngủ thì gặp phải Harry.

Ít nhiều gì cũng đã trải qua một năm sống trong chiến tranh, vì thế Harry làm việc này cực kỳ thuận lợi, ít ra còn thông thạo hơn so với giáo sư Độc Dược năm thứ sáu của cậu.

Sau đó, Harry mang con chuột bị hóa đá này đi tìm McGonagall(4).

Kỳ thực cậu có cân nhắc chuyện đi tìm Dumbledore, nhưng lúc này hẳn là cậu vẫn chưa biết phòng làm việc của hiệu trưởng ở chỗ nào, trong âm thầm cũng không quen biết, nếu lỗ mãng tìm đến sẽ chọc người ta hoài nghi.

Đứa nhỏ năm nhất nên đi liên hệ với giáo sư.

Giáo sư McGonagall đang ở trong phòng làm việc, dáng dấp vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng khi thấy Harry ngượng ngùng tựa hồ hơi bất an, bà vẫn mỉm cười với cậu: "Có chuyện gì thế, đứa nhỏ?"

"Là con chuột này," Harry nỗ lực bày ra vẻ bất an, cẩn thận từng li từng tí thả con chuột bị hóa đá xuống bàn, "Con tình cờ gặp nó ở trên hành lang, do mới vừa học được câu thần chú đảo ngược hóa thú(5), nên đã lấy nó làm vật thí nghiệm. Kết quả...nó đã biến thành màu đỏ."

Giáo sư McGonagall trở nên nghiêm túc, "Con chắc chứ?"

Harry lắc đầu một cái, hơi sợ sệt lui về sau một bước, "Con không biết, con chỉ vừa mới học được, nhìn thấy nó biến thành màu đỏ liền theo phản xạ hóa đá nó."

"Xin lỗi giáo sư, con không biết giải trừ." Harry lại nhỏ giọng bồi thêm một câu.

McGonagall phất phất tay, "Giải trừ chỉ cần một câu thần chú đơn giản là được, nhưng nếu nó quả thật là một người...." Phần sau đã bị bà từ từ giảm thấp giọng xuống, Harry nghe không rõ lắm.

Thế nhưng chỉ sau một giây, một câu thần chú dài dòng được đọc lên. Con chuột kia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, bành trướng ra, thay đổi, cuối cùng biến thành Peter Pettigrew đã bị hóa đá.

Vừa nãy Harry cố ý đặt nó lên bàn trống, hiện tại, Peter đã hiện lên rõ ràng ở trên đất.

Harry sung sướng trong lòng, nhếch miệng, xin chào, kẻ phản bội.

Hiển nhiên giáo sư McGonagall bị giật mình, trên thực tế, giọng nói của bà cũng trở nên sợ hãi, "Peter!"

Peter Pettigrew nằm trên đất, chỉ có mắt là tự do, nhìn qua trông rất sợ sệt.

Giáo sư McGonagall ngã xuống ghế, một tay che ngực, nói với Harry vẻ mặt mờ mịt, "Đi tìm Dumbledore, không, con nhất định không biết. Tìm Percy Weasley, để cậu ta đi gọi hiệu trưởng đến đây."

Harry gật gù, xoay người chạy ra ngoài. Ngay sau một giây ra ngoài đó, cuối cùng cậu cũng lộ ra một cái mỉm cười thực lòng.

Tác giả có lời muốn nói: còn có một chương nha.

(Editor:

(1) Percy Ignatius Weasley là con thứ ba của gia đình Weasley. Xuất hiện lần đầu trong Harry Potter và Hòn đá phù thủy, lúc đó anh là Huynh trưởng nhà Gryffindor, trong phần Harry Potter và Phòng chứa bí mật, anh có một bạn gái là Penelope Clearwater cũng là Huynh trưởng nhà Ravenclaw, trong tập Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban, anh được lên làm Thủ lĩnh Nam sinh. Trong kì Pháp sư thường đẳng, anh đạt tới 12 chứng chỉ Pháp sư thường đẳng - nhiều hơn cả Hermione Granger. Sau khi ra trường anh được nhận ngay vào Bộ Pháp thuật, làm trợ lý cho ông Bartemius Crouch Sr.

(2) Chiếc gương Ảo ảnh (Mirror of Erised) là một chiếc gương huyền bí mà Harry Potter tìm ra trong một hành lang của Hogwarts trong phần một Harry Potter và hòn đá phù thủy. Trên gương có ghi hàng chữ "erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi" - đọc ngược lại cho đúng là "I show not your face but your heart"s desire" ("Tôi không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim"). Bản thân từ Erised trong nguyên tác cũng là viết ngược lại của từ desire (ước muốn). Harry khi nhìn vào gương có thể nhìn thấy cha mẹ cậu, và sau đó là họ hàng gia đình cậu. Còn Ron Weasley thì nhìn thấy mình đang là Thủ lĩnh Nam Sinh và là đội trưởng Quidditch đang nhận cúp Quidditch (cho thấy cậu bé luôn mong muốn thoát khỏi cái bóng của những ông anh trai giỏi giang cũng như cậu bạn thân nổi tiếng Harry). Theo lời giải thích của thầy hiệu trưởng Albus Dumbledore, thì chiếc gương cho ta nhìn thấy chính xác cái điều ước ao tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém. Thầy Dumbledore cảnh báo Harry rằng chiếc gương không hề đem lại tri thức hay sự thật, và nhiều người đã phí cả cuộc đời ngồi trước gương, chìm đắm trong những gì họ nhìn thấy. Thầy Dumbledore, một trong số ít người được thấy chiếc gương trong cả bộ truyện, tự nhận nhìn thấy mình trong gương đang cầm một đôi tất (vớ), nói với Harry rằng cụ không bao giờ có đủ vớ vì vào dịp Giáng sinh người ta chỉ tặng cụ toàn sách. Tuy nhiên, trong phần bảy Harry Potter và Bảo bối Tử thần có nói rằng có thể thật sự cụ nhìn thấy gia đình mình vẫn còn sống khỏe mạnh và hạnh phúc bên nhau. Chiếc gương Ảo ảnh được đặt làm chốt bảo vệ cuối cùng cho Hòn đá Phù thủy ở tập một. Cụ Dumbledore đã giấu Hòn đá trong tấm gương, khiến cho chỉ có người nào muốn tìm ra Hòn đá, chứ không muốn sử dụng nó, mới có thể lấy được. Những kẻ khác sẽ chỉ nhìn thấy mình đang chế ra thuốc trường sinh hoặc biến mọi thứ thành vàng, chứ không thể thực sự tìm được Hòn đá.

(3) Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử. Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi). Sau khi Voldemort đánh cắp không thành Hòn đá, Nicolas Flamel đã nhờ cụ Dumbledore tiêu hủy hòn đá, như vậy Nicolas Flamel và vợ cụ sẽ chết.

(4) Giáo sư Minerva McGonagall là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện của nữ nhà văn J.K.Rowling. Bà xuất hiện lần đầu tiên trong Harry Potter và Hòn đá phù thủy, giữ cương vị là giáo sư môn Biến hình của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Trong loạt phim phỏng theo bộ truyện này, diễn viên Maggie Smith thủ vai Giáo sư Minerva McGonagall. Thần hộ mệnh của Giáo sư Minerva McGonagall là một con mèo mướp. Trong thần thoại La Mã, Minerva là nữ thần của trí tuệ và sự khôn ngoan. Còn họ McGonagal bắt nguồn từ họ của một nhà thơ dị biệt người Scotland đến từ Dundee và sống vào thế kỉ 19 tên là William Topaz McGonagall. Giáo sư Minerva McGonagall sinh ngày 4 tháng 10 năm 1935 được miêu tả như một phụ nữ có vóc dáng cao lớn, đã 70 tuổi nhưng vẫn còn sung sức. Mái tóc đen của bà luôn được búi gọn phía sau, rất ít khi được xoã ra. Bà thường mặc một chiếc áo dài màu xanh ngọc, đội chiếc mũ nhọn đầu, rộng vành màu đen và đeo chiếc kính vuông. Khi ngủ, bà mặc chiếc áo dài kẻ sọc ca-rô và đeo lưới bao tóc. Bà đặc biệt yêu thích hoa văn ca-rô (tartan pattern), hoa văn truyền thống của dân Scotland. Giáo sư cũng là một trong số ít những người hóa thú chính thức của thế kỉ, có khả năng biến hình thành mèo mướp. Tính bà khá lạnh lùng, hiếm khi cười, luôn tỏ vẻ nghiêm nghị, rất công bằng, không bao giờ thiên vị học sinh của nhà mình và thiếu kiên nhẫn với những ai vi phạm luật. Bà cũng không sợ khi trừng phạt và trừ điểm học sinh của nhà mình, mặc cho hành động đó có thể ảnh hưởng đến việc giành Cúp Nhà của Gryffindor. Những học sinh Gryffindor đã từng ước rằng bà cũng làm giống như Severus Snape (Snape luôn thiên vị cho nhà Slytherin). Giáo sư McGonagall là phó hiệu trưởng của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts, chủ nhiệm nhà Gryffindor. Bà cũng là thành viên của Hội Phượng hoàng và sau này là hiệu trưởng lâm thời của Hogwarts. Bà bắt đầu giảng dạy môn Biến hình vào tháng 12 năm 1956. Bà đã từng làm hiệu trưởng trong hai lần, lần thứ nhất là sự vắng mặt của hiệu trưởng Albus Dumbledore trong tập hai và lần thứ hai là sau cái chết của cụ trong tập sáu. Bà trở lại làm chủ nhiệm nhà sau khi Voldemort chỉ định giáo sư Severus Snape lên giữ chức hiệu trưởng trường. Nhưng 19 năm sau, sau cái chết của Snape và Voldemort, bà được chính thức giữ chức hiệu trưởng vào năm 2017. Tuy nhiên, tác giả Rowing nói rằng vào thời điểm năm 2017 thì bà đã không còn giữ cương vị ấy nữa. Với cương vị là một phó hiệu trưởng, giáo sư McGonagall là một trong những người đứng đầu trường Hogwarts và là người chủ trì buổi lễ phân loại học sinh tại trường. có ấn tượng đầu tiên về một vị giáo sư ra vẻ nghiêm nghị, dường như không một ai có thể qua mặt được bà. Xuyên suốt bộ truyện, bà là giáo sư dạy môn Biến hình, môn học mà bà cho là một nghệ thuật phức tạp nhưng rất tao nhã, không môn nào bằng. Tuy nhiên, bà cũng nổi tiếng là giáo viên luôn cho hàng đống bài tập về nhà và không có sự châm chước nào cho học sinh nhà Gryffindor.

(5) Đảo ngược hóa thú (Animagus Reversal spell) dùng để biến từ dạng thú về dạng người.)


.......

12.

Mấy ngày trước khi lễ Giáng Sinh kết thúc, Harry bị gọi lên phòng hiệu trưởng.

Dumbledore ôn hòa để cậu ngồi xuống, hỏi, "Một ly trà mật ong, thế nào?"

Harry còn chưa kịp nói gì, Dumbledore đã vung đũa phép lên, ấm trà và chén trà theo đó tự động bay lên. Rất nhanh liền có một ly trà mật ong nóng hổi ở trước mặt Harry.

"Cảm ơn." Harry cười cười với ông, đồng thời ngăn cản dự định cho thêm mấy muỗng mật ong của Dumbledore.

Như Harry đã dự liệu trước, đầu tiên là, Dumbledore giới thiệu tổ bốn người cướp đường năm đó với cậu (nguyên văn của tác giả, tôi không thêm bớt gì cả). Sau đó lại nói rõ tình huống của Sirius và Peter Pettigrew trong những năm này, cuối cùng thì nói cho cậu biết Scrabbers chính là Peter Pettigrew.

"Không phải ông ta đã chết rồi sao?" Harry làm bộ kinh ngạc, thầm nghĩ tiêu dao nhiều năm như vậy thật sự quá tiện nghi cho gã.

"Vì lẽ đó, rất hiển nhiên, bọn thầy đã nghĩ sai rồi," Dumbledore cũng có vẻ hơi khổ sở, "Bọn thầy đã ném một người vô tội vào ngục giam, để một kẻ mang tội giết người được tự do."

Giọng nói khi nói đến những từ cuối cùng kia rất thấp, Harry đột nhiên thầm nghĩ, Peter năm đó, ở trong lòng Dumbledore cũng là một học sinh có chút ngượng ngùng bình thường, nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ mang tội giết người.

"Bộ Pháp thuật sẽ xử lý mấy chuyện này, thầy gọi con đến, là muốn nói rằng Sirius Black sẽ được thả ra," ngữ khí của Dumbledore rõ ràng nhanh nhẹn hơn hẳn, "Mà cậu ấy chính là cha đỡ đầu của con, cậu ấy có quyền giám hộ con. Vì thế, thầy muốn hỏi ý kiến của con một chút." Dumbledore mở to mắt nhìn.

Harry sửng sốt một lúc, sau đó như không thể tin nổi, mờ mịt lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói, "Cha đỡ đầu? Ông ấy có quyền giám hộ con."

"Đúng," Dumbledore mỉm cười nói, "Cậu ấy rất đồng ý đảm đương trách nhiệm của mình, sống chung với con, đồng thời chăm sóc con. Chỉ có điều, mỗi lần nghỉ hè, con vẫn phải ở với người nhà dì Petunia của con trong vòng một tuần. Con có đồng ý không, Harry?"

"Con đồng ý," Harry nhanh chóng đáp, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Con có thể gặp cha đỡ đầu được không?"

"Đương nhiên, con trai của thầy, mọi việc đều đã xong, con có thể nhìn thấy cậu ấy," Dumbledore nói, ánh mắt phi thường ôn hòa, còn khen ngợi cậu, "Hơn nữa, con nên kiêu ngạo vì bản thân, chính con đã cứu cậu ấy."

+++++++

Mấy ngày sau, trên Nhật báo tiên tri xuất hiện một tin tức cực lớn: "Anh hùng ngày xưa chính là tội phạm, Sirius Black mới là người vô tội?"

Nhật báo đã dùng một trang báo rộng để kể lại chuyện này, bao gồm cả quan hệ giữa Peter và Sirius khi còn ở trường, nói rõ thân phận vô tội của Sirius, ngoài ra còn đề cập đến chuyện Bộ Pháp thuật đã tặng huân chương Merlin cấp ba cho ông.

Lúc này bọn học sinh cũng đã trở lại trường học, toàn bộ lễ đường đều là tiếng nghị luận sôi nổi.

"Trên báo có nói Sirius Black là cha đỡ đầu của cậu," Draco hỏi, sau đó cực kỳ không tình nguyện, kéo dài giọng, "Ông ấy cũng là cậu của tôi."

Suýt chút nữa Harry đã phun thẳng ngụm nước bí đỏ ra ngoài, à, phải rồi, còn có tầng quan hệ này.

"Cậu thật bẩn." Draco ghét bỏ dịch ra xa một chút.

Harry không để ý đến hắn, hiện tại cậu cũng không dám nhìn mặt hắn quá lâu. Đều là do tấm gương rách kia gây ra. (Tấm gương kháng nghị: "Tôi là gương xịn, cả nhà cậu mới là đồ rách)

"Như vậy, sau này cậu sẽ ở chung với ông ấy?" Pansy tập hợp lại đây, hỏi.

"Đúng," Harry cười cười, "Chỉ có điều, lúc nghỉ hè vẫn phải ở trong nhà dì một tuần lễ."

"Vậy rất tốt," Daphne chen miệng nói, "Nhà Black cũng là quý tộc lâu đời, mẹ của Draco chính là người nhà Black."

Draco rụt rè gật gù, biểu thị tán thành.

"Khoan đã, Draco, vậy cậu với Harry miễn cưỡng có thể gọi là thân thích đấy." Đột nhiên Pansy nói.

Mọi người chung quanh sững sờ, sau đó đồng loạt gật đầu.

"Tôi không có thân thích là một kẻ phun đồ ăn ra ngoài." Draco ngẩng cao cái cằm lanh lảnh của hắn, chỉ dùng đuôi mắt thoáng quét qua Harry.

"Thật sự cảm ơn, trùng hợp ở chỗ, tôi cũng không thích một con chồn sương nhỏ thích giả vờ giả vịt." Harry mắng trả lại.

"Chồn sương?" Draco nhíu nhíu mày.

"Cậu không cảm thấy cậu rất giống sao?" Harry giả cười nói, sau đó, không chờ Draco phản ứng đã rời khỏi bàn. Vừa nãy có một học sinh năm thứ sáu nói cậu đến phòng hiệu trưởng sau bữa sáng, không cần phải nói, Sirius đang ở đó chờ cậu.

Tác giả có lời muốn nói: Sirius xuất hiện, tôi bắt đầu xoắn xuýt vấn đề Snape thuộc về ai, là khổng tước bạch kim (Lucius), hay là Sirius, ai công ai thụ đây.... Mọi người có đề nghị gì không?

(Editor: đừng tin lời tác giả. Tác giả này là Chúa lừa tình, có khi cuối cùng Snape lại chẳng thuộc về ai trong số hai người đã nhắc đến)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net