Chương 110 - 111 - 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

110.

Năm 3691 theo lịch của các vị Thần, ngày 23 tháng 10.

Alvin đi vào khu vườn Watarus, nơi này là nơi chôn cất cho các vị Thần. Mỗi một vị Thần sau khi chết đi, thân thể sẽ không được lưu giữ trên thế gian, nhưng ở trong vườn Watarus, sẽ tự động mọc lên bia mộ của vị Thần đó, mà sau mỗi cái bia mộ, là bạn đời của bọn họ.

Chờ sau trăm tuổi nữa, anh và Severus cũng sẽ nằm ở đây. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Thần và bạn đời của họ sẽ chết cùng một lúc.

Trước đây, khi anh đi du lịch ở Trung Quốc, từng nghe người ta nói "Không cùng sinh, nhưng nguyện cùng chết với nhau." Khi đó, anh không thể nào hiểu được, bây giờ nghĩ lại, như vậy rất tốt. Bởi vì sau khi người anh yêu không còn trên cõi đời này nữa, trong nháy mắt, thế giới cũng sẽ mất đi hào quang, vạn sự vạn vật trên thế giới này, đều không có liên quan gì đến người anh yêu nữa.

Hiện tại, trong vườn Watarus, đã có năm cái bia mộ. Những vị Thần còn sống, chỉ còn mỗi mình anh với Vân Miểu.

Anh đi tới trước bia mộ của Andrea, trên đỉnh bia đá cẩm thạch trắng tinh có khắc một hình giống như vầng trăng lưỡi liềm. Mà sau bia mộ này, trống rỗng không có cái gì cả.

Andrea là vị Thần duy nhất không có bạn đời.

Anh cúi người xuống, trên mặt hiện lên nụ cười, như thể trước mặt anh là cô gái mà đã được anh chăm sóc như em gái kia, anh bắt đầu nói nhiều hiếm thấy, nói liên miên, cằn nhằn, kể cho Andrea biết họ đã thắng cuộc chiến như thế nào, thông báo tin Harmoris và Carl đã đồng thời bỏ mình, kể cho cô nghe cái tên vô dụng Voldemort kia đã bị Harry thu thập ra sao, không uổng phí cô đã hao phí nhiều đồ quý như vậy trên người cậu ta....

Alvin dừng lại một lúc, "Còn nữa, cậu ta với thằng nhóc Malfoy kia sắp kết hôn rồi. Hiện tại, cậu ta đang rất hạnh phúc."

Trên chóp hình trăng lưỡi liềm kia hội tụ một ít giọt sương, giờ phút này không hiểu sao lại trượt xuống, uốn lượn thành một vệt dài trên mặt bia đá, nhìn qua, như đang có ai đó rơi nước mắt.

"Cậu ấy rất muốn tới thăm em, nhưng bây giờ mới chỉ là Bán Thần, chưa thể tới được, vì thế, em xem này, cậu ta đã nhờ anh mang bó sồ cúc xanh lam này tặng cho em, nói đó là loài hoa mà em thích nhất," Alvin nhẹ nhàng đặt bó hoa được lụa mỏng màu trắng bao lại, buộc bằng dây lụa màu tím, "Thật ra cậu ấy vẫn rất nhớ em, hai người làm bạn bè nhiều năm như vậy, sao có thể không có chút tình cảm gì được. Thằng nhóc nhà Malfoy kia tuy cay nghiệt lãnh khốc, tính kế người ta không chút nương tay, nhưng đối xử với cậu ta rất tốt, vì thế, em hãy yên tâm đi."

Alvin lại ngồi trước bia mộ thêm một lúc nữa, nhìn quanh bốn phía, nơi này đều là những người bạn lúc trước giờ đã yên nghỉ của anh. Bọn họ từ lúc sinh ra đã ở cùng nhau, sau đó, từng người đã đi qua những con đường bất đồng, gặp phải những người khác nhau, sau đó, cuối cùng, nhất định sẽ có bia mộ ở đây, chỗ duy nhất không giống nhau, là bên người có người có, có người không có bạn đời.

Alvin đứng lên, đi ra phía sau, sau lưng mộ Andrea chính là mộ của Carl. Sau bia mộ của anh cũng trống không, nhưng bên cạnh anh có một cái bia mộ màu đen nằm sát vào, hai tấm bia đá dựa vào nhau, ngay cả khoảng cách ở giữa để phân biệt cũng không có, thật giống như hai bia đá này vốn là một vậy. Đây rốt cuộc mang ý gì, không cần nói cũng đã biết.

Alvin nhìn bia mộ màu đen mang tên "Harmoris", ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng nói với Carl: "Trước kia anh đã có hoài nghi, nhưng không nghĩ tới, cậu thật sự yêu Harmoris. Có thể tên đó thật sự có chút ưu điểm gì đó không muốn người biết mà chỉ có cậu có thể mổ ra đi, hoặc là, gã đúng thực hung tàn giả dối, là một tên điên, chỉ có mình cậu là một mực yêu gã. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã chấm dứt, Carl, đều đã chấm dứt rồi."

Tất cả mọi chuyện, Harmoris vì Carl mà điên cuồng liều lĩnh, hay là vì nảy sinh tham lam với thế giới này, tất cả đều đã kết thúc. Còn chuyện sau này, đó không phải là chuyện mà bọn họ lại có thể dự đoán và nhúng tay vào nữa.

Thời đại thuộc về các vị Thần, đã chính thức rớt màn che.

....

Lúc Alvin đi về, có vòng tới cây "Sự Sống" nhìn một chút. Bên cạnh tên của anh, không có gì bất ngờ, là tên của Severus. Huu và Dark cũng giống vậy, bên cạnh Vân Miểu và Andrea cũng có, nhưng màu nhạt đến mức gần như không nhìn ra, theo thứ tự là Kell và Harry.

Chỉ có bên cạnh tên Carl là trống không, nhưng Alvin suy nghĩ một lúc, đẩy cái rễ bám bùn của cây "Sự Sống" ra, sau đó anh nhìn thấy cái tên vẫn luôn bị ẩn giấu dưới nền đất kia – Harmoris. Cái tên này màu đen, quanh thân có phát ra một chút ánh sáng trắng yếu ớt, giống như đúc với ánh sáng tỏa ra trên tên của Carl.

Tên bạn đời của Carl, đã được viết ở trên cây từ rất lâu rồi. Nhưng không có dựa vào nhau, là vì bọn họ chỉ có thể ngóng nhìn nhau chứ không chạm vào nhau được.

+++++++

Kiếp trước, Harry hỏi Draco sau khi chiến tranh kết thúc, hắn muốn làm gì, cái vị một chút trình độ cũng không có này đã trả lời là kết hôn.... Sau đó, kết hôn không thành.

Kiếp này, hiển nhiên Draco quyết định phải rửa sạch nhục nhã, công việc quét dọn sửa chữa Hogwarts còn chưa hoàn thành, hắn đã kéo Harry ngồi trong vườn hoa trang viên nhà Malfoy, thưởng thức hồng trà vừa mới pha, nhàn nhã nhìn đủ loại phương án chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó, chọn xương trong trứng, bắt bẻ từng cái một.

Harry mặc kệ hắn, tự nhiên bắt đầu gặm bánh quy. Cậu tuyệt đối sẽ không nhắc nhở ngài Malfoy đầu óc bị choáng váng này biết bọn họ còn chưa có đăng ký kết hôn đâu.

Mà Draco đã và đang chìm đắm trong một thế giới khác, đây là lễ cưới của hắn, của Draco Malfoy này, là lễ cưới chỉ được tổ chức một lần trong đời, nhất định không được sai sót cái gì, dù chỉ một điểm, ngoại trừ để tất cả mọi người thấy Harry cuối cùng thuộc về ai ra, còn có một tác dụng là nhất định phải một lần đánh bay mọi tình địch – mấy năm nay, Harry nhận được bao nhiêu bức thư tình cùng quà Valentine, không ai biết rõ hơn hắn.

Mà ngài kính mắt ngồi đối diện hắn kia hình như còn kích động hơn cả chính hắn, tuy rằng bề ngoài vẫn còn miễn cưỡng duy trì tính chuyên nghiệp để giải quyết việc chung, cũng không có chút tức giận nào khi thấy cậu chủ nhà Malfoy hủy kế hoạch này sang kế hoạch khác, khiến việc phải làm của bọn họ càng ngày càng nhiều.

Nhưng kỳ thật tâm lý của ông đang hoạt động như thế này đây – trời ạ, tôi thật sự đang tham dự việc chuẩn bị hôn lễ cho ngài Malfoy với ngài Harry, ngài Harry quả thực đẹp trai ôn nhu y như trong hình, thật khó có thể tin được một người đẹp như vậy sẽ có pháp lực cao cường đến thế, tuy rằng tóc đã không còn là màu bạc, nhưng màu đen cũng rất đẹp, cứ có cảm giác mình đang nằm mơ vậy, mình có nên lén lút nhéo bản thân một cái thử xem sao không nhỉ ~~

Mà Harry đang đánh chén một miếng bánh kem socola, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, giống như đang bị ai đó theo dõi. Cậu yên lặng nhấp một ngụm sữa bò nóng mà Draco vừa sai người mang tới.

Dáng vẻ uống sữa tươi cũng vô cùng đáng yêu (*_*)/~~, ngài đeo kính mê trai nghĩ như vậy đấy.

Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy ngài đeo kính mê trai này thật sự dễ thương đến không thể dễ thương hơn (*_*)/~~


111.

Chắc là sau khi chiến tranh kết thúc, mỗi người đều có thời gian rảnh để nói yêu đương, ngoại trừ Draco và Harry, những người họ quen biết đều không ngừng truyền tin vui tới – ví như Pansy đã đăng ký kết hôn với chồng chưa cưới của mình, thằng nhóc nhà White đã đính hôn, Hermione và Krum đã qua nước Đức du lịch cùng nhau, ngay cả Ron cũng đang hẹn hò với một học sinh nữ Nhà Ravenclaw, còn có Blaise cũng tuyên bố sắp đính hôn.... Hơn nữa, đối tượng anh đính hôn, có thể nói là khiến tất cả mọi người phải lau mắt.

Người Blaise muốn đính hôn, là Neville Longbottom.

Trong nháy mắt, khi Harry và Draco nhận được tin này, đôi phu phu cùng bắt đầu hồi tưởng lại xem kiếp trước có phải cũng có đoạn tình này hay không....

"Hình như hồi đó Blaise cũng có lần hồn vía lên mây, còn chạy tới hỏi tôi khi nào phát ra mình thích em," Draco suy tư, "Có điều chiến tranh đã nổ ra không lâu sau đó, tôi cũng không có nghĩ nhiều."

Harry chỉ cảm thấy sọc đen đầy đầu, Neville thành thật thì ra cũng là một người nội liễm như thế, "Căn bản không có cách nào nghĩ ra được bọn họ hấp dẫn nhau từ lúc nào."

"Ai mà biết được," Draco xì cười một tiếng, "Năm đó Blaise còn lấy chuyện tôi yêu em ra chọc tôi, kết quả, lăn lộn trong bụi hoa lâu như vậy còn không phải ngã xuống hay sao."

....

Có điều lướt qua nhiều tin tức tán tỉnh tràn hồng phấn như vậy, người kết hôn sớm nhất không phải là Harry và Draco, mà là Daphne với Hoàng Hồ Điệp mà cô ấy thích, Ailen.

Đương nhiên Harry và Draco cũng tham gia, hôn lễ của hai người kia được tổ chức ở ngoài trời, trên bãi cỏ, Harry và Draco vì là bạn bè thân thiết nên ngồi ở hàng thứ hai.

Ailen mặc bộ váy lụa màu trắng tinh, tóc dài mềm mại xõa ở phía sau, đầu đội khăn trùm thêu hoa màu trắng noãn, hơi che khuất đôi mắt quyến rũ. Trên mặt cô tràn ngập ý cười, tay cầm bó hoa cô dâu, được cha dẫn đi qua thảm đỏ, giao vào tay Daphne.

Hôm nay Daphne không mặc váy cưới, mà là một bộ comple màu đen tiêu sái, mái tóc vàng chói mắt được búi sau gáy, nhìn qua gọn gàng nhanh chóng. Cô như một nữ hoàng cao ngạo, dáng người thẳng tắp, cằm hơi hất lên, nhưng bên trong đôi mắt lam nhạt chứa đựng ôn nhu nhìn chăm chú vào cô gái trước mắt, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên mu bàn tay của Ailen.

Đây là lễ cưới chính thức đầu tiên mà Harry chân chính tham gia, cảm thấy rất mới mẻ, đặc biệt khi nhìn Daphne và Ailen cùng đặt tay tuyên thệ lên một quyển sách màu vàng, sau đó, có hai con bướm vàng xinh đẹp bay ra ngoài, dừng lại ở trước hai người, cuối cùng biến mất không thấy.

"Đấy là lời thề của riêng chủng tộc hoàng hồ điệp, đại diện cho trung thành," Draco nhẹ giọng giải thích bên tai Harry, mang theo ý cười, "Đời này Daphne đừng mơ chạy thoát."

Harry nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, nhớ tới chuyện kiếp trước, cái tên này đã lưu lại dấu ấn nửa đóa tường vi ở trên lưng mình.

Nhưng mà như vậy đúng thật rất tốt, Harry ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cặp uyên ương đang ôm nhau ở trên bệ tuyên thệ kia, cậu và Draco đã đi qua quá nhiều sóng gió, sinh ly tử biệt cũng đã lần lượt trải qua, giờ chỉ cầu một tương lai bình thản, cái gì cũng không cần, chỉ cần hai người ở bên nhau là tốt rồi.

Có điều Draco đúng là chấp nhất đến bất ngờ với cái nghi thức hôn lễ này, Harry cười khẽ, đã qua hai đời rồi mà vẫn còn cố chấp đến đòi mạng.

....

Trên tiệc rượu đám cưới, Daphne kéo vị phu nhân mới ra lò của mình tới chỗ bọn Harry, sau khi cụng một ly, cô nhíu nhíu mày, có ý riêng nhìn Draco và Blaise, "Hai cậu cần phải tăng tốc độ lên đi."

Blaise nghe vậy, cười, ôm lấy eo Neville, nhìn mặt cậu đỏ bừng lên, anh không nhịn được trêu, "Daphne đang giục anh nè, có phải em nên tỏ thái độ gì đó không, nếu không phỏng chừng lập tức người ta sẽ đồn rằng anh bị đá mất...." Anh vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt oan ức, đương nhiên chẳng ăn nhập gì với gương mặt anh tuấn kia.

Neville không biết đặt tay ở chỗ nào, đến tai cũng đỏ lên, đặc biệt khi mọi người chung quanh đều đang nhìn cậu, ngay cả trong mắt Draco cũng mang theo ý xem kịch vui, cậu càng lắp ba lắp bắp không biết nên nói cái gì: "Em, em...."

Cuối cùng vẫn là Harry không đành lòng, giơ ly lên về phía Blaise với Neville, "Còn chưa chúc mừng hai cậu."

"Cảm, cảm ơn." Lúc này, Neville mới phản ứng được, lộ ra ý xin lỗi, nhưng rõ ràng hài lòng vì Harry cắt ngang.

Harry liếc nhìn Blaise nắm chặt tay Neville, đối phương mặt cười sáng lạn, cậu chỉ có thể cảm khái, đúng là ngay cả rau xanh cũng có người yêu, nhiều cô em thuần khiết vô hại như vậy Neville không chọn mà lại đi chọn một tên có đạo đức ba không như Blaise, đây tuyệt đối là tình yêu chân chính.

(Editor: Sao lại bôi đen bạn mình như thế, Harry?)

Ailen không quá quen thuộc một vòng người này, nếu muốn nói quen thì cũng chỉ có Harry với Draco, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm trước, vào lúc này, cô mang theo ý tò mò đánh giá bọn họ.

Harry đang nghĩ xem có nên trò chuyện hai câu với cô không, đột nhiên nhìn thấy cô dâu này nhăn đôi mày thanh tú lại, che cái miệng nho nhỏ lại, nôn ra một trận.

Daphne bị dọa sợ, cầm lấy tay cô, bắt đầu gọi người mời bác sĩ, Ailen ở bên cạnh nói không nghiêm trọng lắm, nhưng bị coi như không nghe thấy.

Bác sĩ nhanh chóng tới, mà Ailen cũng không phải không có chuyện gì như lời cô nói, cả người đều có vẻ yếu ớt, rất nhanh bị đưa vào trong nghỉ ngơi, Daphne canh giữ bên cạnh cô, phong phạm nữ hoàng gì gì đó, toàn bộ đều không thấy, một lòng trung khuyển, hầu hạ cẩn thận từng li từng tí một. Mấy người quen cô nhìn thấy đều cười thầm trong lòng.

Nhưng cuối cùng kiểm tra ra kết quả, khiến mọi người ở đây đều thấy cả người không tốt.

Ailen, mang thai.

Harry chỉ cảm thấy đầu ầm ầm một trận, phản ứng đầu tiên là cả hai đều là con gái, làm sao sinh con được.

Daphne hoàn toàn sững sờ tại chỗ, như không hiểu được bác sĩ đang nói cái gì, nhờ Ailen lo lắng gọi, cô mới phản ứng lại được. Cô lập tức kích động đến không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào cái bụng của Ailen, run run rẩy rẩy chạm tay vào, thật giống như nếu cô dùng sức sẽ chạm hỏng đứa bé ở trong bụng vậy.

Đương nhiên Harry cũng mừng cho hai cô, có điều mặc dù có sát phong cảnh, nhưng cậu vẫn không nhịn được kéo kéo Draco, nhỏ giọng hỏi: "Trong Giới Phù Thủy, đồng tính cũng sẽ mang thai sao?" Kỳ thật cậu càng muốn hỏi rằng tiếp sau đó, người đột nhiên bị thông báo đang mang thai sẽ không phải là cậu đi, đây thực sự là một tin tức đáng sợ a.

Draco liếc cậu một cái liền biết cậu đang nghĩ cái gì, khóe miệng vung lên một độ cong ác liệt, "Hiển nhiên sẽ. Nữ phù thủy cần phải mượn độc dược sinh con, nhưng nam phù thủy thì có thể dùng phương pháp trực tiếp tự nhiên để thụ thai."

Harry như bị sét đánh, sau đó, lập tức bắt đầu cân nhắc độ khả thi của việc từ chối kết hôn với Draco.

Tác giả có lời muốn nói: Vấn đề ai trên ai dưới của cặp Ailen với Daphne là do tôi tung đồng xu để quyết định ~~

 

112.

Kể từ khi biết được cái tin đáng sợ là nam phù thủy cũng có thể mang thai, Harry quả thực chống cự đến cực điểm loại vận động hài hòa nào đó, đến khi ngài Draco Malfoy dẫn cậu đến chỗ đăng ký kết hôn, biến quan hệ của hai người trở thành phu phu, cậu vẫn còn nỗ lực chạy trốn.

"Được rồi, nghe này, ngài Potter," Draco nhìn bộ dạng đánh chết cũng không hợp tác của Harry, cảm thấy khóe mắt của mình đang co giật, "Làm một công dân thành thực tuân theo luật pháp Giới Pháp Thuật, tôi và em đã đính hôn, cả kiếp trước lẫn kiếp này! Bây giờ là lúc chúng ta thực hiện lời hứa hẹn, hy vọng em có thể thành khẩn đối mặt với nó."

"Câm miệng, Draco," Harry cười gằn, đôi mắt mèo tàn nhẫn liếc xéo, "Em đã nói rồi, trừ khi anh sinh con, em mới đáp ứng, còn không thì không có cửa đâu."

"Tôi cho rằng chúng ta đã sớm đạt thành nhận thức chung về vấn đề này rồi." Draco có ý riêng nhìn Harry.

Harry lập tức xù lông lên, "Vô nghĩa! Ai đã thương lượng với anh cơ chứ, nói cho anh biết, Malfoy, là một phù thủy ở trong giới Muggle rất nhiều năm, một chút cũng không biết kiến thức sơ đẳng về Giới Pháp Thuật – có ma, trước đây em còn chưa được thấy một người đàn ông lớn bụng, chứ đừng nói là biết đến chuyện kinh khủng như tận thế đó."

"Vậy em thật sự không muốn sinh?" Draco nhíu mày.

"Tuyệt đối!"

....

Cái đề tài này tạm thời bị hoãn một thời gian, tuy rằng thật đáng mừng là ngài Chúa Cứu Thế cuối cùng vẫn bị bắt đi đăng ký, nhưng chuyện liên quan đến ai sinh con vẫn chưa thể có được một phương án giải quyết viên mãn, vì lẽ đó, các phóng viên mong chờ được trông thấy đứa bé thừa kế của cả nhà Malfoy lẫn nhà Potter đều tạm thời thất vọng một phen.

Nhưng mà bọn họ cũng không phải không có lấy một chút an ủi, bởi vì dưới giám sát của ngài Malfoy, đám cưới của hắn với ngài Chúa Cứu Thế xác thực long trọng lạ thường, hắn còn hiếm khi dễ dãi cho phép các phóng viên được chụp ảnh trong một phạm vi mà hắn đã quy định trước.

Tất cả các phóng viên đều đàng hoàng chen chúc trong khu vực đặc biệt đó, vì muốn tranh thủ được vị trí tốt nhất mà suýt chút nữa ra tay đánh nhau.

Mà trong những tấm ảnh ngọt đến mù mắt mà các phóng viên đăng lên báo, tấm khiến mọi người say sưa, bàn tán nhiều nhất, ngoại trừ ảnh chụp ngài Potter và ngài Malfoy ký kết ước hẹn linh hồn vĩnh hằng ra, chính là tấm bọn họ hôn nhau đầy nồng nhiệt.

Bên trong bức ảnh, Harry và Draco đều mặc vest đen, đơn giản mà tinh tế, chỉ có cổ áo là đính đá quý hoa mỹ màu xanh lục, lập lòe ánh sáng lộng lẫy động lòng người. Hai người bọn họ đứng đối mặt với nhau, Draco cao hơn Harry một cái đầu, hắn hơi cúi xuống, hôn chính xác vào môi Harry, một nụ hôn sâu đầy lưu luyến. Mặt Harry có hơi ửng hồng, bên trong đôi mắt phỉ thúy xanh biếc là ý cười xấu hổ, hàng mi nhỏ dài, nhẹ nhàng rung động, cho dù chỉ là bức ảnh nhưng cũng làm người ta không nhịn được sinh lòng mê luyến.

Nhưng mà không một ai biết, trước vài phút hai người hôn sâu như thế, quý ngài Chúa Cứu Thế "ngượng ngùng" bên trong bức ảnh còn chen từ trong hàm răng lên tiếng, lải nhải với gia chủ trẻ tuổi nhà Malfoy ở bên cạnh cậu, "Đừng tưởng rằng từ nay về sau em là của anh thì anh có thể vênh váo đắc ý, em là người có nguyên tắc, hai ngày trước Vân Miểu nói cho em biết trong những cách phạt trong gia đình Trung Quốc có một vật gọi là "quỳ bàn là", mặc dù em không rõ nó là cái gì, nhưng cứ cảm thấy sẽ có một ngày anh có thể đi thử...."

Đáp lại nó là một tiếng cười gằn khinh thường của Draco.

Có điều tấm hình hôn môi của bọn họ chỉ được truyền ra ngoài một phần rất nhỏ, bởi vì nó mới chỉ được in trên một bìa tạp chí, phát hành được một lúc thì bị kêu dừng, lý do? Đương nhiên là do một gia chủ Malfoy mưu mô nào đó trái lo phải nghĩ không thể để người khác thèm nhỏ dãi sắc đẹp của bạn đời nhà hắn.

Nhưng có một phần rất nhỏ đã được in thành bản lẻ tiêu thụ ra bên ngoài, trở thành đối tượng được truy đuổi trong suốt một quãng thời gian rất dài, có điều đây đều là chuyện sau này.

....

Sau hôn lễ của Harry chưa tới một năm, mấy vị còn lại cũng đã thuận lợi đóng gói mình đưa đi, Blaise, Pansy, ngay cả giáo sư Severus sau khi bị Alvin dính chặt lấy cũng đã đeo một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản ở trên tay.... Nhưng mà đây là chuyện nội bộ trong Slytherin, còn bên Gryffindor, Neville thì không cần phải nói, chuyện tình cảm của Hermione tuy rằng ổn định, nhưng vẫn chỉ dừng ở mức đính hôn, là một nữ cường trải đao khắp Bộ Pháp Thuật, Krum muốn lấy cô về nhà hiển nhiên là một con đường dài dòng đầy gian khổ, còn Ron, a, đúng là có một tin không hay, có người nói đứa nhỏ xui xẻo này vừa mới chia tay....

Cho nên khi mọi người đến nhà Daphne và Ailen nhìn cô con gái mới được sinh ra của các cô, tuy có mấy vị Gryffindor vì tình nghĩa chiến hữu trong chiến tranh cũng được mời, nhưng Ron vẫn ủ rũ, ánh mắt bi thương nhìn cô công chúa nhỏ còn chưa mở mắt ở trong nôi, nội tâm đau khổ vì cậu căn bản không tìm được một người vợ để cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc (khặc khặc, kỳ thật chính cậu cũng có thể tự mình sinh mà....)

Harry cũng nằm nhoài bên cạnh cái nôi, cẩn thân sượt qua mu bàn tay mềm mại của cô bé, kết quả bị một phát bắt được. Cái tay vừa nhỏ vừa mềm mại như vậy, chỉ tóm được một đầu ngón tay của cậu, nhưng nắm thật sự rất chặt, như chiếm được một món đồ chơi quý báu, cái miệng nhỏ như cánh hoa cũng hơi hơi mở ra, lộ ra đầu lưỡi béo mập nộn ở bên trong....

Harry đột nhiên cảm thấy quả tim của mình bị cái gì đó bắn trúng.

Sau đó, trong toàn bộ quá trình thăm hỏi, Harry cơ bản đều không rời cái giường trẻ con hồng nhạt kia.

Sau nữa, trên đường về, Chúa Cứu Thế khó chịu Harry Potter, vạn phần hiếm khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net