Chương 29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29.

Draco cực kỳ mất hình tượng nằm nhoài lên trên giường Harry, lười biếng ôm cái gối, có bao nhiêu thoải mái thì thể hiện ra bên ngoài bấy nhiêu.

"Thật muốn để phu nhân Malfoy nhìn xem con trai bảo bối của cô ấy tuân thủ nghiêm ngặt thể hiện tao nhã của Slytherin như thế nào," Harry trêu chọc, vỗ vỗ lên người Draco, "Đồ của tớ đâu, có mang theo không?"

Draco khép hờ con mắt, môi không có ý tốt lén lút vểnh lên, "Trong túi không gian ở bên trong túi tiền. Muốn thì tự mình lấy đi."

"Rốt cuộc cậu có bao nhiêu lười a," Harry oán giận, cũng ngồi lên giường, "Làm ơn xoay người...."

Lời còn chưa dứt, cậu chủ nhỏ nhà Malfoy vẫn đang trong trạng thái lười nhát đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, Harry còn chưa kịp phản ứng thì, cả người đã lăn vào trong lồng ngực của Draco, lập tức mùi hương thoang thoảng dồi dào hơi có điểm lãnh đặc trưng trên người Draco bay vào chóp mũi Harry.

Hình như có mùi của hoa lan, thật thơm a.... Harry mơ mơ màng màng thầm nghĩ, sau đó đột nhiên phản ứng lại, liều mạng muốn thoát ra ngoài, "Đừng có trẻ con như thế, Draco, cậu mấy tuổi rồi hả?"

"Tôi cho rằng làm bạn với khách mời là nghĩa vụ phải làm của một người chủ." Tiếng của Draco từ trên đỉnh đầu truyền đến, dào dạt đắc ý.

Trẻ con! Harry lườm một cái, tuy rằng thừa biết Draco không nhìn thấy.

"Được rồi, chơi đủ chưa, mau đứng lên a. Tớ còn muốn cậu đi cùng tớ đến Gringotts đó." Harry lại đẩy đẩy Draco.

"Đi Gringotts để làm gì?"

"Đi xem hầm nhà Potter có cái gì thú vị không, ngoài ra còn tới chỗ giao dịch của Gringotts xem một chút, cậu cũng biết, ở chỗ ấy thường thường có đồ tốt," Harry không thể nhịn được nữa, đập nhẹ vào người Draco, "Buông ra, tớ sắp bị cậu ôm chết ngạt rồi đấy!"

"Xin lỗi." Hiển nhiên Draco nói chẳng hề có thành ý gì, hắn chậm rì rì buông lỏng cánh tay ra.

Harry đáp trả bằng cách tàn nhẫn lấy túi không gian từ trong túi tiền của Draco ra, dùng lực lớn y như là đang cướp bóc vậy. Trên thực tế, ngay cả hành động cũng rất giống, cậu không chút khách khí lấy hết một đống thảo dược cùng đá phòng ngự dời vào túi không gian của mình.

Draco móc đồng hồ quả quýt ra nhìn một chút, "Được rồi, tuy rằng bình thường mẹ tôi đi thăm hỏi người khác thì đều sẽ rời đi trước bữa tối. Nhưng đối với cậu Black, hiển nhiên mẹ còn có rất nhiều lời không thể chờ nổi muốn dạy dỗ cậu ấy, do đó, tôi sẽ có một quãng thời gian rảnh rỗi."

"Cho nên?"

"Vì lẽ đó tôi có thể cố hết sức đi cùng cậu đến Gringotts."

"Có phải tớ nên cảm động đến rơi nước mắt không?" Harry phì cười một tiếng.

++++++++

Hai người bọn họ lên lầu chưa được bao lâu thì đã xuống, điều này khiến phu nhân Malfoy thấy làm lạ.

"Chúng con định đi đến Gringotts mua vài món đồ," Draco lại treo lên dáng vẻ là đứa con tốt ôn nhu khéo léo kia, đi tới bên người Narcissa, nhẹ giọng nói, "Sẽ không quá lâu đâu, thưa mẹ."

"Chú ý an toàn, Rồng nhỏ." Narcissa dặn dò một tiếng rồi để hai người đi.

Vẻ mặt của Sirius ngồi đối diện nói rõ ông đã cảm thấy da gà rơi đầy đất mất rồi.

Còn Harry thì tỏ vẻ đã sớm quen thuộc, vì lẽ đó cậu vô cùng bình thản chào tạm biệt với phu nhân Malfoy cùng cha đỡ đầu của mình.

"Con có đủ tiền tiêu vặt không đấy?" Sirius phi thường ân cần hỏi con đỡ đầu của mình.

"Con còn nhiều lắm, vậy là đủ rồi." Harry hơi bất đắc dĩ cười cười, Sirius chưa từng làm cha, gặp Harry là khi cậu đã lớn mất rồi, vì thế ông liền dùng cách giáo dục cưng chiều, chỉ lo có chỗ ủy khuất Harry.

Sắc mặt Narcissa trở nên nhu hòa đôi chút, đứa em họ ngu xuẩn này cuối cùng cũng học được cách quan tâm đến người khác, thật sự không dễ dàng chút nào.

Có điều, chỉ có ngần ấy biểu hiện đương nhiên không thể nào khiến phu nhân Malfoy thu hồi lại bài thuyết giáo về mọi mặt của mình, lúc Harry và Draco rời khỏi phòng khách thì vẫn còn có thể nghe thấy giọng của Narcissa, tuy âm lượng không lớn, nhưng từng chữ từng câu đều thể hiện sự nghiêm khắc cực kỳ.

"Cậu Black thật đúng là có bản lĩnh, có thể chọc mẹ tôi đến mức phát hỏa thế kia, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng thấy bộ dạng tức giận của mẹ đâu." Draco hơi kinh ngạc nhấc mi lên.

Harry không khỏi nhớ lại cảnh Molly đối xử với Ron cùng cặp sinh đôi, cảnh đó cũng tuyệt đối có thể nói là phát hỏa như chưa bao giờ phát hỏa vậy.

"Phu nhân Malfoy quá cưng chiều cậu rồi." Harry khẳng định.

Kết quả, Draco không những không nổi giận, mà còn bày ra vẻ mặt đắc ý.

Trong nháy mắt, thật muốn đánh cậu ta mà – Được nghĩ bởi quý ngài Potter khuyết thiếu tình mẹ mười mấy năm.

++++++++

Xét thấy lúc sống lại là lúc trực tiếp được phân Nhà, vì thế đây là lần đầu tiên Harry tới Gringotts sau khi được sống lại.

Cửa yêu tinh trước sau như một vẫn xấu xí âm trầm, trên cửa còn có một đoạn văn cảnh cáo.

"Nói thật lòng thì, tôi vẫn cảm thấy giao tài sản của phù thủy cho yêu tinh bảo quản là một chuyện cười. Ai có thể đảm bảo rằng yêu tinh sẽ không vì chuyện này mà náo loạn một lần nữa." Draco nhẹ giọng nói.

"Không yên tâm thì nhà Malfoy có thể tự mình mở một ngân hàng." Harry lơ đãng trả lời.

"Đây là chuyện không thể nào làm được, động não một tí đi, lũ yêu tinh kia đã lũng đoạn nghề này mất rồi." Draco hơi ngoài ý muốn nhìn chằm chằm người bên cạnh, như đang hoài nghi rằng lúc cậu nói chuyện có dùng đến não hay không vậy.

"Nếu đã không có cách nào thay đổi, thì hãy câm miệng lại đi." Harry đã đứng trước quầy, đưa một cái chìa khóa nhỏ bằng vàng cho một con yêu tinh.

Mà đến khi cậu chuẩn bị theo một con yêu tinh khác đi vào hầm nhà Potter thì, lại phát hiện Draco đang đi về hướng ngược lại.

"Cậu đi đâu thế?" Harry nghi ngờ hỏi.

Draco dừng bước chân lại, xoay người lấy vẻ mặt như nhìn thấy quỷ khổng lồ để nhìn Harry, hỏi: "Không phải cậu định để tôi đi cùng cậu đến hầm chứa gia sản nhà cậu đấy chứ?"

Harry gật gù, cứ như đây là chuyện đương nhiên.

Draco quả thực cũng bị chọc tức đến nở nụ cười, hắn thấp giọng nói, "Quả thật tôi đang hoài nghi rằng cậu đang mời tôi cho cậu đổi sang họ Malfoy đó."

(Editor: Đổi đi, đổi đi. Tất cả bạn đọc đều đang mong anh đổi họ cho tiểu Har đấy.)

"Nghe này, ngài Potter, không có bất kỳ gia tộc có lịch sử lâu đời nào lại đi mời người của gia tộc khác đi tham quan tài sản của mình. Cho dù là mời người ta đến trang viên nhà mình cũng không được dễ dàng như thế. Hiểu chưa?" Draco hiếm khi kiên nhẫn giải thích, đồng thời cũng không quên bổ sung, "Trừ tôi ra, người khác càng không được."

Dài dòng lôi thôi quá, Harry có thể cảm giác được con yêu tinh bên cạnh sắp không nhịn nổi, đồng thời từ trong mắt nó, Harry dễ dàng phát hiện ra nó rõ ràng đồng ý với Draco.

"Đúng, tớ nhớ rồi, sẽ không mời người khác, mà cậu cũng chỉ có lần này mà thôi, cố gắng quý trọng." Harry trực tiếp túm lấy tay Draco lôi đi.

Hiển nhiên con yêu tinh dẫn đường cho cậu bị sững sờ, lập tức dùng ánh mắt như xem đứa ngốc nhìn Harry một chút, sau đó lại yên lặng dẫn đường.

"Cậu nghe không hiểu lời của tôi sao?" Draco không nhịn được hỏi.

"Tất nhiên nghe hiểu, nhưng cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn. Tôi tin chắc rằng đồ nhà Malfoy cất giữ còn nhiều hơn nhà Potter nhiều," Harry tỏ vẻ không để ở trong lòng, "Trên thực tế, tôi cảm thấy cậu nên cảm động đến rơi nước mắt vì sự tín nhiệm của tôi dành cho cậu, ngài Malfoy ạ."

Draco bật cười một tiếng, hoàn toàn từ bỏ khuyên nhủ.

Nhưng mà rất nhiều năm về sau, Draco phát hiện Harry nói được là làm được, từ khi chìa khóa ở trên tay Harry đến nay, hầm tài sản nhà Potter cũng chỉ cho một mình hắn mở ra.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay muốn đăng chương mới, kết quả Tấn Giang vẫn sống chết không chịu cho đăng, thật sự là vội muốn chết. Nhưng mà cũng còn tốt, sau nửa tiếng thì nó đã bình thường trở lại, hy vọng nó đừng tiếp tục thần kinh nữa, có biết rằng mệt chết người ta hay không a!


-----------------------------------------------------------------------

30.

Là một gia tộc lâu đời, đương nhiên hầm gia tài nhà Potter sẽ được sắp xếp ở vị trí trọng yếu, cũng thiết kế tầng tầng lớp lớp cửa ải, đồng thời điều này cũng có nghĩa là.... Nó được chôn rất sâu dưới lòng đất.

Khi cái xe đẩy chết tiệt kia dừng lại, Harry lập tức phi xuống, liên tục nôn khan.

"Giờ tớ đã tin cậu rồi, cái xe đẩy này tuyệt đối là phương thức trả thù của yêu tinh đối với phù thủy." Harry uể oải nằm nhoài lên trên người Draco, nhỏ giọng nói vậy.

Draco cũng không có chỗ nào tốt hơn, sắc mặt càng trắng xám hơn so với bình thường, nghe thấy câu này chỉ dùng khóe mắt ném cho cậu một ánh nhìn khinh bỉ không đủ như thường ngày.

Nhưng mà sau khi cửa hầm được mở ra, Harry cảm giác trong nháy mắt mình đã được chữa khỏi. Không thể không nói Cục Thời Không thật là hào phóng a.

Tuy rằng kiếp trước Harry chẳng phải là cao thủ quản lý tài sản gì, nhưng cậu vẫn có ấn tượng đôi chút về hầm tài sản nhà mình. Mà bây giờ, những đồng vàng Galleon đang ở trước mắt cậu, rõ ràng nhiều gấp ba lần trước kia, trong góc tường hình như còn mấy chồng đá quý cùng những vật sáng lòe lòe khác.

Draco trực tiếp đi tới chồng đá quý trước, nhìn một chút rồi nói: "Chất lượng không tệ."

Quả nhiên đời người đều có kinh hỉ khắp nơi, Harry cảm thấy mình đang kích động đến mức có thể nhảy từ trên núi cao xuống.

"Đừng ở chỗ đó làm vẻ mặt đáng xấu hổ nữa, mau lăn lại đây. Không phải cậu đã nói là muốn nhìn tài sản của nhà mình sao?"

"Có cái gì tốt không?" Harry hỏi, bày tỏ bản thân đầy đủ tín nhiệm vào ánh mắt của nhà Malfoy.

"Nói tóm lại, bên này có mấy món đồ còn dùng được," Draco chỉ chỉ mấy viên đá quý nằm rải rát bên cạnh, "Cái dây chuyền và khuyên tai kia có bạch phép thuật cực kỳ cường đại, hẳn là dùng để chữa trị hay gì đó. Mấy cái bùa phòng ngự này hình như cũng rất mạnh. Mấy đồ còn lại thì có tác dụng không lớn, chẳng qua phép thuật trên đó cũng không thua kém."

Quả nhiên, lôi Draco vào đây là một lựa chọn chính xác, Harry yên lặng cộng thêm điểm cho mình, còn có chuyên gia giám định nào tốt hơn Malfoy sao?

Harry nhanh chóng nhét đống đồ vật kia vào túi không gian, sau đó lại ném thêm vài đồng Galleon, chẳng bao lâu, túi không gian liền đầy.

"Dung lượng thật nhỏ." Harry đặc biệt bi phẫn, sao lại nhỏ như vậy, mấy cái túi không gian trong tiểu thuyết của Muggle đều có dung lượng cực lớn a!

"Đừng làm chuyện mất mặt như thế, đồ bên trong hầm cũng không chạy được." Draco quả thật thấy đau đầu.

Thật bất hạnh, sẽ chạy đó, bằng không kiếp trước sao tôi có thể cướp được Cúp Nhà Hufflepuff cơ chứ. Harry đặc biệt cao quý lãnh diễm hừ một tiếng.

"Túi không gian của cậu đâu?" Harry nhìn chằm chằm vào túi áo bên trái của Draco.

Draco: "...."

Mặc kệ vẻ mặt Draco như nuốt phải con gián thì, túi không gian của hắn tạm thời vẫn được đổi họ thành họ Potter.

Chờ đến khi ra khỏi hầm, hai túi không gian đều đã đầy ắp. Draco đã chẳng thèm nói thêm cái gì nữa, lúc Harry vui vẻ chạy tới chỗ giao dịch, thì hắn lại yên lặng ngồi xuống băng ghế dài, dùng hành động biểu thị rằng mình không quen biết cậu.

Có điều cho dù người thừa kế nhà Malfoy có ngồi ở một chỗ tầm thường thì cũng không có khả năng bị lơ là. Vì lẽ đó, lúc Harry trở lại, người đầu tiên cậu thấy không phải là Draco, mà là cô em ngồi ở bên cạnh hắn. Một bé gái có vóc người nho nhỏ, hình như mới tám, chín tuổi, mái tóc dài màu vàng nhạt được uốn khéo léo, mặc váy bồng bồng đáng yêu màu xanh lục, lúc mỉm cười còn đặc biệt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.

Là Astoria Greengrass. Vị hôn thê tương lai của Draco.

Draco Malfoy, cậu mới có vài tuổi, à không, cô em này mới vài tuổi mà cậu đã xuống tay rồi! Harry cảm giác bình tĩnh của mình đã bị nát tan tành, tuy rằng nó luôn tồn tại rất yếu ớt.

"Đây là Harry Potter, bạn cùng phòng của anh, còn đây là Astoria, con nhà Greengrass." Draco giới thiệu hai người với nhau.

Harry đã mất công sức cứng rắn nhét đồ mua từ chỗ giao dịch vào trong túi không gian của Draco, vì thế hai tay lúc này đang trống trơn, đương nhiên có thể bắt tay cùng Astoria, "Chào em."

"Chào anh." Em gái còn hơi thẹn thùng, sau khi nói xong cũng có chút đỏ mặt, rồi lại không ngừng liếc trộm Draco.

Harry nỗ lực dùng ánh mắt dò hỏi Draco, vì sao cô ấy lại ở nơi này, chỉ có một mình một người thôi sao?

Nhưng hiển nhiên tần suất của hai người không đồng bộ. Harry nháy đến mức mí mắt đều sắp giật, nhưng Draco vẫn như cũ lịch sự trò chuyện cùng cô con gái nhỏ nhà Greengrass, lộ ra mỉm cười mười phần thân sĩ, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, giọng hơi thấp hơn so với bình thường, nhưng nghe ra rất trầm ổn.

Cẩn thận tớ chụp các loại dáng vẻ của cậu lúc ở trong ký túc xá gửi cho cô em này, đóng kịch cái gì, con sói đuôi dài. Harry ở bên cạnh xoa xoa hai tay, thầm nghĩ.

Kỳ thật phần lớn nội dung trong cuộc trò chuyện giữa Draco và Astoria đều không hề có chút dinh dưỡng gì, hai đứa loli, một chín, một mười một tuổi, tuy rằng cái người mười một tuổi kia đã sớm trưởng thành đến kỳ cục, nhưng tuyệt đối vẫn phát triển bình thường theo trục hoành, nói chuyện có thể có bao nhiêu thú vị cơ chứ. Harry nghe đến nhàm chán.

Cũng may là một lúc sau, mẹ của Astoria đã tới, chấm dứt cơn ác mộng này.

Tác giả có lời muốn nói: Tối qua thức đêm xem bóng đá, rồi cố gắng thức thêm để viết cho xong. Hiện giờ thật sự không kiên trì nổi nữa, nếu ngày mai tỉnh táo, tôi đảm bảo nhất định sẽ kiểm tra xem có phù hợp logic hay không! Tiểu nhân xin rút lui trước....

(Editor: Draco, anh dám lơ là vợ lớn để đi quyến rũ tiểu tam là sao a? Tiện thể thông báo: tôi đã beta lại mấy chương vừa qua; sau này cứ 10 chương thì beta lại một lần.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net