Chương 3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

40 phút tiết Thảo dược học trôi qua rất nhanh, thành thật mà nói, Harry thở phào nhẹ nhõm, vị boss này trừ lúc đầu nói được hai câu, thời gian còn lại ngay cả liếc mắt cũng kiên định không cho cậu. Bọn họ cứ nặng nề như vậy vượt qua một tiết học.

Đưa cái bình nhỏ chứa dịch cây nhựa thúi cho giáo sư, Harry theo mọi người rời khỏi nhà kính.

"Draco," sau tiết học Pansy liền chạy tới bên này, không chờ nổi đã treo cả người cô lên người Draco, "Tại sao cậu không tạo thành một tổ với tớ?"

"Làm ơn nhỏ giọng một chút, Pansy, cậu ồn ào làm đầu tôi đau," Draco nhíu nhíu mày, "Mặt khác, đây vừa vặn chính là nguyên nhân vì sao tôi không muốn tạo tổ với cậu. Không phải cậu tán gẫu với Daphne(1) rất vui vẻ sao?"

Cô gái có mái tóc dài màu vàng óng – Daphne – nhíu mày, "Rất vui vẻ? Một tiết học Pansy mất ít nhất 20 phút để oán giận chuyện này với tớ."

"Ngay cả tớ cũng có chút hiếu kỳ, Draco," Zabini cười hơi hơi không có ý tốt, "Hình như cậu có mối quan tâm không tầm thường với cậu bé đại nạn không chết kia, lý do là gì vậy?"

Giờ phút này bọn họ đang đi trên hành lang, cho dù đang là ban ngày nhưng những cây đuốc hai bên vẫn được đốt sáng, hoàng tử Slytherin nghe vậy, bước chân liền dừng lại, hắn từ từ quay người lại, ngũ quan xinh xắn đặc biệt rõ ràng dưới ánh lửa.

Hai cô gái ở đây đều không tự chủ hơi đỏ mặt.

"Bởi vì tôi tình nguyện."

(Editor: đẹp trai quá! *chảy nước miếng*)

++++++

Harry hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành trung tâm của một cuộc thảo luận nào đó, lúc này cậu còn đang nhàn nhã đứng cạnh một giá sách trong thư viện. Đồng thời, không ngoài ý muốn gặp được Nữ Hoàng tương lai của Gryffindor.

"Xin chào, Hermione," Harry mỉm cười vui vẻ, "Cũng tới tìm một vài cuốn sách thú vị sao?"

"Đúng thế." Hermione có vẻ hơi bất ngờ, cô không nghĩ Harry sẽ đến trò chuyện với cô như thế.

Chỉ trong một giây, Harry có thể tinh tường cảm nhận được thất lạc trong lòng mình, vì cậu vĩnh viễn không thể quay về Gryffindor và mất đi rất nhiều tình bạn phải gian khổ mới có được.

"Tớ chú ý thấy hình như cậu đang tìm quyển sách này." Harry rút quyển "Trăm loại thực vật dưới nước thần kỳ" trên giá sách đưa cho cô.

"Cảm ơn, tớ đã tìm rất lâu rồi. Nhưng làm sao cậu biết vậy?" Hermione có vẻ rất cao hứng nhưng lại hơi nghi hoặc, nhận lấy cuốn sách.

"Tờ giấy ghi chú của cậu." Harry chỉ chỉ mặt giấy bằng da dê trước mặt cô gái.

Hai người bọn họ cũng không nói chuyện quá lâu, vì tiếp sau đó, Gryffindor còn có một tiết môn Bùa chú(2).

Nhìn bóng lưng đã hoàn toàn biến mất của Hermione, Harry thở ra một hơi nho nhỏ. Hiện tại cậu là một học sinh Slytherin, nếu muốn cùng nhóm Gryffindor phát triển tình hữu nghị gì đó, phỏng chừng càng khó khăn hơn so với việc dạy bọn quỷ khổng lồ khiêu vũ.

Một lần nữa chuyển sự chú ý tới giá sách, Harry híp mắt lại nhìn từng quyển sách trên kệ.... "Khúc hát dưới trăng", tìm được rồi.

+++++++

Học xong khóa buổi chiều, rốt cuộc cũng tới bữa tối đáng mong đợi.

Không giống Gryffindor cái gì cũng loạn tung lên, bàn nhà Slytherin yên tĩnh hơn nhiều, quả thực như muốn đem hai chữ tao nhã khắc vào sinh hoạt của từng học sinh vậy.

Harry hững hờ nhìn lướt qua, Draco và nhóm nhỏ của hắn đang ngồi đầu bàn dài, bên cạnh hình như là đội trưởng đội Quidditch và Thủ lĩnh nhà Slytherin.

Nhìn lại một chút những nhóm Slytherin xuất thân từ quý tộc kia, hầu như đều là hình thức nhóm nhỏ tụ tập cùng nhau.

Đương nhiên, cho dù là học viện nào, có quan hệ thân cận thì sẽ ngồi chung một chỗ.

Vì lẽ đó hiển nhiên tôi chỉ có thể một người một mình lui đến ngồi trong góc, nghe ngóng.... Harry nói trong lòng.

"Harry, có thể ngồi nơi này không," Elena mỉm cười nghiêng đầu nói, "Chị có chút hiếu kỳ hôm nay em làm sao có thể đối phó được Peeves(3) thế?"

Harry sửng sốt một giây, vị trí này hơi gần với Malfoy. Nhưng cậu vẫn thuận theo ngồi xuống, sau đó, cậu liền phát hiện bản thân đang chen chúc giữa một nhóm năm học sinh nữ năm thứ năm. Đương nhiên, các cô rất xinh đẹp, nhưng có thể đừng cười theo dõi cậu có được không, cậu còn chưa thích ứng được với cách trò chuyện cùng con gái. Ngoại trừ Hermione.

"Chị nghe Emily nói, cô ấy thấy em hóa đá(4) Peeves ở cửa thang gác," Elena chỉ chỉ cô gái đối diện, rồi giới thiệu thêm hai cô nàng bên cạnh, "Coral, Christine. Vì lẽ đó tha thứ cho chị, chị chỉ thấy hơi ngạc nhiên, câu thần chú hóa đá thông thường không có tác dụng gì với nó."

"Trên thực tế, cái kia là câu thần chú tăng cường(5) em học từ trong sách," Harry nỗ lực ra vẻ mờ mịt, "Cái đó không phải là câu thần chú phổ thông sao?"

"Phổ thông và tăng cường có bản chất khác nhau, cậu nên xem kỹ sách hơn, tên ngốc!" một giọng nói cay nghiệt không cho phép sai lầm chen vào, Harry vừa quay đầu lại, vừa vặn tiến vào một đôi mắt màu xám xanh, "Có điều so với cái này, chuyện cậu cư nhiên học xong thần thú hóa đá tăng cường càng khiến tôi càng thêm kinh ngạc. Nhưng vận may cũng là một loại thực lực, cố gắng quý trọng nó đi, Potter."

Harry ngược lại cũng không tức giận, dù sao thực lực bây giờ của cậu đương nhiên có thể chống lại Malfoy năm thứ bảy, nhưng năm nhất.... thôi quên đi, đừng mơ tới.

(Editor: ý của Harry là Malfoy năm bảy cậu đấu được chứ nói gì năm nhất, nhưng năm nhất không muốn đấu vì sợ xảy ra chuyện không hay. Chứ không phải đấu không lại, mọi người đừng hiểu nhầm)

"Tôi sẽ." Harry nói, "Dù sao vận may không phải ai cũng có." Ví dụ như cậu.

Ngoài ý muốn, Draco Malfoy không có phản kích, chỉ nhìn cậu ý tứ không rõ một hai giây, chậm rãi gợn lên một nụ cười cạn, sau đó lại như không phát sinh chuyện gì, quay đầu đi, chỉ chừa cho bọn họ mái tóc bạc sáng lóa sau gáy.

Thật sự rất muốn đấm một phát thật mạnh vào cái bản mặt kia, Harry có chút tức giận nghĩ, cho nên cậu đã bỏ lỡ Elena và các cô gái ở bên cạnh trao đổi ánh mắt mang ý cười với nhau.

(Editor:

(1) Daphne là chị gái của Astoria Greengrass – vợ của Draco Malfoy trong nguyên tác của J.K. Rowling. Nhắc trước trong truyện này có bôi đen Astoria, thành thực mà nói tôi chẳng có ấn tượng gì về hai chị em này trong HP.

(2) Bùa chú (Charms) dạy Cách thức dịch chuyển các vật thể và tạo ra những hiện tượng đặc biệt bằng cách thực hiện chính xác việc vẩy đũa phép và đọc những câu thần chú phù hợp. Các tiết học môn này là những giờ ồn ào nhất: một nhóm học sinh luyện tập dịch chuyển các vật về phía mình hoặc làm những người khác cười phá lên... Bùa mê được dạy từ năm thứ nhất tới năm thứ năm cùng với 2 năm học tự chọn ở năm thứ sáu và bảy (để đạt tới mức N.E.W.T.). Giáo sư dạy môn Bùa mê hiện tại là Filius Flitwick. Tác giả J. K. Rowling có lần đề cập là nếu được làm việc tại Hogwarts thì Bùa mê chính là môn bà muốn dạy.

(3) Peeves là một con quỷ nhỏ ở Hogwarts. Nó luôn đi dọc hành lang để trêu học sinh đặc biệt là học sinh năm thứ nhất. Peeves không sợ bất kì ai ngoại trừ "Ngài Hiệu trưởng" - giáo sư Dumbledore, khá kiêng nể Giáo sư McGonagall và sợ nhất Nam Tước Đẫm Máu - con ma nhà Slytherin .

(4) "Petrification": hóa đá.

(5) Thần chú tăng cường mạnh hơn và giữ thời gian lâu hơn thần chú phổ thông.)

----------------------------------<>--------------------------------------

4.

Dùng xong bữa tối, Harry lễ phép cự tuyệt lời mời đến phòng sinh hoạt chung cùng nhóm Elena, một mình trở về ký túc xá.

Ngoài ý muốn, bạn cùng phòng của cậu cũng đã quay về, đang an vị trên ghế salon màu xanh thẫm trong phòng khách, trong tay là một quyển sách bọc da rắn cứng màu đen, ánh đèn mờ ảo từ trên đỉnh đầu trút xuống, phác họa khuôn mặt điển trai của hắn.

Trước mặt hắn bày ra một chén hồng trà còn tỏa hơi nóng, nghe thấy tiếng động, hắn hững hờ ngẩng đầu lên, con ngươi màu xanh xám nhìn sang, dưới ánh đèn, đẹp đến mê hồn.

Tự dưng Harry cảm thấy giật mình trong lòng, một ký ức bị cậu mạnh mẽ đè xuống đã lâu cơ hồ đang rục rịch nhô ra.

"Cậu về sớm thật, Potter," Draco nhếch khóe miệng, cười như không cười, "Tôi còn cho rằng mình phải đợi thêm một lúc nữa."

"Cậu ở đây...chờ tôi, tại sao?" Harry cảm thấy bản thân có chút không thích ứng được.

"Đến tràng quyết đấu không?" Draco hời hợt hỏi.

Đến tràng quyết đấu? Harry cảm thấy hơi khó hiểu, nếu là kiếp trước, việc này rất bình thường, nhưng hiện tại, tốt xấu gì họ cũng đang ở cùng một nhà, hơn nữa cậu tự hỏi, hình như mình không có trêu chọc hắn a.

"Không phải chính thức, luyện tay nghề một chút thôi," như nhìn thấu Harry đang nghĩ gì, Draco nói, đôi mắt đẹp đẽ kia vẫn vững vàng khóa lên mặt cậu, "Bởi vì tôi hơi hiếu kỳ về thực lực của cậu, thần chú hóa đá tăng cường không phải do một học sinh năm nhất bình thường, còn là một người lớn lên trong thế giới Muggle, nên nắm giữ."

Hóa ra là vì vậy, được rồi, coi như tôi sơ sẩy. Harry cảm thấy đầu hơi đau, đây đúng là do cậu không cân nhắc chu toàn, lúc đó bị Peeves đùa giỡn đến đau đầu, nên cậu mới quên mất dùng thần chú này không hợp với thân phận tiểu quỷ năm nhất của mình.

"Nhưng tôi không có hứng thú đến chuyện quyết đấu với cậu," Harry nói, "Tôi cũng không nắm giữ quá nhiều thần chú cao thâm, cái kia chỉ là do tôi vừa vặn học được."

Draco đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần, cũng không kiên trì nữa, nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ suy tư, nhàn nhạt nói, "Potter, Slytherin là nơi tôn sùng kẻ mạnh, muốn đạt được tôn kính, thì phải cho kẻ khác nhìn thấy sức mạnh của cậu, chứ không phải cứ...cố ý giấu giấu diếm diếm."

Tâm trạng của Harry không khỏi chìm xuống, xem ra chuyện lúc mình ở trên lớp cố ý biến que diêm trở lại hình dáng ban đầu đã bị hắn nhìn thấy, nhưng cậu lại nhanh chóng nở nụ cười, nguyên nhân không có gì khác, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ tóc bạch kim đàng hoàng trịnh trọng trước mắt này rất thú vị. Loại nhắc nhở lòng vòng quanh co này, cũng thật là....

Draco nhíu nhíu mày, không hiểu cái tên trước mặt này đang cười cái gì. Cũng không biết tại sao, trong lòng hắn không tự chủ được khẽ động, cảm thấy nụ cười kia tựa hồ đặc biệt đẹp đẽ.

Hai người cũng không ở lại phòng khách quá lâu, mỗi người nhanh chóng trở về phòng của mình.

Harry nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có. Mảnh ký ức vừa mới nhớ lại kia cứ cố chấp hoành hành trong đầu cậu.

Hẳn đó là một buổi tối nào đó năm thứ tư, cậu không ngủ được, khoác áo choàng tàng hình đi dạo lung tung, không biết làm sao lại đi tới Tháp Thiên Văn. Mà ở đó, đã có sẵn một người.

Là Draco Malfoy, một mình, ngồi lẳng lặng ở đó, chỉ có gió xẹt qua người hắn, làm tung bay những sợi tóc màu vàng bạc óng ánh.

Hẳn là cậu nên rời đi, nhưng có thể ngày đó dây thần kinh nào đó của cậu bị chập nên mới bỏ áo choàng tàng hình ra, ngu ngơ hỏi, "Cậu đang làm gì ở đây thế, Malfoy?"

Cậu ta ở chỗ này thì mắc mớ gì đến mày, Harry không nhịn được tự phỉ nhổ bản thân, nhưng lời đã chạy ra khỏi miệng, muốn thu cũng không được.

Draco Malfoy chậm rãi xoay người lại, kỳ lạ ở chỗ, bên trong cặp mắt màu xám kia không có đề phòng hay trào phúng như bình thường, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không có, hắn chỉ miễn cưỡng nhấc môi, "Vậy còn cậu, tới đây làm cái gì, Potter?"

Thật giống như ngoại trừ lý do trộm đi dạo đêm còn có thể có đáp án gì khác vậy.

Harry không lên tiếng, Draco cũng không để ý, hắn chỉ dịch sang một bên, như là đang chừa chỗ cho Harry ngồi.

Sau đó, trong vòng một ngày, dây thần kinh của Harry lại bị chập lần thứ hai, cậu thật sự ngồi xuống cạnh hắn.

Ôi trời ạ, Malfoy sẽ không đẩy mình xuống từ chỗ này đi.... Harry nghĩ đến chuyện không đâu, cảm thấy bản thân có khả năng phải tìm đến bà Pomfrey(1) kiểm tra một tí vào ngày mai.

Mà hiển nhiên Malfoy không làm cái gì cả, hai người cứ như vậy ngồi nguyên đêm, phảng phất như bị mất trí nhớ tạm thời, quên mất thế nào là kẻ thù không đội trời chung, hòa bình thân thiện như hiểu nhau đã lâu.

Kỳ thực nếu lúc trước tên này thay đổi phương thức chào hỏi với mình, cậu không chắc mình có theo hắn vào nhà Slytherin hay không nữa, Harry nghĩ, hơi nghiêng đầu liếc qua, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm thon gầy và sống mũi cao của người kia.

Sau đó, Harry không biết sao lại ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn cách tiết học đầu tiên không tới nửa tiếng. Malfoy đã đi tự lúc nào, mà trên người cậu được che kín bằng một cái áo choàng màu đen, dưới đáy có một hoa văn nhỏ nhỏ, là huy hiệu nhà Malfoy.

Điên mất rồi, Harry nằm trên giường, không tự chủ có chút muốn cười nhưng lại có chút khổ sở vi diệu(2), bởi vì chuyện này cũng chỉ có mình cậu nhớ, bây giờ cậu đã trở lại năm mười một tuổi, tất cả những chuyện này còn chưa kịp xảy ra, ngay cả người trong cuộc còn lại cũng...chẳng biết chuyện này.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với đôi mắt của Malfoy vậy, Harry nhíu nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra, con mắt màu xám xanh của hắn tự lúc nào đã biến thành màu xám bạc.

(Editor:

(1) Y tá Poppy Pomfrey là một nhân viên tại bệnh viện của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Bà xuất hiện lần đầu tiên trong "Harry Potter và hòn đá phù thủy". Trong loạt phim phỏng theo bộ truyện này, diễn viên Gemma Jones thủ vai y tá Poppy Pomfrey. Khác với truyện, trong phần đầu tiên của loạt phim không có vai diễn của bà mà phải đến phần hai, Harry Potter và phòng chứa bí mật, vai diễn của bà mới xuất hiện.

(2) Vi diệu theo nghĩa hán việt và hán ngữ. Theo nghĩa hán Việt thì: Vi ở đây nghĩa là nhỏ bé, tinh sảo, chi tiết, nhỏ nhẹ hoặc có thể dùng 2 từ tinh vi để diễn tả.. Diệu ở đây được hiểu là thần kỳ và tuyệt vời, tuyệt diệu, kỳ diệu. Còn Vi Diệu trong hán ngữ: Để chỉ một hành động, sự việc mang tính bí ẩn, đôi khi vi diệu dùng để chỉ 1 tình huống, cảnh tỉnh bí ẩn, thâm sâu khó đoán, cao siêu... lúc ấy người ta hay thốt lên "Thật là vi diệu..." (cái chữ vi nâng giọng cao lên chút). Nghĩa từ Vi diệu theo dân mạng và các MC truyền hình hay dùng: "Vi diệu có nghĩa là" một hành động, một sự việc được thực hiện "Tinh vi một cách kì diệu".

Xem ra Draco trong truyện này đã thầm yêu Harry từ lâu rồi. Thật ra ngay cả trong nguyên tác của J.K tôi cũng nghĩ Draco thầm mến Harry nhưng vì tránh cuộc cãi vã từ mấy thuyền khác nên tôi chỉ nói là trong truyện đồng nhân này thôi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net