Chương 31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

Ra khỏi Gringotts, Draco còn tới cửa hàng độc dược mua chút dược liệu. Hiển nhiên người chủ là một trong những người thường xuyên cung cấp hàng cho nhà Malfoy, vì thế hắn chỉ cần chỉ định tên dược liệu, và từng thứ sẽ được đóng gói cẩn thận, đảm bảo giao đúng hẹn đến trang viên Malfoy.

"Cậu muốn mua cái gì không?" Draco hỏi.

Harry phất tay một cái, cho dù được sống lại một lần nữa nhưng cậu vẫn như trước không hề thích độc dược một chút nào.

"Cậu thất thần từ nãy giờ rồi, đang nghĩ cái gì thế?" Trên đường trở về, Draco vừa xem Harry nhét cái gì đó vào túi không gian vừa hỏi.

Đang nhớ đến vị hôn thê của cậu, Harry bĩu môi, căn bản không muốn để ý đến hắn.

Kỳ thật nếu như vừa nãy không vừa vặn gặp phải, thì chắc Harry đã quên mất Draco còn có một người vợ chưa cưới. Bởi vì tuy rằng lúc còn học trong trường, Draco đã có hôn ước với cô ấy, nhưng vẫn cố kéo dài không chịu kết hôn, hình như còn có một bài báo lá cải nào đó từng đăng lên những suy luận giải thích lý do vì sao gia chủ trẻ tuổi nhà Malfoy này cứ chậm chạp không chịu kết thúc đời sống độc thân, cái này còn chưa nói tới chuyện có bao nhiêu thiếu nữ vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí phu nhân Malfoy như lúc trước.

Có điều, kiếp trước Draco chắc chắn không phải vì tình yêu mới đính hôn với Astoria, Harry rất khẳng định điều này, bằng không theo tính cách bá đạo của hắn, chắc chắn sẽ không kéo dài lâu như vậy, vừa ra khỏi trường liền trực tiếp rước người về nhà rồi. Phỏng chừng lại là vì lợi ích gia tộc gì đó.

Nghĩ tới đây, Harry không khỏi liếc mắt nhìn người bên cạnh một chút, đột nhiên tò mò, nếu hắn không cẩn thận thích người nào khác thì phải làm sao bây giờ, hắn có thể không cân nhắc đến lợi ích gia tộc, cũng không để ý tới ánh mắt của người ngoài hay không.

Harry bị vấn đề này bám đuôi suốt dọc đường tẻ nhạt, mãi cho đến khi bị phương thức đỗ xe thô bạo của kỵ sĩ đường phố làm cho thức tỉnh.

"Tôi muốn kiện bọn họ." Sắc mặt của Draco tái xanh, Harry không hề nghi ngờ rằng nếu hiện tại có thể dùng phép thuật thì hắn sẽ lập tức biến cái lượng giao thông công cộng này thành một đống cặn bã.

"Có trời mới biết rằng tại sao tôi phải ngồi trên cái xe công cộng bị điên này với cậu, rõ ràng trong trang viên Malfoy có rất nhiều xe ô tô được cải tạo bằng phép thuật."

"Đại khái bởi vì cha Sirius cũng không nghĩ tới chuyện đi kiếm một chiếc xe ô tô được phép thuật cải trang." Khí sắc của Harry vẫn như trước, tuy rằng cậu cũng có chút không thoải mái trong dạ dày.

Draco hung hăng trừng Harry, nhấn chuông cửa nhà Black.

Người mở cửa là Sirius, thấy bọn họ trở về liền lập tức biểu hiện như trút được gánh nặng, "Hoan nghênh đã trở về," Sirius xoa xoa đầu Harry, "Lập tức sẽ có cơm ăn."

Harry cười cười với cha đỡ đầu của mình, thừa dịp Draco đi chào hỏi mẹ hắn, liền thấp giọng nói với Sirius: "Bị giáo huấn đến giờ?"

Nhất thời Sirius trở nên suy sụp, "Đúng, tinh lực của chị Narcissa quả thực rất đáng sợ, phụ nữ đã kết hôn đều như vậy sao?"

"Có thể." Harry nhún nhún vai, cậu nhớ tới dáng vẻ của phu nhân Weasley khi dạy dỗ cặp sinh đôi, đó mới gọi là tinh lực vô hạn a.

Đến giờ ăn tối, Remus vẫn chưa về nhà, Sirius giải thích, nói là vì cửa hàng có việc. Tuy Harry hơi hoài nghi nhưng vẫn tiếp nhận lời giải thích này.

Bởi vì chỉ có bốn người, mà Narcissa cũng không phải là người ngoài gì, vì thế bọn họ không ăn cơm trên bàn ăn bình thường, mà đổi thành cái bàn tròn nhỏ trong phòng khách.

Nghe được tên Remus, Narcissa thoáng nhíu mày lại, "Người sói kia?"

"Không sai, là anh em tốt của em." Sirius nhanh chóng trả lời, vẻ mặt đề phòng, như thể nếu Narcissa nói thêm câu gì nữa thì ông sẽ rút đũa phép ra.

Lại tới nữa, Harry hơi đau đầu, thẳng thắn cúi đầu chuyên tâm dùng cơm. Cái tật xấu hay nóng nảy này của Sirius đoán chừng không đổi được.

Hiển nhiên Narcissa cũng vô cùng hiểu rõ tính tình của em trai mình, bà thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng rồi mặc kệ ông.

Draco thì lại dùng ánh mắt ngạc nhiên như nhìn thấy động vật mà đánh giá cậu của mình, cực kỳ hoài nghi chuyện mình cùng với người kia thật sự có tồn tại quan hệ máu mủ sao. Độ thông mình cùng hành vi này, quả nhiên chỉ có thể được phân đến Gryffindor.

Draco cười lạnh một tiếng ở trong lòng, cũng như Harry bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ bữa tối. Dù sao thì tài nấu nướng của Kreacher vẫn khá tốt.

Xét thấy bầu không khí nặng nề dị thường này, vừa ăn xong, Draco liền theo phu nhân Malfoy chào tạm biệt. Trước khi rời đi còn không quên nói tiếng tạm biệt với phu nhân Black trong khung ảnh.

Phu nhân Black mặc váy đen toàn thân không còn điên cuồng giống như trong trí nhớ của Harry, đúng là bà đã có tuổi, nhưng vẫn tao nhã khéo léo, còn khá là thân thiết quan tâm hỏi hang tình trạng gần đây của Draco.

Điệu bộ này, người không biết còn tưởng rằng Draco mới là cháu ruột của bà ấy mất, Harry đồng tình nhìn cha đỡ đầu của mình, phát hiện Sirius cả kinh đến nỗi con ngươi cũng sắp rơi ra.

++++++++

"Nhớ viết thư cho tớ đấy." Khi tiễn Draco ra ngoài cửa, Harry nói.

"Nếu như thư hồi âm của cậu có thể khiến tôi hài lòng." Draco rụt rè nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đây là yêu cầu quỷ gì, mặt Harry xạm lại, nhưng tốt xấu gì cũng không quên chào tạm biệt với phu nhân Malfoy.

Narcissa vẫn mỉm cười nhìn hai người, lúc rời đi còn hôn lên gò má của Harry.

Harry hơi sửng sốt, nhưng lập tức an ủi bản thân, hiện giờ cậu mới mười một tuổi, bị mẹ của bạn hôn một chút cũng rất bình thường.

"Học hỏi con đỡ đầu của em một chút đi, Sirius. Đứa nhỏ như vậy còn hiểu được cái gì gọi là phong độ hơn cả em." Sau khi phu nhân Malfoy bỏ lại câu này, thì đã cùng Draco lên xe ô tô được cải trang của nhà Malfoy.

Sirius tức giận trợn trừng mắt.

Harry thì lại cảm thấy thập phần vi diệu, trong nháy mắt cậu phi thường muốn nói với phu nhân Malfoy, thưa cô, e rằng con trai cô rất khó mà đồng ý lời giải thích của cô, cậu ta vẫn khăng khăng cho rằng sự tồn tại của cháu chính là nỗi sỉ nhục phong độ của Slytherin.

Chờ đến khi lên lầu, lúc Harry kiểm tra lại đồ mình mua mới phát hiện túi không gian của Draco vẫn còn ở chỗ cậu.

Tùy tiện tìm lúc nào đó trả lại cho hắn là được rồi, Harry cũng không để ý, giờ cậu phải tập trung toàn bộ lực chú ý của mình vào cái cọc mới mua ngày hôm nay cái đã.

Hôm nay, lúc đến chỗ giao dịch Gringotts nhìn thấy cái này, Harry vui đến mức suýt chút nữa reo thành tiếng.

Kiếp trước cậu từng thấy cái cọc này rồi, đó là đồ cất giữ bị Bộ Pháp Thuật tịch thu của một tên quan chức tham ô nào đó. Bởi vì Hermione phụ trách vụ này, nên lúc kiểm kê tài sản của gã, Harry cũng đi qua xem, vừa vặn phát hiện cái cọc này, cậu liền hào phóng mua lại. Những món đồ như thế này vốn sẽ bị đấu giá rẻ trên thị trường, mà Harry ra giá cũng không thấp, vì thế, Bộ Pháp Thuật cũng rất vui vẻ cho cái nhân tình này.

Sau khi mua được, Harry lại phát hiện cái cọc đó không những chứa năng lượng bạch phép thuật cực cường, mà còn có tính phá hoại rất cao, những công cụ phòng hộ cao cấp được cậu tiện tay dùng thử đều bị rách đến nát tan.

Harry lấy cái mặt dây chuyền từ trong túi không gian ra, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng trực giác của cậu nói rằng cái cọc này có khả năng hủy diệt Trường Sinh Linh Giá.

Như cảm giác được nguy hiểm đến gần, dây chuyền khảm đá quý màu xanh biếc hình chữ S lóe lên một cái, một bóng người vặn vẹo bay từ trong ra ngoài.

Harry không chút do dự lấy cọc đâm xuống, bởi vì cậu thật sự không muốn thấy gương mặt rắn kia của Voldemort một chút nào.

Lập tức cọc đâm xuyên qua mặt dây chuyền, bùng ra một tiếng gào thét thống khổ. Bên trong mặt dây bốc lên khói đen cuồn cuộn, như một con rắn quấn lấy cái cọc đang phát ra ánh sáng trắng bệch, còn cái cọc thì bị ăn mòn theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Harry cảnh giác rút đũa phép ra, phòng trường hợp bất trắc.

Nhưng mà còn may, sợi khói đen kia cũng không thể kéo dài quá lâu, rất nhanh đã yếu đi, cuối cùng thì biến mất. Mà cái cọc cũng chỉ còn dư lại một đoạn nhỏ.

Harry cũng không dám quá xem thường, lấy dụng cụ đặc biệt từ trong thùng đồ mới mua, đem mặt dây chuyền lăn qua lăn lại mấy lần mới kiểm tra xong, đồng thời cũng xác nhận trên dây chuyền cùng cái cọc kia cũng đã bị mất phép thuật, biến thành đồ vật thông thường. Nhưng để bảo đảm, cuối cùng cậu vẫn cho hai thứ đồ đó vào dung dịch ăn mòn để xử lý triệt để.

Nếu để Draco biết cậu cứ như vậy mà hủy diệt di vật quý giá của người sáng lập Slytherin, nhất định hắn sẽ liều mạng với cậu mất. Harry vừa đổ tro cặn của dung dịch ăn mòn vừa nghĩ như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ tới đây, Harry không khỏi liếc mắt nhìn người bên cạnh một chút, đột nhiên tò mò, nếu hắn không cẩn thận thích người nào khác thì phải làm sao bây giờ, hắn có thể không cân nhắc đến lợi ích gia tộc, cũng không để ý tới ánh mắt của người ngoài hay không.

Bên cửa sổ: Hắn sẽ.

Anh, xem mặt mũi của kẻ chứa chấp con trai mà cho thêm vài bình luận đi ~ ánh mắt tỏa sáng như sao.

(Editor: Hôm nay tôi bị sốt, đầu óc không được tỉnh táo. Nếu thấy có chỗ edit bị lặp lại hay không được hay thì comment ở bên dưới. Để hôm nào khỏe lại tôi sẽ sửa.)


32.

Tại nhà số 11, đường Grimmauld....

Aubrey Green cảm thấy mình nên đi kiểm tra tai xem sao. Bởi vì gần đây ông thường nghe thấy tiếng nổ mạnh truyền đến từ cách vách, nhưng khi ông mở cửa sổ ra thì chẳng thấy có cái gì cả, hơn nữa.... sát vách nhà ông vốn là một khu đất trống.

Mà trong nhà Black....

"Harry! Con lại làm nổ phòng hả?" Sirius cất cao giọng gọi lên từ lầu dưới.

"Con xin lỗi," Harry luống cuống tay chân thu thập hiện trường, "Con sẽ dọn dẹp."

Gần đây Harry tìm được một việc mới để làm, đó là chế tạo bùa hộ mệnh cùng công cụ phòng ngự phép thuật. Cậu đã tìm được rất nhiều đá quý thích hợp để làm vật liệu trong hầm tài sản.

Tuy rằng kiếp trước, sau chiến tranh, cậu đã học xong cách làm, nhưng vốn dĩ không có người chuyên nghiệp dạy, vì thế đôi khi vẫn sẽ thiếu sót một số thao tác, dẫn đến hậu quả trực tiếp là phòng của cậu thỉnh thoảng sẽ trở thành hiện trường đánh bom.

Sirius cũng không có ý kiến gì với việc này, chỉ gọi hoạt động nghiên cứu của con đỡ đầu là "Làm nổ nhà". Dù sao Harry vẫn biết cách bảo vệ bản thân, trên người vẫn luôn mang theo một cái bùa hộ mệnh cao cấp.

Có điều, thật ra Sirius và Remus vẫn luôn oán thầm, với tinh thần nghiên cứu nhiệt tình như thế này, đáng lý ra Harry phải vào Nhà Ravenclaw mới phải.

Harry lấy ra tổng cộng bảy khối đá quý từ trong hầm tài sản, đã dùng hết năm cái, thất bại hai lần, vì thế, hiện giờ trước mặt cậu chỉ có ba sản phẩm. Trong đó có hai cái được Harry làm thành dây chuyền đơn giản, ngay cả đá quý cũng chọn những viên có màu sắc hơi tối, tạo nên cảm giác thành thục. Harry đã tặng chúng cho Sirius và Remus.

Sirius vô cùng kinh hỉ, sau khi tỉ mỉ kiểm tra một hồi, ông không nhịn được than thở: "Harry, con đúng là một thiên tài! Bùa hộ mệnh cao cấp như vậy căn bản không có nhiều trên thị trường."

"Chỉ là luyện tập thôi." Harry nghe vậy cảm thấy rất vui, có thể là do nguyên liệu tốt, nên mấy sản phẩm này có chất lượng tốt hơn nhiều so với những thứ cậu làm ở kiếp trước.

Remus thì đeo món quà vào cổ, mỉm cười cảm ơn Harry.

Còn cái bùa hộ mệnh cuối cùng, Harry đã bỏ ra nhiều sức lực nhất, tuy rằng chất lượng cũng như hai cái kia, nhưng cậu đã rất tỉ mỉ trang trí cho nó. Cậu hầu như đã làm hỏng vài cuốn tạp chí châu báu vì nó. Do đó, nó sẽ được tặng cho vị hoàng tử Slytherin thích xoi mói kia.

Cuối cùng, Harry biến nó thành một cái khuyên tai, thân màu đen, khảm kim cương màu xanh lam, hình dạng cũng bất quy tắc, bởi vậy tạo nên vẻ tùy ý. Phối hợp với cảm xúc bản thân, để lộ ra sự cao quý.

Ít nhất nó cũng rất hợp với đôi mắt của Draco, lúc Harry gửi cái khuyên này cho hắn đã thầm nghĩ như thế.

Sau hơn một tuần gửi cái khuyên, Harry mới thu được hồi âm, còn kèm theo một hộp quà. Bởi vì hôm nay là ngày 31 tháng 7, sinh nhật của cậu.

Harry ám chừng cái hộp nhỏ không nặng lắm, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong là một chiếc nhẫn.

Harry: "...." Gửi lầm người chăng.

Cậu hơi đau "trứng" vạch tìm thư của Draco. Đầu tiên, cậu chủ nhỏ nhà Malfoy báo đã nhận được khuyên tai, đồng thời còn tán thưởng một câu vạn năm khó gặp "Cũng được." – Đây là lời khen cao nhất mà Harry từng nhận được từ hắn.

Nửa thư sau là giải thích hời hợp về nguồn gốc món quà, đó là đồ do Draco tìm được trong hầm nhà Malfoy. Nghe nói là đồ trao đổi với Raito yêu từ thời xa lắc xa lơ nào đó, nói là có sức mạnh của tự nhiên. Draco kể rằng hắn đã lật tung cả lịch sử gia tộc mình lên nhưng vẫn không tìm thấy tác dụng hay phương pháp sử dụng cái nhẫn này, vì thế thẳng thắn đưa cho Harry – người có huyết thống Raito yêu.

(Editor: Muốn tặng mà cũng bày đặt kiếm lắm cớ như vậy =.=)

Giải thích như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng cậu cũng không thể đeo trên tay một cách công khai được. Harry để thư sang một bên, xem xét chiếc nhẫn kia.

Cái nhẫn rất đẹp, thân là màu trắng cổ điển, ở giữa khảm viên đá quý màu đen hình vuông, xung quanh có khắc hoa văn tỉ mỉ, vừa giống hình vẽ vừa giống chữ viết, Harry cũng không chắc chắn lắm. Nhưng những hoa văn kỳ diệu này quả thật đã là cho cái nhẫn có sức mê hoặc thần bí.

Xoay nó về ánh nắng, Harry nhìn thấy bên trong nhẫn hình như còn có hình vẽ gì đó. Đến khi để mắt sát vào nhìn kỹ, thì mới phát hiện đó là huy hiệu nhà Malfoy.

Đừng nói với tôi, đây là đồ do Raito yêu làm riêng cho gia tộc Malfoy đi, Harry thầm nghĩ.

Cậu suy tính hồi lâu, hiển nhiên không thể mang trên tay được, cuối cùng cậu không thể làm gì khác hơn ngoài chuyện tìm một đoạn dây thừng nhỏ màu đen, đeo nhẫn ở trên cổ.

+++++++++

Đối với sinh nhật của con đỡ đầu, đương nhiên Sirius hết sức để tâm, trời vừa sáng đã biểu thị muốn chuẩn bị cho Harry một tiệc tối thật long trọng. Harry khuyên bảo không được, chỉ có thể để mặc ông.

Lúc trước, Sirius có hỏi qua Harry muốn sinh nhật của mình có những hoạt động gì với mời những ai, nhưng Harry vừa nghĩ tới thì đã thấy đau đầu. Hơn nữa, trước lúc nghỉ hè, Draco đã nói trước hắn sẽ có gần một tháng ở chung với cha đỡ đầu của hắn, Severus Snape, cùng ông đi đến rừng rậm ở Barvaria để tìm nguyên liệu làm độc dược, đoán chừng không kịp dự sinh nhật của cậu. Vì thế cậu cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ nói tên vài người có quan hệ không tệ, còn lại thì tùy Sirius. Nhưng cậu vẫn cố gắng cường điệu rằng để ba người bọn họ trải qua một bữa tiệc sinh nhật đơn giản là được rồi.

Kết quả, khi tối đến, phòng khách nhà Black lần đầu tiên nghênh đón nhiều khách như vậy từ sau khi Sirius lên làm chủ, Harry đều biết tất cả, nói chính xác là, quen biết từ kiếp trước.

Một nhà Weasley, Tonks, Moody, còn có vài người Harry không quá quen thuộc nhưng rõ ràng quan hệ không tệ với Sirius. Hầu như tất cả đều là Gryffindor, một Slytherin cũng không có.

Harry suýt chút nữa đứng sững sờ trên cầu thang, lúc đi xuống trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Nói thật, cậu đúng là có nghĩ đến Sirius sẽ mời rất nhiều Gryffindor, thậm chí cậu còn sớm nói cho bọn Pansy biết rằng sinh nhật này quá nửa sẽ do Sirius chủ trì, tương đương với biến tướng nhắc nhở. Nhưng khi thật sự nhìn khắp phòng mà không thấy một người bạn thân mật với cậu hiện tại, cậu lại không nhịn được cảm thấy mất mát.

Hiển nhiên tuy Sirius tiếp nhận chuyện cậu là một Slytherin, nhưng ông vẫn không thể nào hoan nghênh nhóm Slytherin tới làm khách. Harry cười khổ ở trong lòng, như vậy cũng tốt, miễn nổ ra đại chiến giữa Gryffindor cùng Slytherin.

Sirius vô cùng vui sướng khi thấy cậu đi xuống, ông lập tức xông tới, cao giọng tuyên bố: "Nhân vật chính ngày hôm nay của chúng ta đã đến rồi!"

Nhất thời phòng khách trở nên náo nhiệt, những tiếng mồm năm miệng mười lẫn vào nhau nói sinh nhật vui vẻ, còn cộng thêm tiếng vỗ tay ầm ỹ. Phu nhân Weasley còn tặng cho cậu một cái ôm nhiệt tình.

Harry tươi cười, lần này là thật lòng, ngẩng đầu lên nói: "Chào buổi tối, phu nhân Weasley."

"Xin chào, đứa nhỏ, cô thường nghe Sirius nhắc đến con. Hôm nay cô là đầu bếp chính, nhớ ăn nhiều một chút, con trông quá gầy."

"Dạ vâng, phu nhân Weasley."

Lập tức một đám người liên tục chiến đấu trên bàn ăn, cái bàn sắp không chịu nổi gánh nặng vì một đống đồ ăn ngon do phu nhân Weasley làm, bên cạnh còn có một cái bánh gato tuyệt đẹp chờ được thưởng thức sau bữa tối.

Sirius lấy bình rượu được ủ kĩ ra, vật này tuyệt đối là vật số một để làm nóng nhiệt độ, ngay cả bọn nhỏ mỗi người cũng được uống một chén nhỏ. Bầu không khí rất nhanh liền nóng lên, đầy rẫy tiếng nói cười to, tiếng lanh lảnh phát ra từ chén rượu chạm vào nhau, tình cờ còn có thể nghe thấy tiếng khen ngợi tài nấu nướng của phu nhân Weasley.

Harry có cảm giác phảng phất như được về lại bàn dài Nhà Gryffindor, mỗi ngày đều loạn tung lên, dù có thêm một ngàn năm nữa cũng sẽ không bao giờ hiện ra yêu cầu tao nhã cùng kìm chế của Slytherin.

Lúc trước, Harry chưa từng cảm thấy phương thức náo nhiệt của Gryffindor có cái gì không được, nhưng bây giờ cậu ngồi ở cạnh bàn, mỗi giờ mỗi khắc bên người đều đầy rẫy tiếng nói chuyện, chính bản thân cậu cũng đang mỉm cười, nhưng từ đầu đến cuối đều tận lực đặt sự chú ý của mình lên cơm tối. Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ đáp lại vài câu của Sirius, tuy không nhiều, nhưng ngữ khí đếu rất vui vẻ, đủ để Sirius cho rằng con đỡ đầu của mình hiện tại rất cao hứng, càng yên tâm tán gẫu với bạn bè hơn.

Harry cũng biết Remus sẽ quan sát cậu, tâm tư của người sói này luôn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng tửu lượng lại không tốt, vì thế lúc nãy Harry đã tận sức chuốc rượu ông, còn có cả Sirius ở bên cạnh. Chờ đến khi ông gần say, không thể để ý đến Harry được nữa, ngoài ra có đôi khi Harry cũng hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía bên này, phảng phất như cũng gia nhập cuộc nói chuyện của bọn nhỏ nhà Weasley.

Có thể ngay từ lúc bắt đầu, Mũ Phân Loại đã đúng, cậu trời sinh đã thích hợp với Slytherin, Harry cúi đầu nhìn đĩa cơm của mình, cuối cùng cũng dẹp nụ cười xuống. Cậu từng vô số lần tự nhủ với bản thân rằng có được tất có mất, nhưng khi thật sự phát hiện bản thân càng ngày càng cách xa Gryffindor, thì cậu vẫn sẽ cảm thấy thất lạc.

Cậu từng sống trong tháp Gryffindor những sáu năm, những người kia thì không nói, nhưng Ron là anh em tốt của cậu đã tám năm rồi, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng đặt một người bạn nào vào vị trí của Ron, cùng với cái tháp cậu ở kia, chỗ ấy hầu như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu.

Nhưng những thứ này có thể sẽ không bao giờ thuộc về cậu nữa, không chỉ là vì cậu là một Slytherin, mà còn vì hiện giờ bồi ở bên cậu là Draco, là Pansy, Blaise, Daphne.... Nhưng cậu cũng không thấy hối hận, một chút cũng không.

Bởi vì bọn họ cũng là bạn bè của cậu.

Buổi tiệc sinh nhật mà Harry hầu như phải đóng kịch cả đêm rốt cuộc cũng kết thúc, Sirius hình như còn chìm đắm trong vui sướng, mừng rỡ hỏi con đỡ đầu của mình có thích cách ăn mừng của Gryffindor không.

"Dạ có, con rất vui, cha Sirius. Nhưng mà cha nên đi ngủ đi, cha với chú Remus đã uống rất nhiều rượu rồi." Harry cười trả lời, giọng nói rất chân thành, đỡ Remus đang ngủ vì say đưa lên phòng.

Chờ cậu ra khỏi phòng Remus thì thấy, Sirius đã nằm vật ra ghế salon tự lúc nào rồi. Harry cảm thấy mình không thể nào chịu đựng được sức nặng sánh ngang Oro của Sirius, chỉ có thể gọi Kreacher đang quét dọn dùng phép thuật vận chuyển.

Nhìn phòng ăn bừa bộn khắp nơi, Harry rất tự giác cầm lấy cây chổi mà Kreacher vừa mới thả xuống bắt đầu quét dọn. Lúc Kreacher trở lại, thấy thế sợ đến mức muốn đập đầu vào tường, nhưng cuối cùng đã bị Harry nghiêm túc cấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net