Chương 60-61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

60.

Ngày hôm sau, sau khi cùng Draco đưa những học sinh mới vào phòng học thì, Harry và Draco lại đi về tháp phía bắc, không sai, tiết học đầu tiên trong năm nay của bọn họ là môn Tiên Tri.

Thành thật mà nói, Harry thực sự không muốn học môn này một chút nào, hàng năm Trelawney đều phải tiên đoán cái chết của cậu một lần mới chịu, chỉ ngoại trừ vào năm thứ năm, khi phải đối đầu với Umbridge. Nhưng trừ cậu ra, mấy người còn lại đều đang bày tỏ hứng thú, ngay cả Draco cũng cảm thấy một chút tiên đoán cũng không xấu.

"Có chút tiên đoán vô cùng hữu dụng, ví như lời tiên tri mà ông nội tôi từng chiếm được có ảnh hưởng rất quan trọng đến ông, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là người tiên tri này phải là một đại sư." Draco giải thích.

Nguyện vọng kia của anh hiển nhiên sẽ bị thất bại, Harry nói thầm trong lòng, không cam lòng cất bước đi lên lầu trên.

Nếu như đúng trong trí nhớ của cậu, phòng học môn Tiên tri nhìn như một cái lầu các, bày một đống bàn tròn nho nhỏ, đoán chừng là do lửa trong lò sưởi quá lớn, khiến không khí oi bức đến mức thở không nổi, cộng thêm cái mùi kỳ quái nồng nặc làn tràn toàn bộ phòng học kia, càng khiến người ta thêm choáng váng.

Harry chú ý ngay từ lúc Draco mới bước vào, mày vẫn luôn nhăn lại.

Sau khi tự giới thiệu mình bằng một đoạn diễn văn tràn ngập sắc thái quỷ dị, Trelawney bắt đầu dạy bọn họ tiên tri thông qua lá trà. Đồng thời cường điệu bọn họ phải tập trung tinh thần, rời xa thế tục.

"Giở trò bịp bợm." Draco lạnh lùng bình luận, chén trà trong tay hắn vòng tới vòng lui, rõ ràng hoàn toàn không chú tâm đi quan sát.

"Vì thế nên em mới không muốn học môn Tiên Tri." Harry nhún nhún vai, cả đời Trelawney chỉ tiên đoán đúng hai chuyện, mà cả hai chuyện đó cậu đều đã biết hết rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trelawney chạy tới bên cạnh bọn họ, hai người chỉ có thể dừng lại cuộc tán gẫu, như xem cuộc vui nhìn Trelawney che ngực kinh ngạc thốt lên, giống như bị cái gì kinh khủng lắm, dọa đến mức phải liên tục lùi về sau mấy bước.

Trong nháy mắt khi Trelawney mở miệng, Harry cũng đã nói thay bà ở trong lòng.... Chết chóc, dấu hiệu của chết chóc.

Như cảm thấy bất mãn vì Harry quá bình tĩnh, Trelawney còn cường điệu thêm hai lần nữa.

"Em nhất định phải cẩn thận đấy, thân ái," Trelawney thấy ánh mắt Harry nhìn mình như là đang nhìn một kẻ ngu xuẩn mất trí khôn, làm bà cảm thấy khó hiểu, "Em đang có một tai họa khổng lồ."

Không thể không nói, buổi biểu diễn này của bà vẫn có tác dụng nhất định, ít ra ngoại trừ Harry và Draco, phần lớn người còn lại đều tin, phòng học trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Lúc này Trelawney mới hơi hơi hài lòng, đi hết một vòng trong phòng, sau khi nhìn hết các lá trà mới tuyên bố tan học.

Sau khi Trelawney rời đi, Draco liền phát ra một tiếng cười gằn, "Lời nói vô căn cứ."

"Thế nhưng, chỉ là suy đoán của tớ mà thôi, Dumbledore không có lý gì mà lại đi mời một giáo sư Tiên Tri mà cái gì cũng không hiểu đi dạy môn này đi, dù sao môn này cũng không phải là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." Pansy nói, cô đã ngồi an vị trên bàn bên cạnh bọn họ.

"Yên tâm đi, hôm qua tớ đã nghe chị Elena nói rằng, hàng năm Trelawney đều phải tiên đoán một học sinh mới chết mới chịu, nhưng mỗi người bọn họ đều sống rất tốt đến tận bây giờ." Trên mặt Daphne treo một cái mỉm cười trào phúng, vừa nãy Trelawney cũng tiên đoán mấy ngày gần đây cô sẽ gặp tai nạn.

Bản thân Harry càng sẽ không coi chuyện này có gì to tát, cho dù lúc đi ra phòng học, ánh mắt mọi người nhìn cậu hoặc ít hoặc nhiều đều có chút khác thường. Cậu phi thường bình tĩnh đón lấy tiết Bùa Chú cùng tiết Thảo Dược học, đồng thời sau khi dùng xong cơm trưa cũng tìm được Alvin, cả hai người đều quen thuộc Hogwarts đến mức không thể quen thuộc hơn, liền trực tiếp đi vào một mật đạo.

Hiển nhiên Alvin cũng đã nghe được chuyện xui xẻo của cậu trên lớp Tiên Tri – không thể không nói, ở trong Hogwarts, lời đồn mấy chuyện nhảm thực sự lưu truyền rất nhanh chóng, anh cười trêu ghẹo, "Nghe nói có người nào đó sắp chết vì gặp phải tai họa bất ngờ?"

"Thôi đi, anh cũng thật nhiều chuyện," Harry tỏ vẻ không biết nói gì, "Tôi tìm anh là có việc quan trọng."

Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, Harry và Alvin cũng không tính là bạn bè thân mật gì, nhưng mỗi khi Harry hỏi anh, anh hầu như đều biết gì nói nấy – tuy rằng anh kiên quyết không nói trực tiếp lý do vì sao để cậu trở lại năm mười một tuổi. Đồng thời Harry luôn có loại cảm giác, Alvin có thể tin được.

Vì thế, lần này cậu cũng đi thẳng vào vấn đề, đưa những nghi vấn tích lũy đã lâu ở trong lòng ra, "Chuyện trí nhớ của tôi bị bóp méo cùng với chuyện trở về năm mười một tuổi có phải có liên quan đến Andrea không? Hoặc nên nói là, nguyên nhân của mấy chuyện này kỳ thật đều là cô ấy?" Harry chần chờ một giây, rồi mới hỏi tiếp, "Nếu trí nhớ của tôi là sai lầm, vậy trong trận chiến cuối cùng, có phải tôi đã không thắng.... Hay nên nói là, tôi căn bản đã chết?"

Alvin khi nghe đến vấn đề cuối cùng, lông mày liền nhảy lên một cái, sau đó, lắc đầu nói, "Không, cậu đã thắng, cũng chưa chết. Rốt cuộc cậu đã nhớ được bao nhiêu rồi?"

"Không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là mảnh vỡ, hơn phân nửa là cảnh tượng của tôi với Draco," Harry không buông tha vẻ mặt biến hóa của Alvin, nhìn chằm chằm hỏi anh, "Điều làm tôi thấy kỳ quái nhất là, trí nhớ của tôi bị người ta bóp méo – lúc đầu tôi chỉ tưởng đó là tác dụng phụ do lần trở lại mười một tuổi, tại sao người kia lại làm như thế, tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu."

Còn có một câu Harry không hỏi.... Người xóa ký ức của cậu có phải là Andrea không.

Alvin trầm mặc rất lâu, trên gương mặt thuộc về trẻ con kia lại xuất hiện ánh mắt của một người từng trải qua năm tháng, anh như là đang nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Bởi vì nhớ tới mấy chuyện kia sẽ khiến cậu thấy không tốt."

"Nhưng đó là ký ức của tôi, thuộc về riêng tôi, có một không hai," Harry không tránh khỏi kích động, những việc này đã đọng lại trong lòng cậu quá lâu rồi, "Ngoại trừ chính tôi ra, thì không có một ai có thể phán quyết chuyện này! Mất đi những ký ức ấy, cuộc đời của tôi căn bản sẽ không hoàn chỉnh, thậm chí tôi còn không biết.... Mình đã từng yêu Draco đến như vậy...."

Giọng nói của Harry trở nên run rẩy, cậu nhỏ giọng nói "Xin lỗi" với Alvin, vì cảm xúc kích động của mình, cậu cảm giác được con mắt hơi chát.

Trước khi đi đến cửa tiệm của Ailen, ký ức của cậu liên quan đến Draco chỉ có linh tinh vài cái, mãi đến tận khi bị thuốc ảnh hưởng, cậu mới bắt đầu nhớ lại càng nhiều, tuy rằng vẫn chỉ là những hình ảnh vỡ nát, nhưng cũng đủ để cậu biết hai người đã từng yêu nhau đến mức nào, càng khiến cậu hồi tưởng lại tâm tình năm đó của bản thân.

Cậu đã từng yêu tha thiết anh chàng có mái tóc vàng bạc kia, yêu đến mức coi hắn là sinh mệnh của mình, sao cậu có thể tha thứ cho cái người suýt chút nữa đã xóa mất tính mạng của mình được chứ.

"Lúc trước tôi không thể nào lý giải được tình yêu của các người, tôi cảm thấy loài người vì ái tình mà thống khổ là một chuyện rất ngu xuẩn, tôi chỉ cảm thấy buồn cười khi thấy có người vì mất đi tình cảm chân thành mà gần như trở nên điên cuồng."

Harry hơi nghi hoặc nhìn về phía Alvin, không hiểu vì sao anh lại nói tới chuyện này.

Giọng của Alvin vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục nói....

"Tôi càng không thể hiểu được đồng loại của tôi, tại sao lại có thể dễ dàng trói chặt tính mạng của mình với người bên ngoài như vậy, dưới cái nhìn của tôi, những con người thấp kém mà yếu đuối kia chẳng là cái thá gì. Tôi có thể không để ý tuổi thọ, nhưng tôi chán ghét bị một người khác kiềm chế. Vì lẽ đó, tôi đã cãi nhau to tiếng với bọn họ, mà lần nghiêm trọng nhất là lần cãi cọ với Dark."

"Cậu có thể tưởng tượng khi tôi phát hiện mình yêu Sievert thì đã sợ hãi đến mức nào, lúc đó, em ấy mới học năm thứ tư, tôi chỉ vì cảm thấy thú vị nên mới giả trang thành học sinh trà trộn vào Hogwarts, lúc đó, làm sao lại nghĩ tới mình sẽ yêu một phù thủy ở chỗ này. Ban đầu tôi chỉ cảm thấy Sievert cũng lắm chỉ là một chấm đỏ trong dòng thời gian lâu dài của mình, nhưng rồi có một ngày, tôi lại phát hiện mình hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em ấy."

"Tôi làm sao có thể cho phép tất cả những chuyện đó xảy ra được, tôi cảm thấy mình là thần, làm gì có chuyện trên thế giới này sẽ xuất hiện một người có thể khiến tôi vì người đó mà cam nguyện từ bỏ tất cả. Vì thế, tôi đã lựa chọn rời đi, tôi đã tự phong ấn ký ức của bản thân, bóp méo ký ức của Sievert, sau đó, rời khỏi nơi này. Kỳ thực lúc đó, tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện có nên giết Sievert hay không."

Hiện giờ Alvin như đang chìm đắm trong trí nhớ của mình, anh nở một nụ cười tự giễu, ánh mắt đã không còn ở trên người Harry, mà chỉ tùy ý nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trên vách tường.

(Editor: Sao tôi cứ thấy Alvin tra thế nào ý? Tự dưng lại thấy tội cho Xà Vương nhà mình.)

Harry đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ với chuyện của anh, ký ức của Alvin cũng từng bị phong ấn, vậy ai là người đã mở nó ra?

"Nhưng mười năm sau, khi tôi trở lại nước Anh, tôi lại gặp Sievert. Sau đó, lại yêu em ấy lần thứ hai."

"Phong ấn của tôi mất hiệu lực, phép thuật của tôi bại bởi tình yêu của tôi."

Ánh mắt Alvin lại trở về sắc bén như thường ngày, anh nhìn thật sâu Harry một chút, "Cậu thấy đấy, cậu cũng vậy thôi, cho dù đã không có ký ức, nhưng cậu vẫn đã yêu lại Draco."

"Vậy trí nhớ kiếp trước của tôi cũng sẽ khôi phục sao?" Harry hỏi, những ký ức ấy rất quan trọng đối với cậu, chúng là cuộc đời của cậu.

"Có thể," Alvin khẳng định, "Tuy rằng cậu khác với tôi, nhưng người bóp méo ký ức của cậu vẫn chưa hoàn thành bước phong ấn cuối cùng, vì lẽ đó, cậu vẫn sẽ nhớ lại tất cả."

Đồng thời không còn lâu nữa đâu. Alvin bổ sung thêm ở trong lòng.

Tác giả có lời muốn nói: Bình luận hẳn không bị ít đi....

PS: Tuy rằng không có chương mới nhưng trả lời bình luận vẫn được, cầu xin các cô đừng khủng bố a ~

------------------------<>-------------------------------

61.

Bởi vì mấy lời nói của Alvin mà nguyên cả ngày hôm đó, Harry đều ở trong tình trạng mất tập trung. Đặc biệt là trong tiết Độc Dược.

(Editor: Tiểu Har, tôi có nên khen cậu không hổ là tiền Sư Tử không? Dám mất tập trung trong lớp của vị giáo sư Độc Dược khủng bố kia.)

Nhéo vào tay cũng không thể khiến cậu thoát khỏi tình trạng này được, hồi tưởng lại lời Alvin đã nói.... Anh ta đã từng có ý nghĩ giết chết Sievert.

Như vậy.... Snape có nhớ lại được tất cả những chuyện đó không, ông ấy có biết Alvin đã từng có suy nghĩ như vậy không? Harry không nhịn được liếc nhìn Snape một thân áo bào đen ở trên bục giảng, ông không có gì khác với thường ngày, sắc mặt nghiêm túc đến âm trầm, hoàn toàn không khách khí tiến hành ngôn ngữ công kích mỗi một học sinh mắc sai lầm trong tiết Độc Dược của ông.

Nhưng người như Snape cũng sẽ yêu tha thiết một người, hơn nữa, còn không chỉ là một lần, tuy rằng mới nhìn, bản thân ông không có chút nào hợp với cụm từ yêu đương này.

(Editor: Kỳ thực là yêu hai người. Harry, đừng nói là cậu quên béng mất mẹ cậu đấy.)

....

"Hôm nay em phỏng chừng đã thất thần những bốn, năm lần rồi đó, tôi có thể mạo muội hỏi quý ngài Chúa Cứu Thế vì cái gì mà phiền lòng không?" Draco, đầu cũng không ngẩng lên, thấp giọng hỏi, chỉ là tay cắt dược liệu nặng nề hơn so với bình thường một chút.

Harry do dự một giây, "Không có gì," suy nghĩ một chút lại giải thích, "Chỉ là một ít việc nhỏ, rất nhanh sẽ được giải quyết."

Draco nghe được câu trả lời này, tự kiềm chế bản thân trong hai giây mới không ném dược liệu trên tay đi.... Cái người bên cạnh hắn mất tập trung cả buổi chiều nay rồi, dùng lông mày nhìn cũng có thể nhìn ra em ấy có tâm sự, nhưng giờ lại nói với mình rằng không có chuyện gì.

Hắn không nhịn được cảm thấy kiêu ngạo vì sự nhẫn nại của mình, Draco thầm nghĩ, ném dược liệu vào vạc nấu, phải nhẫn nại đến mức nào mới có thể khoan dung một cái đáp án qua loa như vậy.

"Tôi hy vọng lời em đang nói là sự thật, nhưng nếu gặp chuyện khó xử lý, tôi cho rằng em hẳn là phải thương lượng với tôi." Cuối cùng Draco vẫn tận lực bình tĩnh nói.

Harry cũng biết trạng thái của mình không đúng, kỳ thực nếu có thể thì cậu đã nói chuyện này với Draco rồi, nhưng hiển nhiên đó chỉ là nếu mà thôi. Cậu cười cười, tiếp tục xử lý dược liệu trên tay.

Nhưng mà mấy ngày sau đó, Harry rất nhanh sẽ không có thời gian đi xoắn xuýt cái vấn đề không biết khi nào thì mình sẽ khôi phục trí nhớ nữa.

Cậu bé được cậu chỉ dẫn, cậu bé tên Chad Grey thành thục hơn so với bạn cùng lứa kia, hình như bám dính cậu hơi bị nhanh.

Harry ý thức được điều này vẫn là nhờ Draco nhắc nhở, như hắn đã từng nói, cậu bé kia hầu như đã chiếm hết toàn bộ thời gian, trừ việc học, của Harry.

"Tôi hy vọng giả thiết của tôi là sai, bằng không tôi sẽ khiến cho nó hiểu được hậu quả khi tranh đoạt với một Malfoy." Draco lạnh lùng nói, nhìn qua có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để thời thời khắc khắc có thể cho Chad một cái Avada.

"Em ấy mới năm nhất." Harry lườm một cái.

"Từ lúc sáu tuổi, tôi đã có người tỏ tình với tôi rồi, nam nữ đều có."

"Đó là do anh trưởng thành sớm," Harry trả lời theo phản xạ, sau đó lập tức phản ứng lại, "Cái gì, sáu tuổi! Chết tiệt, ngài Malfoy, anh là đang khoe khoang tình sử của anh đấy hả?"

"Tôi chỉ là đang nhắc nhở rằng em may mắn cỡ nào mà thôi." Draco nhìn cậu như một kẻ ngốc, rồi lập tức vi phạm quyền con người, nghiêng người qua hôn môi cậu, không thèm để ý Harry đang kháng nghị.

Thật vất vả lắm mới được hít thở không khí, Harry chăm chú, nghiêm túc, nỗ lực thuyết phục Draco từ bỏ thói quen hôn cậu bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu đi, bởi vì tên khốn này mỗi lần hôn cậu đều là hôn sâu kiểu Pháp.

"Em không hy vọng ngày nào đó em phải đi cấp cứu đến St.Mungo, nguyên nhân lại là vì nghẹt thở."

"Đó chỉ có thể chứng minh rằng kỹ thuật hôn của em cần được rèn luyện."

(Editor: Đúng là "Không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn".)

....

Được rồi, nội dung cuộc trò chuyện của họ lúc nào cũng có thể như một con ngựa hoang bị đứt cương chạy không có bờ bến như thế.

Nhưng sau khi được Draco nhắc nhở, Harry đúng là có phát hiện tần suất mà đồng chí Chad tìm đến cậu khá là thường xuyên, ví như hiện tại....

Harry đang đứng ở giữa hai giá sách trong thư viện, đối diện là đồng chí Chad không thấp hơn cậu bao nhiêu.

Vị này vừa gặp đã ném cho cậu một quả bom.

"Anh đã có hôn ước chưa?" Cậu bé hỏi.

Harry mở to mắt ra nhìn, cảm thấy hình như mình bị lãng tai rồi thì phải.

Nhưng sau khi cùng Chad nhìn nhau tận nửa phút, Harry không thể giả vờ như không nghe thấy câu nói hùng hồn kia.

"Tạm thời thì chưa, nhưng anh đã có...."

"Không có thì tốt rồi," Chad trực tiếp ngắt lời cậu, "Vậy là em có thể theo đuổi anh."

Sau đó, vị này không để Harry có thể giải thích nửa câu, lập tức để lại một cái bóng lưng cao lạnh, chỉ chừa lại một mình cậu đang đứng ngốc tại chỗ.

"Nói chuyện mà chỉ nghe có nửa câu vốn không phải là một thói quen tốt," Harry vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích, lẩm bẩm, "Cậu bé, em sẽ bị Draco xé thành trăm mảnh mất."

....

Nhưng mà Harry luôn tự nhận mình là một đàn anh và là một người yêu có trách nhiệm, vì thế, xuất phát từ hy vọng không muốn Chad chết quá thảm, buổi tối hôm đó, Harry liền đàng hoàng nói sạch mọi chuyện đã xảy ra trong thư viện cho Draco.

Người sau trong quá trình lắng nghe vẫn luôn duy trì nụ cười gằn đáng sợ.

Harry không thể không cường điệu, "Em nghĩ bên trong Hogwarts tuyệt đối không chủ trương bạo lực."

"Nhưng Malfoy tôn trọng dùng phương pháp nhanh nhất để giải quyết vấn đề, cùng với.... Tuyệt không để đối thủ của em được dễ chịu." Draco lạnh lùng hồi đáp.

"Còn nữa, có ai nói cho em biết rằng câu dẫn những người chung quanh là một tật xấu hay không."

"Em đâu có câu dẫn ai," Harry hất cái móng vuốt đang không thành thật vuốt ve lỗ tai của cậu, đó là điểm mẫn cảm của cậu, sau khi Draco phát hiện thì lúc không có chuyện gì liền thích đi kích thích một chút, "Tốt xấu gì Chad cũng là đàn em của anh, có một chút phong độ đàn anh không tốt sao."

Draco tức giận hừ một tiếng, không biết là đang nhằm vào Harry hay là nhằm vào hành động của cậu, lười biếng nói, "Dưới cái nhìn của tôi, thân phận của nó chỉ có một, là một tên khốn không biết tự lượng sức mình mơ ước người của tôi."

Câu thông thất bại.

Harry tức giận ném cái gối vào mặt Draco, rồi đi về phòng của mình.

....

Harry cũng không biết rốt cuộc Draco đã nói gì với Chad, mà hai ngày sau đứa bé kia trông có vẻ là bị đả kích nghiêm trọng, gương mặt nhỏ âm trầm đến mức Harry không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng con gấu con có tinh thần cứng cỏi này, vẫn thề son sắt với Harry, "Em chờ anh chia tay với hắn."

Harry suýt chút nữa xông lên bịt miệng cậu bé lại, khẽ liếc qua Draco, thấy có lẽ hắn không nghe thấy mới hơi hơi yên lòng, đảo mắt qua thì thấy dáng vẻ chết cũng không biết hối cải của Chad, cậu càng cảm thấy đau dạ dày.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây, sau khi sống lại thì phận đào hoa của cậu cũng trở nên tốt hơn? Trước kia sao mình lại không có cảm giác mình thu hút người ta nhiều đến như vậy a.

"Vì sao em lại cảm thấy mình thích anh, dù sao thì cũng phải cho anh một lý do chứ, ừm.... Kỳ thực anh cũng không thể mang đến nhiều lợi ích cho gia tộc của em." Harry nỗ lực suy tư theo kiểu Slytherin.

"Em không phải vì lợi ích," sắc mặt của Chad vì câu này của Harry mà đen không ít, "Em thật lòng thích anh, anh không cần biết nguyên nhân, chỉ cần nhớ rõ sự thực này là tốt rồi."

"Malfoy không thích hợp với anh."

Chad rầu rĩ nói xong câu này rồi rời đi, để lại Harry một mình suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra mình có chỗ nào đáng để vị thiếu niên quý tộc có điều kiện rất tốt này thích cơ chứ, lại càng không nói đến tình cảm yêu đương chẳng hiểu ra sao này, dù sao bọn họ cũng chỉ mới biết nhau chưa tới hai tuần.

Cậu phi thường khiêm tốn đi thỉnh giáo Draco, cuối cùng lại bị đối phương mặt tối sầm, lấy lý do căn bản không phải là lý do "dám nhắc tới tình địch ở ngay trước mặt bạn trai", lôi cậu nằm trên ghế salon hung hăng hôn.

"Nếu em muốn biết câu trả lời thì, tôi chỉ có thể tiếc nuối nói rằng, em thật không có chỗ nào đáng giá để yêu thích cả." Draco hôn xong liền vô tình đổi thành một sắc mặt khác, đủ khiến người không biết cho là hai người vốn chẳng có nửa điểm quan hệ gì.

Harry không nhịn được đạp hắn một cái, "Vậy thì sao anh lại thích em, anh là đang ám chỉ ánh mắt của mình cũng không tốt sao."

"Thật là một vấn đề đáng để suy ngẫm," Draco đàng hoàng trịnh trọng nói, cái tay thon dài, bởi vì thường xuyên cầm đũa phép mà có kén mỏng, một chút cũng không thành thật vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của Harry, nhẹ nhàng nâng cằm của cậu lên, "Có lẽ là vì một khi gặp phải em thì khái niệm thẩm mỹ của tôi sẽ bị rẽ sang một con đường khác. Merlin, chuyện này rất gay go a."

Harry xin thề bây giờ cậu rất muốn đánh hắn, cũng may Hoàng tử Slytherin đã bổ sung thêm một câu....

"Mà đáng sợ hơn là, tôi dĩ nhiên lại vui vẻ chịu đựng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net