Chương 68-69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

68.

Những bụi gai che trước mặt Harry phảng phất như có sinh mệnh, dưới sự chỉ huy của cậu, tập hợp thành những luồng bụi gai thô to rắn chắc quấn chặt lấy cơ thể to lớn của Tử Xà, gai nhọn cứng rắng đâm xuyên qua lớp da không hề cứng rắn của nó, lưu lại từng vết thương nhuốm máu.

Harry nhìn Tử Xà không ngừng giãy dụa, ánh mắt lạnh lẽo đến mức bất kỳ người nào, dù có biết cậu hay không, đều cảm thấy sợ hãi.

Tử Xà vẫn không mở mắt ra, tuy rằng cơ thể đã bị bụi gai quấn chặt, nhưng cái đuôi thô to linh hoạt của nó vẫn mang theo đợt gió mạnh mẽ, vung về phía Harry.

Lần này, Harry thậm chí không cần niệm thần chú, những cây nhũ băng sắc bén ở trước mặt cậu đã tự xếp thành tư thế tấn công, sau đó, tàn nhẫn đem cái đuôi Tử Xà to hơn cả eo của người trưởng thành, đóng như đóng đinh lên trên mặt đất.

Tử Xà khi nãy mới còn là một học sinh năm nhất mang tên Chad, lúc này lại đau đớn, co quắp thành một cục, cơ thể điên cuồng giãy dụa, vặn vẹo. Nó đã cảm giác được bản thân đã đánh giá thấp đối thủ, hiện tại phương pháp tự vệ tốt nhất chỉ có thể là mở to đôi mắt ra, nó đã không còn hy vọng có thể hoàn thành nghi thức hiến tế kia nữa....

Thế nhưng, đã chậm mất rồi.

Harry ra tay nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ, hầu như chỉ qua có một giây, hai mắt còn chưa kịp mở của Tử Xà giờ chỉ còn là hai cái hố đen với những hàng máu sền sệt chảy xuôi xuống.

Những dòng máu kia lập tức phun trào, nhiều đến mức thậm chí có hai giọt bắn lên trên mặt Harry, chậm rãi chảy xuống làn da trắng nõn của cậu, phảng phất như vết hồng trong tuyết, nhìn qua cực kỳ đáng kinh ngạc.

Harry cũng không lau nó đi, đạp lên mảnh đất bị máu tươi nhuộm đỏ, đi tới trước mặt Tử Xà.

Harry mặt không thay đổi nhìn cái người từng là "đàn em" của mình này, cậu vẫn chưa ra đòn quyết định với nó, vì lẽ đó, con quái vật to lớn có sức sống mãnh liệt này tạm thời vẫn chưa chết.

Nó đã không còn thấy được, cơ thể thì bị bụi gai quấn vòng quanh, những cái gai nhọn kia đã đâm vào da thịt của nó, nhũ băng thì đóng xuyên qua phần sau, mỗi lúc động đậy đều đau đến tan nát cõi lòng.

Nhưng nó vẫn cố giãy dụa xoay người, mang theo đau đớn cùng máu tươi mà chuyển động.

Harry không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì Tử Xà cũng không có tấn công.

Nó đã không còn sức lực tiến hành cuộc tranh đấu cuối cùng với cậu bé phù thủy đã bị mình đoán sai thực lực kia, vì thế, nó chỉ cẩn thận từng li từng tí một, cố nhích mình lên, cho dù mỗi động tác đó đều khiến da thịt của nó phải chịu đựng từng đợt cơn đau như bị xé rách.

Nó cố cuộn mình lại, thành một tư thế buồn cười không hợp với tuổi tác của nó, mà ở trung tâm cơ thể khổng lồ kia, là Voldemort.

Là Voldemort từ lúc bắt đầu đấu đã bị nó che chắn ở phía sau.

Làm xong tất cả những thứ này, nó vẫn chưa có chết, nó vốn không phải là người có lòng hy sinh lớn lao gì, tuy rằng chính bản thân nó cũng đã cung giương hết đà, nhưng nếu mất đi sự bảo vệ của nó, Tom chắc chắn là phải chết.

Thật là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, Harry phát hiện cậu thậm chí có chút đồng tình với Tử Xà, sống sung sướng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị dăm ba câu lừa dối của Voldemort mà quay đầu lại, chỉ theo ý mình mà sa vào một tình yêu đơn phương say đắm vô vọng, cho dù y đã không còn là Chúa Tể Hắc Ám gì, mà chỉ còn là một cái xác đang cố kéo dài hơi thở, nhưng nó vẫn yêu y như cũ, cuối cùng ngay cả tính mạng cũng hy sinh cho y.

Tử Xà yêu một phù thủy, thực sự buồn cười đến cực điểm.

"Thời gian trôi qua." Harry quay về phía một người một rắn đang quấn lấy nhau kia, niệm xuống câu thần chú cuối cùng.

Lúc Tử Xà nghe thấy tiếng của cậu liền ngẩng đầu lên, uy hiếp lộ ra hai cái ranh năng đang có đọc chảy xuống, bày ra tư thế tấn công.

Nhưng cái này thì có tác dụng gì đâu, đối mắt với nó là một phù thủy có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, ngay từ lúc bắt đầu trấn đấu này, kết cục cũng chỉ có một mà thôi.

Tử Xà cùng Voldemort ở trong ngực của nó lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, trở nên trắng xám, cơ thể tươi sống trong nháy mắt liền biến thành tượng đá khô rắn, cuối cùng qua một đoạn thời gian không ngừng bị phong hóa, cho đến khi biến thành một đống bột phấn không nhìn ra nguyên trạng lúc đầu.

....

Harry một mình một người đứng yên tại chỗ rất lâu.

Đây là lần đầu tiên, từ sau khi sống lại, cậu chân chính tự tay giết chết hai cơ thể sống có trí khôn, nếu nơi này có nhân viên của Bộ Phép Thuật thì tương lai của cậu chỉ có một khả năng là đi vào Azkaban.

Nhưng trong lòng cậu đã mất đi hoảng loạn cùng sợ hãi mà lần đầu tiên, lúc còn ở trên chiến trường, tự tay giết chết một kẻ địch, chiến tranh và máu tươi cuối cùng cũng đã rèn luyện cậu thành một chiến binh hợp lệ, cậu không còn mềm yếu, không dao động, mà sẽ luôn kiên cường bình tĩnh.

Nhưng đối với chuyện bản thân trở thành như thế này, cậu lại cảm nhận được chút thương tâm và bất lực.

Nếu như được lựa chọn, cậu tình nguyện bản thân không phải là Chúa Cứu Thế gì, không phải là lãnh tụ tinh thần của Hội Phượng Hoàng gì đó, chỉ cần đơn giản sinh sống bảy năm trong Hogwarts, có một số bằng hữu chân thành, có một người yêu mình tha thiết hơn cả linh hồn, cậu có thể sẽ không trở nên mạnh mẽ như bây giờ, nhưng nhất định sẽ ung dung hạnh phúc hơn nhiều.

Nhưng những việc này cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng xa vời, cho dù đã có một cơ hội làm lại lần nữa, cậu vẫn phải hoàn thành sứ mệnh của mình như trước, bởi vì đây là trách nhiệm.

Harry thở dài một hơi, tạo ra dòng nước dọn dẹp mọi thứ, đi tới góc tường, phá hủy đồ cúng tế kia xong mới chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong nháy mắt, khi cậu xoay người lại, một bóng người màu xanh lục đột ngột đập vào mắt cậu.

Cậu nhất thời cả kinh, phản xạ có điều kiện nắm chặt đũa phép, một câu thần chú mang tính công kích đã lăn đến đầu lưỡi.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn kiềm chế lại bản thân, hạ thấp người, cúi chào một cái, ôn hòa nói: "Chào buổi tối, giáo sư Vân Miểu."

Hôm nay, Vân Miểu đã thay bộ đồ cổ trang phiền phức của cô thành một bộ sườn sám bằng tơ tằm màu xanh sẫm đơn giản, tóc được búi lên, nhìn qua đúng là linh hoạt hơn nhiều.

Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Harry, trong ánh mắt kia có một nửa là thổn thức, cuối cùng hòa thành một cái mỉm cười nhạt bên môi.

"Tôi không ngủ được nên định đi dạo loanh quanh, đột nhiên cảm thấy lòng đất dưới lâu đài có chấn động phép thuật nên mới tới xem một chút," Vân Miểu giải thích, sau đó nhìn một chút đống đồ đang bốc cháy khổng lồ ở phía sau Harry, "Ha, xem ra cậu đã giải quyết rất lưu loát."

Harry cảm thấy một chút cảm xúc phức tạp ưu thương lúc nãy của mình giờ đã mất ráo toàn bộ, không rõ vì sao cậu lại nhìn vị giáo sư mới này của mình, đúng lúc không biết nói gì trong trường hợp này thì, trong đầu cậu đột nhiên lóe qua một ít mảnh vỡ mơ mơ hồ hồ.

Hình ảnh Vân Miểu mặc một bộ váy màu tím, vẻ mặt nghiêm túc, trong tay là một quả cầu đang phát ra ánh sáng màu lam nhạt, thấp giọng hỏi cậu, "Cậu thật sự quyết định như vậy sao?"

Quyết định như vậy sao? Tôi đã quyết định cái gì?

Harry cảm thấy đầu đau nhói, nhìn Vân Miểu không khác biệt gì mấy so với trong trí nhớ của cậu, theo bản năng hỏi: "Có phải tôi đã từng gặp ngài?"

Vân Miểu rõ ràng kinh ngạc một hồi, "Cậu đã nhớ ra cái gì thế?" Xem dáng vẻ của cậu thì không giống lắm, nghĩ một chút liền hiểu rõ, cậu chỉ là vì phong ấn càng ngày càng lỏng nên mới có thể nhớ ra được một số đoạn ký ức ngắn ngủi.

Cô cũng không định giấu cậu, dứt khoát nói: "Đã từng gặp."

"Nhưng chúng ta cũng không được tính là có giao tình sâu đậm gì, chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi với cậu chỉ hoàn thành một cái giao dịch với nhau mà thôi. Chớ có suy nghĩ quá nhiều," Vân Miểu nói, "Cái ngày cậu nhớ ra sắp tới rồi."

Vân Miểu nói xong liền đi tới chỗ Harry, nhẹ nhàng dùng một cánh tay trắng nõn mềm mại phất nhẹ trước mắt Harry, tiếp đó đứa nhỏ vừa mới giết chết con quái vật rắn kia liền mềm nhũn ngã xuống, nếu không có Vân Miểu đỡ lấy, cậu đã phải tiếp xúc thân mật với cái mặt đất còn dính đầy vết máu kia rồi.

"Cậu tốt hơn là coi chuyện này thành một giấc mơ đi." Vân Miểu nhẹ giọng nói.

Harry còn lưu lại một ít tỉnh táo, mơ mơ màng màng hỏi: "Cô cũng là Thần, đúng không?"

"Đúng thế."

Harry bật ra một tiếng cười trầm thấp, ánh mắt lập tức ôn hòa lại, nỗ lực duy trì tỉnh táo, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cô đã cứu Draco."

Sau khi nói xong câu đó, Harry liền hôn mê bất tỉnh một cách triệt để, mà người ôm cậu – Vân Miểu không nói gì một hồi lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài.

"Tôi chẳng qua cũng chỉ vì mình mà thôi." Cô nở một nụ cười tự giễu.

....

Ngày hôm sau, khi Harry tỉnh lại, người đã trở về trong phòng ngủ của mình.

Cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện mình giết Tử Xà, triệt để xóa bỏ sự tồn tại của cái người tên Chad Grey kia, nhưng những chi tiết nhỏ sau đó rất mơ hồ, còn chuyện sao cậu có thể về được ký túc xá thì lại nhớ không nổi.

Nhưng cậu cũng không có nhiều thời gian để xoắn xuýt, bởi vì đồng chí Sữa Bò cuối cùng cũng đã khôi phục chút tinh thần, giãy dụa nhảy lên giường cậu, phi thường không có trinh tiết lăn lộn làm nũng, cầu ôm một cái.... Nếu như có Draco ở đây thì hắn nhất định sẽ làm thịt nó.

(Editor: Thế mới nói Sữa Bò chắc chắn là máu M? M mới đi thích cái tên lạnh băng ác liệt kia/ Draco *nhếch mép*: Chứ cô cũng không thế chắc?/ Editor *ngạo kiều*: Ai nói lão nương thích cậu. Tôi chỉ thích ngắm trai đẹp, mà cậu vô tình có ngoại hình phù hợp mà thôi.)

Harry bị nó chọc phát cười, cũng không nghĩ nhiều nữa, chơi đùa một lúc với con ma thú con kia xong, liền lập tức chuẩn bị đi học.


69.

Nếu nói một tuần sau khi Draco đột ngột rời đi không có ảnh hưởng gì đến Harry, thì đó nhất định là một lời nói dối, toàn bộ học viện, bao gồm cả chính Harry cũng cảm giác được cậu thường bị mất tập trung.

Cho nên sau một tuần lễ đó, khi Harry nhìn thấy Hoàng tử Slytherin phảng phất như đã xa cách cả một thế kỷ ngồi trên ghế salon trong phòng khách của ký túc xá, phản ứng đầu tiên của cậu là dụi mắt, hoảng hốt hoài nghi có phải là do mình nhớ hắn quá nên mới sinh ra ảo giác hay không.

Nhưng người này đúng là Draco, vẫn anh tuấn đến mức có thể mưu sát vô số cô gái chỉ bằng một ánh nhìn, mặc bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, tư thế ngồi tùy ý mà tao nhã, trên đầu gối là một quyển sách đã mở, trước mặt còn bày ra một chén hồng trà tỏa hơi nóng mịt mờ.... Giống như hắn chưa từng rời khỏi nơi này vậy.

Thấy Harry với cái đầu tổ chim đặc trưng đi ra từ trong phòng, áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo ở trên người, lơ đãng lộ ra cả nửa bả vai, Draco ý tứ sâu xa cụp mi xuống, cất quyển sách sang một bên, cười như không cười nhìn cậu, như đối xử với con mèo yêu làm nũng, vẫy vẫy tay gọi Harry.

Có lẽ là do vừa mới tỉnh giấc nên đại não còn chưa bắt đầu làm việc, hoặc cũng có thể do Harry bị cái gì đó đầu độc, nên cậu mới thật sự ngoan ngoãn đi tới, mãi đến tận khi bị Draco ôm ngồi trên đùi hắn, cậu mới hơi hơi tỉnh lại.

Ý thức được tư thế trước mắt này có cỡ nào mắc cỡ, Harry không khỏi tức giận trừng Draco, chuẩn bị đi xuống. Nhưng Hoàng tử Slytherin làm sao có khả năng để cậu thực hiện được, cánh tay dài vừa thu lại liền vây người vào trong lồng ngực, đồng thời rất chuẩn xác mà nhanh chóng khẽ hôn lên bờ môi mềm mại của người trong lòng, dùng hết sức cọ xát, dây dưa.

Đại não vừa mới tỉnh táo của Harry lại tiếp tục đình công, ánh mắt cũng không còn thanh tỉnh, mơ mơ hồ hồ nhìn vào cặp mắt màu bạc lạnh lẽo như đá quý của Draco.

Đến khi Draco cuối cùng cũng có lòng từ bi buông cậu ra, câu nói đầu tiên mà Harry bật thốt lên là, "Mắt của anh.... Không sao rồi?"

Draco đang chôn cái đầu bạch kim của mình vào trong cổ cậu, nghe vậy liền bật ra tiếng cười trầm thấp, "Chỉ là huyết thống thức tỉnh mà thôi, sao có thể xảy ra chuyện được. Có điều, sau này, mắt của tôi mãi mãi sẽ thành như thế này," Draco vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thẳng tắp đối diện với Harry, giờ khắc này, bên trong cặp mắt màu bạc lạnh lẽo kia tràn đầy ý cười ôn nhu, phảng phất như băng tuyết đang tan, hắn chậm rãi hỏi, "Em có thích không?"

Thích không.... Sao có thể không thích được cơ chứ....

Harry đưa tay ra, chậm rãi vuốt ve mặt mày Draco, trong lúc hoảng hốt đem vị Hoàng tử Slytherin còn nhỏ này hóa thành vị gia chủ trẻ tuổi nhà Malfoy ở trong trí nhớ kia.

"Thích lắm." Harry mỉm cười nói, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Draco.

....

Chờ nửa ngày sau, khi hai người phát chán cảnh ôn nhu âu yếm hiếm thấy trên ghế salon, Draco mới chủ động khai báo huyết thống của mình là gì, đồng thời cũng không quên đàng hoàng trịnh trọng nhắc nhở, nghe xong bí mật của gia tộc Malfoy thì phải sửa họ thành họ Malfoy.

Giờ khắc này Harry đang chìm đắm trong kinh ngạc nên, mặc kệ hắn.

"Rồng? Huyết thống của anh là Rồng," trong đầu Harry hiện lên con Rồng Hungary mà mình từng đối phó vào năm thứ tư của kiếp trước, cơ thể của nó rất cao lớn, có lực công kích cực kỳ đáng sợ, lại nhìn Draco tuy rất rắn chắc nhưng nếu đến trước mặt một con rồng thì hoàn toàn không có xi nhê gì, vẻ mặt một lần nữa lại trở nên xoắn xuýt vạn phần, suy nghĩ hồi lâu mới nhả ra một câu, "Tổ tiên của anh thực sự rất...can đảm."

Draco bị vẻ mặt của cậu làm cho chọc cười, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra Harry đang nghĩ tới điều gì, hắn nhếch miệng lên, chế nhạo, "Là cái gì khiến em cảm thấy một Malfoy chuyên xoi mói sẽ kết hợp với một sinh vật hoàn toàn không có cách nào câu thông, cũng không phù hợp với thẩm mỹ của loài người thế? Như cái loại mà ở trong đầu em đang hiện lên kia."

Harry mờ mịt nhìn hắn, chẳng lẽ không đúng sao? Con Rồng kia trông rất đẹp?

"Con Rồng kia có thể biến thành người," vẻ mặt nghiêm túc của Draco cho thấy hắn cũng không phải là đang nói đùa, "Có người nói người đó trông rất anh tuấn.... Bằng không thì tổ tiên của tôi cũng đã không coi trọng người đó rồi."

Rồng có thể hóa thành người.... Harry sửng sốt một giây, trong đầu xẹt qua cái gì đó, hỏi: "Làm sao anh biết được?"

"Trong tàng thư nhà Malfoy có một cuốn da dê ghi chép lại lịch sử gia tộc," trong nháy mắt vẻ mặt của Draco có chút phức tạp, "Hiển nhiên, vị tổ tiên kia của tôi cho rằng cuộc tình vượt chủng tộc này của ông đáng để truyền bá trong gia tộc, đồng thời còn nhờ người vẽ lại thành tranh nữa."

"Con Rồng kia có tên tuổi không? Trong cuốn da dê có nói lý do vì sao người đó có thể biến thành người không?" Harry hỏi tới tấp.

Chú ý tới lòng hiếu kỳ hoàn toàn khác với lúc trước của Harry, Draco thấy hơi kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, nhưng dưới sự giục giã của Harry, hắn chỉ có thể tạm thời đặt nghi hoặc sang một bên, giải thích, "Tên của người đó hình như là Huu, nhưng nguyên nhân biến thành người thì không có ghi lại.... Thành thật mà nói tôi rất tiếc nuối với chuyện này."

Sắc mặt của Harry khi nghe tới cái tên "Huu" này nhất thời có chút biến hóa, Draco vẫn luôn chú ý tới cậu thì sao có khả năng không phát hiện ra được. Nhưng đối mặt với câu dò hỏi của hắn, Harry vẫn chỉ lắc lắc đầu....

"Draco, em cũng không muốn giấu, nhưng có một số việc, y như bí mật gia tộc, không, còn nghiêm trọng hơn cả cái đó. Tạm thời, chỉ mình em được biết mà thôi," Harry nghiêm túc nói, "Vì lẽ đó, hiện giờ em không thể nói cho anh biết. Xin lỗi."

Tuy rằng bề ngoài Harry vẫn rất trấn định, nhưng kỳ thực trong lòng đang căng thẳng muốn chết. Draco không nghi ngờ là người quan trọng nhất trong lòng cậu, nếu như có khả năng, cậu cũng hy vọng giữa hai người sẽ không có bí mật gì, nhưng liên quan tới chuyện các vị Thần cùng với chuyện cậu sống lại, cậu thật sự không biết phải mở miệng như thế nào nữa.... Thành thật mà nói, cậu rất sợ Draco sẽ để ý chuyện cậu giấu hắn.

Huống chi, Draco luôn thông minh đến đáng sợ, thậm chí cậu còn đặc biệt lo rằng nếu cậu nói ra, Draco có thể từ dấu vết cậu làm lộ mà đoán được ra cái gì đó không.

Draco cũng thu lại vẻ mặt lười nhát, cặp mắt màu bạc mang theo ý tứ nghiên cứu nhìn qua, làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình, khiến Harry càng cảm thấy chột dạ.

Cuối cùng, cậu chỉ thấy Draco hỏi: "Chuyện em giấu tôi có hại với gia tộc Malfoy không?"

"Không có," Harry thốt lên, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, "Ít nhất thì tạm thời không có, hơn nữa em đảm bảo, nếu quả thật gây bất lợi cho gia tộc của anh, em sẽ cố hết sức đi ngăn cản."

Harry nói câu này cực kỳ trịnh trọng, cặp mắt xanh như phỉ thúy kia mang theo chân thành rõ ràng, tuy rằng bây giờ cậu còn đang duy trì tư thế ngồi trên đùi Draco, vẫn đang mặc cái áo ngủ buồn cười kia, nhưng mấy thứ đó vẫn không ảnh hưởng đến biểu hiện nghiêm trang trên mặt cậu một chút nào, như một Kỵ Sĩ vóc người tiều tụy thề thốt trước tín ngưỡng của mình.

Draco hầu như không nhịn được bật cười, một chút nghiêm túc trên mặt đã biến mất không còn hình bóng, chỉ còn lại đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng cưng chìu.

Người này, vĩnh viễn có bản lĩnh nhân lúc hắn thất thố không kịp đề phòng liền nói ra những lời thề khiến tâm người ta không thế không động, khiến cái tâm lãnh khốc cứng rắn chỉ thuộc về nhà Malfoy kia của hắn trở nên mềm mại.

Ngón tay Draco lại không thành thật vuốt ve môi mềm mại của Harry, miêu tả đôi môi xinh đẹp nhu mì tinh tế, được màu trắng nõn trên ngón tay làm nền, đôi môi như còn dính nước anh đào trở nên dụ hoặc mê người.

"Cái kia, chuyện em giấu tôi, sẽ làm hại tới em không, nói thật." Draco vừa vuốt ve Harry vừa hỏi, giọng trầm thấp, mang theo sức mạnh đầu độc lòng người.

"Không, sẽ không," Harry lại đỏ mặt, liều mạng muốn đuổi cái tay đang tác quái trong áo ngủ của cậu ra ngoài, hơi thở cũng không còn ổn định nữa, lắp bắp, "Thật đó, bây giờ còn chưa có manh mối gì.... Lấy tay của anh ra đi!" Câu cuối cùng, Harry căn bản là rống ra.

Draco chầm chậm lấy tay ra, mỉm cười nhìn Harry như một con thỏ bị dọa sợ nhảy xuống khỏi người hắn, vội vả trốn về phòng thay quần áo.

Draco nhìn cửa phòng đóng lại "Ầm" một tiếng, buồn cười lắc đầu.

Thực ra, nếu Harry không trốn thì hắn cũng sẽ chủ động buông tay, dù sao người yêu dùng tư thế ngon miệng ngồi vào trong ngực mình như thế thì không phải ai cũng có thể chịu được. Ít nhất thì sự nhẫn nại mà Draco luôn kiêu ngạo của hắn vào giờ khắc đó cũng không có cách nào phát huy tác dụng được.

+++++++++

Tuy thời gian lúc Harry rời giường cũng không muộn, nhưng trải qua cơn ép buộc của Draco như thế, khi hai người bước vào Đại Sảnh thì đã không còn sớm nữa, trên bàn dài Nhà Slytherin cũng đã sớm có đầy người.

Draco và Harry ngồi lên hai chỗ vẫn từng ngồi trước đây, khi hai người đã an vị, xung quanh yên tĩnh một giây, sau đó, lập tức nổ ra tiếng hoan hô khổng lồ, tiếng thét chói tai của Pansy suýt chút nữa đã làm Harry bị điếc luôn.

"Được rồi, Pansy, chú ý hình tượng, tôi chỉ tạm thời biến mất mà thôi." Draco như không nhìn thấy một đám người kích động trước mặt, tự nhiên trấn định lấy những món ăn cho mình, thậm chí có lúc còn có tâm tình đi chỉ trích tướng ăn khó coi của Goyle.

"Đừng ra vẻ không có gì, âm thầm mất tích cả một tuần, suýt chút nữa tớ đã đi tìm Thần Sáng báo án rồi đấy," Pansy tức giận nói, "Quan trọng nhất là cậu không chịu nói trước cho tớ biết, may là có Blaise nói với tớ cậu sẽ không có việc gì đó."

Draco nghe vậy, liếc mắt nhìn Blaise, người sau nở ra một nụ cười cân nhắc đủ khiến phần lớn học sinh nữ trong Hogwarts phải điên cuồng.

"Tôi có nên biểu dương trí thông minh của cậu không, hay nên nói là, giáo sư Severus nói cho cậu biết." Draco hững hờ hỏi, tay vẫn ung dung bôi tương anh đào lên bánh mì của mình.

"Tớ đoán, sau đó, chạy tới chỗ giáo sư Snape tìm chứng cứ. Merlin làm chứng, tớ tuyệt đối là vì tình hữu nghị chân thành của chúng ta nên mới làm như vậy, lúc giáo sư Snape nói cho tớ biết, ánh mắt như muốn giết tớ vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net