Chương 82-83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

82.

Vào bữa sáng, trên bàn dài Slytherin.

Thân hình Draco vẫn thẳng tắp như trước, ngồi xuống chỗ mình đã từng ngồi, trên mặt rõ ràng điểm thêm tươi cười rạng rỡ, nhưng đáy mắt vẫn có một vệt quầng thâm nhợt nhạt, nhưng mà cũng may không hiện ra rõ.

Mà Harry ngồi ở bên cạnh hắn, buổi tối rõ ràng chiếm được giấc ngủ sung túc, nhưng lại ngáp lên ngáp xuống.

Trong lúc nhất thời, những người ngồi bên cạnh họ đều nổi lên nụ cười mờ ám không rõ. Pansy còn cười duyên giơ ngón cái với Draco.

Harry suýt chút nữa bị nước bí đỏ làm sặc, suýt nữa đã phun vào ma thú con Sữa Bò đang hưởng thụ bữa sáng của cậu. Cậu ho khan vài tiếng, sau khi hít thở thông, cậu khá là bất đắc dĩ nhìn mấy người rõ ràng đang xem trò vui ở chung quanh, lầu bầu: "Nghĩ cái gì thế không biết, tối hôm qua tớ mơ cả đêm, nghỉ ngơi không tốt mà thôi...."

Draco nghe vậy, liếc mắt nhìn cậu, "Mơ thấy gì?"

Trong lòng Harry đột nhiên chìm xuống, chỉ hàm hồ trả lời, "Nhớ không rõ, chỉ nhớ là có mấy người ở trong một tòa kiến trúc lạ hoắc mà thôi."

Draco cũng không hỏi lại, tầm mắt lại chuyển đến cuốn sách cổ xưa đang cầm trong tay. Vị hoàng tử Slytherin này gần đây hình như phi thường bận rộn, không biết có phải là đang nghiên cứu cái gì hay không, hầu như đến chỗ nào cũng có thể thấy bên tay hắn là một chồng sách.

Nghe thấy câu hỏi của Draco, vẻ mặt Blaise trở nên suy tư, lại nhìn Harry hoàn toàn chú ý vào bữa sáng, nhất thời bên trong đôi mắt dâm tà tràn ngập ý cười, nhỏ giọng nói với Draco: "Từ trước đến nay tớ lại không hề biết, cậu cư nhiên là một người khắc chế như vậy."

Draco cũng không thèm nhìn Blaise dù chỉ một chút, "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng phát tình được hả."

"Quá bất công, tớ tuyệt đối là một người biết giữ mình trong sạch nhá," Blaise cười hì hì nói, "Nhưng mà chẳng lẽ cậu thật sự dự định cấm dục như thế mãi, cũng không sợ bị nghẹn hỏng sao?"

Tay lật sách của Draco khẽ dừng, trong chớp mắt, hắn lập tức lộ ra một nụ cười cưng chiều, thấp giọng nói: "Em ấy còn quá nhỏ."

Mắt thấy cảnh này, nhất thời Blaise cảm thấy răng mình hơi ê, nhưng sau khi cân nhắc chuyện người đang yêu đương thì IQ căn bản không có giá trị như bình thường, anh quyết định không đi nhắc nhở vị kia một chút rằng hắn cũng không lớn hơn Harry là bao – ít nhất là về sinh lý, còn tâm lý thì không tính.

....

Harry không hề biết gì về cuộc nói chuyện bên cạnh cậu, tâm tình hôm nay của cậu cũng không tốt lắm, lực chú ý đối với chung quanh giảm xuống không chỉ một hai điểm.

Mà khi cậu tiến vào lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tâm tình của cậu càng trực tiếp nghênh đón một tầng thấp mới.

Trên cái bàn mà Vân Miểu thường ngồi trong phòng học không còn có bóng dáng người đẹp giáo sư của bọn họ, thay vào đó là một người đàn ông – cao to, anh tuấn, có một đôi mắt màu lam đậm thâm trầm như bầu trời đêm, áo chùng phù thủy màu đen đơn giản ở trên người anh cũng không che lấp được vẻ tuấn tú.

Anh quay về phía đám học sinh nối đuôi nhau đi vào, lộ ra một cái mỉm cười lười biếng, giọng trầm thấp có từ tính, "Chào các em, tôi là giáo sư dạy thay cho các em, giáo sư Vân Miểu có việc phải ra ngoài, vì thế chương trình học trong hai tháng này sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Tên của tôi là Cain."

Harry nghe thấy rõ hai người là hoa đã có chủ từ lâu, Pansy và Daphne, đồng thời phát ra tiếng hô khe khẽ, nhìn qua thật hài lòng với vị giáo sư này.

Thật nên để giáo sư Severus tới xem cảnh này một chút, Harry mặt không thay đổi nhìn người đàn ông không thèm để ý tản ra mị lực nam tính, thầm nghĩ.

Người đàn ông trước mắt này hiển nhiên chính là Alvin, hình tượng trưởng thành hoàn toàn khác xa với cậu thiếu niên mười hai tuổi mà anh từng ngụy trang, thành thục mà đầy mị lực, phi thường thích hợp lừa gạt những cô gái nhỏ vô tri.

Harry chỉ cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau, cậu đoán rằng Vân Miểu ra ngoài nhất định là để chuẩn bị cho chiến dịch chẳng biết lúc nào sẽ phát sinh kia, lại nghĩ tới huyết mạch chẳng biết khi nào mới thức tỉnh của mình, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.

Bình tĩnh mà xem xét, Alvin giảng bài cũng không hề kém so với Vân Miểu, nhưng Harry hoàn toàn không có tâm tình đi nghe, trong lúc anh giảng một ít lý thuyết thì cậu lại đang vội vã viết gì đó trên giấy da dê, sau đó thu nhỏ nó lại thành một cục giấy nhỏ, khi Alvin đến dạy bọn họ cách thực hành thì tiện tay nhét vào trong tay anh.

Vẻ mặt Alvin không hề gợn sóng, thần thái tự nhiên đi chỉ đạo đám học sinh ở dưới, ngược lại thật sự là một giáo sư tận chức tận trách.

....

Trên giấy da dê mà Harry viết chính là giấc mơ tối hôm qua của cậu.

Cậu lại một lần nữa nhìn thấy, thông qua thị giác của Voldemort.

Nói thật ra, gần đây cậu thực sự mơ thấy rất nhiều chuyện xảy ra qua đầu Voldemort, cậu không khỏi lo lắng không biết đối phương có phát hiện ra cái gì không. Tuy rằng Harmoris mới mở phong ấn chưa được bao lâu, không giống Harry cùng bọn Carl đều từng trải qua tất cả mọi chuyện. Nhưng dù sao gã cũng là một vị thần có thần lực mạnh mẽ, muốn phát hiện chút dấu vết cũng không phải là việc khó khăn gì.

Nhưng cho dù có sự hoài nghi này, Harry vẫn cảm thấy tất yếu phải nói giấc mộng này cho Alvin biết.

Bởi vì ở trong mơ, cậu gặp được Carl – một Carl có thể tồn tại đơn độc.

Cậu không biết Harmoris đã dùng cách gì, nhưng mượn mắt của Voldemort, Harry phát hiện Carl với Harmoris đã có cơ thể độc lập với nhau.

Ở trong trí nhớ mà Harry thấy, Carl thủy chung có hình tượng thiếu niên không buồn không lo, ánh mắt sạch sẽ như chưa từng lớn lên, bên mép vĩnh viễn mang theo ý cười, ấm áp như ánh mặt trời.

Vì lẽ đó, trong giấc mơ ngày hôm qua, Harry hầu như không có cách nào liên hệ người trước mắt này với thiếu niên long lanh kia.

Trên người Carl cũng không dấu hiệu bị thương gì, ngược lại, hình như anh được chăm sóc không tệ, thậm chí không hề bị gầy đi. Nhưng dưới áo khoát màu trắng bảo bọc người anh, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu hôn màu đỏ lấm ta lấm tấm trên cổ, mỗi một cái đều cực sâu, sáng loáng tỏ rõ ý muốn sở hữu mãnh liệt.

Anh ngồi trên một tấm giường rộng lớn mềm mại, tay cùng mắc cá chân đều bị xích lại, nhìn như dễ dàng tránh thoát, nhưng kỳ thực lại cực kỳ kiên cố.

Hiển nhiên Carl cũng biết điều đó, cũng rõ ràng sáng tỏ mình không có cách nào phản kháng, anh chán nản tựa lên lưng giường, cặp mắt trong suốt như suối nước trước kia giờ khắc này tràn ngập thất bại, không có bất kỳ tiêu điểm gì, phảng phất như linh hồn căn bản vẫn còn ở trong cơ thể Harmoris, mà trước mắt chỉ là một cái xác không.

Trong phòng cũng không chỉ có mình Carl và Voldemort mà còn có cô gái mà Harry thấy lần trước, bị Harmoris đòi gọi về từ trong Địa Ngục, cô vẫn mang dáng dấp mỹ lệ trống rỗng như búp bê sứ, ngoan ngoãn đứng ở một góc trong gian phòng, biết vâng lời.

Harry còn mơ hồ nhớ tên cô là Cynthia.

Carl thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn cô một cái, cũng chỉ vào lúc đó, cặp mắt nâu kia của anh mới có chút chập chờn, tràn đầy thống khổ, nhưng lại không thể ra sức, vì thế, anh rất nhanh lại cụp mắt xuống, vùi mặt thật sâu vào khuỷu tay, như là đang cực lực nhẫn nại cái gì, đôi vai gầy yếu run rẩy không ngừng.

Nhiệm vụ của Voldemort là bảo vệ hoặc nên nói là giám thị Carl, vì thế, trước khi Harmoris trở về, Harry cứ như một kẻ ngốc đứng yên trong phòng.

Cậu không biết là mình đã đứng bao lâu, nhưng khi Harmoris trở về, cậu có liếc mắt ra bên ngoài một cái, phát hiện giờ đã là hoàng hôn.

Nhìn qua tâm tình của Harmoris không xấu, gã cởi mũ che màu đen xuống ném cho Cynthia, còn mình thì ngồi xuống cạnh Carl.

Tuy rằng nắm giữ gương mặt hoàn toàn tương tự, nhưng Harmoris hoàn toàn khác xa Carl, bất luận người nào cho dù không biết bọn họ cũng sẽ không nhận lầm họ.

Ánh mắt của Harmoris luôn mang theo tính xâm lược nguy hiểm, mặt mày sắc bén, tuy rằng bên môi thường mang theo ý cười, nhưng lại có cảm giác như bị một con rắn độc theo dõi, khiến người ta không nhịn được lạnh run cả người ở phía sau lưng.

Nhưng khi gã đối mặt với Carl, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, trong mắt còn ẩn sâu tình yêu say đắm làm người ta phải kinh ngạc, cho dù Carl có cố chấp xoay mặt qua một bên, gã vẫn không chút để ý sát lại người anh, như một người em quyến luyến anh trai, thân mật cọ cọ vào vai anh.

Hiển nhiên Carl đang cực lực nhẫn nại, lông mi nhỏ dài vẫn kịch liệt lay động. Nhưng rất nhanh, Harmoris không hề thỏa mãn chỉ nhẹ nhàng đụng vào như vậy, gã như một con thú nhỏ nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của Carl, lưu lại dấu răng mờ ám ở phía trên.

Tay của Harmoris cũng chui vào bên trong áo choàng rộng lớn của Carl, bởi Voldemort vội vã áp lực cúi đầu, vì lẽ đó, Harry không thấy rõ rốt cuộc Harmoris đã làm cái gì, nhưng chỉ sau chốc lát, trong phòng vang lên tiếng nức nở nho nhỏ của Carl, dường như là thống khổ, nhưng cũng giống như là đang vui thích khôn kể.

"Anh trai thân mến của em, có thích em làm vậy với anh không?" Harmoris mang theo ý cười hỏi.

Carl không hề trả lời, chỉ cực lực nhẫn nại tiếng ngâm sắp tràn ra bên môi.

"Không trả lời tức là thích," nhìn qua Harmoris cũng không cần đáp án của Carl, sau đó, lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Tom, cút ra ngoài. Cynthia ở lại."

"Không...." Carl gian nan phát ra tiếng từ chối, tay nắm chặt áo choàng Harmoris.

Nhưng hiển nhiên điều này là vô dụng.

Voldemort lui ra khỏi cửa, cái thoáng nhìn cuối cùng là Carl bị Harmoris đặt dưới thân, thống khổ nhắm chặt mắt lại....

Tác giả có lời muốn nói: Mấy cảnh không chừng mực không dám viết, sợ bị khóa.... Tôi là dân lương thiện a!!!


83.

Tuy không quen thuộc với Carl, thậm chí chỉ có thể nói là hai người xa lạ. Nhưng mỗi khi nghĩ tới giấc mơ đó, khi nhớ lại hai mắt tràn đầy tuyệt vọng của Carl, Harry lại cảm thấy lòng trở nên nặng nề, do đó, cả ngày đều có chút tâm thần không yên, cũng không phải hiện trên người mình có dấu hiệu không khỏe.

Chờ đến khi cậu ý thức được cơ thể mình có chỗ không đúng thì đã đến buổi tối.

Ở bên trong Đại Sảnh, bọn học sinh sau một ngày học tập mệt mỏi đang cười đùa với nhau, trần nhà trên đỉnh đầu đã biến thành màu mực thâm trầm, bên tai tình cờ có thể bắt lấy đôi lời đàm tiếu hoặc là tiếng dao nĩa xẹt qua dĩa ăn.

Harry cảm thấy rất đói, lúc trưa cậu không có ăn nhiều, mà vừa nãy còn có đợt huấn luyện Quidditch, do đó, cậu cũng không thể tham dự cuộc tán gẫu của Blaise và Draco, chỉ có thể chuyên tâm đối phó miếng thịt dê ở trước mặt.

Mà chờ đến khi cậu lấp đầy bụng mình, đang một chút lại một chút hưởng thụ bánh pudding anh đào, thuận tiện nghe mọi người tán gẫu bốn phía, đột nhiên cậu cảm giác được trên da truyền đến đau nhói như bị đâm.

Một loại nhói đau như bị đâm vào tận xương tủy.

Phảng phất như có ai đang cầm lưỡi dao sắc bén khắc vẽ lên trên da cậu, một đao rồi lại một đao, ra tay vừa chuẩn mà cũng vừa tàn nhẫn, dường như nhất định phải lột hết da trên người cậu thì mới bỏ qua.

Con dao nhỏ tinh xảo rơi xuống khỏi tay, "Lách cách" một tiếng lanh lảnh, va chạm trên đĩa sứ.

Draco nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, liếc mắt liền thấy gương mặt trắng bệch cùng đôi môi không còn màu máu của Harry, đôi mắt của cậu đã mất đi tiêu cự, lông mày thống khổ nhíu thành một đường, trên thái dương còn chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Trong lòng Draco chìm xuống, còn chưa kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là ôm người vào trong ngực chuẩn bị đi phòng y tế, thế nhưng Harry lại giãy dụa, kéo tay áo hắn lại, cực lực nhẫn nại đau đớn, ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "Về ký túc xá.... Em sắp thức tỉnh huyết thống rồi."

Tay ôm Harry của Draco thoáng nắm chặt, chân đã bước ra liền thay đổi phương hướng, chạy như điên về phía ký túc xá, chỉ để lại một đám người sau lưng không hiểu gì nhìn nhau. Tình cảnh vừa nãy phát sinh quá nhanh, thậm chí rất nhiều người còn chẳng biết Harry bị làm sao, chỉ nhìn thấy Draco ôm cậu xông ra ngoài.

Harry núp trong lồng ngực Draco, hiển nhiên đã đau đến mức tận cùng, mặc dù đã cực lực nhẫn nại, nhưng vẫn nhịn không được phát ra vài tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn, yếu ớt như một đứa bé.

Ánh mắt Draco tối lại, quanh năm huấn luyện cách chiến đấu đã khiến cơ thể của hắn có được sức lực kinh người, cho dù có ôm Harry chạy cũng không tốn chút sức nào, nhưng tự đáy lòng, hắn vẫn thầm oán hận Hogwarts không cho Độn thổ.

Không bao lâu, bọn họ đã về ký túc xá của mình.

Harry bị đặt nằm trên giường, quần áo màu trắng bên trong đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Mà tóc của cậu, cái mái tóc ngổn ngang lộn xộn kế thừa của gia tộc Potter phảng phất như đột nhiên có được sinh mệnh nhanh chóng mọc dài ra, thoáng một cái đã dài đến nửa lưng của cậu, đồng thời, từ lúc bắt đầu, dường như có một bàn tay vô hình giúp cậu nhuộm tóc lại, màu bạc dần dần hiện ra ngoài, từ từ thay thế màu đen thui nguyên bản.

Draco tìm lọ độc dược đã chuẩn bị kỹ từ rất lâu cho Harry uống, nhưng lúc này, Harry vì quá đau đớn mà đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, căn bản không uống vào. Draco không thể làm gì khác hơn là để mình uống trước, chặn lấy đôi môi của Harry, cương quyết đưa toàn bộ nước thuốc vào sâu trong cổ họng của Harry.

Harry ho khan vài tiếng, nằm im trong ngực Draco. Ý thức lúc này của cậu cũng không tỉnh táo lắm, nhưng cậu vẫn biết người đang khiến cậu an tâm này là ai, mơ mơ hồ hồ nói với hắn, "Đi nói cho Alvin, còn có giáo sư Snape...."

Độc dược đã có tác dụng, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, sắc mặt trắng xám như tro nguội của Harry từ từ hòa hoãn lại, môi cũng đã hơi hơi khôi phục lại chút màu máu, tuy rằng nhìn vẫn suy yếu, nhưng tốt xấu gì cũng không giống như bị bệnh nguy kịch giống như hồi nãy.

Chính bản thân Draco cũng đã từng trải qua quá trình thức tỉnh huyết thống, tuy rằng phản ứng không kịch liệt như vậy, nhưng hắn vẫn biết tình huống này của Harry hẳn không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cho dù trong lòng có rõ ràng thì hắn vẫn không yên lòng ném Harry một mình ở chỗ này.

Hắn hôn một cái lên cái trán lạnh lẽo của Harry, giúp cậu đắp chăn lên, lấy ra một khối đá quý to bằng quả trứng ngỗng ở trong lòng ra, thấp giọng dặn dò vài câu.

Harry vén chăn xuống nhìn hắn, cảm giác đâm nhói hiện giờ đã giảm đi không ít, như thủy triều, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nhưng đầu óc của cậu vẫn là một mảnh hỗn độn, chỉ có thể mơ hồ nghe ra được lời nói của Draco. Hình như là.... Gọi ai đó tới đây.

Đoán chừng là Snape đi.... Đại não trở nên trì độn của Harry phân tích ra cái tin này, thoáng cảm thấy yên tâm một chút, ý thức cảnh giác còn lưu lại lúc trước giờ đã buông lỏng, một giây sau, cậu liền ngất đi.

....

Snape nhận được tin của con đỡ đầu liền bỏ độc dược xuống chạy tới, thuận tiện còn xách theo một vị thần nào đó nằm vạ sống chết không chịu đi ở trong hầm của ông, trong lòng tuy rằng nghi hoặc vì sao Draco biết đến Alvin mà gọi, nhưng cước bộ dưới chân vẫn không trì hoãn chút nào.

Mà chờ đến khi ông chạy tới, độc dược của Draco đã phát huy tác dụng.

Harry đang ngủ an ổn ở trên giường, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt bình tĩnh. Mái tóc ngắn màu đen của cậu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó mà một mái tóc dài mềm mại màu bạc, mềm như tơ lụa, mà trên cánh tay lộ ra ở ngoài chăn, có thể ngờ ngợ nhìn ra hoa văn tinh xảo hoàn mỹ màu xanh lam, xinh đẹp chiếm cứ trên làn da trắng nõn.

Đây là lần đầu tiên Snape nhìn thấy một Raito yêu chân chính.

Tuy rằng không thể nào ở chung vui vẻ với quỷ con Potter này, nhưng Snape muốn không thừa nhận cũng không được, chủng tộc Raito yêu tự xưng là có khuôn mặt đẹp cũng không phải chỉ là hư danh, cho dù Harry hiện giờ chỉ nhắm mắt nằm ở chỗ đó, nhưng cũng là một bức phong cảnh yên tĩnh xinh đẹp bậc nhất trên thế gian.

So với Snape khiếp sợ, Alvin bình tĩnh hơn nhiều lắm, anh đi lên phía trước, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén kiểm tra trên dưới Harry một lần. Draco ở bên nhìn chằm chằm, sắc mặt tuyệt không thể nói là tốt, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.

"Em ấy có bị nghiêm trọng không, bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại?" Draco trầm giọng hỏi.

"Rất khó nói," sắc mặt Alvin nghiêm nghị, "Cậu ấy không giống cậu, sức mạnh của cậu là trời sinh đã tồn tại trong huyết mạch, tiếp thu tương đối dễ dàng. Còn sức mạnh của cậu ấy, là được biếu tặng từ bên ngoài, muốn tiêu hóa hoàn toàn.... E rằng phải mất rất lâu."

Nghe được đáp án này, Draco không kinh ngạc chút nào, cũng không có hỏi gì nhiều, trầm tĩnh đến mức không giống một người thiếu niên.

"Cha Severus, làm phiền cha giúp Harry xin nghỉ lâu dài, cả con nữa, con có khả năng sẽ phải thường xuyên xin nghỉ," hắn nói với Snape, "Con biết cha sẽ thông báo cho Dumbledore, như vậy cậu Black kia cùng Người Sói trong nhà ông ấy cũng sẽ biết. Con không phản đối bọn họ đến thăm, nhưng Harry, nhất định phải ở lại Hogwarts, phải ở lại bên cạnh con, con không yên lòng giao em ấy cho bất kỳ ai." Draco nói như chém đinh chặt sắt, tròng mắt màu bạc như nước biển thâm trầm, giấu diếm uy thế, nhìn chằm chằm vào Snape.

Lông mày Snape nhảy lên một cái, còn chưa kịp nói gì, Alvin ở bên cạnh đã mở miệng trước.

"Được thôi, bản thân tôi cũng cảm thấy cậu ấy ở lại bên cạnh cậu thì tốt hơn."

Draco chuyển tầm mắt đến trên người Alvin.

Alvin vẫn duy trì bộ dạng ngụy trang mười hai tuổi của anh, tuy rằng vóc người rất cao, nhưng so với Snape thì còn lùn hơn một đầu, gương mặt đã có nét anh tuấn, nhưng đuôi lông mày khóe mắt còn cất giữ cái bóng dáng của một thiếu niên. Anh hơi cười, toàn bộ chút căng thẳng hoản loạn khi nãy đã biến mất không còn tung tích, gương mặt chỉ còn vẻ trấn định trầm ổn.

Tâm tư Draco xoay chuyển mấy vòng, cũng không nói gì nhiều, chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, "Vậy thì phiền cậu giải quyết bọn Dumbledore."

"Cảm ơn, cha đỡ đầu." Draco lại nói với Snape.

Snape cau mày, không biết vì sao, ông luôn cảm thấy đứa con đỡ đầu trước mắt này của mình hình như không giống lúc trước lắm, đặc biệt là đôi mắt, chỉ có người đã có kinh nghiệm lâu năm mới sẽ có bình tĩnh và lực áp bức như vậy, nó căn bản không giống một thiếu niên.

Tuy rằng từ nhỏ Draco đã rất khôn khéo, ông cũng đã tận mắt nhìn hắn lớn lên, nhưng Snape vẫn không tránh khỏi cảm thấy đứa con đỡ đầu này có chút xa lạ.

Nhưng ông cũng không nghi ngờ gì, chỉ nhàn nhạt nói vài câu rồi lôi kéo Alvin ra ngoài, còn có rất nhiều việc phải làm để xử lý chuyện của Harry, hiện giờ một phút lãng phí cũng không được.

Có điều trước khi rời đi, Snape quay đầu lại, liếc mắt nhìn, con ngươi không khỏi co rụt lại.

Đứa con đỡ đầu luôn luôn bình tĩnh tự tin, tựa hồ chưa từng quá lưu ý với bất kỳ cái gì, kiêu ngạo đến lạ thường của ông, giờ khắc này đang cúi người, lấy một tư thế gần như ôn nhu cực điểm, hôn lên cậu thiếu niên mắt biếc đang mê man trên giường, đôi môi của hai người thân mật hợp lại với nhau không chút kẽ hở, rõ ràng không có quá nhiều động tác, nhưng có thể cảm nhận được rõ rệt tình ý ẩn chứa trong đó – cậu thiếu niên này, là vật báu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net