Chương 9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Ngày thứ hai sau buổi tối hôm đó, Harry cảm nhận được toàn bộ oán niệm của Hoàng tử Slytherin.

Không tính chuyện sáng sớm không chờ cậu đi cùng, lúc trên bàn ăn cũng không hề liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một chút, khi đi học nếu không phải cho cậu gò má lạnh như băng thì cũng là mái tóc màu bạc sau gáy.

Hơn nữa, không chỉ mình Harry, ngày hôm nay, những người ở bên cạnh Hoàng tử Slytherin trong phạm vi bán kính 1 mét đều gặp chuyện không may, Goyle và Crabbe bị công kích không dưới mười lần, từ chuyện tiếng ăn cơm quá lớn đến chuyện đi đứng như quỷ khổng lồ (....), Pansy làm nũng với hắn mấy lần nhưng cũng không thể làm cho hắn nói nhiều mấy câu.

Blaise nhân lúc Draco không nhìn thấy, lén lút đọc khẩu hình miệng, hỏi Harry làm sao vậy.

Harry nhún nhún vai, ý nói không thể ra sức.

"Cái này không thể được, cậu bé của tôi," thừa dịp Draco đứng dậy đi lấy nguyên liệu điều chế độc dược, Blaise nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Harry, "Tớ cược là Draco đang chờ cậu nói chuyện với cậu ấy, cậu xem, chỉ có cậu mới đối phó được với Draco mà thôi."

"Nhưng quý ngài boss kia chưa chịu nhìn thẳng tớ dù chỉ là một thoáng." Harry bĩu môi.

"Cậu nên học hỏi Pansy một ít đi, Draco nói đúng là đúng, sai là sai. Vì lẽ đó mà bọn họ chưa bao giờ cãi nhau," Blaise cười xấu xa nói, "Nhanh khiến Draco bình thường lại đi, Harry. Merlin làm chứng, sáng sớm nhìn vẻ mặt kia của cậu ta, ngay cả táo tớ cũng ăn không vô."

Lúc Harry còn đang suy nghĩ chăm chú, thì Draco đã lấy xong nguyên liệu, khuôn mặt vẫn trước sau như một, khó coi như bị thiếu nợ mấy triệu Galleon vậy.

Hắn cũng không thèm nhìn Harry, trực tiếp ném một đống nguyên liệu về phía cậu, bản thân thì nhìn chằm chằm vào sách, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Harry nhận mệnh làm culi kéo vài nguyên liệu qua, bắt đầu xử lý.

Giáo sư Snape đi qua đi lại bên cạnh họ.

"Potter, tôi giảng bài không đủ để bộ não cao quý của cậu hiểu hay sao, móng vuốt rồng phải được làm sạch da," Snape cầm một mảng nhỏ lên, ngón tay hơi ngả sang màu vàng như nghệ do liên tục xử lý độc dược trong một khoảng thời gian dài, nhẹ nhàng vuốt vuốt bên ngoài vỏ, "Nói cho tôi biết, đây là cái gì?"

Cũng không phải thợ cơ khí, sao có thể sạch sẽ như vậy được!

"Xin lỗi, giáo sư." Harry một mặt thành khẩn đặc biệt dối trá.

Đoán chừng là lười nhìn mặt cậu, Snape khẽ hừ một tiếng rồi đi sang chỗ khác.

Thật ra bình thường cái tên Draco sống khá cẩn thận kia chắc chắn sẽ không ném những thứ này cho Harry, dùng cách nói của hắn là, trên phương diện độc dược, Harry y chang một Gryffindor.

Chính xác, mỗi lần Harry nhận được đánh giá này đều sẽ vui vẻ tặng lại một nụ cười, đồng thời sửa lại ở trong lòng rằng, tốt xấu gì bên trong Gryffindor vẫn còn có Hermione.

Nhưng ngày hôm nay, hiển nhiên cậu chủ nhỏ này quyết định không chịu đưa tay ra giúp, Harry chỉ có thể vừa lo lắng đề phòng Snape thỉnh thoảng nhảy ra phun nọc độc, vừa tưởng tượng cảnh công nhân bị giai cấp tư bản chèn ép năm xưa ở trong lòng.

Trước lúc bữa tối bắt đầu, cuối cùng Harry cũng coi như không nhịn nổi túm lấy Draco ở trong thư viện.

"Trưng mặt lạnh với tớ cả một ngày, ít ra cũng phải để tớ biết lý do mình chết chứ," Harry gan to bằng trời dùng hai ngón xoay mặt Draco về phía mình, "Nói cho tớ biết lý do cậu nổi giận đi."

Gương mặt anh tuấn của Draco cho hắn không ít vốn liếng, cho dù đang tức giận cũng rất vui tai vui mắt, bên trong con mắt màu xanh xám kia rõ ràng ẩn ẩn tức giận nhưng vẫn đẹp như hai viên ngọc quý. Chỉ có điều lời hắn nói ra cũng đủ cay nghiệt.

"Potter, cậu có cái gì đáng giá khiến tôi phải tức giận cơ chứ, chỉ bằng bộ não sớm đã héo rút của cậu kia, có giá trị gì đáng để tôi chú ý?"

Harry xin thề tay cầm đũa phép của mình hơi ngứa.

Đừng tức giận với một tiểu quỷ, Harry an ủi bản thân ở trong lòng, tận lực nở nụ cười, "Được rồi, không nghe theo lời chỉ huy của Huynh trưởng là do tớ không đúng, nhưng tớ có thể đảm bảo an toàn của mình mà."

Nhìn thấy mắt của Draco nguy hiểm híp lại, cậu nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Tớ đảm bảo không có lần sau, sau này đều nghe theo cậu, thật đó."

(Editor: rồi xong. Em nó tự bán mình rồi)

Hiển nhiên câu này đã lấy được lòng Draco, ít ra sắc mặt của hắn không còn đáng sợ như trước.

"Đều nghe theo tôi?" Draco lười biếng hỏi.

Harry gật đầu như giã tỏi, nhưng lại nói thêm ở trong lòng: để xem cậu có thể bắt được tôi hay không đã.

"Như vậy, nói cho tôi biết, cậu đã làm gì vào tối hôm qua."

Harry chần chờ một giây, nhưng rồi quyết định thẳng thắn.

"Lúc đó, Hermione một mình trốn trong phòng vệ sinh nữ, cô ấy không biết có quỷ khổng lồ, một cô gái ở đó quá nguy hiểm, nên tớ đã đưa cô ấy trở về phòng ngủ."

Sắc mặt Draco mới chuyển biến tốt, ngay lập tức lại đen như đáy nồi, từng chữ chen ra từ trong hàm răng: "Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Con sư tử cái kia thì mắc mớ gì đến cậu."

"Cô ấy là con gái, Draco, cho dù là cậu thì cũng sẽ không bỏ mặc cô ấy, phong độ nhà Malfoy không cho phép cậu khoanh tay đứng nhìn. Mặc kệ cô ấy là Slytherin hay là Gryffindor. Tớ cũng thế thôi." Harry nói.

"Nhiều Huynh trưởng với giáo sư như vậy chỉ để trang trí thôi sao, đâu cần cậu phải mong chờ tha thiết đi cứu người." Độ tức giận vẫn không giảm một chút nào.

"Được rồi, sẽ không có lần sau," Harry đầu hàng, "Tớ sai rồi, được chưa."

Draco hừ một tiếng nặng nề, "Đầu sẹo."

Harry tỏ rõ mình không để ý chút nào, cậu biết điều này chứng tỏ mình đã vượt qua cửa ải.

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay khá bận, đăng lên hơi trễ, thật không tiện rồi.


--------------------------------------------------<>---------------------------------------------------

10.

Nếu để Harry làm một bảng xếp hạng những người cậu hận nhất đời mình thì, Peter Pettigrew(1) tuyệt đối có thể chen vào vị trí đầu tiên. Harry không chỉ một lần muốn lén giải trừ hóa thân con chuột xấu xí của gã, đưa cho Dumbledore.

Nhưng hiển nhiên bây giờ còn chưa được, áo choàng tàng hình còn chưa tới tay, rất nhiều chuyện làm không tiện. Có một lần, đại khái tên Petter Pettigrew đó bị váng đầu, không tính chuyện bò ra khỏi túi tiền của Ron, mà còn chạy tới dưới chân Harry. Có trời mới biết, lúc đó, cậu đã dùng bao nhiêu nghị lực mới ngăn bản thân không cho gã một cái Avada Kedavra(2).

Nhưng ông sẽ không thoải mái được quá lâu đâu, tôi bảo đảm. Harry nhìn Peter bị kinh sợ chạy về bên Gryffindor, lộ ra một nụ cười lạnh như băng.

"Con chuột kia thật quá xấu," cậu như lầm bầm lầu bầu, "Đoán chừng không sống được quá lâu."

+++++++

Lễ Giáng Sinh cứ như vậy đến gần trong oán niệm vô hạn của Harry, bọn học sinh đều đang chờ được về nhà nghỉ ngơi, nhưng trời vừa sáng, Harry đã viết đơn xin ở lại.

Draco nhìn cậu viết đơn, hình như muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại đi thảo luận với Pansy về vũ hội Giáng Sinh.

Thật ra Harry thừa biết Draco muốn nói gì khi nãy, từ góc độ của bản thân hắn, hắn muốn hỏi Harry có muốn đến trang viên nhà Malfoy hay không. Nhưng sau lưng hắn còn là một gia tộc có lịch sử lâu đời, hắn không thể không cân nhắc vì lợi ích của gia tộc.

Nhưng không sao, cuối cùng Draco cũng sẽ đứng về phía cậu, Harry không nhịn được mỉm cười hoài niệm, nhìn về bốn phía, trên bàn dài nhà Slytherin này, có rất nhiều người không đầu hàng Voldemort trong chiến tranh, hoặc trợ giúp Hội Phượng Hoàng, hoặc duy trì trạng thái trung lập.

++++++

Sáng sớm ngày Giáng Sinh, Harry không thấy bất ngờ khi phát hiện một đống quà ở bên giường. Ở dưới cùng đống này, là một hộp quà nhỏ bọc da trâu không đáng chú ý.

Harry mở nó ra, chiếc áo choàng có mũ màu bạc lại một lần nữa hiện lên trước mặt cậu.

"Đã lâu không gặp, ông bạn già."

Lấy áo choàng tàng hình xong, lúc này Harry mới có tâm tư đi xem những thứ khác. Quà của Draco rất dễ nhận ra, đó là một chiếc hộp được bao giấy màu lam đậm tinh mỹ, buộc bằng dây ruy-băng màu bạc. Bên trong chứa một cái bình nhỏ, trong bình là chất lỏng màu trắng bạc.

Còn có một tờ giấy nhỏ, Harry cầm lên, nhìn thấy trên đó viết: nước mắt của Bạch Kỳ Mã(3).

Ôi Merlin, có phải mình đã quá lời rồi hay không, ngay cả khi mình đã tặng Draco cái viên đá quý kia, đột nhiên Harry thấy hơi đau đầu.

Loại nước mắt màu trắng này chỉ có thể có trước khi Bạch Kỳ Mã chết, hơn nữa, nếu như bị sát hại, nước mắt của nó sẽ không phải là màu trắng tinh, mà là màu đỏ như máu, biểu tượng cho tội ác.

Ngược lại, nước mắt màu trắng bạc của Bạch Kỳ Mã biểu tượng cho khoan dung và thánh khiết, thường được dùng trong nghi thức tịnh hóa, cũng là một nguyên liệu điều chế độc dược cực hiếm. Harry cá rằng, chỉ một bình nhỏ như thế này, giáo sư Snape tuyệt đối sẽ điên cuồng vì nó. Bởi vì có tiền cũng không thể mua được thứ này a.

Nhưng bây giờ nó đã mang họ Potter rồi, Harry vui sướng hài lòng thu nó lại.

Xem quà của những người khác, Pansy tặng một cái đồng hồ quả quýt tinh xảo, Blaise thì tặng một bộ mỹ phẩm dành cho nam, bao gồm cả kem dưỡng da (Harry:....). Goyle và Crabbe vốn không phải là người hay để trong lòng mấy chuyện này, quà tặng đều là một cái hộp kẹo lớn, là sản phẩm mới nhất của Tiệm Công tước Mật(4).

Ngoài ra, cũng có một ít quà tặng của vài học sinh năm nhất mà Harry có quan hệ không tệ, có của Elena, còn có cả của Hagrid.

Thu hoạch rất tốt, Harry hài lòng kiểm kê tài sản.

Tác giả có lời muốn nói: thật sự quá buồn ngủ, cho nên hôm nay chỉ viết như vậy thôi, ngày mai sẽ viết nhiều hơn.

(Editor:

(1) Peter Pettigrew sinh năm 1960, mất vào tháng 3/1998. Được miêu tả là một kẻ lùn tủn, có bộ dạng hơi lôi thôi lếch thếch, với đôi mắt bé ti hí, và cái mũi nhọn, hắn có nét tương đồng với hình dạng hóa thú của mình là loài chuột. Mặc dù được xếp vào nhà Gryffindor nhưng hắn lại là một kẻ yếu đuối, trục lợi và không trung thành với bất kỳ ai không mang lại lợi ích cho hắn. Tuy vậy, cuối đời, có lúc dường như hắn đã thấy hối hận vì đã phản bội bạn bè nên đã không nỡ xuống tay với Harry Potter.

(2) "Avada Kedavra": Không đổi. Bùa này để giết người ngay lập tức. Tạm hiểu ở thế giới muggle là đâm dao vào tim ah ^^.

(3) Bạch kỳ mã là một con vật huyền bí và linh thiêng ở trong Khu rừng cấm (Forbidden Forest) của trường Hogwarts. Lông đuôi của nó có thể dùng để chế tạo đũa phép. Sừng và lông đuôi thường được dùng trong môn Độc dược. Máu của nó màu bạc, nó di chuyển rất nhanh nhẹn. Bạch kỳ mã là một con vật đẹp và buồn: chân dài thon thả, bờm màu ngọc trai. Máu bạch kỳ mã có thể làm cho người ta bất tử, dù cái chết đã kề cận. Nhưng bù lại nếu một người giết bạch kỳ mã có thể bị ghét bỏ suốt phần đời còn lại khi máu bạch kì mã chạm vào môi hắn.

(4) Tiệm Công tước Mật (Honeydukes Sweetshop) là một trong những tiệm kẹo pháp thuật nổi tiếng trên thế giới. Nó bán đủ loại kẹo với mọi hình dạng, bao gồm Chocolate Ếch Nhái, Que Cam Thảo, Kẹo Bertie Boot"s Đủ Hương Vị, Ong Xì Xèo, Kẹo Thổi Tốt Nhất Droobles, Kẹo Bạc Hà, Chuột Đá, Kẹo Dẻo Slug, Kẹo Acid và Bút Lông Ngỗng Bọc Đường, v.v. Đây còn là nơi nổi tiếng bởi nhiều loại kẹo mềm đặc biệt. Đồng thời, họ còn bán Kẹo Nougat Bọc Kem, Dừa Đá Màu Hồng có thể phát sáng, Kẹo Bơ Cứng Nhân Mật Ong đủ màu sắc, và hàng trăm loại chocolate khác nhau. Người chủ cửa hàng Ambrosius Flume và vợ sống ở tầng trên cửa hàng. Có một cái cửa sập ở tầng hầm của tiệm nối với lối đi bí mật. Lối đi này dẫn đến bức tượng Phù Thủy Một Mắt ở tầng 3 trường Hogwarts. Harry Potter đã dùng lối đi này một cách bất hợp pháp để vào Hogsmeade (trong tập 3 Harry Potter và tên tù nhân ngục Azkaban))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net