Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

90.

Đêm khuya, trong văn phòng của Dumbledore.

Một ông lão tóc bạc mặc áo chùng điểm đầy sao ngồi sau bàn làm việc, mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, trước mặt cụ là ly trà mật ong mà cụ thích nhất, khẩu vị tăng gấp đôi lượng đường so với thông thường, trên bàn, các loại bút pháp thuật kỳ diệu vẫn làm việc như thường, tình cờ vang lên một hai tiếng soạt soạt nhẹ nhàng.

Tất cả nhìn qua không có gì khác với thường ngày, chỉ là ông lão luôn mang vẻ hiền lành trên mặt giờ đã không còn ý cười, trong đôi mắt lam sâu thẳm hiện ra sầu lo, mà đối diện cụ, trên cái ghế lớn có tay vịn, là một thiếu niên gầy gò xanh xao mắt biếc – Harry Potter.

Harry vẫn còn hãm trong khiếp sợ từ cuộc trò chuyện vừa nãy, vẫn chưa thể khôi phục lại như cũ, cậu khó mà tin được vào lỗ tai của mình nữa, bởi vì Dumbledore vừa mới nói cho cậu biết, Hogwarts đã không còn là nơi tuyệt đối an toàn.

"Như chúng ta đã biết, Voldemort là kẻ điên, mà người điên thì sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào," giữa hai lông mày của Dumbledore hiện ra một ít uể oải hiếm thấy, "Căn cứ vào tin tức mà Severus truyền đến, Tử Thần Thực Tử đã bắt đầu kêu gọi học sinh vị thành niên, bởi vì họ là những người tốt nhất để phá hoại Hogwarts từ bên trong, đồng thời, cũng là con đường tiện nhất để thương tổn con cùng cậu Malfoy."

"Nhưng cũng không phải không có tin tốt, căn cứ vào thông tin mà cậu Malfoy cung cấp, chúng ta đã có vài đối tượng khả nghi, có điều đây đều là bề ngoài mà thôi, còn những người được chọn ẩn giấu trong bóng tối kia, chúng ta cũng không có cách nào hoàn toàn nắm giữ được." Dumbledore bổ sung.

Harry mím môi thành một đường thẳng, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu như Draco không đứng về phía Hội Phượng Hoàng, hắn tuyệt đối sẽ trở thành một con cờ của Voldemort, dùng để dẫn cậu ra khỏi Hogwarts.

Voldemort không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến chuyện y dựa hơi vào gia tộc Malfoy, dù sao dòng họ này có sức đại diện quá lớn, trong khi đó, vợ chồng Malfoy lại chỉ có một đứa con trai duy nhất là Draco.

Điều này cũng chính là nguyên nhân giải thích vì sao gia tộc Malfoy không có cách nào trở thành gián điệp của Hội Phượng Hoàng như Severus, cậu không muốn để Draco mạo hiểm là một mặt, mặt khác, trang viên Malfoy giấu quá nhiều của cải, không thể mở ra cho cái tên Voldemort đã điên cuồng kia.

"Nhưng Hogwarts cũng không thể đóng cửa được, mãi đến khi chiến tranh tới, nơi này cũng sẽ là nơi che chở cuối cùng, đúng không?" Harry hỏi.

"Đúng, con trai của thầy, kỳ thật những đứa bé tạm thời bị Voldemort cùng gia tộc của mình mê hoặc kia không có lực sát thương quá lớn, thầy chỉ lo rằng, có bọn họ làm nội ứng, sẽ đưa tới tai họa còn lớn hơn," Dumbledore nói, "Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Hogwarts vẫn sẽ che chở từng học sinh của mình."

"Vì lẽ đó, mục đích mà hôm nay thầy gọi con đến?" Harry hỏi.

Dumbledore nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, "Hiện giờ có rất nhiều con mắt đang nhìn vào nhà Malfoy, xuất phát từ an toàn, thầy sẽ cho cậu Malfoy có được một ký túc xá riêng, ký túc xá này chỉ mở ra cho người ở, đây là cách bảo vệ hiệu quả nhất hiện giờ. Xét thấy con cũng là đối tượng quan trọng mà chúng ta cần bảo vệ, gian phòng kia lại vừa vặn quá trống trải cho một người, vì thế, cậu Malfoy vô cùng thân mật tỏ vẻ nguyện ý để con ở chung phòng với cậu ta."

Harry cảm thấy mặt mình như bị đốt.

"Con có đồng ý không, Harry?" Dumbledore hỏi.

"Được rồi, vô cùng cảm ơn thầy." Harry đỏ mặt ấp úng đáp lại.

Có lẽ bị dáng vẻ ngượng ngùng của Harry chọc cười, đôi mắt lam giấu sau cặp kính của Dumbledore trở nên ôn nhu hơn cả bình thường, cụ nói: "Hy vọng con sẽ không khó chịu về những lời nói của thầy, nhưng thầy rất vui khi nhìn thấy quan hệ của con với cậu Malfoy trở nên tốt đẹp, và đều ôm cảm giác phải có trách nhiệm đối với nhau. Mà con lựa chọn chỉ để một vài người biết được tình huống này càng khiến ta thêm vui mừng cho con, bởi vì con biết cách để bảo vệ người yêu. Tự đáy lòng, thầy hy vọng có thể nhìn thấy các con cứ tiếp tục phát triển như vậy."

Khi Dumbledore nói đến câu cuối, trong giọng thoáng qua cô đơn, nhưng Harry vẫn bắt được, trong đầu cậu nhanh chóng lóe lên một ít tin tức linh tinh, liên quan đến thời niên thiếu của Dumbledore.

Nhưng rất nhanh cậu lại ném nó ra sau đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dumbledore, cậu chậm rãi nói: "Con sẽ, chúng ta sẽ đồng thời sống sót."

"Thầy rất vui khi con có thể nói như vậy, thuận tiện nói một câu, tuy rằng cặp Gryffindor – Slytherin rất ít ỏi, nhưng chỉ có thầy biết, mỗi một đôi như vậy đều đi đến bước đường cuối cùng, thầy vô cùng hy vọng có thể tham gia hôn lễ của con với cậu Malfoy vào một ngày nào đó." Dumbledore cười nói, tâm tình khoái trá nhìn nét ửng đỏ trên mặt Harry lan tràn đến tai.

+++++++

Ngày hôm sau.

Harry mang theo hành lý đứng trước cửa phòng ngủ mới của cậu, chỉ thấy lỗ tai của mình đến giờ còn vang lên tiếng on gong.

Cậu có thể tùy ý ném đại một lý do để giải thích vì sao mình không thể không chuyển ký túc xá với bọn Seamus, nhưng đối với Ron, cậu lại phải ngoan ngoãn khai báo chân tướng, sau đó, đương nhiên, dB (decibel: đơn vị đo cường độ âm thanh) của Ron lại một lần nữa tăng lên thành độ cao mới.

Lần đầu tiên cậu phát hiện được Ron rất có thiên phú hát giọng nam cao.

"Cậu với Malfoy ở chung một ký túc xá, Dumbledore điên rồi hay sao!" Ron không thể tin hỏi, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, nhưng rất nhanh bị thay bằng đỏ bừng vì phẫn nộ, "Nhất định là do tên Malfoy kia dùng thủ đoạn hèn hạ, Harry, cậu không thể đáp ứng, hắn khẳng định đang tính toán chuyện gì đó! Cậu mà qua đó thì sẽ bị ăn không còn chút cặn đâu đấy!"

Harry bị so sánh của Ron làm cho tức cười, có chút bất đắc dĩ nhìn người anh em bị kích thích quá nhiều của cậu.

"Ron, anh ấy là người yêu của tớ, tuy rằng cậu sẽ rất khó mà tiếp thu tin tức này, nhưng tớ yêu anh ấy," Harry nghiêm túc nói, "Tớ vĩnh viễn sẽ không bỏ qua anh ấy, mà anh ấy cũng thế. Vì lẽ đó, không cần phải lo lắng quá nhiều cho tớ."

Nhất thời vẻ mặt của Ron như bị người ta đấm một cú, nhìn ngất ngất ngây ngây.

Ánh mắt của cậu ta hầu như có thể xưng là bi phẫn, chỉ tiếc mài sắt không thành kim mà nhìn Harry, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trận.

"Được rồi, người anh em, nếu cậu đã thật sự quyết định," cậu ta không cam lòng nhưng cũng chẳng muốn lầu bầu thêm nữa, thay vào đó lập tức cậu ta lại đổi sang vẻ mặt đầy ác ý, "Nếu cái tên Malfoy dám phụ lòng cậu, tớ nhất định sẽ để cậu ta chơi cờ với chó ba đầu ở dưới địa ngục!"

"Cảm ơn," Harry không khỏi bật cười, sau đó, cho Ron một cái ôm nồng nhiệt, đối phương suýt chút nữa bị dọa, "Cậu là người anh em tốt nhất của tớ, Ron."

Mặt Ron hơi hơi đỏ lên, khó chịu lườm một cái.

....

Sau khi giải quyết xong Ron, Harry dọn dẹn một chút hành lý chuẩn bị đến phòng ngủ mới của cậu. Nhưng khi thật sự đứng ở trước cửa, cậu đột nhiên phát hiện hình như mình vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý với chuyện ở chung với Draco.

Cứ luôn cảm thấy đây sẽ là một trận tai nạn, Harry nói thầm, sau đó, ngay giây đầu tiên bước vào ký túc xá, cậu liền phát hiện suy nghĩ của mình là đúng.

Ký túc xá có một phòng khách và phòng tắm độc lập, chuyện này rất bình thường. Nhưng ai có thể đến nói cho cậu biết, vì sao phòng ngủ cũng chỉ có một gian, ngay cả giường cũng chỉ có một tấm!

"Có thể anh sẽ đồng ý cho em một lời giải thích, ngài Malfoy," sau khi xem xong hoàn cảnh của ký túc xá, Harry cũng không vội dọn dẹp hành lý, tùy ý vứt nó ở dưới chân, tựa vào tường nhìn người nào đó nhàn nhã ngồi trên ghế salon, "Đừng nói với em rằng ký túc xá này vốn là như vậy, cái cớ đó không khỏi quá vụng về."

Draco cũng không phủ nhận, hắn mang theo ý cười rõ ràng nhìn Harry, "Là tôi đã cải biến bố cục gian phòng, tôi nghĩ em sẽ thích phòng ngủ rộng rãi một chút."

"So với chuyện phòng ngủ có lớn hay không, em càng quan tâm đến chuyện có một không gian riêng tư." Harry có ý riêng liếc gian phòng.

"Sớm muộn gì thì em cũng sẽ quen thuộc chuyện này," Draco đi tới bên cạnh cậu, sát vào người cậu nói, sau đó, ngay vào lúc Harry không phòng bị, hắn ôm ngang cậu lên, không hề có ý thương lượng, ôm người đi vào phòng ngủ, "Coi như hiện giờ là đang trong thời kỳ thích ứng là được rồi." Hắn hôn lên trán Harry, nói.

Harry cảm thấy thế giới quan của mình một lần nữa lại bị làm mới, nhưng cũng không có cách gì đối phó được tên này, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài hung hăng tàn bạo cắn một cái vào bả vai rắn chắc của hắn.

....

Những ngày tháng sau đó đều có thể được xưng là gió êm sóng lặng – ngoại trừ các loại buồn phiền khi ở chung với Draco, Voldemort tạm thời ngủ đông, không có hành động lớn gì, nhân tố duy nhất không có chút yên tĩnh cũng chỉ có giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hầu như ở khắp mọi nơi của bọn họ.

Harry sắc mặt lạnh lẽo đứng trong văn phòng của Umbridge, mà đối phương mặc một bộ hồng phấn sặc sỡ ngồi trên ghế, vóc người mập mạp, đôi môi dài rộng, đỉnh đầu mang một cái mũ buồn cười, khiến Harry không tự chủ nhớ tới bình luận của Draco dành cho bà ta – một con cóc ghẻ xấu xí ác độc.

Có lúc Draco cay nghiệt cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, Harry mặt không thay đổi, thầm nghĩ.

Thấy Harry không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ý cười bên mép Umbridge càng lớn hơn một chút, giọng nói ngọt ngào như một cô gái nhỏ vô tri, "Cậu Potter, cậu có biết vì sao tôi lại gọi cậu tới đây không, hoặc nên nói là, cậu có biết mình đã sai ở chỗ nào không?"

Sai lầm? Harry quệt miệng ở trong lòng, cậu cũng không cho rằng chuyện vạch ra cách dạy học của Umbridge như đồ bỏ đi là một sai lầm.

Nhưng mà cậu cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Umbridge, nổi giận với bà già trước mắt này là một chuyện không sáng suốt.

Umbridge đợi một lúc, không có được đáp án, cơ thể mập mạp uốn éo, phát ra tiếng cười duyên như một cô bé, "Xem ra cậu Harry của chúng ta không có ý thức được sai lầm của mình, do đó, chúng ta không thể không dùng biện pháp giáo dục lại cậu rồi."

Bà ta lấy ra một tấm giấy da dê từ trong ngăn kéo, sau lại rút ra một cây bút lông chim rõ ràng đã từng bị giở trò, ác độc trong mắt hầu như muốn hóa thành thực chất, "Đến, viết trên tờ giấy này câu "Tôi không thể chống đối giáo sư", mãi cho đến khi cậu nhớ kỹ được câu này mới thôi."

Harry nhận tờ giấy, không nói một lời, nhìn thật sâu Umbridge một chút, không mang theo lửa giận, cũng chẳng có oán hận, chỉ là lạnh lẽo, phảng phất như đối diện cậu căn bản không phải là vật sống.

Umbridge không thể không thừa nhận trong nháy mắt, bà ta thật sự cảm thấy sợ hãi len lỏi tự đáy lòng, sợ rằng người thiếu niên trước mặt này sau một giây sẽ không chút biến sắc xé nát tờ giấy, lấy tay rút đũa phép ra cắt rời cổ họng của bà ta.

"Nhanh lên chút đi, không được vô lễ nhìn chằm chằm vào tôi như thế!" Umbridge tức muốn nổ phổi, quát.

....

Tối hôm đó, Harry thu hoạch được một cánh tay đầm đìa máu, trên da thịt trắng nõn in rõ ràng hàng chữ mà Umbridge bắt cậu chép.

Cân nhắc đến độ nhạy cảm của Draco, trước khi trở lại ký túc xá, cậu đến phòng y tế trước, nhờ phu nhân Pomfrey xử lý vết thương.

Khoảng khắc nhìn thấy Harry, bà Pomfrey hầu như không nói ra lời, chờ đến khi hồi phục tinh thần, bà tức đến không thở nổi.

Nếu không phải Harry ngăn, bà có khả năng sẽ đi tìm Dumbledore, lập tức.

"Chuyện này quả thật là một nỗi sỉ nhục của Hogwarts! Ả đàn bà ác độc!" Phu nhân Pomfrey vừa giúp Harry xử lý vết thương vừa phẫn hận mắng, bà tức đến đến mức môi đều run rẩy, nhưng động tác trên tay vẫn rất nhẹ nhàng.

"Không có chuyện gì đâu," Harry an ủi bà, bên mép lại treo lên một tia mỉm cười cực lạnh, "Bà ta sẽ không ở trong Hogwarts quá lâu, Bộ Pháp Thuật chưa từng là chỗ dựa vững chắc của bà ta, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ nhận ra được điểm này."

Tác giả có lời muốn nói: Tình tiết Harry chép phạt không phải là BUG nha, chỉ có điều lần này không phải vì hò hét với Umbridge về chuyện Voldemort nên Harry mới bị như vậy, bọn họ có dự định khác ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net