Chương 93 - 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

93.

Tuy rằng tính an toàn của nghi thức tịnh hóa không được đảm bảo, nhưng Harry một khi nằm xuống liền bị mất tri giác, vì thế, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, chỉ cảm thấy ngủ rất thoải mái, khi mở mắt ra, cậu đã được báo rằng mình đã ngủ ròng rã hai ngày.

Harry giật giật ngón tay, phát hiện toàn thân đều không có sức lực gì, còn chưa kịp mở miệng, cậu đã được ai đó ôm ra khỏi trung tâm pháp trận.

Cậu ngửi thấy được mùi hương lành lạnh thoang thoảng hết sức quen thuộc kia, mùi hương đến từ trên người Draco, rất nhạt, rất dễ quên, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ràng ở trong đầu.

"Em không sao," Harry mang theo ý động viên vỗ vỗ lên mu bàn tay Draco, mặc dù sắc mặt còn hơi trắng bệch, nhưng khi cười rộ lên, dáng vẻ đã không còn suy yếu nữa, "Ngoại trừ không có sức lực, còn lại đều vô cùng tốt, chỉ ngủ một giấc thôi mà. A, đúng rồi, bụng em hơi đói."

Cậu xoa xoa cái bụng, mắt to tròn nhìn Draco, hy vọng hắn có thể mang cậu đi Đại Sảnh hoặc gọi Gia Tinh mang đồ ăn đến đây. Kết quả Draco vội vội vàng vàng mang cậu đến chỗ phu nhân Pomfrey và giáo sư Snape, sắc mặt cũng không vì lời Harry nói mà thả lỏng nửa phần, hắn vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào hai người đang làm kiểm tra cho Harry.

Được rồi, tôi biết rằng mình không có nhân quyền mà, Harry buồn buồn nói thầm trong lòng.

"Cảm giác thế nào, Harry," Dumbledore kiểm tra xong pháp trận rồi cũng đi tới, quan tâm hỏi, "Con có cảm thấy vết sẹo đau nhói hay thấy buồn nôn gì không?"

Harry thành thực lắc lắc đầu.

"Kiểm tra bước đầu thấy không sao cả," phu nhân Pomfrey tuyên bố, người ở chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, bao gồm chính Harry, "Chỉ cần quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xác định hoàn toàn tốt."

"Chúc mừng con, Harry," Dumbledore cười nói, sau đó chuyển hướng sang Draco, "Hai ngày này Harry có khả năng còn có chút suy yếu, ta nghĩ nhiệm vụ chăm sóc Harry phải nhờ đến cậu rồi."

Draco hiếm khi dùng vẻ mặt ôn hòa gật gật đầu với Dumbledore.

Snape mắt lạnh nhìn con đỡ đầu của ông đã hai ngày nay không chịu nghỉ ngơi nhưng vẫn còn vây quanh quỷ con mắt biếc nhà Potter kia, hừ nặng một tiếng, cứ luôn cảm thấy mình nhất định phải viết một phong thư cho Lucius, thuận tiện hỏi xem có phải ông ta đã chuẩn bị để con mình đổi sang họ Potter rồi hay không.

Harry mẫn cảm tiếp nhận ánh mắt âm u đến từ Xà Vương đại nhân, cậu không khỏi rụt cổ một cái, tự thôi miên rằng mình không hề nhìn thấy cái gì hết.

....

Thành thật mà nói, sau khi lấy mảnh vụn linh hồn đồng nghĩa rằng không nhìn thấy được tư tưởng của Voldemort, điều này làm cho Harry có lúc khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc.... Đương nhiên, cậu cũng chỉ dám ngẫm ở trong lòng, nói ra chắc chắn sẽ bị ai kia đánh chết.

Có điều theo như tình báo của giáo sư Snape, Voldemort hình như đã phát hiện ra y bị mất một Trường Sinh Linh Giá, tuy rằng không biết là cái nào, nhưng chuyện này đã đủ để y phẫn nộ đến cực điểm, y liên tiếp xử phạt mấy tên thuộc hạ, nhờ vậy mà Nagini của y có mấy bữa ăn no. Toàn bộ Tử Thần Thực Tử gần đây đều bàng hoàng.

Đây đương nhiên là một tin tốt, Harry vì cơ thể suy yếu mà mấy ngày nay mà không thể nằm an tĩnh ở trên giường, do đó, cậu phải nhờ vào hình ảnh tưởng tượng gương mặt rắn phẫn nộ mà buồn cười kia của Voldemort để giết thời gian, còn những tên Tử Thần Thực Tử đã chết kia? Chớ đùa, cậu cũng không phải là Thánh Mẫu, ở đâu ra lắm thời gian rảnh rỗi mà đau lòng cho bọn chúng.

Nhưng có một tin xấu, bởi vì nhà Malfoy đổi bên, nên tuy rằng Voldemort vẫn còn thường xuyên trọng dụng Snape, nhưng có một số tin tức y không dò hỏi được, do đó, Voldemort thăm dò ông càng ngày càng tăng.

Harry biết rõ cá tính của Voldemort, tuy rằng bề ngoài Snape không hề phản bội y, nhưng trong lòng cậu biết rất rõ ông là người tốt, cộng thêm chuyện ông là cha đỡ đầu của Draco, vì thế Harry đã thông qua Draco đưa một cái vòng tay cho giáo sư, cái vòng tay này đã được cậu tìm được từ trong gia tài nhà Potter, có tác dụng bảo vệ và giảm bớt đau đớn.

Theo lời kể lại từ Draco, sau khi Snape thấy cái vòng tay màu vàng khảm đá quý hoa lệ kia, sắc mặt như nuốt phải con gián, nhìn như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị vứt cho bất kỳ ai một cái Avada Kedavra. Nhưng mà cuối cùng ông vẫn nhận cái vòng tay, sau ba tiếng được Draco bình tĩnh dùng đủ loại thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ.

Có người kể buổi chiều Snape nhận cái vòng tay kia, mọi học sinh năm thứ ba mà có đi học ngày đó đều tăng gấp đôi bài tập, mười bảy người bị trừ điểm, hai mươi mốt người bị cấm túc sau khi học xong.

Harry tỏ vẻ, cái gì cậu cũng không nghe thấy.

Có điều mấy ngày tháng nhàn nhã hiếm thấy này còn có thể duy trì được bao lâu đây, Harry ngáp một cái nho nhỏ, liếc nhìn cây đũa phép đặt bên người, cậu luôn cảm thấy, Voldemort đã không kiềm chế nổi được nữa rồi.

....

Lễ Giáng Sinh năm thứ sáu, Bộ Pháp Thuật phân thành từng đội phù thủy đi tuần tra trên các con đường chính của Giới Pháp Thuật vào buổi tối, đồng thời cũng đặc biệt phát một nhánh Thần Sáng đã được xét duyệt kỹ lưỡng đóng quân ở Hogwarts.

Tháng một, Giới Pháp Thuật đã hợp tác với giới Muggle, Bộ Phép Thuật đã mua vũ khí của Muggle, sau khi đã nghiên cứu chế tạo cải tiến, chúng đã được chính thức đưa vào sử dụng, theo số liệu nghiên cứu, loại vũ khí được cải tiến này còn nhanh hơn, nhắm chuẩn hơn và lực phá hoại mạnh hơn cả Avada Kedavra. Bộ Pháp Thuật cũng đã căn cứ vào mấy điều này mà cho ra luật mới nhằm kiểm soát nghiêm ngặt chúng. Theo tin vỉa hè, loại vũ khí cải tiến này được gia tộc Malfoy tài trợ, họ cũng là những người duy nhất cung cấp súng và đạn, đồng thời ký điều ước hạn chế với Bộ Pháp Thuật.

Tháng hai, Dumbledore cùng với Grindewald độn thổ đến thăm bộ tộc Medusa, bộ tộc Tinh Linh lửa, Vampire, Nhân Mã còn có Người Cá Nam Dương, đạt thành thỏa thuận giúp đỡ lẫn nhau với bọn họ.

Trong lúc đó, Voldemort cũng đã thu phụ được tộc Người Khổng Lồ, Quỷ Khổng Lồ và đại quân Âm Thi.

Trên đường, đã không còn mấy cửa hàng còn mở cửa, cụ Ollivander – người chế tạo đũa phép – đã mất tích, có ba học sinh của Hogwarts biến mất, trong trường, số học sinh mới đến học rất thấp, thậm chí không đến một nửa so với trước kia.

Tháng tư, Hội Phượng Hoàng đã đánh nhau với quy mô lớn cùng bọn Tử Thần Thực Tử trong Bộ Pháp Thuật, sở bảo mật bị phá hoại, bảy người trong Hội Phượng Hoàng hi sinh, mười một người bị thương, bên bọn Tử Thần Thực Tử thì có năm người chết, mười chín người bị thương.

Tháng năm, Dumbledore và Hội Phượng Hoàng đã công khai phát biểu, nói chiến tranh sắp bùng nổ, mỗi một phù thủy đều phải chuẩn bị sẵn sàng, đũa phép trong tay bất kì lúc nào cũng có thể phải biến thành vũ khí. Sau bài diễn thuyết, mọi người trong Hội Phượng Hoàng cùng Bộ Pháp Thuật im lặng mặc niệm cho những người đã hi sinh.

Giữa tháng năm, Bộ Pháp Thuật âm thầm tạo chỗ tránh nạn trong chiến tranh.

Tháng sáu, chiến tranh chính thức bùng nổ, địa điểm, ở Hogwarts.


94.

Rất nhiều năm về sau, trận chiến giữa Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử cuối cùng cũng được ghi vào sử sách, với cái tên là "Cuộc Chiến Ánh Sáng".

".... Bầu trời phảng phất đã biến thành màu đen, khắp nơi đều là những cây cột đã gãy vỡ muốn sụp xuống, những con thú khôi giáp bằng đá hoa lệ ngày xưa giờ cũng đã ngã ở trong hành lang, đèn treo rơi xuống đất thành những mảnh vỡ, đâu đâu cũng có máu tươi, từng tầng từng tầng lan khắp thềm đá, như thể cả đời có lau cũng lau không sạch....

.... Đại Sảnh chứa đầy thương binh cùng những người đã ra đi vĩnh viễn, có một số người vẫn chỉ là học sinh của Hogwarts, họ chỉ mới đến thành niên, nhưng đã phải cầm đũa phép trong tay lên nghênh đón quân địch...."

".... Ngày đó đã được Giới Pháp Thuật khắc ghi, mây đen bao phủ mấy chục năm cuối cùng cũng đã tản đi, Cái Người Mà Ai Cũng Không Dám Gọi Tên cuối cùng cũng đã trở thành khách qua đường trong dòng lịch sử, y chết dưới tay Chúa Cứu Thế Harry Potter, dã tâm cùng sự điên cuồng của y cũng đã bị nát tan triệt để vào ngày đó, được chôn vùi ở dưới nơi y từng trưởng thành."

"Sau khi chiến tranh kết thúc, Harry Potter luôn di chuyển khắp mọi nơi trên thế giới, cũng không còn trở về quê nhà nữa."

- -trích từ "Cuộc Chiến Ánh Sáng: Kết Thúc Bóng Tối".

++++++++

Harry trước sau như một vẫn nhớ tới cuộc chiến cuối cùng kia, lúc đó đã là hoàng hôn, trần nhà Đại Sảnh hiện ra một mảnh hoa văn mỹ lệ, cậu đứng đối lập với Voldemort ở trong Đại Sảnh, trong tay là cặp đũa phép anh em kỳ diệu kia, xung quanh là một vòng người vây quanh, có Hội Phượng Hoàng cùng Thánh Đồ, cũng có bọn Tử Thần Thực Tử.

Cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, không chút sợ hãi, cậu đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh ngày này, từng vì mỗi một chi tiết nhỏ có thể phát sinh mà lo lắng, nhưng khi giây phút này thật sự đến, trái tim của cậu lại thấy yên ổn chưa từng có từ trước tới nay.

Đương nhiên cậu sợ chết, cậu còn muốn sống cùng Draco đến khi đầu bạc, rất muốn đi cùng với hắn đến thật nhiều nơi, tính mạng của hắn còn rất lâu mới đi tới phần cuối. Nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi, phía sau cậu là cả Giới Pháp Thuật cùng người cậu yêu, cậu phải vì bảo vệ họ mà đấu tranh đến chết mới thôi, đấu tranh cho đến khi trôi hết giọt máu cuối cùng.

Đỉnh đũa phép của cậu và Voldemort đồng thời phát ra một tia sáng mạnh cùng một lúc, của Voldemort là màu xanh lục, mang theo hơi thở tử vong gào thét mà đến, còn trên đũa phép của cậu là màu trắng bạc nhu hòa, chiếu thẳng vào tim Voldemort.

Thời gian như bị nhấn phải nút tạm dừng, Harry rõ ràng nhìn thấy tia sáng màu xanh sẫm kia đâm vào cơ thể của cậu, rất đau, cậu không khỏi quỳ xuống, đầu gối nặng nề nện trên sàn nhà cứng rắn, máu từ vết thương trên bụng tuôn ra, ướt đẫm cái áo chùng phù thủy màu đen của cậu.

Nhưng cậu không có chết, bị trúng Avada Kedavra, nhưng vẫn chưa chết. Bởi vì cậu là Raito yêu, thần linh đã ưu ái cho cậu có sức sống mãnh liệt hơn phù thủy.

Cậu nghe thấy tiếng kinh ngạc thốt lên ở chung quanh, ngờ ngợ phân biệt ra có người phát ra tiếng sắc nhọn như một con chim sắp chết, cậu còn chưa suy nghĩ rõ ràng, cơ thể đã hành động trước đại não, cậu giơ đũa phép lên, nhắm ngay vào người phụ nữ tóc rối bù vọt về phía cậu kia.... Mấy chục nhũ băng nháy mắt phát ra, đâm vào máu thịt ấm áp, đâm thủng bộ xương cứng rắn, biến ả thành một bức tượng điêu khắc buồn cười.

Cậu từ từ đứng lên, cũng không thèm nhìn cái người phụ nữ mù quáng cuồng nhiệt kia, mà lại đi tới bên người Voldemort, từ trên cao nhìn xuống gương mặt rắn màu trắng xanh của y, rút đũa phép ra từ trong tay y, kết thúc y.

Voldemort đã tốn hết một đời, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi cái chết, trên con đường này, y đã đi xa hơn bất kỳ ai, dưới chân đầy rẫy xương cốt và máu tươi.

Nhưng cuối cùng y vẫn không thành công, vẫn chết một cách thấp kém, nhìn dáng vẻ buồn cười hiện giờ của y, người còng cái lưng xuống, không có gì khác với nhóm Muggle mà y muốn hủy diệt. Chung quy y chẳng qua chỉ là một người phàm bình thường.

Harry đứng thẳng lên, không chút để ý bẻ gãy cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng thành hai đoạn rồi vứt sang một bên, bình tĩnh tuyên bố với mọi người: "Hắn đã chết."

Đoàn người yên tĩnh một giây, sau đó bùng nổ ra tiếng hoan hô làm cho cả Đại Sảnh đều phải sôi trào, mọi người ôm lấy nhau, vui cười rơi lệ, an ủi lẫn nhau, mặc kệ có quen biết hay không, bọn họ đã chờ ngày này đã quá lâu, mây đen bao phủ Giới Phù Thủy cuối cùng cũng đã tản ra....

Sau khi Voldemort chết chưa được vài giây, nhóm Tử Thần Thực Tử bắt đầu chạy trốn, nhưng hiển nhiên đội quân Thần Sáng cũng không phải là đồ trang trí, phần lớn bị bắt ngay hiện trường, mấy tên lọt lưới cũng đã bị người truy đuổi.

Toàn bộ Đại Sảnh trở nên chật chội, những người hi sinh trong chiến tranh đều được tạm thời thu xếp ở đây, người nhà và bạn bè của họ đều vây quanh bọn họ, người may mắn còn sống sót thì một lần nữa tìm đến bàn học viện của mình, ngồi lung tung cùng một chỗ, mỗi người đều rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt đều mang ý cười, bên trong chứa đựng ánh sáng của tương lai....

Nhưng trong bầu không khí như vậy, khi mọi người muốn tìm vị anh hùng của bọn họ - Harry Potter, thì lại phát hiện cậu đã biến mất từ lâu rồi....

....

Harry đang đứng ở trên lầu mười tám của Hogwarts, trước cửa Phòng Cần Thiết, bức tranh vẽ quỷ khổng lồ múa ballet buồn cười kia vẫn treo ở nơi đó như bình thường.

Lúc đang quyết đấu với Voldemort, Harry đã nhận ra có chỗ không đúng, bởi vì lúc cậu lướt qua đám người, cậu không nhìn thấy Draco. Cậu biết Draco vừa mới bị phái đi giải quyết cái Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, nhưng lấy thực lực của Draco, hắn sớm nên trở lại rồi mới phải.

Tình huống khi đó không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, đối diện cậu là Voldemort, không có chuyện vặt gì quan trọng hơn chuyện phải giết y. Ngay lúc cậu đạt được thắng lợi, khi cậu bẻ cây đũa phép gỗ thủy tùng kia, trong lòng cậu đột nhiên truyền đên một trận đau đớn sắc bén, phảng phất như có người tàn nhẫn đóng đinh vào lồng ngực của cậu.

Cậu với Draco từng định ra khế ước bạn đời, trung thành với nhau, tuyệt không phản bội. Bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng lại thành lập liên hệ kỳ diệu như cặp song sinh, phảng phất như họ là nửa người của nhau.

Cho nên khi đau đớn truyền đến ngực, cậu là người đầu tiên nhận biết được – Draco đã xảy ra chuyện.

Cậu giả bộ bình tĩnh tuyên bố Voldemort tử vong, rồi nhân lúc mọi người hoan hô mà chạy ra khỏi Đại Sảnh, cậu mờ mịt đi tìm, hy vọng bên trong tòa lâu đài trống trải này sẽ thấy cái người tóc bạch kim sáng lóa ở góc nào đó.

Cuối cùng, cậu đi tới tầng mười tám, trước cửa Phòng Cần Thiết.

Cậu nhìn thấy Draco, hoàng tử Slytherin của cậu, ngã trên mặt đất, ngay trước bức tranh sơn dầu buồn cười kia, trên người là bộ đồng phục học sinh màu đen thẳng tắp, cổ áo lộ ra làn da trắng như tuyết ở bên trong.

Hắn vẫn anh tuấn mê người như trước, mái tóc bạch kim mềm mài buông xuống bên tai, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh sắc bén.

Nhưng đôi mắt màu bạc mỹ lệ của hắn sẽ không bao giờ mở ra nữa, sắc mặt của hắn hiện ra màu xanh trắng không bình thường, trên tim bị cắm một con dao sắc nhọn, khéo léo mà sắc bén, trên chuôi dao khảm một viên đá quý lớn màu đỏ, hoa mỹ không giống một công cụ giết người.

Mà chuôi của con dao này, còn được nắm trong đôi tay trắng mịm mềm mại thuộc về một cô gái, bởi vì không kịp tránh, máu tươi của Draco văng tới, vẽ ra một đường máu uốn lượn trên mu bàn tay trắng nõn của cô.

Harry đứng ở nơi đó, chỉ trong nháy mắt, đầu óc của cậu trống rỗng, cậu thậm chí không thể cảm giác được bi thương, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ, tất cả những thứ này đều là giả.

Sao Draco có thể nằm trên mặt đất, dưới người là máu đỏ sẫm?

Andrea.... Sao lại đứng ở bên cạnh hắn, tay còn nắm chuôi dao, mặt trắng như tờ giấy?

....

Đây là giả.

Harry tự nói như vậy với mình.

Cậu nhìn thẳng vào Andrea, nước mắt trong lúc vô tình đã sớm tràn đầy khuôn mặt, môi cong lên một độ cong vặn vẹo.

"Đây là.... Giả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net