Chương 96 - 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

96.

Tháng ngày định cư ở Trung Quốc bình tĩnh đến lạ thường, nơi này không có một ai biết cậu, họ đều chỉ cho rằng cậu là một người nước ngoài bình thường sinh sống ở đây. Các bạn hàng xóm cũng rất hòa thuận, sau khi cậu từ từ thông thạo được tiếng Trung, họ cũng thường xuyên chào hỏi cậu.

Cậu vẫn độc thân, nhưng trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn. Cũng có người tò mò, thậm chí còn có vài bà lão trong lúc nói chuyện thường hỗ trợ giới thiệu bạn gái cho cậu.

Nhưng Harry chỉ cười cười, nói thật lòng rằng cậu đã có người yêu, tuy rằng tạm thời bị chia cắt, nhưng sẽ có một ngày họ gặp lại nhau.

Lâu dần, mọi người chung quanh đều biết người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này yêu một người tha thiết, cậu đang chờ hắn.

....

Sau nửa năm định cư ở Trung Quốc, Harry mở một nhà sách cách nhà không xa, nó không lớn, bày một loại giá sách làm bằng gỗ, ở giữa trải thảm màu vàng nhạt, trên thảm bày một cái bàn tròn nhỏ cũng vài cái ghế dựa mềm để người nghỉ ngơi, ngoài ra còn có trà nhài và điểm tâm đơn giản.

Nơi làm nhà sách có chút vắng, rất ít người đến, nhưng cũng yên tĩnh, đẩy cửa ra là nhìn thấy một con ngõ nhỏ, trên vách tường là những loài cây leo màu xanh lục, không biết tên là gì, có kích cỡ to tương đương bằng bàn tay của một đứa trẻ, gió vừa thổi, liền phát ra tiếng tất tất tác tác.

Harry cảm thấy như vậy vô cùng tốt, hiện giờ cậu rất thích thanh tĩnh, nhiệt tình kiểu Gryffindor dường như đã lắng đọng xuống trong dòng máu của cậu, cùng mục nát với sự điên cuồng khi còn trẻ. Kỳ thật năm nay cậu mới tới hai mươi, người bình thường ở cái tuổi này đều trẻ trung đến ngông cuồng, tràn đầy dã tâm, phảng phất như có toàn bộ thế giới đang chờ bọn họ đi chinh phục. Đôi mắt của bọn họ sáng sủa, bên trong cất giấu ngọn lửa, vui cười tức giận mắng đều tươi sống sinh động, sẽ có tình yêu cuồng nhiệt, sẽ bị thất tình, sẽ bị té ngã, nhưng cũng có thể bò lên được. Bọn họ không có gì để lo sợ.

Nhưng Harry lại làm không được, đại khái bởi vì cậu đã chinh phục được thế giới, nhưng lại cô đơn, mất đi ai đó để chia sẻ. Nhiệt huyết thuộc tuổi trẻ của cậu dường như đã bị mai táng, ngay cả trái tim cũng bắt đầu chậm rãi mục nát, cậu đã quen sinh hoạt một mình, đã quen tỉnh giấc giữa đêm, nhưng bên gối chỉ là một mảnh lạnh lẽo, sau đó, một mình ngồi im lặng trên ban công chờ đến bình minh.

Bên cạnh cậu không hề thiếu người ái mộ, có người phi thương ưu tú, ngoại hình tinh xảo cùng tính cách ôn nhu, đối với quá khứ của cậu, cô ấy tò mò nhưng cũng không tìm tòi nghiên cứu, bất luận từ phương diện nào cũng thấy cô ấy là một lựa chọn tốt, là một người thích hợp để dắt tay nhau đi suốt một cuộc đời.

Nhưng cậu vẫn từ chối, ôn hòa mà kiên định, cậu nghiêm túc nói cho cô gái đối diện đang ngửa mặt lên nhìn cậu rằng, trong lòng cậu đã có một người, cậu đã từng nỗ lực đuổi hắn ra ngoài, nhưng không thành công, hắn vẫn chiếm giữ nơi đó, từ từ biến thành trái tim của cậu.

"Tôi đã không có cách nào đi thích một người khác nữa," ánh mắt Harry vẫn ôn nhu như trước, tròng mắt xanh lục đẹp đẽ đến kinh người, như rừng rậm đang tản sương mù vào sáng sớm, "Mà em lại là một cô gái rất tốt, rất tốt, hẳn nên có một người toàn tâm toàn ý yêu em."

Cô gái biết Harry không phải đang qua loa cô, vẻ mặt cậu nghiêm túc như vậy, làm trái tim của cô lít nha lít nhít đau. Tầm mắt của cô rơi vào cái nhẫn nằm trên ngón áp út của Harry, chiếc nhẫn kia rất đẹp, bao lấy ngón tay thon dài của cậu, vô cùng phù hợp với cậu. Ngay từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy Harry thì đã thấy cậu đeo nó, chưa từng thấy nó rời khỏi người cậu.

Trong lòng cô khẽ chua sót, nước mắt không khống chế được mà nổi lên, khóc thút thít, nghẹn ngào, "Thật sự không thể lại thích một người khác sao, cho dù người đó không phải là em cũng được mà.... Luôn cô độc như vậy, sẽ rất khó vượt qua...." Lúc đầu cô chỉ nhỏ giọng nức nở, nhưng sau đó đã nghẹn ngạo đến không chịu nổi, cái tay nho nhỏ vẫn cầm lấy tay áo Harry.

Tuy rằng cô không nói rõ ràng, nhưng Harry hiểu ý cô nói.

Cô là một người rất hiền lành, vì lẽ đó mới hy vọng cho dù không phải là cô, nhưng vẫn mong Harry vào một ngày nào đó có thể yêu một lần nữa, đừng cô độc cả đời, như vậy quá đáng thương.

Không thể không nói, một cô gái khi đối mắt với người mình yêu thì luôn có trực giác đáng sợ trời sinh, rõ ràng cậu cũng không tiết lộ chuyện gì, nhưng cô đã ngờ ngợ đoán ra được người yêu mà cậu một mực chờ đợi rất có khả năng vĩnh viễn không thể về lại bên cạnh cậu.

Harry xoa xoa đầu cô, trong lòng hiện ra chút chua xót mềm mại, mỉm cười nói: "Tuy rằng con đường một mình này có điểm khổ cực, nhưng tôi đã đáp ứng người kia, cả đời này chỉ yêu mình anh ấy, tôi không thể nuốt lời."

Cô gái khóc lớn tiếng hơn.

....

Sau đó, cô bé này vẫn thường xuyên đến nhà sách của Harry, mang theo điểm tâm ngon cùng tác phẩm hội họa của mình cho cậu, nhưng chỉ lấy thân phận bạn bè, Harry cuối cùng cũng nhớ được tên đầy đủ của cô là "Bạch Vân". Cô cũng có một người vô cùng yêu cô, hiện giờ cậu ta đã là bạn trai của cô rồi, là một nam sinh anh tuấn hào sảng, đối với cô rất tốt, thường thường đi hết cả nửa thành phố chỉ vì muốn mua đồ ngọt cô thích cho cô.

Đồng dạng thường xuyên đến nhà sách nhỏ của Harry còn có học sinh cấp ba ở gần đó, phần lớn đều lấy nơi này làm chỗ hẹn hò, những cậu bé cô bé mười mấy tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt ngây ngô, líu ra líu rít trốn ở mặt sau giá sách, trên đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, ánh mắt chăm chú như toàn bộ thế giới chỉ còn có người này ở trước mắt mình, cái gì khác cũng đều không quan trọng.

Mặc dù Bạch Vân đã lên đến đại học, nhưng vẫn non nớt như còn chưa trưởng thành, mỗi lần thấy nhóm học sinh cấp ba này đều sẽ cố ý giả vờ giả vịt thở dài cảm thán lá gan của trẻ con bây giờ thật là lớn, muốn hẹn hò thì cũng phải thay đồng phục học sinh trước đã chứ....

Mỗi khi như vậy, Harry sẽ cùng bạn trai của cô nhìn nhau nở nụ cười, cậu chàng kia sẽ mang mặt cười đi vò tóc của cô.

Phỏng chừng khoảng thời gian rất dài trong tương lai của mình, cuộc sống sẽ duy trì trạng thái này đi, Harry không định tiếp tục đi nhìn hai người đang yêu nhau tán gẫu những đoạn đối thoại hoàn toàn chẳng có IQ nào, cậu nhìn nhà sách của mình, thầm nghĩ, cậu không thiếu tiền cũng chẳng thiếu thời gian, có một chỗ đặt chân cùng một công việc giết thời gian như vậy cũng đủ rồi, cậu đã mất đi tình yêu, đã rời khỏi quê nhà, nhưng cuộc sống cũng không phải hoàn toàn hỏng bét.

Cậu không phải là một người yếu đuối, vì thế cho dù một người có thật sự rất cô đơn, nhưng cậu vẫn sẽ cố sống, trải qua sinh lão bệnh tử, cuối cùng an nghỉ ở bên cạnh Draco.

Harry vốn muốn như vậy, nếu như cậu không gặp Vân Miểu.

....

Lúc đầu, Vân Miểu chẳng qua cũng chỉ thỉnh thoảng ngồi một lúc trong nhà sách của cậu, hơn phân nửa số lần cô đến đều ngồi bên cửa sổ, mặc bộ sườn xám thủ công tinh xảo khéo léo, trên vai khoác một cái áo choàng màu nâu nhạt, một đôi mắt phượng trời sinh, lóng lanh lưu chuyển như sóng nước, dù cho chỉ yên tĩnh cúi đầu ngồi ở chỗ đó, đôi lông mi nhỏ dài che đi hình ảnh rung động ở trên mặt, nhưng cũng đẹp như một bức tranh.

Harry vốn không biết cô tên là gì, nhưng sau một quãng thời gian, họ cũng hơi hơi quen thuộc với nhau, nhìn qua Vân Miểu cũng không lạnh lùng xa cách như mặt ngoài của cô, cô cũng có lúc tán gẫu với Harry một hồi.

Cũng trong một lần tán gẫu ngẫu nhiên, Harry phát hiện Vân Miểu đeo một cái dây chuyền hình trái tim, trên hình trái tim là một cái khung kính nho nhỏ, nhưng bên trong không phải là ảnh, mà là một bức tranh sơn dầu sinh động tinh xảo, người được vẽ là một người đàn ông tóc đen anh tuấn.

Harry vừa nhìn thấy người đàn ông tóc đen kia liền ngây ngẩn cả người, nguyên nhân không có gì khác, vì dung mạo của người đàn ông này quá giống Sirius.

Thấy Vân Miểu không hiểu nhìn cậu, Harry đã thẳng thắn đưa bức ảnh của Sirius đặt ở trong quầy cho cô xem – bọn họ đã sớm phát hiện đối phương không phải là Muggle, nói: "Đây là cha đỡ đầu của tôi."

Nhìn thấy ảnh chụp của Sirius, sắc mặt hững hờ xưa nay của Vân Miểu lần đầu tiên được thay bằng vẻ kinh ngạc, như không dám tin tưởng, bàn tay trắng nõn mềm mại nắm thật chặt dây chuyền hình trái tim kia, móng tay hầu như muốn đâm sâu vào trong thịt.

"Người này, cha đỡ đầu của anh, có phải mang họ.... Black?" Vân Miểu run rẩy hỏi.

(Editor: 3 chương nữa là hết phần kiếp trước của Harry. Chuẩn bị hết ngược rồi, anh chị em ơi!!!)


97.

Sau đó rất lâu, Harry mới được biết chuyện xưa của Vân Miểu. Ngày đó là một đêm Giáng Sinh, ngoài cửa sổ là một trận tuyết lớn hiếm thấy, con đường đều bị che kín bằng một mảnh tuyết màu trắng thuần lành lạnh. Lúc này, bọn họ đã biết nhau rất lâu, cậu cũng vừa mới biết được thân phận thật sự của Vân Miểu, được Vân Miểu mời tới nhà mừng lễ Giáng Sinh.

Biết Vân Miểu cũng là thần, nói không kinh sợ hiển nhiên là giả, nhưng Harry cũng không phản ứng quá lớn, cậu và Andrea đã kết thúc rồi, cậu vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô, nhưng cũng không thể phủ nhận cô đã từng cho cậu ấm áp, vì lẽ đó, cậu mới hốt hoảng rời khỏi nước Anh, vĩnh viễn không muốn gặp lại cô.

Nhưng dù sao đây vẫn là chuyện riêng của cậu, Vân Miểu là thần, hơn phân nửa cũng quen biết Andrea, nhưng chuyện năm đó không liên quan đến cô, Harry cũng chỉ coi cô là một người bạn bình thường – ít nhất là trước khi nghe được chuyện xưa của Vân Miểu, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.

Chuyện xưa của Vân Miểu xảy ra từ rất lâu về trước, dựa theo phép tính của nhân loại, khi đó, cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, vẫn chưa trưởng thành hình dáng lãnh diễm như ngày sau, tâm tình cũng chưa bị thay đổi thành thê lương, khi cười rộ lên, ánh mắt mềm mại, đôi môi sẽ cong thành một độ cong đẹp đẽ.

Cũng là trong độ tuổi như vậy, cô đã gặp được một phù thủy.

Đó là một người thanh niên trẻ rất anh tuấn, có mái tóc đen thui như cô, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, cưỡi trên một con ngựa cao to màu đen, ngộ nhận cô thành một thiếu nữ lạc đường bình thường.

Tên của người đó là Kell Black.

Vân Miểu không thể nói rõ tại sao, khi anh nhảy xuống ngựa hỏi cô có bị thương hay không, lúc đó, rõ ràng cô chẳng có vấn đề gì, nhưng vẫn cố ý cúi đầu không nói, như ngầm thừa nhận, sau đó, tùy ý để anh ôm cô lên ngựa, ngồi dựa vào trước người anh.

Cô nghe thấy người đàn ông này hỏi cô ở chỗ nào, cô chần chờ một lúc, rồi khai ra một tên thôn trang cách nơi này không xa.

Đương nhiên gia sản của cô không ở chỗ đó, cô cũng chẳng phải là thiếu nữ lạc đường không biết nhờ ai giúp đỡ, nhưng khi tựa vào trên lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, cô lén lút giương mắt lên, nhìn cái cằm đẹp đẽ cùng đôi môi hơi sắc bén của anh, trong lòng thầm ước, hy vọng đoạn đường này có thể đi lâu một chút, càng lâu càng tốt.

Nhưng dù đường có dài đến mấy thì cũng sẽ có phần cuối, khi đi tới bên ngoài cái thôn mà cô nói tới, người đàn ông tuy vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng động tác lại ôn nhu cẩn thận dắt cô xuống ngựa, để tâm đến "vết thương" của cô, không dám để cô dùng sức.

Tuy rằng nhìn khá dữ, nhưng thật ra là một người rất tốt rất ôn nhu a, Vân Miểu âm thầm cười rồi cho ra một cái định nghĩa như thế ở trong lòng, sau đó, cô như một đứa trẻ kiêu căng, túm lấy tay áo của anh, hỏi: "Chàng tên là gì?"

Người đàn ông sửng sốt một giây, trên gương mặt cứng rắn lạnh lẽo lóe qua một tia không biết làm sao, nhưng nhìn người thiếu nữ một mặt chờ mong ở đối diện, cuối cùng anh vẫn trả lời: "Kell, Kell Black."

Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt. Vân Miểu vẫn nhớ, nhớ lúc đó đã là lúc mặt trời lặn, tô vẽ nửa bầu trời bằng màu quýt ấm áp, chiếu ánh sáng màu cam đỏ lên đường viền anh tuấn của người đàn ông kia.

....

Sau khi trở về, Vân Miểu lén lén lút lút tạo một cái thân phận ở nhân gian, lắc mình một cái biến thành một vị nữ công tước cao quý, tên là Juli Morgan, mới có mười bảy tuổi, có một tòa trang viên rộng lớn ở Giới Pháp Thuật, người thân đều đã mất, không thích giao tiếp.

Đương nhiên, cô phí hết tâm tư bịa ra một thân phận như vậy không chỉ vì chơi vui, trước đó cô đã dùng hết trăm nghìn loại phương pháp mới hỏi thăm được tin tức về người đàn ông tên Kell Black kia, biết anh là gia chủ trẻ tuổi nhà Black, hai mươi lăm tuổi, pháp lực mạnh mẽ, bởi vì cha mất sớm, nên khi mới hai mươi tuổi, anh đã phải nhận vị trí gia chủ, tác phong lạnh lùng cứng rắn hung hăng, dưới sự dẫn dắt của anh, gia tộc Black dần dần trở thành một trong những dòng họ quý tộc lâu đời nhất trong vòng thượng lưu của Giới Pháp Thuật.

Quan trọng nhất là, có người nói mẹ của anh, vị quý phụ khi còn trẻ từng được gọi là "Phu nhân nguyệt quế", có ý định định ra việc hôn nhân cho hai đứa con trai của bà.

"Nữ công tước" Vân Miểu này, sau khi tham gia mấy buổi vũ hội xã giao, đương nhiên cũng được mời.

....

Hầu hết tất cả quý tộc muốn thông gia với nhà Black đều đã đến, chính mình hoặc mang theo con gái của mình bước vào vòng xã giao, mặc đủ loại váy đẹp đẽ, cầm trong tay là cây quạt khéo léo, che khuất khuôn mặt mỹ lệ được trang điểm tỉ mỉ.

Kell Black làm chủ nhân đương nhiên phải đi ứng phó từng nhóm khách mời, trong lòng anh cũng thừa biết mấy cô thiếu nữ mang theo xấu hổ nhìn anh tha thiết là có ý gì, nhưng anh phóng tầm mắt nhìn khắp, trong bữa tiệc lớn này, có nhiều khuôn mặt diễm lệ như vậy, nhưng chẳng có lấy một ai khiến anh muốn đi tiếp cận.

Trái lại, anh lại nhớ tới người con gái vô tình gặp được vào một tháng trước, cô mặc một cái váy màu trắng đơn giản, mái tóc đen thui buông thả như thác nước, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như anh đào, trong mắt mang theo ý cười ngây ngô, liều mạng túm lấy tay áo của anh, khí thế hùng hồn hỏi tên của anh.

Khóe miệng của anh hơi cong lên, nhưng lại lập tức rơi xuống, cuối cùng vẫn không hình thành một nụ cười.

Anh là gia chủ nhà Black, anh phải cưới một người vợ cũng xuất thân là quý tộc giống anh, như vậy mới có năng lực mang lại lợi ích cho gia tộc.

"Nữ công tước Juli Camille Isabella Nika Morgan đến."

Nghe cái tên dài dòng kia, Kell cũng biết vị nữ công tước được mẹ nhắc tới từ lâu kia đã đến, tuy rằng trong lòng có hơi cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng vẫn dùng tư thế khéo léo tiến lên nghênh đón.

Ngày hôm nay, nữ công tước mặc một bộ váy thêu hoa màu trắng thuần, góc váy là là những tấm lụa mỏng trùng điệp, như lông chim bồ câu, lúc bước đi, chúng nhẹ nhàng phất lên, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi giày cao gót màu bạc tinh tế làm bằng thủ công. Lên trên nữa, là một cái eo nhỏ gầy dịu dàng, mang theo cánh tay trơn bóng đính kèm hoa, cổ cao to, cùng một gương mặt sáng lộng lẫy như ngọc mà Kell đã từng gặp, đôi mắt đen như trời đêm mang theo ý cười ngây ngô, không chớp mắt nhìn anh.

Sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Kell cảm thấy khó hiểu như vậy, người thiếu nữ bình thường vô tình gặp được vào một tháng trước, giờ đột nhiên lấy thân phận cao quý như vậy xuất hiện trong vũ hội do nhà họ tổ chức, vẻ mặt một chút cũng không giống những cô tiểu thư quý tộc bị nuôi dưỡng trong khuê phòng, bị đủ loại điều giáo ràng buộc, trái lại cô như một con cáo nhỏ giảo hoạt, cười đến cong mắt, nhỏ giọng nói với anh: "Cảm ơn ngày đó ngài Black đã cứu giúp."

"Là vinh hạnh của ta," Kell phản ứng lại rất nhanh, cũng không có tức giận vì bị lừa gạt, trái lại, anh còn làm một lễ nghi mời khiêu vũ tiêu chuẩn, trên gương mặt luôn luôn cứng rắn lạnh lùng toát ra ý cười hiếm thấy, cúi người xuống, đưa tay ra về phía Vân Miểu, "Không biết ta có vinh hạnh được mời công tước đại nhân cùng khiêu vũ một khúc hay không?"

Vân Miểu nở nụ cười, đưa tay ra cho anh.

....

Lại sau đó, thuận lý thành chương, họ quen biết nhau, yêu nhau, trước khi hết mùa hè, Vân Miểu thành công nhận được chiếc nhẫn tượng trưng cho nữ chủ nhân nhà Black.

"Em sẽ không thật sự chuẩn bị gả cho cái tên phù thủy kia đi." Dark có chút không yên tâm hỏi.

"Đúng vậy, không sao cả, tuy rằng tuổi thọ của phù thủy lâu hơn Muggle một chút, nhưng ngắn hơn chúng ta nhiều lắm," lúc này Vân Miểu còn không để ý chút nào, "Hiện giờ em rất yêu chàng, vì thể gả cho chàng cũng không thấy quá nhanh, cùng lắm thì bồi chàng cả đời, nhiều lắm cũng chỉ hơn 100 năm thôi, rất nhanh."

Dark không khuyên bảo nữa, nhưng cặp lông mày nhíu chặt đã bại lộ sự lo lắng của cô.

Ngoại trừ cô ấy, Alvin với Andrea cũng hỏi qua vài câu, nhưng vì ngày thường không có can thiệp vào quyết định đối phương, cho nên cuối cùng cũng không nói thêm cái gì.

Chỉ còn lại Carl, bởi vì tình cảm thâm sâu nhất, nên anh luôn mang dáng vẻ thù sâu khổ lớn, nhìn qua như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị quyết đấu với Kell, nhưng có thể là do khi quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ một mực chìm đắm trong hạnh phúc của cô em gái luôn được mình sủng ái, cuối cùng anh cũng chỉ có thể ủ rũ đi chuẩn bị đủ loại công tác.

Vào lúc ấy, Vân Miểu thật cho rằng mình sẽ bồi Kell suốt cuộc đời, dù sao khi đó cô thích anh như vậy, một đời chỉ hơn 100 năm mà thôi, rất nhanh sẽ trôi qua, cô có thể dùng phép thuật để chậm rãi già đi giống anh, cùng nhau đi qua một đời, giống như mỗi một đôi vợ chồng con người bình thường.

....

"Tôi vốn muốn như vậy, vốn tưởng tượng rất nhiều điều tốt đẹp trong tương lai," Vân Miểu nhìn xa xa ngoài cửa sổ, gương mặt trắng thuần như đồ sứ quý giá, hiện ra ánh sáng lành lạnh, trong mắt cô là một mảnh sâu thẳm, chiếu bầu trời đầy tuyết trắng vẫn cứ rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ, "Thế nhưng tôi lại không làm được."

"Tôi phản bội lại lời thề của mình, không bồi Kell hết cả một đời, trái lại còn để anh an nghỉ từ rất sớm."

"Tôi đã tự tay giết Kell, sau một tháng nhận chiếc nhẫn đính hôn của anh."

Khi Vân Miểu nói ra câu này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, con mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm.

Nhưng Harry nhìn cô, luôn cảm thấy trên người cô để lộ ra hơi thở suy yếu của một người sắp chết, như một đóa hoa đã khô héo bên trong nghĩa trang, không kịp đợi bình minh thì đã héo tàn.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng coi như đã viết đến đây.... Chuyện xưa của Vân Miểu cùng quá khứ của Harry đã bàn giao xong, trên thực tế bé Har hôn mê lâu như vậy cũng nên tỉnh lại rồi, Draco phỏng chừng đã gấp muốn chết ®_®

(Editor: Trên thực tế là sau 2 chương nữa Harry mới tỉnh =_=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net