Chương 98 - 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

98.

"Tôi luôn biết, nếu một vị Thần thật sự yêu ai đó, như vậy tuổi thọ sẽ gắn liền với người mà vị Thần đó yêu. Nhưng tôi chưa từng để chuyện này ở trong lòng, bởi vì Thần có khả năng sẽ rất thích ai đó, nhưng sẽ không dễ dàng yêu, vì thế, khi tôi sắp gả cho Kell.... Tôi đã không có chút lo lắng nào, bởi vì tôi căn bản không nghĩ rằng mình thật yêu chàng."

"Mãi cho đến khi ba ngày trước ngày cử hành hôn lễ, tôi đi đến chỗ Cây Sinh Mệnh. Sau đó, tôi thấy được bên cạnh tên của tôi, có một hàng chữ khác – Kell Black."

Giọng của Vân Miểu rất hoảng hốt, áo choàng làm bằng lông khổng tước màu lam lướt xuống từ bả vai, như một đoạn chuyện cũ tươi đẹp bị vứt bỏ. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, dường như đang chờ ai đó trở về, nhưng bên ngoài chỉ có một mảnh tuyết trắng xóa mà thôi.

Harry đã mơ hồ đoán ra được đầu đuôi câu chuyện, nhưng cậu không phải là Thần, cậu cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Vân Miểu, đối với cậu mà nói, chỉ cần Draco có thể sống sót, cậu nguyện dùng tất cả để trao đổi.

"Cây Sinh Mệnh không biết nói dối, tôi không thấy rõ con tim của mình, nhưng cái tên đó đã chứng minh tất cả. Chỉ khi Thần thật sự yêu ai đó, Cây Sinh Mệnh mới hiện cái tên đó ra.... Vì lẽ đó, cậu cũng đã đoán ra được vì sao tôi lại giết Kell rồi đi," Vân Miểu phát ra tiếng cười trầm thấp, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt phượng quyến rũ cũng không còn long lanh lấp lánh như trước, mà giờ nó như một cái đầm lầy u tối, không có một cái gợn sóng, "Lúc đó, tôi đã vô cùng kinh hoảng thất thố, tôi nghĩ, sao vận mệnh của tôi lại có thể gắn bó với một người yếu ớt được đây. Tôi là Thần, con người chẳng qua chỉ là vài nét tô điểm trong cuộc sống mà thôi, sao tôi có thể bị trói buộc bởi người đó được!"

"Làm sao tôi có thể bị trói buộc được...." Vân Miểu lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống cái áo khổng tước diễm lệ, nhuộm đẫm ra vệt sâu sắc, "Vì thế, tôi đã giết chàng, khi đó, tên của chàng vẫn chỉ là một vết nhợt nhạt. Đây là cách duy nhất để cứu vãn, trước khi sinh mệnh của chúng tôi thật sự bị nối liền, tôi đã chặt đứt nó...."

Sau đó, trên thế giới này, cũng không còn cái người tên Kell Black nữa, anh đã an nghỉ trong nghĩa trang, em trai anh thay anh lên làm gia chủ nhà Black, mẹ anh vì quá đau đớn mà bị bệnh không dậy nổi, hai năm sau, gia tộc Black lại tổ chức một lễ tang khác.

....

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, rõ ràng phòng vẫn thanh nhã như trước, nhiệt độ cũng vừa đủ ấm, nhưng Harry tự dưng lại cảm thấy lành lạnh. Tầm mắt lơ đãng đảo qua đồ trên bàn, cành hoa mai bên trong bình sứ trắng được bỏ vào từ sáng sớm, còn dính sương, mà bây giờ nó cũng đã hiện ra vẻ héo úa, những cánh hoa mỏng như trong suốt mất đi lượng nước vốn có, trở nên khô héo, như một người đẹp đã đến tuổi xế chiều.

Kỳ thật Harry cũng không biết vì sao Vân Miểu lại đồng ý kể cho cậu biết chuyện này, là vì cậu cũng mất đi người yêu, hay là vì cậu là một trong vài người ít ỏi còn có quan hệ với nhà Black?

Nhưng cậu không đi hỏi, vẫn duy trì im lặng, thậm chí hết sức tránh xa, không nhìn tới Vân Miểu.

Cậu đột nhiên hiểu ra, vì sao Vân Miểu, một người yêu văn hóa phương Đông như vậy lại kiên trì làm lễ Giáng Sinh, đặt một cây giáng sinh cao to ở trong phòng khách hoàn toàn kiểu Trung Quốc, dưới gốc cây chỉ có lẻ loi một món quà, nhưng chậm chạp không có ai mở nó ra.

"Lại nói, tôi vẫn chưa tặng quà Giáng Sinh cho anh đâu," Vân Miểu đột nhiên nói thế, trong giọng nói vẫn mang tiếng nức nở, trên gương mặt trắng ngần là hai hàng nước mắt thật dài, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười với Harry, "Anh đã từng nói, trên người người yêu của anh cũng chảy dòng máu nhà Black, đúng không?"

Harry gật gật đầu.

"Vậy anh có biết, tôi là vị Thần quản lý cái gì không?"

"Cái gì?"

"Sống chết," Vân Miểu thấp giọng phun ra hai từ này, cánh tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng nâng lên, trong lòng bàn tay đột nhiên dấy lên một ngọn lửa màu xanh lam, "Để làm lễ vật, tôi sẽ đem người yêu của anh trả lại cho anh."

Trả lại.... cho tôi?

Harry hoàn toàn đứng ngốc tại chỗ, đầu ngón tay vô ý thức run rẩy, cậu hơi há há mồm muốn nói cái gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng gì, con mắt cứ nhìn chòng chọc vào ngọn lửa ở trong lòng bàn tay của Vân Miểu.

Cậu không dám tin tưởng, thậm chí trong nháy mắt, cậu hoài nghi đây có phải là một giấc mơ hay không, một giấc mơ tạo ra tất cả những chuyện này, dùng để lừa gạt chính mình, rằng Draco còn có thể trở về.

Vân Miểu chuyên tâm nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của mình, ngọn lửa màu xanh lam sáng sủa phản chiếu vào con ngươi của cô. Cô thậm chí không hề chớp mắt, ánh mắt vẫn cứ theo sát điểm trắng trong ngọn lửa.

Nhưng mà, không biết đã qua bao lâu....

"Không tìm được...." Vân Miểu nhíu mày, không thể tin lẩm bẩm, cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt xám như tro tàn của Harry, tầm mắt chạm đến chiếc nhẫn trên tay cậu, cái nhẫn hình chữ "M" như đang tuyên thệ quyền sở hữu kia, nháy mắt trong đầu liền nhớ ra cái gì đó, "Anh ta là người nhà Malfoy?!"

Harry nói không ra lời.

Từ trên mây rơi xuống địa ngục, hóa ra chỉ trong nháy mắt như vậy.

Một giây trước, cậu còn tràn đầy cõi lòng chờ mong rằng Draco có thể trở lại bên cạnh cậu, kết quả một giây sau, cậu được báo là, mọi chuyện vẫn như lúc trước.

"Nhà Malfoy có huyết mạch của Thần, tôi còn nhớ, rõ ràng mấy đời trước không có người nào hoàn toàn thức tỉnh, nhưng thế hệ này đã có một người thừa kế thức tỉnh được, ngay cả tôi đã ở cách xa vạn dặm mà vẫn có thể cảm nhận được," Vân Miểu cục hứng rủ đầu ngón tay xuống, không biết là đang giải thích với Harry hay là đang tự nói, "Đời sau của Thần mà triệt để thức tỉnh, sẽ có linh hồn khác với con người bình thường, nó không thuộc về khu quản lý của tôi, mà là thuộc về thế giới này.... Kell cũng như thế, bởi vì tôi đã yêu chàng, cho nên linh hồn của chàng cũng không giống người khác, cũng không thuộc về tôi...."

Harry không muốn nghe lời kế tiếp của cô nữa, cậu đứng lên, đi thẳng tới cửa, bóng lưng luôn cao ngất giờ phút này có hơi lọm khọm.

Cậu biết mình không nên oán hận Vân Miểu, cô đồng ý cứu Draco đã là hiếm thấy, mà linh hồn của Draco không thuộc về quyền quản lý của cô cũng không phải là lỗi của cô.... Nhưng cậu vẫn không có cách nào ở lại chỗ này được nữa, tư vị hy vọng vừa mới được dấy lên đã bị đập nát thật sự quá tệ, tệ đến mức trái tim như đang muốn nứt ra.

"Cảm ơn vì đã chiêu đãi," Harry đẩy cửa ra, bông tuyết nhỏ vụ bị gió bắt trói bay vào bên trong một ít, cậu không quay đầu lại, vội vàng tạm biệt, sắc mặt trắng bệch, "Tạm biệt."

"Chờ chút," Vân Miểu hô một tiếng, tay không tự chủ nắm chặt, ánh mắt lóe lên tia giãy dụa, hỏi, "Anh có đồng ý, dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của anh chàng Malfoy kia không?"

Bước chân đã đi ra ngoài của Harry bị thu lại, cậu đứng ở cạnh cửa, nửa người đã lộ bên dưới gió tuyết, áo khoác màu đen bao phủ cơ thể đặc biệt đơn bạc.

Vân Miểu đã bắt đầu hối hận vì mình nhất thời kích động hỏi.

"Tôi nguyện ý dùng tất cả để đối lấy Draco, sinh mệnh, linh hồn, cái gì cũng được. Giống như, cô đối với ngài Kell vậy." Harry thấp giọng nói, khóe miệng mang ý cười như có như không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bi thương hơn cả khi rơi nước mắt.


99.

Tuy rằng nguyên tắc thế giới luôn nghiêm ngặt, phải dựa theo quỹ tích của mình mà vận hành, nhưng cũng không nghĩa là ngay cả một lỗ thủng cũng không có.

Mặc dù linh hồn bán thần của Draco đã thuộc về thế giới, nhưng nếu có một linh hồn mạnh mẽ khác tình nguyện thay thế, hắn có thể trở lại nhân gian một lần nữa, lấy hình thể trẻ con, xóa đi tất cả dấu ấn trên linh hồn, bao gồm huyết mạch của Thần và ký ức kiếp trước, làm một người bình thường, bắt đầu lại một cuộc đời mới.

Mà người có thể thay thế là ai, không cần nói cũng biết.

"Anh đã thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Vân Miểu mặc một bộ áo chùng màu đen, ngọn lửa lam sẫm thiêu đốt ở trước mắt, chiếu sáng khuôn mặt do dự bất an của cô, "Nếu linh hồn của anh thay thế cho anh ta thì chuyện không đơn giản như linh hồn của anh sẽ thuộc về thế giới này, nó sẽ bị xóa bỏ triệt để, chân chính biến mất."

Harry đứng ở trung tâm pháp trận, khoác một bộ áo chùng màu trắng, chân trần, tóc dài hơn so với trước đây, rối tung trên vai, mặt mang nụ cười – đây là lần đầu tiên sau khi Draco rời đi, cậu lộ ra nụ cười chân chính.

"Đây là chuyện may mắn nhất mà tôi gặp được trong mấy năm qua." Harry khẽ cười lắc lắc đầu.

Còn có thể nói cái gì đây, ánh mắt Vân Miểu tối sầm lại, còn ai có thể hiểu cảm giác mất đi người yêu hơn cô đâu, trong năm tháng dài đằng đẵng như vậy, chỉ có một mình một người bước đi, không có người nào để chia sẻ, cũng chẳng có người nào có thể bước theo....

"Nghĩ như vậy, tôi lại thấy hơi đố kị anh," cuối cùng, Vân Miểu cho Harry một cái ôm, ghé vào tai cậu nói, "Anh còn có thể đổi được anh ta trở về, mà tôi, là một vị Thần, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có...."

Ký ức cuối cùng của Harry là một vùng tăm tối, như đang bơi lội trong một mảnh biển Chết, nơi này không hề có thứ gì, duy nhất chỉ có một quả cầu ánh sáng nho nhỏ....

Trước khi ý thức mơ hồ hoàn toàn, Harry cố gắng mở to mắt ra, nhìn vào bên trong quả cầu phát sáng kia, trong đó hiện lên mơ hồ một đứa bé nho nhỏ, đang nhắm hai mắt, làn da trắng như tuyết, hoàn mỹ như những đứa bé sơ sinh khác....

Harry không khỏi nở nụ cười, cho dù mắt có chua xót, cho dù cậu biết rằng sau khi Draco có một cuộc sống mới, hắn sẽ chẳng còn có quan hệ gì với mình nữa....

....

Quá khứ thuộc về Harry Potter đã kết thúc, nhưng ký ức rót trong đầu Harry vẫn chưa kết thúc.

Cậu nhìn thấy Andrea gần như điên cuồng ôm lấy cậu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vân Miểu.

Cậu nhìn thấy trên đường Andrea mang cậu trở lại nước Anh bất ngờ gặp được Harmoris vốn nên bị phong ấn, nhìn thấy cô dùng một nửa thần cách nhốt gã lại.

Cậu nhìn thấy Andrea sau khi mất đi một nửa thần cách, vết thương vô số, nhưng không biết mệt mỏi vẽ một pháp trận to lớn màu đỏ như máu, cậu còn nhìn thấy Z, như phát điên vọt vào trong pháp trận định ngăn cản, nhưng rồi lại bị đánh ngược trở lại....

+++++++

Harry lại đứng ở trên cái hành lang kia.

Những bức tranh ở hai bên tường đều đã biến mất, toàn bộ hành lang trống rỗng, nhưng trên cái hành lang không có nơi cuối này, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một cánh cửa.

Harry đi tới, tay cầm lấy nắm tay bằng đồng thau, nhưng chậm chạp không vặn mở ra.

Bởi vì cậu biết là ai đang chờ cậu ở phía sau cánh cửa.

Harry cúi đầu nhìn cổ tay mình, cái vương miện nhỏ màu xanh lam kia chẳng biết tự lúc nào lại nổi lên – đây là Andrea đã tặng cho cậu, là lời chúc phúc từ Thần Linh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Harry vẫn mở cánh cửa kia ra. Bởi vì có một số việc, không phải cứ trốn tránh là giải quyết được.

....

Phía sau cửa là một căn phòng mờ mờ, chỉ có duy nhất một màu tím, mùi hương cực kỳ nhạt, không có bất kỳ đồ đạc gì, bắt mắt nhất là một cái sofa màu hoa hồng, trên sofa là một cô thiếu nữ đang ngồi, là Andrea.

Cô lấy tư thế ngồi của con người ngồi ở chỗ đó, mặc một bộ váy trắng cực kỳ thanh lịch, trên váy thêu hoa văn tinh xảo, mái tóc dài màu bạc hiếm khi búi lên, tạo thành một cái búi tóc ở sau gáy, lộ ra gương mặt thanh lệ, đôi mắt lam tinh khiết như một đứa trẻ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Harry, hẳn là muốn cười, nhưng nước mắt đã thay thế nụ cười kia, liên tục rơi xuống.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới." Cô thấp giọng nói.

Harry cũng cho rằng mình sẽ không trở lại. Năm đó, khi cậu hốt hoảng rời khỏi nước Anh, cậu đã ôm ý nghĩ cả đời này cũng không bao giờ gặp lại Andrea nữa. Nhưng, loáng một cái đến mấy năm, cậu vẫn đứng ở trước mặt cô.

Bởi vì Andrea đã chết, vì cậu mà chết.

Dù cho bây giờ nhìn qua cô không khác gì người thường, dáng dấp vẫn như trong trí nhớ của cậu, nhưng cậu cũng biết rõ, Andrea đã thật sự chết, cậu đã tận mắt chứng kiến cô biến mất.

Cậu đã suy đoán được chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu chết, nhiều manh mối như vậy kết hợp lại, liền cho ra chân tướng.

Linh hồn của cậu đã hoàn toàn bị xóa sạch, Andrea không có cách nào cứu sống cậu như Vân Miểu đã cứu sống Draco, vì lẽ đó, cô đại khái đã lựa chọn làm một lễ hiến tế hùng vĩ nhất trong lịch sử - lấy sinh mệnh của một vị Thần hoặc cái gì khác để đánh đổi, mạnh mẽ nghịch chuyển thời gian, đưa cậu trở về hơn mười năm trước, vào lúc cậu và Draco vừa mới gặp nhau, mọi chuyện vẫn kịp bắt đầu lại từ đầu.

Cho dù Andrea đã làm những gì, khiến cậu cảm thấy xa lạ cỡ nào, thì vẫn có một điều chắc chắn rằng – cô thật sự rất yêu cậu.

Nhưng cậu vẫn như trước không biết nên đối mặt với Andrea thế nào, giây phút cô đâm một dao vào tim Draco, là ác mộng mà cậu vĩnh viễn không thể quên.

Vì thế, cậu chỉ có thể để mặc cho trầm mặc lan tràn, dù biết rõ thời gian còn lại không còn nhiều.

"Tại sao lại bóp méo trí nhớ của tôi?" Qua rất lâu, Harry mới thấp giọng hỏi.

"Bởi vì tôi muốn xóa bỏ hoàn toàn những ký ức về tôi trong trí nhớ của anh, lập ra một câu chuyện cũ giả tạo, hoàn toàn che giấu những sự thật kia, như vậy anh sẽ không biết đến sự tồn tại của tôi, sẽ không có nhiều gánh nặng như trong quá khứ, anh có thể vui vẻ thật sự, có thể sống lại một lần nữa," trong thanh âm của Andrea rõ ràng mang theo run rẩy, cơ thể theo bản năng căng cứng lại, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, khóe miệng lại cong lên một độ cong trào phúng, "Nhưng cuối cùng tôi lại không làm được, tôi thà rằng để anh hận tôi, còn hơn là để anh quên mất tôi!" Như bị hỏng mất, cô vốn chỉ khóc rưng rưng giờ đã biến thành gào khóc, như một đứa trẻ phải nhận hết oan ức.

"Tôi thật sự không muốn giết anh ta đâu, tôi vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng, chỉ cần thấy anh hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng khi tôi thấy anh ta, tôi biết các anh sắp thắng, biết sau khi chiến tranh kết thúc, hai người sẽ kết hôn, hai người sẽ ở bên nhau cả đời, mà tôi chỉ có thể là người đứng xem, nghĩ như thế, tôi lại khó có thể chịu được!"

"Tôi cũng chán ghét lòng dạ ác độc của mình, cũng chán ghét bản thân vì đã phá hủy hạnh phúc của anh, nhưng tôi lúc đó, đầu chỉ có oán hận, rõ ràng là tôi gặp anh trước, nhưng tại sao anh ta lại là người có được anh...."

Andrea khóc đến không thở nổi, từ khi Harry quen biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô lộ ra dáng vẻ điên cuồng như vậy, mà đồng thời, cơ thể của cô đã từ từ trở nên trong suốt, như một hồn ma sắp sửa tiêu tan.

"Tại sao không thể yêu tôi?" Andrea tự lẩm bẩm, không đi nhìn Harry, gương mặt tràn ngập nước mắt chôn vào trong lòng bàn tay, đầu cúi thật sâu, như không cảm giác được mình đang biến mất, mãi đến khi cô rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.

Harry nhẹ nhàng ôm lấy Andrea, phảng phất như nhiều năm trước đây, ở bên hồ, khi cậu kể cho cô nghe chuyện cổ tích nàng tiên cá, thân mật không có khoảng cách.

Cậu nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Cả đời này, tôi chỉ có thể yêu một người, tên của người đó là Draco Malfoy. Nhưng cho dù tôi có biến thành dạng gì, tóc bạc trắng xóa cũng được, ký ức suy sút cũng không sao, ở trong trí nhớ của tôi, vĩnh viễn có một vị Thần, cô ấy tên là Andrea, là người thân quan trọng nhất của tôi, là một trong những người đã yêu tôi nhất trên cõi đời này. Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cô ấy."

Andrea lấy tay bám chặt lấy quần áo của Harry, lúc này cơ thể của cô đã gần như trong suốt.

Harry như một viên thuốc có tác dụng thần kỳ, cô không còn khóc nữa, cho dù trên mặt vẫn loang lổ nước mắt, con mắt màu xanh lam không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Harry, duỗi ra một ngón tay út: "Ngoéo tay nha, mãi mãi cũng không được quên tôi."

Harry cũng duỗi ngón út ra, ngoắc với ngón út không còn cảm giác được chân thực của cô.

"Ngoéo tay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net