Chương 13: Auction in Redbean

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khinh khí cầu đã bay được 42 tiếng, theo kế hoạch thì khoảng nửa ngày nữa sẽ đáp xuống thành phố Redbean.

Thành tàu làm bằng loại kính tản nhiệt trong suốt, dễ dàng thấy được những tảng mây to bự trắng muốt với vô vàn hình dạng kì quái lững lờ trôi qua.

Tsubaki ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, tay chống cằm, đầu nghiêng hẳn về một bên, buồn chán ngáp một cái thật to. Thế nhưng đôi mắt hổ phách vẫn như cũ hướng về người trước mặt. 

 Vị thiếu gia mà cô hộ tống tên là Tamamo Doumeki, kì thực không phải là con trai duy nhất của ngài Tamamo, hắn còn một người anh trai, nhưng đáng tiếc đã mất sớm. Bẩm sinh thể trạng Doumeki đã yếu ớt, tính cách lại điềm đạm hiền lành, thậm chí còn vô cùng kiệm lời, sống rất lặng lẽ. Sau khi đứa con cả mất đi, ngài Tamamo quyết định đưa hắn trở thành người thừa kế, ép buộc hắn phải làm rất nhiều thứ hắn không thích, ví như công việc kinh doanh của gia tộc như bây giờ. 

Tsubaki vẫn chăm chú quan sát thiếu gia nhưng mọi giác quan đều tập trung cao độ, đề phòng cảnh giác. 

Cô thực sự không dám lơ là, chỉ trong vòng vẻn vẹn 2 ngày qua, Tamamo Doumeki đã liên tục bị ám sát đến 3 lần. Nào là chất độc trộn lẫn trong thức ăn, cổ áo có gắn kim châm tẩm thuốc, còn có một lần suýt bị một gã sai vặt cầm dùi đục đá đâm vào tim. 

Tsubaki thon thót khi nhớ lại, nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt ngăn chặn kịp thời, chẳng phải bây giờ nhiệm vụ coi như đã đi tong rồi sao?

Ngoài ra thì cô vẫn không hiểu, cho dù là con trai của tỷ phú đi nữa, một thiếu niên như Doumeki đã làm gì đến nỗi bị người ta đuổi giết miệt mài như thế? 

Hẳn là cha anh ghi thù với nhiều người lắm...

Trong đầu Tsubaki bất giác hiện lên hình ảnh Sara đứng trên thân người chồng chất, kiêu ngạo trưng ra khuôn mặt tự phụ cùng nụ cười khiến người ta sởn gai ốc. Cô trầm mặc nhớ lại những lần vì bị người ta giận cá chém thớt trả thù mà phải trốn tránh ở khắp nơi.

Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh mà.

Tsubaki nảy sinh vài phần cảm thông, hướng ánh nhìn hàm ý "Chắc hẳn anh cũng khổ tâm lắm" đến người kia. Đồng bệnh tương liên, tự nhiên không khí trong phòng đã trở nên thân mật hơn vài phần.

Doumeki đang ngồi trong thư phòng, trên ghế bành rộng lớn, bận rộn kí sổ sách từ nhà chính đưa tới, đến tóc mái đen dài rơi lòa xòa xuống trán cũng không thèm vuốt lên. Ở bên cạnh hắn gần 3 ngày, Tsubaki không khó để nhận ra hắn chẳng có hứng thú gì với việc này. Doumeki cầm văn bản, mắt lướt qua tờ giấy, đặt bút ghi cái 'roẹt', rồi tiếp đến tờ khác, lặp đi lặp lại như vậy, người ngoài nhìn đã sớm phát chán.

Từ cửa phòng truyền đến ba tiếng gõ, mỗi tiếng chậm rãi ngắt nhịp, xem ra rất tuân thủ phép tắc. Doumeki thờ ơ chẳng buồn dời mắt, hắn biết rõ đã có người thay hắn làm những chuyện khác rồi. 

Tsubaki nhổm dậy đi tới, cánh mũi nhỏ xinh khe khẽ phập phồng. Phía bên kia cánh cửa thoảng hương trà thơm ngát cùng mùi xà phòng giặt chuyên dụng của người hầu gia tộc Tamamo.

Gã người hầu mỉm cười khi thấy cô mở cửa, kính cẩn cúi người với chủ nhân đang ở bên trong, sau đó mới chuyển giao cho Tsubaki xe đẩy bóng loáng, bên trên đầy đủ dụng cụ cho buổi trà chiều. 

Thói quen dùng trà mỗi ngày của Tsubaki đều không bỏ được, hơn nữa lại đang ở trong điều kiện xa hoa thế này, không chiếm tiện nghi thì thật có lỗi với bản thân. 

Vậy nên Tsubaki cáo mượn oai hùm, yêu cầu nhà bếp đúng giờ mỗi ngày đều phải mang đến cho thiếu gia một bàn trà cùng đồ ngọt hảo hạng, đương nhiên tất cả sau đó đều trôi tuột vào miệng nhỏ tham lam của Tsubaki. Doumeki thấy vậy cũng không nói năng gì, cũng chẳng buồn tham gia tiệc trà độc diễn của cô, Tsubaki nhân thế lại càng thỏa mãn làm loạn.

Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác so với mọi hôm.

Tsubaki vừa rót trà vào tách, bất chợt dự cảm được điều gì đó, đầu vừa ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của hắn. Tsubaki dường như thấy được cả hình ảnh của bản thân trong sắc đen tinh thuần mà sâu thẳm đó , cô bất ngờ đứng ngây ra.

Hai mày của Doumeki hơi động, hắn cười một cái nhẹ bẫng, gương mặt tinh xảo dưới ánh sáng  truyền vào từ cửa kính như tỏa vầng hào quang xán lạn, rõ ràng làm Tsubaki liên tưởng đến Mặt Trời chói mắt trên kia. 

"Này." Hắn gọi, dừng một lúc rồi mới tiếp. "Tôi muốn dùng trà."

Tsubaki hơi sững người, thiếu gia lần đầu tiên trực tiếp yêu cầu cô nha.

"Được, anh chờ một chút." Ấm trà thảo mộc nóng bỏng, rót vào tách sứ trắng như ngọc, hương thơm hóa thành mây khói, lượn lờ vấn vít khắp căn phòng. 

Tsubaki đặt một tách trà trước mặt Doumeki, bản thân đương nhiên cũng có một phần, cô mang một cái ghế tới, đặt song sóng với ghế bành của thiếu gia, ở giữa hai người là xe đẩy với khay bánh ngọt ngon lành.

"Thiếu gia, đây là trà thảo mộc, xin mời anh thử uống xem?" 

Doumeki cũng không khách sáo, trực tiếp nâng tách lên, uống một ngụm. Giữa hai lông mày lập tức nhăn lại, Tsubaki khẩn trương nhổm người dậy, không phải là dị ứng hay gì đấy chứ?

"Nóng." Hắn nói, ngẫm nghĩ rồi mới bổ sung. "Rất đắng."

"Đúng, thật đắng đúng không? Nhưng đắng như vậy mới làm nổi bật được vị thanh ngọt nơi cuống họng sau mỗi lần uống." Tsubaki gật đầu, lại nâng tách lên chậm rãi thưởng thức. 

Ừm, trà hảo hạng miễn phí, vị cũng thật đặc biệt.

Nhác thấy có vẻ Doumeki không hứng thú gì với thứ nước vàng nhạt trong tách, Tsubaki bất đắc dĩ ngồi dậy, đưa sang một đĩa bánh kem dâu tây. 

"Anh có thể ăn chút bánh đi? Dù vị không sánh được với bánh tôi làm, nhưng kì thực vẫn không tệ." Tsubaki không nhịn được bản tính kiêu ngạo trẻ con, tự hào khoe khoang.

Doumeki dường như cảm thấy có chút thú vị, hắn cười cười. "Tôi không nhớ là cô đã nói có thể làm bánh, chẳng phải cô nói mình chỉ biết đánh nhau thôi sao?"

Tsubaki cũng chẳng thèm để ý đến sự chế nhạo trong câu, kiêu ngạo hất hàm. "Vậy nên đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, tôi chỉ cho duy nhất mình anh biết thôi đấy." Cô bất giác nở nụ cười thật tươi.

Anh thử nói ra bí mật này xem, xem tôi có dám làm gì anh không?

Trước sự đe dọa vô hình từ Tsubaki, Doumeki thế nhưng cũng đáp lại bằng sự bình thản, anh chống hai tay vào tay ghế. "Chuẩn bị đi, chúng ta đến nơi rồi."

Tsubaki ngước nhìn ra cửa sổ, quả thật những đám mây đang lần lượt trôi nổi bay lên trên, khinh khí cầu đang dần hạ cánh.

Trên người Doumeki xuất hiện khí tức xa lạ mà ấm áp, Tsubaki cẩn thận luồn tay xuống hai đùi, tay kia lại vòng qua ôm lấy bờ vai, nhẹ nhàng nâng hắn lên, đặt vào chiếc xe lăn ở gần cạnh. Thân thể hắn cứng đờ, gương mặt hắn vặn vẹo có chút quái dị, nhưng cũng im lặng để mặc cho Tsubaki bố trí chỗ ngồi cho mình.

Trên đùi của Doumeki đang có một vết thương khá nặng, không thể tự mình đi đứng, mỗi lần di chuyển đều nhờ cậy vào chiếc xe lăn này. 

Tsubaki cũng không có thói quen nhiều lời, cô không hỏi nguyên nhân vết thương từ đâu ra, vì vậy nên chẳng ý kiến gì mà nghiêm chỉnh nghe theo mệnh lệnh từ thiếu gia.

Xe lăn chậm rãi di chuyển dọc theo hành lang kính, một bên là bầu trời đêm được soi sáng bởi ánh sáng nhu hòa từ mặt trăng, bên kia lại là những hộ vệ mặc đồ đen đứng xếp hàng thẳng tắp. Tsubaki đi theo sát bên Doumeki, đuôi mắt liếc thấy trong đám người kia thế nhưng lại có những gương mặt thân quen, là hai người cùng được tuyển vào hôm đó với cô.

Nhưng ánh mắt nhìn chòng chọc kia, họ đang căm hận gì vậy chứ?

Tsubaki khó hiểu, nhưng cũng không mấy bận tâm, gót giày vẫn nhẹ bẫng không phát ra tiếng động, sải bước trầm ổn đi theo cậu chủ của mình.

Dưới bầu trời đêm đen lạnh lẽo, khinh khí cầu khổng lồ mang gia huy của gia tộc Tamamo như một con quái thú khổng lồ dùng thân hình thô kệch che đi ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao, chậm chạp hạ dần độ cao, đáp xuống thành phố Redbean.

Cánh cửa dưới khoang khinh khí cầu ầm ầm mở ra, từ bên trong phả ra từng làn khí mỏng do chênh lệch nhiệt độ, khiến nhân hình những người đang đi xuống có phần mờ ảo.

Doumeki ở giữa đám người, hắn an tĩnh ngồi trên xe lăn, áo khoác len Cashmere chẳng biết là do kiểu dáng hay kích cỡ rộng rãi làm cho thân hình hắn có phần mong manh gầy yếu. Hắn hờ hững dùng bàn tay chạm nhẹ vào cằm, mơn trớn như một thói quen, trông tùy ý nhưng lại bộc lộ vài phần khí chất tao nhã. Đôi mắt mang sắc đen có thể sánh với bầu trời đêm nhìn thẳng, khuôn mặt tinh xảo không biểu lộ cảm xúc, nhìn qua cảm thấy kì thực so sánh độ lạnh nhạt của hắn với thời tiết bên ngoài thì cũng không sai tí nào.

Sân bay chuyên dụng của gia tộc Tamamo, dưới ánh đèn pha chói mắt đã có một hàng dài những người mặc vest đen cứng nhắc xếp thành một đội hình nghiêm chỉnh, trên ngực áo đều gắn gia huy hào nhoáng của nhà Tamamo. Bọn họ đều giữ vẻ mặt vô cảm, hai tay chắp sau lưng, chân dang rộng ngang vai, mắt nhìn thẳng về phía trước. Trông cực kì giống một băng đảng xã hội đen hay tổ chức ngầm đáng sợ.

Tsubaki thực sự bó tay với phong cách của cái gia tộc này.

Từ khinh khí cầu đến chiếc xe Limosine chở thiếu gia là một quãng đường không ngắn cũng không dài. Tsubaki giúp Doumeki đẩy xe lăn, sải bước đi thẳng đến ô tô đang đậu. Dọc đường có không ít ánh mắt mặc dù đã có thu liễm nhưng vẫn bị cô nhạy bén nhận ra hướng vào hai người họ, nhưng chủ yếu vẫn là vào Doumeki.

Tsubaki cực kỳ không thích những ánh mắt dù là hiếu kỳ, khinh thường, lạnh lùng hay gì đó khác đang hướng vào thiếu gia của cô, bọn hộ vệ ngu ngốc, bọn chúng tưởng rằng không ai biết chúng đang nghĩ gì ư?

Cũng chẳng biết vì sao, mỗi lần bản thân bị xúc phạm thì cô lại dửng dưng như không, còn khi người cô quan tâm bị đụng chạm, ngay lập tức sự kiềm chế của cô còn chẳng đủ dùng trong giây lát. Điển hình cho trường hợp này chính là lần cô nổi điên vì có một đám người dám mỉa mai mẹ Sara ngay trong biệt phủ của Alice.

Cơ mà làm sao mà thằng nhóc này... -Tsubaki còn không nhận ra cách thay đổi xưng hô bất kính của mình- ...làm sao cô có thể so sánh hắn với Sara chứ?!

Trong lúc Tsubaki còn rối rắm, Doumeki cảm nhận được sự bất thường trong động tác của cô, hắn ngẩng đầu, đôi mắt hơi xếch sâu thăm thẳm chạm phải đôi mắt hổ phách đang hoảng hốt của cô. Tsubaki như ếch nhìn thấy rắn, cả người cứng đơ không nói được câu nào, cô chỉ thấy mặt mình nóng ran một cách bất thường.

Suốt một đường về khách sạn, Tsubaki lần đầu tiên giữ khoảng cách với Doumeki.

---------

Tsubaki đứng trước gương, trên người là lễ phục màu đen theo phong cách Gothic dài tới gót chân, tinh xảo đẹp đẽ tới từng đường kim mũi chỉ. 

Cô nghiêng người xem xét, từng tầng từng tầng váy mềm mại như lụa, uyển chuyển như sóng, chuyển động theo mỗi bước chân. Chất vải nhẹ nhàng, mịn mượt như nhung, nâng niu tôn lên nước da hồng hào khỏe mạnh. Tsubaki mang đôi giày gót thấp đính những đóa hồng sa-tanh, mái tóc ngắn được chải gọn, gắn thêm một chiếc nơ bướm lụa màu lam, trông vừa tao nhã lại quý phái.

Bên ngoài phòng thay đồ, Doumeki đã sớm được Tsubaki "giúp đỡ" thay một bộ lễ phục mang hoa văn cùng gia huy đặc trưng của gia tộc Tamamo, hắn im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trên mặt mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh nhạt ảm đạm, song đôi mắt lại ánh lên những tia nhìn kì lạ, cũng không biết hắn đang suy nghĩ những gì trong đầu.

Tsubaki bước ra, cẩn thận quan sát ngoại hình của hắn một lát, sau khi cảm thấy hài lòng cô mới nâng hắn lên xe lăn, đưa hắn ra ngoài, một mực giữ thái độ "Anh không nói gì thì tôi cũng không nói gì cả."

Tsubaki đi theo sát Doumeki, cả hai cùng lên chiếc xe đã đợi sẵn, đi đến tòa nhà đồ sộ nhất thành phố Redbean, khách sạn Vicola - nơi diễn ra buổi đấu giá trứ danh của chốn hào hoa này.

Theo thông lệ hằng năm, buổi đấu giá sẽ được tổ chức ở một nơi cố định, và ban tổ chức đã chọn khách sạn xa xỉ nhất - khách sạn Vicola. Đấu giá Redbean có hai điểm khác với những cuộc đấu giá khác. 

Thứ nhất, nó hoàn toàn dành cho tầng lớp quý tộc. Kể cả khi bạn có là thủ tướng, quan chức cấp cao, doanh nhân giàu có đến mấy, nếu bạn không mang trong mình dòng máu hoàng tộc, quý tộc thì bạn không có tư cách tham gia.

Thứ hai, nguồn cung cấp những vật phẩm đấu giá chỉ có ban tổ chức biết được, nhưng hầu hết sẽ là những cổ vật có tuổi thọ lên đến vài ngàn năm thuộc về tầng lớp quý tộc của những thế kỉ trước. Nói đây đồng thời là một buổi triển lãm các cổ vật cũng không sai.

Thiết bị liên lạc dưới hình dạng hoa tai kim cương phát ra âm thanh "rè rè", Tsubaki đưa tay lên mở tín hiệu, một lát sau giọng của một người đàn ông trung niên đã truyền tới.

"Siren, đội 1 và 3 đã tập hợp bên ngoài phòng đấu giá, đội 2 đang quan sát từ tòa nhà đối diện, đội 4 và 5 sẽ rải rác xung quanh khách sạn Vicola, cô là người duy nhất đi theo bên cạnh thiếu gia, nhớ làm cho tốt nhiệm vụ của mình, tất cả theo kế hoạch."

Nói rồi liền tắt liên lạc, không để cho Tsubaki kịp thốt lên tiếng nào.

Bàn tay Tsubaki siết chặt, nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn hòa, biểu lộ sự phẫn nộ đang nổi dậy trong lòng. 

Cô ghét thằng cha đội trưởng đó, cực kỳ ghét!

Kể từ lúc đến gặp gã để bàn bạc kế hoạch, rõ ràng đã thấy hai bên xung khắc nhau rồi. Hỏi ông trời, làm gì có ai vừa mới gặp đã nói một câu "Cô là Siren? Tên cô giống như tên của loài quái vật nửa người nửa cá chuyên mê hoặc đàn ông ngoài biển đó sao?" Đã vậy còn cười nửa miệng, giọng điệu làm người ta vô cùng khó chịu "Mong cô sẽ bỏ qua cho thiếu gia nhà chúng tôi nhé."

Tsubaki lúc đó quả thật chỉ muốn bẻ ngay cái chân bàn bên cạnh, tống đầy họng gã ta mới thôi. Quái vật nhà anh, mê hoặc nhà anh, thiếu gia nhà anh, tôi đây cóc thèm!

Sao trên đời lại tồn tại loại người như thế chứ!

"Làm sao vậy?"

Âm thanh khàn khàn từ tính vang lên, kéo Tsubaki thoát khỏi việc điên cuồng muốn nghiền nát hoa tai của mình. Cô miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng.

"Thiếu gia, buổi đấu giá này xong xuôi, tôi sẽ đi đòi nợ tất cả những kẻ khiến tôi khó chịu trong thời gian qua." 

Doumeki gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, thanh âm không chút thay đổi. "Ừm, vậy tôi giúp cô."

Tsubaki không tin vào tai mình, cô vừa nghe cái quái gì vậy?

Doumeki nhìn thấy khuôn mặt đần ra của cô, hắn sực nhớ trí thông minh của cô gái này kì thực không được cao cho lắm, liền bổ sung. "Coi như trả công cho cô."

Bấy giờ Tsubaki mới "Ồ" lên hiểu rõ, nể tình thiếu gia cho phép cô thưởng trà miễn phí lâu như thế, cô đành vui vẻ mà chấp nhận phần tiền công này vậy.

"Nhưng trước đó..." Tài xế cẩn trọng mở cửa xe, cung kính cúi người mời hắn bước xuống. Doumeki điền khiển xe lăn, tao nhã đưa một bàn tay về phía cô. "Hoàn thành tốt việc của cô đi."

Tsubaki khẽ cười, khuôn mặt chậm rãi chuyển thành thần thái xinh đẹp nhất, nhẹ vén tà váy dài, đưa một tay nắm nhẹ lấy Doumeki, cùng xuống xe, sóng bước tiến vào sảnh đường lộng lẫy của khách sạn Vicola.

Buổi đấu giá thành phố Redbean, sắp sửa bắt đầu.



(Au: Mình đã qua thời gian căng thẳng nhất nên từ giờ có lẽ tiến độ ra chap mới sẽ ổn định hơn, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình rất nhiều trong thời gian qua nhé, yêu thương nè <3 

À ngoài ra, mấy chap gần đây mình không được đầu tư chăm chút lắm, bạn nào thấy không ổn thì làm ơn góp ý giúp mình với, mình sẽ cố gắng sửa đổi để lần sau không tái phạm nữa TvT 

Thanks mọi người nhiều lắm >////<     )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net