Chương 4: Death is coming

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Chà chà, xem chúng ta có gì đây? Feitan~"

Người đàn ông có nước da ngăm, khuôn mặt góc cạnh sắc nét cùng mái tóc vàng ngắn ngủn hướng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm ba đồng bọn vừa trở về, không kiềm nổi nụ cười chế nhạo khi thấy được vết máu trên người cậu trai tóc đen thấp bé ở giữa.

"Câm đi, Phinks."

Feitan rít lên qua kẽ răng, mùi vị ngòn ngọt của máu còn đọng lại trong miệng càng khiến hắn điên tiết.

Lần đầu tiên trong cuộc đời chém giết, Feitan bị một đứa trẻ đánh đến hộc máu, thân thể khắp nơi đều có bết bầm tím, đã vậy còn để nó trốn thoát ngay trước mũi mình. Hơn cả những cơn đau nhức, hắn cảm thấy nhục nhã.

Sống nốt những ngày cuối cùng của ngươi đi thằng nhóc, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Sát khí nồng đậm ghê người toát ra từ Feitan làm bầu không khí xung quanh nơi trú ẩn của bang Ryodan ngưng trọng, mọi thành viên đều có cảm giác nặng nề bức bách.

Machi bước ra từ sau một cây cột, mái tóc tím hồng buộc gọn đung đưa theo từng bước chân, cô lạnh lùng chỉ vào một phiến đá miễn cưỡng cũng coi như sạch sẽ nhất ở đây.

"Nằm lên, cởi áo ra và yên lặng nếu muốn tôi chữa trị cho anh, Feitan."

Feitan làm theo lời Machi những vẫn không chịu chấm dứt những chuỗi âm thanh gầm gừ khó chịu phát ra từ cổ họng. Cô gái tóc tím hồng hừ lạnh, trên tay xuất hiện vô số sợi chỉ Niệm mỏng manh phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tựa như những tia sáng lấp lánh trong đêm, đồng loạt xuyên qua người Feitan. Machi tập trung dùng chỉ Niệm thăm dò tình trạng cơ thể hắn, trong đôi mắt sắc bén bỗng xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Gì đây? Anh gặp phải cao thủ đấy à." Machi chẳng thèm đặt câu nghi vấn, cô nở nụ cười mỉa mai. "Màng nhĩ bị tổn thương, da thân trên bị bỏng cấp độ 2, gãy 3 cái xương sườn, ngoài ra còn có dấu hiệu nhiễm độc cây Thủy Tùng, tôi tự hỏi tại sao anh vẫn còn chưa bị tê liệt, co giật đến tử vong?"

Mọi vết thương chỉ cần không chí mạng đối với những kẻ vào sinh ra tử đã sớm thành thói quen như bọn họ đều không đáng nhắc đến. Chỉ cần xử lý qua rồi dùng niệm nâng cao khả năng hồi phục là xong. Feitan vốn có thể làm việc đó rất thuần thục nhưng đấy chỉ là trường hợp vết thương của hắn không nhiễm độc Thất Tùng, trước khi dùng niệm giải quyết, phải đảm bảo ít nhất một nửa lượng độc trong cơ thể đã được giải, nếu không sẽ dễ gây ra tình trạng rối loạn, cơ thể bài xích chất độc trong khi niệm áp lại tác động đến nó, tất cả sẽ dẫn đến nguy cơ vì sốc kháng thể mà chết. Tuy Feitan chưa đến nổi thê thảm đến vậy nhưng quả thật cơ thể hắn đã bị dày vò cả mấy ngày nay không ít thì nhiều, đến nỗi ảnh hưởng đến các vết thương khác.

Nghe được những lời của Machi, Phinks phá lên cười không thèm kiêng nể gì, và điều đó càng làm sắc mặt của Feitan càng thêm đen kịt.

"Tôi không nghĩ một đối thủ nào có thể khiến cậu bị thương nếu như cậu-không-quá-chủ-quan, nhỉ?"

Thái dương Feitan nổi gân xanh, hắn giật giật khóe miệng gầm ghè với đồng bọn, ánh mắt sắc lạnh như muốn nói "Thêm một lời nữa, và ngươi sẽ phải im lặng vĩnh viễn."

"Nhưng sao chỉ mỗi Feitan bị thương trong khi Shalnark và Nobunaga vẫn bình thường? Không phải ba người làm nhiệm vụ cùng nhau sao?" Gã khổng lồ Franklin khoanh hai tay lại, khuôn mặt dữ tợn nghi hoặc thắc mắc.

Cậu thanh niên có khuôn mặt mang theo sự vô tư non nớt của trẻ con vò mái tóc vàng hoe của mình, cười ha ha trần thuật ngắn gọn lại toàn bộ câu chuyện, cố ý hạn chế đả động đến chi tiết 'thằng nhóc' kia, cậu biết nó là tử huyệt của Feitan bây giờ.

Nobunaga vứt bao vải chứa đầy bảo vật xuống sàn, chẳng thèm có lấy tí ti coi trọng, hắn thô lỗ gác chân lên một phiến đá, tà áo kimono vô ý bay lên, loáng thoáng lộ ra cái chân rậm đầy lông, làm thành một bộ dáng cực kì lưu manh. Đôi mắt hình tam giác ngược hơi xếch toát lên vài phần hèn mọn móc từ trong tay áo ra một vật, ném cho Shalnark một cách không thương tiếc rồi xoa bụng cười khà khà.

Shalnark bắt lấy vật kia, cẩn thận chùi chùi nó mấy cái bằng áo của chính mình, giơ lên cho đồng bọn xem.

"Đây là thứ rơi ra từ trên người thằng nhóc đó khi nó đào thoát, xem ra cũng đều là đồng nghiệp cả thôi." Cậu ha ha cười vui vẻ "Là Bloody Spell, tên này cũng biết nhìn hàng đấy, tôi cũng không ngờ viên ngọc quý này lại được trưng bày ở bảo tàng thành phố Chopline đâu."

Phinks khoanh hai tay lại, gương mặt góc cạnh hung hăng liếc nhìn thoáng qua, y hừ lạnh.

"Chỉ là một cục đá thì làm được quái gì!"

Shalnark mỉm cười lắc lắc ngón tay, chạy đến nơi đặt máy tính chuyên dụng của mình ở trong góc, bắt đầu thao tác kết nối dữ liệu. Chỉ mấy phút sau, cậu nghiêng người sang một bên để đồng bọn có thể nhìn thấy những gì đang hiện ra trên màn hình, trên khuôn mặt thanh niên non nớt mang theo ý cười sáng lạn.

"Bloody Spell đã từng là một viên ngọc nổi danh nhất nhì thế giới hàng chục năm về trước, nhưng vì một số lý do, hm, cái này không nói rõ, mà số lượng người muốn sở hữu nó ít dần." Shalnark phóng to tấm hình một người đàn ông "Đây là người duy nhất đã thuê một tổ chức ngầm lấy về cho ông ta Bloody Spell, tiền thưởng tầm trung nên cũng chẳng mấy ai chịu nhận, ngoài 3 kẻ này."

Các con nhện bất giác đổ dồn sự chú ý của mình vào ba tấm hình trên màn hình máy tính. Shalnark chậm rãi chỉ vào từng tấm hình, dùng giọng nói rõ ràng nhưng xen lẫn chút cảm giác phức tạp mà giải thích.

Tấm đầu tiên là một người đàn ông thân hình lùn tịt với khuôn mặt nhỏ thó, ánh mắt ti hí như chuột, bộ dạng lén lút gian xảo. "Tên này là một Hunter nghiệp dư, chủ yếu hoạt động trong giới Mafia, ngoại hình, độ tuổi, kĩ năng, năng lực niệm đều hoàn toàn khác với thằng nhóc hôm đó. Nhưng trên hết là hắn đã bị Feitan..." Shalnark ngừng một chút nhìn qua tên mặt đen nào đó đang quay lưng với bọn họ bày ra một bộ dạng khinh thường "...truy tìm và giết chết hôm qua."

Chúng con nhện gật đầu, điều này quả thật là loại hành động Feitan có thể làm, tiếp tục nào, bọn họ đang tò mò muốn chết đây.

Tấm tiếp theo là một cô bé nhỏ nhắn có làn da trắng mịn như sứ, mái tóc vàng uốn lọn buộc thành hai chùm hai bên, cô bé mặc một chiếc váy xòe màu hồng rực rỡ - cùng màu với đôi mắt to tròn tinh nghịch, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một tiểu loli khả ái. Shalnark có chút ngập ngừng đọc lên thông tin về cô bé "Đây là Biscuit Krueger, Hunter Châu Báu của Hiệp Hội Hunter, tôi nghĩ đây là kẻ có khả năng là người hóa trang thành thằng nhóc ở bảo tàng Chpline hôm đó nhất, nhưng theo thông tin trên web Hunter thì hiện tại bà ta đang thực hiện một nhiệm vụ ở một lục địa phía Bắc, nhiệm vụ này công khai nên tôi dám chắc về sự chính xác của nó."

Vậy kẻ còn lại chính là kẻ chúng ta cần tìm.

Tất cả mọi con mắt trong căn phòng tối đều dồn về phía Shalnark, cậu thanh niên nuốt một ngụm nước bọt trước ánh nhìn hau háu của đồng bọn, chậm chạp nhấn chuột vào tấm hình cuối cùng.

Màn hình hiện lên một thân ảnh nhỏ bé được bao bọc bởi một tấm áo choàng màu đen, hình rất mờ, hiển nhiên là bị chụp trộm lúc đang di chuyển. Ánh sáng không đủ khiến bức hình càng thêm tối tăm, người trong ảnh như ẩn nấp trong bóng đêm, khiến người ta không thể nhận biết. Tấm áo choàng bảo bọc thật kĩ chủ nhân nó, chỉ lộ ra phần cằm trắng mịn cùng xương quai hàm nhỏ nhắn, toát lên một vẻ bí ẩn mơ hồ.

"Người cuối cùng..." Shalnark đọc lên những thông tin cậu tìm thấy "Là một sát thủ được biết tới với cái tên Vô Diện Nhân, trước nay chưa từng lộ mặt, không rõ giới tính, không rõ xuất thân, năng lực bí ẩn, nổi tiếng bởi khả năng hoá thân thành nhiều nhân dạng. Có lời đồn rằng cậu ra không bao giờ xuất hiện với hai diện mạo hoàn toàn giống nhau." Chẳng hề liên quan gì đến thằng nhóc con có khả năng đá một cú vào người Feitan.

"Chính là nó!"

Tiếng rít của Feitan vang vọng khắp căn phòng, đâm xuyên qua màng nhĩ của từng con nhện. Nobunaga co giật chân mày, tức tối xuất kiếm định nhảy lên chém Feitan một nhát vì âm thanh kinh khủng kia nhưng lại bị những sợi tơ niệm của Machi giữ lại, mặc kệ tên võ sĩ lăn lộn kêu gào kia, cô gái tóc tím nhíu mi nghi ngờ.

"Sao ngươi lại dám chắc chắn như vậy? Tấm ảnh kia căn bản không thể định dạng rõ một người, tướng mạo hắn rất bình thường, Feitan." Đa phần những thiếu nữ bây giờ đều có xương quai hàm thanh mảnh cùng làn da trắng mịn như vậy.

Khoan!

Thiếu nữ...?

Machi lần đầu tiên ngẩn người.

"Chắc chắn là nó, kẻ có một vết bớt hình thù kì lạ ở phần da giữa xương quai hàm và mang tai!"

Shalnark giật mình phóng to tấm ảnh, khẽ "A" lên một tiếng.

Vết bớt quả đúng là có thật như lời Feitan nói, có điều nó rất nhỏ, vị trí lại vừa khéo nên nhìn xa còn tưởng nhầm là một chiếc hoa tai.

Kì quái, Feitan lãnh khốc ngạo mạn xưa nay chỉ hứng thú với chém giết lại có khả năng quan sát vi diệu thế này từ bao giờ vậy?

"Ồ? Có chuyện gì thú vị sao?" Một cô gái có khuôn mặt lạnh lùng cùng mái tóc vàng ngắn trẻ trung dẫm nhẹ gót giày cao gót, thuần thục tiến từ ngoài cửa vào. Đôi mắt sắc xảo hướng đến đám con nhện đang tụ tập quanh máy tính của Shalnark chợt lóe lên vài tia ngạc nhiên. Chúng con nhện có đời nào cùng ngồi một chỗ nói chuyện sôi nổi thế này à?

"Mừng trở về, Pakun. Bang chủ đâu?" Phinks ngậm một cọng rơm trong miệng, dùng hai tay gối sau đầu, lười biếng nằm dài trên phiến đá.

"Ở phía sau, cùng với Ubo." Cô gái luồn tay vào nhẹ nhàng vuốt tóc, không nhanh không chậm trả lời.

Machi nhác thấy Pakunoda - thành viên nữ hiếm hoi của băng, đồng thời cũng là đồng đội thân thiết của mình, lập tức nhổm người dậy đi tới cạnh Pakunoda. Machi chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân ầm ầm thô lỗ khiến tòa nhà chấn động mạnh.

Gã khổng lồ cơ bắp vạm vỡ Ubogin phủi phủi cánh tay lông lá của mình, khó chịu cúi người để đi lọt qua cánh cửa nhưng không thành, Ubo nổi điên đưa tay đấm một phát lên bức tường cạnh đó, gã ung dung đạp lên từng miếng đất đá vỡ vụn và bước vào. Trên môi là nụ cười điên cuồng như thường lệ, khoe ra hàm răng sắc bén ghê rợn.

"Này này lũ các ngươi, có chuyện gì thú vị lại đi giấu ông đây sao!"

Nobunaga khinh bỉ liếc đôi mắt tam giác ngược của mình, trao cho tên rậm lông kia một cái nhếch mép mỉa mai.

"Chúng ta chỉ là đang nhàn hạ chiêm ngưỡng dung nhan kẻ thù của anh bạn nhỏ nhắn nào đó thôi, Ubo."

Tiếng vút xé toạc không khí hướng về tên kiếm sĩ đâm tới trong tích tắc, lưỡi kiếm lạnh băng sắc nhọn được phóng đi bởi một lực đạo không lớn nhưng vô cùng chính xác, bất cứ ai cũng có thể cảm thấy sự điên cuồng ẩn chứa trong thân kiếm.

Nobunaga nhanh chóng né tránh, gã nổi giận rút thanh gươm bên hông ra, mũi gươm thanh lãnh nhọn hoắt hướng về phía Feitan.

"Tên khốn! Xông lên đi, hôm nay ông nhất định phải chém chết ngươi!"

Ubogin chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như sắp có đánh nhau, gã thích!

Cười một tiếng như sấm rền vang dội, Ubogin hưng phấn xông lên, sẵn sàng cùng hai đồng bọn đánh nhau một trận ra trò. Hương vị của máu trong tưởng tượng lại làm gã điên cuồng rồ dại, lăm le xông vào bất cứ lúc nào.

Bầu không khí tẻ ngắt thoáng chốc đã bị sát khí bao trùm, ba kẻ điên của Genei Ryodan tựa như những con mãnh thú, không, phải nói là quái thú đang giương vuốt, thần trí dần nhuốm màu máu tươi, cơ bắp căng lên hưng phấn, kinh nghiệm chiến đấu tích lũy một thời gian dài sẵn sàng cho một cuộc chiến không hồi kết.

Machi bực bội nhìn lũ ngốc chỉ biết làm theo ý mình, chẳng thèm suy nghĩ đến hậu quả phía trước. Náo loạn thế này làm sao có thể kể cho Pakunoda biết chuyện gì đã xảy ra chứ?

Cô gái tóc vàng đứng cạnh Machi đưa tay ấn ấn thái dương, sự tò mò đối với hành động của các con nhện chẳng lớn bằng cơn đau đầu đã hành hạ cô từ sáng đến giờ. Lần này ra ngoài với bang chủ có hai thành viên, Pakunoda và Ubogin. Họ cùng đến Phố Sao Băng để giải quyết một số chuyện với hội đồng nguyên lão - tập hợp mấy lão già tự cho mình cái quyền đứng đầu trong mọi việc. Ubo lần này được mặc sức đại khai sát giới, sức mạnh như quái thú cùng khả năng chiến đấu không điểm dừng kia của gã có lẽ là lý do mà Bang chủ chọn gã đồng hành. Pakunoda dĩ nhiên được miễn tham gia mấy vụ chém giết khi không thực sự cần thiết. Cô chỉ dùng năng lực niệm của mình để tìm kiếm thông tin trong đầu mấy lão già không biết xấu hổ kia, và nó thực sự bòn rút của cô quá nhiều sức lực. Ai mà biết được sao mấy tên nhăn nheo kia lại trữ quá nhiều thông tin vô dụng trong đầu chứ?

'Cạch'

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng, nhỏ xíu tới mức gần như tĩnh lặng nhưng lại truyền đi một cách rõ ràng vào thính giác của các con nhện, mọi hành động của chúng đều ngừng lại ngay tức khắc. Đôi giày da màu đen nhiễm đôi chút hạt bụi, bước từng bước vững vàng không tiếng động đi tới. Chrollo Lucifer dẫm lên một phiến đá, Tây trang phẳng phiu sạch sẽ cũng nhuộm màu bóng đêm, hắn đút tay vào túi quần, đôi mắt đen tinh thuần thánh khiết trong veo khiến người ta lầm tưởng đến đôi mắt của một đứa trẻ non nớt chưa từng nhúng tay vào chuyện đời. Hắn tùy tiện tháo ra băng trán, dưới tóc mái mơ hồ ẩn hiện hình xăm nghịch chữ thập tinh xảo.

Chrollo không làm gì, cũng không lên tiếng. Nhưng bầu không khí xung quanh bỗng chốc đông cứng, mọi con nhện đều cảm nhận được khí áp nặng nề đặt trên người mình, nhất là ba tên không biết sống chết kia. Không phải niệm, đây chỉ là khí tức của bang chủ bọn họ, nó không hề làm tổn hại đến bất cứ ai, nhưng lại mơ hồ tạo nên một loại uy hiếp khiến chúng con nhện theo bản năng tuân theo.

Bang chủ lẳng lặng đưa ánh mắt không cảm xúc quan sát những thành viên trong băng, lướt qua ba kẻ vừa định gây rối kia, rồi dừng lại ở chỗ màn hình của Shalnark.

Đôi mắt trong suốt ánh lên vài tia dao động, Chrollo nhướn mày. "Shalnark, phiền cậu có thể nói tôi nghe những gì đã xảy ra không?" Giọng điệu là câu cầu khiến nhưng 100% chúng con nhện suy ra là câu mệnh lệnh. Shalnark nhún vai bất đắc dĩ, bước lại gần bang chủ, trần thuật đầy đủ những gì đã xảy ra.

Chrollo chăm chú lắng nghe đồng bọn của mình nói, bàn tay theo thói quen đưa lên che miệng- hành động quen thuộc mỗi khi hắn đang suy nghĩ. Bất giác, trên khuôn miệng vẽ ra một đường cong nhẹ, hắn nhìn bức ảnh trên màn hình, lẩm bẩm lại cái tên ấy bằng giọng nói không nghe ra bất kì cảm xúc nào.

"Vô Diện Nhân?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net