Chương 9: Scared

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tôi gặp được người, tôi nhung nhớ người. Thành phố này, chốn yêu đương trời định. Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi." (*)

Thanh âm dịu dàng, chậm rãi, nhỏ nhẹ tới mức nếu không để ý thì chẳng thể nghe thấy từng tiếng từng tiếng phát ra từ góc khuất tối tăm của chiếc lều rách nát.

Đứa trẻ dựa nửa người vào chấn song nơi góc lồng, cánh tay gầy guộc tàn tạ, đầy dấu tích bị tra tấn, đánh đập vươn lên, hướng về bầu trời đêm lấp ló qua lỗ hổng trên thành lều, cố chấp không buông xuống như thể đó là hi vọng, cũng là chấp niệm duy nhất còn có thể bấu víu.

Ánh trăng dường như tiếc thương, sẵn lòng sẻ chia chút ánh sáng của mình, vừa đủ lọt qua lỗ hổng kia, nhẹ nhàng bao bọc lấy khuôn mặt đứa trẻ.

Đứa trẻ đắm mình dưới ánh trăng, đôi mắt hổ phách trong suốt hiện lên tinh khôi sạch sẽ, vô cùng đối lập với mái tóc vàng vọt khô xơ đầy ghét bẩn. Đôi mắt ấy dường như là thứ duy nhất ở nơi bẩn thỉu này có thể rũ bỏ tất thảy nhơ bụi, đem tất cả sự xinh đẹp, thanh thuần của mình, đọ sức với ánh trăng.

Đêm ở Lilith, vậy mà đẹp quá.

----------------------------------------------------

Khi mắt Tsubaki mở ra lần nữa, cô phát hiện cơ thể mình đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong ánh nắng.

Thân thể vừa mới hồi phục không bao nhiêu đã phải gồng lên run rẩy. Tsubaki ngay lập tức khép mắt lại, thông qua làn da ửng hồng nhạy cảm, Tsubaki có thể cảm nhận được hướng Mặt Trời đang chiếu đến mình. Mẹ nó thế mà lại ngay chính giữa!

Tên khốn nào đã để cô nằm ở nơi quái quỷ này vậy?!

Khổ sở nhắm chặt mắt, cố gắng xoay xoay cần cổ, vùi mặt vào mái tóc lòa xòa trên gối, cô hi vọng nó phần nào giảm bớt sự khó chịu kinh khủng này.

Tsubaki thảm hại chịu đựng sự giày vò kéo dài suốt hai giờ, cuối cùng thì Mặt Trời cũng lười biếng theo mây bỏ về sau lưng núi nghỉ ngơi. Hoàng hôn tuy còn đó những không còn gắt gao như trước. Tsubaki thở phào, nếu kéo dài hơn nữa sợ là cô cũng chịu không nổi, cố gắng nâng người ngồi dậy, một trận choáng váng lại kéo đến.

Tsubaki đưa tay sờ sờ, vết thương trên lưng đã được băng bó tốt, cô ngồi lẳng lặng không động đậy một lúc rồi mới đặt chân bước xuống. Quay đầu lại mới phát hiện thì ra nãy giờ cô không nằm trên giường, mà là một chiếc ghế dài to lớn hình dáng quái dị, thành giường khắc những hoa văn thường thấy trên những lá bài, làm cô đột nhiên nhớ tới một người...

Tsubaki kinh hoảng.

Bố trí trong căn phòng rõ ràng là dành cho chủ tầng, trên ghế salon bên ngoài thậm chí còn có cả một bộ đồ chú hề lấm tấm máu.

"Ôi cái..." Con mẹ nó chứ!

Đây rõ ràng là phòng của Hisoka!

Tsubaki phát rồ, những kí ức về trận đấu lúc đó như một cuộn phim quay chậm, mà chính căn phòng này chính là nút Replay. Phản ứng đầu tiên của Tsubaki chính là dùng cước bộ nhẹ nhất, tốc độ nhanh nhất, không quay đầu lao về phía cánh cửa. Hầu như toàn bộ sức lực mới khôi phục đều đã dồn hết vào một loạt động tác này.

Chỉ còn năm bước chân nữa, Tsubaki có thể thoát ra khỏi đây, cô gấp đến nỗi tay cũng vươn ra, túm lấy tay nắm cửa, dùng sức kéo xuống.

"Táo Nhỏ~ sao mới tỉnh dậy đã chạy trốn như thế, giống như sợ hãi ta ăn cưng vậy~"

Tay nắm cứng đờ, không thể động đậy.

Tsubaki cứng ngắc quay người, trước mặt là Hisoka đang thản nhiên khoanh tay dựa vào cửa kính phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn che đi bộ phận quan trọng đó, cơ bắp cũng cơ hồ lộ hết cả ra, trên làn da thậm chí còn đọng những giọt nước trong suốt. Mái tóc nhuộm lòe loẹt do dính nước nên rũ xuống hết cả, thậm chí nước còn nhỏ từng giọt ' tong tong' xuống sàn, che đi hết phần trán cao rộng của hắn ta, khuôn mặt cũng sạch sẽ những hình vẽ chú hề.

Bộ dáng mê người này của Hisoka hoàn toàn thừa sức đánh gục bất kì trái tim thiếu nữ nào, nhưng đáng tiếc lại vô tác dụng với Tsubaki.

Điều bật ra đầu tiên trong đầu Tsubaki khi nhìn thấy hắn lại là:

Thôi xong rồi... kì này chắc hắn 'ăn' mình thật quá...

Xin đừng khinh bỉ tâm hồn không có một tí lãng mạn nào của Tsubaki, đừng quên đến bây giờ cô cũng mới chỉ là một bé gái 12 tuổi, vẫn còn là nhi đồng, nhi đồng, nhi đồng!!!

Nhìn thấy cô gái trước mặt run cầm cập, Hisoka lần đầu tiên tự vấn đối thủ kinh ngạc ngày hôm qua cùng Tsubaki bây giờ rốt cuộc có phải cùng một người hay không?

"Ta không làm hại cưng đâu, Táo Nhỏ aha, ha ha ha~"

Hắn lại bày ra nụ cười híp mắt yêu thích, không rõ tại sao lại có chút cảm giác như đang dụ dỗ người ta.

Tsubaki hết hồn khi thấy hắn cười, tên hề này chỉ cười khi hắn hưng phấn, hoặc là khi hắn muốn giết người, cả hai trường hợp trên cô đều không thể chống trả lại đâu huhuhu!

Tsubaki quyết định giữ im lặng là vàng, Hisoka thấy vậy cũng chỉ nheo mắt, tiến đến ghế sopha ngồi xuống, thảnh thơi chờ đợi, khuôn mặt chẳng hề có ý phiền hà.

Cô gái rốt cuộc cũng chịu không nổi, khẽ khàng bước lên một bước, nhẹ giọng: "Hisoka, anh có thể cho tôi ra khỏi đây không?" Mỗi lần nói chuyện với tên này, tim cô cũng không kìm được mà run rẩy sợ hãi. Kiểu người như Hisoka, một giây trước có thể nói cười cùng ngươi, một giây sau đã liếm bàn tay vấy máu ngươi, thẳng thừng bỏ đi. Cho dù quả thực Tsubaki đã thắng hắn một trận, nhưng cô không tin mình mạnh hơn hắn chút nào, cô cũng không phải Mary Sue. Nếu là đấu một trận ở bên ngoài, có khi giờ này cô đã chết mất xác rồi cũng nên. Vì cái mạng nhỏ, kiểu người này tốt nhất đừng kết giao!

"Không đâu." Chẳng do dự đã từ chối.

"..." Tsubaki siết chặt tay, lòng thầm rủa xả tên hề chảnh chọe này 100 lần. "Giữ tôi lại không có ích gì cho anh cả, Hisoka, chi bằng chúng ta đường ai nấy đi, được không?" Tsubaki một làn nữa dùng âm giọng mềm nhẹ nhất để thương lượng với hắn.

Hisoka nhướn mày, khóe môi nhếch lên thích thú: "Cưng ở phòng ta một ngày, giành mất chỗ ngủ của ta suốt đêm, lại còn được ngắm thân thể tuyệt mĩ của ta, coi như đã quá tiện nghi cho ngươi rồi đi?" Ý của hắn là: Giữ lại đúng là không có ích gì, nhưng thả đi chẳng phải hắn lỗ lớn sao?

Con mẹ nó ai thèm ngắm thân thể nhà anh!

Tsubaki tức điên! Xin lỗi nhé, đây cũng có cả một căn phòng to oạch dưới kia, thèm gì chỗ này của anh chứ? Hơn nữa là ai mang tôi vào đây, đm, chỉ có mỗi anh thôi, chính anh đã bắt tôi đến thì sao giờ lại bắt bẻ tôi nữa, quỷ hẹp hòi!

Nhưng giận cũng giận thế thôi, Tsubaki không dám lên mặt với hắn...

(Tác giả: Không có nội hàm!)

" Hay là... chúng ta trao đổi đi...?" Tsubaki thận trọng thương lượng. "Anh để tôi đi, tôi mời anh một bữa cơm, sau này gặp lại vẫn là hảo hữu, ahaha..." Hảo hữu cái con khỉ!

Đến cô cũng khinh bỉ bản thân mình.

"Ồ? Cưng biết nấu cơm sao?" Hisoka hoàn toàn lờ đi hai vế kia, cặp mắt híp vừa dài vừa mảnh của hắn buồn cười nhìn cô.

Trong lòng ào ạt khóc thầm. "Biết..."

"Vậy thì nấu đi, vừa khéo là bữa tối." Hisoka gật đầu, nụ cười vẫn không tắt, cực kì khảng khái ra lệnh, còn chêm vào một câu: "Nếu hợp ý ta, đương nhiên sẽ theo ý cưng, còn nếu không..." Lưỡi đỏ thè ra liễm nhẹ một vòng quanh môi.

Nhìn nhìn đôi mắt sắc bén cùng bộ dạng khủng bố kia, một câu "Nhưng anh phải thả tôi ra trước." vừa chực nói ra lại nuốt vào bụng. Uhu hu cô sợ chết cái ánh mắt kia!

Cuối cùng, Tsubaki cực kì không có tí ti kiêu hãnh, cun cút chạy đi nấu cơm cho con người nguy hiểm có thể giết chết cô bất cứ lúc nào.

Cứng đờ nhận lấy xe đẩy nguyên liệu tươi ngon từ nhân viên phục vụ, cô rõ ràng mới chỉ than một câu "Chừng này đồ chỉ có thể làm một món thôi." khi nhìn vào tủ lạnh khổng lồ nhưng trống rỗng đến đáng thương trong phòng Hisoka.

Đem nguyên liệu chất lên bàn bếp, Tsubaki cảm giác như chọc phải tổng tài, tổng tài Hisoka giàu sụ đang chờ mình dâng lên bữa tối.

Ôi mẹ ơi...

Tsubaki hít một hơi sâu. Được rồi, chuyện gì nên tính để sau hãy tính, bây giờ mình nên chú ý hiện tại. Sai lầm một chút cũng có thể đưa lá bài Joker bất kì bay tới cắm vào cổ mình...

Tsubaki xốc lại tinh thần, đem các loại rau quả đi rửa sạch sẽ, cầm một con dao nhỏ khắc lên cải củ. Củ cải đường trắng bóng, Tsubaki dùng dao khắc xuống mấy đường, liền trở thành đủ loại hình dạng đều chằn chặn, cô còn tỉa tót lại vỏ ngoài, lập tức trở thành hoa cỏ xinh đẹp. Ớt bảy sắc thái hạt lựu, thành thạo bỏ đi hạt ớt khô cứng, đem đi xào cùng thịt lươn vừa mới ướp tốt. Tsubaki nhanh chóng lên lửa, đặt chảo dầu lên bếp, đến khi sôi sùng sục lập tức thả thịt gà đã cuộn thành một khối, bên trong nhồi nấm hương cùng vài loại thảo mộc vào. Những con tôm đã được bỏ vỏ trở thành miếng thịt trắng mềm, đem đến nấu cùng dưa vàng ngọt ngào, cuối cùng là món súp sao rong biển.

Động tác của Tsubaki nhanh nhẹn, lại không có một bước dư thừa, cô trực tiếp dùng hai bếp, vừa lật vừa xào, vừa nêm nếm rất linh hoạt. Cả phòng bếp nhanh chóng tràn ngập âm thanh lách tách hấp dẫn của đồ ăn vừa chín tới cùng mùi hương cực lực mê người.

Hisoka đã sớm đi thay một bộ quần áo kì quái khác, khi mới bước ra khỏi phòng trữ đồ, khứu giác hắn hoàn toàn bị công kích bởi hương thơm mãnh liệt kia. Trong đôi mắt hẹp dài không giấu tia kinh ngạc, vậy mà cô gái kia thực sự ở lại nấu cơm cho hắn?

Hisoka khoanh tay dựa vào tường, lẳng lặng quan sát bóng người nhỏ nhắn tất bật kia. Tsubaki lúc này hầu như quên hết mọi sự tồn tại cùng những cảm xúc vốn nên hiện hữu trong đầu, sự chú ý của cô bây giờ chỉ đặt vào những món ăn mà mình làm ra.

Tsubaki từ nhỏ đã vô cùng trân quý đồ ăn, mỗi một nguyên liệu dù là rẻ tiền nhất đi nữa cũng có cách để nó trở thành một món ăn tuyệt mĩ. Cô xem cách mình làm ra mỗi một món ăn chính là sự kính trọng nhất dành cho vạn vật, tôn trọng nguyên liệu, tôn trọng bếp núc, từ lâu đã là một phần trong tính cách Tsubaki. Bởi vậy, không để bất kì cảm xúc hỗn loạn nào chen vào phá hỏng sự hoàn thiện của các món ăn chính là quy tắc tối cao nhất cô đặt ra cho mình.

Không bao lâu sau, Tsubaki đã mang các món ăn đã hoàn thành đến bàn ăn, nhẹ nhàng đặt xuống.

Hisoka ngửi thấy hương vị thơm ngon, màu sắc xinh đẹp của những món ăn kia, lần đầu tiên trong đời hắn thấy vị giác cùng khứu giác của mình đồng loạt bị công kích.

Tsubaki cẩn thận dọn dẹp lại bếp, sau khi rửa tay sạch sẽ đi ra ngoài, gã hề đó đã yên vị ở bàn ăn từ bao giờ.

"Nếm thử xem đi, xem ăn ngon hay không." Nấu ăn xong cảm giác thích thú nhất chính là đợi người khác đánh giá hương vị, Tsubaki hoàn toàn quên sạch sự căng thẳng ban đầu, mỉm cười háo hức nói với hắn.

Hisoka híp mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo đang ửng hồng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nhìn qua đã biết chế biến mấy món này không phải đơn giản. Cô lại vừa mới hồi phục sau hôn mê, lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy?

Nhưng hắn không nói ra thắc mắc của mình, thong thả cầm lấy dao nĩa cô đưa, đem một miếng thịt lươn bỏ vào miệng, nhai nhai vào cái, ngây ngẩn cả người.

Tsubaki cũng đã ngồi xuống đối diện, chăm chú hỏi hắn: "Vị thế nào? Có phải có chút mặn không?"

Hisoka không nói chuyện, lần lượt thưởng thức hết mỗi món ở trên bàn, động tác nhai nuốt cực kì chậm rãi từ tốn, dường như cố ý muốn chọc cô hồi hộp mà ngất đi.

Tsubaki không chịu nổi, gấp gáp hỏi hắn: "Thế nào, thế nào, đến cùng ăn có ngon không?"

Rau củ mọng nước, vỡ giòn sần sật trong khoang miệng, vị ngọt của thịt hài hòa cũng hương thơm của dưa vàng cùng nấm hương, mùi vị mới lạ đậm đà của lươn cùng ớt bảy màu, tất cả đều được hòa quyện, không những không đàn áp lẫn nhau mà lại còn khuếch đại năng lực kích thích vị giác, khứu giác và thị giác đến cùng cực. Hisoka lần đầu tiên quyết định sẽ ghi nhớ mãi hương vị mĩ thực này trong kí ức.

Hắn nghiêng đầu, biểu cảm vô tội mà nói ra những lời vô liêm sỉ: "Thì ra so với cưng~ Những món ăn cưng nấu đều đáng giá hơn mấy lần~~~"

Tsubaki lập tức có được cảm giác thành tựu, hắn vậy mà đang tán thưởng món ăn của mình, ý của hắn hẳn là rất tuyệt vời đi, ha ha ha ha ha ha~~~

Mặc dù cảm thấy đôi chỗ hơi là lạ, nhưng mà vì quá vui, cô dứt khoát bỏ qua chuyện đó.

"Vậy bây giờ anh thả tôi đi đi, anh đã hứa rồi." Tsubaki dứt khoát đập bàn đứng dậy, cô không thể mềm mỏng mãi, hắn sẽ ức hiếp cô mất.

Hisoka chống cằm, nhìn cô không chớp mắt hồi lâu. Tsubaki bị nhìn đến ngứa ngáy, buột miệng: "Anh làm sao thế?"

"Ừm-- Năng lực có thể ngưng tụ máu của chính mình, điều khiển dưới bất cứ dạng nào để tấn công đôi phương, ngoài ra còn có phương thức cận chiến và kĩ năng hoàn mỹ, dù cho tốc độ không nhanh nhưng sức lực không phải mạnh bình thường thôi đâu ha ha~" Hisoka lại híp mắt, cổ họng hắn tựa như dây cung, chậm rãi mà chính xác bắn ra từng lời như mũi tên nhọn, hoàn toàn thấu tỏ năng lực của Tsubaki.

Tsubaki chết trân, một cử động nhỏ cũng không làm được.

Cô phát sầu trong lòng, sao gã hề này biến thái tới mới cái gì cũng biết hết vậy?

"Sức mạnh bộc phát trong những phút cuối, cưng vẫn còn chưa kiểm soát được đúng không~ Lúc đó cưng nhìn như con rối vậy, bị chính năng lực của mình điều khiển, vẫn còn non quá." Hisoka tỏ vẻ tiếc nuối. "Nếu là bên ngoài, có khi chẳng cần tới ba chiêu, cưng đã bị ta, hoặc là những Niệm nhân khác giết mất rồi~?"

Không phải có khi, mà là chắc chắn!

Tsubaki hiểu rõ hắn đang muốn nói đến điều gì, chỉ là bây giờ muốn khống chế cũng không dễ, thân thể chưa trưởng thành, nhiều chuyện không thể nào cưỡng cầu.

Sức mạnh bộc phát quá sớm cũng có tác hại của nó.

"Hisoka, quân tử nhất ngôn, anh đã hứa để tôi đi." Tsubaki chớp mắt, nhìn thẳng vào Hisoka, không muốn đề cập yếu điểm của mình cho bất cứ ai, đặc biệt là tên hề nham hiểm này.

"Ha ha? Cưng muốn rời ta mà đi sớm như vậy?" Hisoka tiếc nuối, thở dài một tiếng. "Vậy thì nhân lúc ta còn chưa ngồi dậy, cưng có thể đi, nếu ta đứng lên mà cưng còn ở đây thì đừng trách ta đó..."

Câu còn chưa nói hết, trước mắt hắn đã trống không.

Tsubaki lao đi như một cơn gió, khiếp hãi bật tung cửa chạy ra ngoài.

Hisoka hắn còn chưa kịp chớp mắt.

-----------------------

( (*) câu nói này được trích từ tác phẩm Người tình của nhà văn Marguerite Duras)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net