Chương 2: Kyoto X Lưu manh X giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba tháng kể từ ngày khai trường diễn ra.

Đồng nghĩa với việc cô xa nam thần ba tháng.

Haru ủ rũ nằm gục ra bàn, đôi mắt màu xanh mê mang nhìn ra ngoài, mang theo vẻ ấm áp và thơ ngây của thiếu nữ.

Mái tóc xanh dài xoã tung sau lưng, mềm mại như tơ lụa khiến người khác nhịn không được muốn vuốt ve.

"Nam thần..." Cô nghịch nghịch chiếc cúc áo trên bàn, cầm nó giơ lên cao cùng mặt trời ăn khớp: "Không biết đưa cúc áo làm gì? Lẽ nào không cẩn thận rơi ra sau đó ngượng ngùng không dám ném đi nên đưa mình?"

#thiếu nữ, thanh tỉnh!#

#tình thương của ngươi thấp đến đáng thương#

#Akashi sẽ khóc!#

#mặc niệm cho ngươi Akashi#

Cảm thấy mình đoán trúng thiếu nữ tự mãn cười một cái, cuối cùng cẩn thận cất nó vào trong một cái túi thơm.

"Vẫn là giữ cẩn thận đi. Lần đầu tiên thu được đồ của nam thần.."

#thật sự?!#

#nhớ lại đi thiếu nữ!#

"Haru-chan~!"

Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của mẹ, cô lật đật đi xuống, miệng giật giật:

"Dạ!"

"Ba nó vừa gọi điện về, nói chúng ta chuẩn bị đồ đạc để chuyển tới Kyoto đấy."

"Kyoto?" Haru nhướng mày, cô phiền chán gãi đầu: "Thật là...lại phải chuyển nhà sao?"

"Hết cách." Aisha mụ mụ đặt điện thoại xuống, thở dài: "Công việc của ba con bắt buộc phải chuyển nhà thôi..."

"Thật muốn mổ bụng lão giám đốc điều hành."

Haru hung tợn nắm chặt tay, ghét bỏ đi lên lầu. Aisha mụ mụ cũng không mắng Haru vô lễ vì chính bà...cũng muốn thế ha hả.

___Lão tử là phân cách tuyến, ý kiến gì không?__

"Mẹ~" Haru ngáp một cái, "Đến nơi rồi sao?"

"Ừ. Chúng ta sẽ ở chỗ này." Aisha mụ mụ và Aisha ba ba đặt hành lí xuống, cười. "Haru-chan, nếu nhàm chán con có thể đi chơi một chút. Dạo này học tập căng thẳng con hẳn là nên đi thả lỏng chút."

"Vâng..."

Haru không tình nguyện đáp. Cô rã rời đứng dậy đi ra ngoài.

Không thể không nói Kyoto là một nơi vô cùng thích hợp để đi du lịch. Khung cảnh cổ xưa nơi đây có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đặc biệt là khi những chiếc lá bắt đầu chuyển sang màu đỏ, cả Kyoto như rực lửa.

Và cũng không thể phủ nhận, nơi đây là nơi diễn ra rất nhiều cuộc ám sát, cùng với...tệ nạn xã hội.

Haru mặt cắt không một giọt máu nhìn đám người đang đi ra khỏi con hẻm.

Với bộ dạng hung tàn và nụ cười không hảo ý kia, dùng đầu ngón chân cũng đoán được đó là bọn lưu manh.

"Yêu, cô gái này rất đáng yêu thôi, phải không đại ca?"

"Ừ." Tên đuợc gọi là đại ca xoa xoa tay, cười đến khiếm tấu: "Tao vừa mới quăng con ả kia xong. Con nhỏ này hợp khẩu vị của tao đấy."

Mồ hôi ướt một mảng sau lưng, một cơn gió bất chợt thổi qua, lạnh đến khó tả.

Cô sợ hãi bước chân lùi về phía sau, hành động này chọc cười bọn chúng:

"Ha hả~ con nhỏ này định chạy kìa."

"Em gái đến đây nào, anh trai cho em hưởng thụ đặc quyền của nữ nhân nhé? Ha ha ha!"

Em gái bà nội mày!

Haru thiếu nữ rất muốn mở miệng chửi bậy, thế nhưng khi nhìn đội hình kia bỗng chốc sợ đến không nói lên lời.

Dáng vẻ sợ hãi của cô lấy lòng bọn chúng. Bọn chúng bẻ tay, không chờ được nữa tiến lên tóm lấy cổ tay cô kéo mạnh một cái.

Bị kéo cô chao đảo ngã xuống đất. Đầu gối hung hăng đập mạnh xuống lòng đường, làm chầy da.

Cô sợ nhất là...đau a!

Chính vì thế nước mắt cứ liên tiếp chảy ra. Cô nức nở. Vừa bị đau,  vừa bị doạ sợ khiến cô khống chế không được liên tục vùng vẫy và khóc lóc.

"Tránh, tránh ra! Tôi sẽ, tôi sẽ báo cảnh sát——"

"Cảnh sát?" Cả lũ giống như nghe được chuyện cười, đều phá lên cười nhạo. "Bọn tao ở đây lâu lắm rồi nhưng chưa biết cảnh sát lớn lên như thế nào đâu."

"Các, các người, hức hức...."

Đồng tử của cô co rụt lại, vừa muốn nói gì đã bị chúng tát một cái.

"Nhưng mày cứ im đi. Muốn kêu gào để tí nữa kêu gào."

Lưu manh hung tàn nhìn cô, lại trắng trợn đánh giá dáng người của thiếu nữ: "không tệ không tệ..."

"Đại ca, anh chơi xong thì đến em nhé?"

"Được được. Tất cả  chúng mày đều có phần."

Đồng tử Haru co rụt lại, cô không khống chế được âm lượng mà khóc rống lên:

"Tránh—-tránh ra! Hu hu hu... Cứu, cứu mạng! "

"Chát!"

Lại bị đánh một cái nữa, tên lưu manh kia phiền chát liếc cô một cái, nhanh chóng lấy khăn ra nhét vào miệng cô. Có thể thấy được động tác này rất thành thục.

Haru bị đè xuống đất, chiếc áo đang mặc cũng bị xé ra một mảnh, để lộ ra cảnh xuân mập mờ.

"Đại ca, nhỏ này ngon quá."

Ất hưng phấn nhìn cô, Giáp Bính Thìn Tị Ngọ xoa xoa tay, cảm giác cả người nóng lên.

"Ô ô ô..."

Không nói được, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô như thế, lại không tưởng được lại tăng thêm một phần dụ hoặc.

Bàn tay hắn vươn ra, cầm lấy cánh tay trắng noãn của cô đặt lên miệng liếm một cái.

"Tao đã lâu chưa thưởng thức nữ sinh đấy."

Không, không được!

Cút ra!

Có ai không? Cứu tôi! Có ai không, có ai——

"Chúng mày nghĩ mình đang làm gì?"

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên cắt đứt mạch hưng phấn của đám lưu manh, lại làm cho cô nháy mắt muốn gào khóc.

Cô nhân lúc tên lưu manh kia chưa lấy lại tinh thần đẩy hắn ra, vội vã lấy mảnh vải trong miệng ra lao về phía người vừa đến.

Nước mắt che kín đôi mắt xanh dương tạo nên vẻ mông lung. Cô nhìn không rõ người tới là ai, người tốt hay người xấu. Cô hoảng loạn, sợ hãi, bối rối nghiêng ngả chạy, đồng thời cũng run rẩy gọi một tiếng:

"Xin hãy cứu tôi!"

Người kia nhìn dáng vẻ chật vật cùng vẻ sợ hãi tuyệt vọng kia của cô, hai tròng mắt bỗng chốc rất doạ người.

Hắn vươn tay đem suýt chút nữa ngã sấp cô ôm vào trong lòng, đồng thời cũng nhỏ giọng nói bên tai cô:

"Đừng sợ. Chúng sẽ phải trả giá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net