Chương 4: Cao trung Rakuzan, bạn cùng bàn là nam thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Haru thiếu nữ hưng phấn đến trường. Đúng là thể loại thô thần kinh, hôm qua xảy ra chuyện như thế mà hôm nay đã giống như không có chuyện gì xảy ra rồi.

"Chào mọi người, tớ là Aisha Haru, mới chuyển từ trường tư nhân Pk tới đây. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Cô gập người 90 độ, sau đó đứng thẳng cười thân thiện. Dáng dấp của cô không tệ, tinh xảo dễ nhìn. Đặc biệt là nụ cười kia, nhìn thế nào cũng thấy ấm áp và đầy ôn nhu.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh đánh giá một vòng, khi nhìn thấy một điểm đỏ rực liền giật mình quay đầu đi.

Trông có vẻ giống...nam thần nhà cô?

Xem một chút...xem một chút chắc không sao đâu...nhỉ?

Thế là người nào đó lại lấm la lấm lét liếc về phía đó. Đúng lúc này, người kia cũng ngẩng đầu, cùng cô mắt đối mắt.

Kinh hách suýt chút nữa ngã xuống, Haru luống cuống xoay người, khuôn mặt nháy mắt đỏ rực.

"Aisha, em không sao chứ?" Cô giáo có chút lo lắng nhìn cô.

"Em...em không sao."

Cô run giọng trả lời, thầm hận bản thân dễ thẹn thùng.

"Được rồi, cô sẽ phân chỗ cho em..." cô giáo vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nói:

"Có bạn nào nguyện ý ngồi cạnh Aisha?"

"Em!"

"Em cô ơi!"

".."

Nam sinh rất hăng hái, còn mấy nữ sinh thì không ai có hứng thú. Cô nhìn cô giáo, lại nhìn đống nam sinh phía dưới có chút không biết làm sao.

"Để Aisha ngồi cạnh em đi, nơi này còn ghế trống."

Bỗng chốc, một thanh âm lành lạnh vang lên. Cô mở to mắt, quay đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Akashi mỉm cười ôn nhu, nhìn cô cười khẽ. Hắn đứng ngược sáng khiến cô nhìn không rõ vẻ mặt của hắn. Thế nhưng cô lại cảm nhận được trái tim mình đập rộn ràng, cảm giác...hắn giống như vị thần Apollo, đầy ánh sáng và ôn nhu.

Đó chính là...một Akashi mà cô thầm mến.

"A...được." Cô giáo sững sờ, không ngờ tới Akashi sẽ mở miệng cho người khác ngồi gần mình. Phải biết rằng mặc dù bề ngoài của hắn có chút ôn hoà, thế nhưng sự thực thì..."Em ngồi cạnh Akashi đi, Aisha."

"Vâng."

Cô đáp, sau đó nhanh chóng bước ba thành hai bước xuống, ngồi cạnh hắn.

"Nam thần!" Cô hưng phấn hô lên một câu, sau khi nhận ra mình đã nói cái gì thì che miệng lại, đỏ bừng mặt.

Một tiếng cười khẽ vang lên, Akashi chống cằm nhìn cô, nghiền ngẫm nói:"Nam thần?"

Tôi là ai, đây là đâu?

Aisha Haru rất muốn nói câu này, thế nhưng đối tượng là ai? Akashi Seijuro! Là đế vương!

Nói câu này mà bị phán tử hình...

Vừa nghĩ, lập tức cô đã não bổ ra rất nhiều cực hình khác nhau. Akashi thấy ánh mắt vô hồn của cô liền biết cô đang thất thần, nhất định là đang suy nghĩ đến những thứ linh tinh đi.

Cái thói quen này của cô...hắn biết rõ..mà.

Hơi hơi mị mắt, hắn từ trên cao nhìn xuống cô. Một cơn gió thoảng qua, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng, thấp giọng nói:

"Cuối cùng thì.."

Cũng khiến cô ấy ở bên cạnh.

Hắn chờ ngày này...đã rất lâu.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi."

"Vecto AB là đoạn thẳng có hướng, có điểm đầu A và điểm cuối B..."

Không qua bao lâu, mí mắt của cô lại bắt đầu đánh nhau. Ngày hôm qua ít nhiều cũng có chút kinh hách, lại còn được nam thần cứu khiến cô không tài nào ngủ được. Mặc dù hiện tại ngồi gần nam thần, thế nhưng...

Vẫn buồn ngủ quá...

Cô lẩm bẩm vài tiếng, sau đó không dấu vết gục xuống.

Akashi nghe tiếng động lập tức quay đầu, thấy cô ngủ ngon lành thì có chút dở khóc dở cười.

Thật là, lại bắt đầu ngủ..

Mỗi lần hắn nhìn cô, cô cũng đều ngủ say...

Hắn đưa tay ra gạt lọn tóc trên má của cô ra sau mang tai, ánh mắt nhu hoà.

Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Một ngày nào đó, cô ấy sẽ không còn là Aisha Haru nữa.

Mà sẽ là---

----Akashi, Haru.

Cô giáo mấy lần nhìn xuống phía này, thấy Haru ngủ gật thì vô cùng tức giận. Thế nhưng khi cô ta nhìn thấy Akashi đang nhìn mình, lập tức nuốt hết tất cả những gì định nói vào trong bụng.

"Reeng reeng reeng..."

Chuông tan học vang lên đánh thức Haru thiếu nữ. Cô giật phắt mình ngồi dậy, ảo não vỗ trán.

Lại ngủ nữa rồi...

Đến bao giờ thói quen này mới có thể khắc phục được đây???

"Aaaaa---"

Vò đầu bứt tai một hồi, cô xụ mặt lấy cơm hộp ra ăn, một bên phẫn nộ nghĩ.

Từ đằng xa, Akashi tựa người vào tường nhìn cô ăn trưa, hơi liễm mâu, không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net