Chương 7: Nanami Yuki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỉnh rồi sao?"

Haru chớp chớp mắt, chống tay ngồi dậy. Ngay sau đó, thiếu niên kia cũng đã đứng lên, giúp đỡ cô khiến cho cô không quá mệt nhọc.

"Cám ơn."

Tầm mắt dần rõ ràng hơn, khi cô nhìn thấy người trước mắt là ai không khỏi kinh ngạc:

"Akashi-kun?"

"Ừ." Akashi cười yếu ớt: "Hiện tại thế nào?"

"Tớ, tớ ổn..." Haru đỏ mặt, nói sang chuyện khác: "Cậu có thấy anh Chihiro đâu không?"

Akashi biết rõ còn cố hỏi: "Mayuzumi sao? Anh ấy đã lên lớp rồi."

"Hả?" Cô kinh hãi: "Cậu trốn tiết sao?"

"Ừ, vậy nên.." Hắn có chút trẻ con nháy mắt: "Đừng tiết lộ nha."

!

!!

!!!

!!!!

Ai tới nói cho cô biết đây không phải là thật!!

Hắn, Akashi Seijuro, trốn tiết?! Nam thần của cô trốn tiết? Thật? Thật? Thật?

Hơn nữa, cái nháy mắt kia...

Cô không nhìn nhầm đi, đúng không, đúng không?!

Nhìn khuôn mặt phong phú biểu cảm của cô gái, hắn nhịn không được nhếch khoé miệng. Chẳng qua là, khi tầm mắt của hắn liếc đến những vết bầm tím trên mặt và người của cô, ánh mắt ấy lại sâu thẳm thêm một ít.

Đôi đồng tử dị sắc kia ở chỗ cô không nhìn thấy, lạnh lùng doạ người.

Những ai bắt nạt Haru... Hắn vươn tay vuốt ve mái tóc của cô, cười khẽ.

Đều phải bị trừng phạt nha.

Mayuzumi Chihiro lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng kia dần hiện lên thứ cảm xúc phức tạp.

Haru con bé kia... thực sự không nên tiếp cận với người này.

Akashi Seijuro hắn, không phải là người mà cô có thể mộng tưởng!

Hắn ta...

Không biết nghĩ đến cái gì, hắn rùng mình. Do dự hồi lâu, chàng thiếu niên tóc xám mới lui về sau, xoay người rời khỏi.

.
.

"Cái gì?! Cậu bị người bắt nạt?! Chỉ vì tiếp xúc với Akashi?!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng đập bàn cùng với thanh âm gào thét đầy sinh khí của thiếu nữ. Aisha Haru bất đắc dĩ cười khẽ, nói:

"Không sao... Tớ cũng quen rồi."

"Đáng ghét..." Nanami Yuki nghiến răng: "Haru rõ ràng đáng yêu như vậy, thế mà suốt từ sơ trung đến giờ luôn bị bắt nạt. Tất cả là tại tên Akashi kia!"

"Cũng, cũng không phải mà." Haru vội vã phủ nhận: "Akashi-kun đâu có lỗi, là do Hậu Viên Đoàn của cậu ấy thôi... Có lẽ tớ tiếp xúc với cậu ấy hơi gần nên..."

"...Tiếp xúc gần?"

"Ừ, thì chính là..." Haru gãi má: "Ngồi cùng bàn đó."

"...." Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó mới truyền đến tiếng gào kinh thiên động địa của cô gái: "Ngồi cùng bàn? Ngồi cùng bàn! Cmn chắc chắn là tên Akashi kia giở trò! Tại sao cậu luôn ngồi cùng bàn với hắn!"

Haru cắn môi suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nhưng vẫn thấy sai sai.

Mặc dù luôn là Akashi-kun xin cho cô ngồi cùng bàn với hắn, nhưng "giở trò"?

Hẳn là...không phải đi? Cô chẳng có gì để hắn phải lợi dụng cả. Hắn xin cho cô ngồi cùng bàn, cả hai lần không phải là do cô là học sinh chuyển trường sao? Thân là Hội Trưởng Hội Học Sinh, hắn hẳn là phải quản...

...Mà hình như chưa từng nghe nói Hội Trưởng Hội Học Sinh sẽ quản mấy vấn đề này...

"Vậy nhá, Haru!" Nanami quyết định: "Chiều thứ bảy, tới quán Maji ở Tokyo!"

"To, Tokyo?" Haru mộng: "Tới đó làm gì?"

"Tất nhiên là để tụ họp một phen! Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau."

Ngẫm nghĩ một lúc, Haru gật đầu:

"Được, hôm đó gặp."

Ở Kanagawa, Nanami Yuki hung hăng tắt máy, hai mắt bốc lửa.

Kise bị bộ dạng đó của cô làm cho hoảng sợ, nuốt nước bọt nói:

"Yu, Yukicchi, có chuyện gì...?"

"Chuyện gì?!" Không nói thì thôi, vừa nói càng khiến cho cô tức tối. Cọp mẹ Yuki tiến lên túm lấy cổ áo của hắn, phát tiết: "Bạn của lão nương lại vì tên Akashi kia mà bị bắt nạt, thật là tức chết đi được!"

Giọng của Kise run run: "Buông, buông tớ ra đi, Yukicchi..."

Nhìn bộ dáng mềm mại đáng yêu (?) của hắn, răng của Nanami Yuki ngưa ngứa, nhào lên hoá thành...chó, cắn vào vai hắn một cái.

"A!" Kise thét lên đau đớn, cảm nhận được sự mềm mại của cánh môi ướt át cùng với cảm giác nhoi nhói của vết thương, hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn: "Yu, Yukicchi..."

Nanami Yuki không hề hay biến sự biến-thái của trúc mã, cắn xong mới cảm thấy khuây khoả hơn, đứng dậy chạy về phòng. Trước khi đóng cửa, nhớ lại khi còn bé cô thường hay bắt nạt hắn, quay đầu de doạ: "Nhị Hoàng, cấm khóc nhè!"

Kise không đáp, hắn ngồi trên ghế, vươn tay chạm vào dấu răng trên vai, thở gấp.

Đôi mắt vàng sáng ngời kia vào giờ phút này trở nên sâu thẳm, hắn nhẹ rên một tiếng, bỗng chốc thoả mãn thở dài.

Yukicchi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net