Chương 1: Chuyện tình thiên cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta nghĩ, nhất định là do mình đang ngủ mớ rồi

Bằng không mà nói, ta hẳn là đang núp ở góc nào đó trong võ quán, lòng ôm chổi và cây lau nhà, đầu lắc lư ngủ gà ngủ gật chứ, làm gì một thân một mình lẻ loi đứng đây.

Trước mặt là dòng sông mênh mông cuồn cuộn vô bờ bến, phía sau là đồi núi chập trùng, trừ ta ra, lại không lấy thêm nửa bóng người nào. Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy sóng nước dập dờn, đáy mắt chỉ hiện lên tất cả đều thê lương.

Ta cúi đầu nhìn người mình một chút, một thân áo bào xám cổ quái nhìn không ra kiểu gì với kiểu gì, lại bờ sông soi mặt, lọt vào trong mắt chính là một cái đầu rối nùi như tổ chim. Mặc dù quần áo có chỗ kỳ kỳ, mà mặt mũi lại không thay đổi, thế là ta nghiệm ra được mình xuyên tới đây hẳn là hàng thật giá thật rồi

Là bản gốc của chính mình cũng được, nhưng mà trên người không có một cắc, cũng không quen biết ai để hỏi chuyện một chút, đúng là có thấy hơi khớp khớp. Bất quá bởi vì cái gọi là sơn đáo xa tiền tất hữu lộ*, lúc đang lo lắng, tự nhiên trong núi nhảy đâu ra mấy thằng sơn tặc mặt ngầu như bồn cầu, giơ Cửu Long hoàn đại đao dí đánh ta.

*Sơn đáo xa tiền tất hữu lộ: Xe đến trước núi tất có đường đi ý đại khái nói chuyện đâu còn có đó

Đến đúng lúc lắm, toẹt vời! Bố mày thích nhất là bị đánh cướp, kiếm thu nhập thêm mà, sao mà không ưng được? -- Ừ thì đương nhiên, với trong hoàn cảnh này thì điều kiện là ta phải xúc thắng được

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, ta một thân y phục thư sinh màu xanh dương mỏng, tay cầm một hầu bao thật to, bước qua một đống phế vật nằm ngổn ngang lộn xộn trên đường, đi về phía bến đò.

Đám này sơn tặc mặc dù dáng dấp cũng cao to đen hôi, mà lại chỉ thích chơi hùa, không có bản lĩnh thật sự, kết quả ăn cướp ta không được đã không nói rồi, ngược lại bị ta phản dame cướp lại sạch bách cái một

Đám rừng rú này trên người cũng chẳng có gì đáng tiền, nhưng bọn chúng hình như trước khi gặp nghiệp chướng là ta thì còn cướp giật một thư sinh, ngân lượng đều chưa mang về núi, bị ta cứ thế lụm hết, thu hoạch rất toẹt vời nha. Trong hầu bao có không ít vàng, còn có một tờ giấy chỉ đường, trên mặt có viết là "Thái Nguyên Diệp Hoa Đường", ngoài ra còn kèm theo một bức thư tiến cử, chỉ đến địa điểm thư viện Ni Sơn Hàng Châu.

Nghe mấy thằng sơn tặc kia nói, thư sinh này bị đánh đến trọng thương, nên thư đồng vội vàng khiêng về Thái Nguyên, ta cũng đúng lúc cần mượn thân phận của hắn sử dụng tạm. Chỉ là không hiểu đến nơi này kiểu gì, cũng không biết trở về thế nào, nói tới ta mới nhớ ngày thường ở võ quán làm việc vặt, mặc dù ở đó không có người thân, nhưng quán chủ đại ca xưa nay đối xử với ta không tệ, ta cũng đã quen thời gian bình thản đó rồi, huống hồ mỗi ngày ở võ quán có thể tùy tiện đánh nhau, mà nơi khác không có đãi ngộ như vậy.

Bất quá, cũng không còn cách nào khác. Đã đến nơi này rồi, vậy thì yên ổn mà ở thôi, nhớ ngày đó ba mẹ đột nhiên mất hết, nhà thì nghèo rớt mồng tơi cũng không làm ta tuyệt vọng nổi, mặc kệ như thế nào, còn sống mới là quan trọng nhất.

Vòng qua đường núi, chính là đường thủy, chỗ bến đò có không ít thuyền thả neo. Ta sờ sờ hầu bao bên trong còn có rất nhiều thỏi vàng óng vàng, liền đi đến bến đò bắt chuyện cùng thuyền phu bên cạnh, biết được thuyền này chỉ là tạm thời thả neo bên bờ, bọn họ đi tuyến Hàng Châu.

Hàng Châu? Cái này vừa hay, thư sinh đáng thương bị ta lấy thân phận kia hình như vốn là muốn đi đến Hàng Châu. Ta do dự một chút, tới chỗ đi thuyền phu nghe ngóng thử xem: "Xin hỏi vị đại ca này, không biết Ni Sơn thư viện là ở đâu của Hàng Châu?"

"Ni Sơn thư viện? Hóa ra vị huynh đài này cũng muốn tới Ni Sơn thư viện." Sau lưng có một tiếng nam tử vang lên, ngay sau đó liền có hai vị công tử trẻ tuổi vén rèm bước ra, một người thân hình cao lớn, tuấn tú chất phác, người còn lại tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, khí chất bức người. Trong đó nam tử tương đối cao lớn kia tiến lên một bước, nói với ta:

"Chúng ta cũng là muốn tới Ni Sơn thư viện học, thật trùng hợp, không nghĩ rằng chỗ vắng vẻ này sẽ gặp được đồng môn". Hắn nói rồi quan sát ta từ trên xuống dưới, thoáng có chút kinh ngạc.

"Huynh đài chuyến này đi học viện, chỉ một mình đến ư? Còn thư đồng của huynh thì sao......"

"Lương công tử!" Người nam thiếu niên thanh tú bên kia đột nhiên đưa tay túm một góc vạt áo của hắn, nháy mắt ra hiệu hắn không nên nói nữa mà xuống dưới, cũng chắp tay xin lỗi ta nói: "Vị bằng hữu kia của ta không biết ăn nói, xin công tử xin đừng để bụng."

"Không sao không sao". Ta liếc mắt nhìn những người chất những rương hành lý nặng nề trong khoang, lại áng chừng mình chỉ có chút vàng trong hầu bao cùng quần áo tắm giặt, thoáng có chút xấu hổ. Đang định nói cho bọn họ biết mình chỉ là tùy tiện hỏi một chút chứ không phải muốn đi học ở thư viện gì đó, thuyền phu vội vã lái thuyền, lớn tiếng hỏi ta muốn lên hay không, ta cũng không muốn một mình ở lại cái chỗ quỷ chim không đẻ trứng này, liền thanh toán thuyền phí, đáp lên thuyền tiến về Hàng Châu.

Trong khoang thuyền có không ít hành khách, nhìn bộ dạng đều là học sinh trẻ tuổi, còn thêm hành lý và thư đồng, làm cái buồng nhỏ trên tàu chật cứng. Ta không muốn cùng bọn họ chen lấn, liền một mình ra mũi thuyền đứng ở, từ trên nhìn về phía xa, nhìn ngắm thời cổ đại như một bức tranh sơn thủy, trong lòng lại tầng tầng u sầu.

Mặc dù cố gắng trấn an bản thân là không sao đâu, nhưng trong lòng ta cuối cùng vẫn có chút hoảng sợ. Cũng không biết được nơi này đến tột cùng là triều đại nào, là chế độ gì, ta trên người bây giờ mặc dù còn có chút vàng có thể dùng, nhưng không lâu sau một khi dùng hết sạch bách, thì phải làm sao bây giờ đây......

"Huynh đài sao không vào trong?"

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, lại là hai vị học sinh trẻ tuổi trước đó từ trong khoang thuyền đi ra, ta liếc mắt nhìn chướng khí mù mịt trong buồng nhỏ trên tàu, không khỏi cười nói: "Tại hạ trời sinh tính tình sợ buồn chán, nên ra đây hóng gió. Hai vị hẳn là cũng ra nơi này hóng gió?"

"Nơi đây gió thổi nhẹ nhàng mát mẻ, xin huynh đài mở lòng từ bi, chia cho hai người bọn ta một chút" Người nam tử tuấn tú cao kia xếp quạt, cố ý làm ra bộ dạng nghiêm túc, trên mặt lại không giấu được ý ranh ma, ba người chúng ta cũng không khỏi cười ra tiếng, khoảng cách đề phòng nhau cũng hơi nới lỏng

Có lẽ là bởi vì họ cảm thấy ta cũng muốn tới Ni Sơn thư viện, vị nam tử hơi cao kia liền mở miệng hỏi ta tính danh, ta nhất thời không biết sao, vừa muốn trả lời Diệp Thu Lam, phun ra phân nửa vội vàng đổi giọng, thành Diệp Hoa Đường, hai người kia cũng không để ý lắm, cười một tiếng cho qua. Nhưng khi bọn họ nói cho ta biết danh tính, ta liền đứng hình

"Tại hạ Lương Sơn Bá."

"Tại hạ Thượng Ngu Ngọc Thủy Chúc Anh Đài."

"--!"

Thiếu chút nữa cắm đầu xuống nước, hai người kia vội vàng đỡ lấy ta, cũng hỏi ta chuyện gì xảy ra. Ta ổn định tinh thần, hít sâu một hơi hỏi: "Các người là...... Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài?"

"Đúng đó, không sai". Thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn kia kỳ quái nhìn ta, "Tại hạ Thượng Ngu Chúc Anh Đài, nhân huynh hẳn có biết bọn ta?"

Biết chứ, sao mà không biết được, đây chính là hai vị được đời đời truyền xướng, cuối cùng đều biến thành bươm bướm bay mất, ta dám không biết sao? Lúc này soi lại thiếu niên thấp bé kia, ta liền để ý tới làn da nàng trắng nõn, khuôn mặt thanh lệ, cổ cũng không có hầu kết, quả nhiên là nữ phẫn nam trang.

Đầu ta đầy mồ hôi, lần nữa đứng không vững, lại mém chút nữa rớt xuống nước.

"Diệp huynh, Diệp huynh, huynh sao thế?" Hai người Lương Chúc níu ta, sốt ruột hỏi. Ta toàn thân run rẩy, nói không nên lời chữ có chữ không, giờ phút này chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu:

Xong rồi xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ, ta vậy mà rơi vào đống máu chó cơ chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net