Chương 10: Nữ giảng tịch*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   *Nữ giảng tịch: Nữ giáo viên

   Tạ Đạo Uẩn này, ta biết. Ở thế giới của ta đã sớm nghe qua đại danh của cổ, tài nữ nổi danh thời Ngụy Tấn.

   Nghe nói cô ấy tri thức thông minh, nói năng thông tuệ. Thúc phụ của cổ  chính là một đại tướng quân Tạ An đã từng đánh bại trăm vạn đại quân Phù Kiên, Tạ An còn một lần triệu tập con cháu nữ nhi bàn luận văn nghĩa trên đường, đột nhiên nhìn thấy tuyết như lông ngỗng bay tán loạn trên không trung, liền thuận miệng hỏi: "Bạch tuyết phân phân hà sở dĩ?" (Tuyết trắng bay bay từ chỗ nào)

"Tát diêm không trung soa khả nghĩ." (Tựa như vụn muối đang bay) Đây là cháu ông ấy Tạ Lãng đáp. Ngay lúc này, Tạ Đạo Uẩn lại nói: "Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi." (Chưa như tơ liễu bởi gió nổi lên)

   Chính là câu vịnh nhứ ngữ này, khiến danh tiếng Tạ Đạo Uẩn từ đây vang xa, ngay cả đứa học hành nửa vời chả ra giống ôn gì như ta cũng nghe qua đại danh của cổ. Chỉ là không nghĩ tới nàng vậy mà lại ̉ đến Ni sơn thư viện làm giáo tịch, ngược lại khiến ta có chút ngoài ý muốn, may mắn có thể nhìn thấy tài nữ trong truyền thuyết, tất nhiên là một chuyện đáng giá.

   Tạ Đạo Uẩn muốn bước qua, một đám học sinh được Sơn trưởng dẫn đầu vội vàng ra nghênh đón, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài đi trước ta. Nhìn ra được Chúc Anh Đài thật cao hứng, phấn khởi nói với Lương Sơn Bá: "Sơn Bá, quá tốt rồi, Tạ Đạo Uẩn tới nhanh quá, đệ rốt cục có thể gặp cô ấy".

   "Đúng đó, Tạ tiên sinh quả thực tài danh lan xa. Cô ấy có thể đến làm giáo tịch, là vinh hạnh của chúng ta" Lương Sơn Bá gật đầu đồng ý.

   "Đúng vậy đúng vậy", Chúc Anh Đài cao hứng ứng hòa, "đệ sau này á, cũng muốn như thế giống cô ấy, khăn lụa không thua kém đấng mày râu!"

   "E hèm!" Ta ở phía sau thanh hắn giọng một tiếng, cắt ngang Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài cũng phát hiện mình nói sai, vội vã quay đầu nói với ta: "Diệp Hoa Đường, ngươi ho khan cái gì! Ta đây là, ta đây nói là, ta cũng muốn tài học uyên bác như thế giống cô ấy, danh, danh truyền ngàn dặm!"

   Nhìn cô khẩn trương kìa, ta cũng chưa nói cái gì mà, chẳng qua là sợ có người nói hớ, tự gây phiền toái cho mình thôi. Ta lách vượt qua hai người bọn họ, vừa định đi lên phía trước, đằng sau Lương Sơn Bá đột nhiên lên tiếng nói: "Diệp huynh!"

   "Hả?" Ta quay đầu nhìn hắn, Lương Sơn Bá chần chừ một chút, đang muốn mở miệng, sau lưng Mã Văn Tài mang theo vương Lam Điền cùng Tần kinh sinh bước đến, thấy ta bất động chỗ này, không khỏi lạnh giọng kêu: "A Đường, ngươi ở đó làm gì? Tới đây!"

   A...... A Đường......

   Hử, gọi ta ư?

   Mỗi lần nghe được hai chữ này ta liền không hiểu sao có loại xúc động muốn trào máu, nhất là người phun ra cái tiếng này lại là Văn Tài. huynh...... Luôn cảm thấy hắn gọi như vậy tựa hồ là cố ý, nhưng căn bản đâu có lý do đâu! Thế mới nói, chắc do ta đa tâm đi? Ừ, khẳng định do ta đa tâm.

   Ngoại trừ sơn trưởng sư mẫu Vương Lan Vương Huệ hai vị cô nương cùng đông đảo học sinh bên ngoài, một đám vú già tạp dịch cũng theo ra nghênh tiếp Tạ Đạo Uẩn tiên sinh. Đi đầu chính là đầu bếp Tô An cùng Tô đại nương, ta ở phía sau chỉ nghe thoáng được họ cùng sơn trưởng đối thoại, nói Tạ tiên sinh là nữ trung hào kiệt, là nữ nhân kiêu ngạo, họ nhất định phải ra nghênh tiếp các thứ. Vương Huệ cô nương còn lo không người nấu cơm, sợ đói bụng bụng, dẫn tới đám người trận trận cười vang không ngớt

   "Hừ, nữ nhân lại không chịu ngoan ngoãn ở trong nhà, ra ngoài xuất đầu lộ diện......" Mã Văn Tài tiến lên một bước, nhìn qua bóng lưng sơn trưởng bọn họ, khẽ lắc đầu. Tần Kinh Sinh vội vàng ở bên cạnh nói tiếp: "Chí phải chí phải, Văn Tài huynh, cô ta không phải ỷ vào một câu 'Không như tơ liễu vì gió bay lên' mà thành danh à, đệ coi bộ, chưa chắc có cái gì gọi là thông thái"

   "Nghe nói cô ta đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn chưa xuất giá, chắc là sinh ra quá xấu không ai thèm, đành phải liều mạng đi học". Vương Lam Điền cũng ở một bên thuận miệng bịa chuyện. Ta nghe được nhíu chặt mày, bộ dạng Mã Văn Tài lại đối với hai kẻ phụ họa kia cảm thấy rất hài lòng, mặc dù mặt ngoài đưa tay chỉ chỉ Vương Lam Điền, bộ dạng có chút không thuận, trên mặt lại tràn đầy khinh miệt cùng chế giễu.

   Lúc này có người là to "đến rồi đến rồi", ta giương mắt nhìn lên, nhưng gặp một đỉnh kiệu nhỏ phiêu diêu mà đến, trong kiệu có một nữ tử đỡ đầu gối ngồi ngay ngắn, trước sau cùng có 4 gã sai vặt, trái phải đều có thị nữ bên theo cạnh. Kiệu nhỏ ngừng lại hạ xuống trướ cổng lớn, bên trong có một nữ tử trẻ tuổi ung dung mà ra, khuôn mặt nhã nhặn ưu nhã, tư thái ngàn vạn, khí chất cao hoa, xem xét chính là xuất thân danh môn tiểu thư khuê các. Khóe môi cô ấy mỉm cười, vội vã tiến đến chỗ sơn trưởng cùng sư mẫu đón mà thi lễ, tại chỗ mọi người nháo nhào bàn tán thoải mái thuận một đường sơn môn đi vào trong.

   Ta để ý, Mã Văn Tài vừa nhìn thấy mặt của cổ, thần sắc liền có chút trầm xuống. Bên cạnh Tần Sinh Sinh tào lao với Vương Lam Điền:

   "Vương Lam Điền, cô ấy đâu giống như ngươi nói đâu, cũng đâu phải không ai thèm ha"

   "Ơ, ơ ơ." Vương Lam Điền nhìn bóng lưng Tạ Đạo Uẩn há to miệng, chỉ biết theo âm thanh ứng hòa. Mã Văn Tài trầm mặt, cũng không quay đầu lại phất tay áo bỏ đi.

   "Văn Tài huynh, chờ đệ một chút!" Vương Lam Điền cùng Tần kinh Sinh liên tục không ngừng đuổi theo, ta thì nhón chân lên, quan sát đám người đang dõi theo, quả nhiên, không thấy bóng dáng Trần phu tử đâu.

   Hừ, cái lão cố chấp kia ấy vậy mà không ra nghênh đón Tạ tiên sinh, xem ra là có thành kiến với cổ rồi. Ta liếm môi, trong lòng thầm cảm thấy tiếp theo có lẽ sẽ phát sinh mấy chuyện hay ho đây.

   Nhìn ra được, Tạ Đạo Uẩn là giảng tịch cực kỳ có trách nhiệm. Lúc đầu sơn trưởng đề nghị cổ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãy bắt đầu giảng bài, lại bị cổ cự tuyệt, cũng không lâu sau đó liền đổi váy phục, dạy tiết đầu tiên cho chúng ta.

   Nội dung cổ giảng là, [Mộc Lan từ]

   "Đồng hành thập nhị niên,
Bất tri Mộc Lan thị nữ lang!
Hùng thố cước phác sóc,
Thư thố nhãn mê ly,
Lưỡng thố bàng địa tẩu,
An năng biện ngã thị hùng thư?"
( "Mười hai năm đồng ngũ,
Ngờ đâu gái giả trai !"
Thỏ đực chân mấp máy,
Thỏ cái mắt mê tơi.
Cặp thỏ song song chạy,
Nhận ra ta đực cái mới tài.)

   "Lưỡng thố bàng địa tẩu,
An năng biện ngã thị hùng thư?"
(Cặp thỏ song song chạy,
Nhận ra ta đực cái mới tài?)

   Đám học sinh gật gù đắc ý niệm theo, bộ dạng cực kỳ giống những lão hủ nho đầu trọc bím tóc dàu trước kia trong phim ảnh từng thấy qua. Ta cảm thấy thú vị, không khỏi tại dưới cuối cười trộm, kết quả vừa vặn bị Tạ tiên sinh thấy, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm vẻ nghiêm túc nghe giảng bài.

   Tạ Đạo Uẩn nhìn ta một cái, cuốn lên quyển sách trong tay, thản nhiên nói: "Đây là một bài ca dao dân gian lưu hành ở Bắc Ngụy, kể rằng Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân. Không biết các vị đang ngồi đây, đối với bài thơ này có ý kiến gì không?"

   Phần phật một tiếng, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cùng nhau giơ tay lên, phân biệt một trái một phải, người tung người hứng riết quen. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, hình như là tự thấy ăn ý mà đâm ra buồn cười, Tạ Đạo Uẩn thỏa mãn cong khóe miệng, nói với bọn họ: "Mời nói"

   Lương Sơn Bá ngu ngơ cười một cái: "Học trò Lương Sơn Bá, học trò cảm thấy bài thơ Mộc Lan này, nhất định do một nam nhân làm ra. Mặc dù nó viết rằng Hoa Mộc Lan trung hiếu, lại chưa thể viết ra khí phách nữ tử tự chủ."

   Tạ Đạo Uẩn mím môi nghĩ, mỉm cười nói: "Xin lắng tai nghe." Lương Sơn Bá nghe được lời này không khỏi quay đầu nhìn tiểu hiền đệ hắn một cái, "Anh Đài, đệ nói đi"

   Chúc Anh Đài gật đầu, lại nói với Tạ Đạo Uẩn: "Tiên sinh, trong chuyện xưa Mộc Lan sở dĩ tòng quân, cũng không phải do tự ý bản thân. Mà bởi
Quân thư thập nhị quyển,
Quyển quyển hữu gia danh.
A gia vô đại nhi,
Mộc Lan vô trưởng huynh,
(Danh sách mười hai tập,
Đều ghi tên bố mình.
Bố không con trai lớn,
Mộc Lan không có anh.)
Mộc Lan ngoài trung hiếu ra, không thể không nữ giả nam thay cha tòng quân, thông minh dũng cảm, trung hiếu đức hạnh khiến người người kính nể. Nhưng khiến người người  tiếc nuối là, Mộc Lan cuối cùng vẫn về lại
Đương song lý vân mấn,
Đối kính thiếp hoa hoàng.
(Bên song sửa mái tóc,
Hoe vàng ngắm gương cài.)
Ru rú trong nhà. Tại sao nữ nhân lại không thể vẫy vùng thiên hạ? Mà nam nhân cũng không thể đem nữ nhân nhốt trong phòng, không cho tự chủ tự do đi?"

  Tạ Đạo Uẩn nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, Chúc Anh Đài kỳ quái nói: "Tiên sinh, trò nói sai rồi sao?"

   "Trò nói không sai". Tạ Đạo Uẩn trên mặt lộ ra ý cười, lúc này ánh mắt của cổ vừa vặn đảo qua bên ta, vốn muốn nói gì đó lại thôi mà chớp mắt một cái, hướng ta nói, "vị học trò này, lúc mới đọc thơ, thấy sắc mặt trò khác thường, vậy là đối với Mộc Lan từ này, hẳn là có cái nhìn không giống với hai vị kia?"

   Hử, là nói ta lên lớp phân tâm đi? Bất quá đã tiên sinh đặt câu hỏi, ta tất nhiên là không thể không trả lời rồi.

   "Học trò Diệp Hoa Đường. Học trò ngược lại là không có cao kiến như hai vị Lương huynh và Chúc huynh, chẳng qua là cảm thấy, một nữ tử như Hoa Mộc Lan, lại vì lão phụ trong nhà lão mà tòng quân, cùng rất nhiều nam tử đồng hành sinh sống mười hai năm, cuộc sống của nàng trôi qua nhất định rất vất vả. Thế nhân chỉ biết Mộc Lan trung hiếu tiết nghĩa, nhưng có lẽ chính nàng căn bản không nghĩ vậy. Bất quá điểm này cái nhìn của trò lại có chỗ khác Chúc công tử"

   "Học trò cảm thấy, Hoa Mộc Lan cuối cùng có thể trở lại trong phòng kín, là vận may của nàng, cũng biểu thị cho bản thân nàng hướng tới cuộc sống an nhàn bình thường. Nếu không, chẳng lẽ muốn đi chinh chiến làm đại tướng quân, gánh lấy những gánh nặng vốn cũng không thuộc về mình!"

   "Diệp Hoa Đường!" Chúc Anh Đài không vui, "lời này của ngươi là có ý gì?"

   "Không có ý gì." Ta quay đầu nhìn về phía nàng, "ta chính là cảm thấy, có một số việc không phải do mình tùy hứng liền có thể được đáp ứng, chỉ có còn sống mới là quan trọng nhất. Hoa Mộc Lan tòng quân cũng tốt, về nhà cũng được, đều chỉ là vì người nhà thậm chí mình còn sống sót là tốt tốt hơn, nàng quả thực có tự do, nhưng nàng lại không có năng lực bảo vệ tự do của chính mình. Những kẻ cả ngày nghĩ đến việc ra ngoài ngao du bay lượn, đều chỉ do bị nhốt trong lồng chim hoàng yến, căn bản không biết được thế giới phồn hoa mỹ lệ bên ngoài chỉ là bức màn vùi lấp khủng bố cùng âm u".

   "Diệp Hoa Đường!" Chúc Anh Đài tức giận đến ngực phập phồng, cũng không biết được có phải bị ta đâm trúng tim đen hay không, Tạ Đạo Uẩn vội vàng tới hoà giải.

   "Ba vị học trò nói đều rất có lý, bất quá tranh luận mặc dù là chuyện tốt, cũng không cần làm quá. Bài thơ Mộc Lan từ này, là một bài dân ca Bắc Ngụy được lưu truyền, ý là, thông qua sự thông minh dũng cảm của Hoa Mộc Lan, tuyên dương tư tưởng trung hiếu, đây là văn hóa truyền thống Trung Nguyên. Chỉ là khó được như ba vị đây, thân là nam tử có thể kiến giải như thế, tương lai mấy vị phu nhân, tất để Hoa Mộc Lan không ngừng hâm mộ."

   "Hừ, nếu ai làm phu nhân của hắn, đó mới không may!" Ta nghe được Chúc Anh Đài ở phía sau nhỏ giọng thầm thì một câu, mặc dù không chỉ mặt đặt tên, nhưng ai cũng biết là nói ta.

   Không may thì xui, dù sao ta cũng đâu phải nam, đâu cần cưới kiểu đó

   "Trò có vấn đề thỉnh giáo". Tạ Đạo Uẩn vừa dứt lời, Vương Lam Điền liền lười biếng giơ lên một cái tay, Tạ Đạo Uẩn không nghi ngờ gì, phất tay nói: "Mời nói"

   Vương Lam Điền khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. "Từ xưa đến nay nam tôn nữ ti, tiên sinh chính là hạng nữ lưu, có mặt mũi gì an vị trên đó, để chúng nam tử khuất ở dưới mà sắc mặt không đổi đi?"

   Coi kìa, có chuyện tới rồi

   "Nghe có tuần tự, thuật nghiệp phải chuyên công, thư viện giảng đường tự nhiên lấy người đạo cao thuật chuyên để tôn làm sư, không học không vấn phải bái sư. Đây chính là lý do ta an vị trên đây mà mặt không đổi sắc"

   Tạ Đạo Uẩn vừa nói lời này ra, không ít học sinh nhao nhao vỗ tay, Chúc Anh Đài đem tay vỗ tới tấp. Vương Lam Điền mặt mũi đầy ảo não, lúc này thấy Mã Văn Tài giơ thư quyển trong tay lên trước sau lung lay nhoáng một cái, ngừng tiếng vỗ tay lại, còn hắn thì để sách xuống, đứng dậy.

   Trong lòng ta khẽ động, đầu đầy hắc tuyến. Lại nghe được Mã Văn Tài hắng giọng một cái, lớn tiếng nói:

   "Tiên sinh quả nhiên tài tư mẫn tiệp, miệng lưỡi sắc bén. Bất quá học trò có nghe qua nữ tử cần tuân thủ tam tòng tứ đức, không biết tiên sinh thì sao?"

   "Bản tịch từ trước đến nay luận thiên lý, luận địa đạo, luận ân tình, đây gọi là tam tòng; Chấp lễ, thủ nghĩa, phụng liêm, biết hổ thẹn, đây là tứ đức quy phạm. Cái tam tòng tứ đức này, trò từng chưa nghe nói qua sao?"

   Mã Văn Tài lắc đầu cười lạnh: "Tiên sinh biết rõ tam tòng là ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Mà phụ đức, phụ ngôn, phụ công, phụ dung tứ đức này, tiên sinh, người tuân thủ cái đây?"

   Tạ Đạo Uẩn có lẽ là không nghĩ tới hắn lại sẽ nói thẳng như vậy, bị hắn nói lập tức khẽ giật mình. Lúc này gặp chuyện bất bình hảo hán Lương Sơn Bá từ trên bàn học động thân đứng lên, phất động tay áo dài nói: "Mã công tử lời ấy sai rồi."

   "Thiên cương địa đạo, người tồn ở giữa, tu tâm tích đức, chấm dứt cố chấp. Đức, ngôn, công, dung này là tứ đức, coi như nam tử cũng nên thi hành theo. Nếu nhất quyết phân chia nam nữ, vậy rất nông cạn."

   Khả năng lời hắn nói cũng tự cảm thấy buồn cười, lại tiếp tục nói, "về phần tam tòng, Tạ tiên sinh thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, mọi người đều biết. Mà bây giờ tiên sinh vẫn là khuê nữ, tự nhiên vô phu khả tòng, Nói đến phu tử tòng tử, vốn là chuyện hoang đường, nếu như Mã công tử ngươi là một vị nữ tử, chồng chết, mà con vẫn còn trong tã lót, ngươi làm sao theo đây?"

   "Phụt". Ta nhịn không được, cười ra tiếng, nhanh chóng dùng sách vở che miệng lại. Mọi người chung quanh đã nhao nhao vỗ tay khen. "Nói hay lắm, nói hay lắm, hay, hay!"

   Ánh mắt sắc nhọn của Mã Văn Tài từ Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài bên kia trực tiếp quét đến người ta, từng trận âm khí làm cho học sinh trong thư viện cũng dần dần ngậm chặt miệng không còn lên tiếng. Mã đại gia có chút quay đầu, nhìn thẳng Tạ Đạo Uẩn, lạnh lùng nói: "Bản công tử há có thể cùng tiểu nhân và nữ tử các ngươi chung phòng?"

   Hắn nói xong, hơi nhếch môi mỏng lên, quay đầu nói: "Nghe đây, là nam nhân, thì đi theo ta". Nói xong lời này, hắn lạnh lùng xoay người, cũng không quay đầu lại hướng bên ngoài giảng đường mà bước đi. Toàn bộ học sinh không dám chần chừ, lần lượt đi theo hắn đứng lên ra ngoài. Chúc Anh Đài chăm chăm nhìn người xung quanh đứng lên rời khỏi, không khỏi vội la lên: “Ê, các ngươi trở về đây, cái này còn thể thống gì nữa!" Nhưng không ai quan tâm nàng, chỉ có thân ảnh phiến bào tung bay.

   Thân ảnh Mã Văn Tài dừng lại tại cửa lớp. Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía ta.

   "Diệp Hoa Đường, ngươi có đi không?"

   Ta? Ta cũng không phải đàn ông, tại sao phải đi? Làm ta lúc còn sợ run tại chỗ, Mã Văn Tài đã hất áo bào lên, hầm hầm sải bước ra khỏi giảng đường.

   Trong nháy mắt, học sinh trong giảng đường bên đi hết, chỉ còn lại ta, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, cùng Tuân Cự Bá. Lương Sơn Bá cũng biết là ngôn luận mình chọc giận Mã Văn Tài, xấu hổ xin lỗi Tạ Đạo Uẩn: "Học trò lỗ mãng, hại tiên sinh vô cớ liên luỵ chịu nhục."

   "Các trò ngồi đi." Tạ Đạo Uẩn cười nhạt một tiếng, "dù là chỉ còn lại một người nguyện ý nghe bản tịch dạy học, bản tịch cũng nguyện ý cảm mến truyền thụ."

   "Chỉ là không nghĩ tới Diệp huynh vậy mà lại nguyện ý ở lại". Lương Sơn Bá cười nói với ta, bộ dáng nhìn rất vui vẻ, "Văn Tài huynh làm vậy, ta còn tưởng rằng huynh sẽ cùng họ rời đi, hiện tại xem ra, Diệp huynh quả nhiên vẫn là khác bọn họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net