Chương 11: Kéo nhau làm bậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Không, ngươi lầm rồi." Ta lắc đầu, "Sở dĩ ta ở lại, chỉ vì tôn trọng Tạ tiên sinh. Lương công tử nếu vì vậy mới cho là ta không cùng loại người với ai đó, vậy có thể sẽ khiến ngài thất vọng"

   Nói xong lời này, ta cuối mình thi lễ với Tạ Đạo Uẩn, đưa tay lấy sách vở trên bàn lên, quay người ra giảng đường. Lương Sơn Bá vội vã đuổi theo, bắt kịp vạt áo ta ở ngoài cầu thang

   "Diệp huynh! Huynh đừng như vậy". Hắn bối rối hạ giọng nói, thấy ta nhìn hắn, lại vội buông áo bào ta ra, trên mặt cũng mang theo chút lo lắng. "Ta biết hôm đó Anh Đài nói chuyện đắc tội huynh, ta thay đệ ấy ở đây tạ lỗi với huynh, nhưng suy cho cùng, đệ ấy cũng muốn tốt cho huynh. Ta biết Diệp huynh là người tốt, nhưng nguyên nhân chính vì thế, mới lo lắng huynh bị ảnh hưởng xấu, có thể sẽ bị......"

   "Sơn Bá, huynh không cần thay đệ xin lỗi hắn!" Lúc này Chúc Anh Đài cùng Tuân Cự Bá cũng từ trong giảng đường ra, bước nhanh trước đến bên cạnh Lương Sơn Bá, lôi hắn lui về sau một bước, cùng ta giữ khoảng cách. Tuân Cự Bá thì mặt đầy khó xử, một tay để ở thất lưng một tay che trán thở dài. Ta chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm bọn họ mấy giây, cảm thấy không hiểu gì hết, liền kẹp sách vở lên đi tìm Văn Tài huynh.

   Mã Văn Tài ngay tại trên sân bóng cách đó không xa, nổi giận với một nhóm học sinh, dùng chân đá đằng cầu vào bọn hắn, tên Vương Lam Điền kia vì chạy quá nhanh tránh cầu, thậm chí ngã xuống đất một phát. Ta sờ mũi một cái, thầm cảm thấy có chút bất an, cuối cùng rốt cục vô sỉ mà chuẩn bị chạy trối chết. Kết quả trốn chậm một bước, bị hắn nhìn thấy, lập tức liền có một cái đằng cầu lao thẳng tới chỗ ta!

   Thế cầu này tới dù hung tàn, mà góc độ lại cũng không đến nỗi khó đỡ. Ta đang định tiếp được nó, chợt nghe sau lưng có tiếng Lương Sơn Bá quát to "Diệp huynh cẩn thận", xông lại muốn đẩy ta ra, lần nào cũng cách ta xa lất, đưa tay đẩy như thế, thân thể ta liền không khỏi cắm về trước, đầu vừa vặn đập trúng đằng cầu!

   Ong một tiếng, trong một nháy mắt ta chỉ cảm thấy cả người như hồn vía lên mây, cũng không biết hoảng hốt mất bao lâu, mới phát hiện bản thân ngã nhào trên sân cỏ, trong tay còn đang cầm một cái đằng cầu, mũi ngửi đầy mùi bùn đất và cỏ xanh.

   Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hộ cổng lớn đại viện, tấm biển màu vàng nổi bật, thân ảnh mơ hồ đứt đoạn diễn ra. Bên tai tựa hồ có âm thanh đang gọi:

   "Tiểu thư, tiểu thư, người làm vậy không được đâu! Không có phép của lão gia, người không thể tự tiện rời khỏi nhà nửa bước!"

   Tiểu thư? Cô ta đang gọi ai? Mấy cổ, đang gọi ai vậy?

   "A Đường, con nghe mẫu thân một câu thôi, Vương gia công tử này đó, mặc dù nói tính tình phong lưu một chút, thế nhưng nhà cậu ta gia nghiệp lớn, con gả qua đó dù sao sau này cũng là chính thất, con cứ yên tâm nghe lời mẹ, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để con chịu khổ......"

   Mẫu thân? Là ai? Mẹ ta mất sớm mà, đã mất rất rất nhiều năm về trước rồi.

   Chết, chết hết, đều đã chết. Màu đỏ, màu đen, bay lượn rồi lạc mất, thế giới này, chỉ còn lại ta, lẻ loi trơ trọi, mỗi một mình

   Tức tức phục tức tức,
Mộc Lan đương hộ chức,
Bất văn cơ trữ thanh,
Duy văn nữ thán tức.

   Tạc dạ kiến quân thiếp,
Khả hãn đại điểm binh;

   Nguyện vi thị yên mã,
Tòng thử thế gia chinh.
( Thẫn thờ lại thẫn thờ
Mộc Lan đang dệt lụa
Không nghe tiếng thoi đưa
Chỉ nghe tiếng than thở

   Đêm qua chiếu ngà vua
Triều đình tuyển quân ngũ

   Đành ngựa gươm xông pha
Thay cha nơi khói lửa)

   Đành ngựa gươm xông pha
   Thay cha nơi khói lửa
   Đành ngựa gươm xông pha
   Thay cha... nơi khói lửa

   Nếu như có thể, ta cũng nguyện ý thay cha tòng quân, ta cũng có thể vì họ, mười năm ra chiến trường. Nếu như có thể, ta cái gì cũng có thể làm được, chỉ cần cho ta...... Có cơ hội, gặp lại họ một lần......

   "Diệp huynh? Diệp huynh!"

   Sau lưng từng tiếng gọi vang lên, ta lúc này mới tỉnh lại, cố gắng chống đất định bò lên, lại phát hiện hai tay mình cơ bản không làm được gì. Lúc này đằng sau có một cánh tay duỗi tới, bỗng nhiên kéo ta lên, mặt đầy nộ khí, lại chính là kẻ cầm đầu gây chuyện sự Mã Văn Tài.

   Ta chật vật một lúc, mũ cũng rơi mất, trên thân lẫn mặt dính toàn là đất, hậm hực cúi đầu nhìn xuống đất. Lương Sơn Bá kế bên giúp ta nhặt mũ cùng sách vở dưới đất nhặt lên, lúc hướng đến tay ta đưa lại kinh ngạc nói: "Diệp huynh, Diệp huynh đầu huynh đổ máu kìa!"

   Ta thực sự đối với cái con mọt sách này không thèm nói tới, bản thân dùng tay áo lau qua loa một cái, cầm mũ đội lên rồi định bước lên bậc thang. Lần này thật đúng là nằm không cũng ăn đạn, cũng đừng hòng lần này ta giống lần trước tìm hắn báo ân nữa, ta không tính đâu!

   Đầu còn chút choáng váng, ta cảm thấy mình bước vài bước trên bậc thang khá loạng choạng, liền quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút. Lương Sơn Bá và mấy người phía sau định tới khuyên ta đi y xa, bị ta liếc một cái làm toàn bộ giật lùi về, làm bọn hắn bớt lo chuyện bao đồng đi. Ta cơ bản không sao, bất quá là đầu bị va vào một phát mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn, không cần đến y xá. Y xá thuốc vừa đắng vừa chát, tiểu Huệ cô nương còn luôn thái độ với ta, ta chả muốn đi......

   Mấy người sau lưng thấy không lay chuyển được ta, định khuyên Mã Văn Tài về lớp, kết quả bị Mã Văn Tài hầm hầm tỏ vẻ trừ phi Tạ Đạo Uẩn xuống núi, bằng không bọn hắn tuyệt không trở về. Những chuyện này đều không liên quan gì đến ta, ta cũng lười quản, thẳng trở về phòng, tìm thuốc bôi vai trước đó còn sót lại bôi lên trán. Dù sao đều là bôi lên toàn thân, vai hoặc trán, chắc hẳn đều như nhau.

   Nhìn vào gương đồng, ta phát hiện thái dương sưng phù, xanh xanh tím tím có chút doạ người. Ta thấy kì quái, bất quá chỉ là một cái đằng cầu nhỏ, làm sao lại có thể đập đầu ta thành cái dạng này? Ta nhớ được đầu của ta cũng cho là rất cứng đi, trước kia bị chậu hoa nện qua một cái đều không xi nhê mà

   Mặc dù chỉ là chợt lóe lên, nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi dâng lên từng tia từng tia gợn sóng. Lại nghĩ tới trải qua mấy ngày thân thể dị trạng, ta đột nhiên giật mình trong lòng, vô thức đưa tay lên sờ ngực. Mà cứ đúng vào lúc này, cửa gỗ lại mở ra, Mã Văn Tài nhanh chân bước vào phòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người ta. Ta bị giật mình kêu lên, vô thức rút tay về, nhưng hình như chậm một bước.

   "Ngươi đang làm gì?" Hắn nhíu mày.

   "Không có, không có gì. Dây lưng bị lỏng, ta chỉnh lại một chút". Mặt ta đen lại, vội quay lưng đi, làm bộ như buộc lại dây lưng trước ngực lần nữa, trong lòng thầm thấy xấu hổ. May mắn hôm nay y phục chỗ ngực có cái kết cài, bằng không làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta phải cho hắn biết, ta vừa rồi đột nhiên nghi ngờ mình có phải không cẩn thận xuyên qua thành nam nhân rồi không, nên sờ ngực chứng thực một chút?

   Hửm, ta cũng không phải cố ý nảy ra loại suy nghĩ hoang đường này đâu... Ai bảo từ lúc ta xuyên qua tới giờ cả người đều giống như có chút không đúng, bất quá quay đầu ngẫm lại, vụ giới tính lại là thứ là không thể nào xảy ra vấn đề, trước khi ta vào thư viện còn ở khách điếm tắm rửa một lần, không thể nào chỉ mới hai ngày mà đột nhiên một người sống sờ sờ lại bị đột biến

   Văn Tài huynh đối với chuyện này cũng không phát biểu cách nhìn gì nữa, vẻn vẹn nhìn chằm chằm hai ta giây, khiến ta theo hắn đi y xá. Ta còn chẳng muốn đi, bị một câu "bớt nói nhảm" của hắn hốt trở về, lại thêm cái trán bôi thuốc xong cũng không giảm bớt đau đớn bao nhiêu, ta liền do dự, bị hắn nắm tay áo lôi tới y quán. Lúc sắp đến y xá, ta phát hiện cửa lớn y xá vậy mà đóng chặt, còn có người còng lưng ra sức phá cửa, nhưng mặc cho hắn làm thế nào, cũng không thấy có người mở cửa bước ra

   Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, thấy chúng ta tới, người kia vội vã quay đầu lại, lại là Vương Lam Điền một mặt khổ sở. Hắn đưa tay ôm bụng, vội vàng từ trên bậc thang chạy xuống, không nhìn ta trực tiếp phàn nàn với Mã Văn Tài: "Văn tài huynh huynh nhìn đi, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Vương Lan Vương Huệ gì, cũng không chịu xem bệnh cho người ta! Huynh xem trên đó đó, viết gì đây?"

   Ờ?

   Ta giương mắt nhìn một cái, phát hiện trên cửa đang đóng kín dán một thông báo, trên thông báo được viết mấy chữ ngay hàng thẳng lối:

   Không xem bệnh cho nam nhân khinh thường nữ nhân và chó.

   Đây hẳn là kiệt tác của cái cô Tiểu Huệ đi? Tin tức Văn Tài huynh xách động người bãi học tin truyền tới tận chỗ các cổ luôn sao? Phản ứng thế này cũng thật thú vị.

   Đáng tiếc Văn Tài huynh lại không thưởng thức loại hài hước này chút nào, hắn hầm hầm một tay lấy thông báo kia xé toang quăng xuống đất, nhấc chân định đạp banh cửa, không ai ngờ lúc hai vị cô nương Vương Lan Vương Huệ rời đi hình như đã khóa chặt cửa, một cước này của hắn giáng xuống, vậy mà không đá văng nổi, còn định đạp tiếp, bị vương Lam Điền vội vàng ngăn lại, ý cái y xá này dù sao cũng là sản nghiệp sơn trưởng, làm hư rồi về sau không tiện bàn giao.

   "Kinh tởm!" Mã Văn Tài dùng sức đạp cây cột một cước, thở hồng hộc dắt ta trở lại hướng trước núi đi. Mới đi không được bao xa, lại có cả đám người Tần kinh sinh vội vã chạy tới cáo trạng, nói là Tô đại nương không nấu cơm, hoán y phòng cũng không giặt quần áo, rốt cuộc đám đàn bà trong thư viện này đều sao đây?

   Tất cả nữ nhân đều đình công, nguyên nhân tất nhiên chỉ có một. Đám nữ nhân này khẳng định bởi vì biết Mã Văn Tài khi nhục Tạ Đạo Uẩn, trong ngôn từ ở lại đối với nữ nhân có chút bất kính mà cảm thấy oán giận, tụ thành nhóm đối phó bọn hắn. Không thể không nói dùng chiêu này thật đúng lợi hại, cho dù là thánh nhân quân tử cũng không được thiếu ăn mặc, không có đám nữ nhân kia, những nhóm học sinh này cái gì cũng đều không làm được. Về phần người nghĩ kế, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tất nhiên là Lương Sơn Bá.

   Chúc Anh Đài mặc dù người lanh lợi thông minh, nhưng dù sao cũng là thiên kim tiểu thư xuất thân nhà giàu, không nhất định có thể tường được những đám nô bộc này, Lương Sơn Bá thì không. Huống hồ người ta thiện lương chất phác, danh tiếng trong thư viện cũng rất tốt, khẳng định có rất nhiều nô bộc đều nguyện ý giúp hắn

   Ừ, cách này gọi là tựu ứng cai khiếu dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân* , Sơn Bá huynh che giấu tung tích, không phải là xuất thân từ Cô Tô Mộ Dung thế gia chứ?

*Tựu ứng cai khiếu dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân đại khái là tương kế tựu kế, lấy của người trả cho người

   "Công tử, công tử!" Thư đồng của Mã Văn Tài Mã Thống vội vàng chạy tới, thở không ra hơi nói, "công tử, không xong rồi, những nữ nhân kia, tất cả bọn họ đều đình công! Cậu nhìn này, bọn họ đều qua kia, nghe Tạ Đạo Uẩn đó, giảng bài!"

   "Cái gì!" Mã Văn Tài nghe vậy giận dữ, vung tay lên ra hiệu người phía sau đuổi theo, "đi, đi xem một chút!"

   Hắn như thế khoát tay ngăn lại, chợt đồng thời một đám người đứng dậy theo, với sự lãnh đạo của nhà cách mạng Mã đại gia, trùng điệp dũng mãnh lao tới giảng đường. Cách thật xa nghe được tiếng đọc sách to rõ thoát ra từ trong giảng đường, thanh thúy êm tai, thuận cầu thang một đường đi lên, Tạ Đạo Uẩn đang giảng bài, trên bàn học ngồi đầy, chính là những nữ nhân đình công kia

   "Im miệng hết cho ta!" Vương Lam Điền tiến lên một bước phẫn nộ quát, khiến những tiếng diễn cảm không khỏi ngưng lại. "Những nữ nhân các ngươi có ý gì đây, tại sao ngồi vào chỗ của bọn ta? Cút hết cho ta!"

   "Là các ngươi biến hết trước, đều biến hết rồi, trở lại làm gì?" Chúc Anh Đài từ mũi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phản bác.

   "Trở về đuổi người!" Vương Lam Điền lạnh lùng nói, "những kẻ hạ tiện như các ngươi, dựa vào cái gì ngồi ở đây!"

   "Chỉ bằng việc bọn họ đều ham hiểu biết". Lương Sơn Bá cười nhạt một tiếng, cũng đứng dậy theo, "các người đã không muốn nghe Tạ tiên sinh giảng bài, thì nhường chỗ đi, để bọn họ ngồi một lát có sao đâu?"

   "Phi!" Vương Lam Điền chửi thề một tiếng, "chỗ ngồi của chúng ta cớ gì họ có thể ngồi?" Hắn nói rồi cất bước tiến lên, một tay quơ lấy y phục người gần hắn nhất là Tô đại nương tóm lấy muốn kéo ra ngoài, Tô An cản không kịp, mắt thấy lúc Tô đại nương bị kéo lê trên đất, ta bước nhanh về phía trước, cấp tốc đem vương Lam Điền giật ra, đồng thời một cước lấy chân đạp in cả giày lên mặt hắn!

   "Diệp Hoa Đường! Ngươi muốn làm gì?" Vương Lam Điền vội vã lui lại, đau đến che chân liên tục nhảy mấy bước. Ta không để ý tới hắn, xoay người tính đi đỡ Tô đại nương dậy, đã thấy Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài đã trước một bước đỡ Tô đại nương và Tô An lên rồi, nên dừng lại thối lui về phía sau. Tạ Đạo Uẩn giận dữ mắng Vương Lam Điền vài câu, thấy bọn hắn không có bất kỳ ý ăn năn nào, liền tới hỏi ta, muốn hay ngồi xuống cùng nghe giảng bài không, ta thấy Mã Văn Tài còn đứng ở một bên cười lạnh, không có bất kỳ ý định hoà giải, liền lắc đầu. Tạ tiên sinh thở dài, ra hiệu mọi người tiếp tục, lại cầm sách vở, lên tiếp tục giảng theo sách

   Văn tài huynh chống eo, cũng không biết nghĩ gì, một mực cười lạnh quan sát những người kia, Tạ tiên sinh cũng thật làm như không thấy những người này, phối hợp giảng bài tiết mình. Cổ đang đọc đến đoạn "Tiểu đệ văn tỷ lai,
Ma đao hoắc hoắc hướng trư dương"
(Tiểu đệ nghe tỷ về
Mổ dê giết lợn bày cỗ bàn),
Mã Văn Tài rốt cục kìm nén không được, cười lạnh mở miệng nói:

   "Được lắm, tốt lắm. Hay cho cô mổ dê giết lợn bày cỗ bàn, nếu ngươi không đi ta cần phải động thủ!" Hắn nghiêng đầu nói, ra lệnh cho những đứa kia, "đuổi tất cả bọn chúng đi!"

   "Văn tài huynh!" Ta hoảng. Lúc này những đứa kia động thủ, chọc tới mọi người trong bàn chạy tứ phía. Mã Văn Tài trực tiếp xông lên, một tay lật ngược bàn Vương Huệ cô nương lên, dọa nàng đến mức sợ hãi la lớn nhảy dựng lên, còn suýt nữa ngã một phát.

   "Mã Văn Tài, ngươi làm gì vậy!" Chúc Anh Đài cả giận nói, cũng vội vàng tiến lên đỡ tiểu Huệ cô nương. Mã Văn Tài lạnh lùng nhếch môi, lại một cước đạp đổ đồ ra đất, lúc này mới giương mắt lạnh lùng đảo qua trên người bọn họ, cao cao tại thượng nói: "Bản đại gia ta thích, ngươi quản được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net