Chương 13: Nguồn cơn từ đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hửm, dáng dấp ta nhu nhược sao? Ta vẫn cảm thấy dáng dấp mình đầy hung thần ác sát, mắt mày bặm trợn, coi như không khoa trương tới vậy đi, cũng đâu thể nào mà nhu nhược được?

   Lúc trở về phòng lại đi soi thử trên gương đồng, chất lượng gương của thế giới này thật chẳng ra sao, mờ tịt thấy không rõ lắm, ta liền dứt khoát chạy tới chum nước ở hậu viện soi. Cảm thấy bộ dạng ngược lại là không thay đổi mà, chỉ là trong nước mặt mày hình như trở nên nhu hòa rất nhiều, ờ, như con mắt càng đen sáng lên này, so với ta trước kia đúng là có chỗ không giống lắm, nhưng lại không rõ ở chỗ nào.

   Có một lần lại đi y quán để Vương Lan cô nương thay thuốc, Tuân Cự Bá vui vẻ theo sát ta chạy tới y xa, kết quả hết lần này tới lần khác Vương Lan cô nương lên núi hái thuốc, chỉ còn lại một mình Vương Huệ cô nương. Tuân Cự Bá muốn chạy, bị ta nắm chặt muốn trốn cũng trốn không thoát, đành phải hậm hực ở lại với ta, nhìn khuôn mặt béo nọng bực bội của Vương Huệ thay thuốc cho ta

   Hơ, lúc có mỹ nhân thì ngươi đu ở đây, giờ mặc dù không có mỹ nhân chỉ còn lại Chung Quỳ*, ngươi đó cũng đừng nghĩ đến vụ trốn

*Chung Quỳ: Thần truy quỷ

   Đắp xong lần này thuốc, vết thương cũng khá hơn rồi, sau này hẳn là không cần tới nữa. Nhưng lúc ta định đi, Vương Huệ ở bên kia do dự một chút, đột nhiên mở miệng hỏi ta: "Diệp Hoa Đường, nghe nói ngươi bây giờ, quan hệ không tốt lắm với nhóm người Mã Văn Tài nữa?"

   "Hmm, cho là vậy đi" thực tế mà nói, là Văn Tài huynh đơn phương không chịu đếm xỉa gì đến ta. Bất quá Vương Huệ ám chỉ nhóm hẳn là còn bao gồm Vương Lam Điền Tần Kinh Sinh, ta cho rằng tới bây giờ chưa khi nào có quan hệ tốt với bọn hắn, cho nên đáp án của vấn đề này căn bản cũng không cần suy nghĩ nhiều.

   "Vậy ngươi có biết không, Mã Văn Tài bọn hắn...... Bọn hắn bây giờ lại quay sang đối phó với Chúc công tử đó!"

   "Hả?" Quay sang đối phó Chúc công tử? Chúc công tử này, chẳng lẽ chỉ Chúc Anh Đài? Kỳ quái, chuyện khi nào vậy, "ta không biết. Mà sao?"

   "Ngươi, ngươi có thể giúp Chúc công tử một tay không? Ta biết giữa ngươi và Mã Văn Tài, quan hệ không chỉ là tốt bình thường". Vương Huệ do dự một chút, bắn ra một chuỗi lời nói như súng liên thanh, "bất quá, đây là cá nhân ta đơn phương thỉnh cầu. Ngươi đừng mơ tưởng dựa vào cái này, dựa vào cái này mà áp chế Chúc công tử! Ta biết ngươi một mực đối với Chúc công tử có chút loạn tâm, nếu ngươi thật muốn làm ra chuyện xấu xa gì, ta sẽ không đồng ý!"
  
   Gì đây, một bên cầu ta, lại còn muốn hù ta? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cái gì gọi là ta đối với Chúc Anh Đài có ý loạn tâm? Rõ ràng mọi người đều là nữ ta tại sao phải...... A không, phải nói lại, rõ ràng hiện tại mọi người đều là nam, ta làm gì lại có ya loạn tâm với cổ ha? Lại nói coi như ta thật sự là nam, bên này có tên Lương Sơn Bá, bên kia còn có tên Mã Văn Tài, nếu ta phải đi trêu Chúc Anh Đài trừ phi nước ngập đầu ta rồi!

   Tuân Cự Bá nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái, tiến tới hỏi: "Tiểu Huệ cô nương, cô nương nói lời này ta không rõ mấy, Diệp huynh tại sao phải có mưu đồ làm loạn với Chúc Anh Đài ha?

   "Hừ, đừng tưởng rằng nơi này là Hàng Châu, chúng ta sẽ không biết chuyện của ngươi!" Vương Huệ dò xét ta một chút, có lẽ là thấy ta cũng mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm nàng, không khỏi hất sa bào lên, dứt khoát hạ giọng, "trong thư viện này cũng không phải chỉ có một mình Diệp Hoa Đường ngươi là người Thái Nguyên người, điểm chết này của ngươi, chúng ta sớm đã rõ rồi!"

   Hmmm, ta ở Thái Nguyên đã làm ra vụ gì sao? Ta hình như cho tới giờ đâu có đi qua Thái Nguyên bao giờ......

   "A ha, không nghĩ đến thì ra Diệp huynh nổi danh tới vậy, thanh danh từ Thái Nguyên truyền đến tận Hàng Châu!" Mặt Tuân Cự Bá ranh mãnh, "nhanh lên, tiểu Huệ cô nương, nhanh kể cho ta nghe một chút, Diệp huynh ở Thái Nguyên có sự tích gì quang huy?"

   Ta trên mặt giả bộ như không thèm để ý, mà lỗ tai cũng dựng cao chờ nghe. Chỉ thấy Vương Huệ nặng nề ngồi xuống ghế, mở miệng nói:

   "Hắn đó, chiến tích của hắn nhiều lắm! Khỏi cần phải nói, chỉ riêng ta ở trong cái y xá này, nghe mấy tiểu sinh đề cập qua, cảnh báo ta và tỷ tỷ nhất định phải cẩn thận một chút. Nói Thái Nguyên Diệp gia đại công tử Diệp Hoa Đường này, xưa nay nhất là hoa tâm háo sắc, thường xuyên ra vào kỹ viện tửu quán tiêu xài hoang phí không nói, có đôi khi còn trêu ghẹo nữ nhân đàng hoàng trên đường, thậm chí còn đã từng định bắt cóc một nữ tử bán hoa về nhà làm tiểu thiếp thứ mười tám đó!"

   Ta trực tiếp phun ra, miệng Tuân Cự Bá ở kế bên liệt giống hà mã, kinh ngạc nói với ta: "Diệp, Diệp huynh, huynh thật đúng là, tinh lực tràn đầy......"

   "Cái này cũng chưa tính là gì". Vương Huệ cô nương hớp một ngụm nước trà, tiếp tục tức giận liệt kê việc xấu của ta, "chỉ thế này thì cũng thôi đi, cùng lắm thì ta cùng tỷ tỷ bình thường cẩn thận một chút, không cho hắn có cơ hội ngấp nghé đến nhan sắc của chúng ta. Nhưng đáng hận nhất chính là, Diệp gia Đại công tử này không chỉ có yêu thích nữ sắc, hắn, hắn còn đam mê nam sắc!"

   "Cái gì!" Con mắt Tuân Cự Bá nhất thời trừng tới so với bánh nướng còn lớn hơn, cấp tốc vội vã lui lại một bước giữ khoảng cách với ta, ta thì cả người toàn bộ hóa đá, đứng hình tại, chỉ có lỗ tai tiếp tục nghe Vương Huệ ở bên kia liên miên lải nhải:

   "Nghe nói lúc hắn ở Thái Nguyên bên người có tận mấy tên nam sủng, mà lại thích nhất đùa bỡn thiếu niên nhỏ tuổi bộ dáng tuấn mỹ. Trong thư viện này dáng dấp tuấn tú nhất chính là Chúc công tử, ta cho ngươi biết, ngươi đừng hòng mơ tưởng có ý đồ với huynh ấy! Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

   "Ta...... Ta......" Cả người ta lẫn lộn trong gió, hoàn toàn không biết nên nói gì. Vương Huệ kia vừa bấm eo, rầu rĩ nói với ta: "Ngươi cái gì mà ngươi! Cũng đừng nói ta vô cớ oan uổng ngươi, Thái Nguyên Diệp gia Đại công tử kia, ngoại trừ ngươi, còn ai vào đây!"

   Thế nhưng, thế nhưng hắn thật sự đâu phải là ta! Ta thật sự là chết oan, ngươi nói đi bà đây không phải nghĩ giả thân phận tới thư viện lăn lộn bình yên ba năm bình, làm sao lại là hạng người như thế? Thích nữ sắc không tính, ngươi còn cho ta thích nam phong! Nam phong các qué chứ ở đó! Một thanh danh của ta bị hủy sạch hủy hết rồi!

   Chóng mặt rời y xá, ta cảm thấy lúc mình đi đường vẫn tiêu sái mà bước đi, Tuân Cự Bá kế bên né xa xa, chỉ thăm dò quay cổ hỏi "Không thể nào đâu Diệp huynh, huynh sẽ không phải thật, thích nam sắc đi?"

   Ta quay đầu nguýt hắn một cái, hắn chần chừ một chút, lại không sợ chết hỏi một câu: "Vậy huynh và Văn Tài huynh sẽ không là...... Loại quan hệ đó đi?"

   Ta hộc máu lần thứ ba, bước lên dùng sức bóp chặt cổ của hắn, gầm lên: "Ngươi cùng Mã Văn Tài mới là loại quan hệ đó! Cả nhà các ngươi đều cùng hắn là loại quan hệ đó!" Tuân Cự Bá bị ta làm tới hoa mắt chóng mặt, cả người đều nhanh tan ra thành từng mảnh, vội vàng nói xin lỗi: "Không phải, các người không phải loại quan hệ đó, ta đã biết rồi biết rồi huynh mau buông ra đi!" lúc đang loạn thành một đám, chợt nghe đằng sau một thanh âm lạnh lùng nói: "Diệp Hoa Đường, ta cùng ngươi không phải loại quan hệ nào?"

   Ta cảm thấy mình hôm nay nhất định là trúng tà......

   Nhanh chóng buông Tuân Cự Bá ra quay lại, ta phát hiện đằng sau bậc thang đang có ba người đứng, từ trái qua phải theo thứ tự là Vương Lam Điền, Mã Văn Tài cùng Tần Kinh Sinh. Văn Tài huynh theo thường lệ đứng trước hai tên kia một bước, nổi bật giữa hai tên tiểu tùy tùng kia, ánh mắt bén nhọn trừng ta, tiếp tục nói: "Tại sao không nói đi? Là loại quan hệ nào, ta cũng muốn nghe một chút"

   "Tất, tất nhiên là quan hệ đồng môn". Ta trừng mắt liếc tên Tuân Cự Bá miệng rộng kia, sau đó đã sớm tự giác che miệng, trừng to mắt giả bộ như dáng vẻ nhân sĩ vô tội. Mã Văn Tài hừ khinh miệt bằng mũi, cất bước từ bên cạnh ta bước qua, đúng là nhìn cũng không nhìn tới. Tần Kinh Sinh cũng cười hắc hắc theo sát, chỉ có Vương Lam Điền cố ý kè sát người ta, bên tai ta nhỏ giọng nói một câu: "Đồng môn? Ta xem là cùng giường đó, ha ha ha ha". Lời hắn còn chưa dứt, bị ta một cước nghiêng qua quét trúng đầu gối, cả người đều úp sấp trên bậc thang!

   Ta lại một cước hung hăng đạp xuống, bị Tuân Cự Bá từ sau ôm eo, ngang ngược kéo về sau mấy bước.

   "Diệp huynh!" Hắn vội vã kêu, "Diệp huynh đừng như vậy, huynu sẽ hại chết người đó!"

   "Đừng cản ta, loại súc sinh này cũng xứng là con người hả!" Ta giãy dụa còn tính bước lên đạp tiếp, Vương Lam Điền sợ ta lại đánh hắn, từ dưới bậc thang đứng lên nhanh như chớp lao chạy,

   "Gớm ghiếc, lại bị ta bắt được, ngươi chịu đủ hết!" Ta giậm chân bình bịch, hất Tuân Cự Bá ra, đi về phía cơm xá. Tuân Cự Bá biết ta tức giận, vội theo tới xin lỗi, nói rằng hắn mới chỉ là nói đùa, biết ta không phải loại người này, đồng thời dùng sức giúp ta mắng mấy tên buông lời đồn kia vài câu.

   Kỳ thật nói cho cùng, vẫn là ta không may, lại lấy cái thân phận như thế đến thư viện. Người ta cũng không nhất định là tung tin đồn nhảm, vạn nhất tên Diệp Hoa Đường kia thật sự là đồ dâm tà háo sắc thì sao đây? Nói tiếp, nếu cái danh này truyền đủ xa, ngày đó lúc ta chủ động yêu cầu cùng phòng với Chúc Anh Đài thì khả năng đã khiến bọn hắn cảnh giác đi?

   Chúc Anh Đài bản thân là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, cải nam trang cũng là môi hồng răng trắng, cung linh tuấn tú, hoàn toàn chính xác có chút tư thế tiểu bạch kiểm*. Tiểu Huệ cô nương có vẻ như đối với Chúc Anh Đài là chung tình một lòng, tất nhiên cũng sẽ không thích ta. Ta đã sớm chú ý tới Chúc Anh Đài và Vương Huệ hình như có thành kiến với ta, trước đó còn tưởng rằng Chúc Anh Đài tùy hứng do nguyên nhân khác, lại vạn vạn không ngờ tới thì ra lý do họ chán ghét ta, ấy vậy là do điểm này

*Tiểu bạch kiểm: Nam sinh mặt như thiên thần

   Ta quả thực dở khóc dở cười, ngươi nói coi giờ là tình hình gì đây!

   Trước khi ta đến cơm xá, bọn ta gặp Vương Lan cô nương trên đường hái thuốc trở về, nàng không giống muội muội nàng đề phòng ta chặt chẽ, mà nhắc nhở ta chú ý thân thể nhiều một chút, không nên cảm thấy một chút vết thương nhỏ không quan trọng. Ta thấy Tuân Cự Bá kế bên kích động, lôi tay áo ta, chủ động giúp Lan cô nương đem thuốc đưa về y xá, Lan cô nương cười đồng ý. Loay hoaỳ một phen lại thêm nửa canh giờ, ta và Tuân Cự Bá mới vội vàng đến cơm xá ăn cơm.

   Lúc đến cơm xá, những học sinh khác hầu như đã đến, bọn Vương Lam Điền và Mã Văn Tài cũng vậy, thấy ta đến, Vương Lam Điền bị mắc nghẹn một miếnh bánh nướng trong cổ họng, vội vã quay đầu dùng tay áo ngăn mặt, làm như lấp ló thế này ta sẽ chẳng nhìn thấy hắn không bằng. Văn Tài huynh thì như thường ngày, tướng ngồi ngay thẳng, ngắt từng mẫu bánh nướng nhỏ mà bỏ vào miệng, ai không biết còn tưởng rằng là tiểu thư khuê các nhà nào đó ở đây dùng bữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net